Sáu vạn năm trước, bầu trời rực rỡ, ba xe rượu

Không biết từ năm tháng nào, cái sở thích không có việc gì làm liền muốn chạy xuống hạ giới đi tản bộ của Thượng Cổ bây giờ không thấy nữa, lúc chúng thần Thượng Cổ giới trở lại, thì Chân thần Thượng Cổ đã ở trong Trích Tinh Các thảnh thơi ngắm nguyệt lạc tinh trầm mười năm.
Nguyệt Di biết rõ chuyện này, lại có sở thích thu thập bảo bối đẹp, vì vậy không có việc gì liền chạy đến Thượng Cổ điện tìm tòi thứ tốt dọn sạch về phủ đệ của mình. Thượng Cổ lười cùng nàng so đo, một mắt nhắm, một mắt mở làm như không thấy, mãi cho đến lúc Nguyệt Di cái tên hỗn thế ma vương này có ý định đụng tới rượu Vô Hoa.
*Khánh giải thích: Vô Hoa là quả sung
Tên như ý nghĩa, rượu Vô Hoa chính là hoa quả của cây Vô Hoa đem ủ. Cái cây này vừa kiêu ngạo vừa khó chăm sóc, năm vạn năm kết quả một lần, rượu ủ ra ngay cả Chân thần uống nhiều quá cũng say, rất hiếm có, quả thực là một bảo bối.
Nguyệt Di hảo rượu, liền nhiều năm đến phủ đệ của thần quả Vô Hoa đòi quả Vô Hoa, đều bị Thần quả lấy cây quải trượng đuổi đi một cách đau khổ ha ha , mãi đến năm thứ mười, nàng lén đến động phủ của lão thần quả, lấy quải trượng đem đi nhóm lửa, Thần quả Vô Hoa mới nước mắt nước mũi bắt đầu kể khổ,
Ôi Thượng thần Nguyệt Di của ta ơi, hàng năm Thượng Cổ Chân Thần đều canh giữ rồi hái hết sạch, người có bản lĩnh đừng ở chỗ tiểu thần ta mà ra vẻ uy phong, người đến thần điện Thượng Cổ mà náo loạn đi! Khỏi phải nói người canh không được, tiểu thần ta trông coi gia môn đây mà mười năm qua đến cái mảnh vụn quả cũng không có.
Vì vậy, Thượng thần Nguyệt Di người đoạt lấy chức vô địch Thần giới, tức anh ách bước vào Thần điện Thượng Cổ.
Nàng có cái lá gan lớn, lén lén lút lút ở Tàng Bảo Các của thần điện và phường ủ rượu lật tung mấy lần, kết quả là đến cái hột cũng không tìm được, kinh động đến thần vệ thủ điện thì không nói, còn bị xách cổ đã đến trước mặt Thượng Cổ.
“Tỷ có mất mặt không vậy, trộm đồ thì thôi đi, còn trộm một cách quang minh chính đại, trộm quang minh chính đại thì thôi đi, còn bị thần vệ bắt được “
Thượng Cổ ôm chung trà với vẻ mặt thần tôn, Nguyệt Di liếc mắt, cười ha ha : “Ta hồ đồ, sao so sánh được với muội? Thần quả Vô Hoa nói cả mười năm nay một quả vô Hoa cũng không có rụng xuống, muội nói mà không biết ngượng sao?”
Thượng Cổ mắt híp lại, hỏi rõ.”Tỷ muốn rựu quả Vô Hoa?”
“Mười mấy vạn năm giao tình, cho mấy hủ đi?” Nguyệt Di ngồi nghiêm chỉnh, bắt đầu lôi kéo tình cảm.
“Không được.” Thượng Cổ cự tuyệt không suy nghĩ, bắt đầu đuổi người, “Mười năm qua muội chẳng qua mới ủ được có mười hủ, tỷ nghĩ cũng đừng nghĩ.”
“Muội không thích rượu, dùng có ích gì?” Nguyệt Di là một con hầu tinh, không biết tại sao lại nhận ra Thượng Cổ không tập trung, ánh mắt đặt ở rừng Đào Uyên, đột nhiên lòng sáng ra, nhảy đến trước mắt Thượng Cổ, “Muội vừa mới nhìn chỗ nào đó?”
Thượng Cổ nhướng lông mày hứng thú, “Tỷ nói đi?”
Nguyệt Di hít sâu một hơi, chỉ tay vào rừng đào, bắt đầu run rẩy, “Không phải như ta nghĩ chứ?”
Bạch Quyết hảo rượu, thích nhất Vô Hoa, khắp các giới đều biết.
“Chính là như tỷ nghĩ.” Giọng Thượng Cổ vừa đúng lúc vang lên.
Nguyệt Di nhất thời có chút chết lặng, trực giác cho biết là cái việc tốt này sẽ do mình hoàn thành.
Đại thọ mười năm trước của nàng, nhất thời mềm lòng, nhìn thấy Bạch Quyết canh giữ mấy vạn năm thật đáng thương, liền dẫn Thượng Cổ nhìn cái màn kia. Thượng Cổ nhìn rồi đi, nửa câu cũng không nói, nàng cho rằng không có gì, còn vì Bạch Quyết xuân thu bi thương mất mấy ngày, không nghĩ đến Thượng Cổ từ đó mà động tâm.

La Thu Vận trong vai Nguyệt Di
Nguyệt Di nghĩ dù gì cũng là bà mối, lại bị giấu giếm, tức giận, “Hai người thường ngày vô cùng khách khí, chỉ kém tương kính như tân, một đôi Chân thần mẫu mực, giấu thực kín!”
Thượng Cổ an ủi Thượng thần nữ đang nhảy loạn trong Các đầy các vì sao, hướng rừng đào chỉ, “Tỷ tức giận cái gì, tỷ còn biết sớm hơn huynh ấy.”
Nguyệt Di cứng đờ, sững sờ quay đầu lại, có phần không dám tin, “Huynh ấy không biết?”
“Không biết.”
“Rượu của muội đã đưa rồi?”
“Đưa rồi, mỗi năm đều như thế.”
“Không lẽ hắn ngốc?” Rượu Vô Hoa thật sự bảo bối, bởi vì cho dù là thần lực của Chân thần tạo ra, cũng khó tồn tại, còn hao tốn thần lực cực lớn
“Ừ, lúc muội sai người đem tới, nói là Chích Dương tặng cho, huynh ấy không biết là muội ủ cho.”
Nguyệt Di nghi hoặc, nhìn trán Thượng Cổ dò xét, “Muội ngốc à? Thích một người lặng lẽ tầm mười năm, làm nhiều thứ như vậy, sao không nói cho huynh ấy biết?”
Thượng Cổ lắc đầu, rất là đứng đắn, “Còn chưa đủ.”
Nàng nhìn về phía rừng đào, trong rừng đào, Chân thần áo trắng ngồi dựa vào cây, tóc đen và khuôn mặt xinh đẹp, có một không hai ở lục giới.
“Còn chưa đủ.” Thượng Cổ lặp lại, quay đầu lại, “Chỉ có mười năm, muội làm sao dám đến trước mặt huynh ấy để trả cho huynh ấy vạn năm thời gian chờ đợi?”
Nguyệt Di nhìn Bạch Quyết, đã hiểu ý tứ trong lời nói của Thượng Cổ.
Được người như vậy hết mình yêu say đắm mấy vạn năm, cho dù là vị trí cao ở Thần giới như Thượng Cổ, một khi biết được, cũng đều lo lắng không yên.
Thật sự là rất thích . . . Có lẽ không chỉ là thích . . . Nguyệt Di nhìn Thượng Cổ, nhíu mày.
Thật đúng là một cặp ngốc nghếch, buồn chết người bạn nhỏ à.
Thượng thần Nguyệt Di không lấy được rượu Vô hoa, cười tủm tỉm đi ra khỏi thần điện Thượng Cổ.
Nửa tháng sau, Nhân giới bùng lên một trận náo động nhỏ, người đứng đầu Thiên ggiới là Mộ Quang theo lệ cũ đem việc này báo cáo lên, tấu chương bị Nguyệt Di – người phụ trách tai họa chiến tranh của tam giới nhìn thấy, nàng nắm thời cơ, đưa một cuốn sổ tới thần điện Bạch Quyết, nói hạ giới chiến tranh tai họa không ngừng, Bạch Quyết là thần tôn, theo lý phải tuần tra.
Bạch Quyết không để ý thế tục ba vạn năm, không để ý tới Nguyệt Di càn quấy. Đâu ngờ cuốn sổ của Nguyệt Di một ngày ba lượt, giống như bông tuyết bay vào Thần Điện, làm cho toàn bộ Thần giới đều để ý, tất cả đều cho rằng Tam giới đại loạn, nhân gian bị chiếm đóng. Bạch Quyết không chịu nổi bị quấy nhiễu, yên lặng tìm một ngày lặng lẽ đi xuống hạ giới.
Từ khi hạ giới, với tính tình Bạch Quyết, tuyệt sẽ không để uổng công đi , hắn hóa thành phàm nhân theo hướng Đông đi về phía Kinh Thành. Dọc đường gặp người phàm vui cười , cũng thấy vui vẻ yên tâm. Nửa tháng sau, đến Trường An, vừa gặp tết Nguyên Tiêu, nhân giới giăng đèn kết hoa, năm mới vui vẻ.
Thần Giới cũng có ngày náo nhiệt, chỉ là hắn là Thần tôn, lại tính tình lạnh lùng, không ai dám ở trước mặt làm càn, mấy vạn năm trôi qua buồn tẻ, vô vị mà thôi. Đột ngột đến nhân gian, thấy náo nhiệt, nhịn không được lắc đầu cười khẽ.
“Khó trách hàng trăm hàng ngàn năm không chịu về nhà, hóa ra là bị trần thế làm mê mụi.”
Tuần tra nhân gian xong, náo nhiệt cũng xem xong, Bạch Quyết nghĩ có thể rời đi, nhưng lời còn chưa dứt, người trước mặt ở chỗ đám đông tiếng cười vang lên huyên náo bốn phía, phụ họa theo là giọng nói bá đạo quen thuộc.
“Chưởng quầy, nếu hôm nay ngươi lại thua, mười hũ nữ nhi hồng này toàn bộ là của ta, ngươi cũng đừng chơi xấu, bách tính khắp Trường An đều đang nhìn đó!”
Con mắt bình tĩnh không gợn sóng của Bạch Quyết nổi lên rung động, chắp tay tiến lên, tay áo tung bay, kiên quyết trong biển người tạo một con đường, đi đến đám người phía trước.
Một chàng thiếu niên mặc tấn phục, mắt phượng cao gầy, chắp tay đứng trước một tửu quán, thần thái liều lĩnh, đúng là Thượng Cổ nữ cải nam trang
Thường thấy nàng mặc thần bào dài tay, ngược lại giả dạng như vầy lại ít thấy.
Bạch Quyết tuyệt đối sẽ không thừa nhận, hắn đường đường là Chân thần mà vừa rồi thiếu chút nữa nhanh chóng chạy đến nơi thần quang soi chiếu, làm cho mọi người nhường đường, để hắn nhìn người luôn mong nhớ.
Từ đại thọ mười năm trước của Nguyệt Di, Thượng Cổ trở về, bọn họ thỉnh thoảng có gặp nhau, nhưng đều có thêm thượng thần khác ở bên, còn chưa bao giờ có lúc gặp riêng nhau. Tuy rằng lúc này cũng là tiếng người huyên náo, nhưng là ở hạ giới.
Trong đám người là một quán rượu nhỏ Tần Sở, phía trên có lá cờ ghi “Gia truyền trăm năm”, quán rượu nhỏ có diện tích không lớn, trong quán mùi rượu làm say lòng người, đặc biệt là mười hũ nữ nhi hồng phủ đầy bụi trước quán, ngay cả Bạch Quyết cũng nhịn không được hít hà.
Nghe mọi người bên cạnh nói, hắn mới biết rõ nơi này náo nhiệt là có nguyên do
Ngày tết, tại tửu quán Tần Sở tồn tại trăm năm, chủ tiệm lấy ra mười vò rượu nữ nhi hồng do tổ tiên truyền lại , bày ra ở lôi đài mười ngày, nói các tiệm rượu ở Trung Nguyên đều có thể mang theo rượu gia truyền tới đấu, chỉ cần có thể cùng nữ nhi hồng của tửu quán Tần Sở gần ngang bằng nhau, thì được mang một vò đi. Nào biết ngày mở lôi đài, Trường An xuất hiện một thiếu niên mặc tấn phục, có phong thái thiên nhân, ngày ngày mang theo rượu mà đến, rượu mang theo không theo không gủ nào giống hủ nào, mới nghe lần đầu, lại có thể ngang sức ngang tài đấu với mười hũ nữ nhi hồng.
Chẳng là mấy ngày nay, chàng thiếu niên mặc tấn phục danh tiếng truyền ra, ngay cả trong cung cũng nghe thấy, hôm nay chính là ngày cuối cùng, bách tính Trường An sớm đã xoa tay chờ đợi. Trong trà lầu cao cao gần đó , không ít con cháu quyền quý đang ngồi xem, con cháu hoàng thất cũng đến xem náo nhiệt.
Quả nhiên đúng như dự đoán, đến giờ, chàng thiếu niên mặc tấn phục mang theo rượu đến, trong trà lâu con cái quý tộc không thể so với dân chúng bình thường, khi thấy người thiếu niên này cái nhấc tay nhấc chân đều có phong thái của một ẩn sĩ thời Ngụy Tấn, thấy là liền thích, đoán được người thiếu niên xuất thân từ danh môn, đều muốn kết giao một chút, thích thú nhao nhao sai người đi nghe ngóng thân thế của người thiếu niên.
Trước Tửu quán Tần Sở, chủ tiệm đã nếm chín ngày rượu ngon, cũng đối với người thiếu niên thật lòng khâm phục, mặc dù nghe thấy người thiếu niên lời nói ngông cuồng, vẫn cười nói.
“Công tử có rượu ngon, không ngại đưa ra, tửu quán Tần Sở tồn tại trăm năm, nếu như thua, nhất định thật lòng khâm phục.” Nói xong giương mắt nhìn qua cái bình rượu trong tay người thiếu niên, chỉ thiếu chút nữa là tiến lên mở hũ.
Bạch Quyết một bên cũng sinh ra hiếu kỳ, tuy là nhân gian, nhưng mười hũ nữ nhi hồng của tửu quán Tần Sở nửa điểm cũng không thua rượu quý của Thần giới , còn hơn một nửa loại rượu hắn ủ trong hầm. Thượng Cổ ở đâu mà tìm được nhiều rượu ngon như vậy cùng hắn so đấu, cho dù có, chín ngày sau, cũng khó có rượu quý có thể thắng nữ nhi hồng Tần Sở.
Với đạo hạnh hảo rượu của Bạch Quyết, hắn nói không có, là thật không có.
Người thiếu niên đứng dưới đường đầy đèn hỏa đăng, nhìn vò rượu trong tay, trong mắt có chút tiếc nuối, năm nghìn năm đạo hạnh, cứ như vậy mà đưa cho dân chúng.
Nàng duỗi cánh tay vung lên, ném vò rượu vào không trung, hũ rượu mở ra, cả vò rượu trên không trung đánh một vòng rồi lại vững vàng rơi vào vòng tay người thiếu niên, cứ như vậy giữ lại, chẳng qua là trong chốc lát, mùi rượu trong hủ bay ra đường phố, dẫn tới mọi người say mê không thôi.
Được nghe thấy mùi rượu, gặp dân chúng thần tình say mê, Bạch Quyết sững sờ, lại là rượu Vô Hoa.
Ở Thần Giới quả Vô hoa vạn năm khó cầu, mười năm này đều bị Chích Dương lấy đi ủ rượu đưa đến Thần điện cho hắn, sao trong tay Thượng Cổ lại có?
“Chưởng quầy, ngươi nếm thử! Rượu của ta tên Vô Hoa, có khả năng thắng nữ nhi hồng của ngươi?” Thượng Cổ một tay đẩy ra, đưa rượu Vô hoa đến trước mặt chủ quán rượu Tần Sở, quả thực là hào khí.
Chủ quán rượu Tần Sở không rượu không vui, sớm bị rượu Vô Hoa làm cho thèm đến nỗi không cử động được, lúc này vô cùng vui mừng, tiếp nhận rượu, bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, hỏi: “Lão hủ từng nghe được một chuyện cũ, không biết công tử có thể giải thích?”
“Chuyện gì?”
“Mười năm trước Triệu gia ở Quan Tây, chín năm trước Bạch gia ở Tấn Nam, sáu năm trước Hồ gia ở Mạc Bắc, ba năm trước đây Liễu gia ở Trung Nguyên, bị một người dùng rượu thách đấu, đều bại vào tay người đó, xin hỏi có phải quý phủ công tử là người trong nghề?”
Trong mười năm Hoàng Triều ủ rượu thế gia, tính cả tửu quán Tần Sở, đều bị đá cửa hiệu, thua triệt để, tính toán tuổi tác, thì không hợp với người thiếu niên trước mặt, nhưng chắc chắn có liên quan đến hẳn.
Nghe những lời này, dân chúng xung quanh hít vào ngụm khí lạnh, nhìn người thiếu niên càng thấy không giống, đều phỏng đoán gia tộc nào trong triều đại này còn có khả năng này.
Thượng Cổ sững sờ, không nghĩ tới mấy lần hạ giới đấu rượu, ngược lại lộ ra dấu vết, bị người đời nhớ đến.
“Chưởng quầy, hôm nay đấu rượu là việc của hai chúng ta, nhắc đến chuyện cũ nhiều năm để làm gì ?” Thượng Cổ không kiên nhẫn vung tay lên, rượu đổ vài giọt, “Đây là rượu Vô Hoa, ngươi uống hay không uống?”
“A! Uống uống uống!” chủ quán rượu Tần Sở chẳng qua là hơi hiếu kỳ, rượu vung vãi trên mặt đất, lòng hắn đau xót, vội vàng tới đón, “Tiểu lão nhân chờ nếm đây!”
Không ngờ không đợi hắn tiếp, một bàn tay từ một bên vươn ra, vững vàng mà đỡ lấy vò rượu.
Chủ quán rượu Tần Sở bổ nhào vào không trung, không tức giận ngẩng đầu nhìn qua, nhất thời sửng sốt.
Người thanh niên áo trắng trước mắt, một thân đai lưng trường bào, mắt phượng màu đen, tuấn mỹ xuất trần, quả thực là trong sáng, cao quý, có một không hai.
Hắn đứng bên cạnh người thiếu niên, thò ngón tay thon dài nhặt vò rượu, nhìn chủ quán rượu Tần Sở.
“Gia đệ tuổi còn nhỏ, còn không hiểu chuyện, đoạt trân bảo gia truyền của chủ quán, ván này không cần so, là chúng ta thua.”
Hắn nói xong, nhìn chủ quán rượu Tần Sở gật đầu, một tay ôm rượu, một tay nắm chặt Thượng Cổ chưa lấy lại tinh thần hướng đám người bên ngoài mà đi.
Hắn một thân khí chất xuất trần, bước cùng nhau, dân chúng nhộn nhịp nhường đường cho qua.
Chủ quán rượu Tần Sở đưa mắt nhìn một đôi huynh đệ bỗng nhiên đến, bỗng nhiên đi này rời đi, vừa vui vẻ vừa tiếc nuối, vui là cuối cùng có thể bảo trụ được vò rượu gia truyền cuối cùng, tiếc nuối là rượu Vô Hoa kia nghe thấy biết không tầm thường, xưa nay không được nếm, quả thật đáng tiếc!
Bạch Quyết thì cứ như vậy lôi kéo Thượng Cổ phong thái xuất trần biến mất khỏi đường phố Trường An, để lại trên đường dân chúng ngóng trông theo và đám con cháu quyền quý ngưỡng mộ không thôi.
Thượng Cổ lúc bị kéo đi từ tửu quán Tần Sở chưa lấy lại tinh thần, mới đi hai bước liền giật mình. Nàng hứng thú nhìn bàn tay đang nắm chặt tay mình, nghĩ đến cái kẻ lỗ mãng này chẳng lẽ lại rốt cuộc nhìn ra quả Vô Hoa là rượu mình ủ hay sao? Đây là hiểu được tâm ý của bản thân rồi sao? Muốn mạnh mẽ biểu lộ? Nếu quay đầu lại huynh ấy sẽ nói gì với mình? Điều này quá đột ngột, mình phải đáp lại như thế nào? Đáp lại rụt rè hay là phóng khoáng? Hôm nay là ngày may mắn, hay là trực tiếp trói đem về Thượng Cổ hỏi chuyện?
Chân thần Thượng Cổ sống mười mấy vạn năm, cứ như vậy mà đi, tâm tư trăm nghĩ nghìn suy, vui vẻ muôn phần, nhưng trên mặt không lộ ra, đặc biệt thản nhiên.
Chờ đi qua nửa con đường Trường An, cho đến khi lòng bàn tay càng ngày càng nóng, Bạch Quyết mới giật mình nhớ ra bản thân nắm tay một vị Chân thần khác, thản nhiên quay đầu, trong sự mong đợi của Thượng Cổ, rốt cuộc nhớ lại câu nói đầu tiên.
“Hồ đồ, quả Vô Hoa chính là Chích Dương dùng Thần lực để ủ, muội lấy nó cùng phàm nhân đấu rượu, phàm nhân uống ít thì thọ trăm năm, nhiều thì trực tiếp phi tiên, sinh tử mỏng manh đều do muội nhiễu loạn, quỷ tiên hai giới lấy cớ sinh rắc rối, mấy vạn năm làm Chủ thần, như thế nào mà còn tính con nít như vậy”,
Hắn vừa nói, vừa cực kỳ tự nhiên mà sửa sang vạt áo có chút lộn xộn của Thượng Cổ
Bạch Quyết từ trước đến nay tính tình buồn tẻ, mặc dù khuyên răng Thượng Cổ, nhưng vẻ mặt cũng ôn hòa , chỉ là trong lời hắn nói vừa có ý bảo vệ cùng với động tác thân mật, năm đó Thượng Cổ chưa phát giác ra, nhưng mà ngày nay nhìn thấy rất rõ.
Tuy rằng không có câu nào nói như trong dự đoán, nhưng Thượng Cổ nghe được lòng tràn đầy vui sướng, nàng kéo tay áo Bạch Quyết, một vị thần đứng đầu các giới vừa tôn quý, vừa phóng khoáng, khó có được giây phút hồn nhiên như thế này.
“Chỉ là để những người này nhiều phúc hơn, đã là ủ rượu ngon, nên có phúc báo.”
Nếu như những người có nghề rượu này chết sớm, người nào thay Bạch Quyết ủ rượu? Trong lòng Thượng Cổ biết rất rõ, chuyện làm phúc báo nếu không phải bị Bạch Quyết ma xui quỷ khiến cản trở, nàng cam tâm tình nguyện một mực nuôi đám phàm nhân này.
Bạch Quyết biết nàng làm việc không theo khuôn mẫu, cho rằng nàng tâm tính thiếu niên , cũng không hề khiển trách.
“Muội lấy rượu Vô hoa ở đâu ? Lấy từ chỗ Chích Dương sao?”
Thượng Cổ mới nãy còn hoài bão mạnh mẽ, đến lúc phát hiện Bạch Quyết không nhìn ra tâm ý của mình, lập tức biến thành thành rùa đen rút đầu, cười ha hả: “Đúng vậy, đúng vậy, lão đại những năm này cũng không biết chuyện quan trọng thế nào, chỉ một lòng ủ rượu, muội nhàn rỗi không có việc gì làm, liền đòi một vò hạ phàm đấu rượu.
“Nếu như muội muốn, đến Thần Điện của ta lấy là được. Năm nào huynh ấy cũng gửi tới một vò, rượu trong Các còn dư bốn, năm hũ. Không cần đến chỗ huynh ấy lấy?”
Thượng Cổ tính tình lười biếng, bình thường đấu một trận rượu thì thôi đi, như vậy mười năm hạ giới tìm rượu, rõ ràng không đúng. Chẳng lẽ. . .
Sở thích của bản thân, Bạch Quyết còn không biết , trong lòng đột nhiên cả kinh, tiếp theo là sự vui mừng không thể tin được.
Chẳng lẽ Thượng Cổ sưu tập rượu ngon là vì cho mình? Tưởng tượng như vậy, tâm ngàn vạn năm không động giờ như con sóng cuộn lên vạn dặm, lại có chút ít luống cuống.
Thượng Cổ sợ Bạch Quyết phát hiện manh mối, liên tục gật đầu, một lòng muốn chuyển hướng chủ đề.
Nào ngờ Bạch Quyết lần này không biết làm sao, đột nhiên giọng trầm lại, hỏi đến cùng, “Muội không thích rượu, hạ giới đấu rượu để làm gì?”
Thật sự là sợ điều gì sẽ gặp điều đó, Thượng Cổ hít sâu một hơi, chỉ muốn giấu đi tâm ý, nói lung tung: “Mấy người các huynh đều hảo rượu, ta thắng nhiều một chút trở về Thần giới làm quà sinh thần”
Đều hảo rượu? Cái chữ “đều” này, Bạch Quyết mắt tối sầm lại, quét sạch, đè xuống tâm tình vừa sinh sôi, ánh mắt yên tĩnh lại. Sau nửa ngày không nói, mãi đến tận Thượng Cổ cảm thấy có chút không đúng lắm, hắn mới lui về phía sau một bước, ánh mắt bình tĩnh không có sóng.
“Thì ra là thế, sinh thần năm nay, ta chờ quà sinh thần của muội
Thượng Cổ giới có bốn vị Chân thần, trừ Bạch Quyết ra, Thiên Khải cũng hảo rượu.
Vốn dĩ cho rằng nàng có ý, sợ là mình suy nghĩ nhiều rồi.
Bạch Quyết cuốn tay áo, còn không kịp tự giễu, tay đã bị người ta một phát nắm được.
Thượng Cổ chưa khôi phục hình dáng tiên thân, vẫn là hình dáng thiếu niên mặc tấn phục hồi nãy, nàng nắm tay Bạch Quyết, nụ cười trong veo
“Hiếm khi hạ giới, hôm nay đúng lúc là tết Nguyên Tiêu của nhân gian , huynh cùng ta quan sát tình cảnh bách tính ở nhân gian rồi trở về Thần giới cũng không muộn.”
Nàng vừa nói vừa kéo người thanh niên luồn lách đi qua đám người, người thanh niên bị hình dáng tươi cười phản chiếu trong đáy mắt, nắm tay thật chặt, đến cùng không buông ra.
Mười lăm Nguyên Tiêu, nhân gian đoàn viên, lời này từ xưa đến nay luôn đúng.
Thần giới Thượng Cổ , ở phủ đệ, Nguyệt Di vừa cắn hạt dưa vừa nhìn cảnh trong Thủy Kính rung đùi đắc ý, mười phần thở dài, mười phần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Hai cái đầu gỗ, làm ta hao tâm, tổn sức, hại não, phí tình cảm tác hợp cho hai người, vậy mà còn không rõ tâm ý nhau. . . Tuổi của hai người công lại so với Thần giới còn lớn hơn, thật không biết ăn cái gì để lớn lên đây. . .”
Nữ thần Tinh Nguyệt thở dài, thời gian chớp mắt đã qua nửa năm, chớp mắt là đến sinh thần của Bạch Quyết và Thiên Khải.
Thượng Cổ sớm đã phân phó thần vệ trong điện đem rượu ngon mà bản thân đã thu thập trong mười năm đấu rượu tại hạ giới đưa đến điện Bạch Quyết, luôn cả chín hủ nữ nhi hồng thượng hạng đã thắng ở tửu quán Tần Sở,
Lô rượu từ điện Thượng Cổ mà đi, rêu rao khắp nơi, tất cả là ba xe, làm mờ mắt khắp Thần Giới.
Thượng Cổ nghĩ thầm, mặc dù không thể so sánh được Bạch Quyết vài vạn năm tâm niệm, âm thầm canh giữ chờ đợi, nhưng đây là mười năm lão bà tích cóp, tóm lại có chút tự tin cầu hôn, thích thú ở Trích Tinh Các ngồi đợi sinh thần Bạch Quyết, chờ ngày tốt vui vẻ ôm vị hôn phu vào điện thành công.
Lúc Bạch Quyết nghe tin, mặc dù kinh ngạc mừng rỡ, nhưng đến cùng không dám tự mình đa tình giống lần trước, hơi trầm ngâm sau đó phân phó thần vệ.
“Điện Thiên Khải thu lễ được bao nhiêu, thăm dò rồi báo lại.”
Một lúc sau, thần vệ báo lại.
“Giờ Dần hôm qua, cửa sau điện Thiên Khải nhập vào ba xe rượu, nghe thủ vệ canh cửa nói, đều là thượng phẩm.”
Thần vệ lo sợ bẩm báo, không dám ngẩng đầu. Trên đầu lặng yên không tiếng nói, đến cuối cùng cũng chỉ truyền đến tiếng thở dài.
Vì người thật lòng thích, hắn lại bị dùng làm ngụy trang mà thôi.
Lịch Thượng Cổ năm thứ mười ba vạn bảy nghìn tám trăm, chẳng biết tại sao hôm trước ngày sinh thần, Chân thần Bạch Quyết hạ giới du lịch, từ nay về sau, mấy năm chưa về, không ai biết đi đâu.
Thượng Cổ chí lớn lấy vị hôn phu cuối cùng không thành, cả ngày ở phủ đệ Nguyệt Di phí thời gian than thở.
Nguyệt Di chẳng biết tại sao, gần đây đối với nàng đặc biệt chướng mắt.
“Aiz, khó quá, theo đuổi hôn phu sao khó như vậy, lòng nam nhân tâm như mò kim dưới đáy biển a a a a ~ tỷ nói đi đến cùng huynh ấy chạy đi nơi đâu rồi ~ “
Mỗi ngày Thượng Cổ đều hỏi cùng một câu, Nguyệt Di dựa trên hành lang uốn khúc, nhìn về hướng Tây Bắc, nhịn không được lầm bầm.
“Sớm biết phương pháp của muội không đáng tin như thế, sẽ không theo muội học cái gì mà im lặng kính tặng, có công mài sắt, có ngày nên kim rồi, tặng cho ba xe rượu ngon, nửa miếng nước bọt cũng không có nói, thiệt thòi cho ta tay đánh tam giới, chân đá bát hoang, khổ cực mười năm, huynh ấy vậy mà ngay cả sinh thần cũng không quay về . . .”
Nàng nhìn về phía điện Thiên Khải.
Thượng Cổ một lòng đang nhớ Bạch Quyết đã đi xa , không nghe thấy Nguyệt Di lầm bầm, chỉ chờ Bạch Quyết quay về Thần giới, biểu lộ tấm lòng ôm mỹ nhân về.
Hai người trong Trích Tinh Các chờ mấy năm, nhưng từ đầu đến cuối không đợi đến lúc Bạch Quyết cùng Thiên Khải trở về.
Không biết có phải là đã định trước tăm tối hay không, một năm nọ, chưa kịp đến sinh thần Thiên Khải, hắn tự mình canh giữ Càn Khôn Các, biết được kiếp nạn Hỗn Độn sắp giáng xuống, từ đó hạ giới, không thấy trở về.
Thượng Cổ không đợi đến lúc Bạch Quyết về trước, ngược lại chờ đến lúc nhận được tin tức Thiên Khải ở hạ giới khởi động trận pháp diệt thế hủy diệt tam giới.

Lưu Học Nghĩa trong vai Thiên Khải (Thiên Khải khởi động huyết trận diệt thế)
Chích Dương nghe tin Chân thần Thiên Khải mà quay về, cùng bàn đối sách.
Từ ngày đó trở đi, nữ Thượng thần của phủ Nguyệt Di bên khóe miệng không còn nụ cười khinh cuồng, cũng như không còn sở thích cướp đoạt bảo bối khắp nơi.
Trước ngày Thượng Cổ hạ quyết tâm tuẫn thế cứu tam giới, cùng Nguyệt Di ở Trích Tinh Các uống rượu.
Nguyệt Di hỏi nàng: “Bạch Quyết đã trở về, muội tại sao còn không nói?”
Thượng Cổ trầm mặc rất lâu, cuối cùng trả lời: “Muội là người đứng đầu các giới, là Chân thần tam giới, có một số việc phải đi làm. Nếu như cuối cùng mất đi, chi bằng chưa bao giờ biết.”
Nàng bỗng nhiên quay đầu, nhìn Nguyệt Di bên cạnh.
“Có một chuyện, muội mấy năm trước đã muốn hỏi tỷ rồi.”
“Chuyện gì?”
“Tỷ không thích rượu, năm đó vì sao hỏi muội đòi lấy rượu Vô Hoa?”
Nguyệt Di sững sờ, lập tức trầm mặc thật lâu, cuối cùng cười nói: “Không nghĩ tới cái đầu gỗ cũng có ngày thông suốt, không cần đoán, chính là như muội nghĩ.”
Chân thần Thiên Khải hảo rượu, việc này cũng vậy, khắp các giới đều biết.
Nàng quay người rời đi, để lại trên bậc thang giọng nói lúc ẩn lúc hiện của Thần nữ Tinh Nguyệt.
“Tỷ và muội giống nhau, cũng không tìm được cơ hội tốt, nhiều năm như vậy, lại phí hoài thời gian. Thượng Cổ, cho dù phát sinh chuyện gì, thay tỷ bảo vệ hắn.”
Thượng Cổ nghe không hiểu ý tứ trong lời nói Nguyệt Di, nếu như nghe hiểu, vạn năm sau sẽ không hối hận.
Ngày thứ hai rốt cuộc không tuẫn thế thành công, Thượng thần Nguyệt Di mang theo một đội Thần tộc hạ giới, chết trong trận pháp diệt thế của Thiên Khải. Bảo vệ nguyên vẹn cái mạng quay về Thần giới Thượng Cổ, chỉ có một con tiểu phượng hoàng tầm thường, khi đó, ả còn chưa phải Thiên hậu Vu Hoán, chỉ là Thần thú dưới ghế Thượng Cổ mà thôi.
Ngày mà tin tức truyền đến, cũng là ngày mặt trời rực rỡ, Thượng Cổ ôm một bình rượu Vô Hoa mà bị Bạch Quyết đoạt lấy rất nhiều năm trước, nhìn về phủ đệ của nữ thần Tinh Nguyệt, lẻ loi say mèm, không ai dám khuyên.
Sau này, tất cả chuyện xưa bắt đầu.
Chân thần Thượng Cổ tuẫn thế, Thượng Cổ giới niêm phong, Chân thần Bạch Quyết một mình cô đơn sống ở Thần giới, đã bắt đầu hơn sáu vạn năm dài dằng dặc chờ đợi và đợi chờ.
Hơn sáu vạn năm sau, lúc tất cả mọi chuyện đều kết thúc, Thiên Khải ở cảnh giới Thương Khung từ pho tượng đã phong hoá vài vạn năm lấy được ký ức ba trăm năm phủ đầy bụi về Thượng Cổ, từ đầu đến cuối vẫn không hiểu, tại sao trong tượng nữ thần đã chết sáu vạn năm lại có một giọt nước mắt.
Hắn vẫn cho là, đó là Nguyệt Di để lại cho Thượng Cổ.
Có rất nhiều việc, hắn chưa bao giờ biết. Sáu vạn năm trước không biết, sáu vạn năm sau cũng không biết.
Thượng Cổ có một câu nói rất đúng.
Nếu như cuối cùng sẽ mất đi, chi bằng chưa bao giờ biết.
Việc này không chỉ có Thượng Cổ và Bạch Quyết lựa chọn, mà cũng là lựa chọn cuối cùng và buông tay của Nguyệt Di.
Chỉ là cuối cùng, quá mức tiếc nuối.
Thượng Cổ cuối cùng cũng chờ được câu nói kia, ta là Bạch Quyết.
Vậy còn Nguyệt Di thì sao?
Nàng hao tổn thời gian mười năm cẩn thận từng li từng tí thu thập ba xe rượu, đến nay bị phủ đầy bụi ở trong hầm rượu của thần điện Thiên Khải, hơn sáu vạn năm, không ai mở ra.