Trong thần hải giữa trán Thiên Khải, một tia thần thức cũng không có.

Phục linh căn bản không nghe Kim Diệu giải thích, khi còn bé nàng lớn lên ở Yêu tộc, vốn là đối với Tiên tộc thành kiến rất sâu. Từ lúc mẫu thân chết trong tay tiên nhân thì càng thù hận Tiên tộc. Nếu như không phải chỉ còn Kim Diệu là người thân, nàng tuyệt sẽ không ở lại Tiên tộc lâu như vậy.
Nàng vẫn luôn chờ Kim Diệu báo thù cho nữ quân Triều Tuệ, nhưng sau khi Phượng Nhiễm phi thăng, Kim Diệu chấp chưởng Thiên cung tám trăm năm cũng chưa bao giờ nhắc đến việc này, hơn nữa còn đối đãi với đám người Ngự Phong trọng hậu có thừa. Bây giờ, Phục Linh đã trưởng thành, nàng biết rõ yêu lực trong cơ thể mình bị áp chế.
Trong lòng nàng, mối thù giết mẹ không thể nhẫn nhịn, nàng không muốn làm nữ quân có tiên lực thấp kém. Chấn Vũ đã đồng ý giúp nàng phế bỏ phong ấn tiên lực, tẩy đi tiên cốt, trùng tu yêu đạo. Chỉ cần có một ngày nàng có thể tu luyện thành thần, sẽ tự tay báo thù cho mẫu thân.
Phục Linh quay về Thiên cung ở điện Kim Diệu thu hồi lại di vật của nữ quân Triều Tuệ là cung tiễn Vân Hỏa, thì bị Kim Diệu phát hiện, Kim Diệu một đường đuổi theo nàng đến tận đây. Nếu không phải Chấn Vũ đột nhiên xuất hiện, nàng dĩ nhiên đã bị phụ thân mang về Thiên Cung.
“Nghịch nữ, nói bừa! Nếu như hôm nay con gia nhập vào cung Lãnh Tuyền, ta cũng sẽ không có nữ nhi này!” Nghe thấy Phục Linh muốn loại bỏ tiên cốt, phế đi nội đan, Kim Diệu đau lòng không nhịn được, gầm lên.
Những năm này, mặc dù Tiên Yêu cùng hướng về hòa bình, nhưng nước sông không phạm nước giếng. Cung Lãnh Tuyền xưa nay hành sự không từ thủ đoạn, bị Tam giới lên án. Nếu không phải vì Chấn Vũ thực lực mạnh mẽ, cung Lãnh Tuyền sớm đã bị tộc Yêu hồ tiêu diệt.
“Nếu như lúc đầu ông chịu vứt bỏ địa vị Thượng quân Thiên cung, sớm mang mẫu thân ẩn thế, ta làm sao mất đi mẫu thân.” Phục Linh lạnh giọng nhìn về phía Kim Diệu, sự thù hận nhiều năm trong lòng lấn át mọi thứ, “Ta đã không còn mẫu thân, mất luôn người phụ thân như ông thì sao?”
Nàng cương quyết rút cung tiễn Vân Hỏa ở sau lưng, hướng lên bầu trời.
“Hôm nay, Phục Linh ta xin thề, một ngày nào đó sẽ bắt chúng tiên Thiên cung đền mạng cho mẫu thân, từ nay về sau ta thuộc về Yêu tộc, sẽ không có bất cứ liên quan nào với Thần quân Kim Diệu ông!”
Một ngọn lửa hừng hực bốc cháy trên cung tiễn Vân Hỏa, cùng với lời thề chiếu sáng cả đỉnh núi Tử Nguyệt.
Kim Diệu tức giận đến nỗi đôi môi run rẩy, tay cầm Tiên kiếm Cự Xỉ gân xanh lộ ra, kiếm Cự Xỉ vì sự giận dữ của chủ nhân mà thần lực tăng mạnh. Kết giới núi Tử Nguyệt chịu ảnh hưởng của cỗ thần lực này, trên kết giới Tử điện không ngừng phát ra cảnh báo trục xuất.
Thấy kết giới Tử Nguyệt bị khuấy động, Chấn Vũ cau mày, Kim Diệu có lẽ không biết, nhưng hắn biết rõ Thiên Khải đang bế quan ở núi Tử Nguyệt. Nếu Kim Diệu tại núi Tử Nguyệt hồ đồ chọc cho Thiên Khải xuất quan, sợ là cung Lãnh Tuyền sẽ gánh chịu hậu quả.
Vừa nghĩ tới bảy năm sau ở điện Trùng Tử tranh đoạt vị trí Yêu hoàng, Chấn Vũ lập tức giật mình, tiến lên trước mặt bảo vệ Phục Linh sau lưng, nghiêm túc nói.
“Thần quân Kim Diệu, nữ quân Phục Linh đã thề đoạn tuyệt quan hệ cha con với ngài, từ nay về sau bổn tọa sẽ che chở cho nàng. Nếu như ngài có gì bất mãn, thì đến cung Lãnh Tuyền của ta khiêu chiến là được! Nơi này là núi Tử Nguyệt, bổn tọa không muốn dây dưa với ngài!” Hắn nói xong cầm lấy tay Phục Linh bay về hướng Tam trọng thiên.
Thần lực của kiếm Cự Xỉ cuồn cuộn bay nhanh như gió ngăn hai người lại. Chấn Vũ bị chấn động thối lui ba bước, Phục Linh không chịu nổi thần lực này, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
Kim Diệu sắc mặt xanh mét , dừng trước mặt Chấn Vũ, tay cầm kiếm Cự Xỉ, tức giận nói: “Chấn Vũ, hôm nay đừng hòng mang nữ nhi ta đi!”
Kim Diệu hiểu khá rõ bản tính của Chấn Vũ, tính tình Phục Linh đã cực đoan, quái gở, một khi gia nhập cung Lãnh Tuyền giải phóng yêu lực trong cơ thể, đời này sẽ vạn kiếp bất phục. Nó chỉ là một người con gái, hôm nay bất luận như thế nào cũng không để nó đi theo Chấn Vũ.
“Kim Diệu, ta nhường ngài ba phần, ngài đừng tưởng rằng bổn tọa sợ ngài!” Tính cách Chấn Vũ là hạng gì, bất ngờ chịu một đòn từ kiếm Cự Xỉ, lòng háo thắng nổi lên trong cơn thịnh nộ, hắn đẩy Phục Linh ra phía sau, giơ tay lên, thần kích Thanh Ngọc xuất hiện trong tay.
“Hôm nay ngài xông vào Thánh địa của Yêu tộc ta, quấy rầy Chân thần bế quan, nếu ta giết ngài ở tại núi Tử Nguyệt, Tiên giới cũng không dám nói gì!”
Lúc này Kim Diệu căn bản không nghe lọt lời nói của Chấn Vũ, cứ coi như là nghe thấy được, thì cho dù là Thiên Khải hiện thân, hắn cũng sẽ không để Phục Linh loại bỏ tiên cốt trở thành yêu.
Thần sắc Kim Diệu lạnh lùng, vung thần kiếm Cự Xỉ về phía Chấn Vũ, thần kích Thanh Ngọc nghênh tiếp thần kiếm, hai thanh bán thần khí ở trên bầu trời núi Tử Nguyệt giao đấu dữ dội, thần lực va chạm bốn phía, kết giới núi Tử Nguyệt phát ra âm thanh cảnh báo nổ vang dội.
Hai tộc Tiên Yêu đã lâu không giao chiến, huống chi là nhân vật cấp Thần. Gần như là trong khoảnh khắc hai thanh bán thần khí chạm vào nhau, người có linh lực thâm hậu trong Tam giới đều cảm nhận được xung quanh núi Tử Nguyệt thần lực mạnh mẽ va chạm nhau.
Lúc này tại Đông Hải, Tử Hàm đang đắc ý nhận bảo vật hiếu kính của lão Long vương thì đột ngột ngẩng đầu, thần sắc lập tức biến đổi, không kịp thu nhận bảo vật liền hóa thành con rồng lớn bay về hướng núi Tử Nguyệt, trong lòng gào thét không thôi.
Chết tiệt! Tên khốn nào có cái lá gan dám đánh nhau ở núi Tử Nguyệt! Nếu quấy rầy Thần quân luyện hóa thần thể Thượng thần Nguyệt Di, cứ cho là hắn có hóa thành rồng nhỏ bảo bối, chỉ sợ rằng cũng sẽ bị thần quân rút gân lột da!
Trận chiến diễn ra một ngày ở núi Tử Nguyệt. Kim Diệu đấu pháp hoàn toàn không cần mạng, kim quan sớm đã rơi lả tả, Chấn Vũ cả người bị thương, cũng bất chấp mọi thứ, hắn đấu đến đỏ mắt, chỉ muốn Kim Diệu bị chém dưới thần kích.
Sức mạnh Tiên Yêu khuấy động bốn phía núi Tử Nguyệt, trăm dặm quanh núi không có một chỗ nào nguyên vẹn, chỉ có duy nhất núi Tử Nguyệt lẻ loi trơ trọi được kết giới bảo hộ vẫn yên tĩnh như lúc ban đầu.
“Lão quái vật! Ngươi không bảo vệ được thê tử, giữ không được nữ nhi, lại muốn lấy lại danh dự từ người bổn tọa, quả nhiên là nực cười!” Chấn Vũ chém một kích, đâm một lỗ thủng đầy máu trên vai Kim Diệu, hắn phun ra một ngụm máu, cười ha ha: “Đợi ngươi chảy hết máu, bổn tọa sẽ đem cây kiếm mẻ của ngươi treo ở cung Lãnh Tuyền, làm chiến lợi phẩm của bổn tọa !”
Hắn hoàn toàn đã quên sau lưng hắn còn nhiều lỗ máu hơn Kim Diệu, chỉ lo chiến đấu quyết liệt và quát tháo ầm ĩ!
Phục Linh ở xa xa nhìn thấy Kim Diệu một thân đầy máu, nhếch nhác, tay nắm Vân Hỏa tiễn nhiều lần đấu tranh, hoặc là thả ra. Nàng đã huyết thệ, cùng Kim Diệu không có nửa phần liên quan. Nếu lúc này nàng mềm lòng, sau này sẽ muôn đời muôn kiếp ở lại Thiên cung làm một Tán tiên tăm tối.
Một ngày một đêm tử đấu, Kim Diệu dường như già thêm mười tuổi, hắn nhìn Phục Linh ở cách đó không xa từ đầu đến cuối không nói một lời nào, đột nhiên hừ một tiếng, cầm kiếm Cự Xỉ thân thể trở nên trong suốt.
Chấn Vũ sững sờ, đúng lúc này thân thể Kim Diệu và kiếm Cự Xỉ hóa thành một thể, kiếm Cự Xỉ đột nhiên giương cao lên, trở nên chói mắt gấp mấy lần so với vừa rồi, thần tốc hướng về phía ngực Chấn Vũ vọt tới.
Chỉ cần giết Chấn Vũ, Yêu giới sẽ không còn cung Lãnh Tuyền, Phục Linh …. sẽ cam tâm quay về Tiên giới buông bỏ hận thù.
Trong kiếm Cự Xỉ truyền ra một tiếng thở dài, hai mắt Kim Diệu nhắm nghiền, đem thần lực cả đời dùng đến cực hạn, xông về phía Chấn Vũ.
Cho dù là hủy thân thể Bán thần, quay về làm tiên, hắn cũng muốn dùng phương thức của hắn bảo vệ con gái!
Kim Diệu so với Chấn Vũ lớn hơn mấy vạn tuổi, cùng là Bán thần, nếu thật sự chiến đấu hết mình, Chấn Vũ tuyệt không phải là đối thủ của Kim Diệu. Kim Diệu dùng hết sức mạnh toàn thân đánh một đòn, Chấn Vũ căn bản không cách nào chống cự, cứ coi như là chống chọi được, thần thể trọng thương nghiêm trọng, bảy năm sau hắn cũng không phải là đối thủ của Thường Mi.
Trong điện quang hỏa thạch, hầu như không hề báo trước, Chấn Vũ đột ngột phóng về phía kết giới cách đó không xa.
Kiếm Cự Xỉ theo thần lực Kim Diệu chỉ dẫn công kích Chấn Vũ, theo Chấn Vũ xông về kết giới Tử điện được bao bọc bởi ánh sáng Chân thần.
Một tiếng vang thật lớn, cũng không biết có phải trùng hợp hay không, thần lực của thần kiếm Cự Xỉ lại trùng hợp đánh trúng vào điểm yếu nhất của kết giới, xuyên vào kết giới hướng về phía trấn hồn tháp trong đại điện.
Lúc này, hồn hỏa trong trấn hồn tháp đã đốt đến cực hạn. Trong hồn hỏa, Thiên Khải ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm chặt. Đối diện hắn, trên đài ngọc là thần thể dùng yêu thần lực luyện hóa đã thành hình. Sợi thần thức trong lòng bàn tay Thiên Khải như có linh trí, chậm rãi bay về phía cái trán của thần thể mới được nặn, nó dừng lại cách cái trán của thần thể khoảng nửa tấc, phát ra thần niệm vui mừng.
Lúc này, Thiên Khải trong hồn hỏa cũng cảm giác được khí tức quen thuộc đang quanh quẩn trong tháp. Hắn mở mắt ra, nhìn sợi thần thức, khóe môi yên lặng vạn năm cuối cùng cũng nhếch lên ý cười vui mừng, thoải mái.
“Nguyệt Di, muội rốt cuộc. . .”
Lời nói chưa kịp nói hết thì một đạo thần lực bá đạo đột nhiên đâm vào trấn hồn tháp, thần lực đó chọc thủng thân tháp, hướng thẳng về phía thần thể Nguyệt Di đã thành hình.
Không kịp nghĩ nhiều, cơ hồ là theo bản năng, Thiên Khải không chút do dự phóng tới ngọc đài, đem thần thức và thần thể Nguyệt Di bảo vệ bên người.
Tiếng nổ ầm ầm vang lên! Trong chớp mắt, thần lực của kiếm Cự Xỉ đánh trúng người Thiên Khải, đỉnh trấn hồn tháp đột nhiên bị phá vỡ, thần lửa hỗn độn và yêu thần lực phá tan kết giới núi Tử Nguyệt xông thẳng lên trời. Không có người nào nhìn thấy, ở nơi này vài luồng thần lực đan xen, thần mộc ở tám hướng ngoài trấn hồn tháp hợp thành một thể. Tại đây, trong lúc thần lực nổ tung đã phóng ra khỏi núi Tử Nguyệt, không biết bay về phía nào.
Cuộc chiến của Kim Diệu và Chấn Vũ bị thần lực phóng lên trời từ núi Tử Nguyệt đáng văng ra, rớt xuống ở hai bên núi.
Phục Linh cắn môi, bay về hướng Chấn Vũ rơi xuống, đỡ được hắn.
Thần thức của Kim diệu trực tiếp chịu sự phản phệ của yêu thần lực, bị đánh văng ra khỏi kiếm Cự Xỉ, hắn nhắm chặt mắt cùng thần kiếm Cự Xỉ đồng loạt rơi xuống đất.
Hai đạo tiên lực hùng hậu từ trên trời giáng xuống, đỡ được Kim Diệu đang bị trọng thương hôn mê. Ngự Phong và Viêm Hỏa nhìn qua Phục Linh và Chấn Vũ, ánh mắt nổi lên lửa giận, nhưng mọi thứ trước mắt đã làm cho bọn họ đỡ Kim Diệu lui về phía sau mấy bước.
Chấn Vũ và Phục Linh ở bên kia núi Tử Nguyệt, nhìn thấy một màn trước mắt, trong lòng sinh ra nỗi khiếp sợ.
Kết giới núi Tử Nguyệt bị phá, cả ngọn núi bừng lên thần hỏa xanh biếc, bên trong thần hỏa, một tòa thần tháp cao, xanh biếc dựng ở giữa. Yêu thần lực bốn phía trong tháp, chứa đựng thần uy vô thượng.
Lúc này, ngay cả kẻ đần cũng biết Thiên Khải ở trong núi Tử Nguyệt bị một đám người ngốc nghếch làm chấn động, còn chưa kịp thỉnh tội thì một tiếng rồng gầm nổi giận từ hướng Đông bay tới, phun lửa về phía núi Tử Nguyệt.
“Bọn khốn nạn các ngươi, ai cho các ngươi tự tiện xông vào núi Tử Nguyệt!”
Long hỏa cuồn cuộn làm cháy đen mặt mũi của hai phe Ngự Phong và Chấn Vũ. Bốn người nhìn thấy thân thể rồng khổng lồ che phân nửa bầu trời, hít sâu một hơi, không dám lên tiếng.
Thần thú của Chân thần Thiên Khải là một con Tử Long, sống mười mấy vạn năm. Mọi người dưới Tam Giới chỉ nhìn thấy qua người thiếu niên cười tủm tỉm, chưa bao giờ thấy hắn hóa thành chân thân và hiện ra một bộ dáng đầy thần lực như vầy.
Wow, không hổ là tọa kỵ của Chân thần, nếu đặt ở dưới Tam Giới, Thần Phật cũng không dám chọc.
” Long quân, Tiên tộc Kim Diệu gây sự, xông vào Yêu giới ta đã không nói, mà còn ở núi Tử Nguyệt gây chiến, hắn và ta đánh nhau đến sống chết, bổn tọa cũng bất đắc dĩ, mới ở núi Tử Nguyệt động thủ đánh trả, mới vô ý quấy rầy Chân thần Thiên Khải tĩnh tu.”
Chấn Vũ nổi giận, bước lên trước mặt Tử Hàm mở miệng, toàn thân hắn đều là máu, rất là chật vật, nhìn thấy được cũng không phải lời nói dối.
“Cung chủ Chấn Vũ giỏi tài ăn nói, chứ không phải là thấy Thần quân chúng ta trọng thương hôn mê, mới đẩy toàn bộ trách nhiệm cho Thần quân chúng ta!” Ngự Phong bình tĩnh hướng Tử Hàm chắp tay, cung kính nói: ” Long quân, Chấn Vũ mê hoặc nữ nhi duy nhất của Thần quân Kim Diệu rời khỏi Tiên tộc, gia nhập vào Yêu tộc, Thần quân Kim Diệu một lòng yêu thương con gái , tức giận mới động thủ ở núi Tử Nguyệt . .”
“Nực cười! Mẹ đẻ của Phục Linh vốn là Yêu tộc Huyết Hoa, các ngươi hại chết mẫu thân của nàng, nàng muốn làm tiên, làm yêu, đều do nàng lựa chọn, sao lại nói bổn tọa mê hoặc! Tiên tộc ngươi không giữ được người, còn ở trước mặt Long quân ngậm máu phun người!”
“Chấn Vũ lão yêu nhà ngươi. . . !” Thượng quân Viêm Hỏa đỏ mặt tức giận, nhưng không cãi lại. Mấy ngàn năm trước, hai tộc thù cũ tranh chấp, hôm nay nếu lấy ra nói thì làm sao có thể nói được đúng sai.
“Cái gì mà lão yêu, bổn tọa chỉ có mấy nghìn tuổi, còn rất trẻ!”
“Câm miệng!” Tử long bảo vệ núi Tử Nguyệt quát một tiếng, cắt đứt tranh luận của ba người.
Mắt rồng to lớn lạnh lùng quét qua mấy người Chấn Vũ, Kim Diệu, Ngự Phong, dù Chấn Vũ đã nhập vào Bán thần, cũng nhịn không được mà nổi tóc gáy, huống chi là ba người kia.
“Hôm nay, tội bọn ngươi nhiễu loạn núi Tử Nguyệt, ngày sau sẽ tính. Chấn Vũ, Ngự Phong truyền ngự lệnh của bổn quân đến Tam giới, từ hôm nay trở đi cho đến lúc sơn môn núi Tử Nguyệt mở ra một lần nữa , trăm dặm xung quanh núi Tử Nguyệt, người thần yêu hay ma sẽ không được tự tiện xông vào một bước. Nếu như lại xông vào, bất luận là kẻ nào, nhất định sẽ nhận hình phạt Thiên lôi long hỏa của bổn quân!”
Tử Hàm giận dữ, lạnh lùng nói xong lời này, phun ra hai ngọn lửa, trực tiếp đem đội ngũ của hai phe Chấn Vũ và Ngự Phong đuổi ra khỏi núi Tử Nguyệt.
Chấn Vũ bị trọng thương, Phục Linh đỡ hắn trở về cung Lãnh Tuyền dưỡng thương. Đám người Ngự Phong một lòng lo cho thương thế của Kim Diệu, cũng biết lúc này đã chọc giận Tử Long, nên một câu chưa nói đã đi về Thiên cung.
Ngự Phong đang đằng vân thì nhìn về hướng núi Tử Nguyệt, trong lòng chẳng biết tại sao có chút lo lắng không yên. Trong trấn hồn tháp rõ ràng là thần uy của Chân thần Thiên Khải, vì sao vừa rồi bọn hắn gây ra động tĩnh lớn như vậy mà Chân thần Thiên Khải không có hiện thân, chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện gì hay sao?
Núi Tử Nguyệt khôi phục lại sự yên tĩnh, Tử Hàm hóa thành người, lảo đảo phóng về phía trấn hồn tháp. May là thần lực của hắn đã bỏ đi công phu mới vào được Trấn hồn tháp bị yêu thần lực và hồn hỏa hỗn độn tàn phá.
Thiên Khải ôm thân thể Nguyệt Di nằm yên lặng trên ngọc đài kia, hai người mắt nhắm nghiền. Thần thức yếu ớt của Thượng thần Nguyệt Di được bảo vệ trong bàn tay của Thiên Khải.
Tử Hàm vội vàng đi lên trước dò xét cái trán, sau đó hít sâu một hơi, thiếu niên tuổi tác hơn mười vạn chưa kịp hiểu chuyện gì, cứ như vậy ngã xuống đất, trong mắt tràn đầy vẻ không tin nổi.
Hắn lôi kéo tay Thiên Khải run run rẩy rẩy xoa nắn hồi lâu , cuối cùng xác nhận một việc cực kỳ quan trong.
Trong thần hải giữa trán Thiên Khải, một tia thần thức cũng không có.
Tử Long hóa thành rồng con mập mạp ôm tay Thiên Khải ” ríu ríu rít rít” khóc nửa ngày, khóc đã đời rồi mới lấy lại tinh thần phân bố lại kết giới núi Tử Nguyệt, thút tha thút thít, nước mắt nước mũi mà đi Thần giới Thượng Cổ tìm trợ giúp.
Lúc này, trong Trích Tinh các, Huyền Nhất đang cầm Thủy kính nhìn hết thảy mọi việc phát sinh ở núi Tử Nguyệt, thõa mãn nhấp một miếng rượu trong bình hồ lô, vui mừng mà hít một tiếng.
“Thế giới bên ngoài thật là đặc sắc, xem trò này so với trong luyện ngục sảng khoái hơn nhiều.”
Chích Dương cau mày, đột nhiên cái mũi giật giật, ngẩng đầu nhìn bình hồ lô trong tay Huyền Nhất, hồ nghi nói: “Rượu này huynh lấy ở đâu?”
Rượu này thấy không giống rượu của Thần giới, nhưng hình như là rất lâu rồi, nhân gian bảo tồn không được lâu như vậy.
“Rượu này hả?” Huyền Nhất giơ bình rượu lên quơ qua quơ lại, tủm tỉm cười nói: “Lần trước bản tôn bị tiểu nha đầu Nguyệt Di kia làm cảm động đến không nỡ, ba lô xe rượu đặt trong điện Thiên Khải cũng uổng phí, chi bằng cho ta uống, coi như cho bản tôn một ân huệ.”
Trong Trích Tinh các, tiếng ly vỡ rơi xuống đất vang lên, tiếp theo truyền đến tiếng hét nghiến răng nghiến lợi phẫn nộ của Chích Dương.
“Đó là tâm ý mấy vạn năm của Nguyệt Di! Đồ khốn nạn nhà huynh!”
Bất luận trong Trích Tinh các vui cười hay tức giận thì giữa vũ trụ vật đổi sao dời, bảy năm vội vàng trôi qua, Bạch Thước ở nhân gian cứ như vậy trưởng thành. Bạch Tướng quân hy vọng nữ nhi yêu quý bình bình an an, thuận lợi, như ý. Nhưng lại không biết Bạch Thước vẫn nhớ rất rõ ràng việc tu tiên báo ân. Ngày qua ngày nàng chỉ làm một việc giống nhau, kiên định lại cố chấp, sự cố chấp này lại là bảy năm.
Bảy năm sau, phủ Thượng tướng quân quả thực có tiếng xa gần, đều nói rằng Bạch Tướng quân không chỉ dưỡng ra một Đông cung Thái Tử Phi hiền đức, thông minh, mà còn dưỡng ra một tiểu vô lại xa gần có tiếng.
Chương tiếp theo