Bạch Thước cứng đờ người, quay đầu lại. Dưới ánh trăng, nàng trông thấy một khuôn mặt.

Trước cửa Thượng tướng quân phủ, tiếng người huyên náo, hỉ nhạc rôm rả, rất là náo nhiệt. Nhưng lúc này trong hậu đường Tướng phủ, mây đen ảm đạm, một đám nha hoàn, đầy tớ quỳ trên đất nơm nớp lo sợ, Bạch Tướng quân vung cây roi dài, râu ria thiếu chút nữa dựng đứng lên hết.
Bạch phu nhân trang phục lộng lẫy đang lau nước mắt, hoang mang lo sợ.
Một tiếng roi vang lên, bọn hạ nhân quỳ trên mặt đất rùng mình một cái.
“Ai giúp cho nghiệt súc kia chạy đi? Nói! Rốt cuộc nó đã đi đâu!” Bạch Tuân vụt roi xuống đất , gầm lên.
Bọn nha hoàn cúi đầu, mặc dù sợ đến phát run, nhưng không ai mở miệng.
“Được! Thường ngày ta dung túng các ngươi, các ngươi lại giúp đỡ cho nghiệt súc kia gây ra họa lớn như vậy, không nói? Người đâu, mang xuống cho ta, đánh chừng nào chịu nói thì ngừng!” Bạch Tuân lửa giận ngút trời, Ngay cả năm đó, lúc hai tỷ muội Bạch Hi, Bạch Thước đi lạc cũng không có trừng phạt hạ nhân nặng như vậy.
“Lão gia.” Quản gia Bạch Lỗi chần chờ: “Đều là người trong nội viện của tiểu thư, nếu chịu không nổi hình phạt…”
“Nô bộc bất trung, đánh chết ngại gì!”
Giọng Bạch Tuân lạnh lùng vang lên, nha hoàn và đầy tớ đang quỳ dưới đất giờ mới biết Bạch Tuân thật sự giận dữ, sợ đến nỗi vội vàng dập đầu cầu xin tha thứ.
“Tướng quân bớt giận, Tướng quân khai ân, chúng nô tài thật sự không biết Nhị tiểu thư đi đâu? Chúng nô tài thật sự không biết!”
Tiếng van xin trong nội đường liên tiếp kêu lên, Bạch phu nhân nhìn thấy không đành lòng, vội vàng đứng dậy kéo tay áo Bạch Tuân.
“Lão gia, hôm nay là ngày đại hỉ của Thước Nhi, sao có thể thấy máu người chết?”
“Phu nhân, thường ngày nàng quá nuông chiều nghiệt súc này! Đợi ta tìm được nghiệt súc, ta một roi quất chết nó, cũng tốt hơn nó bị bệ hạ xử tử, mất hết thể diện Bạch gia ta! Đây là hôn ước bình thường sao? Đây chính là thiên tử tứ hôn, nó nói trốn là trốn, để tướng phủ ở đâu? ! Để Hi nhi ở đâu!”
Một năm trước, trưởng nữ Bạch Hi của Bạch Tuân đã gả vào Đông cung, cùng Thái Tử phu thê hòa hợp, được thiên tử coi trọng.
Bạch phu nhân đau lòng cho nữ nhi, lại nghe được Bạch Thước đào hôn sẽ liên lụy đến trưởng nữ, hai mắt tối đen ngã xuống mặt đất.
“Phu nhân! Phu nhân!” Bạch phu nhân vừa ngã, Bạch Tướng quân liền rối loạn, quả thực chân tay luống cuống, vội vàng đỡ Bạch phu nhân ngồi trên ghế.
“Nương!” Một giọng nói tao nhã đột nhiên vang lên bên ngoài Đường, Thái Tử Phi Bạch Hi xông vào hậu đường, thấy Bạch phu nhân té xỉu, vội vàng tiến lên cầm tay Bạch phu nhân.
Thấy Bạch Hi xuất hiện, trong nội đường ngoại trừ phu thê Bạch Tuân, mọi người đều đồng thời quỳ xuống.
“Tham kiến Thái Tử Phi nương nương!”
Vừa thấy Bạch Hi, Bạch phu nhân bật khóc, “Hi nhi, Thước nhi nó, nó…”
“Con đã biết rồi, người đừng lo lắng, A Thước sẽ không ra xảy ra chuyện gì đâu!” Bạch Hi vỗ vỗ tay Bạch phu nhân, trấn an Bạch phu nhân. Thường ngày nàng khiêm tốn, dịu dàng, giờ nghiêm nghị nhìn về phía bọn nha hoàn quỳ trên mặt đất.!”
“Các ngươi đều là người cùng lớn lên với Nhị tiểu thư, Bổn cung biết rõ thường ngày các ngươi và nhị tiểu thư tình cảm sâu nặng. Hôm nay các ngươi giúp nàng đào hôn, chết không có gì đáng tiếc, nhưng mà các ngươi muốn trơ mắt nhìn Nhị tiểu thư chết sao?”
Trong đám nha hoàn, thị nữ váy hồng Đào Hoa đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt kinh hãi nhìn về Bạch Hi.
Bạch Hi híp mắt nhìn về phía nàng, “Hôn ước nhị tiểu thư chính là bệ hạ ban tặng, coi như là hôm nay chạy thoát, muội ấy có thể trốn cả đời không? Muội ấy trở về, còn có đường sống. Nếu thật sự đào hôn, Thượng tướng quân phủ và Bổn cung cũng không bảo vệ được muội ấy!”
Bạch Hi đi đến bên cạnh Đào Hoa, lẳng lặng nhìn nàng: “Sinh tử của A Thước, chỉ trong một ý nghĩ của ngươi .”
“Đại tiểu thư, người cứu cứu nhị tiểu thư! Nàng, nàng rời khỏi kinh thành rồi!” Đào Hoa giữ chặt váy Bạch Hi, hoảng loạn, hối hận.
Bạch Hi kéo Đào Hoa dậy, “Muội ấy xuất phủ như thế nào?”
“Nhị tiểu thư thay đổi trang phục nô tài, hôm qua nửa đêm lặng lẽ ra khỏi phủ. Nhị tiểu thư dặn dò chúng nô tỳ, để cho Lãnh Trúc ở trong phòng giả trang thành hình dáng của tiểu thư, kéo, kéo dài thời gian. Nhị tiểu thư còn nói, lần này nàng đi, sẽ không trở về, nói với lão gia và phu nhân báo cho Trọng gia là tiểu thư bệnh chết, bệ hạ sẽ không giáng tội cho Bạch phủ.”
Bạch Hi quả thực bị Bạch Thước làn tức giận muốn nổ tung, “Cuối cùng muội ấy đi đâu? !”
“Tiểu thư nói, nói nàng đi tìm thần tiên.”
Nghe thấy Đào Hoa nói, hai người Bạch lão gia và Bạch Hi thiếu chút nữa tức đến không thở được. Tiểu tổ tông thọ yểu kia làm kẻ vô lại tầm mười năm, giờ gần đến giờ kết hôn rồi, cũng không có buông bỏ ý nghĩ ngu xuẩn tìm thần tu tiên.
“Nó sao không đổi được cái tật xấu này, trên thế gian này ở đâu có thần tiên!” Bạch phu nhân vừa giận vừa không biết làm sao, vỗ vỗ Bạch Tướng quân rồi rơi lệ.
“Cái đồ khốn nạn này, cái tật xấu này không thay đổi được!”
Bạch Hi đột nhiên trầm mặc, nàng nhìn Đào Hoa: “Lần này muội ấy đi đâu tìm thần tiên…”
“Nhị tiểu thư không nói…” Đào Hoa khóc lóc, chợt nhớ tới cái gì: “Tiểu thư nói nàng muốn đi hải ngoại Đông Hải tìm tiên…”
“Đông Hải? Phía Đông!” Ánh mắt Bạch Hi và Bạch Tuân nheo lại, đồng thời đoán được phương hướng chạy trốn của Bạch Thước..
“Bạch Lỗi!” Bạch Tuân hô to một tiếng, “Chuẩn bị ngựa!”
“Phụ thân!” Bạch Hi gọi Bạch Tuân, nhìn về phía bên ngoài Đường, âm thanh hỉ nhạc ngày càng gần.
Bạch Hi lắc đầu, “Đội rước dâu của Trọng phủ sắp tới rồi, người không thể đi.”
Bạch Tuân dừng chân, phất tay áo một cái, chỉ Bạch Lỗi, “Ngươi lập tức mang theo thủ hộ trong phủ đuổi về hướng Đông, nó đi đêm qua. Với cước trình của nó, còn chưa tới Duy Thành, nhất định phải đến Duy Thành trước nó, đem nó về!”
“Vâng, lão gia!” Bạch Lỗi theo Bạch Tuân từ quân đội ra, nhận lệnh hành động, một câu thừa thãi cũng không có, quay người muốn đi, lại bị Bạch Hi ngăn lại.
“Không thể.” Bạch Hi nhìn Bạch Tuân, “Phụ thân, phủ Tướng quân từ trước đến nay bảo vệ kinh đô, hôm nay là hỷ sự của quý phủ chúng ta lớn như vậy. Nếu Bạch Lỗi ra khỏi kinh, tất nhiên sẽ kinh động bệ hạ.”
Hỉ nhạc càng ngày càng gần, tiếng pháo nổ đột nhiên vang lên, thoáng cái dội vào lòng Bạch lão tướng quân, nhớ tới giao tình mười mấy năm của Trọng gia và trên dưới cả nhà Bạch gia, hắn nhất thời hận không thể chặt đứt chân của Bạch Thước.
“Đội rước dâu của Trọng gia đã đến trước cửa rồi, tìm lại không thể tìm! Ta bây giờ đi đâu tìm một đứa con gái bồi thường cho tiểu tử Trọng Chiêu đây!” Bạch Tuân đi qua đi lại, nhíu mày.
“Phụ thân đừng nóng vội, hôm nay Bạch gia lâm nguy, chỉ có một người có thể giúp chúng ta.”
“Người nào?” Bạch Tuân đột nhiên dừng chân.
“Trọng Chiêu.” Bạch Hi mở miệng.
Bạch Tuân sững sờ.
Trăm dặm bên ngoài Kinh thành đường hẹp quanh co, chất giọng trong trẻo, réo rắt từ xa đến gần.
“Muội muội ngươi ngồi đầu thuyền ờ, ca ca ta đi trên bờ, ân ân ái ái kéo dây thuyền lay động …” Một thiếu niên áo vải ngậm cọng cỏ dại, nằm ở trên xe lừa, mãn nguyện hát sơn ca.
Con lừa nhỏ đột nhiên phát ra tiếng phì phì trong mũi, nó ngừng lại. Thiếu niên mở mắt, thấy con lừa nhỏ quay đầu lại, “Phù phù phù phù” thở hổn hển, đôi mắt con lừa tròn xoe.
Nhắc tới cũng kỳ quái, Bạch Thước còn chưa có tu thành tiên, chỉ đơn giản nhìn ra những lời này trong mắt lừa” Mẹ ta ơi không đi nổi nữa, lão tử vừa đói vừa mệt” .
Con lừa nhỏ này là Bạch Thước ở kinh thành dùng hai cây chuối tiêu dụ dỗ từ trong nhà cỏ ra, không phải huynh đệ uống máu ăn thề, đáng tin cậy. Nhìn thấy con lừa muốn mặc kệ, Bạch Thước vội vàng vọt lên trên trưng ra khuôn mặt tươi cười.
“Lừa ca, qua con đường núi này, lại đi thêm mười dặm chúng ta sẽ đến Duy Thành. Ta cam đoan, vừa đến Duy Thành, sẽ tìm cho ngài một quán trọ tốt nhất để nghỉ ngơi! Lại mua cho ngài mười cân cỏ khô?” Bạch Thước nịnh nọt, xoa xoa mông lừa, “Ngài thấy được không?”
Con lừa nhỏ lắc lắc cái đuôi, căn bản không thèm chịu, quay đầu muốn đi trở về.
Bạch Thước lập tức sốt ruột, giơ một ngón tay lên: “Thêm một con lừa cái tươi tắn, dịu dàng!”
Móng vó con lừa dừng lại, hoài nghi nhìn Bạch Thước.
“Thật không có gạt ngài! Gạt ngài là chó!” Bạch Thước chỉ thiên mà thề.
Con lừa nhỏ khẽ hừ thoả mãn, quay đầu chuẩn bị hướng Duy Thành đi, chân lại đột nhiên ngừng lại, nó chăm chú nhìn vào ụ đá cách đó năm thước.
“Đại ca, người nói tên tiểu tử này có phải có vấn đề không? Súc sinh có thể nghe hiểu tiếng người sao?”
Sau ụ đá, năm sáu người đang núp, khuôn mặt man rợ, tay cầm đao búa, nhìn liền biết là sơn tặc. Lúc này, người đàn ông nhỏ thó nhìn một người, một lừa cách đó không xa, mở miệng hỏi, hắn tên là Ngô Dụng, nhị đương gia của sơn trại.
“Cũng có thể, không quan tâm! Ngốc càng tốt, bắt về trại để nuôi, nhỏ tiếng chút!” Tên sơn tặc cầm đầu, gọi là Trương Triều, vẻ mặt hung ác.
“Đại ca, con lừa nhìn về hướng chúng ta, huynh nói có phải nó phát hiện ra chúng ta rồi không?” Ngô Dụng đột nhiên vẻ mặt ngạc nhiên, thần sắc như là gặp quỷ.
“Nói bậy bạ gì đó! Chỉ là một con súc sinh sao có thể…” Trương Triều giận dữ mắng mỏ, ngẩng đầu nhìn về con đường nhỏ, đụng vào một đôi mắt lừa. Thủ lĩnh sơn tặc xưa nay lòng dạ độc ác lại run lên, có chút chột dạ.
“Đây là con lừa, lừa không phải là yêu, yêu quái. . . ?” Ngô Dụng cà lăm.
Nhưng ngay lập tức, trong đầu đám sơn tặc đều thấy không đúng, bọn hắn nhìn thấy con lừa kia chớp mắt, vẻ mặt hoảng sợ lùi về sau, ngay cả móng chân lừa cũng đang run đấy.
Không quan tâm có phải là yêu quái hay không, súc sinh này sợ bọn họ! Đám sơn tặc lập tức hăng hái, Trương Triều vung lưỡi búa to lên, chỉ về hướng một người, một lừa, “Xông lên! Bắt lấy tên tiểu tử kia!”
Thời gian con lừa trợn mắt thật ra chỉ trong nháy mắt. Vốn là Bạch Thước thấy khó chịu vì con lừa ngừng lại không đi thì từ trên trời rơi xuống bọn lục lâm thảo khấu, mắt thấy choáng váng.
Không phải chứ, nàng mới từ trong cái lồng giam ở Kinh Thành chạy đến đây, một lòng đi núi tiên cầu tiên. Làm sao lại còn gặp sơn tặc ở đây? Trị an của Đại Tĩnh không đáng tin như vậy sao?
“Đi đi đi! Đi mau!” Bạch Thước vội vàng quay đầu con lừa, dùng sức vung roi, quay người bỏ chạy.
Con lừa còn cần nàng đuổi sao, vừa thấy tính mạng khó giữ, chạy trốn so với ngựa còn nhanh hơn.
“Dám chạy! Bắt lấy hắn!” Ngô Dụng thấy một lừa, một người quay đầu bỏ chạy, một tiếng quát lên, đám sơn tặc vung búa đuổi theo.
Trên đường núi bụi đất tung bay, mắt thấy đám sơn tặc sắp đuổi tới gần, cây búa kia sắp chém tại trúng mông của mình, bốn vó lừa đột nhiên dừng lại, thắng gấp, quay đầu lại nhìn đám sơn tặc khí thế hung hăng.
Một đám sơn tắc bị hành động này của con lừa làm cho sửng sốt, giơ búa đứng yên tại chỗ.
“Đại ca, con lừa này muốn làm gì?” Ngô Dụng bị một con lừa nhìn chằm chằm, đây là lần đầu tiên từ xưa đến giờ, hắn khẩn trương nắm chặt búa, chọc chọc Trương Triều.
“Lão tử làm sao biết, chẳng lẽ tên tiểu tử này là cao thủ?” Trương Triều hai tay tụ lực.
“Con lừa chết tiệt, ngươi làm cái gì vậy! Mau chạy!” Bạch Thước gấp đến độ vẻ mặt trắng bệch, ghé sát lỗ tai con lừa ra sức thúc giục.
Con lừa hoàn toàn mặc kệ Bạch Thước nói cái gì, móng sau không ngừng đào đất, mắt lừa trợn tròn, lỗ mũi phì phò gầm gừ, Bạch Thước vừa đen mặt vừa cảm động: “Huynh đệ, không phải ngươi muốn một mình đấu với đám thổ phỉ chứ ? Không thể ngờ được ngươi lại là một con lừa dũng cảm a a a a a a a. . .”
Bạch Thước chưa khen ngợi xong thì con lừa nhỏ đột nhiên gập người về phía trước, thân lừa hơi cong, móng trước chạm đất, dùng hết toàn lực hất Bạch Thước từ trên lưng ra ngoài.
“Bịch” một tiếng, Bạch Thước té xuống đất theo tư thế chó ăn phân. Con lừa không ngừng nghỉ chút nào, quay đầu, một thân nhẹ nhõm nhanh chóng chạy đi.
Trên đường núi, tiếng bốn vó lừa trên mặt đất rất rõ ràng, cách cũng xa, Bạch Thước vẫn có thể nghe được con lừa phát ra tiếng phì phì vui sướng trong mũi.
Bạch Thước quên cả đau, ngơ ngác nhìn bóng con lừa đã đi xa. Nếu như nàng không có mất trí, vậy vừa rồi nàng bị trí thông minh của một con vật chơi xỏ sao?
Một cây búa lớn đặt trên cổ, Bạch Thước chầm chậm quay đầu lại, thấy một khuôn mặt với biểu cảm khó tả giống nàng.
“Huynh đệ, con lừa ngươi nuôi, thành tinh rồi à!”
Bạch Thước khổ sở chép chép miệng, còn chưa kịp giải thích gì thì một tiếng búa giáng xuống, nện vào đầu nàng.
Cơn đau nhức kéo tới, Bạch Thước la lên rồi ngã xuống đất.
Mẹ kiếp, đợi lão tử thành tiên, nhất định sẽ ăn sạch các con lừa ở trong thiên hạ này!
Trong bóng tối, Bạch Thước hứa nguyện vọng đầu tiên là nàng thành Tiên.
Thượng tướng quân phủ ở Kinh thành, tiếng hỉ nhạc chưa ngừng.
Thiếu niên tân lang vẻ mặt đầy e thẹn đứng trước mặt Bạch Tuân, khuôn mặt tuy có ủ rũ, nhưng không một chút tức giận.
“Bá phụ yên tâm, con nhất định sẽ đem Thước nhi bình an quay về.”
Trọng Chiêu quay đầu rời đi, vừa đi qua hành lang gấp khúc, thì gặp Thái tử phi Bạch Hi đứng ở cửa nhỏ bên cạnh chờ hắn.
“Bái kiến Thái tử phi điện hạ.”
Bạch Hi đưa tay: “A Chiêu, Thước nhi muội ấy . .”
“Điện hạ không cần lo lắng, thần đã nhờ bá phụ suốt đêm đưa bản tấu vào cung, nói Thước nhi phát bệnh, xin bệ hạ đồng ý cho dời hôn sự ba tháng. Về phía cha thần, thần cũng sẽ giải thích thỏa đáng.”
Bạch Hi nhẹ nhàng thở ra: “Làm khó ngươi rồi, người của phủ tướng quân không thể rời kinh, chỉ có thể làm phiền ngươi đem nha đầu kia mang về.”
Trọng Chiêu gật đầu: “Điện hạ quá lời, Thước Nhi là thê tử chưa cưới của thần, thần sẽ bảo vệ nàng bình an. Trọng Chiêu cáo lui.”
Trọng Chiêu quay người muốn đi gấp, nhưng Bạch Hi lại đột nhiên mở miệng.
“A Chiêu, ngươi biết tính của muội ấy, lòng muội ấy có chấp niệm. Bất luận chấp niệm kia là gì, đều không thích hợp làm con dâu của tướng phủ, tại sao ngươi không thừa cơ hội này. . .”
“Điện hạ.” Giọng thiếu niên rõ ràng cắt ngang lời Bạch Hi, Trọng Chiêu quay đầu lại, ánh mắt trong suốt có thể nhìn thấu, “Sau này nàng muốn làm gì, thần đều để tùy nàng. Nàng thích làm thần tiên, sau này ta sẽ cùng nàng tìm tiên hiểu đạo, cùng lắm thì, không làm công tử tướng phủ là được.”
Thiếu niên cười cười, quay người đi, áo đỏ anh tuấn, tràn đầy khí phách và ái mộ.
Bạch Hi thở dài, không nói thêm lời nào.
Sơn trại thổ phỉ ở sau núi Duy Thành, sảnh trước tiếng la hét, mồm to ăn thịt, mồm to uống rượu không ngừng.
Trong phòng bếp đen kịt, Bạch Thước xoa đầu, mơ mơ màng màng tỉnh lại.
“Đây là cái nơi quỷ quái gì vậy, đầu đau quá. . .” Bạch Thước vừa lau trán, vừa thò tay sờ tới sờ lui trong bóng tối.
Bỗng nhiên, tay của nàng ngừng lại, đó là một thứ mềm mại, giống như. . . một mặt người?
Trong lòng Bạch Thước run rẩy, người cứng đờ quay đầu. Dưới ánh trăng, nàng trông thấy một khuôn mặt.