Huynh đệ, mệnh kiên cường, bội phục bội phục...

Ảnh: Pngtree
Trong nháy mắt, hô hấp Bạch Thước ngừng lại.
Tiểu thư chân chính của phủ Thượng tướng quân, từ nhỏ tham gia bao nhiêu yến tiệc, hội thơ ca của hào môn thế gia, thấy qua bao nhiêu con cháu cao quý, danh sĩ nổi tiếng như trăm hoa nở nhưng không có người nào lớn lên có khuôn mặt giống như vầy.
Tóc mai nghiêng nghiêng như sao, tuấn mỹ vô cùng. Thiếu niên này chỉ nhắm hai mắt, e là cũng có thể làm thổn thức trái tim thiếu của cả nửa thành này.
Đương nhiên, thiếu nữ toàn thành này, không bao gồm tiểu Bạch Thước tâm như sắt đá, một lòng hướng tiên,
“Ta đi đó! Còn sống hay chết?”
Hai mắt thiếu niên nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch. Trong giây phút vừa rồi, Bạch Thước đột nhiên nín thở, hoàn toàn nghĩ rằng mình chạm vào một cỗ thi thể, cho đến lúc sờ vào chóp mũi người thiếu niên thấy có hơi thở, Bạch Thước mới vỗ ngực một cái, bình tĩnh lại.
“Cũng may, còn sống còn sống. Rốt cuộc đây là chỗ nào?”
Bạch Thước định thần lại, nghe thấy xa xa tiếng ồn ào của bọn thổ phỉ đang uống rượu, ăn thịt ở tiền sảnh. Lúc này mới nhớ tới chuyện mình bị con lừa hãm hại, bị thổ phỉ đánh một đao ngất xỉu. Nàng xoa xoa đầu, bò dậy, bám vào cửa sổ nhìn ra ngoài qua khe hở, thấy xung quanh núi cao bao quanh, trong núi độc một cái trại. Cái trại này rất kỳ quái, rõ ràng là cái ổ thổ phỉ, nhưng không có một trạm canh gác, hai không có tuần tra, canh phòng cực kỳ lỏng lẻo.
Vậy mà cũng dám chiếm núi làm vua, giữa đường đánh cướp sao? Có phải cái đầu bị gỉ sét rồi không? Bạch Thước có chút im lặng, nhưng đây dù gì cũng là cái ổ thổ phỉ. Nếu như là thân phận của nàng bại lộ, mất mặt là chuyện nhỏ, bị cha tìm được bắt về kinh thành lại là chuyện lớn. Lần này, nàng đập nồi dìm thuyền, đào hôn trốn đi, bất luận như thế nào cũng không thể trở về.
Bạch Thước loạng choạng đứng dậy, nhanh chóng chạy đến cạnh cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa, cửa phòng củi trực tiếp mở ra. Bạch Thước vui mừng, đúng lúc chuẩn bị chuồn đi, đột nhiên nghĩ đến cái gì, quay đầu nhìn người thiếu niên sắp chết nằm trên mặt đất, cắn răng vòng trở lại.
Bạch Thước cởi áo khoác vải, nhanh chóng ném lên người thiếu niên.
“Tốt xấu cũng có thể giữ ấm.” Bạch Thước thì thào tự nói, nhéo nhéo tay thiếu niên, “Huynh đệ, xin lỗi, ta còn muốn làm thần tiên, nên không muốn chết. Ngươi… Ngươi bảo trọng!”
Bạch Thước đứng dậy muốn đi, dưới chân lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống. Nàng cúi đầu, nhìn thấy bên hông thiếu niên rớt ra một đồ vật đen sì sì, lạnh lẽo.
Cái thứ gì vậy? Ma xui quỷ khiến Bạch Thước cúi đầu nhặt vật kia lên. Vật kia đến tay Bạch Thước liền phát ra ánh sáng. Bạch Thước sợ đến nỗi quăng vật kia đi, vật kia đập mạnh vào đầu người thiếu niên, lăn trên mặt đất, trong nháy mắt ánh sáng biến mất.
Thiếu niên kêu lên một tiếng đau đớn, chau mày, một góc trán trong nháy mắt sưng lên một cục, sắc mặt càng trắng, nhưng không có tỉnh lại.
“Chắc không bị ta nện chết chứ?” Tim Bạch Thước đập mạnh, kinh hồn bạt vía sờ lên mũi thiếu niên. Thấy vẫn còn hơi thở, nhẹ nhàng thở ra.”Huynh đệ thứ lỗi, thứ lỗi, lỡ tay, lỡ tay.”
Bạch Thước lùi về sau, tay không cẩn thận đụng trúng vật kia nằm trên mặt đất. Không ngờ vật kia phát ra ánh sang, lúc này Bạch Thước trấn địnhlại, cầm lấy món đồ chơi này cẩn thận bắt đầu đánh giá.
Đó là một mảnh gỗ nhỏ, tròn vo, to bằng nửa bàn tay, ngây thơ, chân thành như một chú heo nhỏ. Toàn thân mảnh gỗ phát ra ánh sáng óng ánh, lấp lánh, trong nháy mắt chiếu sáng bốn phía.
“Mảnh gỗ cũng có thể phát sáng sao?” Mắt Bạch Thước sáng lên, thèm thuồng nhìn về phía thiếu niên đang hôn mê ở trước mặt. “Chẳng lẽ hắn là thần tiên? Mình gặp được thần tiên rồi sao? Không đúng không đúng, thần tiên làm sao mà bị bắt đến ổ thổ phỉ?”
Bạch Thước không ngừng lắc đầu, khẽ cúi người đem mảnh gỗ để lại trên người thiếu niên, nhưng lại ngừng lại. “Trên núi tối như vậy, thứ này nhất định có ích, nói không chừng còn là một bảo bối.” Bạch Thước liếc nhìn thiếu niên, đem mảnh gỗ cất vào trong ngực rồi chạy ra ngoài.
“Roẹtttttt”, Bạch Thước vừa bước ra, tiếng vải bị xé nát vang lên. Nàng kinh ngạc quay đầu lại, đã thấy thiếu niên kia nắm chặt ống quần nàng.
“Ta, ta, ta không phải cố ý lấy đồ của ngươi, ta chỉ mượn cái hộp quẹt!” Bạch Thước vội đưa mảnh gỗ cho thiếu niên. Trên mặt đất không một tiếng động, Bạch Thước cúi đầu, thấy thiếu niên kia vẫn như cũ hai mắt nhắm nghiền, không hề hay biết, chỉ là một đôi tay lôi kéo ống quần nàng, khóe môi bướng bỉnh, lạnh lùng nhếch lên, dường như vô cùng không vui.
Lấy đồ của người ta, Bạch Thước cảm thấy có chút tội lỗi, nhưng xem xét bên ngoài thấy núi rừng đen kịt, nàng ôm mảnh gỗ heo đang phát sáng, mạnh mẽ nhấc chân, đá văng thiếu niên ra, nhanh chóng đẩy cửa đang khép hờ, bộ dạng xun xoe chạy ra ngoài trại, biến mất trong bóng đêm.
Trong sảnh chính, bọn thổ phỉ đang cao hứng uống rượu, chơi đoán số rất vui vẻ. Nhị đương gia Ngô Dụng nhớ tới hai tên tiểu tử bị nhốt trong kho củi, say rượu mông lung hỏi.
“Đại ca, hai đứa da thịt mềm mại trong kho củi, tay không thể xách, vai không thể khiêng, chúng ta cướp xong chẳng phải xong việc rồi sao, mang về lãng phí lương thực làm gì?”
“Ngươi biết cái gì, lớn lên tuấn tú mới tốt. Ngày khác, đi lên núi tìm một chút thảo dược đưa cho đứa bị thương uống, chờ dưỡng hết bệnh, tắm rửa sạch sẽ đưa vào Nghênh Xuân lầu trong thành, có thể bán được giá tốt.” Trương Triều nhấp một ngụm rượu lớn, cười thô kệch.
Nói đến đây, Ngô Dụng nhíu nhíu mày, có một chút lo lắng. “Đại ca, núi Mộc Tiếu này, người ngoài trước giờ không ai tiến vào được. Tiểu tử này rút cuộc là từ chỗ nào mà xuất hiện?”
Tay Trương Triều ôm bình rượu bất động, “Đã tra xét khắp trong núi rồi hả?”
“Đã tra xét, các huynh đệ đã lật tung ngọn núi, không có dấu vết của người ngoài vào. Tiểu tử này giống như là xuất hiện giữa không trung, cũng quá là tà môn .” Ngô Dụng nhìn bốn phía, thấp giọng nói: “Hắn sẽ không biết bí mật Trại Tử của chúng ta chứ?”
Núi Mộc Tiếu nằm cách Hoàng Thành không xa. Nhiều năm như vậy, Tướng thủ thành Duy Thành từ đầu đến cuối đều không tiêu diệt được thổ phỉ trong núi. Không phải nhóm thổ phỉ này có bao nhiêu dũng mãnh, mà là bất luận quan binh lên núi lục soát bao nhiêu lần, đều tìm không thấy hang ổ thổ phỉ. Chuyện này quả thực có chút tà môn, hơn nữa bọn thổ phỉ này ngoại trừ ăn cướp đội buôn, cũng không hại tính mạng người. Tuần phủ Duy Thành sợ việc này náo đến trời sẽ bị Hoàng Đế trách phạt, nên giấu diếm chuyện trong núi có thổ phỉ.
Trương Triều và Ngô Dụng vốn là người dân của Mộc gia thôn ở trong núi. Từ nhỏ ở trong núi Mộc Tiếu lớn lên. Trong núi hoang vu, không thấy mặt trời. Mấy trăm năm trước, thôn dân Mộc gia trại vì tránh nạn chiến loạn trốn vào núi sâu. Bách tính trong thôn cực ít đi ra ngoài, không biết đến thế giới bên ngoài.
Trương Triều là con trai của thôn trưởng. Lúc sắp chết, lão thôn trưởng nói cho hắn biết, lúc tổ tiên bọn họ chạy nạn tới chỗ này, trong lúc vô tình dập tắt đại hỏa trong núi, sau đó được ngọn núi lớn này che chở. Chỉ có người sinh trưởng ở Mộc gia thôn, sau khi vào núi mới có thể tìm được Mộc gia trại. Bất cứ người ngoài nào vào núi, đều bị sương mù quấy nhiễu, không công mà lui.
Trương Triều làm thôn trưởng, đã biết bí mật này. Theo thời gian, nhiều người già cũng qua đời, trong thôn càng túng quẫn, hắn liền dứt khoát triệu tập trai tráng trong thôn mượn lợi thế về địa lý để làm thổ phỉ, cách hơn nửa tháng sẽ đánh cướp. Ngày tháng bên trong Trại tử trôi qua vô cùng thoải mái, đây cũng là nguyên nhân, thân là ổ thổ phỉ Mộc gia trại nhưng không người trông coi, cảnh giới.
Ngô Dụng nhắc nhở như vậy, Trương Triêu lập tức khẩn trương, đứng lên.
“Cái đứa bắt được từ dưới núi mang về, không cần quản, đi đánh thức cái đứa đang hôn mê kia mang tới đây.”
“Vâng, đại ca.” Ngô Dụng vội vã dẫn huynh đệ đi.
“Xoẹt” một tiếng, cửa kho củi bị đẩy ra, bó đuốc chiếu sáng trong phòng, Ngô Dụng nhìn thấy kho củi trống không, mặt lập tức xanh mét.
Ánh trăng khuyết chiếu rọi cây cổ thụ trong rừng rậm, gió lạnh từng cơn, Bạch Thước dùng áo vải cột chặt thiếu niên trên lưng mình. Trước ngực đeo Mộc trư bài lấp lánh, di chuyển khó khăn trong núi, cứ sau vài bước, nàng liền vẽ lên cây một hình bán nguyệt để nhận biết đường.
“Huynh đệ, ta nhìn ngươi cũng không phải đoản mệnh. Nếu chúng ta có thể còn sống xuống núi, ngươi cần phải báo đáp ta!” Trán Bạch Thước mồ hôi đầm đìa, trong núi âm u, đáng sợ. Nàng có chút sợ hãi, đành phải tận dụng lợi thế của miệng.
“Lấy thân báo đáp thì coi như xong, vàng bạc ta cũng không thiếu. Cái bảo bối ….bảo bối phát sáng này ta thấy rất tốt, phù.. phù… Nếu ngươi biết thần tiên, có thể chỉ cho ta cái đỉnh núi. Không đúng…” Tiếng thở hổn hển của Bạch Thước dừng lại, nhìn bốn phía dò xét, quả nhiên thấy trên cây bên cạnh có vẽ một hình bán nguyệt, chính là kiệt tác của nàng.
“Chuyện gì xảy ra, ta sao lại cứ đi vòng một chỗ?” Mặt Bạch Thước trắng bệch, trong rừng gió lạnh từng cơn, trong lòng nhất thời run rẩy.”Chẳng, chẳng lẽ có quỷ?”
Nhưng Bạch Thước tin quỷ thần, đúng lúc trong lòng đang run sợ, một tiếng sói tru vang lên, Bạch Thước hoảng hốt, ngã xuống mặt đất, áo vải được cột chặt bị nhánh cây đâm rách. Thiếu niên từ trên người nàng trượt xuống đất, đầu đập mạnh vào thân cây ở bên cạnh, phía bên kia trán lại sưng lên một cục. Một cái bên trái, một cái bên phải rất đối xứng.
Cái đập mạnh của thiếu niên làm chấn động cả cái cây, chim chóc bay lên. Bạch Thước vội vàng bò qua nhìn thiếu niên kia, dò xét thiếu niên còn có hơi thở, nhất thời quên sợ hãi, nhịn không được khen một câu, “Huynh đệ, mệnh kiên cường, bội phục bội phục…”
“Bên kia có ánh sáng! Qua bên kia nhìn xem!”
Giọng thổ phỉ sau lưng đột nhiên vang lên, ánh lửa lập lòe cách đó không xa, hướng về phía này vọt tới.
“Nguy rồi, đuổi theo tới rồi.”
Bạch Thước cả kinh, luống cuống tay chân đem Mộc trư bài trước ngực trả về trên người thiếu niên, quả nhiên Mộc trư bài không còn ánh sáng.
Trong bóng tối, Bạch Thước cõng người thiếu niên chạy về phía trước, nàng bước hụt một cái, “A” một tiếng, hai người lăn xuống sườn đất. Lại là một tiếng bịch bịch, không biết thiếu niên lại đập trúng thứ gì, một tiếng động vang lên, rõ cực độ.
Tuy Bạch Thước ngã trên người thiếu niên, nhưng cánh tay, đầu ngón tay cũng bị đá sắt nhọn cào chảy máu. Nàng mò mẫm sau lưng thiếu niên, rồi lại đụng phải Mộc trư bài trước ngực thiếu niên.
Không ai nhìn thấy, máu ở đầu ngón tay Bạch Thước bị Mộc trư bài hút vào. Trong nháy mắt, Mộc trư bài nhảy lên người Bạch Thước, trong bóng đêm liên tục không ngừng hút máu trên đầu ngón tay nàng. Ánh sáng Mộc trư bài đột nhiên mãnh liệt, phát ra một đạo linh quang, chui vào trán thiếu niên.
Đúng lúc này, thiếu niên đột nhiên mở mắt ra, cùng Bạch Thước trước mặt bốn mắt nhìn nhau.
Bạch Thước chưa bao giờ thấy một ánh mắt lạnh lùng như vậy, băng lãnh thấu xương. Nhưng đôi mắt này quá đẹp, dù là nó làm cho người ta cảm thấy lạnh cũng thực sự không nỡ rời bỏ chút nào.
Thiếu niên nhíu mày, ánh mắt lướt nhẹ một tia không vui, vừa muốn mở miệng, lại đột nhiên bị bịt miệng lại.
“Xuỵt, đừng nói chuyện, có người đuổi theo chúng ta!”
Bạch Thước hạ giọng, một tay bụm miệng thiếu niên, một tay chỉ lên đỉnh đầu.
“Tiếp tục tìm! Nhanh! Đừng để cho bọn chúng chạy!” Trên đỉnh đầu, ánh lửa thoáng hiện. Bọn thổ phỉ giơ bó đuốc tìm kiếm bốn phía.
Bạch Thước quay đầu lại, đụng vào ánh mắt lành lạnh của thiếu niên, nhưng hai người chỉ cách nhau vài thước. Hơi thở của thiếu niên phun ra nhuộm ướt lòng bàn tay, trong lòng Bạch Thước nhảy dựng, vừa chuẩn bị mở miệng, thì một lực kình phong quét qua, đánh vào gáy nàng.
“Ngươi…”
Bà mẹ ngươi chứ, lại bị đánh cho bất tỉnh rồi! Đúng là thứ chết tiệt, trời đánh!
Bạch Thước còn chưa chửi đã, chậm rãi nhắm mắt lại, ngã xuống đất.
Một đôi tay đỡ lấy nàng, thiếu niên nhíu nhíu mày, có chút khó hiểu với hành vi của mình.
Lực kình phong kia hóa thành một thanh niên, thân hình khôi ngô, khuôn mặt nghiêm túc, ăn nói thận trọng, hắn quỳ xuống hướng về người thiếu niên.
“Chủ tử, Tàng Sơn đã tới chậm.”
Cách núi Mộc Tiếu không xa, một đội nhân mã chạy tới. Trọng Chiêu nắm chặt dây cương, thần sắc lo lắng. Đội vệ binh theo phía sau hắn, ánh mắt người nào người nấy đều sắc bén, vừa nhìn thấy chính là đội tinh nhuệ.
Một người cưỡi ngựa từ đằng xa đi đến, Trọng Chiêu phất tay, mọi người dừng lại.
“Công tử!” Người đến là thị vệ thiếp thân Trọng Quy của Trọng Chiêu, hắn thấp giọng bẩm báo, “Tung tích của nhị tiểu thư biến mất ở vùng phụ cận Duy Thành.”
Sắc mặt Trọng Chiêu biến đổi, “Tung tích A Thước biến mất? Làm sao có thể? Đi thăm dò lại !”
“Vâng.” Trọng Quy còn chưa rời đi, thì có thị vệ bên cạnh hô to.
“Công tử! Nơi này có người! Là nữ tử!”
Trọng Chiêu quay đầu, mọi người hướng về chỗ đó giơ bó đuốc lên. Bên khu rừng nhỏ, một thiếu nữ áo trắng toàn thân đầy máu nằm trên mặt đất.
“A Thước!” Trọng Chiêu hô hấp khó khăn, cuống quít nhảy xuống ngựa, lảo đảo chạy về hướng cô gái kia.
Dưới ánh trăng, thiếu nữ ngẩng đầu lên, nhìn thấy sắc mặt vội vàng của Trọng Chiêu, đưa tay ra.