Tên thật kỳ quái, sau này ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Bạch

“Chủ tử? Hắn làm sao giờ?”
Người nào? Người nào làm sao bây giờ?
“Cần phải giết không?”
Giết ai? Ta? Đừng mà! Ta còn muốn làm thần tiên ô ô ô…
“Hắn có thể thức tỉnh Long Nhất, hơn nữa trên người hắn có khí tức của Long Nhị. Để lại hắn, có ích.”
Đúng vậy, đúng vậy, ta có ích, ta rất có ích, hảo hán tha mạng a a a a… Ồ? Cái gì Long Nhất, Long Nhị?
Đầu đau muốn nứt ra, Bạch Thước nỗ lực mở mắt ra, chỉ thấy dưới ánh sáng phản chiếu một thân ảnh mơ hồ đang đứng. Bạch Thước đưa tay về hướng ánh sáng, người nọ chậm rãi quay người, nàng còn chưa nhìn rõ, lại chìm vào bóng tối nặng nề.
Trong Duy Thành có một cái khách điếm , Phục Linh chậm rãi mở mắt ra, bên tai vang lên một giọng nói.
“Cô đã tỉnh?”
Ánh mắt Phục Linh lạnh lẽo, nhụy hoa trong lòng bàn tay phóng ra gai nhọn, vọt về hướng cái trán của người ở trước giường. Nhụy hoa mê hoặc hằn in lên đồng tử của Trọng Chiêu, không cách nào động đậy. Đúng lúc này, Phục Linh thấy rõ dung mạo Trọng Chiêu hiện lên qua ngọn lửa đêm qua, đã thu hồi nhụy hoa, yêu lực phản phệ, phun ra một ngụm máu.
“Ngươi, ngươi…” Sắc mặt Trọng Chiêu, chỉ vào Phục Linh, ánh mắt sợ hãi, “Yêu, yêu quái… Người đâu…” Trọng Chiêu la lên, còn chưa mở miệng, đã bị Phục Linh vung ra một đạo yêu quang giữ lại.
Phục Linh nhìn thấy vết thương trên vai đã được băng bó cẩn thận, sắc mặt băng lãnh dần dần nhu hòa.
“Chẳng qua chỉ là phàm nhân, cứu được bổn quân, bổn quân tạm tha cho ngươi một mạng.”
Nhụy hoa trong lòng bàn tay Phục Linh chậm rãi bay về hướng Trọng Chiêu. Trong đôi mắt sợ hãi của Trọng Chiêu phát ra khí tức màu đỏ, Trọng Chiêu dần dần mê mang. Phục Linh thu hồi nhụy hoa, nằm ở bên giường ho khan, máu chảy ở khóe miệng.
Trọng Chiêu dần dần tỉnh lại, thấy Phục Linh đã tỉnh, vội vàng chạy tới đỡ lấy nàng, “Cô nương, cô đã tỉnh?”
Tất nhiên, hắn hoàn toàn không nhớ chuyện phát sinh vừa rồi.
Phục Linh nhàn nhạt gật đầu, muốn đứng dậy, “Đa tạ cứu giúp, cáo từ.”
“Cô nương đợi đã …!” Trọng Chiêu vội vàng đè Phục Linh xuống, lui về sau một bước, “Cô nương đừng vội, đêm qua người băng bó cho cô nương là bà chủ khách điếm, Trọng Chiêu tuyệt không có cử chỉ mạo phạm cô nương, đại phu nói cô nương bị thương không nhẹ, cần tĩnh dưỡng, ta đã tìm nhân sâm trăm năm, có thể dưỡng thân thể cho cô nương.”
Trọng Chiêu nói xong, từ trên bàn bưng tới bát canh nhân sâm còn nóng bốc hơi, đưa tới trước mặt Phục Linh. Mặc dù nói nhiều, nhưng trong mắt lại rất đơn thuần, ân cần.
Từ nhỏ Phục Linh ở Tiên Giới nhận hết sự chế nhạo, sau khi vào cung Lãnh Tuyền một lòng tu luyện. Tính tình lạnh lùng, tàn nhẫn, trước giờ chưa từng được ai chăm sóc, tuy thiếu niên trước mặt chỉ là phàm nhân, lại dài dòng chán ghét, nhưng hiếm thấy làm cho lòng nàng ấm lên, sinh ra một chút lòng từ bi.
Phục Linh rủ xuống mắt, tiếp nhận bát canh nhân sâm, nhấp môi, “Đa tạ.” Lập tức giương mắt, lạnh giọng hỏi: “Ngươi có gì cần cầu? Chỉ cần nói ra.”
Trọng Chiêu sững sờ, cười rộ lên, “Cô nương nhạy cảm rồi, cứu một mạng người hơn xây tháp bảy tầng, đêm qua gặp nhau, cũng là duyên phận…”
“Nói tiếng người.” Phục Linh lạnh lùng cắt ngang, không vui.
Trọng Chiêu thật đúng là một người thành thực, bị một con yêu trừng mắt như vậy cũng không sợ, nhanh chóng nói: “Ta đã dặn dò chưởng quầy rồi, cô nương chỉ cần để ý ở chỗ này đến khi thương thế tốt lên.”
“Không cần, ngày mai ta sẽ đi, đi ra ngoài đi.”
“Cô…” Trọng Chiêu lắp bắp mở miệng, đánh giá nét mặt không kiên nhẫn của Phục Linh.
“Có chuyện gì nói mau.” Phục Linh hừ lạnh.
“Cô nương, không biết đêm qua, trên đường có nhìn thấy tiểu muội trong nhà của ta không?” Trọng Chiêu nói xong, vội vàng lấy trong tay áo ra một bức họa chân dung, đúng là Bạch Thước, “Tiểu muội của ta thích giả nam trang, có lẽ ăn mặc như thiếu niên .. Cô nương có từng…”
“Không có.” Phục Linh không kiên nhẫn, nhìn lướt qua, lạnh lùng cắt ngang.
Trọng Chiêu đang ngập tràn hy vọng, thì bị đánh cho một cái, không khỏi lộ vẻ thất vọng, lập tức lại hỏi: “Cô nương tại sao đêm qua bị thương nặng ở ven đường như vậy?”
Ánh mắt Phục Linh lạnh lẽo, trong mắt lộ ra một tia hàn quang, rồi lại nghe Trọng Chiêu nói: “Có phải là gặp kẻ xấu? Trọng Chiêu nghe nói ở vùng lân cận núi Mộc Tiếu có sơn phỉ xuất hiện.”
Sắc mặt Phục Linh hơi trì hoãn, gật đầu, “Chuyện đêm qua, ta không muốn nhắc lại.”
Trọng Chiêu vốn định hỏi lại, thấy sắc mặt Phục Linh chán nản, sợ là đêm qua khiếp sợ, cũng không nói thêm nữa, “Vậy cô nương dưỡng bệnh cho tốt.”
Trọng Chiêu nhớ Bạch Thước, quay người lo lắng rời đi.
Chờ trong phòng không còn người khác, Phục Linh ngồi xếp bằng, tập trung chữa thương, quanh thân yêu lực đỏ thẫm bao trùm, thật lâu, ánh sáng màu đỏ tản đi, sắc mặt Phục Linh khôi phục một chút hồng hào, chậm rãi mở mắt ra.
“Ra đây.” Phục Linh lạnh lùng mở miệng, một người bịt mặt, mặc áo tím xuất hiện trước giường, quỳ dưới đất, “Bái kiến Nhị cung chủ.”
“Có tìm được tung tích của Điện chủ Hạo Nguyệt không?”
Người mặc áo tím sắc mặt run rẩy, “Đã lục soát khắp bốn phía núi Mộc Tiếu, cũng không tìm được tung tích của hắn.”
Phục Linh nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo.
Yêu giới vốn chỉ có cung Lãnh Tuyền và núi Tĩnh U của Hồ tộc địa vị ngang nhau. Bảy năm trước, Yêu thú Thao Thiết bị phong ấn xuất hiện ở vùng hàn băng Cực bắc ở Yêu giới, làm loạn Yêu giới. Một Yêu quân thần bí ngang trời xuất thế, đại chiến ba ngày với Thao Thiết ở vùng hàn băng, diệt sạch tộc Thao Thiết, uy chấn Tam Giới, người nọ chính là Phạn Việt.
Không ai biết lai lịch, cũng cực ít người tận mắt nhìn thấy dung mạo thật của hắn, chỉ nghe thấy tính hắn lạnh như băng, yêu lực rất cao, trong thời gian bảy năm ngắn ngủi, đã xây dựng điện Hạo Nguyệt ở Cực bắc. Dựa vào địa thế hiểm yếu của vùng băng hàn, kết nạp Yêu quân, hai năm qua thế lực điện Hạo Nguyệt đã vượt qua cung Lãnh Tuyền và núi Tĩnh U.
Ba năm sau là kỳ hạn tranh đoạt vị trí Yêu Hoàng do Hồng Dịch định ra. Hồng Dịch từng có lệnh, hễ là Bán thần Yêu tộc trở lên, đều có thể tham gia tuyển chọn. Nếu như Phạn Việt trong thời gian ba năm có thể tấn vị Bán thần, hắn sẽ trở thành đối thủ mạnh của Chấn Vũ và Thường Mi.
Hồ tộc không quen tranh quyền thế, quanh năm ẩn cư trong núi Tĩnh U. Chấn Vũ càng xem Phạn Việt là cái đinh trong mắt, đáng tiếc những năm này Phạn Việt cũng không ra khỏi vùng đất Cực Hàn, mà Yêu Tộc bên cạnh đi vào vùng Cực Hàn, yêu lực đều bị áp chế. Vì vậy những năm này, cung Lãnh Tuyền đều không tìm được cơ hội hạ thủ điện Hạo Nguyệt.
Từ sau khi Phục Linh đầu quân vào cung Lãnh Tuyền, dưới sự trợ giúp của Chấn Vũ rèn luyện yêu cốt, lại nhiều lần lập công, hôm nay đã là Nhị cung chủ của cung Lãnh Tuyền, rất được Chấn Vũ coi trọng. Ba tháng trước, Chấn Vũ bế quan tu luyện, giao cung Lãnh Tuyền cho Phục Linh chấp chưởng.
Ba ngày trước, Phục Linh nhận được tin tức, Phạn Việt ra khỏi vùng Cực bắc, đi vào nhân gian, nàng bí mật lệnh cho cao thủ của cung Lãnh Tuyền đuổi theo đến nhân gian. Nhưng nàng không nghĩ tới, Phạn Việt chỉ là một Yêu quân, dưới sự mai phục của cao thủ cung Lãnh Tuyền, lại vẫn có thể toàn thân rút lui.
Nếu Phạn Việt không chết, tương lai nhất định sẽ trở thành họa lớn trong lòng của cung Lãnh Tuyền!
“Trong núi Mộc Tiếu thì sao? Hắn bị trọng thương, không thể chạy xa.” Trước khi Phục Linh hôn mê đã đánh một cú chí mạng, tuyệt đối có thể làm trọng thương Phạn Việt, hắn không thể biến mất không một dấu tích.
“Đây là nơi thuộc hạ cảm thấy nghi ngờ, Nhị cung chủ, ngọn núi kia có chút cổ quái.” Người áo tím đeo mặt nạ trầm giọng nói.
“Cổ quái? Cái gì cổ quái?”
“Trong núi có một đạo linh lực tồn tại, linh lực đó hóa thành một mê trận, bao phủ cả ngọn núi. Bất luận chúng thuộc hạ sử dụng phương pháp gì, đều chỉ có thể đi lòng vòng ở bên ngoài núi, không cách nào đi vào bên trong núi Mộc Tiếu.”
“Ngươi nói là ngọn núi kia tự sinh linh lực?” Phục Linh lộ vẻ mặt kinh ngạc, “Không đúng, nếu là ngọn núi kia sinh ra linh khí, đêm qua ta đã phát giác, trừ phi…”
“Trừ phi cái gì?”
“Trừ phi trong núi có linh khí là Thiên tài địa bảo chứa linh khí thiên địa, mà không phải là ngọn núi kia.” Ánh mắt Phục Linh sáng lên, “Chủ điện Hạo Nguyệt vào nhân gian, quả nhiên là có mục đích. Có thể làm cho hắn tự mình đến, bảo vật kia tuyệt đối bất phàm, có lẽ hắn đã ở trong núi Mộc Tiếu, chúng ta nhất định không thể để cho hắn đắc thủ.”
Người mặc áo tím lộ vẻ khó xử, “Nhưng chúng ta không phá được mê trận, cứ cho là đoán được Điện chủ Hạo Nguyệt ẩn thân trong đó…”
Phục Linh cười cổ quái, “Chúng ta không phá được, nhưng có một thứ có thể phá.”
“Nhị cung chủ nói là… ?”
“Máu, Thiên tài địa bảo chứa đầy linh khí thiên địa, sức mạnh Tiên Yêu không phá được, nhưng máu người chính là vật chí dương của nhân gian, chỉ cần lấy máu của năm trăm nam tử thuần dương, dùng bát quái rải đầy núi Mộc Tiếu, linh khí bảo vật bị hao tổn, mê trận kia tự nhiên sẽ mở ra.”
Người mặc áo tím nhíu mày, “Nhân gian do Tiên Giới cai quản. Nếu chúng ta làm ra động tĩnh lớn như vậy, chỉ sợ còn chưa phá vỡ núi Mộc Tiếu, thì đã kinh động đến Thiên Cung.”
“Yêu tộc ở nhân gian tàn sát tất nhiên là không thể, nếu như con người muốn tàn sát lẫn nhau, chắc hẳn Thiên Cung cũng không thể nhúng tay vào chuyện nhân gian.” Phục Linh lạnh lùng cười cười, “Đi tra một chút lai lịch của Trọng Chiêu vừa rồi.”
“Vâng, Nhị cung chủ.”
Người áo tím đeo mặt nạ biến mất khỏi phòng, Phục Linh cúi đầu, ánh mắt rơi vào chén canh nhân sâm ở đầu giường đã sớm nguội lạnh, khóe miệng nhếch lên.
“Kẻ ngốc, ngươi đã cứu ta, ta sẽ cho ngươi thêm một phần cơ duyên tốt, nếu như việc này có thể thành, tương lai cung Lãnh Tuyền ta nhất định sẽ ban phúc cho cả nhà ngươi, cho ngươi hưởng hết phú quý của nhân gian.”
“A a a a, ta có ích, ta có ích, đừng ăn ta!” Bạch Thước mãnh liệt mở mắt ra, tay vung vẩy, hô to.
Một tia ánh sáng chói mắt xuyên qua, Bạch Thước sờ lên mặt của mình, sau đó dùng lực véo một cái.
“Ôi, đau! Ta còn sống!” Bạch Thước kích động không thôi, lúc này mới nhìn bốn phía. Trời đã sáng, nàng nằm ở trong một sơn động, vết thương trên cánh tay được đắp thảo dược, mát lạnh.
Đây là đâu? Bạch Thước nhíu mày, trong mắt sinh ra nghi hoặc, một giọng nói vang lên.
“Ngươi đã tỉnh?” Giọng nói thiếu niên du dương vang lên, Bạch Thước quay đầu, thấy thiếu niên tối hôm qua ở trần đang từ ngoài động đi tới, dùng lá sen gói chút ít quả dại, nụ cười cởi mở.
Bạch Thước sững sờ nhìn hắn, có chút giống như thần.
Thiếu niên đem quả dại đưa tới trước mặt nàng, cười ấm áp, “Ngươi đói bụng không, nơi này có chút ít quả dại, cho ngươi.”
Bạch Thước mờ mịt tiếp nhận quả dại, “Ngươi… ? Chúng ta sao lại ở đây?”
“Ta cũng đang muốn hỏi ngươi, ta vốn bị thổ phỉ bắt vào trong trại, tỉnh lại thì lại phát hiện hai chúng ta đang ở ngoài sơn động…”
“Là ta cứu ngươi!” Bạch Thước rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, nhanh chóng nói: “Ta cũng giống ngươi, ở ngoài núi bị đánh cướp, bị bắt vào trong Trại Tử, nửa đêm hôm qua, ta thừa dịp lúc bọn hắn buông lỏng, cõng theo ngươi hôn mê chạy trốn.”
“Thì ra là thế.” Thiếu niên trong mắt cảm kích, “Đa tạ ơn cứu mạng của tiểu huynh đệ, Mộc Phàm vô cùng cảm kích.”
“Không cần cảm ơn. Gặp gỡ tức là có duyên, ta…” Bạch Thước vung tay lên, trong tay áo một vật bay ra, rơi xuống mặt đất, xoay một vòng mới dừng lại. Thiếu niên cúi đầu, nhìn thấy Mộc trư bài trên mặt đất, sửng sốt.
“Ta, ta…” Bạch Thước ngơ ngác nhìn dáng vẻ ngây thơ, chân thành của Trư bài, rồi nghênh tiếp ánh mắt nghi ngờ của thiếu niên, buột miệng thốt ra: “Đêm qua, ngươi hôn mê, trên người mang theo vật này rất nặng, ta sợ ngươi mệt mỏi, đã giúp ngươi bảo quản trước.”
“Ờ.” Mắt thiếu niên khẽ cong, thanh tịnh, đơn thuần, “Hóa ra là như vậy, thứ này vốn là mua ở trên chợ, Mộc Phàm thân không của nả, liền tặng cho…”
Thiếu niên nhặt Trư bài lên, đưa tới trước mặt Bạch Thước, “Đúng rồi, không biết tiểu huynh đệ xưng hô như thế nào?”
“Ta là Bạch, Bạch…” Bạch Thước ngừng lại, kiên quyết đem một chữ đằng sau nuốt xuống.
Tiểu thư của Thượng tướng quân, người có lòng một khi điều tra sẽ biết thân phận của nàng, huống hồ bây giờ nàng còn là con dâu đào hôn của Tướng phủ.
“Bạch Bạch?” Thiếu niên nháy mắt, nở nụ cười ấm áp, thiện lương “Tên thật kỳ quái, sau này ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Bạch.”