Con lừa không có đạo đức

Tiểu Bạch? Kêu chó hả ?
Trong lòng Bạch Thước chửi thẳng, nhưng trên mặt lại cười rất tự nhiên, “Được, thân thiết như vậy.”
“Tiểu Bạch, cái đồ chơi nhỏ này cho huynh.” Mộc Phàm tiện tay đưa Trư bài đến trước mặt Bạch Thước, Bạch Thước đưa tay ra, mặt cứng đờ, tay dừng ở không trung.
Má ơi, cái đồ vật này nàng đụng phải sẽ sáng lên! Nếu tên gia hỏa này phát hiện Trư bài là một bảo bối, nhất định đoán được đêm qua nàng nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của…
“Sao nào? Huynh không thích sao?”
“Đâu có, làm sao như thế! Trư bài này, đáng yêu làm sao ~~” Hai đầu ngón tay Bạch Thước lúng túng chọt chọt, “Nó nặng vô cùng, huynh để đằng kia, chút nữa ta sẽ lấy…”
Bạch Thước lời còn chưa nói hết, Mộc Phàm liền ném Trư bài về hướng nàng.
“Ôi ơ ơ!” Bạch Thước phản xạ có điều kiện bắt lấy, hoảng hốt muốn ném mộc bài đi, nhưng đột nhiên phát hiện, Trư bài này rõ ràng không phát sáng.
Bạch Thước sửng sốt, cầm Trư bài xem trái xem phải , “Nó, nó không…”
Vẻ kinh ngạc thoáng qua trong mắt Mộc Phàm rồi biến mất, “Nó không làm sao?”
“Ta là nói, nó quả nhiên không nặng!” Bạch Thước xoay chuyển lời nói, nhanh chóng bỏ Trư bài vào trong ngực, cầm quả dại cắn một cái, rồi đưa một quả cho Mộc Phàm, “Vậy thì đa tạ ý tốt của Mộc huynh! Đúng rồi, Mộc huynh, nhà của huynh ở đâu, có biết đây rốt cuộc là nơi nào không? Làm sao bị bắt đến nơi này?”
Mộc Phàm liếc mắt xem xét quả dại kia, cuối cùng cũng nhận lấy, cầm trong tay chơi đùa, “Ta là người ở biên quan, vốn là thay người trong nhà vào Kinh bán chút ít dược liệu biên quan, không nghĩ tới hôm qua ta ở dọc đường núi Mộc Tiếu bị thổ phỉ trong núi cướp tiền của và bắt đến đây.”
“Một ngày ăn cướp nhiều lần, rất là chịu khó!” Bạch Thước nhịn không được lầm bầm, “Mộc huynh, hai ta thật đúng là đồng bệnh tương lân, ngày hôm qua ta cũng bị bắt đến đây. Núi Mộc Tiếu này, lúc đầu ta cũng nghe qua, hình như là vùng phụ cận Duy Thành, là một ngọn núi hoang. Kỳ quái, tối hôm qua ta thấy ổ thổ phỉ cũng không lớn, trong trại tối đa chừng trăm thổ phỉ. Duy Thành là nơi sung túc, binh lực hùng mạnh, tai sao ngay cả một ổ thổ phỉ nho nhỏ đều diệt không xong?” Thần tình Bạch Thước nghi hoặc, đi đến cửa động, thấy trước mắt là cây đại thụ chọc trời, che khuất bầu trời, sức sống trong ngọn núi bừng bừng, vô cùng sững sờ.
Ban đêm tối đen, lại hoảng loạn chạy trốn, nàng nhất thời không nhớ ra được. Hôm qua, núi Mộc Tiếu trên đường nhìn thấy rõ ràng chỉ là một ngọn núi hoang, chẳng qua chỉ có mấy sườn đất nhỏ, mấy cây nhỏ màu vàng mà thôi, nhưng nơi này… Rõ ràng là một thế giới khác.
“Ngày hôm qua ta, ta…” Bạch Thước chỉ ra bên ngoài, cứng họng, “Núi Mộc Tiếu trên đường ta nhìn thấy không giống như thế này!” .
“Không thể nào?” Vẻ mặt Mộc Phàm kinh ngạc, lập tức đứng dậy đi đến cửa động, “Ta là người biên quan, chưa bao giờ tới Kinh Thành, hôm qua cũng không quá để ý. Tiểu Bạch, có phải huynh nhớ nhầm không, trong thiên hạ ở đâu có chuyện ly kỳ như vậy?”
“Ta khẳng định không nhớ lầm…” Bạch Thước nhìn lên bầu trời phía xa xa, mặt trời nhô lên cao, nhưng trong những tán cây che lắp mặt trời lộ ra những đốm sao rơi trên mặt đất.
“Đêm qua, ta phát hiện nơi này làm thế nào cũng không đi ra được, quả nhiên cổ quái…” Vẻ mặt Bạch Thước hoảng sợ, “Mộc huynh, ta, ta sợ…”
Bạch Thước nơm nớp lo sợ, lôi kéo y phục cột bên hông Mộc Phàm, Mộc Phàm nhìn nàng sợ hãi như vậy thì bất an, mắt híp híp, nhưng vẫn trấn an: “Đừng sợ, thế gian này làm gì có yêu tà, hôm qua bọn thổ phỉ bắt chúng ta đều là người, nếu như bọn chúng sống tốt ở đây, chứng tỏ bọn chúng không sợ nơi này, cũng biết đường ra khỏi núi.”
“Mộc huynh, huynh nói quá có lý!” Bạch Thước nghe như vậy gật đầu, lập tức phản ứng, vỗ tay một cái, “Chỉ cần chúng ta cùng theo bọn thổ phỉ kia xuống núi, thì có thể rời khỏi nơi này, chúng ta tranh thủ thời gian quay về Trại Tử đi. Bọn thổ phỉ này lòng tham rất lớn, nhìn thấy tần suất này của bọn chúng, e là hôm nay sẽ có thể xuống núi ăn cướp.”
“Được.” Mộc Phàm nhanh chóng, dứt khoát, cời y phục cột bên hông mặc vào, “Huynh còn nhớ đường từ trong trại đi ra không?”
“Tuy rằng trời tối, đường loạn, nhưng lúc ra khỏi Trại Tử ta có đánh dấu lên cây.” Bạch Thước nhìn thấy cái cây cách đó không xa có khắc hình mặt trăng là do đêm qua bản thân mình dùng đá vẽ lên, hai ba bước chạy lên trước chỉ vào ánh trăng, “Đây, chính là cái này.”
“Thế thì đi thôi.”
“Ừ” . Bạch Thước nóng vội vô cùng, dẫn đầu đi về phía trước, Mộc Phàm chầm chậm đi sau lưng, lòng bàn tay khẽ động, một luồng sức mạnh màu bạc phóng ra, đi về hướng sâu trong rừng.
Yêu lực màu bạc vọt vào chỗ sâu trong rừng, tìm được một đàn sói, chui vào mắt đàn sói. Thoáng chốc, mắt bọn sói hiện ra tia sáng, chạy về hướng Bạch Thước và Mộc Phàm, hù dọa vô số chim chóc.
Bên trong trường luyện võ Mộc gia trại, Trương Triều đang nhíu mày đi tới đi lui, chợt thấy xa xa trong rừng bầy chim kinh sợ bay lên không trung, sắc mặt ngưng tụ, Ngô Dụng từ phía cửa trại chạy tới, thở hồng hộc hô to.
“Đại ca! Huynh nhìn thấy chưa, trên núi có động tĩnh rồi!”
“Còn cần ngươi nói. Chính xác là hai tên tiểu tử thúi kia, kêu các huynh đệ, lần này nhất định phải đem bọn chúng về.
“Vâng, đại ca.”
Lúc này bên ngoài núi Mộc Tiếu, Trọng Chiêu cưỡi ngựa lên phía trước, Phục Linh đi theo bên cạnh hắn. Phía sau hai người, một đội hộ vệ hùng dũng được trang bị hoàn hảo, nhìn một cái, tuyệt không dưới năm trăm người.
“Phục Linh cô nương, có phải cô nói chỗ này không?” Trọng Chiêu chỉ vào núi Mộc Tiếu, giơ roi hỏi.
“Đúng vậy, đêm đó quá tối, tuy ta bị hôn mê, nhớ không rõ lắm, nhưng trong mơ hồ nhìn thấy một vị cô nương bị một đám sơn phỉ bắt vào trong núi, nghĩ đến chắc hẳn là lệnh muội.”
Trong mắt Trọng Chiêu lộ vẻ lo lắng, tức giận không thôi, “Dám động A Thước, ta sẽ lật tung ngọn núi này, làm thịt đám cặn bã này! Phục Linh cô nương, trong người cô có thương tích, ta cho người đưa cô về thành trước, miễn cho lát nữa đánh nhau làm ngộ thương cô nương.”
Phục Linh ánh mắt lóe lên, “Cũng được, nhưng mà công tử vào núi, còn cần coi chừng một chuyện. . .”
“Chuyện gì?” Trọng Chiêu thấy Phục Linh cúi thấp ho khan, vội vàng tiến sát vào, “Phục Linh cô nương, cô không có việc gì. . .”
Phục linh đột nhiên quay đầu, thổi một làn khói nhỏ vào Trọng Chiêu, làn khói nhanh chóng xông vào mắt Trọng Chiêu, Ánh mắt trong suốt của hắn dần dần trở nên mê mang.
“Trong núi hiểm trở, Phục Linh phải cùng công tử vào núi, cửa trại cực khó tìm, không bằng chia làm một đội mười lăm người, tản ra tìm kiếm trong núi, công tử cảm thấy như thế nào?” Giọng Phục Linh quỷ mị, chầm chầm nhìn Trọng Chiêu.
“Rất. . . Tốt. . .” Trọng Chiêu chậm rãi mở miệng, sau đó quay đầu, “Theo lệnh này, vào núi!”
“Vâng!” Một đám hộ vệ cũng ai người phát hiện Trọng Chiêu khác thường, bọn hắn bài bản lẻn vào trong núi, rất nhanh, sau lưng Trọng Chiêu chỉ còn tùy tùng hắn mang theo từ trong kinh.
Mấy đạo hư ảnh màu tím nhanh chóng sau lưng hộ vệ rời đi, thoáng chốc biến mất tại trong rừng.
“Đi thôi, Trọng công tử.” Phục Linh nhếch miệng kêu, vỗ vỗ đầu con ngựa của Trọng Chiêu, dẫn mọi người thong dong đi vào trong núi.
Kinh Thành, đại sảnh phủ Thừa Tướng.
Chén trà trong tay Trọng Thái nặng nề rơi xuống đất, hắn nổi cơn thịnh nộ: “Ngươi nói cái gì? Tên nghiệt súc kia điều động đội thị vệ của Trọng Phủ đến Duy Thành sao?”
Quản gia nơm nớp lo sợ, không dám ngẩng đầu, “Người trong thôn nói, tiểu thiếu gia cầm con ấn riêng của tướng gia, bọn họ không dám làm trái .”
“Hoang đường!” Trọng Thái phất tay áo lên, “Ngươi đi, tự mình đi Duy Thành, mang tên súc sinh kia về cho ta!”
“Nhưng tiểu thiếu gia phải đi tìm Bạch tiểu thư, nếu không tìm được Bạch tiểu thư trở về, chỉ sợ khó ăn nói với Bạch Tướng quân. . .”
Sắc mặt Trọng Thái cứng đờ, thở dài, “Một đứa hai đứa đều hồ đồ như vậy! Ta viết một lá thư, ngươi đi Duy Thành, tìm Triệu Tri phủ giúp ngươi, mang hai người bọn chúng bình an quay về.”
“Vâng, tướng gia.” Quản gia quay người muốn đi, giọng Trọng Thái lại vang lên.
“Nhớ kỹ, việc này làm bí mật chút, nhất quyết không thể để người khác biết, nếu không hai nhà Trọng, Bạch ở kinh thành nhất định sẽ bị chê cười!”
“Vâng!”
“Còn chưa hỏi, tiểu Bạch huynh đệ là người nơi nào?”
Dưới tán cây cổ thụ chọc trời, ánh mặt trời uể oải chiếu vào. Mộc Phàm và Bạch Thước đang đi trong rừng, ngược lại có phần tĩnh mịch cách biệt với nhân thế.
“Ta à, nhà ở tại một thôn xóm nhỏ vùng phụ cận Duy Thành, đây không phải là năm tồi tệ, cha ta sai ta đi về phía nam tìm chút việc, dễ kiếm bạc nuôi gia đình.” Trong tay Bạch Thước cầm nhánh cây, nói đại
“Vậy sao?” Mộc Phàm thản nhiên nhếch miệng, nhàn nhã bước bình thường.
Bạch Thước không nghe rõ hắn nói cái gì, vừa quay đầu lại, thấy thiếu niên nhìn nàng cười, “Đúng rồi, Tiểu Bạch nếu như đây là lần đầu tiên rời nhà, chắc hẳn cũng chưa từng tới núi Mộc Tiếu phải không?”
Bạch Thước xoa xoa cánh tay, “Nơi tà môn như vầy, có mời ta đến, ta cũng không tới.”
“Vậy hôm qua lúc bị bắt lên núi, có gặp thứ đồ gì kỳ quái không?”
“Thứ đồ kỳ quái ?” Bạch Thước dừng chân, bình tĩnh nhìn Mộc Phàm. Mộc Phàm khẽ mím môi, hai tay khoanh trước ngực, dường như đang chờ nàng trả lời.
“Có thật à!”
Mộc Phàm nhíu mày, đi hai bước về phía Bạch Thước, “A? Là cái gì?”
“Là huynh đó!” Bạch Thước nhếch mép cười, “Ngày hôm qua ta bị đánh ngất xỉu và bị đem vào trong núi, ở trong phòng củi tỉnh dậy thì nhìn thấy huynh. Sau đó, bị thổ phỉ đuổi theo, hoảng hốt chạy bừa rồi hôn mê bất tỉnh, vừa tỉnh dậy nhìn thấy vẫn là huynh. Huynh nói xem huynh có tính là thứ đồ kỳ quái không?”
Mộc Phàm không nói gì, khóe miệng co quắp.
Bạch Thước nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của hắn, cười hắc hắc, vỗ vai hắn, “Được rồi, được rồi, không đùa huynh nữa. Ở trong núi ta không có nhìn thấy thứ đồ kỳ quái, nhưng ở ngoài núi ta có gặp qua.” Bạch Thước vừa đi vừa nói, vẻ mặt tức giận, “Hôm qua ở vùng nông thôn ta nhặt được một con lừa, cho ăn uống thoải mái. Vốn dĩ trông chờ nó đưa ta đi đến phía nam, không nghĩ tới con lừa đó không có nghĩa khí, gặp sơn phỉ ăn cướp, không nói hai lời liền đá ta xuống rồi chạy mất, còn làm lãng phí của ta hai cân cỏ khô! Mộc huynh, huynh phân xử xem, một con lừa, làm sao có thể không có đạo đức như vậy? !”
Bạch Thước vừa nghĩ tới con lừa hôm qua, thì cảm xúc dâng lên, nhưng lại thấy Mộc Phàm bỗng nhiên dừng bước.
“Sao vậy?” vẻ mặt Bạch Thước nghi hoặc.
“Huynh nói. . . là nó?” Mộc Phàm hất cầm về phía trước.
Bạch Thước quay người, đụng vào một đôi mắt to, đen nhánh, cái thứ trong miệng là hai cây cỏ khô còn chưa ăn xong.
Con lừa “Không có đạo đức” có nằm mơ cũng không nghĩ tới sơn thủy cũng có ngày gặp lại. Gặp nhanh như vậy, nó run rẩy, mũi phát ra tiếng phì phì, cuộn lưỡi, nuốt hai cọng cỏ khô xuống, như gió bay, điện chớp quay đầu, không quay lại bỏ chạy.
“Bà mẹ nó! con lừa chết tiệt, ngươi đứng lại cho lão tử!”
Hai mắt Bạch Thước bốc hỏa, hoàn toàn quên đi chuyện ổ thổ phỉ, dốc sức đuổi theo con lừa.
Giữa rừng núi, đàn sói và sơn phỉ đồng thời chạy nhanh về hướng Bạch Thước.
Ngoài núi, Phục Linh và Trọng Chiêu đứng ở một chỗ, phàm nhân không nhìn thấy mê chướng trước mặt, nhưng Phục Linh biết rõ, bọn hắn chính xác đang đứng ở sơn môn núi Mộc Tiếu.