Bạch Thước Thượng Thần – Chương 15

“Một ngọn núi hoang nhỏ của chúng ta, không thể  ngờ được có một vị khách quý đến thăm. Bạch tiểu thư, cô nói có đúng không?”

Bach-Thuoc-chuong15

  “Con lừa chết tiệt, ngươi đứng lại cho lão tử!”

            Bạch Thước ở trong rừng đuổi theo con lừa đang chạy như điên, Mộc Phàm uể oải đi phía sau bọn họ, rõ ràng là đang đi bộ, nhưng có thể không xa không gần luôn giữ Bạch Thước trong tầm mắt hắn.

            “Ta đi, mệt chết ta rồi…”

            Bạch Thước dù sao cũng chỉ là đại tiểu thư mười ngón tay không chạm vô cái gì. Hai cái chân dù sao cũng không có khả năng chạy lại bốn cái chân, “Ngươi, ngươi chờ đó cho ta…” Bạch Thước thở hồng hộc, chỉ vào con lừa chạy không ngừng nghỉ, hai mắt đăm đăm, “Sau, sau này để ta nhìn thấy ngươi, ta, ta sẽ nướng ngươi thành sữa lừa…”

            Lời uy hiếp của Bạch Thước nói đến một nửa, bỗng nhiên nghe thấy tiếng chân con lừa chạy nhanh gấp mấy lần so với lúc nãy.

            Bạch Thước nghi hoặc ngẩng đầu, chỉ thấy con lừa kia lại chạy vòng về hướng nàng.

         Tại sao lại quay lại ? Chẳng lẽ lương tâm súc sinh này trỗi dậy? Bạch Thước còn chưa nghĩ xong, thì lập tức hiểu rõ nguyên nhân con lừa quay lại.

            Chỉ thấy ngoài rừng sâu, khoảng mười con sói hoang dã ở sau lưng con lừa, điên cuồng chạy về hướng bọn họ.

            ” Móa…..Sói a a a a a!”

            Bạch Thước không chút do dự quay người chạy thoát thân, nhưng nàng ngay cả con lừa cũng không chạy lại, thì làm sao chạy lại con sói. Mà ngược lại Bạch Thước còn bị vấp chân vào nhánh cây, chuyện duy nhất làm được chính là sử dụng toàn bộ sức mạnh nắm được cái đuôi con lừa đang có ý đồ một lần nữa bỏ trốn mất dạng!

           Con lừa nằm mơ cũng không nghĩ tới, nữ nhân này sắp chết đến nơi, lại vẫn muốn bắt nó làm cái đệm lưng!

            Một người, một lừa đồng thời bị vấp vào nhánh cây, đâm vào nhau, cứ như vậy mà chậm trễ, đàn sói kết hợp lại bao vây bọn họ.

            “Bà mẹ nó, ngươi là nữ nhân điên, ngươi chết thì chết đi, mang theo ta ăn cứt à? !” Con lừa mắt long sòng sọc, chỉ thiếu chút nữa là toát ra lửa.

            Bạch Thước còn trừng mắt to hơn nó, “Chưa từng nghe qua sao? Thành quỷ cũng phải kéo theo cái đệm lưng! Lão tử sẽ không một mình đi đến hoàng tuyền đâu!”

           Một người, một lừa mắt tóe lửa, đột nhiên có âm thanh thở dốc bên tai, một bóng râm bao phủ bọn họ. Một người, một lừa quay đầu lại, chỉ thấy trong mắt đàn sói tỏa ra lục quang, thở ra mùi hôi tanh, gần trong gang tấc.

            Một người, một lừa đột nhiên ôm chặt lấy nhau, không hẹn mà cùng bắt đầu lạnh run.

            Ba con Sói đột nhiên duỗi ra móng vuốt sắc bén, một con tung người nhảy bổ về phía Bạch Thước và con lừa.

            “A a a a a cứu mạng a! Thổ địa công, Táo vương gia, Nguyệt lão cứu cứu ta a a a!”

            Bạch Thước nhắm chặt mắt lại, rút đầu vào cổ con lừa.

           Ta sắp chết rồi! Ta còn chưa làm thần tiên! Thật sự có Địa Phủ sao? Dưới đó có lạnh không? Không được, ta còn chưa có ăn no mà, quỷ chết đói thật đáng thương a. . .

            “Đông!” Một tiếng đánh mạnh vang lên, tiếng sói tru phẫn nộ vang vọng bốn phía.

            Trong đầu Bạch Thước lướt qua một nghìn ý niệm, nhưng không đợi được cảm giác đau đớn do sói cắn. Nàng từ trong cổ con lừa từ từ hé mắt ra, chỉ thấy một thiếu niên cầm một cây gậy gỗ bảo vệ trước người của nàng, chính là Mộc Phàm.

            Một con sói bị đâm mù mắt, đàn sói càng thêm hung hăng, thở hòng học.

            “Mộc huynh!” Bạch Thước cảm động đến rơi nước mắt, chỉ thiếu điều gọi là “Cha” thôi.

          “Tiểu Bạch, đừng sợ, trốn đằng sau ta, ta sẽ bảo vệ huynh!” Không biết Mộc Phàm lấy cái cây gỗ từ chỗ nào, bả vai hắn nhuốm máu, nhưng không lùi bước, vẫn bảo vệ phía trước Bạch Thước.

            “Huynh bị thương rồi? !” Cổ họng Bạch Thước nghẹn ngào, vô cùng lo lắng.

            “Không sao!” Mộc Phàm nhếch môi, “Ta dẫn dụ bọn chúng, Tiểu Bạch, huynh tìm cơ hội trốn đi!”

            Mộc Phàm quát một tiếng, vung cây gỗ hướng về đàn sói, Bạch Thước sững sờ, dường như không nghĩ tới Mộc Phàm sẽ đến cứu nàng.

            “Mộc huynh!” Bạch Thước không kịp ngăn cản, Mộc Phàm và đàn sói đã cùng nhau quần chiến. Tuy hắn là thiếu niên, nhưng lại đặc biệt dũng mãnh, kiên quyết  bảo vệ phía trước Bạch Thước, nửa bước không lùi. Đàn sói cắn xé người hắn, chỉ trong chốc lát, toàn thân hắn đều bị thương.

   Con lừa kia trong lúc Mộc Phàm cản trở đàn sói thì liền muốn chạy trốn, lại bị Bạch Thước liều chết nắm đuôi kéo lại. Cho dù Mộc Phàm vì Bạch Thước mà tranh thủ cơ hội, nhưng nàng cũng không đào tẩu, chỉ là trong mắt lo lắng nhìn Mộc Phàm, cố chấp nắm đuôi con lừa.

            Con lừa quả thực muốn khóc, nữ nhân này bị thần kinh sao? Có mạng không trốn, ở chỗ này định làm Thánh Mẫu à?

            “Tiểu Bạch! Đi mau!” Mộc Phàm vung gậy mở đường, trên vai lại bị cắn một lổ thủng, máu tươi đầm đìa.

            “Ta không đi!” Bạch Thước hai mắt đỏ bừng, giọng nghẹn ngào, “Muốn đi chúng ta cùng đi!”

            “Con lừa con lừa con lừa!”

            Muốn chết các ngươi cùng chết đi! Đừng mang theo ta, nữ nhân ngu xuẩn! Con lừa kêu lớn tiếng, gấp đến nỗi thiếu điều nói tiếng người, nhưng Bạch Thước cũng không thèm liếc nó một cái, trong lòng, trong mắt chỉ nhìn Mộc Phàm.

         Sức con người cũng có hạn, mặc dù thiếu niên anh dũng, nhưng cuối cùng đánh không lại đàn sói dũng mãnh. Cây gậy của Mộc Phàm bị đàn sói cắn thành hai nửa. Chân trước của con sói đạp hắn một cái làm hắn ngã trên mặt đất.

            Mộc Phàm lăn đến trước mặt Bạch Thước, gần như đã thành huyết nhân.

            “Mộc huynh!” Bạch Thước hét lên một tiếng, đỡ lấy Mộc Phàm.

            Con lừa nắm lấy cơ hội, co cẳng bỏ chạy, lảo đảo một cái, ngã xuống trên đất. Nó quay đầu lại, trong mắt con lừa sự tuyệt vọng khó nói lên lời — nữ nhân chết tiệt! Ngươi có bệnh sao!

            Hóa ra không biết lúc nào, đuôi của nó bị Bạch Thước dùng dây thắt lưng cột vào eo. Nó chạy như vậy, Bạch Thước đang ôm Mộc Phàm, trọng lượng của hai người đủ để áp chế nó chạy lung tung.

            “Tiểu Bạch, đi mau. . . Đừng quan tâm ta. . .” Mộc Phàm hấp hối, mặt trắng bệch không còn chút máu.

            “Không được, ta sẽ không vứt bỏ huynh.” Bạch Thước che trước người Mộc Phàm, hung dữ nhìn chằm chằm vào đàn sói đang tiến đến gần, “Súc sinh, có bản lĩnh thì các ngươi tới đi!”

           Đàn sói gầm to một tiếng, xông về hướng hai người và một lừa. Trong mắt Bạch Thước cơ hồ bị bao phủ bởi móng vuốt của đàn sói, hoảng sợ đến tận cùng, nhưng cũng không tránh né, thấy chết không sờn, dũng cảm vô cùng. Mộc Phàm trầm mặc nhìn thân thể bé nhỏ đang bảo vệ trước mặt mình, trong mắt khẽ động.

            Hưu…hưu… Hưu…u…u! Mấy tiếng phá không gian, khoảng mười mũi tên ngang trời bay tới, gào rít xé bầu trời, trong khoảnh khắc, đàn sói đều trúng tên, ngã huỵch trên mặt đất.

            Ai? Đến kịp lúc như vậy? Chẳng lẽ là cầu nguyện của mình thần tiên đã nghe thấy được!

            Bạch Thước vẻ mặt thành kính ngẩng lên đầu, sau đó thấy được người quen biết cũ — đó là đám thổ phỉ núi Mộc Tiếu đã đuổi theo nàng cả đêm, tay cầm đại đao, búa rìu, bên người đeo sọt cung tiễn, hung ác gấp mười lần đàn sói lúc nãy đang bao vây bọn họ.

         Nội tâm Bạch Thước bỗng nhiên bình tĩnh trở lại, e là lúc nàng bước ra cửa đã không chọn giờ tốt, nơi này cũng quá xui xẻo.

            “Đại ca! cuối cùng ngài cũng đến rồi!” Bạch Thước nhảy dựng lên, lôi kéo ống quần Trương Triều, vẻ mặt cảm động, “Ta biết ngay ngài còn nhớ tiểu đệ, ngài quên cả sống chết mà cứu ta, sau này tiểu đệ nguyện ở lại bên cạnh đại ca làm trâu làm ngựa, vì Mộc gia trại chúng ta cùng sống chết!”

            Cơ hội là dành cho những người có sự chuẩn bị, Bạch Thước chính là người vì giây phút được sống mà nỗ lực phấn đấu.

            Nhìn vẻ mặt Bạch Thước than thở khóc lóc, Trương Triều giật giật khóe miệng, muốn thu chân lại, lại không giật ra được, lông mày nhíu lại.

            Chính vào lúc Bạch Thước ra sức biểu diễn, một đạo nhân ảnh đột nhiên chạy ra sau lưng Trương Triều, không hề báo trước nhấc Mộc Phàm từ dưới đất lên, hung hăng ném xuống đất, đại đao trong tay gác trên cổ Mộc Phàm không sai chút nào.

            “Mộc huynh!” Bạch Thước trong nháy mắt dừng lại, buông Trương Triều ra chạy về hướng Mộc Phàm, lại bị lưỡi búa to của Trương Triều ngăn lại.

            “Ta nghe nói, hôm qua trong kinh thành có một chuyện đại hỷ .” Ngô Dụng vừa quản thúc Mộc Phàm, vừa nhìn Bạch Thước, trong mắt mang theo sự tra xét và nghiền ngẫm.”Con trai của Thừa tướng và con gái của Thượng tướng quân thành hôn, nhưng nghe nói vị Bạch tiểu thư kia đột nhiên mắc bệnh hiểm nghèo, nằm trên giường không dậy nổi, hôn sự này phải trì hoãn.”

            Cả người Bạch Thước bị Trương Triêu ngăn lại đều cứng đờ, mắt rủ xuống, trong rừng cây nhất thời yên tĩnh trở lại.

            Vừa rồi, lúc Trương Triều ra đến trước cửa trại, đột nhiên bị Ngô Dụng gọi lại.

            “Đại ca.”

            “Chuyện gì?”

            Ngô Dụng từ trong ngực móc ra một vật đưa đến trước mặt Trương Triều, “Sáng nay đệ sai huynh đệ vào trong rừng tìm kiếm, đã tìm được vật này.”

            Đó là một miếng ngọc bội, toàn thân ấm áp, tinh khiết, vừa chạm vào liền biết là trân phẩm, mặt sau ngọc bội có khắc một chữ “Bạch” nho nhỏ. Trương Triêu giật mình, lập tức biến sắc.

            “Bạch? Bạch gia? Tiểu tử kia là. . .” Duy thành gần Kinh Thành, mặc dù là làm thổ phỉ, cũng biết gần Kinh Thành chỉ có một nhà hậu duệ quý tộc họ Bạch, Thượng tướng quân phủ.

            “Đại ca, chỉ sợ cô ta là. . .” Ngô Dụng nói nhỏ bên tai Trương Triều vài câu, “Chuyện này huyên náo rất lớn, ở kinh thành mọi người đều biết.”

            Trương Triều liếc nhìn vào núi, khó có thể quyết đoán, “Cô ta nếu là cái thân phận này, chỉ sợ chúng ta không thể động vào cô ta lần nữa. . .”

           “Đại ca, huynh hồ đồ quá!” Ngô Dụng hạ giọng, “Càng như vậy, càng không thể để cho cô ta rời khỏi núi Mộc Tiếu, nếu để cho Bạch gia biết chúng ta bắt cô ta, thì tính mạng cả trại chúng ta đều xong đời!”

            “Đệ là nói . .” Trương Triều múa lưỡi búa to trong tay, lộ ra vẻ mặt hung ác.

            Ngô Dụng gật đầu, “Người chết mới có thể câm miệng. Nhưng cô ta đã có thân phận quý trọng như thế, một thân một mình đào hôn, chắc chắn mang theo bảo bối để sống yên phận. Cô ta đã rơi vào tay chúng ta, chúng ta cũng không thể làm chuyện vô ích!”

            Trương Triều nắm ngọc bội óng ánh, long lanh trong tay, hung hăng gật đầu một cái, “Nói đúng, đi!”

            Trương Triều vội vàng đi vào trong núi, Ngô Dụng phía sau hắn trong mắt đột nhiên nổi lên một đạo ánh sáng màu bạc.

            “Một ngọn núi hoang nhỏ của chúng ta, không thể  ngờ được có một vị khách quý đến thăm. Bạch tiểu thư, cô nói có đúng không?”

            Miếng ngọc bội  bị ném xuống mặt đất, quay vòng bên chân Bạch Thước. Bạch Thước nhìn ngọc bội kia, sắc mặt biến đổi, cầm chặt ngọc bội trong tay, lui về phía sau mấy bước.

            “Tiểu Bạch, huynh. . .” Mộc Phàm kinh ngạc nhìn Bạch Thước, trong mắt Bạch Thước hiện lên sự xấu hổ, rồi quật cường nhìn về phía Trương Triều.

            “Đại đương gia, để cho vị này Mộc huynh này đi, huynh ấy cái gì cũng không biết.”

            Trương Triều còn chưa mở miệng, Ngô Dụng lạnh lùng cười cười, “Không thể tưởng được Bạch tiểu thư như vậy lại trọng nghĩa khí, không hổ là xuất thân từ Tướng môn. Bạch tiểu thư yên tâm, bất quá chúng ta chỉ cầu tài, tất nhiên sẽ không dám đắc tội Thượng tướng quân phủ. Vị tiểu huynh đệ này có thể  sống hay không, đều phải xem Bạch tiểu thư rồi!”

           “Những thứ đáng giá trên người ta, hai vị đương gia nếu thích, cứ việc lấy đi là được.” Bạch Thước giơ ngọc bội trong tay lên, rất là chân thành.

            “Tiểu thư nói đùa, tiểu thư đã có thể đào hôn, e là đã tính toán xong một đời tiêu dao. Bảo bối để sống yên phận, một ngọc bội nho nhỏ như vậy e là không đủ.”

            Bạch Thước chưa kịp trả lời, Ngô Dụng bổ sống đao vào người Mộc Phàm, Mộc Phàm phun ra một ngụm máu, nhuộm đầy trước ngực, mặt trắng bệch.

            “Mộc huynh! Các ngươi rốt cuộc muốn thế nào?” Hai mắt Bạch Thước bốc hỏa, tượng đất còn có ba phần tâm huyết, cho dù nàng rất sợ chết, cũng không có thể trơ mắt nhìn người khác bị mình liên lụy.

             “Thổ phỉ có thể cầu cái gì, chẳng qua là vàng bạc, tiền tài, kỳ bảo quý hiếm. Chỉ cần Bạch tiểu thư có thể cho thấy thành ý, làm thõa mãn đương gia chúng ta, chúng ta lập tức để cho vị tiểu huynh đệ này xuống núi!”

            “Được! Ta cho các ngươi! Các ngươi không phải là muốn bảo bối của ta sao!” Bạch Thước hô to một tiếng, hai tay nắm chặt.

            Thần sắc Ngô Dụng biến đổi, đại đao trong tay không tự chủ được mà nới lỏng.

            “Nhưng các ngươi phải đồng ý với ta, chỉ cần ta lấy ra, các ngươi phải tha cho huynh ấy!” Bạch Thước chỉ về hướng Mộc Phàm, “Không được làm tổn thương huynh ấy nữa!”

Chương tiếp theo

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *