Bạch Thước Thượng Thần – Chương 16

Phàm nhân xảo trá như vậy, lần đầu tiên Bản điện gặp

bach-thuoc-chuong2

“Được!” Ngô Dụng không chút do dự thu hồi trường đao, “Bạch tiểu thư trọng nghĩa, chúng ta cũng tuyệt không nuốt lời, chắc chắn sẽ đưa vị tiểu huynh đệ này xuống núi trị thương.”

         “Tiểu Bạch…” Mộc Phàm giãy giụa đứng dậy, lại bị Ngô Dụng một đao ngăn lại.

         “Đừng động đến huynh ấy!” Bạch Thước hét lớn tiếng, tiến hai bước về phía trước, đẩy đao của Ngô Dụng ra khỏi người Mộc Phàm, “Đồ vật ngươi muốn, ta sẽ đưa ngươi!”

        Bạch Thước thọc tay vào trong tay áo, trong rừng nhất thời yên tĩnh, kể cả con lừa, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Bạch Thước.

       Ầm! Một đạo kim quang hiện lên trong rừng, mọi người chịu không nổi nhắm chặt hai mắt.

       Lúc mở mắt ra lại, mọi người nhìn thấy một mảnh kim quang sáng rực trên mặt đất, không thể rời mắt

       Dưới chân Bạch Thước, hàng trăm miếng vàng lá rơi đầy mặt đất, xếp thành ngọn núi nhỏ, Trương Triều nuốt nước miếng một cái, vẻ mặt tham lam.

      “Chỉ những thứ này?” sắt mặt Ngô Dụng cổ quái, nhìn chằm chằm vào đống vàng lá nhất thời có chút sững sờ.

      “Cái gì chỉ những thứ này! Đây là tất cả gia sản của ta, đổi một mạng của huynh ấy!” Bạch Thước ngẩng đầu bảo vệ phía trước Mộc Phàm, nhìn về phía Trương Triều, “Đại đương gia, những vàng lá này đủ cho toàn bộ Mộc gia trại của ngươi ăn mười năm!” Nàng quay đầu, chăm chú nhìn Ngô Dụng, “Ta biết, các ngươi sẽ không để ta rời khỏi núi Mộc Tiếu, nhưng huynh ấy không phải người kinh thành, các ngươi đưa huynh ấy đến biên quan, huynh ấy nhất định sẽ không nói ra mọi chuyện hôm nay!”

        Ngược lại Trương Triều không nghĩ tới Bạch Thước lại sớm đoán được tính toán của mình, nheo lại mắt, đánh giá Mộc Phàm trên mặt đất, trong mắt có chút do dự.

“Đại đương gia là người tình cảm, Bạch Thước đã lấy ra thứ mà Đại đương gia muốn, chỉ xin Đại đương gia thả Mộc huynh một con đường sống.”

      Sau lưng Bạch Thước, Mộc Phàm lẳng lặng nhìn Bạch Thước, ánh mắt có chút trầm lại.

      Chẳng lẽ đêm qua hắn thật sự nhìn lầm rồi, Bạch Thước chỉ là phàm nhân bình thường? Cũng không phải nàng làm thức tỉnh Long Nhất? Long Nhị cũng không có ở trên người nàng?

     Bên ngoài sơn môn ẩn giấu của núi Mộc Tiếu, Phục Linh dẫn Trọng Chiêu và thị vệ đứng lặng lẽ hồi lâu.

      Hai mắt Trọng Chiêu nhìn chằm chằm vào Phục Linh, dường như một mực đang chờ mệnh lệnh của nàng. Thị vệ bên cạnh hắn rốt cuộc cũng phát hiện điều không ổn, hạ giọng kêu Trọng Chiêu một tiếng.

        “Công tử? Chúng ta cần phải vào núi không?”

        “Không phải là lúc.” Trọng Chiêu không trả lời, mở miệng chính là Phục Linh.

         Bọn thị vệ ngẩng đầu, chỉ thấy Phục Linh chậm rãi quay người, trong mắt là một mảnh yêu dị màu đỏ, giữa trán hiện lên một ấn ký nhụy hoa.

       “Ngươi…”

          Sắc mặt bọn thị vệ biến đổi, Phục Linh phất tay, linh quang màu đỏ lướt nhẹ qua, nhánh cây trên cành cây ở bốn phía bỗng nhiên giống như đang sống, hóa thành cây gai nhọn.

         “Yêu, yêu quái!” Trong mắt bọn thị vệ tràn đầy sợ hãi, chậm rãi lùi về sau.

         “Yêu quái?” Phục Linh hừ lạnh một tiếng, xoay người, nhếch miệng, “Ngược lại cũng không có nói sai.”

         Khoảnh khắc nàng quay người, cây gai nhọn treo giữa không trung dựng đứng lên, cắm vào ngực bọn thị vệ.

          Bọn họ kêu thảm một tiếng, máu tươi phun ra, lòng bàn tay Phục Linh kết xuất pháp ấn, pháp ấn dính vào máu tươi, hóa thành bùa chú cực lớn bay lên không trung.

       Cùng lúc đó, các thị vệ của Trọng phủ đang chờ đợi tin tức ở các nơi trong núi, đều thấy một đạo ánh sáng tím hiện lên, ánh sáng tím xẹt qua cổ bọn họ, bọn họ trong phút chốc đều mất mạng. Máu tươi từ trong cổ phun ra, bắn lên không trung. Ánh sáng tím hóa thành Tử y nhân che mặt, trong lòng bàn tay kết thành pháp ấn tương tự nhau, nhuộm đầy máu tươi bay về phía không trung.

       Đúng lúc này, Trương Triều nhìn Bạch Thước, cao giọng quát, “Được! Theo ý ngươi nói!”

       Trương Triều chấp chưởng một trại, tất nhiên không thể lật lọng trước mặt các huynh đệ, hơn nữa người mà hắn vốn định giữ lại là Bạch Thước, mà không phải Mộc Phàm. Đã có những vàng lá này, Mộc gia trại có thể từ nay về sau không cần làm thổ phỉ, có thể rời khỏi ngọn núi này!

        Đại ca!” Ngô Dụng không thể ngờ được một đống vàng lá đã làm cho Trương Triều quyết định.

       “Được rồi! Vốn dĩ đương gia nói lời giữ lời! Người đâu, đưa vị tiểu huynh đệ này xuống núi!”

        Ngô Dụng còn muốn phản đối, lại đột nhiên ngừng nói, không nói được lời nào lui về sau một bước.

       Thổ phỉ ở một bên tiến lên, một trái một phải dựng Mộc Phàm đứng lên, kéo hắn đi xuống núi. Trương Triều không thể chờ đợi được tiến lên, cầm đống vàng lá cất vào trong ngực.

        Bạch Thước lặng lẽ lui về phía sau, ôm lấy con lừa đang co rúc ở trên mặt đất, bộ dạng có chút đáng thương.

        Con lừa đảo đôi mắt to, trừng mắt nhìn trò biễu diễn trước mặt. Nếu như nó có thể nói chuyện, thiếu điều hỏi Bạch Thước một câu: Chúng ta có thù oán gì? Ta chỉ ăn hai cân cỏ khô của ngươi, vậy thì sao? Cứ coi như là ngươi sắp chết đi thì cũng phải tìm một lang quân nhỏ bé mà đi cùng, ngươi lôi kéo một con lừa như ta làm đệm lưng làm gì!

        Bạch Thước trừng mắt nhìn, không có hé môi.

        Mộc Phàm nhắm mắt, thoi thóp, mắt thấy bị kéo đến bên bìa rừng.

        Không hề báo hiệu, bầu trời đột nhiên tối sầm xuống.

       Mọi người kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy đang sáng sủa, quang đãng bỗng nhiên bị một mảnh bầu trời bao phủ, pháp ấn đỏ như máu chậm rãi hiện ở trên bầu trời, mang theo phù chú che kín bầu trời, bầu trời càng ngày càng mờ.

        “Đây là thứ quỷ quái gì vậy?” Vẻ mặt bọn thổ phỉ hoảng sợ, nhịn không được lui về sau, Trương Triều tay đang quơ vàng lá cũng ngừng lại.

       Sắc mặt Ngô Dụng biến đổi, nhìn về hướng Mộc Phàm, chỉ thấy Mộc Phàm ngẩng đầu nhìn lên trời, nhíu mày, trong mắt sa sầm.

       Bạch Thước kinh ngạc nhìn sự biến hóa, sắc mặt cổ quái, thở dài một tiếng, liếc nhìn con lừa.

      Ngay cả khi Bạch Thước nàng sinh ra đã thông minh, cũng đánh không lại lòng dạ hiểm độc của lão thiên gia.

        “Phá!” Một tiếng hét lạnh lùng vang vọng phía chân trời, phù chú đỏ như máu rốt cuộc phủ đầy toàn bộ bầu trời, răng rắc một tiếng, một đạo hồng quang hiện lên, bầu trời vỡ ra.

      Hào quang tản đi, một hồng y thiếu nữ dẫn mười mấy tử y bịt mặt, từ trên không xuất hiện ở trước mặt mọi người. Cách đó không xa trên mặt đất, Trọng Chiêu đang hôn mê.

      A Chiêu! Sắc mặt Bạch Thước đại biến, không kìm nén được muốn tiến lên, lại nhịn xuống, trong mắt tràn đầy lo lắng.

        “Các ngươi… !” Trương Triều một bước bước ra, miệng hùm gan sứa, lưỡi búa to trong tay vừa mới chĩa về hướng Phục Linh. Phục Linh vung tay lên, yêu hoa do yêu lực hóa thành mũi tên nhọn từ lòng bàn tay bay ra, hướng về đám thổ phỉ.

       “Phập!” Máu tươi rơi đầy mặt đất, Trương Triều nhìn đóa hoa yêu mị xuyên tim, vàng lá trong lòng bàn tay rớt xuống, cả người ngã xuống mặt đất, mở to mắt tức giận.

       Phập phập phập! Trong nháy mắt, trong rừng ngoại trừ Bạch Thước, ngược lại đều chết sạch, ngay cả Ngô Dụng và Mộc Phàm cũng không ngoại lệ.

       Cuối cùng, một mũi tên nhọn bay đến trước trán Bạch Thước, Phục Linh nhìn mặt Bạch Thước, sững sờ, tay khẽ nhúc nhích, mũi tên nhọn hóa thành hư vô.

      Con lừa nhìn thấy đất đầy máu tanh, hít sâu một hơi, nghẹo đầu, ngã xuống đất giả chết.

      Người bị chết máu tươi phun ra nhuộm đầy người Bạch Thước, sắc mặt nàng trắng bệch, tay ôm con lừa run nhè nhẹ. Nhưng trong phút chốc, toàn bộ trong rừng cây, chỉ có nàng và Trọng Chiêu nằm xỉu là còn sống.

     Phục Linh nhìn chằm chằm vào Bạch Thước, lộ ra nụ cười kinh ngạc mà khinh miệt, “Không thể ngờ được người mà tên ngốc kia tìm thật đúng là ở chỗ này.”

      Bạch Thước không dám nói lời nào, run rẩy, co rúc ở bên người con lừa.

      Phục Linh nhìn bộ dạng nhát gan của nàng, hừ nhẹ một tiếng, đi về hướng Trọng Chiêu, tử y nhân phía sau thấp giọng nhắc nhở.

       “Nhị cung chủ, chính sự quan trọng, chúng ta đã vào ngọn núi này, điện chủ Hạo Nguyệt nhất định đã biết, nếu như chậm trễ nữa, chỉ sợ…”

       “Bổn tọa làm việc như thế nào, khi nào đến phiên ngươi lắm miệng?”

      Phục Linh lạnh lùng nhìn, đồng tử tử y nhân khẽ run, không dám nói nữa, lui ra phía sau nửa bước.

       Bạch Thước mắt thấy Phục Linh đi đến trước mặt Trọng Chiêu, hướng trán Trọng Chiêu đưa tay ra.

       “Ngươi không phải muốn biết tung tích Long Nhị sao! Giúp ta cứu huynh ấy!” Bạch Thước mãnh mẽ đứng lên, quay ra sau lưng gọi.”Nếu không ngươi vĩnh viễn không bao giờ biết nó ở đâu?”

     Trong rừng nhất thời lặng im, Phục Linh kinh ngạc nhìn về hướng Bạch Thước. Tử y nhân nhìn quanh khắp nơi, chỉ cảm thấy phàm nhân này chắc sợ đến mức điên loạn, ăn nói bậy bạ, nhưng rất nhanh, bọn hắn nghe thấy được một tiếng cười nhẹ.

       Cái cười nhẹ kia mang theo một chút tức giận, một chút kinh ngạc, nhưng mang theo sự lãnh ý nhiều hơn.

       Chỉ thấy thi thể Mộc Phàm bị xác thổ phỉ che lấp, vừa rồi đã chết chậm rãi đứng dậy, một thân đầy máu của hắn đều biến mất. Phủ trên người hắn là chiếc áo bào trắng tinh, trên tay áo rộng thêu mây bay, trăng tròn; tóc đen hất ra sau vai, hình dáng của một thiếu niên, nhưng lại có một đôi mắt đặc biệt lạnh lẽo.

     Một đám Tử y nhân thấy vân nguyệt trên cổ tay áo, mặt lộ vẻ hoảng sợ lui ra phía sau mấy bước rồi rút ra trường kiếm, “Điện chủ Hạo Nguyệt!”

            Thần sắc Phục Linh nghiêm túc, cười châm biếm, “Không thể ngờ được đường đường là điện chủ Hạo Nguyệt lại co được giãn được, lại hóa thành người phàm giả chết ở trước mặt ta!”

            Phạn Việt như nhìn không thấy Phục Linh, trực tiếp đi về hướng Bạch Thước, đứng cách nàng ba bước, nhíu mày.

            “Diễn lâu như vậy, ngay cả Bản điện thiếu chút nữa đã tin. Phàm nhân xảo trá như vậy, lần đầu tiên Bản điện gặp đó.”

            Bạch Thước run rẩy, “Được, dễ nói, ngại quá. Mộc huynh… Không không, vị này, Điện chủ? Xưng hô như thế nào?”

            Bạch Thước nháy mắt, bỗng nhiên đồng tử co lại, mắt thấy một mũi tên hoa yêu mị bay tới.

          “Cẩn thận!” Bạch Thước lớn tiếng nhắc nhở, Phạn Việt ngay cả động cũng không, Ngô Dụng trên mặt đất bỗng nhiên nhảy lên, một côn chém mũi tên thành hai đoạn rơi xuống mặt đất, nhưng hắn cũng bị mũi tên chấn động lùi lại mấy bước mới đứng vững.

            “Điện chủ.” Yêu quang lóe lên, Ngô Dụng hóa thành hình dáng ngọn núi bảo vệ trước người Phạn Việt, Phạn Việt quay người, lạnh lùng nhìn về phía Phục Linh.

            Bạch Thước nhìn hai phe giằng co, nhẹ nhàng lần mò tới bên cạnh Trọng Chiêu đang ngất xỉu, thăm dò hơi thở của hắn.

            Cám ơn trời đất, vẫn còn sống! Bạch Thước thiếu chút nữa cảm động khóc rồi.

            “Trảm Sơn côn?” Phục Linh nhìn Tàng sơn hừ nhẹ, “Hộ pháp của Hạo Nguyệt điện, chẳng qua chỉ như vậy.”

           “Đủ để giết ngươi!” Tàng sơn gầm lên, trên cây côn trong nháy mắt được phủ một lớp hàn băng.

            “Phạn Việt! Ngươi đã dám xuất hiện ở nơi cực Bắc, hôm nay ở núi Mộc Tiếu này sẽ là ngày chết của ngươi!” Trong lòng bàn tay của Phục Linh là cung Vân Hỏa được kéo căng, ba mũi tên bắn ra cùng một lúc, bay về hướng Phạn Việt.

            “Vân Hỏa tiễn? ! Chủ tử coi chừng!”

            Tàng sơn hét lớn tiếng, một côn ngăn lại phía trước, một đạo nhân ảnh so với hắn còn nhanh hơn, trong nháy mắt Phạn Việt đã đứng trước người Tàng sơn, lòng bàn tay hóa ra một tầng hàn băng rất tròn, ngăn cản thế của ba mũi tên.

            Tuy Phạn Việt bị thương, như Phục Linh so với hắn yêu lực mạnh hơn một bậc, hắn toàn lực chống đỡ phía dưới, hai người nhất thời giằng co, chỉ thấy yêu quang chạm vào nhau càng lúc càng lớn, bay thẳng đến chân trời.

            Không ai nhìn thấy, Bạch Thước nhẹ chân nhẹ tay kéo Trọng Chiêu, từ từ di chuyển về bên cạnh con lừa.

            Đừng phát hiện ra ta, đừng phát hiện ra ta, đừng phát hiện ra ta… Trong đầu Bạch Thước niệm, trên trán đổ mồ hôi lạnh.

         Đúng lúc này, bầu trời trong xanh đầy ánh hào quang, vô số đạo tiên lực từ Cửu trọng Thiên cung phóng về hướng núi Mộc Tiếu.

            Không tốt, lấy năm trăm sinh linh tế trận, rốt cuộc đã kinh động đến Tiên Giới! Tuyệt không để cho Tiên Giới bắt được nhược điểm của cung Lãnh Tuyền!

            Sắc mặt Phục Linh biến đổi, “Văn Trúc!”

            “Kết trận!” Tử y nhân sau lưng Phục Linh hét lớn một tiếng, dẫn đám thị vệ áo tím nhảy lên, mười đạo yêu lực truyền vào trong Vân Hỏa tiễn, trong nháy mắt yêu lực của ba mũi tên Vân Hỏa tăng mạnh, răng rắc một tiếng, lồng hàn băng bảo vệ trước người Phạn Việt vỡ ra.

            “Điện chủ!” Tàng sơn một côn đánh ra, lại bị Phục Linh một tay gạt đi, miệng phun ra máu tươi ngã xuống đất.

            Bạch Thước kéo Trọng Chiêu thở hồng hộc, chuyển đến bên cạnh con lừa, nghe thấy Tàng sơn kêu lên, thân thể dừng một chút.

          Không nghe thấy, không nghe thấy… Bạch Thước cắn môi, một tay khiêng Trọng Chiêu lên thân lừa, con lừa giật mình đứng lên, hung hăng trừng mắt nhìn Bạch Thước, mài móng chuẩn bị đá Trọng Chiêu xuống. Bạch Thước nhanh tay nhanh mắt nắm chặt lỗ tai nó, cũng không biết nói nhỏ cái gì, trong nháy mắt con lừa cứng đờ, rắm cũng không dám đánh, rụt đầu thở hổn hển.

            Bên kia đất trống, Phục Linh lạnh lùng nhìn Tàng sơn, hừ nhẹ một tiếng: “Không biết tự lượng sức mình!”

            Phục Linh đem cung Vân Hỏa ném lên không trung, nàng bay lên trời, hai tay kết ấn hòa cùng yêu lực với đám Tử y nhân, ba mũi tên Vân Hỏa hợp lại, hướng về phía mi tâm của Phạn Việt mà đi.

            Một tiếng kêu đau đớn vang lên sau lưng, Bạch Thước vốn định leo lên lưng lừa, chân ngừng lại, quay đầu lại.

         Chỉ thấy cách đó không xa, Phạn Việt phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch, lồng hàn băng bảo vệ trước người hắn từng chút một vỡ ra. Chính vào lúc Vân Hỏa tiễn sắp bắn thủng lớp hàn băng, trong lòng Bạch Thước run lên bần bật, đột nhiên nhớ tới vật trong ngực kia, lấy Trư bài từ trong lòng ngực ra, từ bên hông Trọng Chiêu rút ra chủy thủ, mạnh mẽ rạch vào lòng bàn tay của chính mình.

            Máu tươi lòng từ bàn tay rơi xuống trên Mộc trư bài, thoáng chốc Trư bài linh quang mãnh liệt, mắt thấy Vân Hỏa tiễn đâm thủng lồng băng, sắp đâm vào trán Phạn Việt, hô hấp Bạch Thước cứng lại.

        “Đi đi! Long Nhất Trư!” Bạch Thước dùng hết sức lực toàn thân, đem Trư bài ném về hướng Vân Hỏa tiễn.

            Ầm ầm nổ vang, hào quang vạn trượng hiện lên, Bạch Thước lại bất chấp mọi thứ, đạp một cước vào mông lừa, chạy như điên ra ngoài rừng.

Chương trước Chương tiếp

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *