Bạch Thước Thượng Thần – Chương 17

Đầu óc yêu quái các ngươi đối với phàm nhân chúng ta… có phải có cái gì hiểu lầm hay không

Than-An-chuong17

Thiết kế: oopic/ Ảnh: pngtree

Con lừa lao như điên vào trong rừng, một tiếng vang thật lớn sau lưng, Bạch Thước thừa dịp quay đầu lại, há hốc miệng.

            Chỉ thấy Mộc trư bài vừa rồi chỉ to bằng bàn tay, giờ phình to ra bằng nửa cái phòng, trên lưng mọc ra một đôi cánh màu vàng kim, nhỏ, bay về hướng Vân Hỏa tiễn. Hai đạo ánh sáng chạm vào nhau, nóng rực chói mắt, Bạch Thước bị chói mắt quay đầu lại.

            Con lừa bốn vó chạy như bay, cách rừng càng ngày càng xa, Bạch Thước ôm Trọng Chiêu thiếu chút nữa té xuống, không tiếp tục quản chuyện sau lưng nữa.

          Trong rừng, Mộc trư bài há to miệng, nuốt Vân Hỏa tiễn, Phục Linh phun ra một ngụm máu, khiếp sợ nhìn Linh thú đột nhiên đột nhiên xuất hiện.

            Heo mọc ra cánh? Đây là thứ quái quỷ gì vậy? Linh thú bên cạnh Phạn Việt thậm chí sắp tiến vào Bán thần! Khó trách hắn là Yêu quân thượng phẩm, có thể làm cho điện Hạo Nguyệt  ngày càng lớn mạnh ở vùng đất cực Bắc.

            Mộc trư bài đập cái cánh nhỏ bay đến trước người Phạn Việt, hung hăng trừng mắt nhìn Phục Linh.

            Phạn Việt liếc Mộc trư bài kiêu ngạo trước mặt, nhìn về hướng Bạch Thước đào tẩu.

            Yêu quang trên đôi cánh vàng kim của Mộc trư bài chớp như điện, thần sắc Phục Linh bất định, còn muốn kéo cung Vân Hỏa, chợt tiên lực trên tầng mây bắt đầu khởi động.

       “Nhị cung chủ, Tiên tộc đã đến, trước khi bế quan cung chủ đã thông báo, trước khi vị trí Yêu Hoàng được định, cung Lãnh Tuyền không được để cho Tiên Tộc nắm được nhược điểm.” Văn Trúc vội vàng thấp giọng nhắc nhở Phục Linh.

            Phục Linh tức giận liếc về phía Phạn Việt, “Phạn Việt, lần sau ngươi sẽ không gặp may như vậy! Đợi Cung chủ xuất quan, nhất định san bằng điện Hạo Nguyệt của ngươi!”

            “Thật không? Vậy Bản Điện sẽ ở cực Bắc chờ hắn.” Phạn Việt nhàn nhạt mở miệng.

            “Đi!” Phục Linh quát một tiếng, yêu quang lóe lên, dẫn Tử y nhân bịt mặt biến mất ngay tại chỗ.

           Phục Linh vừa biến mất, Mộc trư bài nhe răng trợn mắt, thần kỳ vô cùng lập tức hết hơi, phù phù một tiếng hóa nhỏ cỡ lòng bài tay, rồi rớt xuống đất.

            Phạn Việt cúi đầu nhíu mày, “Sao nào? Không ra vẻ ta đây nữa hả?”

            Đầu lưỡi Mộc trư bài mở ra: “Tiểu Mộc đầu, lão tử cứu ngươi, ngươi không cám ơn lão tử? Ta, dựa vào lão tử thật là xui xẻo, ngủ lâu như vậy, vừa tỉnh dậy lại thấy người xấu như vậy? Hoa yêu vừa rồi sử dụng tiểu hỏa tiễn là ai?”

            “Không quan trọng.” Phạn Việt cất bước đi về hướng ngoài rừng.

         Mộc trư bài còn chưa kịp thở, đột nhiên hai chân nhảy dựng lên, ngăn trước người Phạn Việt ngóc đầu nhìn hắn, trừng mắt: “Không đúng! Làm sao lão tử tỉnh lại? Chút yêu lực trên người của ngươi, không thể đánh thức ta ? !”

            Phạn Việt nhìn về hướng Bạch Thước biến mất, nhíu mày, “Thật khéo, ta cũng muốn biết.” Phạn Việt bước đi không ngừng, “Đúng rồi, ngươi có một cái tên mới.”

            Heo nháy nháy mắt, “Cái gì?”

            ” Long Nhất Trư .”

            Heo im lặng,  trong mắt ngỡ ngàng là một nỗi khiếp sợ.

            Ai? Dám? Kêu? Hắn? Tử? Hàm? Gia? Gia? Heo? Ai! Ai! Ai!

            “Chẳng lẽ ngươi không phải?” Phạn Việt hỏi, có chút tò mò, giọng nói không lớn, nhưng có tính sỉ nhục rất mạnh.

            Tử Hàm duỗi ra móng heo gỗ đầy thịt của mình, cái lỗ tai lớn rũ xuống.

            Là, trước khi người đó trở về, nó chỉ có thể làm một con heo.

            Năm đó, lúc hắn khóc dữ dội, xông vào Trích Tinh các, Chân thần Thượng Cổ ngay cả mặt mũi cũng không cho nó, phất tay áo đuổi nó khỏi Thần giới. Từ đó về sau, hắn đường đường là thủy tổ Long tộc, biến thành một con heo gỗ biết bay.

           “Kỳ thật làm heo cũng rất tốt, chớ tự ti.”

            Phạn Việt nhìn bộ dáng của Mộc trư, xắn tay, đem Mộc trư bài ném vào trong tay áo, tay lại vung lên, ẩn sơn ngã trên mặt đất  biến mất. Thân hình hắn khẽ động, cũng biến mất tại ngay tại chỗ.

            Sau đó, vô số đạo tiên quang hiện lên, Tiên quân áo xanh lam dẫn theo tiên tướng kim quang lấp lánh hạ xuống cánh rừng. Khuôn mặt Tiên quân cầm đầu ôn hòa, làm người ta nhìn thấy vui vẻ.

            Trong rừng, khắp nơi là thi thể phàm nhân, toàn bộ núi Mộc Tiếu mùi máu ngút trời, Tiên quân cầm đầu khẽ nhíu mày.

            “Yêu khí thật mạnh !”

          Người tới chính là Thanh Y, đồ đệ đứng đầu đời thứ ba của núi Đại Trạch. Mặc dù hắn đã nghìn tuổi , nhưng xuất thân từ núi Đại Trạch danh tiếng, sớm đã ở vị trí Thượng quân, lại cùng Thần quân Nguyên Khải năm đó có tình nghĩa sư đồ, đây chính là nhân tài trẻ tuổi những năm gần đây của Tiên tộc.

            Hôm nay, trùng hợp hắn thay sư phụ lên Thiên Cung chúc thọ lão tổ Côn Luân, vừa đến thiên môn liền cảm nhận ở nhân gian yêu khí ngút trời, lúc này mới dẫn binh đến đây.

            Một tiên tướng hiện thân bẩm báo: “Quân thượng, cả ngọn núi  không có phát hiện một Yêu tộc.”

            “Chạy thật nhanh!” Thanh Y trầm giọng, “Yêu tộc dám xâm nhập Nhân giới giết người vô tội, phá hỏng luật Tam giới! Nhanh đem việc này bẩm báo cho Tiên tọa Kim Diệu.”

          “Những người khác, theo bổn quân đuổi theo!”

            “Vâng!”

            Dưới núi, con lừa một đường chạy như điên, không dám nghỉ ngơi chút nào, cho đến khi ánh trăng buông xuống, bốn vó nó đạp một cái, dừng ở bên bờ sông trợn mắt, thở dốc.

            Bạch Thước từ trên lưng lừa leo xuống, nhoài người dưới gốc cây ói như điên, ói xong mới cẩn thận từng li từng tí đem Trọng Chiêu để bên cạnh cái cây.

            “Ngươi á, đồ ngốc này, không có việc gì ngu ngốc chạy ra ngoài lộn xộn làm gì! Bên ngoài này là nơi lang bạc tốt như vậy đó!” Bạch Thước dựa vào cái cây, làm ra vẻ cụ non, nhìn ánh trăng thở dài.

            “Ôi! Làm sao mà đụng toàn yêu quái, lão thiên gia, thần tiên ở đâu vậy!”

       “Ngươi, phàm nhân này ngược lại thú vị, yêu quái đắc tội ngươi à?” Giọng lạnh lùng đột nhiên vang lên bên tai.

            Trong nháy mắt, Bạch Thước ngẩng đầu lên, thấy Phạn Việt lười biếng dựa vào cành cây. Dưới ánh trăng, áo đỏ bay phần phật, chân sau hơi cong, cũng đang nhìn vầng trăng sáng.

            “Má ơi!” Bạch Thước giật mình nhảy lên, chỉ vào Phạn Việt, “Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi…” Bạch Thước phục hồi tinh thần lại, vội vàng thu tay lại đầu ngón tay, trên mặt vui sướng, hết sức chân thành, “Mộc huynh! Huynh trốn ra được rồi! Thật tốt quá!”

            Cách đó không xa, con lừa đang uống nước vừa nhìn thấy Phạn Việt, bốn vó mềm nhũn, ánh mắt khép lại, bắt đầu giả chết.

            Phạn Việt liếc mắt nhìn Bạch Thước, giọng lạnh lùng, “Đừng giả bộ.”

            Bạch Thước hậm hực ngậm miệng.

            Một ngọn gió quét qua, Phạn Việt nhảy xuống mặt đất, Bạch Thước nhanh như điện tránh ra sau. Nhưng Phạn Việt lại không nhanh không chậm đi đến chỗ Trọng Chiêu dưới cái cây, trái tim Bạch Thước nhảy khỏi lồng ngực, vội vàng dừng lại hô to.

            “Ta, chuyện giữa chúng ta, với người khác không liên quan! Ngươi muốn làm gì, nhắm, nhắm vào ta!”

            Bước chân Phạn Việt dừng lại, quay người, miễn cưỡng hỏi.

            “Bản Điện là yêu không phải người, lúc nào ngươi biết được?”

            “Cái này…” Bạch Thước gãi gãi đầu, nhìn Phạn Việt một cách kỳ lạ: “Ngươi thật muốn biết?”

            Ánh mắt Phạn Việt lạnh lẽo, Bạch Thước run rẩy, “Chuyện này không trách ta được, còn không phải chính ngươi có nhiều kẽ hở à!”

            “Kẽ hở ở đâu?”

            Bạch Thước dò xét Phạn Việt hai cái, thật là có chút không hiểu nháy mắt mấy cái: “Phạm điện chủ, đầu óc yêu quái các ngươi đối với phàm nhân chúng ta  …” Bạch Thước chỉ chỉ vào đầu của mình, “Có phải có cái gì hiểu lầm hay không?”

            Phạn Việt nhíu mày, Bạch Thước lại run lên hai cái, nhưng ngoài miệng cũng nói không ngừng.

            “Tuy nói chúng ta là phàm nhân, nhưng cũng phải người ngu. Người thực cảm thấy, ta lớn như vậy nửa đêm mơ mơ hồ hồ ngã trong rừng rậm, vừa thức dậy nhìn thấy tiểu lang quân như hoa như ngọc đưa cho ta hai quả dại, thì hắn nói cái gì ta đều tin ư?” Bạch Thước lầu bầu, “Thoại bản cũng không dám diễn như vậy.”

            Phạn Việt sắc mặt hơi xanh.

            Bạch Thước xốc cổ áo lên, lộ ra phần gáy, “Nếu ngươi muốn gạt người, đầu tiên kêu vị người hầu kia của người ra tay nhẹ chút. Trên cổ của ta còn in dấu tay chặt ở đây!” Bạch Thước bĩu môi, “Còn có đàn sói và đám thổ phỉ kia đột nhiên xuất hiện. Chúng ta núp một đêm cũng không tìm được chúng ta, làm sao lại trùng hợp như vậy, chúng ta mới vừa xuất sơn thì đều đến hết.”

            Bạch Thước càng nói càng hưng phấn, hoàn toàn đã quên trước mặt là người nào, một tay vỗ vào vai Phạn Việt, “Đại ca à, khổ nhục kế cái gì chứ, tám tuổi ta đã không dùng nó trước mặt cha ta, không tác dụng…”

            Ánh mắt lạnh như băng quét qua, Bạch Thước rốt cuộc hậu tri hậu giác nhìn thấy khuôn mặt sa sầm của Phạn Việt, da mặt run lên, lúng túng cười hắc hắc hai tiếng, thu tay lại xoa xoa, “Đúng, đúng ngươi không phải hỏi ta… Ta, ta… !”

            Bạch Thước lời nói đến một nửa, đột nhiên nửa câu nói không nên lời, chỉ thấy cổ nàng bị một vòng băng tuyết bạc quấn cổ, siết chặt đến nỗi thở không được.

          Phạn Việt lạnh lùng nhìn nàng, “Còn dám ở trước mặt Bản Điện xảo ngôn? Nói, ngươi rút cuộc là ai? Tiên hay là Yêu? !”

            “Bạch… Thước…” Bạch Thước dùng sức nắm vòng băng, sắc mặt đỏ bừng, “Người phàm!”

            Phạn Việt vốn không tin, không chút nương tay, lòng bàn tay khẽ động, vòng băng siết Bạch Thước chặt hơn.

            “Người phàm, làm sao biết được Long Nhất và Long Nhị?”

            Ánh mắt Bạch Thước  dần dần mất đi thần thái, hai chân treo trên không trung dùng sức đạp, hơi thở mong manh, “Long, Nhất, Trư. . . là ngươi. . . nói với. . . ta…”

             Ánh mắt Phạn Việt lóe lên, vung tay, vòng băng biến mất, Bạch Thước ngã nhào trên đất, dùng sức ho khan, sau khi nàng sống sót , ngược lại sự sợ hãi trong mắt mất đi, nàng mãnh liệt đứng lên, vọt tới trước mặt Phạn Việt.

            “Đêm qua, ta mơ mơ màng màng, nghe thấy lời nói các ngươi.” Bạch Thước sẽ không nói nhảm nửa câu, “Ta nghe thấy ngươi nói ta có thể làm thức tỉnh Long Nhất, trên thân còn có khí tức của Long Nhị … Trên người của ngươi, đồ vật duy nhất ta chạm qua chỉ có Mộc trư bài. Vì vậy, hôm nay nữ yêu quái kia muốn giết ngươi, ta mới dùng máu của ta thử một lần! Ta thật sự không biết Long Nhất, Long Nhị là thứ quỷ quái gì! Nếu ta đối với ngươi có lòng xấu xa, cần gì phải cứu ngươi!” Bạch Thước hai mắt đỏ bừng, nắm chặt tay, “Đúng, là ta lừa ngươi, nhưng ngươi cũng không lừa ta sao! Nếu ngươi thực sự nuốt không trôi cục tức này, thì giết ta đi! Dù sao ngươi bóp chết ta với bóp chết một con kiến cũng giống nhau! Nhưng huynh ấy với ngươi không thù không oán, cái gì cũng đều không thấy…” Bạch Thước chỉ vào Trọng Chiêu dưới cây, “Làm yêu quái cũng phải nói đạo nghĩa! Thả hắn, thì ta đưa mạng cho ngươi!”

            Bạch Thước rống xong một hơi, trừng mắt nhìn Phạn Việt.

            Phạn Việt im lặng nửa ngày, đột nhiên mở miệng, “Ngươi đọc thoại bản nhiều quá rồi?”

            Bạch Thước sững sờ.

            “AI nói cho ngươi biết, Yêu thì phải có đạo nghĩa?”

            “Ngươi…” Bạch Thước im lặng, còn muốn nói nữa, Phạn Việt trở tay, một đạo yêu quang đánh vào cổ Bạch Thước.

            Ta đi! Lại tới! Một hồi cảm giác choáng váng kéo tới, Bạch Thước từ từ nhắm mắt ngã trên mặt đất.

            Khuôn mặt lạnh lùng của Phạn Việt in vào trong mắt không cam lòng của nàng, chẳng biết tại sao, trong lòng Bạch Thước lại có chút tủi thân, nàng dùng hết chút khí lực cuối cùng, đưa tay về phía Phạn Việt.

            Nhìn kìa, yêu quái thúi, ta thế mà dùng máu của mình cứu ngươi, tốt xấu gì ngươi cũng để lại cho ta một cái mạng a a a a a!

            Lòng bàn tay Bạch Thước bị lụa trắng quấn lấy, vết máu đỏ tươi như ẩn như hiện, cũng không biết Phạn Việt nhìn thấy hay không nhìn thấy, nhưng cuối cùng vào khoảnh khắc đầu Bạch Thước chạm xuống đất, một đạo yêu quang quét qua, nhẹ nhàng đỡ lấy nàng, lại nhẹ nhàng quấn lấy nàng, đem nàng đặt bên cạnh Trọng Chiêu.

            “Ngươi rõ ràng nhìn là đã nhìn ra, cô ấy chỉ là người phàm bình thường, vì sao còn muốn chọc ghẹo cô ấy?” Long Nhất Trư từ trong tay áo bay ra, trên không bắt chéo chân hỏi.

            Nhưng Phạn Việt cũng không trả lời nó, chỉ hỏi, “Vì sao máu của cô ấy có thể làm thức tỉnh ngươi?”

          “Thiên tài địa bảo sinh ra ở trời đất, yêu lực của người đến từ trời đất. Người này hiển nhiên cũng sinh ra ở trời đất. Máu của một số người trên thế gian có thiên phú dị bẩm, là huyết dẫn thượng hạng. Tuy nói nha đầu kia là người phàm, lại không có  tiên cách, nhưng chính là trùng hợp như vậy, máu của cô ấy vừa đúng phù hợp với hồn lực của ta, có thể làm thức tỉnh ta. Nhưng mà…” Long Nhất Trư nhún vai, run run cánh nhỏ, “Cô ấy dù sao cũng là người phàm, thức tỉnh ta một lần, sẽ tổn hại mười năm tuổi thọ của cô ấy, thật đáng tiếc, bình thuốc tốt như vậy, nhưng không dùng được mấy lần!”

              Long Nhất Trư cười tủm tỉm đập cánh bay về hướng Bạch Thước, bỗng nhiên, xa xa mấy đạo tiên lực hướng nơi này vọt tới, Phạn Việt lông mày nhíu một cái, quấn lấy Long Nhất Trư bay về phía chân trời.

            Trong nháy mắt, Thanh Y đem người xuất hiện ở bờ sông, chỉ thấy xa xa một tia sáng trắng biến mất, Thanh Y muốn đuổi theo thì tiên tướng bên cạnh kêu lên.

            “Quân thượng! Nơi này có người!”

            Thanh Y kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy Trọng Chiêu và Bạch Thước hôn mê dưới gốc cây. Thanh Y liền vội vàng tiến lên, xem thương thế hai người, thấy hai người chỉ bị thương ở bên ngoài, nhẹ nhàng thở ra, một đạo tiên lực từ lòng bàn tay hắn lướt nhẹ qua, vết thương trên người của Trọng Chiêu và Bạch Thước biến mất.

            “Không sao, chỉ bị thương ngoài da.”

            “Quân thượng, thu xếp cho hai người này như thế nào?”

            “Nhìn cách ăn mặc của hai người bọn họ, hẳn là gia đình phú quý. Chắc là ra ngoài du ngoạn gặp Yêu tộc, đi tìm thổ địa hỏi thử thân phận của bọn họ, đưa bọn họ về nhà.”

            “Vâng, quân thượng.”

            Thanh Y quay người, không chậm trễ, đuổi theo hướng tia sáng trắng bỏ chạy.

Chương trước Chương tiếp

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *