Bạch Thước Thượng Thần – Chương 19

Trọng Chiêu đứa bé đó tâm địa lương thiện, nếu không phải vì A Thước, sao lại đến mức này..

Bach-Thuoc-Thuong-Than-chuong14

Con lừa nửa điểm cũng không ngạc nhiên, con lừa toét miệng cười, lộ ra một hàm răng trắng, “Làm sao ngươi biết, Long Nhị chính là ta?”

            “Từ lúc ta rời kinh đến núi Mộc Tiếu, duy nhất ta gặp, không phải đồ của con người, chỉ có ngươi.” Bạch Thước thở dài, “Yêu quái các ngươi, có phải đều cảm thấy, phàm nhân đều không có đầu óc?”

            “Đừng đem ta so sánh với tên sát tinh kia.” Long Nhị Lừa rùng mình một cái, “Bạch nha đầu, lúc chúng ta trốn thoát khỏi núi Mộc Tiếu, là ngươi dùng máu của ngươi, làm thức tỉnh con heo kia?”

            Ánh mắt Bạch Thước lộ ra một tia cảnh giác.

            “Đừng sợ, ta sẽ không cần nhiều máu của ngươi, cỡ như một lọ…” Móng vuốt con lừa gõ trên mặt đất, trên mặt đất hóa ra một bình sứ nhỏ, “Chỉ cần ngươi cho ta một lọ máu, ta sẽ giúp ngươi đi gặp tên ngốc kia.”

            “Được.” Bạch Thước nhặt cái lọ lên, không chút do dự gật đầu đồng ý.

            Trong mắt con lừa chợt lóe lên sự gian xảo, nhếch miệng cười cười, Bạch Thước lại đột nhiên mở miệng.

            “Ta rất tò mò, vì sao vị điện chủ Hạo Nguyệt kia rõ ràng đang tìm ngươi, nhưng không nhận ra ngươi? Còn có… Ngươi rõ ràng là con lừa, vì sao hắn phải gọi ngươi là Long Nhị?”

            “Cái này ..” Long Nhị Lừa kéo dài giọng, mắt lừa chớp chớp, hai vó cong lại, “Trời sắp sáng rồi, ngươi nhất định phải lãng phí thời gian vô chuyện này?”

            Bạch Thước sững sờ,  không nói nhiều, leo lên lưng Long Nhị Lừa, “Đi thiên lao!”

            Đuôi lừa quét qua, ánh huỳnh quang lóe lên, một người một lừa biến mất khỏi Từ đường.

          Két.., cửa sổ bị đẩy ra, lại nhẹ nhàng khép lại.

            “Ồ, tiểu mộc đầu, vừa nãy nha đầu kia có phải ám chỉ cười nhạo ngươi? !”

            Trong nội viện, trên cây, thiếu niên áo đỏ nghiêng người dựa vào, Long Nhất Trư đập đôi cánh nhỏ, hì hì hỏi.

            Phạn Việt liếc Long Nhất Trư, mặt không biểu lộ.

            Linh quang lóe lên, một người một heo xuất hiện trên đường Trường An, không xa không gần là tiếng chân con lừa. Người khác không nhìn thấy con lừa, nhưng trong con mắt Phạn Việt không có vật gì che chắn được.

            “Ngươi làm sao nhìn ra chân thân của con lừa ngốc kia? Ngay cả ta cũng không phát hiện?”

            Phạn Việt lười, một chút sức cũng không muốn lãng phí trên người con heo này.

            Cách đó không xa, tiếng trống canh đột nhiên gõ vang, lừa ngốc giật nảy người, móng lừa mềm nhũn, Bạch Thước thiếu chút té khỏi lưng lừa, tay chân luống cuống ôm chặt cổ con lừa, sợ cái mạng nhỏ kết thúc.

           Nhìn bộ dáng sợ chết vô cùng của nàng, Phạn Việt đột nhiên nhếch khóe miệng.

            “Ngươi có từng thấy qua có người nào sợ chết hơn nữ nhân này chưa?”

            Phạn Việt đột nhiên mở miệng, không trước không sau, Long Nhất Trư trừng mắt nhìn, ánh mắt ngây thơ.

            “Sợ chết thành dạng như vậy, lúc trốn chạy, cô ta cũng không quên con lừa kia.” Phạn Việt cười đến vui vẻ, “Nếu không phải ta đột nhiên đánh ngất xỉu cô ta, cô ta bị đạo sĩ núi Đại Trạch đưa về Kinh thành, tên phàm nhâm Trọng Chiêu kia lại vào tù, ngươi cho rằng con lừa ngốc này có thể gây khó dễ cho cô ta?”

             Long Nhất Trư nghĩ cũng đúng, nó lão Long sống mười mấy vạn năm, lúc trước nhìn thấy tiểu cô nương khó chơi như vậy, còn là Chân thần Thượng Cổ lúc còn bé.

           Long Nhất bĩu môi, hừ nhẹ: “Máu của cô ấy ít như vậy, lão tử đều không tiếc dùng. Con lừa ngốc đó thật đúng là dám nghĩ! Này, tiểu mộc đầu, chúng ta đi theo con lừa làm cái gì, đem bình thuốc này và con lừa mang về Cực bắc, a.., ôi chao”

             Long Nhất Trư đang lẩm bẩm, thì đâm mạnh vào lưng Phạn Việt, ở khúc rẽ cách đó không xa chính là thiên lao, một người một lừa phía trước, cũng ngừng lại.

            Long Nhị Lừa đột nhiên nhìn về hướng chỗ này, linh quang lóe lên, Phạn Việt biến mất tại chỗ. Long Nhị Lừa quay đầu, cái gì cũng không có nhìn thấy, ánh mắt nó có chút nghi hoặc, nhưng cũng không bận tâm.

            “Ôm chặt!”

          Bạch Thước còn chưa lấy lại tinh thần, bốn vó nó nhảy vào trong thiên lao, không thấy bóng dáng.

            Lối vào cửa thiên lao, Long Nhị Lừa hướng vào chỗ sâu nhất nhà tù thổi ra một hơi,  thị vệ canh giữ và tù nhân mềm nhũn ngã xuống, rơi vào ngủ say.

            Đuôi lừa hất lên, một người một lừa hiện thân, Long Nhị Lừa cong chân, Bạch Thước nhảy xuống mặt đất.

            “Tên ngốc kia bị giam bên trong, đi đi.”

             Thông đạo thật dài, rét lạnh thấu xương, Bạch Thước nhịn không được rùng mình một cái, quay người chạy tới hướng sâu nhất trong nhà tù.

            “Bạch nha đầu, ngươi chỉ có thời gian nửa nén hương, đừng quên!”

            Giọng Long Nhị Lừa vang lên sau lưng, đèn đuốc u ám, lúc sáng lúc tối. Người trong lồng giam hoặc xương xẩu lởm chởm, hoặc gãy chân gãy tay, tình cảnh thảm thương. Bạch Thước càng đi càng nhanh, bỗng nhiên dừng tại phòng giam phía trước, đây là phòng giam duy nhất trong cả thiên lao, cửa bị mở ra, Trọng Chiêu cả người là máu, tóc tai bù xù, xỉu ở trên chiếu, nhưng không quá nửa tháng, công tử Tướng phủ gọn gàng, phú quý đã bị tra tấn không thành hình người.

         “A Chiêu!” Bạch Thước chưa từng thấy bộ dáng như vậy của Trọng Chiêu, nàng la thất thanh, chạy vào trong lao, nâng Trọng Chiêu trên mặt đất , “A Chiêu! Huynh sao rồi?”

            Trọng Chiêu chậm rãi mở mắt ra, trong đồng tử nhuộm đầy máu, khuôn mặt Bạch Thước mờ hồ hiện ra, hắn cười bi thảm, ho ra một ngụm máu: “Ta lại nằm mơ rồi, nằm mơ có thể nhìn thấy A Thước muội.”

            “A Chiêu, là ta, ta là A Thước! Huynh đừng làm ta sợ!” Giọng Bạch Thước run rẩy, tim quặn đau.

            Trọng Chiêu mơ mơ màng màng, căn bản không nhận rõ người, chỉ nghĩ rằng bản thân đang ở trong mộng.

            “Thật tốt, muội không gả cho ta, A Thước muội, muội phải tốt tốt …” Trọng Chiêu ho khan không ngừng, liên tục nôn ra máu, quần áo trắng như tuyết của Bạch Thước bị nhuộm đỏ, nhưng không có cách gì.

         Trong hôn mê, Trọng Chiêu đột nhiên như là nhập ma, hắn đẩy mạnh Bạch Thước ra, hai tay đấm xuống đất, nhìn về hướng Hoàng Thành, “Không, cha ta trong sạch! Ông ấy cả đời vì nước vì dân, tuyệt sẽ không mưu phản!”

            “A Chiêu…”

            “Các ngươi vu oan cho ông ấy! vu oan cho ông ấy! Ta không nhận tội! Không nhận tội!”

            Trọng Chiêu rống to một tiếng, đầu đâm vào tường, đầu đầy là vết bầm máu.

            “A Chiêu!” Bạch Thước tiếp được Trọng Chiêu, nhưng không cách nào làm hắn thức tỉnh, Bạch Thước nhìn thiếu niên cùng nhau lớn lên ở trong lòng, ở tại cái thiên lao này, bất lực, run rẩy mà khóc nức nở.

            “Thời gian đã đến, chúng ta cần phải đi!” Giọng Long Nhị Lừa vang lên bên tai, Bạch Thước còn chưa lấy lại tinh thần, liền bị một cỗ sức mạnh cuốn lấy, bay ra khỏi phòng giam.

        Chớp mắt, nàng xuất hiện ở bên ngoài thiên lao, hai vó con lừa hơi cong, chờ Bạch Thước leo lên lưng nó, nó liền hướng Tướng phủ chạy như điên.

            Bạch Thước ôm thật chặt cái cổ con lừa, lần đầu, trong đầu nàng quên mất tu tiên, chỉ còn lại khuôn mặt Trọng Chiêu điên cuồng .

            Long Nhị Lừa nhẹ nhàng đáp xuống bên ngoài Từ đường phủ tướng quân, ánh huỳnh quang còn chưa biến mất, thị vệ canh giữ bên ngoài Từ đường không nhìn thấy bọn họ, Long Nhị Lừa đang muốn nhảy vào trong Từ đường, bỗng nhiên cách đó không xa, vang lên một giọng nói.

            “Lão gia, việc đã đến nước này, người tự trách nữa, cũng cứu không được Trọng gia.”

            Mẹ? Bạch Thước nắm chặt lỗ tai Long Nhị Lừa, từ trên lưng con lừa nhảy xuống.

            Long Nhị Lừa sợ gây ra động tĩnh, đuôi lừa hướng Bạch Thước hất lên, che khuất tung tích nàng.

            Trong vườn, cách bên ngoài Từ đường không xa, dưới cây đào già, vẻ mặt Bạch Tuân mệt mỏi, Bạch phu nhân đứng ở phía sau hắn, trong mắt đầy ưu sầu, đồng tử mang đầy nước mắt.

         “Dưới cây này giấu ba hũ rượu, là năm đó lúc A Thước và A Hi sinh ra, ta và Trọng tướng tự tay chôn. Chúng ta ước hẹn chờ lúc hai đứa con thành thân…” Bạch Tuân thở dài, khàn giọng, “Ông ấy sao lại hồ đồ như vậy! Liên lụy cả nhà! Trọng Chiêu đứa bé đó tâm địa lương thiện, nếu không phải vì A Thước, sao lại đến mức này…”

            Bạch Thước núp ở cách đó không xa, đáy lòng run lên, không tự giác nhích tới gần hai người dưới cây một chút.

            “Lão gia!” Giọng của Bạch phu nhân đanh thép, giữ chặt tay áo Bạch Tướng quân, “Không thể, ngàn vạn không thể để cho A Thước biết rõ chuyện này!”

            Bạch phu nhân cả đời nhu nhược, chưa bao giờ mạnh mẽ, cứng rắn như lúc này.

            Biết rõ cái gì? Rốt cuộc cha mẹ có chuyện gì gạt nàng? Trong lòng Bạch Thước lạnh buốt, tay vịn trên tường nhịn không được run lên.

         “A Thước và Trọng Chiêu thanh mai trúc mã, tình nghĩa càng hơn huynh muội. Trọng Chiêu đối với nó hết sức chân thành. Nếu A Thước biết là bởi vì nó thoái hôn, Trọng Chiêu vì tìm nó mà một mình điều động tư binh của Tướng phủ ở Duy Thành, lúc này mới bị bệ hạ phát hiện chuyện Trọng phủ nuôi dưỡng tư binh, chém cả nhà Trọng gia, nó nhất định không chịu nổi.” Bạch phu nhân nhịn không được khóc nức nở, nhiều lần dặn dò Bạch Tuân: “Lão gia, chúng ta không thể để cho Thước nhi biết, bằng không sau này nó sẽ làm sao…”

            Bạch Tuân ôm lấy Bạch phu nhân, thở dài một tiếng, trong tiếng thở dài tràn đầy bất đắc dĩ.

            Ngoại viên, sắc mặt Bạch Thước trắng bệch, toàn thân run rẩy, khuôn mặt Trọng Chiêu đầy máu, điên cuồng vô cùng trước mặt nàng nhiều lần hiện lên, nếu không phải dựa vào tường, nàng chỉ sợ sớm đã đứng không vững.

            Một đạo ánh sáng hiện lên, Bạch Thước bị đuôi lừa đuôi ôm lấy, đi về hướng Từ đường.

            Phù phù một tiếng, trong Từ đường, đuôi lừa hạ xuống, Bạch Thước không đứng vững, ngã nhào trên đất. Hai mắt nàng ngây ngốc, sắc mặt trắng bệch đáng sợ.

       “Này! Tiểu Bạch? !” Giọng Long Nhị Lừa đột nhiên trở nên lanh lảnh, non nớt, nó lấy lại tinh thần, lập tức ho khan một tiếng, khôi phục vẻ cụ non vốn có, “Bạch nha đầu?”

            Bạch Thước còn đang ngây ngốc ngồi dưới đất, hai mắt vô thần.

            Long Nhị Lừa quay đầu lại nhìn ngoài cửa sổ, có chút lo lắng. Nếu như không phải nhanh chóng làm thức tỉnh hồn lực, nó nhất định sẽ bị khối băng chết tiệt kia tìm được, đến lúc đó nó sẽ biến thành một khối gỗ thật sự.

            Long Nhị Lừa  trong lòng có chút gấp, phát ra tiếng phì phì trong mũi, duỗi chân ra đang chuẩn bị dùng vũ lực đánh thức Bạch Thước, nhưng thấy Bạch Thước đột nhiên ngẩng đầu.

            “Giúp ta cứu hắn, ta sẽ đem mạng của ta cho ngươi.”

            Long Nhị Lừa khẽ giật mình, trong mắt con lừa khó nén ngạc nhiên, sau đó là chột dạ.

            Bà mẹ nó! Bị phát hiện rồi? Sao lại như vậy?

          “Bạch nha đầu, ngươi nói cái gì đó, ta chẳng qua là lấy ngươi một lọ máu… Cái gì mạng với không mạng…”

            “Nếu như ngươi chỉ cần một lọ máu của ta, hà tất liều lĩnh, mạo hiểm nhiều như vậy. Chỉ cần làm ta hôn mê rồi lấy là được. Yêu tộc tính cách gàn dỡ, có thù tất báo, ở núi Mộc Tiếu ta gài bẫy ngươi, ngươi còn ở trước mặt ta giả dối quanh co, lanh quanh một vòng lớn như vậy, ta vẫn nghĩ là vì sao?”

            Giọng Bạch Thước nhẹ nhàng, cũng rất chắc chắn: “Ta từng xem qua một quyển sách, Yêu tộc tu luyện không thể so với Tiên tộc, phương pháp tu luyện thường thấy nhất là lấy tinh huyết con người, nhưng cũng phải tuân thủ quy tắc nhất định. Ta đoán… Máu của ta, ngươi muốn dùng, chỉ có ta cam tâm tình nguyện dâng cho ngươi, mới có thể dùng, đúng không?”

         Bất luận Tiên hay Yêu, kỳ thật đều có thể lấy tinh huyết con người, trợ giúp mình tu luyện, nhưng một khi làm trái với ý chí người bị lấy máu, cưỡng ép lấy tinh huyết tu luyện, sẽ biến thành yêu tà. Năm đó, ở Hoàng lăng, Cửu đầu xà bị Thiên Khải tiêu diệt chính là như thế.

            Long Nhị Lừa nằm mơ cũng muốn làm thức tỉnh hồn lực của mình, nhưng nó chỉ có thể lừa gạt Bạch Thước cam tâm dâng máu, nếu không nó từ nay về sau cũng chỉ có thể trở thành yêu tà dựa vào lấy sức của sinh linh tu luyện.

            Long Nhị Lừa nhìn Bạch Thước một cách cổ quái, một hồi lâu, thật sự nhịn không được hỏi.

            “Bạch nha đầu, ngươi thật sự chỉ là phàm nhân?”

            “Không thể giả được.”

            “Chỉ là phàm nhân làm sao có thể biết rõ như vậy?”

            Bạch Thước đột nhiên thở dài, đi đến bên cửa sổ, nhìn ánh trăng treo trên cao trên bầu trời đêm, ai cũng không biết, nàng nhìn ánh trăng suy nghĩ cái gì.

            “Ý nguyện đời này của ta chính là làm thần tiên, từ năm tám tuổi đã bắt đầu, ta đọc hết sách thần quỷ chí dị trên thế gian. Ta biết rõ những cuốn sách kia đều lừa gạt người, nhưng đã có người lưu truyền, bên trong luôn luôn có một hai phần là sự thật. Ta biết những thứ này, đều là đọc trong những cuốn sách này.”

            Bạch Thước thật không có gạt người, những năm này Trọng Chiêu vì nàng dùng số tiền lớn thu thập sách chí dị của thiên hạ, thật là có không ít từ tay đạo sĩ tu chân. Nội dung trong sách đối với người khác mà nói vô cùng hoang đường, nhưng Bạch Thước lại biết rõ, bên trong rất nhiều chuyện chưa chắc là giả.

            “Làm thần tiên có cái gì tốt.” Long Nhị Lừa xì mũi coi thường, “Đòi hỏi cao, đạo đức giả, đâu có như làm yêu thoải mái!”

            “Không quan trọng.” Ánh mắt Bạch Thước không biết là tiếc nuối hay là thoải mái, quay đầu lại, “Không còn thời gian, chỉ cần ngươi giúp ta cứu A Chiêu ra, ta sẽ cam tâm dâng máu cho ngươi, một mạng đổi một mạng.”

            Nói dối đã bị vạch trần, nếu như Bạch Thước không nguyện ý dâng máu, Long Nhị Lừa thực sự không còn cách nào. Nếu không thể thức tỉnh hồn lực, nó sớm muộn sẽ bị Phạn Việt tìm được, thay vì từ nay về sau làm một khối gỗ chết, còn không bằng dốc sức!

            Ánh huỳnh quang lóe lên, Long Nhị Lừa biến mất tại chỗ, một thiếu niên  áo xanh xuất hiện ở trước mặt Bạch Thước. Nói là thiếu niên, kỳ thật chỉ là một đứa trẻ cao nửa người, trên đầu của hắn cài cây trâm gỗ, áo xanh bao lấy người như một túi vải, khắp nơi đều là miếng vá, đôi mắt đen như mực, vừa linh động lại giảo hoạt.

            “Được, ta đồng ý với ngươi, thay ngươi đi cứu tên ngốc kia.” Thiếu niên còn chưa đổi giọng, thậm chí có chút non nớt của trẻ con, “Nhưng mà, ngươi phải nói lời giữ lời, đừng gạt ta!”

            Long Nhị vươn tay về hướng Bạch Thước, Bạch Thước nhìn tiểu thiếu niên trước mặt,  vỗ lòng bàn tay hắn, “Một lời đã định!”

Chương trước Chương tiếp theo

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *