Đã là xóa bỏ, không ai thiếu nợ ai, thế thì có một số việc, ngươi cũng không cần nhớ

Ảnh: wantubizhi
Lòng bàn tay Long nhị khẽ động, một chiếc áo choàng màu xám rũ ra, cực kỳ giống màu da lừa của hắn.
“Đây là lúc ta từ Yêu giới đi vào nhân gian, ở núi Mộc Tiếu lấy được một địa bảo, Vạn Tượng bào. Nó có thể biến hóa thành hình dạng tùy ý, cũng có thể che giấu khí tức nguyên bản của con người. Ngươi mặc nó, trong lòng suy nghĩ cái gì thì có thể biến thành cái đó. Hiến tế sẽ có yêu lực chấn động, dẫn Tiên tộc tới, chỉ có Hoàng lăng, ngọn núi phía sau Hoàng Thành có thể ngăn chặn yêu khí. Ta giúp ngươi đi cứu Trọng Chiêu, chúng ta tụ hợp tại hoàng lăng .”
Hoàng lăng? Bạch Thước sững sờ, vẫn gật đầu, tiếp nhận Vạn Tượng bào, “Được.”
Long Nhị quay người nhẹ nhàng nhảy ra ngoài cửa sổ, thừa dịp ban đêm đi về phía thiên lao.
Bạch Thước hướng Từ đường cung kính dập đầu ba cái, sau đó phủ lên người Vạn Tượng bào cũng không quay đầu lại mà đẩy cửa rời khỏi.
Trong phủ tướng quân canh phòng nghiêm ngặt, Bạch Thước trên đường đặc biệt cẩn thận, mỗi lần bị phát hiện có thể cực kỳ nguy hiểm. Một lát sau, nàng dọc theo chuồng chó leo qua tường cao phủ tướng quân, chạy về hướng ngoài thành.
Long Nhị bắt chước làm theo, ở lối vào thiên lao thổi ra khói mê, lặng lẽ mò đến phòng giam Trọng Chiêu. Trọng Chiêu máu me đầy mặt nằm trên mặt đất, hắn đẩy Trọng Chiêu, Trọng Chiêu không phản ứng chút nào, lộ ra nửa khuôn mặt. Long Nhị tâm tính thiếu niên, bẹt miệng xùy tiếng.
Rút cuộc là phàm nhân, trắng trẻo, thông minh, còn không phải là vì tiểu bạch kiểm này mà mạng cũng không cần.
Long Nhị nắm lấy Trọng Chiêu, vác trên thân, thân hình khẽ động, nhanh chóng chạy ra ngoài thiên lao. Một lát sau, thân hình hắn xuất hiện ở lối vào thiên lao, thấy bọn thị vệ còn chưa thức tỉnh, thở phào nhẹ nhõm, đi về phía bức tường cao cuối cùng.
Ngay lúc vượt qua tường cao, Ầm! Mấy đạo tiên quang hiện ra, một tấm tiên lưới cực lớn từ trên trời giáng xuống, hướng Long Nhị chụp xuống.
Nguy rồi! Bị phát hiện rồi! Thần sắc Long Nhị biến đổi, lòng bàn tay hóa ra một cây trượng, đánh vào tiên lưới.
Một đám tiên tướng xuất hiện ở không trung, lấy tay điều khiển tấm lưới, bất luận Long Nhị có chạy thế nào, đều không thể thoát ra khỏi tiên lưới.
Thanh Y đứng ở trước chúng tướng, nhìn thấy Long Nhị là đứa trẻ cao nửa người, mặt lộ vẻ kinh ngạc.
“Chỉ là Thụ yêu?” Thanh Y nhìn xung quanh Hoàng Thành, trong lòng nghi hoặc.
Hoàng Thành từ nửa tháng trước yêu khí ngút trời, làm sao chỉ có một Thụ yêu gây chuyện?
Giữa không trung, mặc dù Long Nhị không địch lại chúng tiên, nhưng cũng không khoanh tay chịu trói, cây quải trượng rất nhanh lẹ. Mắt thấy tia nắng ban mai buông xuống, dân chúng Hoàng Thành sắp thức giấc, Thanh Y tiến lên một bước, lòng bàn tay hóa ra một cây phất trần hướng Long Nhị gõ. Một côn phất trần đập lên đầu, mắt nổ đom đóm, liên lụy đến Trọng Chiêu hôn mê rơi xuống mặt đất, tiên lưới trên trời bay tới, chụp xuống một Yêu, một người!
Bên cạnh mỏm đá bên ngoài Hoàng lăng Kinh thành, Bạch Thước đang lo lắng chờ đợi, màn đêm cuối cùng biến mất, tia sáng đầu tiên chiếu lên mỏm đá, đột nhiên sau lưng vang lên tiếng bước chân, Bạch Thước vui mừng quay đầu.
“A Chiêu!”
Nhìn thấy người tới, sự kỳ vọng, vui mừng trên mặt Bạch Thước ngưng lại, sợ hãi lùi về sau.
Một nén nhang trước, trên không trung, bên ngoài thiên lao, trong nháy mắt tiên lưới ôm lấy Long Nhị và Trọng Chiêu, kàn khí đột nhiên xuất hiện, toàn bộ thế giới bỗng nhiên bị đóng băng bởi một tầng băng mỏng xuất hiện trên không, ngoại trừ Long Nhị vẫn đang rơi xướng phía dưới.
Một tia sáng bạc hiện lên, trực tiếp lao về hướng Long Nhị, trong mắt của hắn hiện lên sự hoảng sợ gấp nhiều lần so với vừa rồi. Quải trượng trong tay không cam lòng mà phản kích lại tia sáng bạc kia, lại dễ dàng bị đánh nát. Trong nháy mắt, tia sáng bạc rơi vào trán Long Nhị, thiếu niên áo xanh lập tức biến mất. Phù phù một tiếng, một con lừa gỗ màu xanh to bằng bàn tay rơi trên mặt đất, quay tròn vài vòng, không một tiếng động.
Con lừa gỗ hướng không trung bay lên, rơi vào một đôi tay thon dài. Dưới ánh trăng, thiếu niên áo đỏ đón gió mà đứng, nhàm chán ngắm con lừa gỗ trong tay, “Ngươi đã nghĩ muốn làm một con lừa như vậy, về sau vẫn cứ làm một con lừa là được rồi.”
Con lừa gỗ không thể nói cũng không thể động, rõ ràng là vật chết ngây ngô. Trong đôi mắt lừa vô thần lộ ra sự tuyệt vọng và tủi thân vô cùng.
Phạn Việt tiện tay ném con lừa gỗ vào trong tay áo, vung tay xuống, Trọng Chiêu bị hàn băng đông cứng trong nháy mắt biến ở không trung. Rồi sau đó, hắn cũng không thèm liếc mắt nhìn Thần tiên khắp trời mà quay người một bước đi ngàn dặm về hướng ngoài Hoàng Thành.
Phía sau hắn, mí mắt Thanh Y khẽ động, một đạo tiên lực từ lòng bàn tay hóa ra, cuối cùng cũng tách ra cấm chế của hàn băng. Hắn một tay cởi bỏ cấm chế cho chúng tiên, một tay vung ra phất trần, ngăn trở Phạn Việt rời đi.
“Ở lại!”
Trong chớp mắt, phất trần chạm vào sau lưng Phạn Việt, một đạo yêu lực khổng lồ đột nhiên xuất hiện ở sau lưng Phạn Việt. Sức mạnh Tiên Yêu chạm vào nhau, cây phất trần lập tức vỡ thành hai mảnh, Thanh Y phun ra một ngụm máu tươi, lùi lại mấy bước.
Dưới ánh trăng tròn, thiếu niên áo đỏ hơi nghiêng đầu, lông mày ngọn núi đen như mực, lạnh lùng mà mạnh mẽ.
Thanh Y được chúng tiên tướng ba chân bốn cẳng đỡ lấy.
“Quân thượng!”
“Quân thượng!”
Vẫn có tiên tướng muốn đuổi theo, nhưng bị Thanh Y ngăn lại.
“Quay lại!” Sắc mặt Thanh Y tái nhợt, nhìn bóng dáng Phạn Việt đi xa lộ ra lo lắng dữ dội, “Quay về Tiên giới, báo cho tiên tọa Kim Diệu, Yêu giới vùng cự Bắc, điện chủ Hạo Nguyệt Phạn Việt, đã là Bán thần.”
Một lời Thanh Y nói ra, chúng tiên lặng im.
Tiên Tộc đã mấy trăm năm không có ai tấn vị Bán thần. Hôm nay, ngoài Lãnh Tuyền cung chủ của Yêu tộc, lại xuất hiện thêm một Bán thần?
Phủ tướng quân, Bạch Tuân đứng ở đại đường, cố nén lửa giận.
“Tiểu thư không có ở đây khi nào?”
Thị vệ quỳ đầy đất, “Bẩm tướng quân, không, không biết.”
“Nói bậy! Nhiều người trông coi nó như vậy, nó còn có thể bay mất hay sao!”
“Chúng thuộc hạ vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài Từ đường, không dám rời khỏi. Tướng Quân, tiểu thư xác thực không có từ Từ đường đi ra ngoài!” Bọn hộ vệ nhìn nhau, trong mắt đều sợ hãi, bất an.
Ngày ấy, Bạch Thước hồi kinh huyên náo đến nỗi khắp thành xôn xao. Lần này lại biến mất khó hiểu trước đám thị vệ. Một bọn thị vệ trong lòng lo sợ, nghĩ đến chẳng lẽ tiểu thư nhà mình thật đúng như bên ngoài đồn, chọc vào thứ gì dơ bẩn rồi hay sao?
Bạch Tuân nghe vậy sắc mặt biến đổi, đột nhiên mở miệng: “Đi ra hậu viện xem xem, con lừa ngày ấy đưa tiểu thư trở về còn ở đó hay không?”
Thị vệ sững sờ, nhưng không dám trễ nãi, vội vàng đứng dậy rời đi, “Vâng.”
Một lát sau, thị vệ báo lại, con lừa được nuôi trong chuồng ở hậu viện biến mất không tung tích, cùng lúc đó, tin tức Trọng Chiêu biến mất ở thiên lao cũng lặng lẽ truyền đến Bạch phủ.
Người Bạch Tuân run lên, thiếu chút nữa ngã xuống, một đôi tay kịp thời đỡ hắn.
“Cha.” Bạch Hi một thân áo trắng, cởi nón che mặt, lộ ra một khuôn mặt không mấy giống Bạch Thước.
“Hi nhi, sao con lại trở về? Muội muội của con. . .”
“Con đều biết rồi.” Bạch Hi phất tay, “Tất cả lui xuống.”
“Vâng, điện hạ.” Trong đại sảnh lập tức lui sạch sẽ.
“Cha, từ khi A Thước trở về, con sai người ở Đông cung lưu ý tin tức trong phủ và Trọng gia. Một khi con biết A Thước không thấy, thì lập tức chạy về.”
“Chẳng lẽ con biết nó đi đâu?”
“Không biết.” Bạch Hi lắc đầu, “Nhưng mà con đoán, muội ấy đột nhiên biến mất trong phủ và Trọng Chiêu được người ta cứu ra khỏi thiên lao, nhất định có quan hệ.”
Thần sắc Bạch Hi trấn định, nhìn về phía ngoài Đường, “Thật ra từ năm đó được người mang về từ Hoàng lăng, con đã biết, chúng ta không giữ được muội ấy. Không thể ngờ được, ngày này vẫn tới. . .”
Thần sắc Bạch Tuân biến đổi, trong lòng mơ hồ có một suy đoán, “Hi nhi, con. . . ?”
Bạch Hi nhẹ nhàng gật đầu, “Vâng, chuyện phát sinh năm tám tuổi, con vẫn luôn nhớ kỹ.”
Bạch Tuân sững sờ, nặng nề hít một tiếng.
Bên ngoài Hoàng lăng, Bạch Thước không thể lui được nữa, cho đến lúc dẫm vào vách núi.
“Ngươi, ngươi sao ở chỗ này?”
Phạn Việt đến trước mặt Bạch Thước, luôn luôn có loại thiếu niên không giấu được sự phúc hắc, “Bạch huynh đệ thông minh như, sao ta ở chỗ này, ngươi không biết?”
“Điện, điện chủ coi trọng rồi.” Bạch Thước cười khan một tiếng, “Bạch Thước không dám với cao điện chủ, cùng điện chủ xưng huynh gọi đệ. Phạn điện chủ! Long Nhị kia của ngươi thật không sự không ở chỗ ta! Thật đó! Ta cam đoan!”
“Ta biết.” Phạn Việt miễn cưỡng khẽ dựa vào cành cây, thuận miệng nói.
Bạch Thước sững sờ, còn chưa mở miệng, lòng bàn tay Phạn Việt khẽ động, con lừa gỗ lớn cỡ bàn tay nhanh như chớp lượn vòng trong lòng bàn tay hắn.
“Long Nhị?” Bạch Thước buộc miệng thốt ra, lại cuống quít che miệng lại.
“Xem ra, các ngươi cũng là quen biết đã lâu.”
Ánh mắt Phạn Việt lóe lên, nhưng thần sắc Bạch Thước đột nhiên biến đổi, “Ngươi bắt Long Nhị! Nguy rồi! A Chiêu!”
Nàng quay đầu nhìn mặt trời lên cao, quay người chạy về hướng trong thành, lại bị một đạo hàn băng ngăn lại.
“Tránh ra!” Hai mắt Bạch Thước đỏ bừng.
“Ngươi gấp gáp như vậy, là vì hắn?”
Phạn Việt vung tay lên, cách đó không xa dưới mặt đất xuất hiện thân ảnh Trọng Chiêu hôn mê.
“A Chiêu!” Bạch Thước chạy lên trước, thấy máu quanh người hắn rút đi, vết thương đầy người biến mất, trong lòng vừa thở phào nhẹ nhõm, lại cảnh giác quay đầu, ánh mắt phức tạp, “Là ngươi cứu huynh ấy?”
“Tất nhiên, không phải ta, chẳng lẽ là con lừa ngốc này?” Phạn Việt không vui nhíu mày.
“Vì, vì sao?” Bạch Thước khó khăn hỏi.
“Thuận tay.”
Bạch Thước sững sờ, chỉ thấy Phạn Việt đi về phía nàng.
“Bản Điện cũng không nợ người nhân tình, nhất là phàm nhân, ta cứu hắn một mạng, ngày ấy chuyện ngươi ở núi Mộc Tiếu thay Bản điện giải vây, từ nay về sau xóa sạch, hai bên không ai nợ ai.”
Phạn Việt đứng trước người Bạch Thước, dưới ánh mặt trời, tỏa ra đường nét thiếu niên lợi hại, Bạch Thước ngửa đầu nhìn hắn, chẳng biết tại sao lại có chút giống Thần.
“Đa, đa tạ.” Ngoại trừ nói lời cảm tạ, nàng dường như cũng không tìm thấy lời khác mà nói.
Yêu giống như cũng không phải xấu như vậy, những bức vẽ trong mấy cuốn sách kia quả nhiên là gạt người. . . trong lòng Bạch Thước nghĩ.
“Đã là xóa bỏ, không ai thiếu nợ ai, thế thì có một số việc, ngươi cũng không cần nhớ.”
Bạch Thước còn không có kịp phản ứng, thiếu niên đột nhiên cúi người, đôi tay thon dài che ở trên trán nàng, một đạo yêu quang hiện lên, Bạch Thước chậm rãi nhắm mắt lại, mềm nhũn ngã trên mặt đất.
Thiếu niên đứng dậy, thản nhiên nhìn hai người trên mặt đất, sau đó không chút do dự quay người rời đi.
Dưới ánh mặt trời, trong ánh mắt Bạch Thước sắp khép lại, in đầy bóng lưng thiếu niên không chút nào lưu luyến, chẳng biết tại sao, nàng cảm giác được một màn này có chút quen thuộc.
Hắn là ai? Hạo Nguyệt điện chủ? Một Yêu tộc. . . Hình như chỉ là như thế. . . Bạch Thước nặng nề nhắm mắt lại, trời đất tối sầm lại.
Lúc Bạch Thước tỉnh lại, là ở trên một chiếc xe ngựa, nàng một thân áo vải, không mặc hoa phục, Trọng Chiêu đang ngủ say ở một bên.
Lúc Bạch Thước tỉnh lại, xe ngựa vừa đúng lúc dừng lại, Bạch Thước xốc rèm vải lên, bốn phía xe ngựa không có một bóng người, ngay cả người đánh xe cũng không có, cách đó không xa trong đình nghỉ mát cuối đường, một người đang đứng.
Tỷ sao lại ở đây? ! Bạch Thước trong lòng thất kinh, vội vàng từ trên xe ngựa nhảy xuống.
“A Hi!” Bạch Thước chạy lên trước, thiếu chút nữa té ngã, được Bạch Hi vững vàng đỡ lấy.
“Chậm thôi.”
Bạch Thước nhìn Bạch Hi, sự kinh hãi mấy ngày qua không giấu giếm, ôm Bạch Hi gào khóc: “hu hu hu hu A Hi hu hu hu A Hi . .”
“Được rồi, được rồi, không sao, đừng khóc.” Bạch Hi kiên nhẫn vô lưng Bạch Thước, cho đến khi tiếng khóc thút thít dừng lại.
“Muội. . .” Trong mắt Bạch Thước toàn là nước mắt, nhìn xe ngựa, nhất thời không biết nói từ đâu.
“Có một số việc, muội không cần nói cho tỷ biết. Phụ thân tìm một tử tù thay thế A Chiêu, không ai biết người trong thiên lao không phải hắn.” Bạch Hi nói khẽ.
“Thế thì Trọng Gia. . . ?”
Bạch Hi lắc đầu, than nhẹ: “Lúc chính ngọ, cả nhà Trọng Gia đã bị xử trảm.”
Sắc mặt Bạch Thước tái nhợt, cắn chặt khóe môi, Bạch Hi cầm chặt tay của nàng, “A Thước, đây không phải lỗi của muội, không cần tự trách, A Chiêu vô tội, muội đã cố hết sức rồi.”
Tay Bạch Thước run rẩy, gật gật đầu, lại lắc đầu.
“A Chiêu không thể ở lại kinh thành, về sau phải mai danh ẩn tích. Nếu như muội muốn cùng tỷ trở về, tự tỷ và phụ thân sẽ có biện pháp đem chuyện hôm nay. . .”
“Không.” Bạch Thước cắt ngang Bạch Hi, liếc nhìn xe ngựa, “A Chiêu không còn gì nữa, muội sợ huynh ấy làm chuyện điên rồ, muốn ở bên cạnh huynh ấy cho đến khi huynh ấy có thể buông bỏ chuyện Trọng gia.”
Sắc mặt Bạch Hi buồn bã, trái lại Bạch Thước cầm chặt tay Bạch Hi, “Được rồi, A Hi, tỷ biết tính muội, muội vốn không thích làm thiên kim tiểu thư, con dâu tướng phủ gì đó. Mơ ước từ nhỏ của muội chính là làm một thần tiên sống tiêu diêu tự tại.”
Bạch Hi bất đắc dĩ nhìn Bạch Thước đang cười đùa, gõ lên trán nàng, “Muội đó. . .”
“Tỷ là Thái Tử Phi, không thể rời khỏi Đông cung quá lâu, tiễn quân ngàn dặm cuối cùng cũng phải từ biệt, tỷ trở về đi, chờ muội làm thần tiên, muội sẽ quay về thăm tỷ có được không!”
Bạch Thước cười nói, hốc mắt Bạch Hi ửng đỏ, cuối cùng gật đầu, “Được, tỷ đợi tiểu thần tiên của nhà chúng ta trở về thăm tỷ. Bên ngoài không thể so với trong nhà, muội nhất định phải chăm sóc tốt bản thân, nếu như . . nếu như gặp phải khó khăn gì, hoặc là không muốn làm thần tiên nữa, thì hãy về nhà, được không?”
Hốc mắt Bạch Thước đỏ bừng, kiên quyết gật đầu một cái, “Được!”
Nàng buông tay Bạch Hi, quay người rời đi, đi được vài bước, bỗng nhiên quay người chạy lại ôm Bạch Hi.
“Tỷ tỷ!” Bạch Thước ôm lấy Bạch Hi, đây là các nàng vừa được mười tám tuổi, lần đầu tiên Bạch Thước kêu Bạch Hi tỷ tỷ.
“Cha mẹ, giao cho tỷ, bảo trọng!” Bạch Thước bỗng nhiên buông tay, quay người mà đi, lại không quay đầu lại.
“A. . .” Bạch Hi vươn tay, chỉ tới kịp chạm được một góc áo nàng .
Xe ngựa biến mất ở cuối đường, Bạch Tuân lặng lẽ xuất hiện, đứng bên cạnh Bạch Hi, nhìn Bạch Thước xa xa rời đi.
Lúc Trọng Chiêu tỉnh lại, đã là nửa tháng sau, hắn không có hỏi gì Bạch Thước, nhưng thật giống như cái gì cũng biết. Hắn cả ngày không nói lời nào, trừ ăn cơm, uống nước, chính là cuộn mình trong xe ngựa, giống như một người vô tri vô giác.
Bạch Thước điều khiển xe ngựa một đường đi hướng Đông, dẫn hắn xem toàn bộ phong cảnh ven đường, kể chuyện cho hắn, kể chuyện cười chọc hắn. Ban ngày nàng không dám rời xa, ban đêm lại không dám ngủ say, e sợ không cẩn thận, làm mất Trọng Chiêu ngây ngô.
Cứ như vậy một tháng trôi qua, Bạch Thước không dám dừng lại, ăn gió nằm sương. Mùa đông sắp đến, ven đường bão cát càng lớn. Đôi tay mịn màng của nàng bị nứt nẻ vì lái xe, trên mặt bị gió cát táp vào mà ngăm đen, thô ráp, nhưng ánh sáng trong mắt nàng chưa bao giờ dập tắt.
Nàng tin tưởng một ngày nào đó, Trọng Chiêu sẽ nguyện ý cùng nàng nói chuyện, cũng tin tưởng một ngày nào đó, nàng sẽ đi đến cuối Đông Hải, tìm được núi tiên trong truyền thuyết.
Thời gian cứ như vậy, ngày từng ngày trôi qua, lúc bọn họ đi đến một tòa thành cuối cùng là Đại Tĩnh ở phía Đông, đã là cuối năm.
Đêm hôm đó, pháo hoa bay lên không, cả thành cùng chúc mừng, nghe mọi người trong thành ca ngợi ân đức thiên tử, Bạch Thước lúc này mới nhớ tới, ngày hôm nay là thọ thần của thiên tử.
Nàng bối rối muốn điều khiển xe ngựa rời xa thành trì náo nhiệt, nhưng lúc bị đám người cuồng nhiệt chen lấn xem pháo hoa thì một đôi tay thay nàng cầm dây cương.
Trọng Chiêu chẳng biết lúc nào tỉnh lại, hắn dịu dàng nhìn Bạch Thước, cười cười.
Bạch Thước lập tức tràn đầy nước mắt, trong cổ họng hết lần này tới lần khác một chữ đều nói không nên lời.
“Chúng ta đi đâu, A Thước?” Giọng Trọng Chiêu dịu dàng, ấm áp như lúc ban đầu vang lên.
“Làm, làm thần tiên.” Bạch Thước nghẹn ngào, chỉ có thể từng chữ từng chữ hỏi: “Được không?”
“Được.” Trọng Chiêu vỗ vỗ đầu của nàng, vững vàng điều khiển xe ngựa, xuyên qua pháo hoa đầy trời, nhắm hướng Đông mà đi.
Cũng là một đêm này, Yêu giới ở vùng cực Bắc, Hạo Nguyệt điện.
Trong cung điện lạnh lẽo, Phạn Việt một mình uống rượu với trăng, tùy ý ném con lừa gỗ lên cái bàn phía trước, rớt bên cạnh lò xông hương. Một ly rượu cạch một tiếng rớt trên bàn, Long Nhất Trư đập cánh, mắt say lờ đờ, mơ màng bò lên trên bàn, một đầu tựa lên lư hương, một chân thoải mái gác lên con lừa gỗ.
“Tiểu mộc đầu. . .” Long Nhất Trư nấc lên một tiếng say rượu, “Chúng ta trở về đã bao lâu, con lừa này, ngươi sao còn không ăn?”
Chương tiếp theo