Bạch Thước Thượng Thần – Chương 21

Có thể thành tiên hay không, đều là mệnh, ngươi cũng đừng cố chấp quá

Mùa đông lành lạnh, trong điện không có gió, nhưng lừa gỗ nhỏ dưới chân Long Nhất Trư lại run lên, trong cặp mắt lừa tròn xoe kia tràn đầy hoảng sợ, bị Long Nhất Trư liếc liếc, run rẩy như cái rây, cũng không dám nhúc nhích chút nào.

             Long Nhất khẽ ồ một tiếng, khó tin nhìn về phía Phạn Việt, tỉnh rượu phân nửa: “Ôi trời! Không ăn thì cũng thôi đi, ngươi còn cho nó có được hồn lực, tiểu mộc đầu, đầu ngươi bị gỉ sét rồi hả?” Hắn đột nhiên dựng lỗ tai lên, không hiểu hỏi: “Ngươi… không phải là bởi vì nha đầu kia chứ?”

            Phạn Việt lạnh lùng liếc mắt, Nhất Trư vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, ho khan một tiếng, có chút nghiêm túc, “Tiểu mộc đầu, ngươi cũng đừng quên, bản thể của ngươi là cây Bồ đề Thượng cổ. Nếu như ngươi tập hợp không đủ linh mộc phân tán ở Tam Giới, lúc lửa trong cơ thể ngươi thiêu đốt đến tâm mạch, ngươi sẽ hóa thành tro bụi, Thần Phật khó cứu.”

            Chân mày Phạn Việt nhíu một cái, uống một hơi cạn sạch rượu trong tay, cổ tay áo rơi xuống, lộ ra bảy ngôi sao như ẩn như hiện trong ngực. Ngôi sao đầu tiên trong số đó đã đốt cháy, mà còn lại sáu ngôi sao, ảm đạm không ánh sáng. Bảy ngôi sao này đan xen vào nhau thành hình vẽ bảy ngôi sao, giống như một cái tinh trận, khắc vào lồng ngực của hắn, mà ngôi sao cuối cùng, chính ở vị trí trái tim.

           Có lẽ lời nói của Long Nhất Trư đã khơi gợi ký ức của Phạn Việt, trong mắt hắn lướt nhẹ qua qua một cảnh.

            Vùng cực Bắc, trong một mảnh băng tuyết, thiếu niên áo đỏ mở mắt ra, trong thiên địa đều là gió tuyết, đâp vào mắt đều là màu trắng. Hắn nằm ở một hướng trong Thất Tinh trận. Bên ngoài Thất Tinh trận, Thao Thiết nhìn chằm chằm.

            “Năm đó là ta dùng giấc ngủ say làm vật thay thế cứu ngươi từ trong tay của Thao Thiết !” Long Nhất Trư đập cánh bay đến trước mặt Phạn Việt, có chút tủi thân, “Chúng ta đã có ước định, ta thay ngươi tìm bảy cây linh mộc đã biến mất, còn ngươi, khôi phục thần lực và trí nhớ, giúp ta thoát khỏi con heo này! Nếu không phải Thần mộc Bồ Đề chính là tổ tiên của vạn mộc, mà ta lại trùng hợp bị phong ấn ở trong một khối gỗ, bổn quân sẽ không nương thân làm Thần thú của ngươi, chịu sự thúc ép của ngươi , vì ngươi bán mạng! Ngươi đừng có nói không giữ lời!”

            “Chuyện Bản điện đã đồng ý tuyệt không nuốt lời.” Phạn Việt rốt cuộc đã mở miệng

          “Vậy sao ngươi không nuốt sức mạnh của nó, còn làm nó thức tỉnh hồn lực? Nhưng ta nhắc nhở ngươi, các ngươi cùng thuộc Thần mộc Bồ đề Thượng cổ, ngươi đánh thức hồn lực của hắn, một khi hắn tu luyện mạnh hơn ngươi, hắn cũng có thể nuốt ngươi rồi thành thần! Nhưng nói cho cùng các ngươi, người nào thành thần đều giống nhau, ta ả, chỉ cần có thể thay ta cởi bỏ phong ấn là được rồi.”

             Long Nhất Trư nhún vai, ngáp một cái, một bộ dáng trông rất cởi mở.

            Phạn Việt nhíu mày, nhìn theo Long Nhất Trư, ánh mắt thản nhiên rơi vào người Long Nhị, “Ngươi cảm thấy nó có thể?”

            Long Nhị Lừa điên cuồng nháy mắt, nếu như hắn có thể cử động, chỉ sợ hận không thể đem mình hóa thành tro trong lư hương. Long Nhất Trư ngó ngó con lừa ngốc không có tiền đồ kia, lại nhìn Hạo Nguyệt điện chủ uy phong mọi mặt, thập phần chân thành nói: “Khó.”

            “Vậy ngươi để lại nó làm gì… ? Vô dụng?”

           “Không có gì, đang chán, để chơi.” Phạn Việt đứng dậy, đi chân trần trên điện lạnh như băng, đi ra ngoài, “Đã là đồng mạch với Bản điện, để lại nó sống lâu vài năm thì có làm sao.”

            “Ôi! nha đầu kỳ quái kia, ngươi quả thật muốn để nàng ở lại nhân gian?” Long Nhất Trư kìm nén rất nhiều ngày, còn nhịn không được hỏi: “Có lẽ có nàng ở bên, ngươi có thể sớm tìm được các linh mộc khác…”

             Lời Long Nhất Trư vẫn chưa nói xong, Phạn Việt liền biến mất trong điện.

           Long Nhất Trư liếc nhìn Long Nhị Lừa tủi thân, mong đợi. Tay tiểu Trư nâng cằm lên, nhìn hướng Phạn Việt biến mất thở dài.

            Trong mảnh băng tuyết, chỗ sâu bên trong vùng cực Bắc, giữa trời đất, dường như chỉ còn thiếu niên áo đỏ kia.

            Phạn Việt nhìn trăng tròn gần trong gang tấc, nhắm mắt lại, trong đầu là hình ảnh đã hiện lên trăm ngàn lần.

          Rừng đào ngập trời, một Tinh Các, người nọ một thân áo trắng, nửa tựa vào Tinh Các, tay cầm bầu rượu, xa xa quay đầu lại.

            Một đạo ánh sáng trong đầu hiện lên, lồng ngực Phạn Việt bỗng nhiên co rút, đau đến nỗi nửa quỳ dưới đất.

          Lại là thế này, chỉ cần hắn bắt đầu nhớ lại đôi mắt thần bí trong Tinh Các, lòng của hắn tựa như muốn bị xé nát.

            Đó là nơi nào? Nàng rốt cuộc là ai? Mà chính bản thân hắn… Thần mộc Bồ đề trong miệng con heo ngốc kia, là ai?

            Bất luận hắn là ai, hắn đều muốn sống… Gặp lại nàng.

            Phạn Việt bỗng nhiên mở mắt ra, trong đôi mắt lửa cháy hừng hực.

           Ngoài vực Đông Hải, rộng ngàn dặm, câu nói xưa, dấu tích tiên xưa, bắt đầu tại đây.

            Trên vùng biển bao la, chim biển phi nhanh, cá, rùa chơi đùa. Hàng ngàn đảo trên mặt biển, cầu vồng từ phía chân trời hạ xuống, trong đó có một đảo, giống như Rùa đen. Ở trên đảo, dãy núi trập trùng, rừng trúc bao quanh, hoa đào lượn quanh bốn phía hòn đảo. Ở trung tâm, rừng lá phong đỏ như lửa, hơn mười tòa điện thờ nằm rải rác trong đó, đảo này chính là đảo đầu tiên của Đông Hải, Phiêu Miễu.

            Chính xuân, hoa đào nở rộ, con đường tít mãi bên ngoài đảo trải đầy cánh hoa đào, hương thơm ngào ngạt. Bốn năm nữ quân áo trắng thướt tha, cầm theo cái giỏ đi ngang. Trong từng cái giỏ, bốn năm bình sứ trắng, trong bình nước trong vắt lay động, mùi rượu tỏa ra bốn phía.

        “Tỷ có nghe nói không? Sư huynh Trọng Chiêu đã chém con bạch tuộc kia, sắp trở về rồi!” Đảo Phiêu Miễu lấy tên theo xếp hạng, người có hai mắt tỏa sáng đúng là Nhị đại đệ tử Nhĩ Lam, nàng hạ thấp giọng, khó nén vui sướng.

            “Thật không?” Nhĩ Lê cả kinh, nhịn không được nói: “Nghe nói gần đây có một con bạch tuộc tu luyện trăm năm làm hại vùng duyên hải, không ít bách tính dâng hương khẩn cầu Phiêu Miễu chúng ta chém yêu trừ hại. Chưởng môn cho mấy vị sư huynh đến trước trừ yêu, nhưng con bạch tuộc kia hung ác vô cùng, mấy vị sư huynh đều bị thương mà về. Lúc này, Chưởng môn mới cho sư huynh Trọng Chiêu đang bế quan xuất quan đi. Lúc này sư huynh Trọng Chiêu mới ba ngày đã trở về, nhất định là bế quan tu luyện có thành tựu lớn, nói không chừng đã tấn thăng làm Tiên quân rồi!”

            Người tu tiên tuy nhiều, nhưng cũng không phải tiên nhân nào cũng đều có thể trở thành Tiên tộc, chỉ có bước vào hàng ngũ Tiên quân, mới tính trở thành thành viên của Tiên giới, tôn xưng Tiên tộc, nếu không tất cả đều gọi là Tán tiên. Đông vực đảo Phiêu Miễu, mặc dù không tính là tiên môn đại phái, nhưng là thịnh cảnh nổi danh ở Tiên giới. Các đời Chưởng môn từ trước đến nay tính tình tiêu sái, không hỏi thế sự. Đảo Phiêu Miễu an phận ở một góc, bảo vệ vùng biển Đông Hải bình an, cũng là nhận sự cung phụng của con dân Đông Hải, trong đảo an bình, vui vẻ.

           “Vậy chúng ta phải chúc mừng sư huynh!”

            “Bên cạnh sư huynh có sư tỷ Nhĩ Quân, nào đến phiên ngươi lấy lòng, lại nói sư huynh từ trước đến nay đứng đắn, lạnh lùng. Ngoại trừ sư tỷ, ai cũng không thân cận được.” Nhĩ Lê bĩu môi.

            “Còn hơn thế nữa, tỷ đừng quên còn có đệ tử ngoại môn trong dược lư kia nha, sư huynh luôn luôn đối với cô ấy quan tâm có thừa. Ta nghe nói, cô ấy là người quen biết cũ của sư huynh Trọng Chiêu lúc ở nhân gian, còn là thanh mai trúc mã.” Nhĩ Lam hừ một tiếng, quả thực giấu không được sự ghen tỵ.

         “Chỉ bằng cô ta? Cũng dám quấn lấy sư huynh Trọng Chiêu, si tâm vọng tưởng!” Vẻ mặt Nhĩ Lê không vui, “Nếu không phải Chưởng môn coi trọng sư huynh Trọng Chiêu, phá lệ cho cô ta lấy thân phận đệ tử ngoại môn ở lại dược lư, chỉ bằng tư chất này của cô ta, bước vào Phiêu Miễu chúng ta cũng không đủ tư cách!”

            “Được rồi, sư tỷ Nhĩ Lê, hà tất vì loại phế nhân này mà tức giận, chúng ta còn phải nghĩ đến chúc mừng sư huynh thế nào đi…” Nhĩ Lam vừa dứt lời, hai đạo tiên quang một lam, một hồng cắt ngang chân trời, hướng về Chủ điện trong rừng lá phong mà đi.

            “Là sư huynh và sư tỷ! Bọn họ trở về! Đi, chúng ta mau trở về!” Nhĩ Lê vui vẻ ra mặt, cùng mấy vị nữ quân hóa thành mấy đạo tiên quang đuổi theo.

          Hoa trong rừng đào, lại khôi phục sự yên tĩnh, lắng nghe kỹ, còn có tiếng ngáy nho nhỏ vang lên trong cành lá rậm rạp. Ánh mặt trời chiếu qua khe hở, một thiếu niên nằm ở trên cành cây, trên mặt đắp cái lá cây lớn, đang ngủ say.

            Đột nhiên một con sâu róm lớn từ ngọn cây rơi xuống, nện vào mặt, thiếu niên cả kinh tỉnh giấc, thổi phù phù một tiếng, nhảy xuống đất.

            “Ôi chao!”

            Tiếng kêu đau vang lên, cũng không phải trong trẻo, mềm mại mà có chút già nua. Dưới cây là một con rùa lớn, bốn chân chạm đất, nằm rạp trên mặt đất, quay đầu nhìn người thiếu niên ngã chỏng vó trên mai rùa, “Xú nha đầu! Vẫn chưa chịu đứng dậy! Eo của lão nhân gia đều bị ngươi bẻ gảy rồi!”

            “Ai nha, mai của người còn cùn hơn tảng đá già ở bên bờ biển, ta nào có ngã xuống mà gãy.”

          Thiếu niên tháo lá cây trên mặt xuống, mở mắt ra, lộ ra một đôi giảo hoạt, linh động, không phải Bạch Thước thì là ai. Bộ dáng nàng lớn lên nhìn so với mấy năm trước có chút nở nang, mặc quần áo dược đồng, cài búi tóc nhỏ, trên lưng còn đeo túi thuốc. Nàng duỗi lưng một cái, xem xét mấy tia sáng phía chân trời, đá đá mai của Lão Quy, gọi giọng trong trẻo.

            “Lão Hắc, đi thôi, trở về thôi…!”

            Lão Quy chậm rãi bò về phía Nam, cách xa trung tâm Chủ điện.

            “Thật sự là xui xẻo, đợi sương hoa đào sáng sớm, ngủ gật một cái, thì đều bị bọn họ thu thập hết rồi.” Bạch Thước tiện tay ở bên đường hái được cỏ đuôi ngựa ngậm trong miệng, lẩm bẩm, càu nhàu.

           “Còn không phải ngươi chỉ lo ngủ? Tư chất vốn kém so với nội môn đệ tử, lại lười hơn bọn họ, ôi, ngươi tu tiên cái gì, không bằng sớm về nhà cho rồi! Đỡ lãng phí tiên thảo và lương thực của ta!”

            “Ôi chao, ông lão Quy này, nếu không phải ta ngày ngày thay ông tìm tiên thảo, tiên lộ nhóm lửa luyện đan, ông có thể sống khỏe mạnh như vậy không?” Bạch Thước gõ lên mai rùa, với bộ dáng trêu chọc, “Để ta lại, không lỗ, hơn nữa, ta mấy ngày nay giống như không cần ăn cái gì, nói không chừng mấy ngày nữa, ta có thể tích cốc thành công!”

            Bạch Thước vừa nói vừa cười hắc hắc, với bộ dáng cảm thấy mỹ mãn.

            “Tu ba năm tiên pháp, vẫn không thể tích cốc, ngay cả Tiên thú cấp thấp nhất cũng không bằng, cũng không biết ngươi vui cái gì nữa. Vừa rồi, bọn họ nói Trọng Chiêu tiểu tử kia cũng đã tấn vị Tiên quân rồi. Nha đầu, qua vài năm nữa, nếu như hắn thật sự làm Thượng quân, phi thăng lên Thiên Cung, ngươi muốn gặp cũng không gặp được hắn.”

           Lão Quy thở dài một tiếng, tức giận. Bạch Thước ngữa mặt trên mai rùa, phơi nắng mặt trời mà híp mắt, đang nhìn bầu trời ngẩn người.

            Từ nhỏ Bạch Thước nhìn thấy thần tiên, vì vậy chấp niệm từ nhỏ đến lớn của nàng chính là làm một  thần tiên, tìm được người nàng tâm niệm báo ơn, nhưng Bạch Thước lại không nghĩ tới, nàng lại là người không có tiên duyên.

            Năm đó, nàng và Trọng Chiêu rời khỏi Kinh thành, trải qua trăm cay nghìn đắng cuối cùng đã tới Đông Hải. Khi đó, đối mặt với biển rộng mênh mông, trời đất quá ít, nàng mới biết được một phàm nhân muốn làm thần tiên là buồn cười cỡ nào. Nàng và Trọng Chiêu ra biển tìm tiên đảo không dưới mấy mươi lần, nhiều lần đều là cửu tử nhất sinh. Một lần cuối cùng, lúc nàng muốn buông bỏ, hai người đang trong tình thế tuyệt vọng thì cứu được đạo trưởng Tùng Hạc, chưởng môn tiền nhiệm của đảo Phiêu Miễu, bị trọng thương trong cuộc đại chiến với hải xà, đang hấp hối và hôn mê ở hoang đảo. Lúc này, mới bị dẫn tới đảo Phiêu Miễu.

          Vừa đúng lúc đảo Phiêu Miễu tiến hành nghi thức chọn đồ đệ mười năm một lần, Trọng Chiêu trời sinh linh lực, căn cốt hiếm thấy, đúng là kỳ tài tu tiên chưa xuất thế. Tùng Hạc thu làm nhập môn đệ tử, mà Bạch Thước, bất luận kiểm tra thế nào, tiên cốt, tiên căn đều không có. Vẫn còn là do cầu tình của Trọng Chiêu và sự đặc biệt cho phép của Tùng Hạc, lúc này mới phá quy tắc trăm năm của đảo Phiêu Miễu, đặc biệt đồng ý cho một người phàm tục như nàng ở lại tiên đảo, nhưng nàng không được vào Chủ điện, chỉ có thể ở lại Dược Viên trông giữ dược liệu, làm một tiểu dược đồng.

            Năm đó, mặc dù đạo trưởng Tùng Hạc còn sống trở về đảo Phiêu Miễu, nhưng lại trọng thương khó chữa trị. Lúc hấp hối sắp chết đem một thân tiên lực truyền cho Trọng Chiêu. Này đây chỉ ba năm, Trọng Chiêu đã vượt qua các sư huynh đệ tu luyện trăm năm, trở thành nhân tài kiệt xuất trong các sư huynh đệ đồng trang lứa ở đảo Phiêu Miễu. Hắn ngày đêm ở hậu sơn tu luyện, ngay cả Bạch Thước cũng cực ít có cơ hội gặp hắn. Trước đó, nàng gặp Trọng Chiêu một lần, cũng là nửa năm trước là ngày Trọng Chiêu bế quan tu luyện.

            Đó là một ngày trăng tròn, trong Dược Viên yên tĩnh, chỉ có dược đỉnh trong nhà tranh đang đốt lộ ra một chút ánh sáng, Bạch Thước nâng cằm ngủ gục trước dược đỉnh, bên chân là Lão Quy đang ngủ đông.

            Trọng Chiêu ngồi rất lâu bên cạnh Bạch Thước đang ngáy, cứ như vậy lẳng lặng nhìn nàng, cho đến khi tia nắng ban mai hiện ra, hắn mới đứng dậy muốn rời đi, một đôi tay kéo góc áo hắn.

           “Lúc này trời vừa mới sáng, bên ngoài sương rất nhiều, lạnh lắm, lại hơ lửa, chờ mặt trời lên rồi lại đi.” Bạch Thước không biết  tỉnh lại lúc nào, không tim không phổi mà cười.

            Trọng Chiêu quay đầu lại, không có ngồi xuống, xoa đầu Bạch Thước, “Hôm nay Chưởng môn sư thúc vì ta mở cấm địa Phiêu Miễu, ta muốn đi vào tu luyện bế quan, nên tới thăm muội một chút.”

            Tay lôi kéo góc áo Trọng Chiêu ngừng lại, Bạch Thước mặt mày rạng rỡ, đôi mắt sáng lóng lánh, “Thật không? Chưởng môn vì huynh mở cấm địa Phiêu Miễu? Thật tốt quá, vậy huynh nhanh đi đi, còn ở Dược Viên này làm gì, lãng phí thời gian!”

            Trọng Chiêu hơi trầm mặc: “Ta đi lần này e là rất lâu, A Thước, chăm sóc tốt bản thân. Trước khi ta xuất quan, thì ở trong dược lư, nếu gặp phải chuyện gì, thì bóp nát nó, ta sẽ chạy về bên cạnh muội.” Trọng Chiêu từ trong ngực móc ra một cây sáo trúc. Trên sáo trúc tiên lực lượng bắt đầu khởi động, xanh biếc tinh xảo, vừa thấy liền biết là Trọng Chiêu lấy tiên lực làm thành.

            “Ở trên đảo còn có nguy hiểm gì. Huynh bế quan cho tốt, không cần lo lắng cho ta!”

          Bạch Thước vẫy vẫy tay, Trọng Chiêu nhíu mày, đem sáo trúc tới gần, thấy Trọng Chiêu kiên trì, Bạch Thước bất đắc dĩ tiếp nhận sáo trúc, “Được rồi, ta lấy.”

            Trọng Chiêu ngồi xổm người xuống, ánh mắt ngang với Bạch Thước, “A Thước, chờ sau khi ta tấn vị Tiên quân, nhất định sẽ tìm được phương pháp, thay muội mở ra tiên mạch, giúp muội tu luyện thành tiên, muội chờ ta.”

            Thần tình Bạch Thước ngưng lại, lập tức quay người khuấy động củi lửa ở dưới đỉnh, vẫy tay, “Được rồi, được rồi, huynh chỉ cần quan tâm tu luyện cho tốt, ta sẽ chăm sóc mình, trời đã sáng, đi đi, đi đi.”

            Nhìn thân ảnh nho nhỏ dưới dược đỉnh, Trọng Chiêu đưa tay ra, muốn sờ đầu của nàng, rồi lại nhịn xuống.

            “Ta đi đây.”

            “Ừ.”

            Sau lưng tiếng bước chân xa dần, không còn âm thanh.

          Bạch Thước nhìn ngọn lửa dưới dược đỉnh ngẩn người. Đảo Phiêu Miễu rất náo nhiệt, cũng rất đẹp, nhưng so với trước kia nàng cô độc hơn. Toàn bộ ở trên đảo, có lẽ ngoài Trọng Chiêu quan tâm việc tồn tại của nàng thì chỉ có con rùa lớn vẫn luôn sống ở Dược Viên này.

            Bạch Thước vuốt ve sáo trúc trong tay, vào lúc không ai nhìn thấy, lặng lẽ thở dài.

            Mặt trời chói mắt, Bạch Thước bị chói sáng, hồi phục tinh thần. Mặc dù nói nàng ở đảo Phiêu Miễu nhưng tiên pháp nàng tu luyện không được chân chính. Không ngưng được Tiên kiếm, cũng niệm không được chú quyết, chỉ biết chút ít thuật đằng vân và Khống hỏa thuật đơn giản nhất.

           Đây là sau khi nàng đánh thức Lão Quy ngủ đông đã lâu trong dược lư, lão Quy lấy tiên dược báo ân, nàng mới miễn cưỡng bước vào tiên đồ, học được một chút lặt vặt. Tuy nói Bạch Thước ngưng tụ không được tiên lực, nhưng nàng lại là kỳ tài luyện đan, bất luận sách thuốc nào, nàng liếc mắt nhìn có thể thuộc lòng. Theo lão Quy mới ba năm, đã có thể luyện được Tam phẩm tiên dược, Tam phẩm tiên dược tuy nói không thể giúp cho Bạch Thước thành tiên, nhưng có thể kéo dài tuổi thọ cho nàng.

           Lão Quy nói, nếu là nàng có thể may mắn luyện được nhất phẩm tiên dược, có lẽ có thể giúp cho nàng trực tiếp hóa thành tiên thể, cứ coi như là không thành vị trí Tiên quân, nhưng làm Tán tiên cũng không thành vấn đề.

            Bạch Thước vẫn còn ngơ ngẩn, Lão rùa đen cũng đã bò tới Dược Viên. Trong vườn đủ loại dược thảo, một mùi thuốc xông vào mũi, Bạch Thước chạy vào nhà tranh, từ trong túi thảo dược móc ra một bình trúc, đổ sương sớm trong bình trúc vào trong dược đỉnh. Trong đỉnh một đạo linh quang hiện lên, một viên tiên đan màu đỏ chậm rãi bay lên, Bạch Thước mở to mắt, hồi hộp mà xoa xoa tay. Một lát sau, linh quang trên dược hoàn biến mất, tản ra thành bột phấn rơi trở lại trong đỉnh.

            Lại thất bại. . . Bạch Thước vẻ mặt thất vọng, đáng thương ngồi bên cạnh dược đỉnh, rủ vai xuống không nói một lời.

            “Ngươi cho rằng nhất phẩm tiên dược là thuốc giả đầy đường như ở nhân gian à? Nếu dễ dàng để ngươi luyện ra một Bán tiên, thì toàn bộ Tiên giới chỉ e là náo động.”

          Lão Quy bò vào, nhìn thấy bộ dáng Bạch Thước như vậy, khẽ dựa lên ghế, chổng bốn vó, thoải mái mà duỗi rộng tứ chi.

            “Ta đã sớm nói rồi, luyện tiên dược phải dùng tiên lực, ngươi thiên phú hơn người, dùng dược lực của tiên thảo rồi mượn cái dược đỉnh này luyện được Tam phẩm tiên dược, đã là cực hạn.” Lão Quy nhắm mắt lại bắt đầu nghĩ ngơi, “Ăn Tam phẩm tiên dược, ngươi sống mấy trăm năm đã không phải là vấn đề, có thể thành tiên hay không, đều là mệnh, ngươi cũng đừng cố chấp quá.”

            Bạch Thước nhìn dược đỉnh, không nói một lời quay đầu rời đi, lão Quy trợn mắt nhìn nàng đi xa, thở dài một tiếng.

Chương tiếp theo

Chương trước

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *