A Thước, ta chỉ hy vọng muội có thể bình an

Ảnh: pngtree, Thiết kế: 千图网
Tại Dược Viên, Bạch Thước đợi đến nửa đêm, nhưng không đợi được người, nhớ nhung Trọng Chiêu, nhịn không được, lặng lẽ đi đếnTriêu Nhật viên.
Nhưng trong Triều Nhật viên cũng tối như mực, Trọng Chiêu cũng không có ở đây, trong lòng Bạch Thước lo lắng, ở dưới mái hiên chờ hết một đêm. Trời ló tia nắng ban mai, mới nghe được tiếng bước chân ở ngoài cửa Viên vang lên.
Bạch Thước ngẩng đầu lên, là bóng dáng quen thuộc.
“A Chiêu!”
Bạch Thước trực tiếp xông tới, một quyền đấm vào vai Trọng Chiêu, Trọng Chiêu sững sờ.
“Huynh đã đi đâu? Cả đêm không được nghỉ ngơi tốt, ta mệt mỏi chờ huynh hết một đêm!”
“Ta. . .” giọng Trọng Chiêu có chút khàn khàn, hắn giấu đi nỗi ưu tư trong mắt, cười cười: “Ta đến hậu sơn luyện kiếm.”
“Lại đi luyện kiếm hả? Không phải huynh mới xuất quan hay sao?” Bạch Thước nhíu mày không đồng ý , “Tiên pháp muốn luyện, nhưng thân thể cũng không thể chịu đựng được.” Bạch Thước một bên lầm bầm, từ trong túi thảo dược móc ra một cái lọ sứ màu trắng để vào trong tay Trọng Chiêu, đáy mắt sáng lóng lánh , “Ta nghe lén các sư huynh đệ kia nói. . . huynh đã thăng lên Tiên quân, đây là tiên lộ ta đã luyện ra đêm qua, hai chúng ta rất lâu không gặp, đi, đi đến Dược Viên của ta, chúng ta cùng uống một chén để chúc mừng cho huynh”.
Bạch Thước lôi kéo Trọng Chiêu muốn đi gấp, nhưng người đứng phía sau vẫn không di chuyển, Bạch Thước nghi hoặc quay đầu, nhìn mặt Trọng Chiêu không có chút ý cười, liền ngây ra.
“Chẳng qua chỉ là Tiên quân, cũng không có gì đáng ăn mừng.”
Từ lúc vào đảo Phiêu Miểu bái tiên đến nay, Bạch Thước chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng Trọng Chiêu ủ rũ, mất mát như thế, Bạch Thước có chút không biết phải làm sao, “A Chiêu, huynh làm sao vậy. . .”!”
“Sư đệ nói gì mà ủ rũ vậy, đệ đúng là đệ tử xuất sắc nhất trong trăm năm trở lại đây ở đảo Phiêu Miểu ta, ba năm với thân thể người phàm đã thăng lên Tiên quân, đủ để trở thành câu chuyện được ca tụng ở Tiên giới .”
Nhĩ Quân từ viên ngoại đi vào, kiêu ngạo mở miệng, ánh mắt của nàng rơi vào cái nắm tay của Bạch Thước và Trọng Chiêu, trong mắt không giấu được sự đố kỵ.
Bạch Thước cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Nhĩ Quân, hướng về Trọng Chiêu.
“Bạch Thước, ngươi chẳng qua chỉ là một đệ tử ngoại môn, đừng có suốt ngày chạy đến nội điện. Năm đó, thu nhận một phàm thai như ngươi tại đảo Phiêu Miểu, đã là sự ban ơn của cha ta rồi!” Nhĩ Quân mở miệng không vui .
“Vâng, sư tỷ Nhĩ Quân.”
Trọng Chiêu vừa muốn mở miệng, nhưng Bạch Thước ở sau lưng hắn chọc chọc ngăn lại , cười tủm tỉm nói: “Ta sẽ trở về dược lư”
Bạch Thước quay người muốn đi.
“Đợi một chút!” Nhĩ Quân lấy lọ sứ trong tay Trọng Chiêu, đưa tới trước mặt Bạch Thước, “Tiên khí của ngươi không thuần khiết, tiên lộ được luyện chỉ sợ cũng khó có thể tinh thuần, lấy về đi, đừng làm hại việc tu luyện của sư đệ.”
Trọng Chiêu không nén được tức giận, Bạch Thước vừa ngừng lại, nhìn thấy thần sắc của hắn, nhanh chóng tiếp nhận lọ sứ trắng, “Vâng, sư tỷ.”
Bạch Thước cũng không nói nhiều, xoay người rời đi.
Thấy Bạch Thước ngoan ngoãn như thế, Nhĩ Quân cười thoả mãn, vừa quay đầu, nhưng lại đón lấy ánh mắt hơi trầm xuống của Trọng Chiêu.
“Sư đệ, ta. . . Chỉ là lo lắng đệ . .”
“Đa tạ ý tốt của sư tỷ, sư tỷ trợ giúp Chưởng môn sư thúc quản lý mọi việc ở trên đảo, mệt nhọc vất vả, chuyện của Triều Nhật viên, cũng không làm phiền đến sư tỷ nhọc tâm.” Nói xong, Trọng Chiêu quay người bước vào phòng.
Nhĩ Quân thấy mất mặt, tức giận nhìn về hướng Bạch Thước rời khỏi, phẩy tay áo bỏ đi.
Bạch Thước cầm lọ sứ nhỏ trở về dược lư của nàng, lão Ô Quy nhìn bộ dáng bất mãn kia của nàng, biết rõ nhất định là chịu thiệt, sai nàng tưới nước, nhóm lửa, luyện đan, bận rộn cả một ngày, thời gian trôi qua nhanh, cũng giúp nàng thoát khỏi sự mệt mỏi và ngột ngạt của việc chờ cả đêm.
Chạng vạng, Bạch Thước tựa lên ghế mây dưới cây hòe già ở trong vườn, bưng dĩa đậu phộng lên, lấy ra hai cái ly, rót đầy, nàng vừa nhấp một ngụm, thì ly khác đã bị người ta lấy đi, uống một hơi cạn sạch.
Bạch Thước quay đầu, hoàng hôn buông xuống, Trọng Chiêu không mặc bộ trang phục lưu vân có ký hiệu của đệ tử cấp cao của đảo Phiêu Miểu, mà mặc bộ áo vải năm đó lúc cùng Bạch Thước rời kinh thành. Nhưng hắn hôm nay đã khác xưa, dù là một thân áo vải, nhưng khó giấu vẻ phiêu dật xuất trần.
“Đây là do ta ủ đó, sao có thể không chờ ta?” Trọng Chiêu ngồi xuống một cái ghế khác, nhìn ánh chiều tà ngẩn người.
“A Chiêu, huynh có tâm sự sao?”. Bạch Thước rầu rĩ hỏi, nàng và Trọng Chiêu cùng nhau lớn lên. Cho dù bây giờ Trọng Chiêu là Tiên quân, chỉ cần một ánh mắt, nàng cũng biết hắn không vui.
Dưới cây hòe già nhất thời an tĩnh, cho dù cách nhau bởi hai cái ghế, nhưng Trọng Chiêu vô thức nhích tới gần Bạch Thước.
“Ta vốn dĩ cho rằng, chỉ cần thành tiên, thì có thể tự mình làm chuyện muốn làm. Bây giờ mới biết, trời đất bao la, thành tiên chỉ là bước đầu của con đường tu tiên dài đăng đẳng mà thôi”.
” Huynh đã rất lợi hại rồi”. Bạch Thước lấy lọ sứ nhét vào tay Trọng Chiêu, “sư tỷ Nhĩ Quân hôm nay nói không sai, huynh đúng là kỳ tài trăm năm khó gặp của Tiên tộc. Đừng nói lời ủ rũ nữa, căn cứ theo tuổi tiên mà tính, huynh chỉ mới ba tuổi thôi.”
Thấy Bạch Thước giống như dỗ trẻ con, Trọng Chiêu có chút bật cười, lập tức nghĩ đến Bạch Thước hôm nay bị uất ức, thần tình áy náy, “A Thước, hôm nay. . .”
“Tính tình sư tỷ Nhĩ Quân không phải huynh không biết, nói ít vài lời cũng sẽ không mất bao nhiêu miếng thịt, không có việc gì đâu. Hơn nữa tỷ ấy nói cũng không sai, bộ dạng người phàm giống như ta đều không có tiên căn, có thể ở lại đảo Phiêu Miểu, đã là tốt số rồi.”
“Nhưng ban đầu người cứu sư phụ rõ ràng là muội. . .” Trọng Chiêu nhíu mày, thốt ra.
Bạch Thước đột ngột che miệng Trọng Chiêu, “A Chiêu!” Bạch Thước nhìn khắp bốn phía, thấy xung quanh không người, mới nhẹ nhàng thở ra, thấp giọng vội nói: “Không phải huynh đã đồng ý với ta, không bao giờ nhắc đến chuyện này nữa sao!”
“Nếu ta không nói, bọn họ sẽ một mực ức hiếp muội, A Thước, ngày mai sẽ đem việc này nói với Chưởng môn sư thúc, nói muội mới là người ban đầu ở hoang đảo cứu sư phụ, xin ông ấy thu nhận muội làm đệ tử. . .”
“Vậy thì thế nào, ta không có tiên căn, đừng nói là Chưởng môn thu nhận ta làm đồ đệ, cứ cho là Kim Diệu tiên tọa của Thiên Cung làm sư phụ ta, ta vẫn là một phàm thai, không thành tiên được.”
Bạch Thước lắc đầu, “Huống hồ nếu Chưởng môn biết, cố ý giấu giếm, giận lây sang huynh, chúng ta vốn là cùng cứu Chưởng môn Tùng Hạc, huynh cũng không có nói dối.”
Ba năm trước đây, Bạch Thước và Trọng Chiêu lưu lạc hoang đảo, phát hiện tiên nguyên tản ra của Tùng Hạc, hai người chẳng qua chỉ là người phàm, làm sao có thể cứu Tiên tộc. Lúc Trọng Chiêu nghĩ mãi không ra, thì Bạch Thước ngày ngày cắt máu cho Tùng Hạc uống kéo dài tính mạng. Nửa tháng sau, Tùng Phong tìm được hoang đảo, mang ba người về, chờ lúc Tùng Hạc tỉnh, hỏi thăm là ai cứu mình, Bạch Thước lại nói là Trọng Chiêu ngày đêm chăm sóc Tùng Hạc, lúc này mới chờ được Tùng Phong đến cứu.
Tùng Hạc thấy Trọng Chiêu tiên duyên thâm hậu, lại trong lúc nguy nan cứu mình, lúc này mới thu nhận làm đệ tử nhập thất. Trong lúc hấp hối, đem một thân tiên lực truyền cho Trọng Chiêu.
” Lại nói, ta chỉ là một người phàm, nhưng máu có thể cứu người. Nếu như để người khác biết, há chẳng phải là thành bình thuốc biết đi sao?”. Bạch Thước nháy mắt, “Ta thì chỉ biết đằng vân, phóng lửa. A Chiêu, huynh đừng đẩy ta vào hố lửa.
Nếu không phải vì như vậy, Trọng Chiêu sao có thể giấu giếm chuyện năm đó. Hắn gật đầu, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, A Thước, sau này cứ cách bảy ngày ta lại tới thăm muội, để tránh cho muội đi Chủ điện chịu uất ức.”
” Không cần đâu, ta nghe bọn họ nói, qua mấy tháng nữa huynh phải đi đảo Phượng tham gia “Tiệc võ Ngô Đồng”, đảo Phượng là thánh địa của Tiên tộc, tham gia cuộc tỷ thí lần này đều là nhân tài kiệt xuất của các Phủ. Đến lúc đó ắt phải rất nguy hiểm. Huynh đừng quan tâm ta, chỉ cần quan tâm tu luyện tốt là được.” Bạch Thước vừa nói vừa ném hạt đậu phộng vào miệng, ngửa đầu ra sau. “Ta nha, ngày ngày ở trong Dược viên này có đủ loại cây cỏ phơi nắng mặt trời, cho dù không thành tiên, nhưng vui sướng hơn thần tiên.”
Trọng Chiêu nhìn thấy bộ dáng khoan thai của Bạch Thước, sự ủ dột, chán nản của cả một ngày cũng tan biến đi, cười nói: “Cái tính khí này của muội, vẫn là lười nhác như vậy. Bạch tướng quân mà nhìn thấy, nhất định sẽ nói muội”.
Trọng Chiêu đang nói, lại ngừng lại, đáy mắt lộ ra sự áy náy, vừa muốn nói gì, thì thấy Bạch Thước đã ngủ say.
Gió nhẹ thổi qua, tóc xõa trước trán Bạch Thước bị thổi tung, con người nhỏ bé co rút dưới túi thảo dược to, lộ ra vẻ gầy yếu. Bây giờ chỉ còn lại hai con người sống nương tựa lẫn nhau, gánh nặng trong lòng Trọng Chiêu, ngoài việc báo thù, chính là Bạch Thước.
Hắn nhịn không được thò tay gẩy gẩy tóc nàng, “A Thước, ta chỉ hy vọng muội có thể bình an.”
Trọng Chiêu hô nhẹ một tiếng, biến ra một cái chăn lông đắp lên người Bạch Thước, đột nhiên hắn cuối đầu ho khan một tiếng, khóe miệng tràn ra vết máu, hắn nhanh chóng chùi đi vết máu ở khóe miệng, không hề lưu lại, biến mất dưới cây hòe già.
Trong khoảnh khắc Trọng Chiêu biến mất, Bạch Thước mở mắt ra, mắt nhìn về hướng Trọng Chiêu biến mất, đột nhiên đứng dậy, chạy vào nhà tranh, tìm kiếm khắp nơi trong rương bảo quản đan dược.
Mười mấy hộp linh đan bị mở ra, nhưng không có gì bên trong, Bạch Thước há hốc mồm, quay người kéo lão Quy nằm trong góc đang ngủ ngáy o o ra ngoài.
“Lão Hắc, tỉnh tỉnh! Ông tỉnh tỉnh!”
Lão Quy bị Bạch Thước lắc đến nỗi cái đầu lắc lư, mắt nổi đom đóm tỉnh lại, bốn móng vuốt lập tức chạm đất, “Làm sao vậy? Làm sao vậy? Động đất sao? !”
Lão mở mắt ra, địa chấn không có, ngược lại là mắt Bạch Thước đang trợn tròn.
“Đan dược ta luyện đâu rồi!” Bạch Thước chống nạnh giận dữ hỏi.
Lão Quy liếc con mắt đến cái hộp trống không, mai rùa run rẩy, giọng có chút run sợ, “Ta, ta đây còn không phải nhìn thấy ngươi luyện những đan dược này đã nhiều ngày, trước đó vài ngày trời luôn mưa, ta sợ những viên linh đan bị hư, liền, liền ăn mất rồi .”
“Ăn hết? !” Bạch Thước quả thực không dám tin, “Đây chính là mười viên đan dược nhị phẩm, ta đã tốn thời gian hơn một năm mới luyện thành đấy!”
Nhìn thấy Bạch Thước tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng, lão Quy vội vàng trấn an, “Ái chà, Những viên đan dược nhị phẩm kia ngươi ăn vào cũng không có tác dụng, ta ăn còn có thể kéo dài tuổi thọ, để đó thì cũng để đó thôi, ngươi lại luyện thêm mấy viên là được rồi.”.
“Không được, luyện một viên đan dược nhị phẩm ít nhất cần ba tháng, không kịp rồi.” vẻ mặt Bạch Thước tràn đầy lo lắng.
“Tiểu Bạch, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?” Lão Quy nhìn thấy Bạch Thước lo lắng thành bộ dạng như vậy, duỗi dài cổ rùa hỏi
“A Chiêu bị thương.” Bạch Thước rầu rĩ mở miệng.
“Tiểu tử Trọng Chiêu kia bị thương?” Lão Quy kinh ngạc, bị con bạch tuộc đó đả thương?”
Bạch Thước lắc đầu, “Trên người huynh ấy có mùi máu tanh, ta ngửi thấy được, đây không phải là vết thương do yêu tộc tạo ra, mà là. . .” Bạch Thước dừng một chút, đè xuống sự phỏng đoán trong lòng, trầm giọng nói: “Lại qua ba tháng nữa, huynh ấy phải đi đảo Phượng đảo tham gia ” Tiệc võ Ngô Đồng “, để huynh ấy tự trị thương, không đủ thời gian.”
” Bây giờ tên tiểu tử kia đã là Tiên quân, cứ cho là ngươi cầm mười viên đan dược nhị phẩm cho hắn ăn, cũng không có ích gì.” Lão Quy ngáp một cái, “Nha đầu, ngươi không cần bận tâm quá. . .”
“Vậy có phải đan dược nhất phẩm có thể dùng được phải không?” Bạch Thước dựng đứng lão Quy lên, nhìn thẳng cặp mắt của lão.
Lão Quy im lặng, “Con không có tiên lực, lấy cái gì mà luyện tiên đan nhất phẩm”
“Ông không có cách gì sao.” Bạch Thước nhìn thẳng vào lão Quy, rất chắc chắn.
Ánh mắt Lão Quy láo liên, gượng cười: ” Đừng trêu ta, ta chỉ là một con rùa đen, sao có thể có cách nào. . . Ô ô ôi …ngươi làm gì vậy . .”
Bạch Thước nâng lão Quy lên, đem lão treo lên đỉnh lư, “Ta mặc kệ, ai bảo ông ăn mười viên đan dược nhị phẩm của ta, ông phải bồi thường cho ta! Nếu không luyện được đan dược nhất phẩm, đêm nay ta sẽ ăn rùa nướng than!”
Ngọn lửa lốp bốp thiêu đốt mai rùa, mai rùa không chút sứt mẻ, không hề tổn thương, đôi tay Bạch Thước đặt trên mai rùa, lại trở nên vừa đỏ vừa sưng.
Cái dược đỉnh này được luyện thành mấy trăm năm, hút tinh hoa nhật nguyệt, chính là kỳ đỉnh luyện thuốc hiếm thấy. Nhiệt độ trong đỉnh ngay cả những tiên vật cứng nhất đều có thể bị nung nóng chảy, đừng nói tới chỉ một đôi tay của Bạch Thước, nhìn thấy sắc mặt Bạch Thước trắng bệch, trán đổ mồ hôi, đứng không vững, lão Quy bất đắc dĩ hô to.
“Được được được, ta cho ngươi biết, ngươi mau lấy tay ra!”
Thần sắc Bạch Thước vui vẻ, chân tay luống cuống ôm lão Quy, “Nói mau, nói mau!”
Lão Quy phun ra một viên dược hoàn, hướng về Bạch Thước tức giận bĩu môi, “Tay của ngươi sắp chín luôn rồi, mau bôi thuốc!”
Bạch Thước bóp nát viên dược hoàn bôi lên tay, cái tay sưng đỏ lập tức khôi phục nguyên dạng, không khỏi chậc chậc hai tiếng, cười đùa cợt nhả, “Đồ người giấu thật là đồ tốt, không hổ là sư phụ của Bạch Thước ta.”
“À, có chuyện thì sư phụ, không có chuyện thì lão Quy, đồ dối trá.” Lão Quy biết rõ chuyện mà tiểu vô lại Bạch Thước này muốn làm, không có chuyện gì là làm không được, đành chịu thua nói: “Ta đã từng nói qua, luyện tiên đan nhất phẩm ít nhất cần có Dược sư đạt tới sức mạnh thượng quân. Nhưng nếu như thỏa mãn một điều kiện khác, có lẽ cũng có thể thành công.”
“Điều kiện gì?”
“Lấy bảo vật trời đất nhất phẩm luyện đan.”
” Ở đảo Phiêu Miểu, chúng ta lấy đâu ra bảo vật trời đất nhất phẩm?” Bạch Thước dừng lại, đột nhiên sáp lại gần lão Quy: “Người biết ở đâu phải không?”
“Tiểu Bạch, ngươi sư phụ ta luôn , tuy rằng ta không có bản lãnh gì, chẳng qua chỉ là con rùa sống nghìn năm vạn năm, sống lâu rồi thì sẽ biết rõ nhiều đồ vật.”
“Người nói đi.” Bạch Thước lập tức mang lão Quy đem đến ghế mây, xu nịnh rót cho lão một ly tiên lộ, “Sư phụ, người từ từ uống.”
Móng vuốt Lão Quy khẽ động, tiên lộ trong ly giống như dòng suốt trượt vào trong miệng, đôi mắt như hai hạt đậu nành liền mơ hồ, ” Tuy nói rằng đảo Phiêu Miểu của chúng ta nằm an phận ở một góc của Đông Hải, nhưng cũng từng được xếp vào hàng ngũ Tam sơn lục phủ. Chẳng qua là những năm gần đây trên đảo không xuất hiện nhân tài, các đệ tử lại theo đuổi võ tu, nên đã đánh mất mảng dược tu . . .”
“Sư phụ, nói ngắn gọn.” Bạch Thước đè vào tay cầm tiên lộ của lão Quy, lộ ra nụ cười lễ phép.
Nàng hiểu rất rõ tính của Quy sư phụ, chuyện về đảo Phiêu Miểu, ông có thể tán gẫu hết cả đêm.
“Được rồi, nói ngắn gọn, cực đông đảo Phiêu Miểu, trong hải vực gần vùng biển, San hô đỏ vạn năm được ẩn giấu chính báu vật nhất phẩm duy nhất trên đảo chúng ta!” Lão Quy chĩ móng vuốt phải sạch sẽ rõ ràng.
Bạch Thước nhìn chằm chằm vào lão Quy, sau nửa ngày không nói, đột nhiên nhếch miệng cười cười, bày ra một bàn tiên lộ, “Trượng nghĩa! Sư phụ, ta đi đây. Những thứ này để lại cho người từ từ uống.”
“Đi đi đi đi.” Lão Quy lúc lắc móng vuốt, mắt say lờ mờ.
Bạch Thước buộc chặt túi thuốc nhỏ, thừa dịp ban đêm vội vàng rời đi.
Trong nhà tranh có một chút yên tĩnh, sau nửa ngày, lão Quy đột nhiên mở to mắt, trong mắt thư thái, nào có nửa điểm mơ hồ.
Bảo vật trời đất nhất phẩm nếu như dễ dàng có được, thì tiên đan nhất phẩm của Tam giới há chẳng phải là tràn lan đại hải sao, nhưng nha đầu này rất cứng đầu, nếu không lừa gạt nàng thì ba tháng này sẽ gây ra rắc rối.
Lão Quy cười khà khà, bắt đầu thoải mái cái bụng uống tiên lộ.
Tối nay không trăng, một góc trong Tàng Thư các phía sau Chủ Điện, lặng lẽ bị đẩy ra, Bạch Thước quen cửa quen đường bước vào. Lòng bàn tay cháy lên một ánh sáng yếu ớt, lật một vài cuốn sách cũ ở trong góc, trên sách phủ đầy bụi, Bạch Thước thổi bụi, trên trang sách ghi “Thiên linh địa bảo lục” , nàng lật vài tờ, nhíu mày.
Quả nhiên nàng đoán không có sai, lão gia hỏa cố tình lừa gạt nàng, trong sách này nói rất rõ ràng, San hô đỏ vạn năm ở Đông Hải, cũng không hơn bảo vật nhị phẩm là mấy, biên giới Đông Hải có cấm chế sư môn, nếu đi loạn vào, chỉ sợ sẽ bị nhốt tầm năm ba tháng, chuyện của A Chiêu nàng không giúp được gì.
Bạch Thước thở dài một tiếng, nhưng ngược lại trong lòng nàng hiểu rõ, lão Quy sợ nàng gây ra chuyện, nên mới lừa gạt nàng. Nếu như không phải San Hô đỏ, rốt cuộc cái gì mới là bảo vật trời đất nhất phẩm của đảo Phiêu Miểu?
Ánh mắt Bạch Thước lưỡng lự nhìn khắp cuốn sách, đột nhiên dừng tại một chỗ. Nàng mấp máy môi, bỏ sách vào trong ngực, dập tắt ánh sáng trong lòng bàn tay, lặng lẽ biến mất dưới ánh trăng.
Lúc Bạch Thước trở lại nhà tranh, tiên lộ trên bàn đã rơi rớt tán loạn, lão Quy bốn chân hướng lên trời, tiếng ngáy vang dội.
Bạch Thước hướng về dược đỉnh ở giữa nhà tranh đọc niệm chú, dược đỉnh biến nhỏ bằng lòng bàn tay, Bạch Thước vẫy tay một cái, đem dược đỉnh bỏ vào túi thảo dược, nàng quay người đi, đi được hai bước lại quay trở về, giúp lão Quy đắp chăn rồi mới vội vàng đi ra Dược Viên.
Cùng lúc đó, trên vùng trời Yêu giới, một đạo yêu lực màu bạc mạnh mẽ cắt ngang đường chân trời , hướng đến Đông Hải của Tiên giới.