Bạch Thước Thượng Thần || Chương 24

Khởi động trận Kinh Thiên, bẩm báo lên Thiên cung, nói Đông Hải có yêu tà xuất thế, sắp làm loạn Tam giới

Bach-Thuoc-Thuong-Than-chuong9

Trong dòng biển lớn xanh biếc, có một chiếc thuyền lá nhỏ, Bạch Thước đang ngủ say trên thuyền. Ở bốn phía thuyền, một bầy rùa nhỏ và ếch xanh đang đẩy thuyền, không ngừng tiến về hướng Nam.

          Bạch Thước cuộn tròn ở một góc trong thuyền, hơi nhíu trán, dường như mơ tới chuyện đáng sợ gì đó.

          “Diễn lâu như vậy, ngay cả Bản Điện cũng thiếu chút nữa đã tin, con người xảo trá như thế, Bản Điện lần đầu tiên gặp.”

          Bóng dáng của vị thiếu niên đứng giữa trời đầy mây , đỉnh lông mày sắc sảo, Bạch Thước còn chưa kịp mở miệng, cổ họng đã bị bóp chặt.

           “Dám ở trước bản Điện xảo ngôn? Nói! Ngươi rút cuộc là ai? Tiên hay Yêu? !”

            Mộng cảnh thay đổi, trong ánh mắt lạnh băng của thiếu niên , mang theo sự đùa cợt hờ hững, trong phút chốc đó, chẳng biết tại sao, trong mắt Bạch Thước trong mắt ngoại trừ kinh sợ, còn có một sự quen thuộc mà chính bản thân nàng cũng không biết.

            Trên chiếc thuyền nhỏ, Bạch Thước bụm lấy cổ, đầu đầy mồ hôi, chìm vào cơn ác mộng nặng nề.

            Bên ngoài Hoàng lăng, người thiếu niên biến thành thanh niên, càng to cao rắn rỏi, càng lạnh lùng mê hoặc. Người thanh niên cúi người xuống, trong ánh mắt giễu cợt là sự xa cách lãnh đạm.

           “Bản Điện cũng không nợ ngươi nhân tình, nhất là của người phàm, ta cứu hắn một mạng. Ngày ấy trên núi Mộc Tiếu ngươi đã thay Bản Điện giải nguy, từ nay về sau xóa bỏ toàn bộ, không ai nợ ai.”

            “Đã là xóa bỏ toàn bộ, không ai nợ ai, có vài thứ, ngươi cũng không cần nhớ lại.”

            Hắn đưa tay về phía nàng, bàn tay thon dài đó, in vào con mắt run rẩy của Bạch Thước . . .

            “Đừng mà!” Bạch Thước hô to một tiếng, bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng. Nàng ngắm nhìn bốn phía, thấy mình còn đang trôi giạt trên biển, thở phào nhẹ nhõm.

            Lại mơ tới mấy thứ xấu xa rồi. . . Nàng lau mồ hôi lạnh trên trán , nghiến răng.

            “Khốn nạn! Lũ yêu quái thối! Dám đánh ngất ta ba lần! Đừng để cho ta lại gặp ngươi, bằng không  ta thấy ngươi một lần đánh ngươi một lần!” Bạch Thước đấm vào không khí một quyền, khẽ dựa vào mạn thuyền một cách nặng nề.

            “Bỏ đi, không thể để cho A Chiêu biết rằng mình còn nhớ rõ, đã gặp rồi cũng phải cải trang để không bị nhận ra mới được.”

           Nghĩ về Trọng Chiêu, Bạch Thước chỉ có thể thở dài. Cũng chẳng biết tại sao, yêu quái kia rõ ràng sử dụng yêu thuật đối với cả nàng và A Chiêu, đối với mọi chuyện phát sinh sau khi rời kinh A Chiêu đều hoàn toàn quên hết thảy, nhưng nàng  lại nhớ rất rõ ràng, ngay cả quả dại mà tên yêu quái chết tiệt đó nhặt về dỗ dành nàng, mùi vị như thế nào đều khắc rõ trong vị giác của nàng.

            Nhưng mà cái gì nàng cũng không thể nói, đặc biệt là không thể để cho A Chiêu biết .

            Bạch Thước đặt hay tay ra sau đầu, ngửa mặt nhìn lên bầu trời đầy sao. Nàng ngây ngô tính, hôm nay đã ở  đảo Phiếu Miểu được ba năm, cũng biết điện Minh Nguyệt và cung Lãnh Tuyền có nghĩa là gì — đó là sự tồn tại mạnh mẽ nhất của Yêu giới, đừng nói tới A Chiêu, nếu tính toàn bộ mọi người ở Phiếu Miểu cùng chống lại, chỉ sợ cũng là lấy trứng chọi đá.

            Chẳng qua nàng cũng không có gì phải sợ, với tư chất của nàng, đừng nói là gặp những tai to mặt lớn của Yêu giới, có thể ở lại đảo Phiếu Miểu tu luyện thành Tiên thì phần mộ tổ tiên Bạch gia cũng bốc lên khói xanh rồi. . .

           ẦM!

           “Ôi”

    Bạch Thước còn đang suy nghĩ miên man, đột nhiên một tiếng động lớn vang lên, thuyền nhỏ  lắc lư dữ dội,  toàn bộ người nàng đập vào thuyền, té theo tư thế chó ăn phân.

            “Mẹ kiếp!” Bạch Thước hùng hùng hổ hổ đứng lên, ngẫng đầu, vẻ mặt vui mừng, “Đến rồi!”

            Nói là đã đến, cũng không tính là đến. Con thuyền đụng phải một khối đá ngầm nhô lên trong biển, còn cách bờ chừng trăm mét, nhưng con thuyền từ đầu đến cuối đều đảo quanh khối đá, không cách nào tiến lên được một chút.

            Bạch Thước nhìn xuống đáy thuyền hô to: “Đi! Còn chưa tới đâu!”

            Nhưng bất luận nàng gọi như thế nào, đàn ếch và đàn rùa dưới đáy thuyền cũng không chịu trồi lên mặt nước, một chút đáp lại đều không có.

           Bình thường bọn chúng rất thích nàng, hôm nay làm sao lại lười trồi lên? Bạch Thước gãi gãi đầu, nhìn bờ, nhưng cũng không xa, nhảy lên đám mây lơ lửng qua cũng được.

            Nàng dùng cả tay chân đứng lên, phồng má thổi mạnh, một đóa Tiên mây không lớn không nhỏ xuất hiện ở giữa không trung. Bạch Thước nhảy mạnh, nhảy lên đám mây, bám chặt.

     “Nhanh! Bay, bay lên đảo đi!” Bạch Thước hướng về bờ chép miệng, lớn tiếng hô.

            Đám mây dường như nghe hiểu được, lảo đảo bay về hướng Bạch Thước chỉ. Mắt thấy cách đảo càng ngày càng gần, mây bay càng lúc càng mờ nhạt, tựa hồ như sau một khắc sẽ ta rã.

            “Má ơi!” Bạch Thước bật người nhảy lên, nhảy lên trên bờ. Chân đạp lên đất, nàng vỗ vỗ ngực, “Cuối cùng cũng tới.”

            Bạch Thước nắm thật chặt túi dược bên hông, nhìn sau lưng một cái. Chẳng biết tại sao, vùng biển mới vừa rồi còn xanh thẳm vạn dặm lại dường như đột nhiên tối xuống. Toàn bộ đảo bốn phía yên tĩnh, không có chút tiếng động.

            “Sao yên tĩnh như vậy?” Trong lòng Bạch Thước có chút sợ hãi, đúng vào lúc này, vài con quạ đen ở trên không bay qua, cạc cạc vang lên, trong nháy mắt Bạch Thước xám xịt.”Cũng thật là, một cái hoang đảo, có thể có động tĩnh gì chứ.”

            Bạch Thước lầm bầm hai câu, quay người đi về hướng sâu trong đảo.

            Linh khí Đông Hải dồi dào, hễ là sinh trường trên đảo đều xanh tươi, trù phú nhưng đây lại là một hoang đảo đầy nham thạch đất badan, không có một ngọn cỏ nào. Nếu nói hòn đảo này có cái gì đặc biệc thì điều đặc biệt duy nhất chính là hòn đảo này là nơi ba năm trước nàng và Trọng Chiêu phát hiện ra Chưởng môn Tùng Hạc.

        Đảo Phiêu Miểu mặc dù không còn cường đại như xưa, nhưng Tùng Hạc đã tu thành Thượng quân năm trăm năm. Ba năm trước đây, hắn lại bị trọng thương hôn mê trên đảo này, nhưng sau khi quay về đảo Phiêu Miểu lại không nói ra ai đã ra tay làm tổn thương mình, chính bản thân chuyện này đã là một điều kỳ lạ.

            Bạch Thước móc trong túi dược ra cuốn sách tiện tay lấy trong Thư các, lật đến tờ cuối cùng.

            Cực Nam Phiêu Miểu, thiên hỏa giáng xuống, đốt cháy một đảo. Trên đảo vạn vật đều bị hủy diệt, chỉ còn lại một con suối tại Đông Nam đảo, từ đó hơn mười năm.

            Những câu này cũng không phải là vốn có trong sách, mà là có người dùng bút chép ra. Ba năm nay, Bạch Thước đã lặng lẽ lật hết các ghi chép trong Thư các, tất nhiên là nhận ra, cái chữ này là chữ viết tay của Tùng Hạc. Nếu như đảo này đã bị đốt cháy vạn vật, thế thì Tùng Hạc ba năm trước tại sao lại xuất hiện ở đây? Con suối kia bị một mình ông ấy tìm ra, rốt cuộc là cái gì?

            Lão Quy là Luyện đan sư của đảo Phiêu Miểu, tuy nói chỉ là linh thú, cũng không đi vào Nội điện, nhưng lại liên tục cung cấp linh đan Trúc cơ cho đệ tử nội môn, rất được chưởng môn Lịch Nhâm coi trọng. Nó ở đảo Phiêu Miểu rất bá đạo, nếu như ở trên đảo có  thiên tài địa bảo nhất phẩm, chỉ sợ sớm đã bị hắn lặng lẽ lấy luyện đan rồi, nhưng đến nay bất quá cũng chỉ luyện ra  đan dược nhị phẩm mà thôi. Nhưng lúc Bạch Thước chất vấn nó, rõ ràng cảm giác được, chỉ sợ lão Quy này biết rõ tung tích thiên tài địa bảo nhất phẩm.

       Mấy năm trước, Chưởng môn Tùng Hạc tính ra được bản thân sắp nghênh đón đạo thiên kiếp thứ ba. Nếu qua được, thì có thể bước vào tầng cuối cùng Thượng quân. Nếu không qua được, sẽ hóa thành tro bụi trong thiên kiếp. Nhưng rất nhiều năm trước hắn đã tu luyện đến bình cảnh, duy nhất có thể giúp hắn thuận lợi vượt qua thiên kiếp chỉ có ăn tiên đan nhất phẩm. Ba năm trước đây, hắn sắp độ kiếp, nhưng vẫn xuất quan đến hòn đảo này, có lẽ là bởi vì trên đảo này có vật hắn muốn.

            Bạch Thước nhét sách vào trong túi dược, nàng một bước, một bước giẫm lên đất nham thạch, đầu đầy mồ hôi. Lửa trên núi mặc dù dập tắt rất nhiều năm, cũng không biết xảy ra chuyện gì, cho tới bây giờ cả đảo đều còn nhiệt thừa, tựa như dưới mặt đất có lửa.

            Bạch Thước theo vị trí của con suối được mô tả trong sách hướng về phía Đông Nam của hoang đảo mà đi, càng đi càng sâu vào núi đá, bỗng nhiên bước chân nàng ngừng lại. Hết thảy trước mắt làm cho nàng có chút khiếp sợ, giữa bãi đất trống bên ngoài ngọn núi mười bước chân, là rừng cây rậm rạp đang sinh trưởng mà ba năm trước đây chưa từng có. Những cây này ẩn náu ở sâu trong đảo. Nếu không đi vào, căn bản không phát hiện được.

     Nhiệt độ cả hòn đảo rất cao, làm sao có cây sinh trưởng? Chẳng lẽ là vì con suối kia? Trong lòng Bạch Thước khẽ động, nhanh chóng chạy về hướng rừng cây. Trong chớp mắt, Bạch Thước bước vào rừng cây, một đạo tiên quang yếu ớt sáng lên bốn phía rừng cây.

            Trong Điện thờ phía sau Chủ điện đảo Phiêu Miểu, Tùng Phong lập tức trợn mắt.

            “Sao có thể có người xông vào trong?”

            Trán Tùng Phong nhíu một cái, hóa thành một đạo lưu quang, bay về hướng hòn đảo nơi Bạch Thước đến.

            Trên hoang đảo, Bạch Thước ở trong rừng bị mất phương hướng. Trong rừng cây cao lớn căn bản không thấy con suối. Bỗng nhiên, có tiếng sột xoạt phía sau nàng, Bạch Thước mãnh liệt quay đầu lại, thấy sau lưng không có vật gì, chỉ có nhánh cây đung đưa trong gió.

            Càng vào rừng cây, không khí nóng rực biến mất, ngược lại có chút lành lạnh. Bạch Thước nuốt nước bọt, trong lòng sinh ra một cảm giác lạnh lẽo, xoa xoa đôi bàn tay. Hòn đảo so với ba năm trước đây hoàn toàn khác biệt, thật là quỷ dị.

         Tiếng bước chân đột nhiên vang lên sau lưng, một đôi tay vỗ vào vai Bạch Thước, nàng trừng mắt, thoáng chốc toàn thân cứng đờ.

            Cùng lúc đó, Tùng Phong như một đạo lưu quang đáp xuống bờ biển. Hắn nặng trĩu nhìn hoang đảo, sắc mặt biến đổi, thốt ra.

            “Tà khí thật mạnh!”

            Bạch Thước nhìn không ra sự cổ quái của hòn đảo này. Nhưng với lấy linh lực của hắn, tất nhiên là thấy được cả hòn đảo bị  hắc khí u ám bao phủ. Khí này không phải tiên lực, cũng không phải yêu lực, mà là mang theo mùi máu tanh tà khí nồng đậm. Nếu Tùng Phong đạo hạnh sâu hơn chút, thì có thể biết tà khí xuất hiện nhiều hỏa hầu, có thể nhập ma!

            “Sao có thể như vậy?” Tùng Phong thì thào mở miệng, rất nhanh bấm ra tiên quyết, lòng bàn tay hóa ra một lưu quang la bàn lóng lánh. Kim la bàn một mực chỉ hướng Đông Nam đảo, Tùng Phong không chần chờ, phi thân lên.

        Một giây sau, hắn xuất hiện ở bên ngoài bìa rừng, không đợi hắn đi vào rừng cây, bỗng nhiên một bóng đen hiện lên, một chưởng bổ vào bả vai hắn. Tùng Phong  phun ra một búng máu, như con diều đứt dây rơi xuống phía xa xa. Bóng đen cũng không bỏ qua, lòng bàn tay hóa ra hắc kiếm, một kiếm đâm về hướng cổ họng Tùng Phong. Dưới ánh trăng, lộ ra gương mặt của bóng đen, Tùng Phong trừng mắt, từ trong tay áo ném ra một đạo phù chú, tiên lực nổ tung, bóng đen bị đẩy lùi lại mấy bước. Tùng Phong tức thì biến mất ở trong trận pháp phù chú nổ tung.

           Bóng đen nặng nề nhìn nơi Tùng Phong biến mất, hừ lạnh một tiếng, biến mất tại chỗ.

            Một đạo linh quang hiện lên trong điện Tinh Vũ, Tùng Phong xuất hiện trên bồ đoàn ở trong điện, một ngụm máu tươi phun ra, mặt như giấy trắng. Đầu ngón tay hắn nhanh chóng nặn ra một đạo tiên quyết, hướng ngoài điện ném đi.

            “Nhanh  đến điện Tinh Vũ!”

            Tiên quyết chia làm mười đạo tinh hỏa, bay về bốn phía đảo Phiêu Miểu.

            Trọng Chiêu đang bế quan ở hậu sơn và lưu vân đệ tử đang tu luyện ở đảo Phiêu Miểu, đều nhận được tiên quyết.

            Mọi người biến sắc, nhao nhao hóa thành lưu quang tập hợp ở điện Tinh Vũ.

          Trọng Chiêu đi lên trước đẩy cửa điện ra, Tùng Phong hôn mê trên bồ đoàn. Nhĩ Quân  chờ mười mấy đệ tử đuổi theo tại phía sau hắn đi vào cửa.

            “Sư thúc!”

            “Nhị thúc!”

            “Sư phụ!”

            Mọi người ba chân bốn cẳng đỡ Tùng Phong dậy, Trọng Chiêu vội vàng truyền linh lực cho hắn, sau đó, Tùng Phong chậm rãi mở mắt ra, Nhĩ Quân gấp gáp hai mắt đỏ bừng.

            “Nhị thúc người làm sao vậy? Sao bị thương thành như vậy?”

            Tùng Phong căn bản chẳng quan tâm trả lời Nhĩ Quân, dùng sức cầm chặt tay Trọng Chiêu.

            “Mau lên, Chiêu nhi , con và Nhĩ Quân và các sư huynh đệ, mau, mau khởi động trận Kinh Thiên!”

            “Trận Kinh Thiên?” Sắc mặt mọi người càng đại biến.

            “Nhị thúc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đây chính là đại trận bảo vệ đảo Phiêu Miểu của ta. Trận này mà khởi động, chính là muốn chiêu cáo cho Tam Giới phái ta sắp diệt vong!” Nhĩ Quân thất thanh nói.

            “Đi! Khởi động trận Kinh Thiên, bẩm báo lên Thiên cung, nói. . . Nói Đông Hải có yêu tà xuất thế, sắp làm loạn Tam giới!”

            Tùng Phong dùng hết sức lực dặn dò, đã không còn tỉnh táo bình thường

            “Nhĩ. . .”

            “Vâng, Chưởng Môn!” Nhĩ Quân còn muốn hỏi, nhưng Trọng Chiêu nắm thời cơ thật nhanh đứng dậy, “Sư tỷ, chư vị sư huynh đệ, nhanh theo ta đi khởi động trận Kinh Thiên!”

            Thấy Trọng Chiêu mở miệng, Nhĩ Quân cũng không cần nhiều lời nữa, cùng theo Trọng Chiêu vội vàng hướng ngoài điện mà đi.

            Cùng lúc đó,  trong rừng cây hoang đảo, Bạch Thước nơm nớp lo sợ quay đầu lại, con mắt bịt chặt lộ ra một khe hở, nhìn người tới, thốt ra.

            “Sao huynh lại ở đây?”

Chương tiếp theo

Chương trước

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *