Nếu như nàng như gặp nạn, Trọng Chiêu có liều cả tính mạng, cũng bảo vệ nàng chu toàn

Cùng lúc đó, mấy chùm ánh sáng từ mặt đất Chính điện của đảo Phiêu Miểu bay lên không, nhắm hướng Đông Hải Nam vực mà đến.
Trong cơn sóng to gió lớn, Trọng Chiêu xông lên trước, trên eo hắn đang giắt một cây trúc ngọc, óng ánh trong suốt, đôi môi mím chặt, hết thảy chuyện hồi nãy biết được đều hiện lên trong mắt, không giấu được nỗi lo lắng.
A Thước, đừng xảy ra chuyện, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện!
Nửa nén hương trước, trong Chính điện đảo Phiêu Miểu, Tùng Phong dẫn hai người Trọng Chiêu và Nhĩ Quân tới hậu điện, trong đó thờ phụng tiên vị của chưởng môn tiền nhiệm. Nói là tiên vị, sau khi qua đời, chẳng qua chỉ là tấm thẻ tre được khắc tên mà thôi.
Tùng Phong đốt ba nén hương cho tiên vị của Tùng Hạc, mới chậm rãi quay đầu.
“Nhị thúc, đây rốt cuộc là chuyện gì? Rút cuộc là người nào đả thương người? Tại sao trên biển lại có động tĩnh lớn như vậy? Yêu tà không xuất thế , đến tột cùng là cái gì?”
Nhĩ Quân nhịn không được, hỏi không ngừng.
Tùng Phong trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mở miệng: “Tối nay, có người xông vào cấm chế mà phái ta thiết lập ở đảo Hỏa Băng.”
“Đảo Hỏa Băng ? Nơi đó là chỗ nào?” Nhĩ Quân sững sờ, nàng sống tại đảo Phiêu Miểu mấy trăm năm, còn chưa từng nghe qua có một hòn đảo như vậy.
Trọng Chiêu cũng nói: “Sư thúc, con chưa từng nghe nói qua hòn đảo như thế, vì sao phái ta phải lập cấm chế ở đó?”
Tùng Phong khẽ thở dài một cái, nhìn về phía Trọng Chiêu, “Thật ra đảo Hỏa Băng con đã từng đi qua, cấm chế đó là sư phụ con ba năm trước đây dùng mạng để bố trí ra.”
“Cha bố trí ra “
“Sư phụ bố trí? Người nói đến cái hoang đảo kia vào ba năm trước?” Trọng Chiêu càng nghi hoặc, “Sư thúc, cái hoang đảo kia rốt cuộc là nơi nào? Cuối cùng là năm đó tại sao sư phụ lại bị trọng thương trên hoang đảo ?”
“Kỳ thật là mười năm trước hòn đảo này cũng không phải là hoang đảo, mà tên của nó cũng không gọi là đảo Hỏa Băng. Đây hết thảy đều phải kể từ trận thiên hỏa mười năm trước.”. Giọng nói Tùng Phong có chút xa xăm, “Đông Hải nằm ở biên giới tiên giới, rời xa phân tranh, bồng lai tiên cảnh trên vùng biển cũng không nhiều. Mười năm trước, một trận thiên hỏa từ trên trời giáng xuống, rơi xuống đảo đó, đại hỏa thiêu đốt mọi thứ trên đảo, ngày đêm không ngừng. Mặc dù đảo không có người cư trú, nhưng có không ít sinh linh, ta cùng với sư huynh tự nhiên muốn đi dập lửa. Nhưng ngày hôm đó, uy lực của ngọn lửa cực lớn, đừng nói là lên đảo, trong vòng trăm dặm hai người chúng ta cũng không thể tới gần được.”
Trọng Chiêu thốt ra: “Năm đó sư phụ đã là Thượng quân, đến cả ngài ấy cũng không tới gần được, trận thiên hỏa đó chẳng phải là…”
“Đúng vậy, trận lửa ngày hôm đó, ít nhất ẩn chứa thần lực.” Tùng Phong từ từ mở miệng.
“Nếu như sự việc liên quan Thần Giới, thiên hỏa không ngừng, vì sao không đem việc này bẩm báo Thiên Cung?” Trọng Chiêu khó hiểu.
Tùng Phong thở dài, ánh mắt lộ ra sự phức tạp, muốn nói lại thôi, cuối cùng lại nói: “Sư huynh cả đời tấm lòng rộng mở, canh giữ Đông Hải, duy chỉ có lúc này nổi lên tư lợi, nhưng ngược lại lại hại huynh ấy.”
Sắc mặt Trọng Chiêu biến đổi, nhìn thấy ngoài điện đen kịt, trong lòng bất an.
” Con đường tu tiên dài đằng đẵng, cũng có lúc tận. Chiêu nhi, Quân nhi, chúng ta là Tiên nhân, mặc dù có thể sống mấy ngàn năm, nhưng tuổi thọ có lúc sẽ tận. Nếu có thể vượt qua đạo thiên kiếp thứ ba, thì có thể bước vào Thượng quân đỉnh cao, có cơ hội được dòm ngó Thần Giới. Nếu như không thể, cũng chỉ có thể rơi vào kết cục hồn phi phách tán. Mười năm trước, sư huynh tính ra đạo thiên kiếp thứ ba mấy năm sau sẽ tới. Nhưng tiên lực mấy trăm năm qua của huynh ấy chưa từng tăng trưởng, trong lòng huynh ấy hiểu rõ, muốn vượt qua đạo thiên kiếp thứ ba, hầu như là chuyện không thể. Trừ phi trước khi thiên kiếp xảy ra huynh ấy có thể có thời cơ, hoặc là ăn một viên tiên đan nhất phẩm, miễn cưỡng nâng cao tu vi lên Thương quân đỉnh cao…”
Tùng Phong quay đầu, “Đảo Phiêu Miểu sa sút đã lâu, sao có cơ hội có được tiên đan nhất phẩm. Nhưng nếu sư huynh qua đời, đảo Phiêu Miểu của ta càng không có nơi nào sống yên ổn, cho nên lúc đó trận thiên hỏa tại Đông Hải, là cơ hội duy nhất của sư huynh và đảo Phiêu Miểu “?
“Cơ hội gì vậy?”
“Đã hiện thần tích, há vô thần phẩm. Ngày đó lửa thiêu đốt không ngừng, lại ẩn giấu thần lực, sư huynh cảm thấy trong trận thiên hỏa đó, chắc chắn có sức mạnh từ Thần giới hoặc ít nhất có thể luyện chế ra báu vật trời đất tiên đan nhất phẩm. Vì vậy ta cùng sư huynh ở bên ngoài đảo bày ra tiên trướng, dùng để ngăn cách sức mạnh thiên hỏa không bị Thiên Cung phát hiện.”
Giọng Tùng Phong không lớn, Trọng Chiêu nghe lại trầm xuống. Tiên lực, làm sao có thể chống chọi với thần lực. Sư phụ bị trọng thương trên đảo, chắc chắn là về sau xảy ra chuyện.
“Sau đó thì sao? Đã là thủ đảo, cha tại sao lại bị trọng thương khó trị?” Nhĩ Quân vội la lên. Ba năm trước đây, Tùng Hạc cái gì cũng đều chưa từng nói liền buông tay rời xa thế gian, trong nội tâm nàng một mực trĩu nặng băn khoăn về cái chết của phụ thân.
“Ngày đó sức mạnh thiên hỏa so với tưởng tượng của chúng ta mạnh hơn rất nhiều, lại nhiều năm không dứt, may mà thiên hỏa vẫn chưa lao ra khỏi đảo. Đảo Phiêu Miểu không thể không có người trấn thủ, thế là ta cùng với sư huynh thương lượng chia nhau canh giữ ngoài đảo, cho đến khi thiên hỏa được dập tắt. Nhưng mà năm này qua năm nọ, thiên hỏa không những không tắt, ngược lại sức mạnh ngày càng ngày lớn. Sự lo lắng trong lòng ta ngày càng tăng, nếu như ngày đó thiên hỏa lao ra khỏi tiên trướng, chỉ sợ sẽ gây họa cho toàn bộ sinh linh Đông Hải, thế là ta quyết định đem việc này bẩm báo cho Thiên Cung và phượng hoàng. . .”.
Giọng Tùng Phong dừng lại , Trọng Chiêu suy đoán nói: “Trong tiên giới cũng chưa nghe nói qua việc này, có thể thấy được sư phụ và sư thúc vẫn chưa đem việc này bẩm báo Thiên Cung, nhưng. . . Sư phụ không đồng ý?”
Tùng Phong gật đầu, “Sư huynh khổ sở đợi chờ mấy năm, mắt thấy thiên kiếp đang tới, sao không nguyện chờ một phen. Huynh ấy và ta phát sinh tranh chấp, nhưng sư huynh vẫn còn quan tâm sinh linh Đông Hải , huynh ấy đồng ý với ta, nếu trong một tháng mà thiên hỏa không dập tắt được, thì sẽ đem việc này báo cáo lên Thiên Cung và Phượng Hoàng. Sau đó, ta trở về đảo Phiêu Miểu, cho đến một tháng sau ta trở lại đảo. . .” Tùng Phong quay đầu, nhìn về phía Trọng Chiêu, “Thấy thiên hỏa đã được dập tắt, sư huynh trọng thương, còn có con và Bạch Thước.”
Trọng Chiêu ngạc nhiên, “Nhưng lúc con và A Thước phiêu dạt đến đảo, thiên hỏa đã tắt rồi, ở trên đảo một mảnh hoang vu, chỉ có sư phụ hôn mê ở bờ biển.”
“Lúc trước ta cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng sư huynh trọng thương, ta không kịp nghĩ nhiều, liền đem các con trở về đảo Phiêu Miểu. Mấy ngày sau, sư huynh tỉnh lại nói cho ta biết, sau khi ta rời đi không lâu, thiên hỏa đột nhiên có biến động, gần như muốn lao ra khỏi tiên trướng, sư huynh không kịp báo cho Thiên Cung, vì cứu sinh linh Đông Hải, tan hết tiên lực cả đời để dập tắt thiên hỏa. Huynh ấy vốn dĩ cho là mình sẽ lặng lẽ chết ở trên đảo, không nghĩ tới hai người các con vừa đúng lúc phiêu dạt đến hòn đảo này, dốc lòng chăm sóc, làm cho huynh ấy sống lâu hơn chút, chống đỡ đến khi ta đến.”
“Chuyện sau đó con cũng biết rồi, sư huynh trọng thương khó trị, cho dù tốn bao nhiêu tiên dược của đảo Phiếu Miểu, cũng chỉ có thể kéo dài tính mạng huynh ấy thêm ba tháng. Trước lúc lâm chung, huynh ấy thu nhận con làm đệ tử quan môn, thiết lập kết giới tại đảo Hỏa Băng, đem chút tiên nguyên cuối cùng truyền cho con thăng tiên sau đó.”
Giọng Tùng Phong thổn thức, thở dài một tiếng.
Trong điện nhất thời trầm mặc, hốc mắt Nhĩ Quân đỏ lên, Trọng Chiêu cảm khái, rồi lại sinh ra nghi hoặc.
“Nếu như thiên hỏa đã tắt, vì sao sư phụ còn muốn thiết lập kết giới trên đảo Hỏa Băng?”
“Mặc dù thiên hỏa đã tắt, nhưng sức mạnh thần lực trong thiên hỏa lại không hoàn toàn biến mất, nó biến thành một con suối, lưu lại trên đảo.” Tùng Phong chậm rãi mở miệng, “Sư huynh bố trí kết giới bên ngoài con suối, tiên yêu thấp hơn Thượng quân, đều không thể nào tiến vào dòng suối. Trước khi qua đời, huynh ấy đã dặn dò ta, tiên tọa Kim Diệu từ trước đến nay chấp pháp nghiêm minh, nếu như ngài ấy biết được phái ta vì ham muốn cá nhân thiếu chút nữa gây nguy hiểm cho vạn linh Đông Hải, chỉ sợ phái Phiêu Miểu từ đó trở thành đối tượng bị Tiên Giới khi dễ và trục xuất. Vì bảo hộ sự bình an của cái đảo này cùng danh tiếng nghìn năm của đảo Phiêu Miểu, ta thấy ngày đó thiên hỏa đã tắt, thần lực còn sót lại cũng bị phong ấn ở trong con suối, liền đồng ý với sư huynh, từ nay về sau đem việc này giấu trong lòng, đối với bên nggoài cũng chỉ nói sư huynh chết dưới thiên kiếp.”
Giọng Tùng Phong ngừng lại, nhìn về phía hai người, “Trong đảo chuyện này vốn là tuyệt mật, ta vốn dự định tương lai lúc đem đảo Phiếu Miểu giao cho hai con, thì sẽ phó thác kết giới của đảo Hỏa Băng. . . Đáng tiếc, ban đầu chúng ta vì lợi ích bản thân, còn gây thành đại họa.”
“Sư thúc, đảo Hỏa Băng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tối nay Đông Hải đại loạn có liên quan đến nó hay không?” Trọng Chiêu trầm giọng hỏi.
Tùng Phong gật đầu, “Tối nay ta cảm ứng được có người xâm nhập vào kết giới mà năm đó sư huynh bố trí. Vốn là tiến đến ngăn cản, nhưng không ngờ dòng suối năm đó bị chúng ta che giấu, thần khí lại không có mà tà khí ngút trời, dòng suối đó vốn là cất giấu sức mạnh khổng lồ, cũng chẳng biết tại sao mấy năm qua lại sinh sôi yêu tà. Nếu không phải tối nay có người xâm nhập, ta tiến đến kiểm tra, chỉ sợ đợi đến khi yêu tà đó chính thức xuất thế, sẽ bao phủ toàn bộ Đông Hải. Ta dùng bí pháp bản môn từ trong tay yêu tà trốn về, vốn muốn khởi động trận Kinh Thiên cầu cứu Thiên Cung, nhưng vẫn là chậm hơn một bước. Yêu tà đó đã hủy trận Kinh Thiên, lại ở Đông Hải xây lên sóng nước, ngăn cách chúng ta liên lạc với thế giới bên ngoài. Bây giờ đảo Phiếu Miểu chính là một hòn đảo cô lập….”
Trọng Chiêu và Nhĩ Quân nghe thấy hãi hùng khiếp vía, đến lúc này sắc mặt trắng bệch, nghe những lời này của Tùng Phong, toàn bộ Đông Hải há chẳng phải là xong đời.
“Nhị thúc, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
Tùng Phong thở dài 1 tiếng, nhìn người trước mặt, trong mắt đặt cược một lần, “Vì hôm nay, phải cứu đảo Phiếu Miểu, chỉ có một cách này . . .”
Tùng Phong niệm đọc tiên quyết, lòng bàn tay phát ra một luồng Tiên Lực bắn về phía trước, tiên Lực rơi vào trước mặt bàn thờ, chừng trăm thẻ trúc bỗng nhiên bay lên. Trên thẻ trúc chậm rãi nổi lên tiên lực dù mỏng nhưng tinh khiết, Tùng Phong trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, một ngụm máu tươi phun ra phía trước, máu tươi phun trúng trên thẻ trúc.
“Sư thúc!”
“Nhị thúc!”
Tùng Phong sắc mặt trắng bệch, lung lay sắp ngã, Trọng Chiêu và Nhĩ Quân vội vàng tới đỡ.
“Không được qua đây!” Tùng Phong gầm lên một tiếng, cắn nát đầu ngón tay, lấy máu vẩy vào không trung viết ra tiên chú, tiên chú phát ra một luồng ánh sách trắng, gộp lại đám thẻ trúc đang ruc rịch động đậy, hào quang tản đi, một cánh tay thô cầm thẻ trúc giữa không trung, trong thẻ trúc óng ánh ngọc trong mang theo huyết hồng, có chứa tiên lực hùng hậu bá đạo.
Tùng Phong chống đỡ không nổi, ngã xuống đất.
“Sư thúc!” Trọng Chiêu vội vàng đỡ lấy, Tùng Phong yếu ớt vung tay lên, trúc ngọc hướng hắn bay tới, rơi vào lòng bàn tay.
Trên mặt xám trắng một mảnh, nhìn Trọng Chiêu và Nhĩ Quân, chậm rãi mở miệng: “Đây là tiên thư của các đời trưởng môn trên đảo Phiêu Miểu sau khi quy tiên truyền lại, ta dùng sức mạnh tiên nguyên để luyện hóa. Bây giờ trong tiên thư này có chứa sức mạnh thượng quân đỉnh cao. Chiêu nhi, con và Quân nhi dẫn đệ tử tinh nhuệ trên đảo cùng với tiên thư này đến đảo Hỏa Băng, có lẽ có thể dựa vào tiên thư này để mở ra kết giới mà sư phụ con đã thiết lập, một lần nữa phong ấn yêu tà trong dòng suối.”
Tùng Phong thở hồng hộc, bỗng nhiên nặng nhọc bắt lấy tay Nhĩ Quân, “Nếu như không có cách nào phong ấn, thì cứ xem như là huyết mạch đảo Phiếu Miểu ta toàn bộ diệt vong ở đảo Hỏa Băng, cũng phải hủy dòng suối đó! Hãy đồng ý với ta!”
Nhìn Tùng Phong mắt đỏ thẫm, trong lòng Nhĩ Quân nặng nề run sợ, vẻ mặt lo sợ không yên. Ngay cả khi thường ngày nàng là thiên chi kiều nữ, lúc này đột nhiên gặp phải biến lớn, tiên môn tới ranh giới sinh tử tồn vong, cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
“Sư thúc, thậm chí chúng con có chết, cũng nhất định không để cho tà ma này xuất thế hại người! Người yên tâm đi! Sư tỷ, đi!” Trọng Chiêu cầm chặt thư tín, kéo Nhĩ Quân, hướng ngoài điện mà đi, lại bị Tùng Phong gọi lại.
“Đợi một chút!” Hai người quay đầu lại, nhìn thấy thần sắc Tùng Phong có chút kỳ quái, hướng Nhĩ Quân vẫy vẫy tay, “Quân nhi ở lại, ta còn có một câu muốn dặn dò, Chiêu nhi, con đi trước triệu tập đồng môn.”
“Vâng, sư thúc.” Trọng Chiêu biết rõ lần này sợ là cửu tử nhất sinh, trong lòng nhớ tới Bạch Thước, vội vàng gật đầu mà đi.
Tiếng sấm sét cắt ngang hồi tưởng của Trọng Chiêu, mấy đạo tiên quang quỷ dị lướt qua hải vực, thẳng tắp bay về phía Nam, càng tới gần Nam vực, trên bầu trời sấm sét, mưa to càng dày đặc, mà sức mạnh tà khí cũng càng ngày càng tới gần.
Trọng Chiêu cầm thật chặt thẻ trúc bên hông, nhớ tới hết thảy phát sinh vừa rồi trong Chính Điện, sắc mặt lạnh trầm vô cùng.
Nhĩ Quân đi theo bên cạnh hắn, nhìn sắc mặt lo lắng tiều tụy của hắn, thần sắc phức tạp, mang theo một sự cảnh giác không dễ dàng phát giác.
Nhị thúc, nếu như hết thảy tất cả như người hoài nghi, vậy người trước mặt của con, đến tột cùng là người nào?
Nửa nén hương trước, Trọng Chiêu từ trong điện vội vàng đi ra, Nhĩ Quân một mình ở lại trong Chính Điện, nhìn Tùng Phong thần sắc nghi hoặc, “Nhị thúc, . . . ?”
“Quân nhi, con lại đây. . . Ta có chuyện muốn nói với con. . .” Tùng Phong hướng Nhĩ Quân vẫy tay.
Nhĩ Quân cúi xuống bên miệng Tùng Phong, Tùng Phong nói nhỏ một câu, Nhĩ Quân đột nhiên mở to mắt, trong mắt khó có thể tin, “Nhị thúc? !”
Tùng Phong lẳng lặng cầm chặt tay Nhĩ Quân , hai mắt sáng rực, “Con nhớ kỹ, người nào cũng không thể tin, Quân nhi, tương lai đảo Phiếu Miểu giao cho con !”
Nhĩ Quân hốc mắt đỏ lên, sắc mặt âm trầm khó đoán, cuối cùng gật đầu mạnh một cái, “Nhị thúc yên tâm, Quân nhi quyết không phụ sự phó thác Nhị thúc !”
Tùng Phong gật đầu, tinh thần mỏi mệt đến cực điểm.
Nhĩ Quân đứng dậy, vội vàng hướng ra ngoài mà đi, cửa điện lại lần nữa khép lại, Tùng Phong không kiên trì nổi, phun ra một ngụm máu, té xỉu ở trên chiếu nguyện.
“Sư tỷ, chúng ta đến rồi! Đang ở đó!”
Một tiếng quát nhẹ vang lên, đồng thời đem suy tư của Trọng Chiêu và Nhĩ Quân kéo về.
Trọng Chiêu vung tay lên, chúng đệ tử dừng lại ở ngoài đảo vô cùng an tĩnh, mọi người quan sát xung quanh tà khí quanh đảo, biểu hiện nghiêm trọng.
Bốn phía đảo Hỏa Băng, quạ bay bao quanh. Ở trên đảo một mảnh mông lung, rõ ràng là trời nắng sáng sủa , nơi này lại tối tăm tựa như đêm tối, tà khí dày đặc vây quanh bốn phía hòn đảo, căn bản không cách nào tới gần được, mà tà khí chính là đang chậm rãi lan rộng ra bốn phía hải vực, hễ tà khí đi qua chỗ nào, thì hải vực đóng băng, sinh linh nhảy lên trên biển trong nháy mắt tiêu tan.
“Bày trận! Ngăn tà khí lại!” Trọng Chiêu mắt thấy không ổn, ra lệnh một tiếng, trong tay chúng đệ tử xuất ra tiên kiếm, hơn mười đạo hào quang hóa thành trận pháp lớn, đem tà khí lan tràn vây lại.
Tà khí gào rít vô cùng, không ngừng xông tới tiên trận, chúng đệ tử sắc mặt hơi trắng, trong mắt kinh hãi.
“Sư đệ, thời gian không nhiều!” Nhĩ Quân thần tình ngưng trọng, “Chúng ta nhất định phải ở đây khống chế tà khí trước khi phong ấn dòng suối, nếu không toàn bộ Đông Hải đều bị tiêu diệt!”
Trọng Chiêu gật đầu, đem thư tín ném vào không trung, thư tín bắn ra một luồng liên lực, rơi vào tà khí xung quanh đảo Hỏa Băng..
“Phá!” Trọng Chiêu hét lớn một tiếng, tà khí dày đặc rốt cuộc cũng bị phá vỡ tại chỗ.
“Đi!” Trọng Chiêu bắt lấy cơ hội, lôi kéo Nhĩ Quân phóng tới trong đảo.
Một đạo linh quang lướt qua, hai người đáp xuống đảo Hỏa Băng. Khi bước lên đảo, ngược lại gió êm sóng lặng, ngoại trừ sự yên tĩnh quỷ dị làm cho người khác hít thở không thông.
Trọng Chiêu gỡ trúc ngọc trên eo xuống, đầu ngón tay khẽ động tiên quyết, trúc ngọc thoáng chốc chỉ hướng một nơi trong đảo, phát ra linh quang, nóng rực vô cùng.
“Ở đằng kia!” Trọng Chiêu chỉ hướng nam. , “Thẻ trúc có thể cảm ứng được sức mạnh tà khí, chỗ đó nhất định có dòng suối, sư tỷ, đi!”
“Đợi một chút!” Nhĩ Quân bỗng nhiên ngăn Trọng Chiêu, vương tay về phíaTrọng Chiêu, “Sư đệ, đem thẻ tre cho ta.”
Trọng Chiêu sững sờ, khó hiểu: “Sư tỷ. . .”
“Trọng Chiêu sư đệ, vừa nãy sau khi ra khỏi Chính Điện, thế nhưng đệ đi Dược Viên?”
Nhĩ Quân chậm rãi mở miệng, Trọng Chiêu dừng chân lại, nhăn mày lại.
Nửa nén hương trước, Trọng Chiêu ra khỏi Chính điện, hắn vội vàng đi đến góc rẽ, lòng bàn tay khẽ động, một cây sáo trúc xuất hiện ở trong tay.
“A Thước! A Thước!”
Sáo trúc không hề đáp lại, Trọng Chiêu sắc mặt biến đổi, lại lần nữa thúc giục sáo trúc, lần nữa gọi, “A Thước! A Thước!”
Sáo trúc như cũ không hề có động tĩnh gì, Trọng Chiêu lại không kìm nén được, thân hình khẽ động, biến mất tại góc rẽ.
Trong nháy mắt Trọng Chiêu biến mất , Nhĩ Quân vừa đúng lúc từ trong điện đi ra, lông mày khẽ động, đi theo về phía trước.
Trong Dược Viên bị cuồng phong thổi trúng bừa bãi lộn xộn, linh quang lóe lên, Trọng Chiêu đáp xuống Dược Viên.
“A Thước “
Trong Dược Viên không ai đáp lại, ngay cả lão Quy đều không nghe tiếng, Trọng Chiêu chạy vào nhà tranh, nhìn thấy cảnh bên trong, bước chân trì trệ.
Chỉ thấy trong phòng bừa bãi lộn xộn, rơi lả tả mấy hộp thuốc, Bạch Thước không thấy bóng dáng, lão Quy nằm co quắp trên mặt đất, trên mai rùa phát ra tiên lực yếu ớt.
Trước mặt lão bày ra một cái thủy kính, trong nước dập dềnh vài cái mai rùa nhỏ xinh xắn.
“Quy sư phụ!” Trọng Chiêu vội vàng tiến lên, truyền tiên lực vào trong mai rùa, lão Quy tỉnh lại, ánh mắt mê mang.
“A Thước đâu? !” Trọng Chiêu vội vàng hỏi.
Phiếu Miểu đảo phát sinh chuyện lớn như vậy, với tính cách của Bạch Thước, chắc chắn ẩn nấp ở Dược Viên mới đúng, sáo trúc tìm không thấy nàng, nhất định là đã xảy ra chuyện.!”
Lão Quy dần dần tỉnh lại, nhìn thấy Trọng Chiêu kích động không thôi, “A Chiêu, Tiểu Bạch đã xảy ra chuyện!”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Đều tại ta, aiz! Tiểu Bạch phát hiện ngươi bị thương, muốn vì ngươi luyện ra đan dược nhất phẩm, nhưng trên đảo này nào có cái gì luyện ra được báu vật trời đất đan dược nhất phẩm, ta sợ cô ấy gây ra nhiễu loạn, liền lừa gạt cô ấy đi hải vực san hô, nào biết nha đầu kia tâm tư linh hoạt,chuốc say ta. Vừa rồi ngoài đảo dị động, ta lo lắng hết mức, liền gọi cô ấy trở về, nào biết cô ấy căn bản không có ở hải vực san hô, ta lấy quẻ tính toán phương vị, tính ra cô ấy đang ở tại Đông Hải Nam Vực, chẳng qua là vừa mới tính ra phương vị của cô ấy, liền có một luồng tà khí xuất hiện trong thủy kính ngăn cản ta diễn toán, còn đả thương ta!”
“Tiểu Bạch đang ở Đông Nam hải vực? !” Giọng Trọng Chiêu ngừng lại, chợt nhớ tới lời Tùng Phong nói.
Tối nay có người xâm nhập vào kết giới mà Tùng Hạc thiết lập trên đảo Hỏa Băng! Người kia là A Thước!
Trọng Chiêu sắc mặt đại biến, tay nắm chặt sáo trúc, phía sau hai người, bên ngoài cửa sổ nhà tranh, thần sắc Nhĩ Quân âm tình bất định
“Ta biết là nàng ta xông vào kết giới cha bố trí.” Nhĩ Quân vươn tay, thần tình nghiêm túc, “Nếu như Bạch Thước rơi vào tay yêu tà, dùng nàng uy hiếp đệ, đệ khó tránh khỏi sinh ra chần chờ, hôm nay Đông Hải lâm nguy, ta không hy vọng đến đến lúc đó vì tình riêng, làm hỏng đại sự. Vô luận sẽ phát sinh cái gì, người phong ấn dòng suối, phải là ta.”
Trọng Chiêu nắm chặt thẻ trúc, thần tình do dự.
Nhĩ Quân càng giận, “Đệ vẫn còn chần chờ cái gì? Chính là tai họa đó thức tỉnh tà vật! Làm hại Nhị thúc bị thương! Bây giờ làm cho cả đảo Phiếu Miểu lâm nguy. Sư đệ, đệ muốn vì nàng, vứt bỏ toàn bộ sư môn sao? !”
Trọng Chiêu nắm chặc tay trong tay áo, nhíu mày nặng nề mở miệng: “Sư tỷ, sư môn đối với ta ân trọng như núi, sư phụ cùng Chưởng môn sư thúc đổi đối với ta có ơn tái tạo, Trọng Chiêu có chết nhiều lần, cũng khó báo sư ân. Hiện tại yêu tà làm loạn, làm loạn cả Đông Hải, Đông Hải không còn, bảo vệ một người thì có ích lợi gì? Trọng Chiêu phân được nặng nhẹ, sư tỷ nếu không tin ta, trúc ngọc này sẽ giao cho sư tỷ quản lý.”
Trọng Chiêu đem trúc ngọc giao vào tay Nhĩ Quân, lòng bàn tay Nhĩ Quân khẽ nặng , nhìn Trọng Chiêu vẻ mặt thành khẩn, quay người muốn đi gấp, hơi hơi chần chờ, ngăn cản hắn, “Đợi một chút!”
Trọng Chiêu quay đầu lại, ngưng mắt nhìn Nhĩ Quân.
Nhĩ Quân thần tình phức tạp, hít sâu một hơi, đột nhiên hỏi: “vậy ta hỏi đệ, nếu Bạch Thước gặp nạn, đệ làm thế nào?”
Trọng Chiêu sững sờ, lập tức chậm rãi mở miệng: “A Thước đối với đệ cũng có duyên tương trợ và giúp đỡ lẫn nhau, nếu như nàng gặp nạn, Trọng Chiêu có liều cả tính mạng, cũng bảo vệ nàng chu toàn.”
Nhĩ Quân ngưng mắt nhìn Trọng Chiêu, nhẹ nhàng thở ra, “Sư đệ, tuy rằng ta chán ghét câu trả lời này của đệ, nhưng mà hiện tại ta rất hài lòng, ít nhất ta có thể lựa chọn tin tưởng đệ.”
Nhĩ Quân đem thẻ tre lại lần nữa đưa trả lại cho Trọng Chiêu, “Cái thẻ trúc này bây giờ là hy vọng duy nhất của chúng ta, nếu như đệ là yêu tà biến thành, nhất định sẽ không dễ dàng đem nó giao cho ta.”
Trọng Chiêu sững sờ, “Yêu tà biến thành? Sư tỷ, rốt cuộc tỷ muốn nói đến cái gì?”
Nhĩ Quân thần tình ngưng trọng, “Nhị thúc nói, đảo Phiếu Miểu tuy sa sút, nhưng trận Kinh Thiên cũng là do tổ tiên khai đảo thiết lập ra, lấy linh khí toàn bộ đảo Phiếu Miểu làm nền tảng, cứ cho là bị hủy, cũng sẽ không gây ra động tĩnh, trừ phi. . .”
Trọng Chiêu sắc mặt biến hóa, “Trừ phi cái gì. . . ?”
“Trừ phi có người trong đảo làm cho hủy.” Nhĩ Quân chậm rãi mở miệng, “Nhưng toàn bộ đảo, người biết rõ cách khai mở trận Kinh Thiên, chỉ có Nhị thúc, ta, đệ, và mười hai đại đệ tử lưu vân tới lần này.” Nhĩ Quân nhìn về phía mười đạo tiên quang bên ngoài đảo, “Nhị thúc nói cho ta biết, trừ mình ra, người nào cũng không thể tin.”
Trọng Chiêu thần sắc thay đổi, nhìn về phía Nhĩ Quân.