Chỉ cần ngươi chịu ra tay, ta sẽ nói cho ngươi biết nhược điểm của hắn!

Trong rừng đào, Trọng Chiêu giả nhịn không được sắc mặt cứng đờ, cầm côn chỉ Phạn Việt, “Bổn quân cũng là trời sinh thần thể, đừng tưởng rằng ngươi thức tỉnh trước, có thể nuốt bổn quân!”
“Chẳng qua chỉ là một khối gỗ mục, Bản điện nuốt ngươi, là đạo lý hiển nhiên.”
Trọng Chiêu giả nhìn Phạn Việt bất di bất dịch, lại đột nhiên lạnh cười ra tiếng, “Ít ở chỗ này làm bộ làm tịch, đừng tưởng bổn quân nhìn không ra ngươi đã bị thương. Nếu không vừa rồi, ta làm sao mang cô ta đi được.”
Phạn Việt vẻ mặt ngưng lại, hỏa khí cực nóng trong ngực đang cắn xé tâm mạch, tên tà vật này lại nhìn ra cấm chế trong cơ thể hắn phát tác.
Mỗi khi trăng tròn, trong cơ thể hắn ngọn lửa thiêu đốt sẽ xâm nhập tâm mạch, vì bảo vệ tâm mạch, yêu lực của hắn chẳng qua chỉ bằng năm phần bình thường, chỉ bằng Thượng quân đỉnh phong.
Bạch Thước vốn dĩ ở một bên mỉm cười xem cuộc vui, thấy Phạn Việt trầm mặc, mặt nhất thời trông như trái khổ qua.
Không phải chứ, tên gia hỏa này đang bị thương? Vậy còn thể hiện được uy phong gì nữa? làm đại lão đã quen? Không biết “Đủ” cũng là một loại đức tính tốt đẹp?
“Vốn là bổn quân muốn nuốt nha đầu kia trước rồi mới đến điện Hạo Nguyệt tìm ngươi, ngươi đã đưa tới cửa, vậy thì cùng cô ta làm linh dược của bổn quân đi !”
“Dựa vào ngươi?” Phạn Việt chẳng thèm ngó tới.
Trọng Chiêu giả cười lạnh một tiếng, không nói thêm lời nào, vung côn gỗ thẳng hướng giữa trán Phạn Việt mà tới.
Phạn Việt mặt không đổi sắc, lòng bàn tay đột nhiên biến ra một dây xích bạc, dây xích bạc hiện ra bạch quang óng ánh trong tay hắn, trong nháy mắt trở nên thẳng tắp, yêu lực xích bạc bay lượn, không chút do dự nghênh tiếp côn đen.
Tiên yêu tà, ba cổ sức mạnh trên không trung giao thoa giữa rừng đào. Cách đó không xa, Trọng Chiêu còn muốn hỏi Nhĩ Quân đến cùng, nhìn thấy ba cổ sức mạnh, mặt biến sắc.
“A Thước!” Trọng Chiêu không kịp hỏi nhiều, cầm trong tay thẻ trúc bay về phía rừng đào.
“Sư đệ!” Nhĩ Quân giậm chân, vội vàng đuổi theo.
Xích bạc, côn đen quấn nhau, hai người ngang dọc trên không trung, nhất thời giằng co không xong. Bỗng nhiên, các cành đào bên cạnh cùng chuyển động, dường như đang sống hướng về Bạch Thước không hề phòng bị quấn đi, nhánh cây âm u trong nháy mắt quấn chặt Bạch Thước, Bạch Thước thét lên một tiếng, bị nhánh cây kéo vào sâu trong rừng đào, cây sáo trúc đeo trên cổ nàng rơi xuống đất.
“A a a a! Yêu quái! Cứu mạng a!”
Xích bạc ngang trời bay tới, Phạn Việt phi thân chặt đứt nhánh cây, chụp được Bạch Thước rớt xuống , cây đào kia phát ra âm thanh nức nở nghẹn ngào, rút cành đào về. Trọng Chiêu giả bắt lấy cơ hội, một côn đánh xuống, đánh mạnh vào bả vai Phạn Việt.
Bạch Thước chỉ nghe một tiếng kêu đau đớn, Phạn Việt ôm nàng rơi xuống đất, nàng lảo đảo một cái, mạnh mẽ lại nhanh nhẹn từ trên người Phạn Việt leo xuống.
“Ta ta ta ta xuống rồi!”
Sau lưng kình phong tập kích, Phạn Việt trở tay vung ra xích bạc ngăn Trọng Chiêu giả, đẩy Bạch Thước ra, “Đi!”
Bạch Thước được một đạo yêu lực nâng đẩy ra xa nửa trượng, Bạch Thước vô thức quay người bỏ chạy, không biết tại sao vừa quay đầu lại, chỉ thấy Phạn Việt cùng Trọng Chiêu giằng co trên không trung, sắc mặt Phạn Việt trắng nhợt, cây trượng mộc đó cách trán Phạn Việt càng ngày càng gần, nàng bước chân dừng lại.
Giữa không trung, trên mặt Trọng Chiêu lộ ra vẻ dữ tợn, “Bổn quân vốn định nuốt đứa con gái kia để thăng thần, ngươi đã đưa tới cửa, nuốt ngươi cũng giống nhau ha ha ha!
Quanh người hắn tà khí tăng mạnh , một gậy hướng trán Phạn Việt bổ tới, đúng vào lúc này, một luồng hương thơm bay tới, hào quang trên cây côn đen của Trọng Chiêu giả chợt yếu đi, hắn không thể tin quay đầu lại, thì thấy Bạch Thước run run rẩy rẩy điều khiển một đám mây bay đến phía sau hắn, một tay cầm bình sứ mở ra, một tay dùng sức quạt về hướng của hắn.
Mùi thơm quấy nhiễu, bay hết vào mũi Trọng Chiêu, tay cầm côn run lên, đồng tử hoàn toàn biến thành màu đen, khuôn mặt dữ tợn vô cùng, “Muốn chết!”
Hắn trở tay chém ra một luồng tà khí màu đen đánh về phía Bạch Thước .
Với tiên lực của Bạch Thước, căn bản không có khả năng tránh thoát, đồng tử nàng lộ ra một nỗi sợ hãi, má ơi, ta lại muốn chết rồi, sớm biết như vậy liền lặng lẽ trốn đi, chẳng phải vì yêu quái kia!
Trong nháy mắt, đúng lúc côn gỗ sắp đánh trúng Bạch Thước, thân hình Phạn Việt khẽ động, đột nhiên xuất hiện trước mặt Bạch Thước, trực tiếp mạnh mẽ đỡ được một côn. Sau đó, bỗng nhiên trong ống tay áo hắn bay ra một con heo gỗ, biến lớn cỡ nửa trượng, đôi cánh màu vàng của heo gỗ múa ra yêu lực cường đại đánh trúng ngực Trọng Chiêu giả, ngực Trọng Chiêu bị thủng một lỗ lớn, máu tươi tràn ra. Trọng Chiêu giả cúi đầu, nhìn ngực bị xuyên thủng, nổi giận gầm lên một tiếng, thân thể biến mất, hóa thành một đoàn khí đen âm tà tiêu tán tại chỗ.
“Đi!” Phạn Việt không ham chiến, thu hồi heo gỗ, ôm lấy Bạch Thước hóa thành một đạo lưu quang bay về hướng ngoài rừng đào.
Trong nháy mắt, Trọng Chiêu giả hóa thành luồng hắc khí, bên ngoài đảo Hỏa Băng tà khí ùn ùn kéo đến phá ra một khe nứt hẹp, mười hai đệ tử lưu vân nhìn thấy thời cơ liền dốc sức trấn áp tà khí, xông vào bên trong đảo.
Cùng lúc đó, hai đạo tiên quang hướng thẳng vào trong rừng đào.
Một đạo yêu quang hiện lên, Phạn Việt và Bạch Thước rơi xuống đất, cách đó không xa sóng biển gào thét, nơi này đã là tít mãi bên ngoài đảo Hỏa Băng.
“Ngươi không sao chứ?” Bạch Thước thấy sắc mặt Phạn Việt trắng nhợt, nhớ tới vừa rồi Phạn Việt vì nàng chịu hai côn, vội vàng tới đỡ, Phạn Việt phất tay áo, thập phần cố ý mà bỏ qua sự giúp đỡ của nàng.
Bàn tay thiện lương của Bạch Thước dừng lại giữa không trung, nàng nhìn vẻ mặt ghét bỏ của Phạn Việt, lúng túng thu hồi để tay trên lưng xoa xoa. Lòng nàng còn sợ hãi nhìn về phía rừng âm u đào, “Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, cũng may ta còn lưu lại một lọ Vạn linh say phòng thân, bằng không thì bị quái vật kia nuốt rồi.”
Phạn Việt hừ nhẹ: “Ngươi cũng không phải ngu xuẩn. Ngươi phát hiện tênTrọng Chiêu là giả khi nào?”
“Điện chủ lúc nào cũng nhắc nhở, ta muốn ngu cũng khó.” Bạch Thước đứng đắn nói.
“Bản Điện nhắc nhở ngươi khi nào?” Phạn Việt nhíu mày.
“Điện chủ cũng đừng không thừa nhận, người vừa xuất hiện đã nói. . .” Bạch Thước xu nịnh nói: “Hắn một chiêu có thể nhận ra thân phận của ngươi, nhưng thật ra là nói cho ta biết, hắn không nên nhận ra ngươi. Mặc dù thời gian tu tiên của ta ngắn, nhưng mà cũng biết điện chủ Hạo Nguyệt rất ít xuất hiện trước người khác, một đệ tử tu tiên mới ba năm ở một tiên đảo xa xôi, làm sao có thể một chiêu có thể nhận ra người?”
Bạch Thước dừng một chút, bỗng nhiên nhìn Phạn Việt: “Còn có, Điện chủ ở bên suối ra tay với ta, thật ra là muốn cứu ta?”
Phạn Việt híp híp mắt, “Cứ coi là Bản điện không nhắc ngươi, ngươi cũng đã sớm biết hắn là giả”
Bạch Thước cười hắc hắc, ngược lại không có phủ nhận, “Ta với A Chiêu cùng nhau lớn lên, ta sao không nhận ra huynh ấy. Hơn nữa, A Chiêu tuyệt sẽ không để ta dùng Vạn linh say đi đối phó với Bạch Hổ, mà rơi vào nguy hiểm. Hắn vừa xuất hiện, ta đã cảm thấy hắn không đúng, cầm Vạn linh say đi tới, chẳng qua là muốn thăm dò hắn.”
Bạch Thước nói mạch lạc rõ ràng, vừa quay đầu, thì thấy Phạn Việt đang nhìn mình một cách kỳ lạ.
“Điện chủ?”
Phạn Việt đột nhiên mở miệng: “Bản Điện là ai?”
Bạch Thước đáy lòng run lên, nghênh tiếp ánh mắt Phạn Việt , nhẹ giọng mở miệng: “Chủ của điện Hạo Nguyệt.”
“Còn gì nữa không?”
Bạch Thước nỗ lực làm cho mình bình tĩnh một chút, trong đầu nhanh chóng đem tất cả chuyện của ngày hôm nay xem qua một lần.
A Chiêu bị thương, nàng ở thư các tìm được điển tịch, tới đảo Hỏa Băng tìm báu vật, tà vật quỷ dị, còn xuất hiện Trọng Chiêu giả do tà vật hóa thành, ngày tháng tu tiên bình yên của nàng đến hôm nay quả thực thoải mái. Trong đầu Bạch Thước xuất hiện nhiều suy nghĩ, chỉ muốn nhanh chạy trốn khỏi nơi quỷ quái này, đem hết phát sinh nói với Trọng Chiêu, để sư môn biết đường ứng đối, nhưng vừa rồi nàng đã sử dụng hết toàn bộ tiên lực, muốn quay về đảo Phiêu Miểu, chỉ có thể dựa vào người trước mắt.
Bạch Thước ổn định tinh thần, hướng Phạn Việt ôm quyền, thuần lương nở ra nụ cười : “Mộc huynh, đã lâu không gặp, gần đây khỏe không?”
Phạn Việt nhìn chằm chằm vào Bạch Thước, ánh mắt nghiền ngẫm, “Ngươi không phải luôn thích giả vờ ngây ngốc sao, hôm nay tại sao không giả bộ nữa?”
“Điện chủ trước mặt, Bạch Thước không dám lừa gạt.”
“Nói tiếng người.”
Bạch Thước hít sâu một hơi, “Ta sợ chết.”
Phạn Việt sững sờ.
“Tuy Đảo Phiêu Miểu hẻo lánh, nhưng cũng không phải không biết chuyện trong Tam Giới, yêu lực điện chủ người cao cường, nhưng vừa rồi tên tà vật kia cùng điện chủ giao thủ, vẫn không rơi vào thế hạ phong, một nhân vật như vậy, tại sao phải hóa thành Trọng Chiêu, dẫn ta đến dòng suối kia, mà không phải một chưởng đánh chết ta? Hắn không giết ta, nhất định là trên người ta có thứ hắn muốn, vì vậy hắn mới dùng thân phận A Chiêu tiếp cận ta, chỉ có điều hắn còn chưa thành công, đã bị điện chủ đánh bại.”
Máu của nàng? Phạn Việt đáy mắt khẽ động, ánh mắt hai người giao thoa, nhớ tới chuyện xảy ra ba năm trước đây tại núi Mộc Tiêu, trong lòng đều hiểu, nhưng đều không vạch trần
“Trên người của ngươi rốt cuộc có bí mật gì, vì sao pháp thuật của Bản điện đối với ngươi vô dụng?”
Bạch Thước bị hỏi đến sững sờ, nàng cũng muốn biết, A Chiêu bị điện chủ Hạo Nguyệt thi triển pháp thuật, mọi thứ đều không nhớ, nhưng pháp thuật của Phạn Việt đối với nàng hoàn toàn không có hiệu quả.
Bạch Thước lắc đầu, “Ta cũng không biết.”
Phạn Việt nhíu mày, mặc dù không tin nhưng lại không nói nhiều.
“Bản Điện thấy ngươi không phải mệnh trường thọ, nếu muốn sống thêm vài năm, hãy trở về nhân gian đi.”
“Vì sao?”
“Con người vô tội, mang ngọc mắc tội. Tuy rằng ngươi bình thường, thân thể máu thịt lại là thiên địa linh đan, hôm nay tà vật có thể tìm tới, tương lai cũng sẽ gặp không ít, đã không có năng lực bảo vệ mình, không bằng làm phàm nhân.”
“Chỉ cần ta ở đảo Phiêu Miểu, tự nhiên sẽ rất an toàn .” Bạch Thước lầm bầm.
“Ngu xuẩn.” Phạn Việt lười để ý Bạch Thước, xoay người rời đi, lại bị Bạch Thước kéo vạt áo lại.
“Phạn, Phạn điện chủ!”
Phạn Việt nhíu mày, lạnh lùng liếc về phía tay Bạch Thước tay, Bạch Thước run rẩy, nhưng không thu tay, nàng ngửa đầu, nhìn Phạn Việt, đáy mắt lóe sáng.
Trong lòng Phạn Việt sinh ra một cảm giác quái dị, bất giác cúi đầu xuống, đón nhận ánh mắt Bạch Thước.
“Ta, ta có một yêu cầu quá đáng. . .” Bạch Thước bộ dạng ngượng ngùng, “Điện chủ, hiếm thấy chúng ta có duyên phận. . .” Nàng vươn tay ra, nhanh chóng nói: “Người lại giúp ta một lần nữa đi. Vì hồi nãy ta cứu người, tiên lực đều dùng hết rồi, làm phiền người, đưa ta quay về đảo Phiêu Miểu . . .”
Bầu không khí nhất thời an tĩnh lại, sắc mặt Phạn Việt càng thêm đen, Bạch Thước cũng không biết nàng nói sai câu gì, vô tội ngẩng đầu, “Phạn điện. . .”
Không đợi nàng mở miệng, Phạn Việt cũng không quay đầu lại rời đi, ” Tự cút về.”
Hắn chưa thấy qua người nào mà không biết xấu hổ như Bạch Thước!
“Ai! Điện chủ!”
“”Bạch Thước!”
Bạch Thước còn muốn tranh thủ một phen, bỗng nhiên vài đạo tiên lực hiện lên, hơn mười đệ tử Phiêu Miểu đáp xuống trước mặt Bạch Thước, hướng nàng đi tới.
Trong lòng Bạch Thước căng thẳng, vội vàng quay đầu lại, đã không thấy bóng dáng Phạn Việt, nàng nhẹ nhàng thở ra, còn chưa mở miệng, đệ tử đi đầu dồn dập hỏi nàng.
“Muội sao ở chỗ này?”
“Muội đến thu thập dược liệu luyện đan. Chư vị sư huynh, các huynh làm sao mà. . .”
“Nhưng muội có nhìn thấy sư tỷ Nhĩ Quân và sư đệ Trọng Chiêu không?”
Bạch Thước biến sắc, “Cái gì? A chiêu cũng tới hòn đảo này? Huynh ấy làm sao lại đến nơi quỷ quái này? !”
“Trên đảo đã xảy ra chuyện, Bạch Thước, muội mau trở về sơn môn, huynh mang sứ mệnh bên người, không tiện nhiều lời.” Mười hai vị lưu vân đệ tử thần sắc ngưng trọng, cũng không nhiều nói, hóa thành lưu quang đi sâu vào trong đảo.
Hai đạo tiên lực xẹt qua, đáp xuống chỗ vừa nãy Phạn Việt và tà khí giao chiến, đúng là Trọng Chiêu và Nhĩ Quân.
Trên mặt đất có vết tích giao đấu , trên mặt đất có rơi một thanh sáo trúc.
“A Thước!” Trọng Chiêu tiến lên một bước, nhặt sáo trúc lên, thần sắc lo lắng, nhịn không được hô to, “A Thước! A Thước!”
Thấy Trọng Chiêu trong lòng rối loạn, Nhĩ Quân nhịn không được nói: “Sư đệ, Bạch Thước rất cơ trí, sẽ không có việc gì, chúng ta mau tìm tà vật kia
“Cây sáo trúc này là đệ đưa cho A Thước, muội ấy sẽ không tùy tiện ném đi, nhất định là đã xảy ra chuyện!”
Trọng Chiêu lời còn chưa dứt, phía sau hai người rừng đào dường như đang sống, vô số nhánh cây vươn xúc tu ra hướng về Trọng Chiêu và Nhĩ Quân.
“A!” Trọng Chiêu vừa quay đầu, chỉ thấy Nhĩ Quân bị một nhánh xúc tu, kéo vào sâu trong rừng đào.
“Sư tỷ!” Trọng Chiêu nổi giận gầm lên một tiếng, vung kiếm muốn cứu Nhĩ Quân, lại bị rễ cây cuốn lấy, lòng bàn tay hắn khẽ động, chém ra Tiên Kiếm chặt đứt hắn với Nhĩ Quân và thân cây, một đạo tà khí trong rừng phóng ra, đánh vào người Nhĩ Quân, Nhĩ Quân một tiếng kêu đau đớn, rơi xuống mặt đất, Trọng Chiêu vội vàng đón lấy
Đúng lúc này, tà khí hóa thành thực thể, xuất hiện sau lưngTrọng Chiêu, Trọng Chiêu xoay người, nhìn thấy khuôn mặt của tà thể, sắc mặt sững sờ, nhất thời quên động tác, tà thể một lần nữa chém ra côn đen, Trọng Chiêu kêu lên đau đớn, rơi xuống mặt đất .. .”
Mười hai đạo tiên lực xẹt qua, mười hai lưu vân đệ tử đáp xuống bên trong rừng đào, mấy luồng hắc khí phóng ra, bao lấy mười hai tên đệ tử, chỉ nghe mấy tiếng gào thét, trong nháy mắt, khuôn mặt mười hai đệ tử bị khô héo, toàn bộ Tiên Lực bị hút khô, ngã xuống mặt đất.
“A Chiêu!”
Bên ngoài đảo Hỏa Băng, Bạch Thước nghe thấy cách đó không xa có tiếng kêu thảm thiết vang lên, không chút do dự quay người chạy vào trong đảo
Phạn Việt đưa tay cản lại, nhíu mày: “Vừa rồi ta làm bị thương không phải là hắn, ngươi bây giờ quay lại, không khác gì tìm chết.”
“Không cần ngươi. . .” Bạch Thước buộc miệng thốt ra, bị Phạn Việt ngăn cản nhưng tỉnh táo, khẩn cầu: “Điện chủ, A Chiêu không phải là đối thủ của tà vật kia, làm ơn. . .”
“Sự sống chết của một đệ tử tiên môn, với Bản Điện không liên quan .” Không đợi Bạch Thước mở miệng, Phạn Việt đã lạnh lùng cự tuyệt, ” Nếu ngươi muốn chết, cũng cùng Bản Điện không liên quan
Phạn Việt xoay người rời đi.
“Chỉ cần ngươi chịu ra tay, ta sẽ nói cho ngươi biết nhược điểm của hắn!” Bạch Thước hít sâu một hơi, bình tĩnh mở miệng: “Điện chủ, ngươi không phải là vì tà vật kia mà đến sao?”
Phạn Việt dừng chân , chậm rãi quay người.”