Bạch Thước phế vật này, ngay cả tiên cũng không tu được, máu của nàng ta lại có thể hồi sinh xương cốt, xác thịt người chết!

Tí tách, tí tách, tí tách…
Trong bóng tối, tiếng giọt nước rơi xuống nước vô cùng rõ ràng, Trọng Chiêu khó khăn mở mắt ra, chỉ cảm thấy chóng mặt. Đập vào mắt là một thủy động, trong động thạch nhũ mọc san sát. Ở giữa động là một cây cổ thụ chọc trời, rễ cắm sâu xuống đất. Trên mặt đất phủ đầy dây thực vật màu đen, rậm rạp, chằng chịt, âm u, cổ quái.
Trọng Chiêu bị trói trên một cành cây, cách đó không xa, Nhĩ Quân nhắm hai mắt, yếu ớt bị dây leo trói vào một cái cây khác.
“Nhĩ Quân!” Lòng bàn tay Trọng Chiêu khẽ động, muốn gọi ra Tiên kiếm chém đứt dây leo, nhưng cảm giác vùng đan điền trống rỗng, khiến cho không xuất ra được một tia tiên lực.
Sao lại như vậy? Tiên lực của mình đâu? !
Trong lòng Trọng Chiêu kinh hãi. Lúc này mới cảm giác thấy một cơn đau đớn ở vùng trái tim trước ngực. Cúi đầu nhìn, chỉ thấy một dây leo sắc nhọn đâm vào ngực hắn, liên tục không ngừng hút linh lực kim đan trong cơ thể hắn thông qua dây leo, truyền về đỉnh cây đại thụ chọc trời màu đen. Tiên lực không ngừng bị chiếm đoạt, tà khí quanh thân cây đại thụ màu đen càng thêm dày đặc.
Sắc mặt Trọng Chiêu bất định, nhìn một màn trước mắt. Một âm thanh yếu ớt vang lên.
“Sư đệ…” Cách đó không xa, Nhĩ Quân chậm rãi tỉnh lại, nhìn thấy tình cảnh Trọng Chiêu, thần sắc hoảng hốt lập tức biến thành khẩn thiết. Nàng ra sức giãy giụa muốn thoát khỏi trói buộc, một nhánh cây quật vào người nàng, một vết máu rơi vào cổ tay nàng, nàng kêu đau một tiếng, sắc mặt càng thêm trắng bệch, như thế nàng cũng không ngừng lại, đang không ngừng thúc giục tiên lực trong cơ thể thoát khỏi trói buộc.
Theo dị động của Nhĩ Quân, vài nhánh cây bỗng nhiên chuyển động, hóa thành gai nhọn nhắm ngay quanh thân Nhĩ Quân .
“Sư tỷ, không nên cử động!” Trọng Chiêu nặng nề quát, ngăn cản Nhĩ Quân.
Nhĩ Quân nhìn cây đại thụ trước mắt bị tà khí quấn quanh đại thụ, nhìn về phía Trọng Chiêu, lẩm bẩm nói: “Nó đang hút chân nguyên của đệ, đây rốt cuộc là cái thứ gì?”
“Bồ Đề.” Trọng Chiêu ngẩng đầu, “Nếu như ta không có đoán sai, chính là nó đả thương sư thúc, hủy trận Kinh Thiên ở trên đảo.”
“Bồ Đề? !” Nhĩ Quân khó có thể tin, “Bồ Đề không phải Thần Thụ của Thần Giới sao? Đây rõ ràng là cây tà!”
“Sư thúc đã từng nói qua, mấy năm trước thiên hỏa giáng xuống đảo này. Ở trên đảo mấy năm lửa loạn không ngừng, về sau toàn bộ sinh linh đảo Hỏa Băng đều bị đại hỏa đốt cháy, nghĩ đến thiên hỏa lúc trước chính là cây Bồ Đề này, có lẽ lúc trước nó rơi xuống chỉ là một Thần mộc có thần lực mênh mông. Nhưng những năm này nó hút hết sinh linh ở trên đảo, Thần mộc thấm máu, sinh ra thần trí, đã hóa thành tà ma.” Trọng Chiêu ngẩng đầu, nhìn về cây Bồ Đề tà khí trùng trùng điệp điệp, thở dài, “Sư phụ hao hết một thân tu vi phong ấn nó, xem ra vẫn bị thất bại, so với năm đó nó càng lớn mạnh.”
“Cha. . .” Nhĩ Quân nhìn cây tà, hốc mắt đỏ lên, nắm chặt tay gần như muốn chảy máu, “Chính là nó hại chết cha!”
Bỗng nhiên thần sắc Nhĩ Quân biến đổi, “Ngọc giản!”
Nhĩ Quân cố sức tìm trong tay áo, quả nhiên, ngọc giản tập hợp toàn bộ linh lực của các tiền bối trên đảo Phiêu Miểu đã biến mất không thấy.
“Sư đệ, không thấy ngọc giản!” Nhĩ Quân sắc mặt trắng bệch, trong mắt lại không còn hy vọng, Trọng Chiêu cũng thần sắc biến đổi.
Cây Bồ Đề tà này cản trở liên hệ Đông Hải và bên ngoài, ngay cả sư thúc cũng không phải đối thủ của nó, ngọc giản trấn áp là hy vọng cuối cùng có thể diệt nó. Ngay cả ngọc giản cũng bị lấy đi, thì Đông Hải và đảo Phiêu Miểu không còn cơ hội sống sót.
Trong động một hồi trầm mặc, hồi lâu, Trọng Chiêu chậm rãi mở miệng, hắn cúi đầu nhìn những cái gai trước ngực, trong mắt thấy chết không sờn, “Chân nguyên của thượng quân tự bạo có thể kinh động thiên địa linh khí, có lẽ ta có thể. . .”
“Sư đệ, không thể!” thần sắc Nhĩ Quân biến đổi lớn, còn chưa kịp khuyên can, một giọng nói âm trầm đột nhiên vang lên trong động .
“Không thể tưởng được phái Phiêu Miểu còn có thể xuất hiện người xương cốt cứng rắn như ngươi.” Một đạo âm phong thổi qua, một bóng đen đáp xuống cách đó không xa, người nọ toàn thân bị tà khí bao phủ, ẩn giấu ở trong áo choàng, thấy không rõ khuôn mặt. Bàn tay hắn vuốt vuốt ngọc giản, sau đó ném vào không trung, “Thứ này ta đã bỏ vào bên trong bản mệnh thần mộc, cho ta sử dụng, cái gọi là Đông Hải Phiêu Miểu, chẳng qua là tiên khí hạ đẳng, cấp thấp như vậy mà thôi.”
Nó âm u đi tới Trọng Chiêu, vươn tay kéo ra gai nhọn đâm trước ngực Trọng Chiêu, liếm láp chân nguyên nồng đậm một cái, lập tức nhanh chóng lại đem gai nhọn cắm vào, hoàn toàn không để ý ngực Trọng Chiêu phun ra máu tươi.
Trọng Chiêu kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt càng thêm trắng bệch, Nhĩ Quân thét lên một tiếng, “Tà vật! Dừng tay!”
Cây Bồ Đề cười một tiếng, “Không hổ là linh thể tuyệt hảo, thật sự là ngon miệng. Đừng nghĩ, tu vi bổn quân đã là Bán thần, nếu tự bạo chân nguyên có ích thì Tùng Phong phế vật kia đã sớm bạo, hà tất còn để cho mấy người hậu bối các ngươi cầm lấy ngọc giản trấn phái tới nơi này.”
Nó nhìn chân nguyên màu vàng trên ngực Trọng Chiêu, trong giọng lại mang theo sự chịu không nổi, “Tuy là ngon miệng, ngoại trừ chữa thương thì không có tác dụng gì, so với máu của đứa con gái kia thì kém xa.”
Sắc mặt Trọng Chiêu bỗng nhiên biến đổi, dồn sức ngẩng đầu, “Ngươi làm sao biết A Thước, máu của nàng. . . ?”
Giọng Trọng Chiêu im bặt, đáy mắt ẩn chứa sự phẫn nộ, mỗi chữ mỗi câu mở miệng: “Không được động đến nàng! Nếu không ta. . .”
“Ngươi cái gì? Ngay cả bản thân phế vật bảo vệ không được, có thể làm cái gì?” cây Bồ Đề hừ lạnh một tiếng, “Nếu không phải lấy trực tiếp chân nguyên sẽ dẫn đến chân nguyên bạo thể vỡ vụn, ngươi cho rằng ngươi còn có thể sống được? Chờ bổn quân hút khô chân nguyên của ngươi, bắt đứa con gái kia, toàn bộ Đông Hải đều là của ta . . Không. . .” cây Bồ Đề nhìn về phía cây đại thụ chọc trời bên ngoài bầu trời đen kịt , “Toàn bộ Tam Giới đều là của ta!”
Mắt Trọng Chiêu đỏ ngầu, hai tay bị dây leo trói vùng vẫy chảy máu, bỗng nhiên sắc mặt thần mộc Bồ Đề yên tĩnh, nhìn về phía hư không bên ngoài thủy động, cũng không biết nó đã nghe được cái gì, nó hừ nhẹ một tiếng nhìn về phía Trọng Chiêu, cười quái dị , “Thật là có người vì ngươi mà không sợ chết, tiểu tử, chờ bổn quân tấn thần, sẽ thưởng cho ngươi một cái chết thoải mái.”
Cây Bồ Đề biến mất tại chỗ, Trọng Chiêu biến sắc, “A Thước. . . !”
“Cái gì mà điện chủ Hạo Nguyệt, chính là một kẻ nhát gan, vong ân phụ nghĩa!”
Trong rừng đào, Bạch Thước một mình bước ngắn bước dài tranh thủ tìm cách trở lại trong rừng, “Nói có biện pháp trừng trị tà ma kia, hắn vậy mà chạy mất! Kẻ nhát gan! Yêu quái thối! Lão Quy quả nhiên nói cũng đúng, yêu tinh lớn lên mà xinh đẹp không thể tin!”
“A Chiêu? A Chiêu?” Bạch Thước nhỏ giọng gọi vào trong rừng, từ trong Túi Càn Khôn móc ra một đạo phù, đạo phù hóa thành một người giấy nhỏ, uể oải không thôi.
“Nhanh, thay ta ngửi mùi A Chiêu, tìm huynh ấy.” Người giấy nhỏ còn buồn ngủ mà ngáp một cái, chẳng muốn di chuyển.
“A Chiêu gặp nguy hiểm! Đợi lúc tìm được huynh ấy, cho ngươi uống linh lộ!” Người giấy nhỏ nghe có linh lộ uống, lập tức đứng thẳng, ngửi ngửi khắp nơi, sau đó bay về một chỗ, Bạch Thước tranh thủ đi theo sau lưng người giấy .
Trong rừng u ám , một đôi mắt âm u nhìn chằm chằm vào Bạch Thước, nhưng không động thủ, ngược lại biến mất tại chỗ.
Bên bờ đảo Hỏa Băng, thủy triều vỗ vào bờ biển, bên ngoài đảo nhưng vẫn bị tà khí bao phủ, Phạn Việt đứng ở trên bờ biển, nhíu mày, nhìn về hướng đường chân trời
“Ngươi thật sự không giúp cô ấy? Nếu Long Tam lấy được máu của cô ấy, sớm tấn thần hơn ngươi một bước, trái lại sẽ nuốt ngươi, thần hồn của ngươi sẽ biến mất. . .”
Kim Trư từ trong tay áo Phạn Việt bay ra, há miệng ngậm ống tay áo của hắn.
“Lúc nãy mười hai đệ tử Phiêu Miểu đi vào, đều đã chết hết. Hắn hút linh khí của những tiên nhân, tổn thương đã khỏi hẳn. Máu của cô ta trừ phi tự mình cam tâm tình nguyện hiến tế, đoạt lấy cũng không dùng được. Vừa rồi ta có đấu với hắn, cũng chỉ có thể tổn thương hắn, ngày trăng tròn, yêu lực của ta chỉ có thể phát huy năm phần, cứ cho là ta đi, cũng không cứu được các đệ tử tiên môn đó, huống hồ. . .” Giọng Phạn Việt nhàn nhạt, “Hai tiên nhân, không đáng để bản điện mạo hiểm. Hôm nay ta đã biết chỗ ẩn thân của hắn, đợi yêu lực ta khôi phục, lại đến đoạt lại khối Bồ Đề là được.”
Phạn Việt tiện tay đem kim trư thu vào trong tay áo, một đạo yêu lực cắt ngang không trung, tấm màn đen bị phá mở ra một khe hở, Phạn Việt hóa thành một đạo lưu quang biến mất ở phía chân trời.
Cách đó không xa, một luồng hắc khí hiện thân, nhìn Phạn Việt xa xa, cười nhẹ một tiếng quỷ dị, biến mất tại chỗ.
Trong thủy động, gai dây leo vẫn còn đang hút chân nguyên của Trọng Chiêu nuôi dưỡng cây Bồ Đề, Trọng Chiêu không ngừng ngưng tụ linh lực, nhưng không có ích gì.
Bỗng nhiên, một giọng nói nhỏ vang lên bên cạnh
“A Chiêu. . . A Chiêu!”
Trọng Chiêu quay đầu, chỉ thấy Bạch Thước đội một cái lá lớn trên đỉnh đầu, núp sau một thân cây cách đó không xa gọi hắn.
Trọng Chiêu mặt trắng bệch, thậm chí lúc bị yêu cây đâm vào tim nhưng cũng không có trắng triệt để như hiện tại, cả người hắn hướng về Bạch Thước, đáy mắt phẫn nộ muốn nổ tung, “Sao muội lại ở đây, ai bảo muội tới! Còn không mau đi! Đi mau, rời khỏi hòn đảo này!”
Nhĩ Quân ở một bên vốn nhìn thấy Bạch Thước vẻ mặt cũng khiếp sợ, nhìn thấy sự thất thố của Trọng Chiêu, khóe môi khẽ cắn, quay đầu, ánh mắt lộ ra một chút phẫn nộ bi thương.
“Ta tới cứu huynh. Sư huynh bọn họ nói huynh và sư tỷ cũng tới đảo này.” Bạch Thước đội lá cây rất nhanh di chuyển tới bên Trọng Chiêu, vừa nhìn qua dây leo quỷ dị bốn phía, vừa lầm bầm, “Đây là nơi quỷ quái gì vậy, là người giấy lão Quy cho ta dẫn ta tới, ngày thường chỉ toàn ỷ lại linh lộ của ta, thời điểm mấu chốt còn có thể dùng được.”
Bạch Thước rốt cuộc cũng di chuyển đến trước người Trọng Chiêu, lúc này nàng mới nhìn thấy dây gai bén nhọn đâm vô ngực Trọng Chiêu, sắc mặt đại biến, quăng lá cây ra, không bận tâm bị phát hiện có hay không, chạy hai bước lớn đến trước người Trọng Chiêu .
“Đây là thứ gì? . . .”
Mắt Bạch Thước đỏ lên, liền vội vươn tay rút ra, thế nhưng cây nhọn còn đang trước ngực Trọng Chiêu không chút sứt mẻ, tay Bạch Thước trong nháy mắt bị cây nhọn đâm, nhuộm máu đỏ.
“Ngươi tới có ích gì, ngay cả ta và sư đệ đều không đối phó được tà ma, ngươi một bán tiên có thể làm gì?” Nhĩ Quân tức giận nói.
Bạch Thước không nhúc nhích, hóa ra một thanh chủy thủ chém cành cây, lông mày nhíu lại.
“A Thước, muội đi mau, tà mà này là Thần mộc Bồ Đề Thượng Cổ biến thành, chúng ta không phải là đối thủ, muội mau trở lại đảo truyền tin Chưởng môn sư thúc, tiên lực sư thúc cao cường, nhất định có biện pháp.”
Trọng Chiêu nói nghiêm túc, Nhĩ Quân sững sờ, Nhị thúc rõ ràng không địch lại tà cây Bồ Đề kia . . . Lập tức nàng hiểu được, Trọng Chiêu đang gạt Bạch Thước, hy vọng nàng ta có thể rời đi. Trong lòng Nhĩ Quân khổ sở, như thường ngày mặc dù nàng phô trương, ương ngạnh, nhưng không phải vô lương tâm, bọn hắn sinh tử khó nói, có lẽ toàn bộ đảo Phiêu Miểu đều sẽ bị diệt trong đại nạn này. Bạch Thước một bán tiên, so với phàm nhân không mạnh hơn bao nhiêu, có thể sống thì sống, có thể trốn thì nên trốn. . . Nếu có thể cùng chết với sư đệ Trọng Chiêu, trăm ngàn năm sau, cũng là một giai thoại của Tiên tộc.
“Nói ngươi là một phế vật, giúp không được gì, đừng ở đây mà hỏng việc, còn không cút về đảo báo tin.” Nhĩ Quân ngẩng đầu lên, lạnh như băng mở miệng.
Trọng Chiêu cũng hiểu được ý tứ trong lời nói Nhĩ Quân, nhìn nàng với ánh mắt cảm kích.
“Bạch Thước, ngươi có nghe thấy không! Ta kêu ngươi nhanh. . .”
“Câm miệng!” Bạch Thước đột nhiên mở miệng, quay đầu nhìn về phía Nhĩ Quân, ánh mắt lành lạnh.
Nhĩ Quân bị ánh mắt Bạch Thước làm chấn động, lời nói ngăn ở trong họng, lập tức kịp phản ứng mình bị một bán tiên nho nhỏ làm kinh hãi, lúng túng không thôi, còn muốn mở miệng, “Ngươi. . .”
“Ta bảo ngươi câm miệng.” Bạch Thước lạnh giọng mở miệng, “Đúng, ta là bán tiên nho nhỏ, nhưng ít ra ta không có bị người ta vây ở chỗ này không thể động đậy, ngoại trừ ở chỗ này nói nhảm, cái gì cũng không làm được. Hai người chúng ta ai phế vật hơn?”
“Ngươi!” Nhĩ Quân tức giận không nói gì, nàng hiếm khi phát lòng từ bi, Bạch Thước này còn không biết điều.
Thấy Bạch Thước lạnh mặt, Trọng Chiêu muốn giúp đỡ Nhĩ Quân giải thích, “A Thước, sư tỷ cô ấy. . .”
“A Chiêu, huynh đừng giúp tỷ ấy giải thích, tỷ ấy ngày thường khi dễ ta còn ít sao?” Bạch Thước nhìn về phía Nhĩ Quân, trên mặt xem thường, “Sư tỷ Nhĩ Quân, nếu tỷ không có cha là Chưởng môn, lại được linh bảo ở trên đảo nuôi dưỡng, tỷ cho rằng tỷ có thể trở thành lưu vân đệ tử? Cái gì mà song kiệt đảo Phiêu Miểu, tỷ dựa vào cái gì mà so với A Chiêu.”
Nhĩ Quân sống trăm năm, chưa từng chịu vũ nhục như vậy, tức giận đến toàn thân run rẩy, Trọng Chiêu nhìn Bạch Thước đắc ý, không khoan nhượng, trên mặt mặc dù tức giận, nhịn không được nói: “A Thước, đến lúc nào rồi rồi, muội vẫn còn cùng sư tỷ tức giận, thừa dịp trước khi tà ma kia trở lại, muội đi mau. . .”
Trọng Chiêu lời còn chưa dứt, đột nhiên hét lớn một tiếng, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, nhuộm đỏ cả áo bào trắng. Nguyên do là cây gai đâm vào ngực Trọng Chiêu, nội đan vàng óng ánh của hắn bị đâm phá, lượng lớn linh lực chân nguyên không ngừng bị hút vào bên trong cây Bồ Đề, trước ngực Trọng Chiêu thoáng chốc máu tươi đầm đìa.
“A Chiêu!” Bạch Thước không cùng Nhĩ Quân đấu võ mồm, vội vàng đỡ lấy Trọng Chiêu, nhưng tức giận trong mắt Trọng Chiêu dần mất, cái cây gai đâm vẫn còn liên tục, không ngừng cướp lấy sinh cơ của hắn.
“Sư đệ! A Chiêu sư đệ!” Nhĩ Quân vô cùng vội vàng, nhưng không có biện pháp gì, “Bạch Thước, ngươi mau trở lại đảo, chỉ có sư thúc, hiện tại có lẽ chỉ có sư thúc. . .”
“Câm miệng, tỷ cho ta là người ngu sao, nếu Chưởng môn không có xảy ra việc gì, Đông Hải gây ra động tĩnh lớn như vậy, ông ấy sẽ cho các người và mười hai lưu vân đệ tử mạo hiểm đến nơi quỷ quái này sao?” Bạch Thước lạnh lùng cắt ngang Nhĩ Quân, “Ta sẽ không để cho A Chiêu chết, đừng ầm ĩ.”
Nhĩ Quân ngơ ngẩn, chỉ thấy Bạch Thước cầm lấy chủy thủ hướng lòng bàn tay rạch một cái.
“Không được! A Thước, dừng tay!” Trọng Chiêu liếc thấy Bạch Thước muốn dùng linh huyết nàng cứu mình, vừa suy yếu vừa vội vàng ngăn cản. Nhưng Bạch Thước không chút do dự đem lòng bàn tay áp vào ngực Trọng Chiêu, máu tươi không ngừng tràn vào trong nội đan Trọng Chiêu, sắc mặt Trọng Chiêu nhanh chóng khôi phục lại hồng hào, Nhĩ Quân không thể tin nhìn một màn này.
Bạch Thước phế vật này, ngay cả tiên cũng không tu được, máu của nàng ta lại có thể hồi sinh xương cốt, xác thịt người chết!