Bạch Thước Thượng Thần – Chương 30

Ngươi xui xẻo, gặp một phế vật tuổi đời nhỏ hơn, nhưng thông minh hơn ngươi

Bach-Thuoc-Thuong-Than-chuong9

Thời gian trong động dường như đứng yên, nhưng kỳ thật trôi qua chốc lát, nhưng ngay tại thời gian trong chốc lát này, máu tươi trong người Bạch Thước hơn phân nửa hầu như rót vào trong cơ thể Trọng Chiêu, Trọng Chiêu nhìn sắc mặt tái nhợt của Bạch Thước, đưa tay xoa lên cái gáy của nàng

            “Đã đủ rồi, A Thước, A… Thật sự cám ơn máu của ngươi …”

            Giọng Trọng Chiêu không hiểu có chút cổ quái, âm u, bỗng nhiên hắn một chưởng vỗ vào trên vai Bạch Thước , Bạch Thước giống như con diều đứt dây bay ra, nặng nề rơi trên mặt đất.

            “A Chiêu…” Bạch Thước từng ngụm từng ngụm máu phun ra, tràn đầy khiếp sợ nhìn về phía Trọng Chiêu.

            “Sư đệ? !” Nhĩ Quân cũng vẻ mặt ngu ngơ, không biết làm sao.

          Chỉ thấy Trọng Chiêu cười to không ngừng, hắn cầm chặt cây gai cắm vào ngực, không tốn chút sức nào rút ra, ném trên mặt đất, mà mấy nhánh cây Bồ Đề trói trên người hắn tức thì rút đi, hào quang lóe lên, Trọng Chiêu hóa thành cây tà Bồ Đề mặc áo choàng, mặt đeo mặt nạ. Sức mạnh tà khí quanh người hắn bắt đầu khởi động, so với lúc đánh nhau với Phạn Việt trong rừng mạnh hơn gấp mấy lần.

            “Cây tà Bồ Đề ? !” Nhĩ Quân thất thanh la lên, Bồ Đề hóa thành sư đệ lúc nào, nàng sao không hề phát hiện?

            “Không thể ngờ được dưới vùng đất Tam Giới hèn mọn này, lại sinh ra loại người thiên địa linh huyết như ngươi. Những năm này ta hút hết linh khí Đông Hải, nhưng không thể chạm được ranh giới của Thần, máu của ngươi lại có thể làm cho ta kim đan đại thành.” Cây Bồ Đề cảm thụ được sức mạnh cường đại trong cơ thể, điên cuồng cười ra tiếng.

            Bạch Thước sắc mặt trắng bệch, với linh lực của nàng, một chưởng vừa rồi của Bồ Đề hầu như đánh gãy  sinh cơ của nàng, nàng hấp hối, “A, A Chiêu… Ở đâu? Ngươi đã làm gì huynh ấy?”

         “Đều sắp chết đến nơi rồi, còn nhớ hắn? Cũng đúng, nếu không phải hắn, bổn quân làm sao có thể lừa ngươi cam tâm tình nguyện hiến tế linh huyết. Thấy ngươi có công lớn trong việc bổn quân tấn thần, bổn quân thành toàn cho đôi uyên ương đau khổ các ngươi, cho ngươi chết nhắm mắt.”

            Bồ Đề vung tay lên, tà khí xung quanh tản đi, phía sau hắn mấy mét mới thật sự là thụ tâm Bồ Đề. Trọng Chiêu vẫn bị nhánh cây khóa chặt, gai nhọn cắm vào lồng ngực của hắn, mà trước ngực hắn viên kim đan chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt, như thể ngọn đèn cạn dầu.

            Trọng Chiêu suy yếu ngẩng đầu, hướng Bạch Thước trên mặt đất vươn tay, “A Thước, mau… Đi mau…”

            “Bồ Đề, ngươi đã lấy máu của ta, chỉ cần ngươi thả Trọng Chiêu, ta nguyện ý đem toàn bộ phần máu còn lại trong cơ thể hiến tế hết cho ngươi.” Bạch Thước ngẩng đầu khẩn cầu.

          “Máu của ngươi bổn quân đã lấy rồi, kim đan của hắn ta cũng muốn lấy.” Bồ Đề cười lạnh một tiếng, “Nhưng là miếng mồi trong tay bổn quân, ngươi có tư cách gì cùng bổn quân bàn điều kiện.”

            Bồ Đề vung tay lên, cánh cây giữa không trung hóa thành gai nhọn đâm về phía Bạch Thước.

            “Điện chủ Hạo Nguyệt và ta là bạn bè, nếu như ngươi giết ta, không sợ sẽ chọc giận hắn? !” Thời khắc mấu chốt, Bạch Thước ra sức hô lên.

            Điện chủ Hạo Nguyệt ? Bán thần Yêu giới ?

            Trọng Chiêu sững sờ, Nhĩ Quân im lặng, Bạch Thước điên rồi phải không, nói mê sảng gì vậy?

           Gai nhọn đâm tới trên không trung đột nhiên chậm lại, thấy Bồ Đề dừng tay, Bạch Thước vừa lộ ra sắc mặt vui mừng, lại nghe một tiếng cười khinh thường dưới mặt nạ truyền đến.

            “Cô bé, Yêu tộc vô tình, ngươi thật cho là vì một bán tiên như ngươi, hắn sẽ mạo hiểm?”

            “Sao không? ngay cả ngươi đều muốn lấy được máu của ta, thế gian này muốn tấn thần đâu chỉ có mình ngươi?”

            Bồ Đề vừa nhấc giọng, “Ngươi dùng máu của ngươi cùng hắn làm giao dịch?”

            “Đúng!” Bạch Thước không dài dòng, hướng giữa không trung chỗ ánh sáng ở cửa động, hô to một tiếng. “Điện chủ!”

            Chỗ cửa động không hề có động tĩnh gì.

            “Điện chủ! Điện chủ Hạo Nguyệt !”

        Bạch Thước một tiếng lại một tiếng, Trọng Chiêu, Nhĩ Quân men theo giọng Bạch Thước nhìn lên, nhưng bất luận Bạch Thước có gọi như thế nào, nơi nhìn thấy ánh sáng bầu trời cũng không thấy một tia đáp lại.

            Đáp lại nàng chỉ có tiếng cười đắc ý của Bồ Đề, “Ha ha ha ha ha…”

            Dưới cái mặt nạ kia không biết cất giấu dạng khuôn mặt gì, hắn nhấc lòng bàn tay, vô số nhánh cây bỗng nhiên bay lên trói Bạch Thước lại, bay lên không trung, hắn từng bước đi tới Bạch Thước, âm u mở miệng.

            “Nha đầu, bổn quân ở trên đời tuổi đời có thể lớn hơn ngươi nhiều, ngươi cho rằng chỉ bằng ngươi, một đứa vô dụng có thể tìm thấy chân thân bổn quân sao? Mà ta lại thật thà tin Phạn Việt sẽ buông tha việc thôn phệ ta? Trò hề này của hai người các ngươi không thể gạt được bổn quân. Nếu như ta có thể cho ngươi vào, thế thì người khác tất nhiên vào không được. Toàn bộ đảo Hỏa Băng đều là chân thân Bồ Đề của ta biến thành, các ngươi đã bị phong ấn ở bên trong chân thân của ta, hôm nay ta đã là bán thần đỉnh phong, Tam giới vô thần, không ai có thể phá vỡ kết giới của ta, bao gồm điện chủ Hạo Nguyệt kia của ngươi.”

           Giữa rừng đào, dưới cây cổ thụ, Phạn Việt áo đỏ bay lên, có thể thấy một thủy động, nhưng hắn lại dừng bước.

            “Sao ngươi dừng lại, cô ấy ở phía dưới! Đi nào.” Kim trư đang bay ở không trung hô lên.

            “Vào không được.” Phạn Việt mở miệng, chỉ thấy hắn vung tay lên, yêu lực màu đỏ lóe ra, ép ra kết giới màu đen, kết giới kia bảo vệ mấy mét xung quanh thủy động. Phạn Việt nhắm mắt, tay ngưng tụ yêu lực cường đại hơn đánh vào kết giới, nhưng toàn bộ kết giới không chút sứt mẻ.

       “Hèn chi sức mạnh của hắn so với Long Nhị mạnh mẽ hơn nhiều, nó thôn phệ tòa bộ sinh linh trên đảo này, bây giờ hòn đảo này, chính là nó.” Phạn Việt trầm mắt xuống, đôi cánh đang vỗ và mỏ heo phóng to của Long Nhất  dừng lại giữa không trung.

            Trong thủy động, tay Bồ Đề khô quắt siết cổ Bạch Thước, cặp mắt dưới mặt nạ u ám, tối tăm, hắn thoải mái mà thở dài.

            “Nhưng mà, bổn quân thật đúng là phải cảm ơn máu của ngươi, tiên đồ nhiều cực khổ, có thể chết trong tay bổn quân, cũng không uổng công ngươi tới nhân thế một lần.”

            Tà khí trong tay Bồ Đề đột nhiên trỗi dậy.

            “A Thước. . .” Trọng Chiêu bị trói dưới cây Bồ Đề thấy Bạch Thước sinh tử đến gần, dùng hết toàn lực muốn rút ra cây gai đâm ngực, nhưng cho dù ngực máu tươi đầm đìa, cây gai kia không chút sứt mẻ. Thấy tay Bồ Đề dùng sức vặn cái cổ mảnh khảnh của Bạch Thước, ánh mắt Trọng Chiêu rốt cuộc tuyệt vọng, “A Thước!”

           “Ta tới nhân thế một lần, nhưng không phải là vì lão già khọm ngươi.” Giữa không trung, Bạch Thước vốn đã rủ mắt xuống, đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt trấn tĩnh, “Bạch Thước ta coi như là con kiến, có thể chết trong tay ngươi, nhưng không phải mạng của ta. . . Phạn Việt!”

            Trong khoảnh khắc tà khí rơi vào trán Bạch Thước, trán nàng bỗng nhiên hiện ra một ấn ký ánh trăng đỏ sậm, một đạo yêu lực hùng hậu từ trong ánh trăng bắn ra, linh lực màu đỏ đầy trời giống như tinh quang ngưng tụ thành một bóng người màu đỏ. Bóng người kia một chưởng đánh vào người Bồ Đề, sức mạnh một chưởng này như lời mở màn rút ra vô số yêu lực màu đỏ từ trong thân thể Bồ Đề. Ầm một tiếng, trong cơ thể tà Bồ Đề một tiếng nổ tung, bạch quang lóe lên trong động, tà Bồ Đề như con rối đứt chỉ bị nổ bay trên mặt đất.

            Trong linh lực đầy trời, Phạn Việt ôm Bạch Thước suy yếu, giống như thần linh đáp xuống mặt đất.

            Hắn vung tay lên, chặt đứt dây leo Bồ Đề trói hai người Trọng Chiêu và Nhĩ Quân.

            Trọng Chiêu suy yếu ngã xuống đất, “Sư đệ!” Nhĩ Quân vội vàng chạy tới đỡ Trọng Chiêu, nhưng Trọng Chiêu kiềm nén muốn chạy về phía Bạch Thước, cảnh giác nhìn Phạn Việt.

            Mặc dù nàng không nhìn được điện chủ Hạo Nguyệt, nhưng người trước mặt một thân yêu lực đáng sợ, nàng còn cảm nhận ra được.

            “Trừng cái gì mà trừng? Mắt to à? Lần thứ nhất ta không mắc lừa, chẳng lẽ lần thứ hai ta liền biến thành ngu xuẩn?”

            Tình thế mặc dù trong nháy mắt đảo ngược, nhưng Bạch Thước không dám quên giáo huấn mấy lần trước, loạng choạng bò xuống khỏi người Phạn Việt, tùy ý lau vết máu bên miệng, hướng về tà Bồ Đề đang khiếp sợ trên mặt đất, nhếch miệng cười cười.

         “Ngươi. . . Tại sao trong cơ thể ta có yêu lực của Phạn Việt? Vì sao? !” Quanh thân tà Bồ Đề  bị yêu lực màu đỏ thuần khiết bao phủ, thụ tâm Bồ Đề cách đó không xa cháy lên một ngọn lửa màu đỏ. Tà Bồ Đề phun ra một búng máu, cảm giác được bên trong bản thể đang bị ngọn lửa này thôn phệ, đây là bản thân đang dung hợp với Phạn Việt!

            “Bởi vì ngươi ngu xuẩn.” Phạn Việt nhàn nhạt mở miệng, ánh mắt rơi trên người Bạch Thước, đang ở một bên chống nạnh khí thế vô cùng, nhíu mày, “Hoặc là nói, ngươi xui xẻo, gặp một phế vật tuổi đời nhỏ hơn, nhưng thông minh hơn so với ngươi.”

            Một canh giờ trước, bên bờ đảo Hỏa Băng, đầu Phạn Việt lười quay lại, lành lạnh mở miệng.

            “Ngươi muốn tự mình tìm chết, bản tôn không phụng bồi, Tiên giới ngươi và hắn tranh chấp, bản tôn vui mừng xem cuộc vui.”

         “Nếu như ngươi không giúp ta, bây giờ ta chạy về, đem máu của ta cho hắn, làm cho hắn thành công tấn thành thần gì gì đó, đến lúc đó hai người yêu quái các ngươi, người nào ăn người nào thì không chắc chắn rồi!” Bạch Thước hô to, thấy Phạn Việt quay đầu nhìn về phía mình, vội vàng nhảy ra sau hai bước, đầu hướng lên, “Dù sao thì cùi không sợ lở! Một cái mạng rách của ta, chết thì chết! Thế nhưng ngươi đường đường là điện chủ Hạo Nguyệt Yêu tộc, so với mạng của ta đáng giá hơn nhiều!”

            Thấy sắc mặt vô lại, lợn chết không sợ nước sôi của Bạch Thước, Phạn Việt ngược lại tức cười, “Biết nhược điểm của nó? Ngươi cho rằng nó thực sự là yêu tà? Nó là Thần mộc Bồ Đề Thượng Cổ biến thành, linh thông cửu khiếu, hắn đã sớm nuốt lấy hòn đảo này, vừa rồi chúng ta gặp chẳng qua là thế thân do thần mộc của hắn biến thành. Ngay cả ta cũng tìm không thấy bản thể hắn ở đâu, ngươi là một bán tiên hèn mọn, có thể làm gì hắn?”

            “Hắn muốn ăn ta, chính là nhược điểm của hắn.” Bạch Thước cười hắc hắc, nháy mắt mấy cái, “Điện chủ, chúng ta thương lượng thương lượng.”

       Trong thủy động, Bạch Thước mặt dương dương đắc ý, nghe thấy một câu “Phế vật” kia cuả Phạn Việt, nhất thời xụ mặt xuống, “Này này này, yêu quái, ngươi có thể hay không khoa trương người. . .” Nghênh đón ánh mắt lạnh băng của Phạn Việt, trong lòng Bạch Thước xót xa, vội vàng ngậm miệng quay đầu, nhìn về phía tà Bồ Đề, “Lão già khọm, cái người này. . . Không đúng, cái tiên này a. . . Hừ hừ hừ, yêu tà này, cũng không phải là sống càng lâu lại càng thông minh, ta đã sớm đoán được, chỉ cần ta trở lại cứu A Chiêu, ngươi có thể sẽ lừa gạt ta. Nhưng máu của ta chỉ có chính mình cam tâm tình nguyện hiến tế mới có tác dụng, nếu như ta là ngươi, có biện pháp nào có thể làm cho ta cam tâm tình nguyện hiến tế đây?”

            Bạch Thước thu hồi nụ cười trên mặt, “Mạng của A Chiêu. Nhưng nếu như ngươi lấy mạng của huynh ấy uy hiếp ta, dù sao hiến tế cũng chết, không hiến tế cũng chết, ngươi biết ta là người thông minh, vì vậy cách này đối với ta vô dụng, chỉ có làm cho tự ta tìm được A Chiêu, chứng kiến tính mạng huynh ấy bị đe dọa, ta mới có thể liều lĩnh cứu huynh ấy.”

            Bạch Thước thong thả bước hai bước tại chỗ, cúi đầu xuống đối diện mặt nạ của tà Bồ Đề, “Ngay cả điện chủ Hạo Nguyệt cũng tìm không thấy hang ổ của ngươi, nhưng một trận gió kia ta lại có thể tìm thấy người giấy nhỏ bị thổi tản đi, vì vậy. . . Một khắc từ khi bước vào thủy động này ta biết, bị trói dưới cây Bồ Đề không phải A Chiêu chân chính. Nhưng mà không sao, huynh ấy không phải A Chiêu, nhưng là bản thể cây Bồ Đề người. Ngươi không thấy kỳ quái vì sao trong cơ thể ngươi có yêu lực của điện chủ Hạo Nguyệt? Bởi vì ta đem yêu lực bản nguyên của hắn dẫn vào trong nội đan của ta, lúc ngươi đang hút máu của ta đồng thời cũng hút vào bùa đòi mạng ngươi.”

      Theo Bạch Thước chậm rãi nói, thụ tâm Bồ Đề cách đó không xa cũng bị đốt cháy chỉ còn lại một điểm nhỏ tí tẹo. Yêu lực quanh thân tà Bồ Đề được Phạn Việt biến thành, thân thể dần dần trong suốt, hắn nhìn về phía Bạch Thước, trong mắt thù hằn, “Nha đầu thật độc ác, tâm kế thật sâu, cả ngày bắt ưng, bổn quân lại cũng có ngày bị ưng mổ mắt, ngược lại là ta coi thường ngươi.”

            “Không dám.” Bạch Thước vỗ tay một cái, đi đến Trọng Chiêu, lại vẫy vẫy tay sau lưng , “Điện chủ, miếng gỗ hư này giao cho ngươi, chúng ta hai bên thoả thuận xong, đi, A Chiêu, về nhà!”

            Bạch Thước cười hì hì đi đến Trọng Chiêu.

            “A Thước! Tránh đi!” Trọng Chiêu gần trong gang tấc, nhưng Bạch Thước từ trong ánh mắt hắn thấy sự hoảng sợ  không hiểu được, nàng còn chưa lấy lại tinh thần, một đạo bạch quang ở sau lưng đánh tới, mỗi sợi tóc Bạch Thước có thể cảm nhận được ở sau lưng tiên lực công kích kinh khủng đến cực điểm, da đầu run lên đến nỗi không thể động đậy!

            Trọng Chiêu thoát khỏi Nhĩ Quân, chạy về Bạch Thước.

         Trong chớp mắt bạch quang nổi lên, dây xích bạc trong tay Phạn Việt đã rời khỏi tay. Dây xích bạc và Trọng Chiêu đồng thời đến bên người Bạch Thước, Trọng Chiêu ôm lấy Bạch Thước mạo hiểm nhảy lên tránh thoát bạch quang, nhưng bạch quang một kích chưa trúng, chưa dừng lại, cuốn lấy Nhĩ Quân chưa kịp phản ứng, rơi vào dưới thụ tâm Bồ Đề bị đốt cháy chỉ còn lại một tia sáng. Dưới sự bao phủ của bạch quang, đống tro tàn thụ tâm Bồ Đề âm u hắc quang một lần nữa sáng lên.

            Dây xích bạc chụp hụt Bạch Thước, nhanh bay trở về trong tay Phạn Việt. Mắt Phạn Việt thản nhiên nhìn dây xích bạc không hữu dụng, hừ nhẹ một tiếng, xích bạc tủi thân mà run lên, nằm ngay đơ giả chết.

            Bạch Thước cùng Trọng Chiêu nhìn về phía chỗ thụ tâm Bồ Đề, bạch quang tản đi, chỉ thấy vốn là tà Bồ Đề chỉ còn một hơi thở, một tay bóp cổ Nhĩ Quân, trong tay kia đang nắm một ngọc giản toàn thân óng ánh, mà một đạo tiên lực đáng sợ kia, chính là từ trong ngọc giản mà đến.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *