Bạch Thước Thượng Thần – Chương 31

“Kiến càng lay cây”, chỉ là một Hạ quân tiên giới, lại vọng tưởng luyện hóa Thần mộc

than-an-chuong19

” Ngọc giản trấn sơn? !” Bạch Thước nghẹn ngào hô lên. Nàng là đệ tử ngoại môn của Phiêu Miểu, theo lý là không nên biết ngọc giản này. Nhưng bên người nàng có một lão rùa đen đã thành tinh, có tuổi đời già nhất Phiêu Miểu. Việc hai người thích nhất chính là uống một chút rượu và trò chuyện thường ngày ở dưới gốc cây trong Dược Viên nên Bạch Thước biết rõ những bí mật của đảo Phiêu Miểu.

            Nhưng Phiêu Miểu vốn cũng không phải là Tiên tộc đại phái gì, ngọc giản trấn sơn vừa rồi bị dây xích bạc Phạn Việt đánh trúng, dĩ nhiên chỉ còn lại một phần sức mạnh yếu ớt bảo vệ thụ tâm Bồ Đề sắp tiêu tán kia.

            “Sư tỷ!” Trọng Chiêu biến sắc, muốn ra tay, tay tà Bồ Đề bóp cổ Nhĩ Quân dùng tới ba phần sức mạnh, “Đừng tới đây, nếu không bổn quân có chết, cũng muốn kéo cô ta chôn cùng. Đều cút ra khỏi đảo Hỏa Băng cho bổn quân, bằng không ta sẽ giết cô ta!”

          Trọng Chiêu mặt lộ vẻ khó xử, nếu không phải yêu huyết của Phạn Việt xâm nhập vào thân thể tà Bồ Đề, toàn bộ đảo Phiêu Miểu cộng lại cũng không phải đối thủ của tà Bồ Đề. Một khi bọn hắn bỏ qua cơ hội lần này, chờ tà Bồ Đề “tro tàn lại cháy”, muốn giết hắn sẽ khó khăn.

            Trong mắt Phạn Việt không có Tiên tộc, hắn hừ lạnh một tiếng, dây xích bạc trong tay chém thẳng hướng tà Bồ Đề, nhưng bị Trọng Chiêu đưa tay ngăn lại.

            “Mặc kệ các hạ là người nào, sư tỷ của ta đang trong tay tà ma, kính xin các hạ chớ vọng động.”

            Phạn Việt lạnh lùng khẽ hừ, nhìn Trọng Chiêu giống như con kiến, “Ngu xuẩn.”

            “Sư đệ! Đừng lo cho ta!” Nhĩ Quân vốn choáng váng, thấy Trọng Chiêu vì nàng ra tay, ngược lại nhất thời  sinh ra chí khí anh dũng, cùng tà ma đồng quy vu tận, phẫn nộ nhìn về phía tà Bồ Đề, hốc mắt đỏ lên, “Ngươi hại chết cha ta, giết nhiều sư huynh đệ Phiêu Miểu như vậy, đoạt toàn bộ linh khí Đông Hải ta, hôm nay đừng hòng chạy trốn tìm đường sống!” Nàng ngước cổ, “Tà Bồ Đề, Phiêu Miểu không có đệ tử tham sống sợ chết, ngươi giết đi!”

            Trong chớp mắt Nhĩ Quân ngửa đầu, cái cổ trắng nõn kề dưới cây gai nhọn của tà Bồ Đề đâm ra một vết máu, tà Bồ Đề lại không có tức giận, cái tay kia bóp cổ Nhĩ Quân chẳng biết tại sao còn hướng tránh về sau.

          Phạn Việt sao có thể bận tâm tính mạng của một đệ tử Tiên tộc, yêu lực trong tay hắn chưa ngừng, dây xích bạc lại ra tay lần nữa, “Leng keng” một tiếng, Trọng Chiêu xuất ra Tiên kiếm, lại lần nữa ngăn Phạn Việt.

            “Điện chủ Hạo Nguyệt !”

            Trọng Chiêu không chịu nhượng bộ nửa phần, trong mắt Phạn Việt rốt cuộc lộ ra sự không kiên nhẫn, dây xích bạc trong tay nhắm đến Trọng Chiêu.

            Bạch Thước thấy hai người này lại muốn động thủ, vội vàng ngăn ở giữa hai người, chỉ về tà Bồ Đề, “Ngừng ngừng ngừng, các ngươi làm gì vậy, chỉ một câu nói của tà ma này liền làm cho các ngươi mù quáng, sư tỷ nói cũng đúng, mạng của tỷ ấy và sinh linh cả Đông Hải, đương nhiên là Đông Hải quan trọng hơn!”

            “A Thước…” Trọng Chiêu bất đắc dĩ gọi nàng.

            Bạch Thước hùng hồn hét lên, mặt Nhĩ Quân đen lại, “Bạch Thước! Được lắm, ta biết ngay ngươi không có lòng tốt… Ngươi đừng si tâm vọng tưởng, cứ cho là ta chết rồi, ngươi cũng không xứng với sư đệ Trọng Chiêu!”

            Nhĩ Quân mang uy nghiêm của đệ tử tiên môn hết nửa đời người, đến phút cuối, cũng không để ý rụt rè, ngược lại thoải mái mà nổi giận với Bạch Thước.

            “Nhĩ Quân sư tỷ, tỷ yên tâm, tỷ không chết được, tà Bồ Đề sẽ không làm hại tỷ.” Bạch Thước quay đầu, nhìn về phía Nhĩ Quân, “Coi như là hắn sẽ diệt toàn bộ Phiêu Miểu, hút hết sinh linh Đông Hải, hắn cũng sẽ không động thủ với tỷ.”

            Lời này vừa ra, mọi người hoàn toàn nghe không hiểu, Nhĩ Quân vẻ mặt ngu ngơ, vẻ mặt hiện đầy chữ mà không nói nên lời “Bạch Thước ngươi lòng dạ hiểm độc, lão nương tin ngươi ác” .

            “Ta nói đúng không?” Ánh mắt Bạch Thước rơi vào người tà Bồ Đề, khẽ than, “Chưởng môn Tùng Hạc .”

            Tà Bồ Đề bỗng nhiên ngẩng đầu, tay bóp cổ Nhĩ Quân cứng đờ.

          Trong thủy động yên tĩnh như chết, Trọng Chiêu và Nhĩ Quân chấn động vô cùng, chỉ có Phạn Việt, không ngạc nhiên, trong tai văng vẳng giọng Bạch Thước bên bờ biển.

            “Hắn muốn ăn ta, chính là nhược điểm của hắn … Nhưng, nhược điểm của hắn không chỉ có thế.”

           “Còn có cái gì?”

            “Thân phận của hắn, có lẽ… Hắn không phải là cây Bồ Đề chân chính.”

            Câu này, rốt cuộc làm cho Phạn Việt cũng nhíu mày.

            “A Thước, muội gọi hắn là gì?” Trong thủy động, giọng Trọng Chiêu khô khốc.

            “Ngươi nói vớ va vớ vẩn gì vậy? Bạch Thước! Tà vật này sao lại là cha ta? !” Câu này của Bạch Thước, so với việc giành Trọng Chiêu càng làm cho Nhĩ Quân phẫn nộ, nàng tức giận đến nỗi toàn thân phát run, “Cha ta ba năm trước đây là vì phong ấn tà ma này tiên lực cạn kiệt mà chết! Ngươi đừng có nhục mạ danh tiếng của ông ấy!”

           “Sư tỷ Nhĩ Quân, tỷ một chút cũng không thấy kỳ quái sao? Tà Bồ Đề rõ ràng mất sạch nhân tính, mười hai vị sư huynh vừa vào đảo đã bị hút khô tiên lực mà chết. Hắn đối với ta và A Chiêu cũng không có nửa phần nương tay, nếu không phải điện chủ Hạo Nguyệt, ta và A Chiêu sớm đã biến thành tế phẩm để hắn tấn thần. Nhưng vì cái gì, từ lúc vào đảo đến nay, tỷ ngoại trừ có chút bị thương da thịt, một chút chuyện đều không có?”

            Nhĩ Quân sững sờ, đột nhiên nhớ tới vừa rồi lúc cái cổ kề vào cây nhọn Bồ Đề, tà Bồ Đề kia liền tránh, thì biến sắc. Nhưng nàng lắc đầu, không dám nhìn tà Bồ Đề trầm mặc bên cạnh , “Không thể nào, ngươi nói bậy, ta, ta không tin…”

            Trọng Chiêu lại đột nhiên mở miệng, nhìn về phía tà Bồ Đề: “Ngọc giản trấn sơn là linh khí Phiêu Miểu ta. Ta và sư tỷ hôm nay được sư thúc truyền thừa mới biết sử dụng thế nào, ngươi…” Giọng Trọng Chiêu khô khốc, nói ra nghi hoặc trong lòng: “… Vì sao biết sử dụng?”

            Pháp bảo tiên môn đều có truyền thừa, huống chi là pháp khí linh hồn của tiền bối kế thừa đảo Phiêu Miểu. Vừa rồi bọn hắn quá mức bối rối, lại không để mắt đến điểm rất trọng yếu này.

            Đối mặt chất vấn Trọng Chiêu, tà Bồ Đề chỉ là trầm mặc. Nhĩ Quân sững sờ nhìn người đeo mặt  bên cạnh, toàn bộ người đều run rẩy, bỗng nhiên nàng quay đầu, hốc mắt đỏ bừng nhìn về phía Trọng Chiêu, “Trọng Chiêu, đệ đừng quên là cha ta chết như thế nào. Nếu như không phải trước khi chết, ông ấy đem nội đan và một thân tiên lực truyền cho đệ, đệ làm sao có thể ba năm thành tiên? ! Hắn là tà ma! Không phải cha ta! Cha ta ba năm trước đây đã chết rồi!”

            Trọng Chiêu tay nắm tiên kiếm ngừng lại, nhất thời khó có thể hỏi lại. Tiên đồ của hắn tất cả đều là đảo Phiêu Miểu và Chưởng môn Tùng Hạc ban tặng. Dù cho hắn không chất vấn lời nói Bạch Thước, lúc này cũng không dám vọng đoán cả đời thanh danh của Tùng Hạc, nhưng…

            “Sư tỷ, trận Kinh thiên bị hủy rồi.”

          Toàn bộ người Nhĩ Quân cứng đờ, dặn dò của Tùng Phong trước khi đi vang lên bên tai nàng.

            “Quân nhi, trận Kinh thiên là đại trận hộ sơn của Phiêu Miểu ta, chỉ có người biết rõ mắt trận, mới có thể hủy nó. Tà ma kia có lẽ sớm đã trà trộn vào nội môn Phiêu Miểu ta, ngoại trừ bản thân con ra, người nào đều không thể tin.”

            Nếu như sư thúc đã đoán sai, tà ma kia không phải trà trộn vào nội môn, mà vốn dĩ là người trong Phiêu Miểu… ?

            “Bản tôn vẫn cảm thấy kỳ quái, cây Bồ Đề mặc dù rơi xuống Tam giới, nhưng tốt xấu gì cũng đã từng là Thần mộc ở Thần giới chịu cảm hóa vài vạn năm. Sao rơi vào ma đạo, trở thành tà ma, hóa ra là do nhân tâm.” Phạn Việt nhàn nhạt mở miệng, “Ba năm trước đây, ngươi đã nuốt cây Bồ Đề, chiếm thần hồn của nó.”

            Phạn Việt một câu hoà theo, ba người cùng nhìn về phía tà Bồ Đề đang trầm mặc. Tà Bồ Đề rốt cuộc mở miệng, cũng không phải mang theo cái giọng quỷ dị khàn khàn mà ngược lại mang theo một giọng trầm thấp, mệt mỏi và quen thuộc.

             “Ba năm trước đây ta không nên nhất thời mềm lòng, để ngươi ở lại đảo Phiêu Miểu.” Tà Bồ Đề nhìn chằm chằm vào Bạch Thước, mặt nạ trên mặt tản đi, đúng là Chưởng môn Tùng Hạc mà ba năm trước đây sớm đã quy  tiên

            “Cha. . .”

            “Sư phụ. . .”

            Trọng Chiêu và Nhĩ Quân nhìn khuôn mặt vô cùng quen thuộc trước mặt, một người ngỡ ngàng, một người khiếp sợ. Dù cho sớm đã bị Bạch Thước vạch trần chân tướng, nhưng lúc tà Bồ Đề thật sự tháo mặt nạ xuống, trong lòng hai người vẫn chấn động vô cùng.

            Tà ma thiếu chút nữa phá hủy đảo Phiêu Miểu lại là Tùng Hạc bảo vệ Đông Hải ngàn năm, người đứng đầu tiên môn! Điều này sao có thể!

            “Ta đã tự đoạn tiên mạch, lúc trước ngay cả Tùng Phong cũng không có phát hiện ra, ngươi rút cuộc làm sao đoán ra thân phận của ta?” Nếu không phải Bạch Thước và Phạn Việt giao dịch, lại ở trước mặt mọi người vạch trần thân phận của hắn, hắn không đến mức thất bại trong gang tấc. Tùng Hạc mấy năm trù tính, nhưng lại thất bại trong tay một bán tiên nho nhỏ, hắn quả thực muốn hỏi cho rõ.

            “Bởi vì một câu nói và một bí mật.”

            “Câu nói gì?”

            “Lần thứ nhất, lúc ngươi hóa thành A Chiêu lừa ta hiến tế linh huyết, từng nói với ta, năm đó chúng ta ở trên đảo, ta từng nói với ngươi đồng sinh cộng tử. . . Những lời này, ngoại trừ A Chiêu chân chính, không có người thứ ba biết , tà Bồ Đề làm sao mà biết được? Trong thiên đạo, chỉ có linh mạch tương giao, vì tạo căn cốt , mới có thể nhìn lén quá khứ. Trên đời này có thể nhìn trộm chuyện A Chiêu che giấu trong trong lòng, chỉ có Chưởng môn Tùng Hạc ba năm trước đây vì A Chiêu tạo căn cốt .

           “Vậy bí mật là gì?”

            “Bí mật linh huyết của ta. Con người của ta, ta tự mình biết, thứ nhất là sợ chết, thứ hai là sợ chết, thứ ba vẫn là sợ chết. Ta chẳng qua là một bán tiên, bản lĩnh bảo vệ tính mạng nửa điểm cũng không có. Nếu cả Tam Giới đều biết máu của ta giống như linh dược nhất phẩm, đừng nói tới Yêu giới, nói không chừng những người tu luyện ở Tiên giới có ý xấu đều có thể lặng lẽ đem ta đi tu luyện. Vì vậy thường ngày ta hận không thể sống như con chim cút, rất sợ chuyện này bị người ta biết. Từ khi rời khỏi nhân gian bước vào tiên đạo, ba năm này chỉ duy nhất một lần ta làm lộ linh huyết, chính là tại đảo Hỏa Băng này lấy máu cứu người, mà người ta cứu, chính là ngươi, Chưởng môn Tùng Hạc .”

         “Thế là ta bắt đầu suy ngược lại hết thảy những phát sinh đêm nay, ta vào đảo Hỏa Băng lấy linh dược vốn là nhất thời cao hứng, nhưng Bạch Hổ trong rừng và A Chiêu biến hình lại là sớm có chuẩn bị. Lúc điện chủ Hạo Nguyệt nói cho ta biết nơi đây đã sớm là một đảo chết, ta liền đoán được ngay cả Tầm bảo tập kia trong Thư các cũng là ngươi chuẩn bị cho ta. Ta giỏi nghiên cứu dược đạo, lại thường nhìn lén tàng thư trong Các, chỉ cần có một ngày ta lật đến, thì nhất định sẽ bước lên hòn đảo này, trở thành tế phẩm cho ngươi tấn thần .”

            Bạch Thước rốt cuộc cũng nói xong, nàng thở ra một hơi, có chút bất đắc dĩ, “Vì một bán tiên nho nhỏ như ta mà trù tính đến tận lúc này, quả nhiên là vất vả cho ngươi rồi,  Chưởng môn Tùng Hạc .”

            Trong thủy động nhất thời vô cùng an tĩnh, Nhĩ Quân cho tới bây giờ cũng không thể tin tưởng những gì trước mắt.

            “Cha, nàng ta nói là sự thật? Là cha giết sư huynh đệ, là cha hóa thành tà Bồ Đề làm hết thảy chuyện này? Tại sao cha phải làm như vậy? ! Vì cái gì!”

           “Vì cái gì? ! Ta là vì Phiêu Miểu!” Tà Bồ Đề, không, Tùng Hạc bỗng nhiên mở miệng, “Phiêu Miểu ta mấy trăm năm trước cũng là một trong sáu Tiên giới môn. Nhưng từ khi ba trăm năm trước Thần giới mở ra, Phượng tộc quật khởi, toàn bộ linh mạch  thuộc về Phượng tộc Ngô Đồng sở hữu. Phái Phiêu Miểu ta ngoại trừ chỗ này vốn là đảo, thì không có Động thiên phúc địa có thể cung cấp tu luyện. Một hòn đảo này làm sao cấp dưỡng toàn bộ tiên môn, đáng thương môn phái Phiêu Miểu trăm năm từ từ tàn lụi, lại không có một người tu luyện tới Thượng quân đỉnh phong, càng trở thành mạt lưu Tiên giới. Mười năm trước ta dự cảm lôi kiếp buông xuống. Nếu như không qua được lôi kiếp, thân thể ta tiêu biến, không thể tiếp tục còm ngó cơ hội thần đạo. Ta vốn đã tuyệt vọng. . .”

            “Nhưng lại cứ ngay lúc này, thiên hỏa rơi vào Đông Hải, đốt cháy vạn linh. sau khi ta tới đây tra xét sau mới phát hiện thiên hỏa này là một khối Bồ Đề thần lực hùng hậu, chỉ cần ta có thể luyện hóa nó, ta có thể tấn thần, lại tăng uy danh Phiêu Miểu ta, làm cho Phiêu Miểu vùng dậy ở Tam giới!”

            “Kiến càng lay cây”, chỉ là một Hạ quân tiên giới, lại vọng tưởng luyện hóa Thần mộc.” Phạn Việt hừ lạnh một tiếng.

             ** “Kiến càng lay cây”: là ẩn dụ cho sức mạnh vốn dĩ yếu ớt, nhưng lại ảo tưởng muốn rung chuyển một thứ mạnh mẽ

          “Đúng vậy, ta đã thất bại.” Mặc dù Tùng Hạc cười khổ, cũng không cam chịu, “Nhưng trời không quên Phiêu Miểu ta, ngay lúc ta luyện hóa thần mộc thất bại, lúc sắp chết, lại để ta gặp được hai phàm nhân.”

             Ánh mắt Tùng Hạc rơi vào người Bạch Thước, “Mà máu của một người trong số đó không chỉ có thể trị cho ta, càng làm cho ta áp chế được thần hồn của Thần mộc Bồ Đề còn chưa khai hóa.”

            Bạch Thước sững sờ, chỉ chỉ bản thân, cái gì? ! Hóa ra là những chuyện hôm nay đều là do nàng ba năm trước đây trời đưa đất đẩy mà tạo thành. Ông trời của tôi ơi, thật đúng là oan nghiệt !

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *