Bạch Thước Thượng Thần – Chương 32 || Tinh Linh

Bạch Thước giương mắt nhìn, nhìn thấy một thân thể khỏa thân cùng một khuôn mặt vừa quen thuộc vừa lạ lẫm.

Than-An-chuong15

“Mặc dù ngươi tạm thời áp chế  thần hồn Bồ Đề, nhưng với linh lực của ngươi, không cách nào luyện hóa nó, ngươi đã dùng tà pháp.”Phạn Việt nhíu mày, cái câu này cũng không phải là dò hỏi, mà là kết luận.

            “Không sai. Tiên đạo đã bất công, đới với Phiêu Miểu ta không chừa đường sống, thế thì ta rơi vào tà ma thì sao! Tam giới vốn không có luật, ai mạnh người đó là luật!” Trong mắt Tùng Hạc không còn một chút tiên cốt nhân từ, chỉ còn lại bướng bỉnh.

            “Ít có tự mình dát vàng lên mặt đi, cái gì vì tiên môn, chẳng qua chỉ là ham muốn cá nhân mà thôi. Theo bản tôn biết, sau khi hai vị Phượng Hoàng nhập chủ Thiên Cung chưởng quản Tiên giới, đã trực tiếp đem mười tám đảo Động thiên phúc địa của Đông Hải tặng cho Tiên tộc tu luyện. Phiêu Miểu ngươi không có người, tu hành không thành đường đại đạo, ngược lại đem trách nhiệm đùn đẩy cho Phượng tộc…” Phạn Việt phát ra một tiếng cười lạnh, “Cũng là tiên tộc lại chỉ là ngụy quân tử, miệng đầy nhân nghĩa , không biết xấu hổ như thế, đổi trắng thay đen, thật đúng là làm cho bản tôn mở rộng tầm mắt.”

           Phạn Việt không mở miệng thì thôi, một khi mở miệng có thể nghẹn chết người. Lời này từ trong miệng Yêu Tộc nói ra, tát vào mặt Tùng Hạc, thiếu chút nữa làm cho một hơi thở còn sót lại của Tùng Hạc thiếu chút nữa không còn.

            “Ngươi!” Tùng Hạc tức giận đến phát run, sắc mặt bi phẫn, nhưng không thể cãi lại. Có lẽ ngay từ đầu hắn gạt Tùng Phong luyện hóa cây Bồ Đề là vì Phiêu Miểu, nhưng về sau hắn giả chết đọa ma, nuốt toàn bộ sinh linh Đông Hải, thậm chí lúc không tiếc lấy chúng đệ tử và Bạch Thước hiến tế, hắn là vì tư dục cố chấp, lòng người đen tối mà thôi!

            Phạn Việt không dài dòng nữa, dây xích bạc vù vù, “Nghe những chuyện dơ bẩn làm bẩn tai bổn tôn, nói nhảm đủ rồi, bản tôn tiễn ngươi một đoạn.”

            Dây xích bạc từ trong tay Phạn Việt bay ra, thẳng hướng đến Tùng Hạc, Tùng Hạc vốn chỉ còn một chút thụ tâm Bồ Đề che chở thần hồn, bây giờ lại mất  đi Nhĩ Quân làm con tin, không có đường sống.

            Hắn nhắm mắt chờ hồn phi phách tán, chợt một đạo kiếm quang bổ qua, vang lên bên tai giọng kinh ngạc của Trọng Chiêu, “Sư tỷ!”

         Nhưng là Nhĩ Quân hành động, nàng từ lúc Tùng Hạc mở miệng vẫn im lặng không nói gì, lúc này lại đem hết toàn lực ngăn cản một kích của dây xích bạc. Nhưng nàng chẳng qua là một hạ quân hèn mọn, nếu không phải yêu lực Phạn Việt bị hao tổn, như thường ngày chỉ cần dư quang của dây xích bạc cũng có thể nghiền nát chân nguyên của nàng. Dây xích bạc thấy nàng ngăn cản, thân xích ngừng lại, không có đánh xuống, móc dây xích khó khăn lắm dừng lại cách trán Nhĩ Quân một tấc.

            “Quân nhi…” Tùng Hạc trợn mắt nhìn một màn này, trong mắt xúc động, liền muốn bỏ thụ tâm Bồ Đề, xuất thủ.

            “Không được qua đây! Cha đi đi!” Nhĩ Quân dường như cảm giác được ý đồ của Tùng Hạc, nhưng không quay đầu lại, nước mắt tràn mi hô to, “Cha! Cầu xin cha đừng hại…người nữa, cha đi đi, đừng quay về Đông Hải, cũng đừng trở về nữa!”

            Nhĩ Quân mặt đầy nước mắt, đem kim đan trong cơ thể  tế ra, mãnh liệt ném vào trên không Thủy động một vòng ánh sáng, Thủy động phá vỡ một khe hở .

            “Đi đi! Cha!”

             Lấy tính mạng vì Tùng Hạc kiếm một con đường sống, Nhĩ Quân không dám nhìn Trọng Chiêu và Bạch Thước. Tùng Hạc đã đọa ma, lại giết hại đồng môn, đừng nói trời không thể dung hắn, toàn bộ Phiêu Miểu cũng sẽ xem hắn là tà đạo phản bội. Nhưng Tùng Hạc dù sao cũng là cha nàng, cứ coi như là làm trái với tiên luân chi đạo, nàng cũng không thể trơ mắt nhìn Tùng Hạc chết ở trước mặt mình.

            Tùng Hạc lại không chần chờ, cầm lấy thụ tâm Bồ Đề hướng về khe hở bay đi.

            “Muốn chết.” Mắt thấy Tùng Hạc muốn chạy trốn, Phạn Việt hừ lạnh, không kiên nhẫn nữa, dây xích bạc chém xuống.

            “Điện chủ! Đừng!”

            “Dừng tay!”

          Bạch Thước và Trọng Chiêu vội vàng ngăn cản, Phạn Việt trở tay vung xuống, một đạo kết giới ngăn hai người lại. Hai người không chút đề phòng đâm vào kết giới, cũng chẳng biết tại sao, chỗ Bạch Thước đụng vào mềm mại vô cùng. Kết giới kia dường như giống như vật sống, giúp đỡ nàng một chút, Trọng Chiêu lại không được đãi ngộ này, toàn bộ người như đâm vào tảng đá, nặng nề bắn ra, lại nặng nề rơi xuống đất.

            Phạn Việt ngay cả liếc qua cũng không có liếc hai người lấy trứng chọi đá, đầu ngón tay khẽ nâng, dây xích bạc phát ra một đạo hào quang, cũng không lưu tình, bổ về trán Nhĩ Quân.

            Yêu khí đâm vào máu thịt, máu tươi tung tóe, nhuộm đỏ cả kết giới, Bạch Thước không đành lòng nhìn một màn này, sớm đã tránh ánh mắt.

            “Cha!”

       Một tiếng la bi phẫn vang vọng Thủy động, Bạch Thước quay đầu, đã thấy trên thân Tùng Hạc bắn ra vạn trượng hắc quang, hóa thành một vòng tròn hộ thuẫn, bảo vệ  trước người Nhĩ Quân, dây xích bạc đâm vào chính là lồng ngực của hắn.

            Dây xích bạc đâm thủng ngực, lấy đi thụ tâm Bồ Đề, bay trở về trong tay Phạn Việt .

            “Điện chủ Hạo Nguyệt, hết thảy hôm nay đều do một mình ta gây nên, thụ tâm Bồ Đề vật về chủ cũ, Phiêu Miểu chẳng qua là Đông Hải mạt lưu, kính xin điện chủ tha cho môn phái Phiêu Miểu ta.”

            Tùng Hạc run rẩy mà đem nội đan Nhĩ Quân ném vào trong cơ thể nàng, thân thể dần dần trong suốt.

            “Cha!” Nhĩ Quân khóc, bay tới hướng Tùng Hạc, Tùng Hạc đưa tay, dường như hướng mặt Nhĩ Quân an ủi, “Hài tử, cha, cha sai rồi. . .”

            Nhĩ Quân còn chưa tới kịp chạm được tay Tùng Hạc duỗi ra, Tùng Hạc đã hóa thành tro bụi.

          “Cha!”

            Thấy Tùng Hạc thần hồn tiêu tán, Nhĩ Quân phun ra một ngụm máu rồi té xuống đất, kết giới ngăn cản Trọng Chiêu biến mất, Trọng Chiêu vội vàng bay lên, tiếp được Nhĩ Quân té xỉu .

            Trong chớp mắt, hắc quang trong Thủy động hoàn toàn biến mất, nhánh cây Bồ Đề rơi đầy đất  biến mất, ảo cảnh trong Thủy động tiêu tán. Tiếng nước biển vỗ vào bờ biển vang lên bên tai ba người, ba người thân đang ở trên bờ đảo Hỏa Băng, ánh trăng muộn chiếu vào người mọi người, vạn linh khôi phục sự sống, dường như mấy kiếp.

            Bạch Thước nhất thời cũng có chút mù mờ, thấy Phạn Việt muốn đi, không khỏi gọi hắn, “Điện chủ. . .”

         Phạn Việt cũng không quay đầu lại, chỉ bước chân ngừng lại, phất tay một đạo hào quang rơi xuống trên người Nhĩ Quân. Ánh sáng màu đỏ hiện lên, khuôn mặt  Nhĩ Quân thống khổ, phát ra tiếng. Trọng Chiêu gầm lên, mặt đầy đề phòng, “Điện chủ Hạo Nguyệt , ngươi làm cái gì? !”

            Bạch Thước không đề phòng, Phạn Việt lại đột nhiên ra tay đối với Nhĩ Quân, nhất thời phản ứng không kịp, rồi lại nhớ tới một màn này không khỏi có chút quen thuộc, vội vàng nói: “Sư huynh, bảo vệ nguyên đan sư tỷ, không cần lo lắng, Điện chủ không có thương tổn tỷ.”

            Bạch Thước vừa quay đầu lại, Phạn Việt đã hóa thành một đạo lưu quang biến mất ở phía chân trời.

            Quả nhiên thần sắc thống khổ của Nhĩ Quân biến mất, ngủ thật say, Trọng Chiêu xem xét xung quanh thân nàng, thấy chân nguyên nàng cũng không bị hao tổn, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

             “Hắn đã làm gì?”

            “Hắn lấy đi trí nhớ tối nay của sư tỷ Nhĩ Quân .”

            Mọi âm thanh đều yên tĩnh, Bạch Thước nhìn chân trời đã không còn tinh quang, chẳng biết tại sao lại có chút buồn vô cớ.

            Bạch Thước than khẽ, Trọng Chiêu sững sờ, vừa muốn mở miệng hỏi Bạch Thước làm sao mà biết, đã thấy Bạch Thước quay đầu, theo trong tay áo móc ra một cọng mầm cây óng ánh thần lực, nhưng là một đoạn cây Bồ Đề nhỏ.

            “Cái này là. . . ?”

         “Cây Bồ Đề đó, vừa rồi tà Bồ Đề kia muốn giết ta, ta lén ở bên cạnh thụ tâm thuận tay lấy một đoạn. Đây chính là Thần mộc Thần giới, so với địa bảo nhất phẩm có thể trân quý hơn nhiều, nhất định vì huynh luyện chế đan dược nhất phẩm. Giằng co đến nửa đêm, cuối cùng cũng không có phí công.” Bạch Thước cười hắc hắc, duỗi lưng một cái, “Đi, A Chiêu, chúng ta về nhà!”

            Nhìn nụ cười trên mặt Bạch Thước, Trọng Chiêu đè xuống nghi hoặc trong lòng , nhẹ nhàng gật đầu.

            Mà thôi, Bán thần Hạo Nguyệt người đứng đầu Yêu giới và bọn họ cách nhau như trời và đất, hà tất hỏi lại.

            Nội điện đảo Phiêu Miểu đèn đuốc sáng trưng, ngọc giản một lần nữa được đặt trên bàn, Tùng Phong nhìn qua ngọc giản của tổ tiên, khuôn mặt già đi mấy tuổi, lo lắng tiều tụy.

           Trải qua một kiếp hôm nay, đại trận hộ sơn bị hủy, linh lực ngọc giản trấn sơn cũng còn lại không bao nhiêu, mười hai lưu vân đệ tử gặp nạn, phái Phiêu Miểu đã là mặt trời sắp lặn.

            “Sư huynh à sư huynh, huynh suy nghĩ sai lầm, hủy đi nghìn năm căn cơ Phiêu Miểu.” Trong mắt Tùng Phong bất đắc dĩ, ho khan một tiếng, thân hình run lên, Trọng Chiêu ở một bên vội vàng đỡ lấy Tùng Phong, ánh mắt ân cần, “Sư thúc.”

            Tùng Phong vẫy vẫy tay, hơi nghi ngờ hỏi: “Con vừa mới nói. . . Điện chủ Hạo Nguyệt kia  trước khi đi đã xóa đi trí nhớ Quân nhi.”

            “Vâng. Sư thúc, điện chủ Hạo Nguyệt này rốt cuộc có lai lịch gì?”

            Tùng Phong lắc đầu, “Tam Giới chỉ biết người đứng đầu điện Hạo Nguyệt  lai lịch không rõ, là một yêu tu kỳ tài. Mười năm trước, hắn ngang trời xuất thế chém hết Thao Thiết cực Bắc, từ đó về sau một trận chiến thành danh. Không có ai biết lai lịch của hắn, nhưng ta nghe nói hắn ẩn cư ở vùng Cực Bắc Yêu giới, cực ít xuất hiện ở trước người khác. . .Sau khi Bồ Đề hạ thế ở Đông Hải, sư huynh lấy chân nguyên bản mệnh đem khí tức nó che giấu, ngay cả Thiên Cung cũng không biết. Có thể lần này hắn tới Đông Hải, rõ ràng chính là vì thụ tâm Bồ Đề, như thế xem ra, chỉ e là hắn cùng Bồ Đề có nguồn gốc sâu xa. . .”

            Giọng Tùng Phong ngừng lại, “Mà thôi, chuyện của bán thần, cũng không phải một Phiêu Miễu hèn mọn ta có thể dò xét. Chiêu nhi, về sau hành tẩu Tam giới, nếu như lại có cơ duyên gặp được điện chủ Hạo Nguyệt, lấy lễ đối đãi, đừng có đắc tội.”

            Trọng Chiêu sững sờ: “Sư thúc. . . ?”

            “Chuyện sư phụ ngươi đọa ma nếu như Thiên Cung biết, Phiêu Miểu ta nhất định chịu sự phỉ nhổ của tiên môn, khó chứa ở Tam Giới. Hắn đã lấy đi trí nhớ Quân nhi, chính là lưu lại Phiêu Miểu ta một con đường sống. Cho dù Tiên Yêu có khác, Phiêu Miểu ta cũng nên nhận hắn phần ân tình này.”

            Mặc dù Tiên Yêu  vốn có hiềm khích, nhưng cũng không giống như mấy trăm năm trước, giống như nước với lửa, chỉ có ma đạo làm cho Tam giới phỉ nhổ.

            “Vâng, đệ tử hiểu.”

            “Thế đệ tử ngoại môn Bạch Thước. . .”

            Nhìn thấy lo ngại trong mắt Tùng Phong, thần sắc Trọng Chiêu ngưng lại, vội nói: “Sư thúc yên tâm, trí nhớ A Thước cũng bị điện chủ Hạo Nguyệt lấy đi rồi.”

            Tùng Phong gật đầu, nhẹ nhàng thở ra.

            Trọng Chiêu đem chuyện phát sinh trên đảo Hỏa Băng báo cho Tùng Phong biết, nhưng che giấu bí mật linh huyết của Bạch Thước và nàng là mấu chốt trong chuyện này. Tùng Phong chỉ biết Bạch Thước ra đảo hái thuốc, trời xui đất khiến xông vào đảo Hỏa Băng kích động phong ấn, lúc này mới dẫn tới hắn phát hiện chỗ của tà Bồ Đề.

              “Nó tính ra đối với Phiêu Miểu có công, sau ngày hôm nay để nó làm nội môn đệ tử đi.”

            Mười hai lưu vân đệ tử vẫn lạc, mặc dù Bạch Thước tu tiên không quá mức thiên phú, nhưng một tay luyện được đan dược tốt, đối với Phiêu Miểu bây giờ coi như là một nhân tài.

            Sắc mặt Trọng Chiêu vui vẻ, “Đa tạ sư thúc.”

            “Chiêu nhi, trải qua chuyện này, Phiêu Miểu ta càng thêm suy bại. Sư thúc già rồi, đối với con đường tu luyện khó tiến thêm nữa, sau này gánh nặng phái Phiêu Miểu đặt ở trên người của con rồi.”

            “Sư thúc. . .” Thấy Tùng Phong vẻ mặt tràn đầy bi thương, Trọng Chiêu nhất thời cũng không biết nói gì cho phải.

            “Võ tiệc Ngô Đồng” ba tháng sau, nếu như con có thể giành được thắng lợi, giành được Kiếm ngô đồng bái nhập Thiên Cung tu luyện. Phiêu Miểu chúng ta có lẽ có ngày được xếp vào Tam sơn lục môn.” Tùng Phong vỗ vỗ vai Trọng Chiêu, nhìn về ngọc giản đầy Điện thở dài nói.

             “Sư thúc yên tâm, đệ tử nhất định dốc hết toàn lực.” Trọng Chiêu trầm giọng mở miệng.

            Yêu giới Cực bắc, hàn băng ngàn dặm, nơi này quanh năm tuyết đọng, là nơi tụ họp Yêu thú hung ác nhất thế gian, nhưng lúc này mọi âm thanh đều yên tĩnh, vạn thú đều không dám lộ ra khí tức, chỉ vì chỗ băng nguyên sâu nhất đứng sừng sững một Tuyết điện mỹ lệ, uy nghiêm.

            Mặt trăng lạnh lẽo tỏa ra ánh sáng nhạt lạnh lùng, trong hậu điện không có một chút khói lửa. Điện chủ thích yên tĩnh, không ai dám đặt chân đến Hậu điện. Chỉ có mảnh gỗ Long Nhị Lừa ở trên bàn  trái nhảy phải nhảy, nhưng vô luận nó nhảy thế nào, bao giờ cũng nhảy ra khỏi bàn gỗ thì trong chớp mắt đánh bật trở về bàn.

            Long Nhị Lừa lần thứ một trăm lẻ tám té theo thế chó ăn phân, ý định không ngừng cố gắng. Linh lực của nó bị Phạn Việt phong ấn, bốn phía bàn này còn bị hạ xuống cấm chế, Long Nhị Lừa cũng biết tốn công vô ích, dù sao cũng không có ai, tìm một chút chuyện cho vui.

            Một đạo ánh sáng đỏ hiện lên, Phạn Việt hiện thân trong Điện. Thân hình Long Nhị Lừa đang nhảy lên cứng đờ, vội vàng té trên bàn giả chết, làm một lừa gỗ bị cấm xứng với tên gọi.

          Kim Trư từ trong tay áo Phạn Việt bay ra, nhưng là vẻ mặt vui mừng.

            “Thật tốt quá, rốt cuộc cũng đem được Long Tam về, nhanh nhanh nhanh, ngươi nhanh luyện hắn.”

            Long Nhị Lừa đang giương lỗ tai, nghe thấy Long Nhất Trư kêu to, mắt to cả kinh, chỉ thấy trong lòng bàn tay Phạn Việt một thụ tâm Bồ Đề Tâm đang cháy lập lòe.

            Phạn Việt phất tay, trên mặt đất xuất hiện một trận pháp phức tạp, cổ xưa. Trong trận, ngọn lửa cháy lên, Phạn Việt đi vào cổ trận, tĩnh tọa trong đó. Ngọn lửa chẳng mấy chốc đốt cháy y phục hắn hầu như không còn, chỉ thấy trên thân hắn bảy ngôi sao như đao khắc in dấu ở trước ngực. Lúc này, bảy ngôi sao sinh ra hoa văn bụi gai quỷ dị, hợp thành một đường đâm trúng trái tim.

            Ánh trăng tròn giữa không trung, Phạn Việt còn chưa kịp đem thụ tâm Bồ Đề luyện hóa, đột nhiên phun ra một búng máu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Long Nhất Trư chẳng biết lúc nào bay đến trên bàn dài, thoải mái mà tựa vào người Long Nhị Lừa cứng ngắc, bắt chéo chân đối với cái màn này cũng chẳng bất ngờ.

          “Không phải ta nói ngươi, đã bị cấm chế áp chế chỉ còn lại năm thành linh lực, còn khoe sức làm gì, chỉ cần đợi một ngày nữa, thần lực ngươi khôi phục, thu thập tà Bồ Đề kia không phải là chỉ cần cái nhấc tay thôi sao? Nhưng ngươi lại ngay thời điểm yếu nhất muốn cùng nàng ta dùng máu ký khế ước thần hồn, hao tổn tâm thần không nói, còn giúp nàng ta cứu hai tiên môn đệ tử, Điện chủ của ta, đầu ngươi bị lừa đá hả?”

             Long Nhất Trư vừa lành lạnh mở miệng, vừa đúng lúc đá con lừa gỗ dưới chân.

            Phạn Việt khuôn mặt băng lãnh, lạnh lùng nhìn Long Nhất Trư. Long Nhất Trư bĩu môi lầm bầm, “Cả nói cũng không cho nói? Thương thế của ngươi thành như vậy, ngươi xem nha đầu kia có quan tâm đến ngươi nửa câu, người ta một lòng lo lắng cho ngựa tre, ta cũng không tin ngươi không có nhìn thấy nàng ta lén lút giấu một đoạn cây Bồ Đề. . .”

             Long Nhất Trư lời còn chưa nói hết, một đạo ánh sáng đỏ chém vào thân heo, Long Nhất Trư lảo đảo, té mắt nổi đom đóm, lại không còn sức nói nhiều.

              Trên cổ trận ngọn lửa bốc lên, Phạn Việt đem thụ tâm Bồ Đề đặt ở trước ngực, thụ tâm chậm rãi dung nhập vào một trong số ngôi sao ở bên trong, màu sắc hoa văn bụi gai dữ tợn kia  dần dần nhạt đi. Phạn Việt nhắm mắt, bắt đầu nhập định luyện hóa.

            Dưới ánh trăng, Long Nhất Trư và Long Nhị Lừa hồi hộp nhìn Phạn Việt luyện hóa thụ tâm Bồ Đề, ngay lúc thụ tâm hoàn toàn dung nhập vào ngôi sao, cổ trận trong ngọn lửa đột nhiên lóe lên, trên khuôn mặt băng lãnh của Phạn Việt lướt nhẹ qua một vòng kinh ngạc, chỉ thấy một đạo ánh sáng đỏ hiện lên, Phạn Việt biến mất ở trong trận.

            Một màn này không hề báo trước, một Heo một Lừa, hai mảnh gỗ đồng thời nhảy lên, liếc mắt nhìn nhau, trong mắt con lừa một mảnh mờ mịt, nhạt nhẽo hỏi: “Hắn, hắn bị thụ tâm ăn rồi?”

            “Ngươi mới bị thụ tâm ăn, mỏ quạ đen.”

            “Thế người đâu?”

             Long Nhất Trư giống như là nghĩ tới điều gì, thở dài một tiếng: “Nữ nhân à, thật sự là oan nghiệt. . .”

            Ngoài đảo Phiêu Miểu, Bạch Thước một đêm ngồi trên ghế gỗ nhỏ canh giữ bên cạnh dược đỉnh, tranh thủ từng giây từng phút ngáp vừa đang luyện chế thụ tâm Bồ Đề.

            Bồ Đề chính là Thần mộc, nếu như bị chưởng môn Tùng Phong phát giác được khí tức Thần mộc, chỉ sợ những gì nàng và A Chiêu thương lượng sẽ không lừa được ai. . .

            Lão Quy uống say chổng bốn vó trong góc ngáy ngủ, rất giống thôi miên. Trong Dược Viên ngoại trừ tiếng lửa cháy bập bùng trong lò lửa, thì yên tĩnh đến cô tịch. Bạch Thước nâng cằm nhàm chán mà bới củi, cũng không biết nghĩ tới điều gì, nhịn không được bĩu môi.

            “Tốt xấu gì cũng đồng sinh cộng tử, ngay cả cái bắt chuyện cũng chưa nói đã đi, yêu quái à, thật đúng là không có nhân tình. . .”

            Bạch Thước nhất thời thất thần, ngón tay bị mảnh vụn gỗ đâm trúng, rách một miếng, đầu ngón tay trong nháy mắt chảy máu, nàng kêu đau một tiếng, nhưng không để ý. Đúng lúc trong lò lửa ngọn lửa tung tóe, bắn vào trán nàng, Bạch Thước vội vàng vươn tay xoa, máu tươi dính trên trán, ấn ký ám nguyệt  trong Thủy động chợt lóe lên, nhanh chóng hút vào máu của nàng.

            Bạch Thước đối với hết thảy không nhận thấy bất cứ điều gì, “Đi vội như vậy làm gì, tốt xấu gì cũng để ta bắt mạch cho, cứ cho là Bán thần, tế máu đầu tim, dù sao sẽ không. . . Ôi chao!”

         Một đạo ánh sáng đỏ hiện lên, Bạch Thước bị vật nặng đập trúng, ghế gỗ nhỏ vỡ thành bột phấn, Bạch Thước ngã vào bột phấn đầu óc choáng váng.

            “Cái đồ vật quỷ gì . . . ? !”

            Bạch Thước khó khăn đẩy đồ vật đè trên người ra, tay chạm vừa lạnh lẽo vừa ấm áp, Bạch Thước sững sờ, giương mắt nhìn, nhìn thấy một thân thể khỏa thân cùng một khuôn mặt vừa quen thuộc vừa lạ lẫm.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *