Thần quân? Hai tỷ muội Bạch Hi hai mặt nhìn nhau. Chưa hẳn Yêu vật này là thần tiên?

Ảnh: Sohu
Bên ngoài thùng nước bẩn, nghe tiếng bánh xe lăn ngày càng ngày yên ắng, ánh mắt của cả hai người dần trở nên bất lực và lo lắng, dù thế nào đi nữa hai đứa trẻ không sợ trời không sợ đất này cũng chỉ là hai nữ oa oa bảy, tám tuổi. Thường ngày được nuông chiều đã quen, chưa từng gặp chuyện như thế này.
“Đều tại muội! Xem hoa đăng đẹp thì không xem, lại muốn xem xiếc tạp kỹ, giờ bị người ta trói lại, làm sao bây giờ?” Trưởng tỷ Bạch Hi nặng nề nói
“Hoành thánh Tô Châu tỷ muốn ăn không có ở Nam Thành, dựa vào cái gì chỉ đổ thừa muội?” Người tức giận là Bạch Thước, con mắt lấm lét, rõ ràng bên trong tất cả hiện rõ là đuối lý, áy náy rồi lại không thừa nhận.
Hai người cùng chung một bào thai, từ khi ra đời đã ở cùng một chỗ, không cần lên tiếng chỉ bằng một ánh mắt đã biết rõ đối phương muốn cái gì, tuy rằng trong miệng bị nhét giẻ lau, nhưng không ảnh hưởng đến việc “Đấu võ mồm” bằng ý nghĩ của họ.
Xe trâu dừng lại đột ngột, cái trán hai người đồng thời đập vào thùng nước bẩn phát ra tiếng kêu đau đớn, vừa thối vừa đau. Hai tỷ muội vội vàng nhìn về phía đối phương, nhìn thấy sự lo lắng trong ánh mắt của nhau, không “Đấu võ mồm” nữa.
Xe trâu không chạy về hướng Nam, đánh vòng một cái tiếp tục đi.
Không phải vừa ra khỏi cửa thành? Chẳng lẽ muốn trở về trong thành, mắt Bạch Hi sáng lên, dần dần cảm thấy không đúng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
Đây không phải là tiếp tục đi hướng nam, mà là vòng qua tường thành đi hướng bắc. Người trói các nàng ngay từ đầu đã muốn đem các nàng đi về hướng Bắc, đi Nam Thành chẳng qua là để ngụy trang.
Ngoài tường Thành Bắc có cái gì? Nơi đó ngoại trừ hoàng lăng, không còn có cái gì nữa? Cha sẽ tìm được các nàng sao? Mẹ có lo lắng không?
Bạch Hi và Bạch Thước nhìn nhau, Bạch Thước đột nhiên xích lại gần Bạch Hi cọ cọ cái trán.
“A Hi, đừng sợ, muội sẽ bảo vệ tỷ, nếu có cơ hội tỷ nhất định phải chạy trước!”
Bạch Hi tự nhiên hiểu được ý tứ trong mắt Bạch Thước, trong mắt nàng hiện lên sự tức giận, lắc đầu.
Bạch Thước sốt ruột đứng lên, “Ô ô” hừ hai tiếng.
Trên thùng nước vang lên một tiếng đập mạnh, tiếng quát âm trầm, lạnh lùng truyền đến: ” Ngoan ngoãn nghe lời lão tử, bằng không lão tử đem các ngươi bán vào Câu Lan viện!”
Cú đánh mạnh xuyên qua thùng nước chấn động đến nỗi da đầu hai người tê dại, tim đập mạnh, hai tỷ muội không lộn xộn nữa, nhỏ giọng thì thầm.
Nghe tới ba chữ Câu Lan viện, Bạch Thước rốt cuộc cũng sợ hãi, nàng nhìn tỷ tỷ yên lặng, sợ làm hại Bạch Hi bị bán vào Câu Lan viện.
A Hi tương lai là làm hoàng hậu, nàng bị bán đi thì không sao, A Hi ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện gì.
Nếu không phải nàng ở đầu đường nghe lời bàn luận của dân chúng, muốn đi Nam Thành xem xiếc tạp kỹ, xúi giục A Hi âm thầm bỏ rơi hộ vệ bảo vệ các nàng , thì cũng không bị kẻ xấu tìm được cơ hội bắt các nàng.
Hai người bắt nàng và A Hi làm cái gì? Bọn họ là kẻ thù của cha, hay là muốn trói các nàng mang đi bán lấy tiền?
Bạch Thước áy náy cúi đầu xuống, trong thùng nước tối đen cháng váng đầu óc, nhưng vẫn chịu đựng không nhúc nhích.
“Đại ca, hôm nay hai đứa trẻ này thật đúng là không tệ, nhìn là biết có linh khí.”
Bên ngoài xe trâu, Tiền Nhị gầy yếu, còng lưng, hắn chà xát hắc khí ở cổ tay, quay đầu nhìn thùng nước bẩn phía sau lưng, tay nắm dây cương kích động đến nỗi phát run, “Lần này chúng ta, có thể kéo dài thêm thời gian rồi?”
Tiền Đại tỉnh tảo hơn nhiều, hắn nhớ lại thần thái, dáng vẻ của hai đứa trẻ trong thùng, có cảm giác hai người tuổi tác tuy nhỏ nhưng lại rất cao quý. Hắn nhăn lông mày, “Linh khí tốt như vậy, hy vọng không phải con cháu thế gia? Kinh Thành dưới chân thiên tử, nếu như động đến thế gia vọng tộc sẽ kinh động Đại lý tự, chúng ta sau này nửa bước khó đi được.”
“Sao có thể đại ca, hai đứa trẻ tuy nói lớn lên dịu dàng, phú quý, nhưng mà y phục trên người, đệ nhận ra, chỉ là y phục bình thường của Giang Nam, bên cạnh hai người cũng chỉ có một thị vệ đi theo, nhiều lắm là cũng chỉ là con cái của gia đình giàu có thôi, cũng không phải con cháu huân quý. Hơn nữa, tiểu thư của huân quý thế gia, đâu có ai nhỏ như vậy có thể xuất phủ du ngoạn?”
Bạch Hi và Bạch Thước trong thùng nước bẩn nghe được khóc không ra nước mắt, Đại Tĩnh thật ra còn có một nhà có tiểu thư huân quý từ nhỏ đã bị nuôi thả mà lớn lên.
Bạch Hi từ nhỏ được sắc phong là Đông cung Thái tử phi, cầm kỳ thư họa, nữ công nghi đức, mọi thứ đều được học. Bạch Tướng quân đau lòng cho trưởng nữ, nghĩ đến trưởng nữ mười lăm tuổi phải vào cung, sau lại khó xuất cung. Mỗi năm vào ngày rằm năm mới đều mang hai đứa con gái xuất phủ du ngoạn, nếu như mình bận rộn, cũng sẽ cho hộ vệ hộ tống xuất phủ.
Hai đứa con gái của Bạch gia tuy rằng một đứa trầm tĩnh, thanh tao; một đứa hoạt bát, hiếu động, nhưng đều có lá gan lớn, việc xuất phủ du ngoạn cũng là bình thường. Nhưng hai người có thân phận đặc thù, không muốn gây chú ý, mỗi lần xuất phủ đều cố ý thay đổi áo vải do nhũ mẫu từ trong nhà mang đến, lần này khéo quá thành vụng, lại bị người ta để ý rồi bắt đi .
Linh khí? Kẻ xấu ở phía ngoài nói các nàng có linh khí là có ý gì? Hai tỷ muội cảm giác lạnh sống lưng, nhìn thấy sự lo lắng trong mắt đối phương.
Nếu thật là muốn bán các nàng thì tốt, phụ thân sớm muộn cũng tìm thấy các nàng, nếu không phải muốn bán các nàng, vậy bắt các nàng để làm cái gì?
Xe trâu bên ngoài ở kinh thành chạy trên đường nhỏ gập ghềnh, quanh co, sau nửa canh giờ rốt cuộc cũng ngừng lại. Nắp đậy thùng nước bẩn bị người ta mở ra, Bạch Hi và Bạch Thước ngẩng đầu, đón nhận hai cặp mắt tối tăm, bệnh hoạn.
“Quả nhiên là hàng tốt.” Tiền Đại giơ ánh nến trên đầu hai người quét hai vòng, một tay đem Bạch Hi từ trong thùng nước lôi ra.
Bạch Thước kinh hãi, vội vàng ôm chân Bạch Hi, lại bị một đôi tay trên không xách cái cổ
“Đừng vội, tiểu oa nhi, ngươi cũng chạy không được đâu.” Tiền Nhị so với Tiền Đại gầy yếu hơn nhiều, miễn cưỡng dùng hai cánh tay đem Bạch Thước từ trong thùng nước đẩy ra ngoài.
Hai tỷ muội bị ném xuống đất, lấy giẻ lau trong miệng ra. Các nàng thống khổ mà ho khan vài tiếng, không để ý bụi đất đầy người, ngẩng đầu đánh giá cảnh tượng trước mắt.
Các nàng ở trên một chỗ đất trống của ngọn núi khổng lồ, phía sau đất trống là một dãy núi đồ sộ, dãy núi có hình dáng của con rồng, long thân uốn lượn trăm mét, kết nối với đầu rồng cao uy nghiêm rít gào chín phương.
Bên ngoài thành Bắc? Đầu rồng? Nơi này là Hoàng lăng ở sau núi bên ngoài đế đô!
“Hoàng lăng!” Bạch Hi thất thanh nói.
Bạch Hi tuổi tuy nhỏ nhưng hiểu biết rộng, không thể so với Bạch Thước ngây thơ. Bình thường hoàng lăng uy nghiêm, trong bóng đêm đặc biệt lạnh lẽo, đáng sợ, làm cho hai tỷ muội nhịn không được rùng mình một cái.
Huynh đệ Tiền Thị thấy Bạch Hi vừa nhìn đã nhận ra nơi này, thần sắc sững sờ. Tiền Đại nhăn mặt, một đứa trẻ của gia đình bình thường, sao có thể liếc một cái liền nhận ra đây là nơi nào?
Bạch Thước nghe đây là hoàng lăng, cũng cảm thấy không ổn, đè xuống sự sợ hãi trong lòng ngăn trước người Bạch Hi, hướng huynh đệ Tiền Thị rống lên: “Các ngươi là người nào? Dám bắt chúng ta! Các ngươi mang bọn ta đến hoàng lăng để làm cái gì!”
“Hừ, đám trẻ con, ngược lại ánh mắt lại độc, lại nhận ra nơi này.” Tiền Nhị khẽ nói: “Tự nhiên các ngươi có cơ duyên tốt, hai huynh đệ chúng ta mới có thể mang các ngươi tới nơi này.”
Hắn nói xong liền bóp khuôn mặt trắng nõn của Bạch Thước, nhưng bị Tiền Đại ngăn lại.
“Không muốn gây thêm rắc rối, ta thấy hai nha đầu này thân phận không đơn giản, nhanh chóng làm xong việc, sớm trở về thành, miễn cho người khác phát hiện.”
Tiền Nhị tiếc nuối thu tay lại, rồi lại cũng không biết nghĩ tới điều gì, đặc biệt kích động, không hề nhìn hai tỷ muội, quay người quỳ xuống ở chính giữa bãi đất trống hướng về hoàng lăng.
Tiền Nhị từ trong lòng ngực móc ra một đoản kiếm, toàn thân đoản kiếm đen nhánh, trên đầu khắc chữ Cửu đầu xà, tỏa ra hắc khí nhè nhẹ . Hắn rút vỏ kiếm ra, không chút do dự rạch cổ tay trái.
Bạch Hi và Bạch Thước hét lên một tiếng, lập tức nhìn thấy một màn còn đáng sợ hơn.
Trên cổ tay Tiền Nhị bị rạch ra chỉ có xương trắng dày đặc, bên trong một giọt máu đều không có, trên đám xương trắng hắc khí cuộn quanh, truyền ra một mùi hôi thối, hắc khí trên thanh đoản kiếm và trên đám xương trắng của Tiền Nhị vui sướng, dây dưa cùng một chỗ, phát ra tiếng kêu quỷ dị, sau đó hóa thành một khối chui vào lòng đất.
Tiền Nhị tiếp tục lẩm bẩm, cái trán mọp trên mặt đất, dáng vẻ thập phần thành kính, như là đang đợi cái gì.
“Các ngươi, các ngươi rốt cuộc là người nào?” Lúc này môi Bạch Thước run lên, nhưng vẫn như thế cố chấp đứng ngăn trước mặt Bạch Hi.
“Người?” Tiền Đại cười lạnh lẽo, lau hắc khí hiện ra ở miệng, “Tự nhiên là tiễn các ngươi đi gặp thần tiên.”
Dù cho không rạch da thịt, cũng có thể nhìn thấy trên cổ tay Tiền Đại có hắc khí mờ nhạt, nghĩ đến dưới cái bị thịt này cũng là xương trắng dày đặc.
Bạch Hi cùng Bạch Thước nghe qua trong kịch bản có không ít câu chuyện về Tiên nhân, yêu quái, nhưng mà không nghĩ tới những chuyện này lại có thật, trên đời lại thật sự có những thứ không phải “Người”.
“Cha ta là Bạch Tuân.” Đột nhiên một âm thanh run nhè nhẹ nhưng mạnh mẽ, bình tĩnh vang lên, Bạch Hi trên mặt đất giãy giụa lấy đứng lên, lặng lẽ dùng thân thể của mình ngăn Bạch Thước, hung hăng trừng mắt Tiền Đại, “Cha ta là Trụ quốc Thượng tướng quân Bạch Tuân, ta là Thái tử phi do bệ hạ sắc phong. Mặc kệ ngươi là người, hay là yêu, hay quỷ, chỉ cần ngươi dám động đến chúng ta, bệ hạ và cha đều sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Nghe thấy lời Bạch Hi nói, chân mày Tiền Đại nhăn lại, nghĩ thầm quả nhiên chọc trúng con cái nhà gốc mạnh. Hắn đoán được hai đứa trẻ này không đơn giản, lại không nghĩ rằng chính là con gái Thượng tướng quân Bạch Tuân. Con gái Bạch Tuân mất tích, lúc này trong kinh thành chắc chắn rất hỗn loạn, toàn thân rút lui được, cũng sẽ phiền phức, về sau làm sao bắt cống phẩm?
Tiền Đại hung hăng trừng mắt với Tiền Nhị đang quỳ trên mặt đất, trong lòng do dự, không chắc chắn. Nếu để cho Thần quân biến mất trí nhớ của các nàng, rồi lặng lẽ đưa về nội thành, không ai biết chuyện gì xảy ra. Trên đời này, ngoại trừ kinh thành, không còn có nơi thứ hai có nhiều trẻ con có linh căn cao phẩm như vậy, hắn và Tiền Nhị nếu muốn kéo dài tính mạng, quyết không thể đứt đoạn việc dâng cống phẩm cho chủ nhân.
Đang lúc Tiền Đại do dự, một hồi âm phong quét qua, mùi hôi thối gấp mười lần khi nãy từ lòng đất tỏa ra, trên đất trống nứt ra một khe hở rộng ba thước, một người mặc áo choàng đen xuất hiện phía trên vết nứt.
Thấy người xuất hiện, huynh đệ Tiền Thị lộ ra sắc mặt vui mừng, vội vàng quỳ rạp xuống đất hô to “Thần quân” .
Thần quân? Tỷ muội Bạch Hi hai mặt nhìn nhau, chưa chắc yêu vật này là một thần tiên?
Người nọ mở áo choàng đen, lộ ra một gương mặt tà khí và hung ác.
Nửa người Bạch Thước bị che phía sau Bạch Hi
Hắc y nhân liếc nhìn Bạch Hi, đáy mắt liền tràn đầy tham lam.
“Tiểu oa nhi, ngươi là Thái tử phi được Hoàng Đế chọn ?”
Mùi hôi thối trên người hắc y nhân khó che giấu, một đôi mắt đỏ máu, rõ ràng không phải người.
Tay Bạch Hi giấu sau lưng run nhè nhẹ, nhưng lại trấn định mà nghênh tiếp cặp mắt hung ác của hắc y nhân: “Đúng, ta là Thái tử phi do bệ hạ sắc phong, ngươi tốt nhất…”
“Thả ngươi?” Hắc y nhân cười to, một luồng gió yêu hôi tanh thổi tới, “Ngay cả Thượng tôn của cung Cửu Trọng Thiên bản tôn còn không sợ, một Hoàng đế nhân gian, có thể làm gì bản tôn?” Hắn liếm liếm môi, răng sắc nhọn, nhìn Bạch Hi sắc mặt khó nén vui mừng, “Không hổ là đứa trẻ tinh mệnh cách đầu thai, quả nhiên là trời sinh linh phẩm. Chờ bản tôn ăn ngươi, vết thương trên người ít nhất có thể khôi phục hơn phân nửa!”
“Chúc mừng Thần quân!” huynh đệ Tiền Thị nghe xong lời này, bất chấp sợ hãi việc bắt cóc con dâu Hoàng Đế. Tiền Đại nịnh nọt, tranh công với Hắc y nhân, “Chỉ cần thân thể Thần Quân an khang, cũng không uổng công huynh đệ chúng ta liều chết bắt hai linh phẩm này từ kinh thành.” Hắn quỳ tiến lên một bước, duỗi cổ tay mang hắc khí ra, “Thần quân, chúng ta. . .”
“Gấp cái gì!” Hắc y nhân hừ lạnh một tiếng, “Chờ bản tôn hưởng thụ xong, còn có thể bạc đãi các ngươi hay sao!”
“Tiểu nhân không dám, tiểu nhân không dám.” Bị hắc y nhân rống lên, Tiền Đại lập tức không dám nói tiếp nữa, lôi kéo Tiền Nhị đang sợ hãi mà lui sang một bên.
“Yêu quái, không được ăn muội muội ta!” Một giọng nói trong trẻo vang lên ở sau lưng Bạch Hi, không biết lúc nào Bạch Thước chui ra đằng trước khỏi sự bảo vệ của Bạch Hi, nàng giang hai tay ngăn ở trước người Bạch Hi, hướng hắc y nhân lớn tiếng hô: “Ta mới là Bạch Hi, Thái tử phi do bệ hạ khâm định! Nàng là muội muội ta Bạch Thước, ta cho ngươi ăn, ngươi thả nàng. Chỉ cần ngươi thả nàng trở về, cha ta và bệ hạ nhất định sẽ không tìm ngươi trả thù!”
“A Thước! Muội nói mê sảng gì vậy, tỷ mới là. . .” Bạch Hi biến sắc, muốn kéo Bạch Thước về, nhưng lần này lại như thế nào kéo không được người Bạch Thước đang bảo vệ trước mặt nàng.
“Đều tại muội, nếu như không phải muội muốn đi Nam Thành, tỷ làm sao bị trói đến cái địa phương quỷ quái này! Bạch Thước, muội là yêu tinh hại người, tỷ ghét muội nhất!”
Bạch Thước nhìn chằm chằm vào Bạch Hi, mắt đỏ ngầu rống lên với nàng, gắt gao đè lên thân thể của nàng.
Bạch Hi đôi môi run rẩy, đáy mắt lập tức tràn đầy nước mắt.