Bạch Thước Thượng Thần – Chương 5

Bạch Thước nhìn thần thái người nọ, mới biết được thế nào thật sự là tà ác, ngạo mạn của thế gian.

bach-thuoc-thuong-than-chuong5

Không đợi Bạch Hi nói thêm câu nữa, Bạch Thước mãnh liệt đẩy nàng lùi ra mấy bước, quay người chạy đến dưới chân hắc y nhân.

            “Ngươi ăn ta đi! Ngươi ăn ta cũng giống nhau, có thể kéo dài tuổi thọ, thả muội muội ta!”

            “À?” Hắc y nhân liếc mắt nhìn đứa trẻ dưới chân , “Bổn quân sẽ ăn hết các ngươi thì thế nào? Ngươi dựa vào cái gì mà bàn điều kiện với bản tôn ?”

         “Dựa vào cha ta là Bạch Tuân!”

          “Hừ, một kẻ phàm nhân…” Hắc y nhân chẳng thèm ngó tới.

          “Bọn họ bắt chúng ta đi từ thành Nam, chỗ đó nhất định có người nhìn thấy ta và Bạch Thước.” Bạch Thước bình tĩnh chỉ về hướng huynh đệ Tiền Thị , “Hộ vệ của chúng ta là ở chỗ giao giới thành Nam Bắc mà bị ta bỏ rơi, tối đa nửa canh giờ nữa cha ta sẽ phát hiện chúng ta bị bắt ở tại thành Nam. Ông ấy tìm khắp thành Nam chỉ cần hai canh giờ, chờ ông ấy phát hiện nội thành không có tung tích của chúng ta, nhất định sẽ tìm ra khỏi thành.”

      “Vậy thì như thế nào!” Sợ Hắc y nhân giận chó đánh mèo, nổi giận vì bọn hắn hành sự bất lực, Tiền Đại lớn tiếng quát Bạch Thước: “Hai huynh đệ chúng ta thường ngày thường xuyên ra vào cổng Nam thành, ai sẽ hoài nghi các ngươi bị giấu ở trong xe bò của ta!”

      “Bình thường chắc là sẽ không, nhưng hôm nay ta và Bạch Thước mất tích.” Giọng Bạch Thước thập phần trầm tĩnh, nhìn huynh đệ Tiền Thị chế giễu, “Ngụy trang xe trâu chở nước bẩn, ngụy trang xe trâu chỉ có hai người, vết bánh xe sâu cạn không giống nhau, coi như là lúc ấy không có người phát hiện, nhưng bây giờ chưa chắc. Các ngươi từ Nam thành đi ra, đi lòng vòng bên ngoài thành Bắc, trên đường đi đều là đường núi gập ghềnh, đêm nay không mưa, vết bánh xe sẽ không biến mất.”

         Bạch Thước dừng lại, ngẩng đầu nhìn trăng tròn trên bầu trời, thu hồi mắt nhìn về hướng hắc y nhân, “Hiện tại đã là giờ Ngọ, chậm nhất giờ Mùi, cha ta nhất định sẽ mang theo binh mã của triều đình tìm tới nơi này. Ngươi trốn ở chỗ này, lại bị thương, nhất định không muốn bị người ta phát hiện, cứ coi như là ngươi ăn hai tỷ muội chúng ta, giết sạch binh mã cha ta mang đến, nhưng ngươi nhất định sẽ bại lộ trên thế gian, cũng đã không thể trốn ở dưới hoàng lăng!”

          Bạch Thước giấu bàn tay nắm thành quả đấm dưới tay áo, trầm giọng nói: “Chỉ cần ngươi chịu thả Bạch Thước, trước khi cha ta tìm được hoàng lăng, lệnh cho hai người kia đem muội muội ta đưa trở lại kinh thành, nàng nhất định sẽ không nói với bất cứ ai về sự tồn tại của ngươi.”

            Trên đất trống nhất thời lặng im lặng, Bạch Hi kinh ngạc nhìn Bạch Thước ngăn trước mặt hắc y nhân, dường như ngày đầu tiên biết nàng.

         Người ta đều nói hai đứa con gái Bạch gia, một đứa hiền đức thông tuệ, một đứa ngang bướng thành tính. Người người đều nói con dâu thiên tử chọn thật tốt, chọn trúng đứa thông tuệ nhất Bạch gia, hóa ra là… Bạch Hi trong lòng chua xót, không biết nên buồn hay là đau lòng.

        Như nếu không phải vì sống chết trước mắt, A Thước có phải sẽ tình nguyện cả đời trước mặt nàng làm một cô bé ngây thơ hay không, cũng muốn thành toàn cho nàng làm Thái tử phi tỷ tỷ, danh tiếng tốt trong con mắt thế nhân.

        Huynh đệ Tiền Thị  bị lời nói của Bạch Thước làm cho cả kinh, trợn mắt há hốc mồm, nửa câu đều nói không nên lời. Bọn hắn đâu có nghĩ lúc tiện tay trên đường bắt được hai đứa trẻ, lại từng người từng người một thông minh, dũng cảm. Bình thường mấy đứa trẻ nhìn thấy Thần quân áo đen đã bị hù chết, nàng dám cùng Thần quân bàn điều kiện.

          Bộp! Bộp! Bộp! Hắc y nhân vỗ tay.

            “Nói hay lắm, không hổ là con gái Thượng tướng quân. Tiểu cô nương, ngươi có lá gan so với trời còn lớn hơn!”

            Hắn nói có chút hăng hái, nhìn đứa trẻ ở dưới chân, đột nhiên cúi người cẩn thận quan sát Bạch Thước.

            Bạch Thước bị đôi mắt đỏ máu nhìn chằm chằm sợ sởn tóc gáy, cả người nổi da gà.

           Sau khi cẩn thận dò xét Bạch Thước, hắc y nhân trong mắt có vài phần thất vọng.

            “Bản tôn thật sự thấy kỳ lạ, Hoàng Đế vậy mà không chọn ngươi làm Thái tử phi. Nhưng mà mệnh cách chính là mệnh cách, ngươi dù thông minh, cũng không phải là Bạch Hi.”

          Ta rõ ràng là ….” Bạch Thước đáy lòng xiết chặt, vội vàng phản bác

          “Tiểu cô nương.” Hắc y nhân cười một tiếng, “Mệnh cách trên người mang thiên mệnh đã được định trước, linh khí bao quanh thân, trong thân thể ngươi đừng nói đến mệnh cách, đến nửa điểm linh khí đều không có, ngươi còn muốn lừa gạt bản tôn hay sao?”

          Lúc hắc y nhân đứng lên, nửa con mắt cũng không nhìn Bạch Thước, ánh mắt khát máu nhìn Bạch Hi.

          “Cái bản tôn thích là linh phẩm, đối với người thông minh một chút hứng thú đều không có. Bản tôn không muốn cho người ta phát hiện tung tích, nhưng chỉ cần bản tôn ăn cái con bé này, tứ hải mặc ta ngao du, bản tôn cũng không cần trốn trong hoàng lăng của nhân gian không nhìn thấy mặt trời!”

         Hắn nói xong, giơ tay lên hướng về phía Bạch Hi, Bạch Thước cũng không biết lấy đâu ra dũng khí, nhảy lên ôm lấy chân của hắc y nhân, hướng về Bạch Hi la lớn: “A Hi, đi mau!”

            Bạch Hi sững sờ, hai mắt đỏ bừng.

          “Tỷ đi mau đi, A Hi, đi tìm cha, đi mau!” Bạch Thước gầm lên, dốc hết toàn bộ sức lực.

            Hắc y nhân hừ một tiếng, “Đi? Một người cũng đừng nghĩ là đi được!”

            Hắn nhấc chân đá một cái, không tốn nhiều sức đá Bạch Thước văng ra. Bạch Thước tuổi còn nhỏ làm sao có thể chịu được yêu lực của hắn, xương sườn đứt đoạn, ngã trên đất phun ra một ngụm máu.

          Huynh đệ Tiền Thị thấy thế, vội vàng ấn Bạch Thước xuống đất, sợ nàng lại quấy rầy nhã hứng ăn uống của Thần quân.

            “A Thước!” Bạch Hi thấy thế, sao chịu chạy trốn, chạy về hướng Bạch Thước.

            “Mặc dù ngươi nửa điểm linh lực đều không có, nhưng da thịt trắng nõn, bản tôn miễn cưỡng ăn ngươi,  tránh cho hai tỷ muội các ngươi cốt nhục phân ly! Ha ha ha ha

         Hắc y nhân cười to, phất tay lên, một đạo hắc quang từ trong tay hắn bay ra, nhấc Bạch Hi lên không trung. Hắc quang trói chặt Bạch Hi, đem nàng lại gần hắc y nhân.

            Đáy mắt hắc y nhân phát ra tia khát máu, tham lam, nhịn không được hướng Bạch Hi ngửi ngửi, lộ ra răng nanh đáng sợ .

           “A Hi!” Giọng Bạch Thước khản đặc, nhưng bị huynh đệ Tiền Thị một mực đè xuống đất.

            “Yêu quái! Ngươi muốn linh phẩm! Cho dù ta chết cũng không cho ngươi được toại nguyện!”

            Bạch Hi thấy trên mặt Bạch Thước đầy máu tươi, lúc này trong chớp mắt nàng bị hắc quang đưa đến tay của hắc y nhân, nàng mạnh mẽ rút cây trâm ở trên đầu ra, không chút do dự đâm vào cổ mình.

          “A Hi!” Tiếng gầm thét giống như con thú từ miệng Bạch Thước vang lên, quả thực vô cùng đau lòng!

            Một dòng máu tươi phun ra từ cái cổ trắng nõn của Bạch Hi, rơi xuống trước mắt Bạch Thước.

            Mắt nàng đỏ sẫm một mảnh, đột nhiên cả thế giới đều nhiễm màu máu.

           Hắc y nhân và huynh đệ Tiền Thị đột nhiên bị cái màn này làm cho sửng sốt.

            Cách đó không xa, Bạch Tuân từng chút một men theo dấu vết bánh xe trâu, thì nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của ấu nữ, sắc mặt đại biến, dẫn thân binh hướng về phía hoàng lăng ở sau núi phóng đi.

             Giữa không trung, thân thể ấm áp của Bạch Hi chậm rãi rủ xuống, cây trâm từ trong tay nàng rơi xuống đất, vỡ thành hai mảnh.

            Trong mắt Bạch Thước, máu tươi nhuộm vào nước mắt giọt lớn giọt nhỏ tuôn ra. Thanh ngọc trâm kia nàng cũng có một cái, vào ngày sinh thần năm bảy tuổi, mẹ đã tặng cho các nàng, nàng thích dùng vải buộc tóc, nên cây trâm không có trên người nàng, hôm nay ngay cả chết cũng không thể chết cùng A Hi.

         Hắc y nhân bị tiếng trâm vỡ gọi hồn trở lại, nhìn thấy Bạch Hi đã chết, mắt hắn nổi lên sự tức giận khó kiểm soát.

            Người chết như đèn đã tắt, tất cả đều vào luân hồi, đến mệnh cách cũng biến mất, huống chi là linh khí.

           Hắn đường đường là Yêu tôn, cuối cùng bị một đứa trẻ phàm nhân làm hỏng chuyện tốt! Lửa giận vì bị lường gạt đốt cháy lý trí hắc y nhân. Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, hắc khí quấn lấy thân thể Bạch Hi hướng chỗ Bạch Thước đập xuống.

            “Khốn nạn! Dám lường gạt bản tôn, bản tôn cho các ngươi thần hồn đều diệt, hóa thành tro bụi, vĩnh viễn đọa địa ngục!”

            Bạch Thước ngã xuống đất, con mắt bị máu tươi làm cho mơ hồ, chỉ nhìn thấy Bạch Hi bị hắc khí xa xa ném tới. Nàng dốc hết toàn lực thoát khỏi huynh đệ Tiền Thị , quỳ trên mặt đất nhắm mắt đón thân thể Bạch Hi .

            Cho dù chết, nàng cũng không để A Hi một mình lẻ loi ra đi.

          Ngay tại nơi này, trong nháy mắt đều xám xịt, mất hết hy vọng, thì một tia sáng chiếu xuống mặt đất, thế gian hết thảy đều đột nhiên bất động.

            Quỷ khí âm trầm, lượn lờ không còn nữa, tiếng gầm thét phẫn nộ không còn, ngay cả xương sườn đứt gãy từng đoạn từng đoạn được phục hồi như cũ.

            Giống như là thần tích!

          Bạch Thước mở mắt ra, một đạo ánh sáng nhu hòa lướt nhẹ qua mắt nàng, con mắt bị bị máu tươi làm cho mơ hồ từng chút một trở nên trong suốt.

            Nàng nhìn thấy thân thể Bạch Hi được một đạo ánh sáng tím nâng nhẹ nhàng rồi rơi xuống trước mặt nàng.

            Nàng bò qua cầm chặt bàn tay lạnh như băng của Bạch Hi, ngẩng đầu, nhìn thấy một cảnh khó quên trong cuộc đời này.

            Dưới ánh trăng tím bao la, một thân ảnh cao lớn đang đứng.

          Người nọ tóc đen như mực, một thân cổ bào nghênh đón ánh trăng, một cái liếc mắt, điên đảo chúng sinh.

            Giữa hư không hiện ra một vương tọa màu tím, hắn tùy ý ngồi xuống, không đếm xỉa tới hắc y nhân ở dưới hoàng lăng.

         Vừa rồi, hắc y nhân còn không ai bì nổi, lúc nhìn thấy vòng tử nguyệt (ánh trăng tím) thì ngã xuống đất, bị người mới tới nhìn, càng choáng váng trợn mắt há hốc mồm.

            Sao có thể như vậy? Hắn làm sao lại xuất hiện ở thế gian? Năm đó, lúc Thượng thần Nguyên Khải hồn phi phách tán hắn cũng không hiện thế, hôm nay làm sao lại xuất hiện trong hoàng lăng nhỏ bé ở thế gian này!

          “Thần hồn đều diệt? Vĩnh viễn đọa địa ngục? Lời như vậy, ngoại trừ bổn quân, trong Tam giới lại còn có người dám nói?”

            Người nọ ôm khóe miệng, đôi giày đen đá vào vương tọa phát ra âm thanh rét giá, giọng kia nửa điểm không nặng, nhưng lại làm cho hắc y nhân lạnh run.

         Bạch Thước nghe được những lời này, nhìn thần thái người nọ, mới biết được thế nào thật sự là tà ác, ngạo mạn của thế gian.

            Một đạo roi tím từ trên không giáng xuống, cũng không biết người mới tới vô tình hay cố ý, hắc y nhân giống như Bạch Hi vừa rồi bị cây roi tím bắt quỳ giữa không trung.

         “Thiên, Thiên. . .” Hắc y nhân hoảng sợ, còn chưa kịp thốt ra, người nọ sắc mặt lạnh lẽo, nhìn hắn.

            “Tên của bổn quân, để cho ngươi xưng hô?”

           Hắc y nhân vội vàng dập đầu, “Thần quân tha mạng, Thần quân tha mạng, tiểu yêu Thương Mộc Nam Hải khấu kiến Thần quân!”

            Thần quân? Bạch Thước sững sờ, kinh ngạc nhìn người dưới ánh tử nguyệt, đây mới thực sự là thần tiên sao?

          Người tới chính là Thiên Khải, hắn từ Thần giới phá toái hư không đi vào Quỷ giới, vốn định ở sông luân hồi sinh tử của Ngao Ca một lần nữa tìm kiếm hồn phách Nguyệt Di, cũng ở cửa vào Quỷ giới nhìn thấy một màn này.

            Với tính tình của hắn, dưới Tam giới vạn vật sinh tử, hắn đều có thể nhìn như không thấy. Nếu không phải vì tiếng gào thét bi thương đến cùng cực, hắn chưa chắc sẽ ngừng chân, lưu lại liếc mắt nhìn thảm kịch ở dưới hoàng lăng này.

         Huynh đệ Tiền Thị co đầu rút cổ, ở một bên thở mạnh cũng không dám, bọn hắn bị hắc y nhân ép buộc bắt đồng nam, đồng nữ để hiến tế. Nào đâu nghĩ tới, vị hắc y Thần quân này ngày thường ngang ngược, càn rỡ lại chỉ là đồ ăn hại!

            Đây là bọn hắn đã hiểu lầm, yêu quái hắc y quả thật là hung thú của tộc Cửu đầu xà Nam Hải, tên gọi Thương Mộc. Trong Tiên giới, Thượng tiên bình thường cũng không phải đối thủ của nó, nếu không phải gặp phải Chân thần Thượng Cổ giới, nó làm sao đến nỗi bất lực như vầy.

       Mười năm trước, Thương Mộc làm loạn Nam Hải bị Thượng tiên núi Đại Trạch vây quét, hốt hoảng chạy trốn đến nhân gian. Dưới  hoàng lăng nhân gian là cửa vào Quỷ giới, chỉ có khí tức của Quỷ giới mới có thể giấu mùi Yêu thú của nó, khiến nó không bị Thượng tiên núi Đại Trạch tìm thấy. Nó trốn ở dưới hoàng lăng mười năm, vì chữa thương, nó rút khô máu thịt của huynh đệ Tiền Thị, lấy yêu lực rót vào thân thể, lấy cám dỗ về trường sinh bất lão uy hiếp bọn hắn, vì chính mình mà mỗi tháng bắt linh phẩm để hiến tế cho nó ăn.

         Trọn vẹn mười năm nó co đầu rút cổ ở nơi này, nhìn thấy vết thương sắp lành, nó có thể trở về Nam Hải xưng vương xưng bá, nhưng không thể ngờ được vì hai đứa trẻ nhân gian mà chọc tới Chân thần Thiên Khải.

            “Tha mạng? yêu quái Cửu đầu xà nho nhỏ, cũng dám làm loạn nhân gian, đồ sát con người. Bổn quân tha mạng cho ngươi, vô số oan hồn sinh tử bạc mệnh kia kiếm ai tha mạng?”

          Thiên Khải mặt lạnh lùng, hắn vung tay lên, cây roi tím đem Thương Mộc vung lên không trung, thần lực roi tím cuồn cuộn, một roi quất vào người Thương Mộc, Thương Mộc kêu rên một tiếng, miệng phun máu tươi, trên trán lập tức hóa ra sừng rắn với chi chít vết thương chồng chất.

            Nhìn thấy Thiên Khải nửa điểm cũng không nể mặt, Thương Mộc nổi giận gầm lên một tiếng, hóa thành nguyên hình. Cửu đầu xà cao lớn ở trên không hoàng lăng bay vút lên, phát ra tiếng gầm rú vang trời, mùi hôi thối phủ lấp cả bầu trời.

           Nhưng bất luận nó trốn tránh như thế nào, cây roi tím đều quấn chặt đuôi rắn, không ngừng quất mạnh vào nó.

            Trong miệng Cửu đầu xà  phun ra máu đen, trên thân rắn máu tươi đầm đìa, rõ ràng là thế suy sức yếu.

            “Thiên Khải! Ta là Yêu tộc, ngươi không buông tha ta, ngươi uổng là Yêu thần!” Miệng con rắn thốt ra tiếng người, đuôi của nó bị roi tím trói chặt, chỉ còn lại chín cái đầu trên không trung vô lực mà kêu rên chửi bới.

             Thiên Khải lười nhìn nó, “Thân là Yêu tộc, chết thì chết, nói nhiều như vậy, bổn quân nghe thấy mất mặt.”

            Cửu đầu xà rốt cuộc bị câu nói cực kỳ khinh miệt này chặn họng, nó hướng lên trời gầm thét, chín đôi mắt đỏ rực phát ra ánh sáng âm u, đột nhiên một cái đầu rắn hóa thành bàn tay xuất kiếm chém vào đuôi rắn của chính nó.

          “AAAA!” Tiếng kêu rên đau đớn vang tận trời xanh, máu đen từ không trung văng ra, cây roi tím khống chế Cửu đầu xà trong nháy mắt đã biến mất. Tại nơi này trong chớp mắt, chỉ có một nửa thân thể Cửu đầu xà hóa thành một đầu cực lớn, há miệng rắn hướng Bạch Thước bay tới.

            Nó không mảy may động được Thiên Khải, nhưng trước khi chết nó cũng muốn kéo theo cái đệm lưng. Thiên Khải không phải muốn cứu phàm nhân này sao? Vậy nó sẽ nuốt phàm nhân này cùng chết!

            Bạch Thước căn bản không kịp né, nàng chỉ có thể nhìn cái đầu rắn cách nàng càng ngày càng gần, cái mùi hôi thối kia gần như bao phủ lấy nàng. Nàng ôm Bạch Hi thật chặt, đột nhiên giương mắt nhìn về Thiên Khải đang ngồi trên vương tọa.

           Trong đôi mắt trong suốt, tràn đầy sự chờ mong và khao khát, chính bản thân nàng cũng không biết mà toàn tâm toàn ý tín nhiệm.

           Cứ như vậy mà nhìn, làm cho Thiên Khải nhìn thấy nàng.

            Tử quang phá vỡ chân trời, sức mạnh thần lực xuất hiện,  đầu rắn cực lớn một tiếng cầu xin tha thứ không kịp hô lên liền biến thành tro bụi.

            Mọi âm thanh đều yên tĩnh, tử nguyệt chiếu sáng khắp mặt đất

           Chờ lúc Thiên Khải lấy lại tinh thần, hắn đã rời khỏi vương tọa, đứng ở trước mặt Bạch Thước.

Chương tiếp theo

Chương 4

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *