Tương lai nghìn năm vạn năm, chỉ cần Thần quân mong muốn, cho dù ta muôn lần chết cũng nhất định vì Thần quân làm được

Ảnh: Wantubizhi
Như ngọc lưu ly tím, thủy triều biển xanh.
Trong đôi mắt màu tím sâu thẳm, dường như khắc sâu những con sóng lớn của thiên địa bát hoang .
Bạch Thước ngẩng đầu, nhìn hắn như một vị thần
Thiên Khải nhìn xuống, lúc lấy lại tinh thần chỉ cảm thấy hoang đường.
Đây là một người phàm không có mệnh cách trong luân hồi.
Trong mười mấy vạn năm, hắn đã từng thấy qua ánh mắt giống như vậy, nhưng đó là khi nào, Thiên Khải không muốn nhớ.
Ánh mắt lãnh đạm của hắn dừng lại trên người Bạch Thước, sau đó xoay người rời đi.
Hắn cứu nàng, chẳng qua chỉ là chiếu cố mà thôi.
Mũi giày thêu hoa văn rồng đen vừa bước một bước liền dừng lại, Thiên Khải nhìn xuống, nhìn thấy đôi tay nhỏ đang run rẩy nắm lấy vạt áo.
Vạt áo màu xanh bị dính máu tươi và bụi đất, chủ nhân của bàn tay nhỏ bé kia dường như cũng nhìn thấy, nàng lập tức rút tay về, rồi lại với tốc độ nhanh nhất một lần nữa với lên.
Thiên Khải chẳng biết tại sao, trong lòng thở dài, quay người lại.
Hắn chỉ là vì một tiếng gào thét bi thương mà dừng chân lại, tiện tay tiêu diệt yêu quái sát hại người phàm mà thôi, nơi đây phát sinh cái gì, đứa bé người phàm này là ai, hắn cũng không biết, cũng không muốn biết.
“Thần, Thần quân.”
Giọng Bạch Thước khó khăn, một tay nàng nắm lấy góc áo bào của hắn, một tay nắm chặt tay Bạch Hi, trong ánh mắt ngước nhìn Thiên Khải xoay người rời đi tràn đầy mong mỏi, khẩn cầu và bi thương
“Van xin người, Thần quân, cứu A Hi, cứu A Hi.”
Đôi tay nhỏ bé kia vẫn run rẩy, lại hết sức kiên định mà nắm áo bào của Thiên Khải không chịu buông ra, dường như nàng bỏ tay xuống, chính là buông xuống mạng của Bạch Hi.
Bạch Thước không nhìn thấy, một linh hồn đứng cách đó không xa nhìn thấy nàng quỳ trên đất khẩn cầu, trong mắt toàn là nước mắt.
Thiên Khải liếc nhìn linh hồn kia, có chút bất ngờ.
Người chết tại hoàng lăng này, hẳn là nữ đồng có mệnh cách dòng dõi hoàng tộc.
Đáng tiếc nàng đã chết, người phàm luân hồi chuyển thế, đều có vận mệnh của họ.
Giống như huynh đệ Tiền Thị bên cạnh, mượn yêu lực của Cửu đầu xà duy trì sinh mệnh, Cửu đầu xà đã chết, yêu lực trong hai cơ thể cũng biến mất, liền hóa thành đống xương trắng.
“Nàng đã chết, bổn quân từ trước đến giờ không hỏi qua chuyện trần tục của Tam giới, sửa đổi mệnh cách của người phàm.” Thiên Khải lãnh đạm mà mở miệng.
Bạch Thước nức nở, nghẹn ngào, rồi lại cực kỳ nhạy bén mà nghe ra được hàm ý trong lời nói của Thiên Khải.
Hắn có thể cứu Bạch Hi, nhưng hắn khinh thường việc sửa đổi sinh tử nhân gian.
“Thần Quân, van xin người cứu A Hi!” Bạch Thước vội vàng mở miệng: “Chỉ cần người cứu A Hi, tương lai ta nhất định báo đáp người!”
“Báo đáp?” Thiên Khải sống lâu đến nỗi có thể so với trời đất, cũng lần đầu nghe được có người nói phải báo đáp hắn, mà còn là một đứa trẻ người phàm, có chút bật cười. Hắn liếc mắt nhìn huynh đệ Tiền Thị bên cạnh đã hóa thành đống xương trắng, không đếm xỉa tới, hỏi Bạch Thước: “Lần sau, bổn quân vào nhân gian, có thể là nghìn năm, vạn năm sau, ngươi chỉ là một người phàm, sống không quá trăm tuổi, làm thế nào báo đáp bổn quân?”
Nghìn năm vạn năm? Ngay cả đôi tay đang run rẩy của Bạch Thước đều dừng lại. Trong nhận thức của nàng, người sống cả đời, có thể sống đến trăm tuổi chính là trời cho may mắn rồi.
“Ta, ta…” Bạch Thước lo sợ, nói khó khăn: “Ta đi tìm đỉnh núi bái thần tiên, nỗ lực sống đến nghìn tuổi, vạn tuổi, luyện thành đại sự, tương lai gặp lại Thần quân, nhất định báo đáp người!”
Nàng sợ Thiên Khải không tin, lôi kéo vạt áoThiên Khải nỗ lực nhướng cao thân thể, “Ta nguyện đem tính mạng cho Thần quân, chỉ cần Thần quân có thể cứu A Hi, tương lai nghìn năm vạn năm, chỉ cần Thần quân mong muốn, cho dù ta muôn lần chết cũng nhất định vì Thần quân làm được!”
Trong ánh mắt tiểu đồng nữ dường như dấy lên một ngọn lửa, rực rỡ vô cùng.
Trong đôi mắt màu tím của Thiên Khải, in dấu đôi tay nhuốm máu cùng ánh mắt kiên định của nàng, hắn đột nhiên mở miệng.
“Tốt, bổn quân nhận lời hứa của ngươi, nếu như có một ngày ngươi có thể vượt qua Tam giới quay về đại đạo, trên đỉnh núi Tử Nguyệt, bổn quân cho ngươi một cơ hội báo ân.”
Hắn nói xong, một đạo thần lực từ trong tay hắn xuất ra rơi vào người Bạch Hi. Lỗ máu trên cổ Bạch Hi trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa, linh hồn của Bạch Hi ở một bên chỉ cảm thấy ánh sáng tím lóe lên, rồi bay về thân thể.
Thân thể đang ôm trong tay đột nhiên đã có độ ấm, Bạch Thước vui mừng ngẩng đầu.
“Thần…” Nhưng trước mặt nàng đã không còn bóng dáng của Thiên Khải.
Nàng ngây người mà nhìn khắp không trung, giữa trời đất chỉ còn lại ánh trăng tròn màu trắng bạc, vương tọa không còn, tử nguyệt biến mất, mà Thần quân tóc đen, mắt tím kia dường như chỉ là một hình bóng hư ảo.
Nếu như không phải huynh đệ Tiền Thị hóa thành xương trắng ở bên cạnh và vết máu trên tay chưa khô, thì Bạch Thước còn cho rằng chuyện nàng gặp hết thảy chỉ là một cơn ác mộng.
“Thiên, Thiên…” Bạch Thước thì thào mở miệng, lại đột nhiên phát hiện ngay cả tên của Thần quân nàng đều nhớ không được, trong lòng nàng dâng lên sự vội vã và hoảng sợ.
“Thước nhi!” Một tiếng rống đột nhiên ở sau lưng vang lên, vô số bó đuốc chiếu sáng vùng đất trống âm u.
Bạch Thước quay đầu lại, trông thấy khuôn mặt hiền hoà, lo lắng của phụ thân, đột nhiên kiệt sức cùng cực, nhắm mắt lại ngã trên đất.
Bạch Tuân lập tức nhảy xuống ngựa, đỡ được Bạch Thước ngã xuống, thấy hai đứa con gái cả người đều là máu, giật mình mặt trắng bệch. Hắn vội vàng kiểm tra cổ tay của hai người, thấy mạch đập ổn định mới thở phào một cái. Ánh mắt Bạch Tuân nhìn vào cái nắm tay của Bạch Thước và Bạch Hi, sự an ủi lướt nhẹ qua mắt.
Thân binh bên cạnh lục soát, tìm kiếm người bắt cóc tỷ muội Bạch Hi, nhưng trên đất trống ngoại trừ một khe hở, hai bộ xương trắng và máu tươi bất minh, thì cái gì cũng không có. Tuy nói là cầm bó đuốc, nhưng trong lòng của mọi người đều có chút khiếp sợ, nửa canh giờ trước bọn hắn nghe được tiếng kêu thảm thiết trong rừng cây này, nhưng sau nửa canh giờ, bọn hắn tìm khắp rừng cây cái gì cũng không phát hiện được, cho đến khi tỷ muội Bạch Hi đột nhiên xuất hiện ở nơi đây.
Trên mặt đất làm sao nứt ra cái khe hở này? Xương trắng này, đã xảy ra chuyện gì? Hai vị tiểu thư rõ ràng không có bị thương tại sao cả người đều là máu?
Nếu như người đến không phải thân binh Bạch gia , e là đã sớm sợ tới mức bỏ chạy.
Bạch Tuân ôm lấy Bạch Hi và Bạch Thước, nhìn một lượt bốn phía hoàng lăng, nhìn thấy cách đó không xa là hai bộ xương trắng, mắt lạnh lẽo.
“Lấp khe hở trên mặt đất, đem hai bộ bạch cốt này đi thiêu hủy.” Bạch Tuân nhìn thân binh, vẻ mặt uy nghiêm, lạnh lùng, “Khi trở về gặp ngũ thành Binh mã ti và Đại lý tự, thì nói hôm nay các tiểu thư du ngoạn hội đèn lồng đã quên giờ giấc, bị lạc đường trong thành, đã làm phiền bọn họ. Về chuyện tối nay, bản tướng không muốn nghe có bất kỳ lời nào truyền ra ngoài, hiểu chưa?”
“Vâng, Tướng Quân!” Đám thân binh đè xuống sự khiếp sợ trong lòng, trầm giọng lĩnh mệnh.
Bạch Tuân hài lòng gật đầu, ôm thật chặt hai đứa con gái đi về hướng kinh thành.
Tại Quỷ giới, Thiên Khải ngồi trên vương tọa khuôn mặt vô cảm, Tu Ngôn đứng ở đại điện, sắc mặt so với Thiên Khải càng vô cảm hơn, hoàn toàn không còn dáng vẻ phong lưu, nhiệt tình như lúc ban đầu treo ghẹo A Âm ở cầu Nại Hà.
Quỷ Vương Ngao Ca tính tình nóng nảy, lạnh lùng. Cái việc nặng nhọc như nghênh đón Chân thần luôn là Tu Ngôn làm, huống chi là người ngồi trên ghế hôm nay đến còn mang theo sự tức giận.
“Thần quân, sống chết của ta tuy mỏng, nhưng đều có số định. Người cứu hai đứa trẻ kia, làm nhiễu loạn sinh tử nhân gian, vận mệnh mấy chục năm ở nhân gian đều bị làm rối loạn, Thiên Cung nếu trách tội tới Quỷ giới ta, ta cũng mặc kệ!” Tu Ngôn biết rõ Thiên Khải vì sao mà đến, nhưng lại vẫn cứ nói phải trái với hắn, cằn nhằn, lải nhải với vẻ mặt đau khổ.
“Đứa trẻ chết đi kia là mệnh cách hậu tinh, tinh tú nàng chưa tắt, hôm nay vốn không phải ngày chết của nàng. Huống chi là với mệnh cách của nàng, nên là Thượng tiên Thiên cung hạ phàm lịch kiếp rèn luyện. Nếu như hôm nay không phải bổn quân đi ngang qua, nàng bị yêu quái Cửu đầu xà kia nuốt mất, thần hồn bị tổn thương, nghìn năm tu vi bị hủy, Quỷ vương ngươi mới khó ăn nói với Thiên Cung?” Thiên Khải liếc Tu Ngôn lạnh nhạt mở miệng.
Tu Ngôn bị hù, trong lòng mắng thần.
Nếu như ngươi cái gì cũng biết, còn lừa gạt tiểu cô nương kia báo ân làm cái gì!
Người ta là một thiên kim tiểu thư, phú phú quý quý phải vì ngươi sống ngàn năm, vạn năm để chờ một cơ hội báo ân, cần gì phải như vậy!
“Bổn quân có cứu được nàng không?”
“Bổn quân có cứu được tỷ tỷ của nàng không?”
“Bổn quân đối với nàng có ân tái tạo, nàng báo đáp bổn quân, không nên sao?”
Thiên Khải là người nào, Tu Ngôn chỉ cần đảo tròn con mắt, hắn liền biết rõ trong lòng Quỷ vương này đang oán thầm hắn như thế nào.
Thần quân trên vương tọa nhíu mày gian ác, nhưng không tức giận.
Tu Ngôn cũng coi như là Thượng thần, những năm này ở Quỷ giới cũng coi như tận tâm hơn so với người huynh đệ nóng nảy kia, Thiên Khải còn có đủ kiên nhẫn để bao dung hắn.
“Nên.” Thiên Khải tùy tiện, tự phụ, duy ngã độc tôn nổi danh ở Thần giới, Quỷ Vương theo trong kẽ răng phun ra một chữ đáp lại.
“Tỷ tỷ của nàng, nói không chừng còn có thể sống nghìn năm, vạn năm, có cơ hội gặp được bổn quân.” Thiên Khải cười một tiếng, trong đầu đột nhiên nổi lên một ánh mắt giống như ngọn lửa rực cháy, giọng có chút trầm lại, “Về phần nàng, mệnh cách và linh khí đều không có, có thể sống tốt ở kiếp này cũng không tệ rồi.”
Tu Ngôn cúi đầu xuống, suy nghĩ trong lời nói của Thiên Khải, rốt cuộc là trong hai tỷ muội Bạch gia cảm thấy hứng thú với ai hơn. Hắn còn chưa suy nghĩ xong, người ngồi trên vương tọa không muốn nhắc tới chuyện của thế gian nữa, đi thẳng vào vấn đề.
“Nghìn năm nay, Quỷ giới có tin tức của Nguyệt Di không?.”
Nhắc đến Nguyệt Di, trên điện Quỷ vương thoáng chốc yên lặng.
“Thần quân, trong đường luân hồi cũng vậy, trên cầu vãng sinh cũng thế, đều không có khí hồn của thượng thần Nguyệt Di .” Tu Ngôn lắc đầu, nói rất thành khẩn.
Nhìn thần sắc Thiên Khải càng trầm, Tu Ngôn kéo dài biểu cảm: “Năm đó. . .” Hắn dừng một chút, cuối cùng mơ hồ mà sửa lại giọng: “Sau chuyện đó, Chân thần Thượng Cổ có tới Quỷ giới tìm qua, nếu như có, cũng không cần phải chờ hơn sáu vạn năm.”
Năm đó? Sau chuyện đó? Hơn sáu vạn năm trước, chuyện về huyết trận diệt thế dưới Tam giới là điều kiêng kị của cả Thần giới, chưa từng có người nào dám ở trước mặt Thiên Khải trước nhắc tới.
Thiên Khải mắt nhíu lại, nghênh tiếp ánh mắt trầm mặc của Quỷ vương.
“Thần Quân, Nguyệt Di, thần tức của nàng đã diệt.”
Năm đó, Ngao Ca, Tu Ngôn, và Nguyệt Di cùng không ít thần, ma kề vai sát cánh trong cuộc chiến, giao tình sâu đậm. Hơn một nghìn năm trước, Thiên Khải đến Quỷ giới tìm hồn phách của Nguyệt Di, Ngao Ca thiếu chút nữa rút thần đao động thủ với Chân thần.
“Ba trăm năm trước, tại cảnh giới Thương Khung, nàng đã từng để lại một đạo thần thức.” Thiên Khải mở miệng, con mắt màu tím sâu thẫm, “Nếu như khí hồn của nàng không còn tồn tại trong thiên địa này, vậy đạo thần thức kia dựa vào cái gì mà lưu giữ sáu vạn năm?”
Năm đó, Nguyệt Di đã vẫn lạc, biến thành tượng đá ở trong cảnh giới Thương Khung. Nàng đã để lại trên thế gian một tia thần thức cuối cùng, che giấu ký ức ba trăm năm đã mất đi của Thượng Cổ.
Nếu như không có hồn phách tồn tại ở trời đất, thì thần thức còn có thể lưu lại sáu vạn năm hay sao? Nhiều năm như vậy,Thiên Khải vẫn một mực không buông bỏ việc tìm kiếm thần hồn Nguyệt Di, chính là nguyên nhân này.
Quỷ vương nghẹn lời, đột nhiên hỏi Thiên Khải: “Vậy ngài đã tìm được chưa? Nếu ta là nàng, sợ là không muốn bị Thần quân mà mình mong nhớ tìm thấy.”
Mặc dù Thiên Khải là Chân Thần, hắn cũng không nhìn nổi Thiên Khải có mặt mũi nào mà hùng hồn muốn tìm Nguyệt Di.
Lúc nàng còn sống, một ánh mắt ngươi cũng không nhìn, nàng bị ngươi hại chết, ngươi tìm là tìm cái gì?
Người trên vương tọa ngẩng đầu, trong điện thần tức lập tức áp xuống, toàn bộ điện Quỷ vương đều rung chuyển.
Toàn bộ Quỷ giới đều cảm nhận được thần tức đáng sợ này, đường phố Trường An bên ngoài điện Quỷ vương trong nháy mắt các hồn phách đều quỳ xuống run lẩy bẩy.
Trong điện Quỷ vương, vẻ mặt Tu Ngôn trắng bệch, đầu gối gập lại rồi lại mạnh mẽ chống đỡ, không có quỳ xuống.
Về chuyện của Nguyệt Di, từ đầu đến cuối hắn khó khuyên giải ý muốn của Thiên Khải. Ngay cả khi Thiên Khải là Chân thần một giới, mọi chuyện hắn có thể quỳ trước Thiên Khải, duy chỉ có việc này là hắn không thể quỳ.
Ngao Ca trong thân thể điên cuồng la hét, muốn đi ra đánh nhau, nhưng bị Tu Ngôn liều chết ngăn chặn. Nếu như hôm nay, Ngao Ca và Thiên Khải đánh nhau, sợ là cả Quỷ giới đều bị hủy.
Hắn nhìn ra được, Thiên Khải của ngàn năm sau, việc tìm kiếm Nguyệt Di càng làm cho kiệt sức, lại càng cố chấp.
Con mắt màu tím lạnh như băng nhìn vào người của Quỷ vương đang cố gắng chống đỡ, sức mạnh thần uy náo động đột ngột ngừng lại .
Hắn đứng dậy, trầm mặc hướng ra ngoài điện mà đi.
“Ngươi nói rất đúng, nếu bổn quân là nàng, cũng không muốn gặp lại bổn quân ở trời đất này.”
Giọng nói tiêu điều trong nội điện vang lên, bóng lưng Thiên Khải cô độc đến cực điểm.
Tu Ngôn nhìn hắn, phức tạp khó tả.
“Đợi một chút!” Lúc Thiên Khải sắp đi ra đến cửa điện, giọng Quỷ vương đột nhiên vang lên.
Bước chân Thiên Khải đột nhiên ngừng lại, đột ngột quay người nhìn Tu Ngôn.
“Ngươi có tung tích của Nguyệt Di?” Cái câu này của Thiên Khải, cơ hồ chắc chắn.
“Không có.” Tu Ngôn lắc đầu, Thiên Khải mặt mũi lạnh lùng, trong lòng tức giận vì bị gạt.
Tu Ngôn làm như không thấy, chỉ hỏi hắn: “Thần quân, năm đó người còn nhớ đạo thần thức của Nguyệt Di trong cảnh giới Thương Khung?”.
“Đừng nói cho hắn! Tu Ngôn, đồ khốn nhà ngươi, ngươi đồng ý với ta như thế nào! Không được nói cho hắn biết!” trong thân thể Quỷ Vương, Ngao Ca gào thét không thôi, muốn thoát khỏi sự trói buộc của Tu Ngôn để ngăn cản hắn mở miệng.
“Câm miệng! Bằng không bổn quân chém banh điện Quỷ Vương của ngươi ! Chém thần hồn của ngươi, đưa ngươi vào luân hồi lịch tình kiếp muôn đời!” Thiên Khải lạnh lùng nhìn lồng ngực Tu Ngôn mở miệng, trong thân thể Quỷ vương, Ngao Ca rùng mình một cái.
Tình kiếp muôn đời? Hắn ghét nhất là những chuyện tình tình ái ái buồn nôn đó, hắn không đi, hắn muốn ở cùng Tu Ngôn.
Thấy Ngao Ca om sòm đã ngừng lại, Thiên Khải nhìn Tu Ngôn, vẻ mặt ôn hoà và nhẫn nại, “Ngươi nói đi, đạo thần thức của Nguyệt Di làm sao?”
Dù là Tu Ngôn đã nhìn thấy quen với mọi sắc thái của quỷ đời nhưng cũng nhịn không được mà phải vỗ tay trước tuyệt kỹ lật mặt của Thiên Khải.
Không hổ là Chân Thần, sống quá lâu, quả thật là có thể cong, có thể thẳng được
“Thần quân, hơn sáu vạn năm nay, điện Quỷ vương lúc nào cũng không buông bỏ tìm kiếm hồn phách thượng thần Nguyệt Di, nhưng vẫn không có tìm được bất kỳ cái gì. Nhưng hơn một ngàn năm trước, từng có một đạo thần thức đơn độc đi trên cầu Nại Hà của Quỷ giới.” Tu Ngôn mở lòng bàn tay ra, một đạo thần thức yếu ớt ở trong lòng bàn tay hắn, khí tức ánh lên màu trắng bạc.
Ánh mắt Thiên Khải lập tức tập trung nhìn vào, đó là thần thức bị tản mát của Nguyệt Di trong cảnh giới Thương Khung, hắn vốn tưởng rằng đạo thần thức đó sớm đã tiêu tán, nhưng không nghĩ tới nàng lại ở Quỷ giới.
“Thần quân nên biết, Trấn hồn tháp có sức mạnh nuôi dưỡng hồn phách. Nếu như Thần quân lấy thần lực đúc lại thân thể cho Thượng thần Nguyệt Di, dùng Trấn hồn tháp nuôi dưỡng thần thức này, có lẽ sẽ có một ngày Thượng thần Nguyệt Di sẽ thức tỉnh trở về. Cũng có lẽ. . .” Tu Ngôn rủ xuống mắt, “Đạo thần thức này vĩnh viễn sẽ không khai trí, cũng có thể không ngưng tụ thành hồn phách.”
Tu Ngôn chuyển thần thức màu trắng bạc trong lòng bàn tay cho Thiên Khải, “Nhưng Thần quân có tình nguyện mất nghìn năm vạn năm, đánh cược với cơ hội duy nhất này không?”
Thần thức trong lòng bàn tay được tiếp nhận không chút do dự, thân ảnh của Thiên Khải biến mất khỏi điện Quỷ vương.
“Đừng nói nghìn năm vạn năm, cho dù mười mấy cái vạn năm, nàng cũng xứng đáng.”
“Bổn quân nợ ngươi một ân huệ, nếu ngày nào đó hắn có chuyện cầu, bổn quân nhất định đem hết toàn lực nhận lời.”
Thần quang màu tím tản đi, giọng nói cương quyết từ bầu trời Quỷ giới truyền đến.
“Hừ, ai mà thèm! Lão tử ở Quỷ giới ăn ngon, uống ngon, ai muốn cầu hắn!” Thiên Khải rời đi, Tu Ngôn không hề áp chế vị huynh đệ nóng nảy nữa, Ngao Ca rốt cuộc cũng chiếm được quyền chủ động, to gan hướng lên bầu trời giận dữ mắng mỏ.
Hắn nói xong quay người đi vào trong điện, thay đổi thường phục đi ra, không ngừng đi về hướng cửa Quỷ giới.
“Ngươi định đi đâu?” Tu Ngôn thấy Ngao Ca giống như là muốn ra khỏi Quỷ giới, hồ nghi hỏi.
“Đi Yêu giới.”
“Chỗ nào của Yêu giới?”
“Núi Tử Nguyệt .”
“Làm gì? ? ?”
“Hắn có sức mạnh thần lực, cầu hắn đúc thân thể cho ngươi.”
“. . .”
Hai ngày sau, trong phủ Thượng tướng quân, Bạch Thước đang ngủ mê man đột nhiên bừng tỉnh, nàng nhìn thấy Bạch Hi đang nằm ở trước giường trông coi nàng, tỉnh giấc khỏi giấc mộng.