Bạch Thước Thượng Thần – Chương 7

Ta nhất định mang theo huynh cùng nhau tu thành tiên, tương lai sống trên nghìn năm, vạn năm

Bach-Thuoc-Thuong-Than-chuong7

Ảnh: Yao51

“A Hi, tỷ thật sự là cái gì cũng đều không nhớ rõ sao?”

            Mùa đông năm nay, Bạch Thước nằm ở ngoài hiên trong hậu viện phủ Thượng tướng quân, hỏi nhiều nhất chính là cái câu này.

            Bạch Hi ngồi ngay ngắn trước thư án, vùi đầu ghi chép nữ giới, hết cách phải trả lời Bạch Thước đang om sòm, “Nhớ không được, nhớ không được.”

           “Aiz, thật sự là đáng tiếc, tỷ không có nhìn thấy vị Thần quân kia, diện mạo sinh ra rất tuấn tú!” Bạch Thước lười biếng tựa vào hiên nhà, phơi nắng ăn nho, trong mắt đầy sự khao khát, “Ánh mắt của ngài thế mà là màu tím, tựa như…” Bạch Thước nhìn trên trời, lẩm bẩm nói: “Giống ánh trăng tím.”

          Bạch Hi nghe vậy ngẩng đầu, “Muội nói cái gì? Ánh trăng màu tím?”

            Bạch Thước khẽ giật mình, liên tục khoát tay, “Không có gì, không có gì.”

            Nàng nhìn Bạch Hi nhã nhặn, ôn hòa, thở dài.

          Nàng đặt bút xuống, nhìn muội muội ruột thành khẩn nói: “A Thước, muội là nữ nhi, nói nam tử tuấn tú ở trong nhà nói thì cũng được đi, truyền ra ngoài không ra thể thống gì. Còn muội nữa, những lời nói hoang đường đó…” Nàng dừng một chút, lo lắng dặn dò Bạch Thước, “Nhưng ngàn vạn lần cũng đừng nhắc tới trước mặt người khác.”

         Kể từ cái ngày Thượng Nguyên, đi lạc trong hội đèn lồng trở về, A Thước mỗi ngày đều nói mê sảng về các loại yêu quái, thần tiên. Một mực lẩm bẩm có một vị thần tiên đã cứu bọn họ từ trong tay đạo phỉ và yêu quái Cửu đầu xà. Nhưng rõ ràng là các nàng trên đường không cẩn thận bị đi lạc. Trong ngõ hẻm ở sau Nam thành được phụ thân và thân vệ tìm trở về.

          Phụ thân sau khi nghe thấy A Thước có một lần nhắc đến vào ngày tết Nguyên Tiêu gặp được thần tiên và yêu quái, đã rất  nghiêm nghị dùng đến gia pháp, phạt nàng quỳ một ngày trong Từ đường. Cũng không biết phụ thân nói gì đó, A Thước lại không có đề cập đến chuyện của ngày Tết Nguyên Tiêu trước mặt người khác, chỉ có lúc riêng tư thì đặc biệt hứng thú với sách chí dị về thần tiên yêu quái.

         Ôi, xem ra đi lạc một hồi, đã làm cho A Thước sợ choáng váng.

            Bạch Hi lắc đầu, rất lo lắng và buồn cho muội muội ruột.

            Bạch Thước nhìn Bạch Hi lắc đầu, thở dài, nhớ tới ngày ấy ở trong Từ đường đã cam đoan với phụ thân, bĩu môi, im lặng không nói về chuyện của ngày tết Nguyên Tiêu đó.

          Nàng nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra lời căn dặn của phụ thân trong Từ đường ngày hôm đó.

            “Hoang đường! Cha đã nói rồi, hai tỷ muội các con là bị lạc đường ở thành Nam, con lại ngày ngày nói những lời mê sảng này ở trước mặt mẫu thân và tỷ tỷ của con!”

           “Con không nói mê sảng! Cha, ngày ấy con và A Hi thật sự là bị yêu quái bắt cóc, là một vị thần tiên đã cứu chúng con! Người chẳng phải ở ngoài thành, phía sau hoàng lăng tìm được chúng con đấy sao? Bọn bắt cóc chúng con đều hóa thành xương trắng rồi!” Bạch Thước vội vàng biện bạch, đôi mắt to trừng mắt đến nỗi tròn xoe.

           Trong Từ đường Bạch gia, Bạch Tuân nhìn đứa con gái đang ngẩng cao đầu không nghe khuyên nhủ, thở dài: “A Thước, tỷ tỷ con tương lai phải vào Đông cung làm Thái Tử Phi, nếu như làm cho người ta biết tỷ con bị người ta bắt cóc, con muốn sau này tỷ con sống thế nào?”

            Bạch Thước giống như chọi gà, nghe thấy những lời này, trong nháy mắt liền mềm nhũn ra, nàng nhìn Bạch Tuân, cúi đầu nói: “Con biết rồi, cha.”

          Bạch Tuân nhìn bộ dạng nàng ủ rũ, ngồi xếp bằng bên cạnh con gái, sờ lên đầu nàng, “Cho cha hỏi một chút, ngày ấy rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

            Ánh mắt Bạch Thước cụp xuống liền sáng lên. Từ khi nàng tỉnh lại, Bạch Tuân mỗi ngày đều bận việc chính sự, Bạch Hi một lần nữa sống lại, lại quên sạch chuyện xảy ra ngày hôm đó. Mẫu thân nghe nàng nhắc đến ngày tết Nguyên Tiêu ấy sẽ khóc không ngừng, nàng muốn tìm người thân nói hết thảy chuyện phát sinh đêm hôm đó, lại không có tìm được cơ hội.

         Nàng mặt mày hớn hở mà đem chuyện đêm tết Nguyên Tiêu đó nói hết với Bạch Tuân, một chút sợ hãi đều không có, trong ánh mắt tràn đầy khao khát đối với vị Thần quân mặc áo cổ bào màu đen. Nhưng bất luận nàng nhớ cái gì, nhưng hết lần này tới lần khác đều nhớ không nổi vị thần tiên cứu nàng cuối cùng tên gọi là gì.

        Bạch Thước tuổi tác tuy nhỏ, nhưng là người thông minh sáng suốt, nàng giấu chuyện Bạch Hi đã từng tự tử, chỉ nói nàng bị  yêu quái làm cho sợ tới mức hôn mê, không có nhìn thấy vị thần tiên kia từ trên trời xuống cứu các nàng.

         Bạch Tuân nghe xong, hồi lâu không nói, mắt đỏ lên, xoa tóc trên trán con gái, rất là xúc động “Tai họa này, A Hi quên mất cũng tốt. Hai tỷ muội các con, gặp đại nạn có thể hóa may mắn, ngược lại là có phúc đấy.”

         Hắn ở hoàng lăng ngoài thành, phía sau núi tìm được hai người, tất nhiên là nhìn thấy sự biến hóa kỳ lạ của hôm đó, biết rõ con gái không có nói bừa. Hắn cả đời chinh chiến, trong tay nhuốm máu vô số, không thể tưởng được ông trời lại cho hắn một đôi con gái phúc hậu như thế, để cho các nàng gặp được thần tiên cứu giúp trong lúc đường cùng.

        Nhưng việc giải cứu này, lại không biết đối với Bạch phủ là phúc hay là họa. Truyền thuyết về thần tiên có lưu truyền trong dân gian, suy cho cùng chỉ là nói đùa. Hôm nay, Bạch gia đã có địa vị rất cao, thân phận Hi nhi lại đặc thù, nếu như chuyện Bạch Hi và Bạch Thước được thần tiên cứu giúp đồn đại ra ngoài, còn không biết Bạch gia sẽ gặp phải chuyện thị phi gì.

         Bạch Tuân là chủ gia đình, nghĩ lâu dài, thấy con gái đối với cái thần tiên kia nhớ mãi không quên, liền khuyên bảo nàng: “A Thước, chuyện đêm đó con phải để trong bụng, vì tỷ tỷ con, không thể đề cập với người khác.”

            Bạch Thước đã sớm hiểu, gật đầu.

         “Còn có…” Bạch Tuân trầm mắt, “Cũng đừng nhắc đến chuyện của vị thần tiên đó nữa.”

            Bạch Thước mãnh liệt ngẩng đầu, nghênh tiếp ánh mắt nghiêm khắc của cha, khuôn mặt ủy khuất, giọng nho nhỏ, cũng rất là nghiêm túc: “Nhưng cha, con đã đồng ý với Thần quân cứu con, tương lai muốn tu tiên cho tốt, làm một thần tiên, sống trên nghìn năm, vạn năm, tương lai có một ngày báo ân cho ngài ấy.”

         Bạch Tuân bị lời thề son sắt này của Bạch Thước làm cho tức cười, hắn tức giận mà gõ yêu lên trán con gái, “Còn nghìn năm, vạn năm? Con có thể thuận lợi sống đến trăm năm, cha đã A di đà phật rồi.”

          Hắn nhấc Bạch Thước từ trên đệm cói lên, dắt nàng đi ra ngoài.

            “A Thước, chuyện thần tiên có thể gặp nhưng không thể cầu. Nếu con có thể gặp được một lần, đó chính là may mắn, về sau … Chớ có nhắc lại.”

           Lời khuyên của Bạch Tuân còn văng vẳng bên tai, nhưng Bạch Thước chỉ nhớ kỹ đôi mắt sâu xa, âm u như ánh trăng tím mênh mông.

            Nàng vừa mở mắt, ánh mặt trời rực rỡ chiếu lên trên mặt nàng, nàng híp mắt nhìn lên trời, muốn nỗ lực từ trên bầu trời tìm ra một chút  bóng dáng ánh trăng tím, rồi lại bởi vì bị mặt trời làm chói mắt mà không nhìn nữa.

          “A Thước!” Giọng thiếu niên vui mừng đột nhiên vang lên bên ngoài hành lang.

            Hai tỷ muội ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy Trọng Chiêu ôm cái hộp gỗ lớn chạy về phía hai người.

           Tiểu công tử Trọng Chiêu của Tả tướng quý phủ so với hai người lớn hơn ba tuổi. Tuấn tú lại hoạt bát, cùng hai tỷ muội lớn lên. Trọng Chiêu và Bạch Thước từ nhỏ đã có hôn ước. Bây giờ đúng là thời điểm để thiếu niên trở thành bạn chơi đùa . Trọng Chiêu biết rõ hai tỷ muội bị lạc đường trong đêm Thượng Nguyên, Bạch Thước bị một cơn bệnh nặng. Sau khi tỉnh lại luôn luôn có chút buồn bực không vui, gần đây mỗi ngày đều tìm chút ít đồ chơi nhỏ đến Bạch phủ tìm nàng.

           Bạch Hi thân phận khác biệt, rụt rè gật đầu với Trọng Chiêu.

            Trọng Chiêu quy củ hành lễ với Bạch Hi rồi mới chạy đến trước mặt Bạch Thước. Hắn tinh tế nhìn thần sắc của nàng, thấy tinh thần nàng so với mấy ngày trước đây tốt hơn nhiều, mới nhẹ nhàng thở ra, cười tủm tỉm mở hộp gỗ đẩy ra trước người của nàng .

           “A Thước, ta mang đến cho muội chong chóng tre và con quay của Tường Phúc Các.”

          Bạch Thước nhìn cái hộp gỗ, cầm lấy chong chóng tre sờ sờ,  trả lời một câu “Ừ.”

            Thấy Bạch Thước không mấy hứng thú, Trọng Chiêu có chút ủ rũ, nhỏ giọng hỏi nàng: “Thân thể muội còn không khỏe à?”

          “Dưỡng tốt rồi.” Bạch Thước vuốt chong chóng tre, hồn như lên mây, không còn bộ dáng hoạt bát, vui vẻ ngày xưa.

            Trọng Chiêu tính tình thiếu niên, thích nhất là khuôn mặt tươi cười của Bạch Thước, liền vội hỏi nàng: “Vậy sao muội không vui? Muội muốn làm gì, ta đều cùng muội đi!”

          Bạch Thước nghe vậy mắt sáng lên, vừa mới chuẩn bị nói cái gì, thoáng nhìn thấy Bạch Hi đang đang luyện chữ trong thư các, lôi kéo tay áo Trọng Chiêu  “Chúng ta đi ra ngoài chơi, không nên quấy rầy A Hi luyện chữ.”

         Trọng Chiêu từ trước đến nay ở trước mặt Bạch Hi không được tự nhiên, chỉ mong sao được như thế, liên tục gật đầu.

         Hai người ôm hộp gỗ đi, tiếng nói thì thầm xa dần. Bạch Hi nhìn bóng lưng hai người nói cười, trong mắt lộ ra sự hâm mộ. Ánh mắt của nàng rơi vào bóng dáng của Bạch Thước đi càng ngày càng xa, không còn bình tĩnh, yên tâm như vừa rồi nữa. Một hồi lâu nàng thở dài, lấy ra một quyển kinh Phật, cúi đầu xuống chậm rãi bắt đầu ghi chép.

            Chuyện đêm đó thật kinh hãi,  không có người nào muốn nhắc đến, nếu là như thế, thì nàng quên cũng tốt rồi, chỉ mong. . .

            Chỉ mong A Thước cũng có thể quên hết thảy chuyện phát sinh đêm đó, an tâm mà sống.

            Trọng Chiêu cùng Bạch Thước đi ra hậu viện, Trọng Chiêu móc ra hai quyển sách ở dưới đáy hộp gỗ đặt lên tay  Bạch Thước.

            Bạch Thước nhìn hai quyển liêu trai chí dị trong tay, ánh mắt khẽ cong, vui mừng nói: “Huynh làm sao biết ta muốn quyển sách này?”

        Trọng Chiêu thấy mặt nàng rốt cuộc cũng giãn ra, đắc ý nói: “Có chuyện gì mà bổn công tử không biết. Muội nhờ Bạch thúc đi ra ngoài mua cho muội những cuốn sách quỷ quái chí dị, những cuốn sách kia là của cửa hàng con trai trưởng của nhũ mẫu nhà ta mở, tự nhiên phải báo cáo cho ta .”

            Bạch Thước nghe xong càng vui, vội vàng kéo tay áo Trọng Chiêu, “Thật sao? Vậy sau này huynh mang đến cho ta nhiều loại sách này nữa nha !”

          Trọng Chiêu gật đầu, nhưng không khỏi thấy kỳ quái, hỏi nàng: “A Thước, trước kia không phải muội không thích đọc sách nhất sao, tại sao gần đây lại thích xem những loại sách ma quỷ này ?”

            Bạch Thước chần chừ một lát, ngược lại không muốn giấu giếm Trọng Chiêu, nhỏ giọng ghé vào lỗ tai hắn nói: “A Chiêu, ta nói với huynh chuyện này.”

            “Chuyện gì?” Nhìn thấy thần sắc  Bạch Thước đặc biệt nghiêm túc, thần sắc Trọng Chiêu cũng không khỏi nghiêm túc.

            “Sau này, ta e là không thể gả cho huynh.” Bạch Thước nghiêm túc hướng Trọng Chiêu mở miệng.

            Vị thiếu niên lớn hơn mười tuổi sắc mặt trắng bệch, hộp gỗ trong ngực rơi trên mặt đất, con quay gỗ cũng rơi đầy đất.

           “Tại, tại sao?” Trọng Chiêu lắp bắp, con mắt đỏ lên, “Là Bạch Tướng quân không nhìn trúng ta, không muốn gả muội cho ta sao?”

            Người mà trưởng nữ Bạch gia gả cho chính là Đông cung Thái Tử, Bạch Thước gả cho thân vương thế tử cũng là hợp quy cách. Trong lòng Trọng Chiêu hiểu rõ, hắn mặc dù là con trai trưởng của tả tướng, nhưng không công không tước vị, cầu hôn Bạch Thước, chung quy là nhờ ân tình cứu Bạch tướng quân năm đó của nhà hắn. Lúc còn nhỏ hắn ngây thơ, hôm nay cùng Bạch Thước cùng nhau lớn lên, lại hứa hôn từ nhỏ, nên đã sớm xem Bạch Thước là người vợ chưa qua cửa mà đối đãi rồi.

         “Không phải, không phải.” Bạch Thước liên tục khoát tay, “Không liên quan đến cha ta.”

            “Hay là muội không nhìn trúng ta?” Sắc mặt Trọng Chiêu càng trắng.

          “Không có, không có!” Bạch Thước thấy càng ngày càng nói không rõ, đành phải nói thẳng: “A Chiêu, tương lai  ta muốn làm thần tiên, tất nhiên là không thể kết hôn, lập gia đình.”

          Trọng Chiêu nghe xong lời này, khuôn mặt nhăn nhó, khổ sở, cho là mình nghe lầm, nhìn Bạch Thước há hốc mồm: “Muội nói muội muốn làm gì?”

            “Làm thần tiên!” Bạch Thước ôm hai quyển sách liêu trai chí dị, thề thốt: “Ta gần đây xem nhiều sách, trên sách ghi lại không ít tiên sơn tiên môn, chờ cha ta hết cấm túc ta, ta sẽ đi tiên sơn bái sư học nghệ. Chờ ta học thành tiên pháp, thì sẽ phi thăng thành tiên, đâu còn có thể ở lại nhân gian lập gia đình kết hôn.”

            Trọng Chiêu nhìn chằm chằm vào Bạch Thước nửa ngày không lên tiếng, Bạch Thước bị hắn nhìn đến sợ hãi, đang muốn nói gì thì Trọng Chiêu đã vươn tay để lên trán nàng.

            “A Thước, muội không sao chứ!”

            Bạch Thước hất tay hắn ra, tức giận nói: “Ta không nói mê sảng!”

          Trọng Chiêu lúng túng thu tay lại, cũng không tức giận, chỉ là nhìn Bạch Thước có chút không biết làm thế nào.

            Bạch Thước nhìn thấy bộ dáng hắn như nhìn một người bệnh, nghiêm mặt  xoay người rời đi.

            “Huynh không tin thì thôi. Dù sao ta cũng đã nói với huynh rồi, ta không lập gia đình, ta muốn tu thành tiên.”

           Trọng Chiêu thấy nàng thực sự tức giận, vội vàng đuổi theo nàng, “Được được được, ta đồng ý với muội.”

            Bạch Thước bỗng ngừng chân, hồ nghi nhìn Trọng Chiêu, “Huynh đồng ý không cưới ta?”

            Trọng Chiêu lắc đầu.

            “Vậy huynh đồng ý cái gì?”

            “Ta đồng ý cùng muội tu tiên.”

             Trọng Chiêu cười tủm tỉm, vỗ vỗ lên búi tóc của Bạch Thước.

            “Đợi muội dưỡng cho khỏe, muội muốn đi danh sông, núi lớn bái sư, ta sẽ cùng muội bái sư, muội muốn tu tiên, ta sẽ cùng muội tu tiên, dù muội muốn làm gì, ta sẽ cùng muội làm.”

            Bạch Thước sững sờ, nhìn thấy đôi mắt nghiêm túc của Trọng Chiêu, trong lòng cảm thấy cảm động.

            Những ngày này nàng về đến nhà, bất cứ nàng nói cái gì, làm cái gì, phụ thân, mẫu thân và A Hi đều làm như không thấy. Muốn làm cho nàng quên hết mọi thứ, không muốn đề cập đến, chỉ có Trọng Chiêu, cái gì cũng không biết nhưng cái gì cũng tin nàng, làm cùng nàng.

          Bạch Thước trẻ tuổi lần đầu nghiêm túc nhìn Trọng Chiêu, gật đầu, nàng nắm lấy tay Trọng Chiêu, trân trọng đảm bảo.

            “Được, A Chiêu, ta nhất định mang theo huynh cùng nhau tu thành tiên, tương lai sống trên nghìn năm, vạn năm!”

            Cùng lúc đó, bên ngoài đảo phượng Ngô Đồng, Thiên Khải đứng giữa không trung, nhìn vào một mảnh rừng tổ Ngô Đồng xanh ngát, ánh mắt rơi vào chỗ có khí tức của Phượng hoàng.

Chương tiếp theo

Xem chương 6

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *