Cuối cùng có một ngày con sẽ nói cho nàng biết, năm tháng thay đổi, thế sự biến ảo, con luôn ở bên nàng, chưa bao giờ rời đi

Ảnh: manhwa.163
Tám trăm năm trước, sau khi Phượng Nhiễm mang Cảnh Giản phi thăng Thần giới, Phượng hoàng của đảo phượng Ngô Đồng chính là Phượng Ẩn trong truyền thuyết.
Trấn hồn tháp này là do thần lực hỗn độn luyện hóa mà thành, mất mấy năm để luyện. Năm đó, hắn lấy Trấn hồn tháp từ chỗ Thượng Cổ làm lễ vật bái sư của Nguyên Khải, tặng cho Đông Hoa. Nhưng Đông Hoa vì chuộc tội cho Nguyên Khải mà tặng lại cho Phượng tộc. Hiện nay, Trấn hồn tháp trong Tam giới ngoại trừ một tòa trấn hồn vạn quỷ trong tay Thần quân Bích Ti của Quỷ giới, cái còn lại là do Phượng Ẩn cất giữ.
Thiên Khải từng gặp qua vị tân hoàng này của Phượng tộc một lần. Đáng tiếc, chẳng qua là năm đó trong rừng tổ Ngô Đồng, vội vàng thoáng nhìn qua nàng hồn phi phách tán mà ngủ say. Lại nói tiếp, hắn và vị tân Phượng hoàng này quả thực không có giao tình thực sự.
Nghe nói con đường niết bàn của vị tân Phượng hoàng này rất là lận đận. Cùng với điệt nhi của mình có một đoạn tình cảm thiếu chút nữa hủy diệt Tam giới. Hôm nay, Nguyên Khải đã tan thành mây khói, e là nàng chưa hẳn muốn gặp người trong Thần giới.
Thiên Khải cũng không che giấu khí tức chân thần. Hắn vừa mới đến đảo phượng Ngô Đồng, đại trưởng lão Phượng tộc Phượng Vân liền ra đón. Nghe nói Thiên Khải muốn mượn Trấn hồn tháp, Phượng Vân cung kính nghênh đón hắn trong rừng tổ Ngô Đồng.
Hắn không giấu khí tức, đến nghênh đón trước lại không phải Phượng Ẩn, ngay cả Quỷ vương Tu Ngôn cũng không có lá gan này, Thiên Khải tất nhiên là nhíu mày.
Phượng Vân nhìn thấy nét mặt của Thiên Khải, vội vàng thay Phượng Ẩn giải thích.
“Thần Quân chớ phiền muộn, bệ hạ nhà ta tám trăm năm trước đi ra ngoài rất nhiều năm, về sau quay về đảo thì đóng thần thức, e là không biết Thần quân đã đến. Những năm này bệ hạ cư trú lâu dài trong rừng tổ, đã mấy trăm năm cũng không xuất hiện ở đảo Phượng. Bệ hạ từng có lệnh…” Giọng Phượng Vân lo sợ, liếc Thiên Khải, “Chỉ cần không phải chuyện liên quan đại sự hủy diệt Phượng tộc, bất luận chuyện gì cũng không được đi vào rừng tổ quấy nhiễu nàng.”
Cái lời nói này, tựa như Thiên Khải có thể gặp được Phượng Ẩn đã là Phượng tộc cho Chân thần Thần giới mặt mũi rồi.
Đóng thần thức? Nghĩ đến Nguyên Khải hồn phi phách tán cũng là tám trăm năm trước, Thiên Khải thở dài, hiếm khi không bày ra dáng vẻ Chân thần, chỉ tùy ý khoát tay với Phượng Vân.
Hai người đáp xuống cực Nam của đảo Phượng. Trong rừng, cây Ngô Đồng xanh um tùm, Thiên Khải nhìn quang cảnh bên trong, nhịn không được ngẩn người.
Hắn biết rõ tập tính của tộc Phượng hoàng. Đảo phượng Ngô Đồng từ trước đến nay chỉ có cây Ngô Đồng. Phong cảnh trong rừng tổ Ngô Đồng mười mấy vạn năm nay trước sau như một, nhưng cũng không biết khi nào, chỗ sâu nhất trong rừng tổ Ngô Đồng lại được chẻ ra làm thành hình dáng một ngôi nhà nhỏ.
Cây cỏ xanh tươi, dòng suối nhỏ, trúc phường, tiên thú sinh trưởng, trăm hoa đua nở.
Cảnh vật này thập phần nhìn quen mắt, Thiên Khải cẩn thận quan sát một lát, mới phục hồi tinh thần lại.
Nơi này, cùng với ngôi nhà ở cấm cốc núi Đại Trạch của Đông Hoa giống nhau như đúc.
Cửa trúc phường bị đẩy ra, thiếu nữ từ bên trong đi ra, nhìn thấy hai người bên ngoài dòng suối nhỏ thì sững sờ. Ánh mắt của nàng dừng ở trên khuôn mặt Thiên Khải, đáy mắt bình thường sâu như giếng cổ, lướt nhẹ qua một tia chấn động, lập tức cúi đầu hành lễ.
“Hạ thần Phượng Ẩn, bái kiến Chân thần Thiên Khải .”
Thiếu nữ áo vải, mắt phượng, trâm gỗ cài tóc, chính là Phượng Ẩn năm đó trong rừng tổ Ngô Đồng ngủ say.
“Ngươi đã đóng thần thức, còn nhận ra bổn quân?”
Trong mắt Phượng hoàng hiện lên một hồi ức, “Rất nhiều năm trước, hạ thần từng vào núi Tử Nguyệt, trong điện Tử Nguyệt do tiền bối Tam Hỏa trông coi có bức họa của Thần quân.” Nàng dừng một chút, không biết nghĩ tới điều gì, một nụ cười thản nhiên thoáng qua: “Khi còn bé, thần thường nghe huynh ấy nhắc tới chuyện trong cung Thanh Trì năm đó, nghe nhiều lắm, nghĩ tới người mà huynh ấy thường nhắc tới chắc là có hình dáng như người bây giờ.”
Thiên Khải vì Trấn hồn tháp mà đến. Hôm nay, Phượng Ẩn thực sự đứng ở trước mặt, mới đột nhiên có cảm giác thực về việc Nguyên Khải tan thành mây khói. Lão Chân thần sống mười mấy vạn năm, trong lòng hắn bỗng nhiên thấy chua xót.
Nhìn thấy thần sắc trên mặt Thiên Khải, Phượng Ẩn cũng không nhắc lại chuyện cũ, chỉ hỏi hắn: “Thần quân đến đảo Phượng, là vì Trấn hồn tháp?”
Thiên Khải nhíu mày, “Phượng hoàng biết sao?”
Phượng Ẩn cười cười, “Nghĩ đến việc đảo phượng của thần có thể làm cho Thần quân đi một chuyến đến đây, chỉ có Trấn hồn tháp. Nghe nói ngàn năm trước Thần quân vì tìm bạn cũ mà bước vào dòng chảy thời không, hôm nay trở về, chắc là phần nào đã đạt được?”
Thiên Khải gật đầu, “Vậy Trấn hồn tháp… ?”
Thiên Khải nói chưa xong, lòng bàn tay Phượng Ẩn đã hiện ra một tòa tháp nhỏ xanh biếc, “Năm đó được Thần quân hậu tặng, Phượng Ẩn mới có thể ở trong tháp tu luyện nguyên thần. Hôm nay Phượng Ẩn niết bàn trùng sinh, tháp này nên sớm trả lại cho Thần quân.”
Thiên Khải tiếp nhận Trấn hồn tháp, “Không cần cám ơn ta, cho dù không có Trấn hồn tháp này, lấy tâm tính của Phượng hoàng, niết bàn thành thần cũng là chuyện sớm muộn.” Hắn ngưng mắt nhìn Trấn hồn tháp một lát, ngẩng đầu nhìn Phượng Ẩn “Ngươi kế thừa Phượng Nhiễm, cũng phải biết Trấn hồn tháp có thể nuôi dưỡng vạn hồn của thế gian, bao gồm cả thần hồn. Vì sao…”
“Vì sao trong Trấn hồn tháp này, không có hồn phách của huynh ấy?” Phượng Ẩn tiếp lời Thiên Khải, “Điều Thần quân muốn hỏi, có phải là câu này?”
Thiên Khải nhíu mày, gật đầu.
“Thần đã tìm qua. Tam giới lục đạo, Cửu Châu nhân gian. Những nơi Thần quân đã tìm bạn cũ, thần đều tìm qua.” Phượng Ẩn đứng yên lặng trước trúc phường, không khỏi cô độc.
Nàng giương mắt nhìn về phía trúc phường lúc trước cây Ngô Đồng, “Thần không biết huynh ấy còn ở đó hay không, cũng không biết khi nào huynh ấy mới trở về. Chỉ là thần nghĩ, thần trông coi nơi này, nếu như huynh vẫn còn, dù sao cũng sẽ có một ngày trở về.”
Phượng Ẩn nói xong, quay người đi vào trong phòng trúc, áo vải tóc đen, bóng dáng đơn bạc.
Phượng Vân không đành lòng, vành mắt đỏ lên, rồi lại cũng không biết nên an ủi như thế nào, cuối cùng thở dài. Hắn nhìn Thiên Khải, “Thần quân…”
Thiên Khải khoát tay, thần sắc khó phân biệt.
Phượng Vân biết rõ hôm nay Thần quân Thiên Khải và Phượng hoàng gặp nhau nhất định có chút đau buồn, ngược lại không nhiều lời, thi lễ một cái rồi yên lặng lui xuống.
Bóng dáng Phượng Ẩn biến mất sau phòng trúc, Thiên Khải cầm Trấn hồn tháp hồi lâu không động đậy, hắn than nhẹ một tiếng, quay người muốn đi rồi lại dừng chân.
Trên bàn đá dưới cây Ngô Đồng, có một bàn cờ đá màu xanh, một bình Túy ngọc lộ, quân cờ bạch ngọc nằm tản mát bốn phía bàn cờ.
Ngồi bên cạnh bàn đá là một thanh niên mặc bạch y.
Thanh niên lông mi ôn nhã, không phải là bộ dáng hắn thập phần ưa thích, nhưng đôi mắt màu nâu cực kỳ giống mẫu thần hắn.
Thiên Khải nhiều năm không có gặp hắn, nhưng cũng biết, cái đứa bé kia trưởng thành, nên là bộ dáng như vậy.
“Tử Mao đại thúc.”
Hắn nhìn thấy thanh niên bạch y kia ngẩng đầu, nhìn hắn gọi.
Trong cổ Thiên Khải bỗng nhiên có chút nghẹn ngào.
“Chúng ta rất nhiều năm không có đánh cờ.” Thanh niên chỉ bàn cờ, cười rộ lên vẫn là bộ dáng khi còn bé , “Người có thời gian dạy con một bàn không?”
“Được.”
Thiên Khải rốt cuộc đã mở miệng, hắn đi về phía bàn đá, xuyên qua thân thể thanh niên, ngồi phía đối diện hắn.
Trong mắt Thiên Khải không có gì bất ngờ, hắn rót một ly Túy ngọc lộ, đưa tới cho thanh niên trước mặt.
Ván cờ bắt đầu, quân cờ bay lượn. Nhưng ly Túy ngọc lộ trước mặt thanh niên , từ đầu đến cuối không người uống.
Một tím, một trắng, hai thân ảnh, giống như những ngày ở cung Thanh Trì trưởng thành, chơi đùa.
Một ván đã đánh xong, thân ảnh thanh niên càng lúc càng mờ nhạt.
Thiên Khải nhìn về phía hắn, vừa nhìn về phía phòng trúc.
“Nàng không biết?”
Thanh niên lắc đầu, “Không biết.”
“Con chưa bao giờ rời đi?”
“Vâng.”
“Sinh hồn trùng sinh, phải mất vạn năm mới tụ hồn, con cũng đã biết?”
“Biết rõ.”
“Vì sao không vào ao nguyên thần, thân con mang sức mạnh hỗn độn, tối đa là một nghìn năm là được một lần nữa lấy thần cách hỗn độn giáng thế.”
“Qua hai trăm năm nữa nàng có thể thấy được con, con không muốn nghìn năm này nàng sống cô độc giữa thế gian.”
Thanh niên cười cười, nhìn về phía phòng trúc, thân thể của hắn dần dần hư vô, nhưng giọng nói không chút dao động, rất kiên định.
“Cuối cùng có một ngày con sẽ nói cho nàng biết, năm tháng thay đổi, thế sự biến ảo, con luôn ở bên nàng, chưa bao giờ rời đi.”
Trước bàn đá chỉ còn lại một mình Thiên Khải, bàn cờ biến mất, hơi rượu tản đi. Hắn nhìn mọi thấy đều trống không, đứng dậy đi ra ngoài.
“Nếu đây là mong muốn của con, cũng tốt.”
Hắn không quay đầu lại, bàn tay cầm Trấn hồn tháp trong tay áo phát ra một sự ấm áp.
Trong dòng suối, không ai có thể trả lời hắn, chỉ có cây ngô đồng lá sào sạt vang lên, dường như đang đáp lại hắn.
Núi Tử Nguyệt yên lặng rất nhiều năm. Năm đó, một trận chiến với Ma thần, ba vị Chân thần hiện thế đem Cửu U địa ngục từ núi Tử Nguyệt dời đi sau đó. Sơn môn núi Tử Nguyệt đóng cửa, một lần đóng lại chính là tám trăm năm.
Tám trăm năm nay, thế lực Yêu giới thay đổi. Sau khi Sâm Hồng, Sâm Vũ lần lượt tử trận, tộc Yêu Hổ suy thoái. Trưởng lão trong tộc dẫn dắt tộc nhân trẻ tuổi lui vào núi Hổ Khiếu để khôi phục nguyên khí. Mà tộc Yêu Hồ dưới sự thống lĩnh của Thập vĩ thiên hồ Hồng Dịch thực lực tăng mạnh. Ba trăm năm trước, Hồng Dịch mang theo công chúa Ưng tộc Yến Sảng phi thăng Thần giới sau đó. Tam trọng thiên ở Yêu giới xuất hiện cung Lãnh Tuyền có thế lực ngang ngửa với tộc Yêu Hồ.
Cung chủ cung Lãnh Tuyền là Chấn Vũ giống với Thượng quân Thanh Mục của Tiên tộc năm đó. Xuất thân thần bí, yêu lực cực cao. Ba trăm năm trước ngang trời xuất thế, chiến đấu với thập đại cao thủ của Yêu Tộc chưa bao giờ thất bại. Về sau thành lập cung Lãnh Tuyền, làm cho cao thủ Yêu Tộc các nơi dồn dập xin góp sức. Trong ba trăm năm ngắn ngủi, cung Lãnh Tuyền liền biến thành thế lực cường đại khác ở Yêu giới.
Lúc Hồng Dịch phi thăng, Hồ tộc không còn bán thần hồ quân. Yêu giới cũng lâu không xuất hiện người nhập thần. Lúc hắn phi thăng đã để lại ngự lệnh ở điện Trùng Tử, nói ba trăm năm sau Yêu hoàng trong bách tộc sẽ sinh ra. Ai có thể tu luyện đến sức mạnh Bán thần, phá được phong ấn của Thiên hồ ở ngoài điện Trùng Tử, người đó là tân Hoàng của tộc Yêu Hồ.
Thời gian cực nhanh, mấy trăm năm trôi qua, tộc trưởng tộc Yêu hồ Thường Mi và Chấn Vũ của cung Lãnh Tuyền đã trở thành bán thần. Cách kỳ hạn ba trăm năm ra quyết định của Hồng Dịch, chỉ còn lại mười năm ngắn ngủn. Ngay tại Yêu giới, hai thế lực lớn vì vị trí Yêu hoàng tập hợp lực lượng mà đợi thời khắc mấu chốt. Tử Nguyệt ở Yêu giới một lần nữa bay lên, sơn môn núi Tử Nguyệt mở cửa.
Lúc tin tức truyền tới núi Tịnh U và cung Lãnh Tuyền, Thường Mi và Chấn Vũ trong chốc lát không kịp phản ứng.
Năm đó, lúc Ma tộc thiếu chút nữa ở núi Tử Nguyệt hủy thiên diệt địa. Thiên Khải là Yêu thần cũng không có xuất hiện, như thế nào mà trong những năm tháng hòa bình bình thường này, núi Tử Nguyệt nói mở liền mở ra?
Nhưng trong lòng hai người rất rõ ràng, tuy nói Hồng Dịch ban xuống ngự lệnh ở trước mặt, nhưng tranh giành sẽ khốc liệt hơn. Yêu hoàng để cho ai làm, cũng chỉ một câu nói của Thiên Khải. Hai người khôi phục lại tinh thần, thống lĩnh Yêu quân mang nhiều bảo vật quý, trùng trùng điệp điệp tranh thủ thời gian đi núi Tử Nguyệt vấn an.
Trong điện Tử Nguyệt, Thiên Khải nhìn Thần thú cười ha hả, đau cả đầu.
“Núi do ngươi mở?”
Tử Hàm, bộ dáng thiếu niên, kiêu ngạo mà gật đầu. Năm đó Tử Hàm theo Thiên Khải vào dòng chảy thời không tìm Nguyệt Di. Năm trăm năm trước, không chịu nổi cô đơn lạnh lẽo đã trở về núi Tử Nguyệt, cùng với Tam Hỏa, Bích Ba ở ngọn núi này nhạt nhẽo sống qua ngày, lúc đó rất là nhàm chán.
“Nguyệt do ngươi thăng?”
Lại là kiêu ngạo một chút.
Thiên Khải hít sâu một hơi, “Ngươi còn làm cái gì?”
“Cái gì cũng không có làm, Thần Quân, thăng lên Tử Nguyệt, mở sơn môn, bọn họ còn không mong nữa là, sẽ núi Tử Nguyệt để bái kiến người!” Tử Hàm mừng rỡ, mắt đều híp lại thành một đường thẳng, mắt muốn lấp lánh như sao.
“Aiz, từ khi thằng nhãi con Tam Hỏa cùng Bích Ba đi ra ngoài chu du, núi Tử Nguyệt cũng chỉ còn lại một mình ta. Thật không dễ mà Thần quân trở về, núi Tử Nguyệt chúng ta phải náo nhiệt một phen.” Tử Hàm vui vẻ chạy đến trước mặt Thiên Khải, “Thần quân, Yêu giới lại xuất hiện nhiều người mạnh, người gặp bọn họ, mặt bọn họ cũng có chút ánh sáng…..”
“À? Là trên mặt bổn quân có ánh sáng, hay vẫn là ngươi lại có thể chiếm trân bảo vài ngày?”
Thiên Khải lạnh lùng lườm Thần thú, vì thiên tính tham tài, ái bảo của Long tộc mà đau đầu.
Tử Hàm bị Thiên Khải lườm, trong lòng lạnh rung, lời chưa nói xong đã hóa thành hình dáng rồng nhỏ, ôm đùi Thiên Khải.
“Thần quân…” Rồng nhỏ kéo dài âm thanh mềm nhũn, trong mắt to màu tím đong đầy nước mắt, miệng bẹt ra, “Người không nên tức giận, ta chỉ là ưa thích đồ vật sáng lóng lánh …”
Thiên Khải hít sâu một hơi, nhìn cái thứ dưới chân đã hơn mười vạn tuổi mà hóa đá.