Bạch Thước Thượng Thần – Chương 9

A Hàm, ngay cả tên tiểu tử ngốc Nguyên Khải cũng biết, một nghìn năm là quá dài

Bach-Thuoc-Thuong-Than-chuong9

Hai người đứng đầu núi Tĩnh U và cung Lãnh Tuyền chờ ngoài núi Tử Nguyệt hết một ngày, không thấy Thiên Khải, nhưng bảo vật mang đến được Thần quân Tử Hàm của núi Tử Nguyệt thu nhận.

  Tử Hàm truyền xuống ngự lệnh của Thiên Khải: Chân thần bế quan tu luyện, không phận sự không được vào núi Tử Nguyệt. Chuyện quan trọng của Yêu giới tuân theo lệnh của Yêu hoàng Hồng Dịch là được.

        Nói đúng ra thì vị trí Yêu hoàng vẫn là mười năm sau ở Tử điện tỷ võ chọn ra. Trong lòng Thường Mi và Chấn Vũ suy nghĩ còn có cái gì tốt để vị Chân thần Thiên Khải này bế quan tu luyện, nhưng thấy Thiên Khải không nhúng tay vào việc chọn người cho vị trí Yêu Hoàng, đều thở phào nhẹ nhõm, thoải mái mà lui ra khỏi núi Tử Nguyệt.

            Trong Chủ điện núi Tử Nguyệt, trấn hồn tháp cao chừng nửa trượng, ngọn lửa xanh biếc trong tháp được đốt cháy, Thiên Khải đứng dưới trấn hồn tháp, lòng bàn tay nâng lên một hồn phách nhỏ.

          Tử Hàm vẫn là bộ dáng rồng nhỏ, hắn ôm một khối gỗ còn cao hơn người hắn từ ngoài điện đi vào, “Phù phù” thở hổn hễn, với bộ dáng thận trọng, cẩn thận.

            Thiên Khải liếc mắt nhìn hắn, hừ nhẹ một tiếng.

          Tử Hàm lập tức đi đứng nhẹ nhàng hơn nhiều, ôm mảnh vụn nhỏ của Thần mộc vạn năm lấy từ chỗ Thần giới Thượng Cổ bước đến trước mặt Thiên Khải, đưa lên cao, nịnh nọt dâng vật quý.

            “Thần Quân, Thần mộc vạn năm người muốn, ta lấy cho người đây !”

            Thiên Khải nửa câu khen ngợi đều không có, tiện tay tiếp nhận.

           Rồng nhỏ chép chép miệng, tiến đến trước mặt Thiên Khải liếm mặt và hỏi: “Thần Quân, người muốn dùng Thần mộc để luyện hóa thân thể cho Thần quân Nguyệt Di sao?”

            Thiên Khải liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: “Thần thể của nàng, làm sao có thể dùng Thần mộc hèn mọn này.”

           Tử Hàm sững sờ, trong lòng thất kinh, nghe lời này của Thần quân, chẳng lẽ ngài ấy muốn dùng yêu thần lực để luyện hóa thần thể cho nữ thần Nguyệt Di ? Lấy thần lực luyện hóa thần thể cho một vị thượng thần, cứ cho là Chân thần đi nữa, e rằng cũng muốn hao tổn hết một nửa yêu thần lực. Tử Hàm cẩn thận quan sát Thiên Khải, không dám nói nhiều.

            “Thần mộc này, Thần quân dùng để… ?”

            “Lúc ta luyện hóa thần thể Nguyệt Di, sẽ phong bế toàn bộ thần tức , trước khi hoàn thành luyện hóa thần thể Nguyệt Di, hồn hỏa trong trấn hồn tháp không thể bị dập tắt, cây Thần mộc vạn năm này sẽ nhận một nửa thần lực của ta, thủ hộ điện Tử Nguyệt .”

            Nghe lời này của Thiên Khải, Tử Hàm như bị ủy khuất, vội vàng nói: “Có ta ở điện Tử Nguyệt , ai dám xông vào phá hỏng chuyện luyện hóa thần thể Thượng thần Nguyệt Di của người?”

            Thiên Khải không đếm xỉa, liếc mắt nhìn hắn, “Bổn quân nhớ kỹ mỗi lần vào ngày mười lăm, ngươi đều muốn đi du ngoạn Tam giới đem một ít gió thu về?”

         *Khánh chú thích: Gió thu -> có nghĩa là lấy danh nghĩa để chiếm bảo vật của người khác

           Rồng thích vàng bạc, Tử Hàm là một con rồng già, mười ngày nửa tháng trong Long động của hắn mà không thấy tăng thêm vàng bạc, thì toàn thân không có thoải mái.

            Tử Hàm bỗng chốc bị nghẹn cổ, chột dạ nháy mắt mấy cái, trong con mắt to lộ ra vài phần xấu hổ. Nghĩ đi nghĩ lại có Thần mộc vạn năm nhận sức mạnh thần lực của Thần quân cũng tốt, như vậy hắn có thể ngẫu nhiên rời núi đi dạo, Thần mộc đủ bảo vệ núi Tử Nguyệt thanh tịnh.

           “Thần quân, người phong bế thần thức, e rằng phải mất mấy nghìn năm?”

            “Ba năm là đủ.” Thiên Khải thản nhiên nói, phất tay một cái, Thần mộc vạn năm bị phân thành tám khối, dựng ở bốn phía trấn hồn tháp, dùng trận pháp bảo vệ tháp.

             Ba năm! Tử Hàm hít sâu một hơi, rồng nhỏ cũng không giả vờ nữa, hóa thành thiếu niên ngăn ở giữa Thiên Khải và trấn hồn tháp, vội la lên: “Thần quân! Không thể!”

            Thiên Khải liếc mắt nhìn hắn, con mắt màu tím lộ ra một phần cảnh cáo.

               Luyện hóa thân thể thượng thần, thời gian nghìn năm là rất bình thường. Nhưng nếu như muốn trong ba năm luyện thành, người luyện hóa kia phải bước vào trấn hồn tháp, trong trấn hồn hỏa tế ra một nửa thần lực căn nguyên.

            Cái này có nghĩa là Thần Quân không những vì thượng thần Nguyệt Di xuất ra một nửa yêu thần lực và thần lực căn nguyên, mà còn phải chờ tới ngày Thượng thần Nguyệt Di ra khỏi tháp, ngài ấy mới có thể cùng nhau đi ra. Một khi luyện hóa thất bại, thần thức của Thần quân sẽ bị nhốt trong trấn hồn tháp, sẽ chịu nỗi khổ nghìn năm bị  thiêu đốt.

           Thiên Khải vung tay lên, thần lực đi vào tháp, ngọn lửa hồn hỏa trong trấn hồn tháp đang im lặng, liền mãnh liệt phụt lên cao mấy mét, hồn lực hùng hậu lan rộng ra.

            Yêu thần lực màu tím từ trán hắn bật ra, bay đến bảo vệ cho Thần mộc ở tám hướng trấn hồn tháp. Chờ hết thảy ổn thỏa, hắn nâng thần thức yên tĩnh của Nguyệt Di lên, nhấc chân đi đến trấn hồn tháp .

            “Thần quân!” Trong nháy mắt, lúc Thiên Khải giẫm vào cửa trấn hồn tháp, Tử Hàm cuối cùng nhịn không được, gọi hắn.

           “Đợi một nghìn năm, thượng thần Nguyệt Di cũng sẽ trùng sinh, người hà tất làm như vậy?” Tử Hàm nhìn bóng lưng Thiên Khải, khàn giọng mở miệng.

            Hắn ở cạnh Thiên Khải cũng mười vạn năm, gian nan vất vả, bao nhiêu kiếp nạn đều vượt qua, rốt cuộc không đành lòng nhìn Thiên Khải vì một nghìn năm ngắn ngủi này mà hủy một nửa thần lực và căn nguyên. Tuổi thọ chân thần vô biên, nhưng thần lực căn nguyên nếu mất đi một nửa, ngày sau tu luyện không trở về được cảnh giới của ngày hôm nay thì sẽ mất đi tư cách thọ cùng trời đất.

           Bước chân Thiên Khải  dừng lại, một hồi lâu, hắn rủ mắt nhìn xuống thần thức Nguyệt Di trong lòng bàn tay.

            “A Hàm, ngay cả tên tiểu tử ngốc Nguyên Khải cũng biết, một nghìn năm là quá dài.”

            Tại nơi Tử Hàm không nhìn thấy, khóe miệng Thiên Khải nhếch lên.

            “Hơn nữa, ba lô xe rượu trong thần điện của ta, cũng nên sớm mở ra rồi.”

            Thiên Khải đi đến trấn hồn tháp, để lại một bóng lưng màu xanh.

            Từ ngày hôm nay, núi Tử Nguyệt khôi phục lại sự yên tĩnh như trước kia, chỉ còn lại có một con rồng nhỏ béo ú canh giữ ở trước sơn môn, đợi hết thời gian ba năm, cửa trấn hồn tháp mở ra

            Ba năm ở nhân gian trôi qua trong nháy mắt. Trong ba năm này, Bạch Thước chuồn ra khỏi phủ Thượng tướng quân vô số lần. Nhiều lần nàng đều bị người cha nguyên soái tìm thấy ở góc khuất trong núi. Nếu không phải mỗi lần đều có tiểu công tử của phủ tả tướng bên cạnh, thì Bạch Thước ngay cả cái rắm, cũng e là đã đánh ra rồi.

           Hai lão gia vì Bạch Thước và Trọng Chiêu bướng bỉnh tìm tiên tu tiên mà đau đầu không thôi. Cả hai đều là con út trong nhà, thấy hai người còn nhỏ, lại cùng nhau càn quấy, nên chỉ răn dạy vài câu cho xong việc. Chỉ có Bạch Hi nhìn vào mắt em gái cực kỳ lo lắng.

            Thời gian ở nơi này, ngày qua ngày trôi qua trong sự càn quấy của hai người. Tiếp qua hai ngày nữa chính là thời kỳ Thiên Khải vào trấn hồn tháp được ba năm. Tử Hàm sau khi cẩn thận kiểm tra tám phương của Thần mộc, thấy yêu thần lực Thần mộc dồi dào, bảo vệ trấn hồn tháp hoàn toàn không có vấn đề gì thì xuống núi đi tìm bảo vật.

Chuyến đi này là hắn đến Đông Hải Long vương ở Tiên giới. Long vương là vãn vãn vãn vãn bối của hắn. Long tộc nhiều bảo vật, chắc là sẽ không đi vô ích. Khoảng cách từ núi Tử Nguyệt đến Đông Hải nhiều lắm là nửa ngày di chuyển, lúc hắn trở lại vừa kịp lúc Thiên Khải ra tháp.

           Tử Hàm rời khỏi núi, Thần mộc lẳng lặng bảo hộ trái phải trấn hồn tháp, cũng yên tâm.

            Bên ngoài núi Tử Nguyệt yên tĩnh, một bóng người màu trắng ngự tiên kiếm nhanh chóng lướt qua. Một tiên kiếm Cự Xỉ theo sát phía sau cắt ngang bầu trời. Mắt thấy thân ảnh màu trắng sắp xông vào kết giới núi Tử Nguyệt, tiên kiếm Cự Xỉ liền hóa thành cái lưới lớn phóng tới thân ảnh màu trắng.

           Trong khoảnh khắc tiên lưới chụp lên bóng người màu trắng, một đạo yêu lực màu đỏ ngang trời đánh vào tiên lưới. Tiên lưới chịu một đòn nặng hóa thành tiên kiếm rơi xuống. Một bóng người màu vàng hiện ra giữa không trung, cầm lấy tiên kiếm Cự Xỉ đang rơi xuống. Tiên quân này đầu đội vương miệng Tử kinh, chân đạp tường vân bảy màu, chính là Tiên quân Kim Diệu.

          Hôm nay, nên gọi một tiếng là Thần quân Kim Diệu. Kim Diệu vốn là Thượng tiên đứng đầu chúng tiên ở Tiên giới vào thời Mộ Quang. Sau khi Phượng Nhiễm lên ngôi Thiên Đế, hắn ẩn tích ở Tiên Giới chuyên tâm tu luyện. Mấy trăm năm trước, lúc Phượng Nhiễm phi thăng là lúc Kim Diệu độ kiếp thành công, hóa thành bán thần. Phượng Nhiễm đặc biệt mời hắn thay Phượng Nhiễm chấp chưởng Tiên giới. Trăm năm nay, Tiên giới dưới sự quản lý của hắn hưng thịnh, phồn vinh. Lúc này, hắn đang tức giận nhìn hai đạo thân ảnh một đỏ một trắng cách đó không xa, mặt mũi uy nghiêm, ánh mắt ôn hòa từ trước đến nay bây giờ tràn đầy tức giận.

          “Phục Linh, lại đây! Theo ta quay về Tiên giới!” Ánh mắt của Thần quân Kim Diệu lạnh lùng lướt qua người áo đỏ, rơi vào nữ quân áo trắng, ánh mắt nhu hòa một chút.

            Nữ quân áo trắng lắc đầu, trên lưng vác một bộ linh tiễn yêu khí bốn phía, khuôn mặt xinh đẹp không thấy nửa điểm do dự, “Phụ quân, ý con đã quyết, con muốn theo Thần quân Chấn Vũ  đi cung Lãnh Tuyền.”

           Người áo đỏ bên canh nữ quân áo trắng lông mày lưỡi kiếm, lạnh lùng, nhưng lại là người thiếu niên trẻ tuổi. Hắn nhún vai, nhướng lông mày nhìn Thần quân Kim Diệu, vẻ mặt đắc ý.

            Ai có thể nghĩ đến Cung chủ cung Lãnh Tuyền của Yêu giới vừa thần bí vừa mạnh mẽ, lại là một thiếu niên áo đỏ cà lơ phất phơ.

           “Khốn nạn!” Thần quân Kim Diệu cực kỳ giận dữ, “Con là Tiên tộc, là con gái của bổn quân, đi Yêu giới làm gì! ?”

            “Tiên tộc?” Phục Linh nhếch miệng tự giễu, bất đắc dĩ nói: “Đường đường là con gái bán thần, tu luyện năm nghìn năm cũng chỉ là một hạ quân Tiên tộc. Phụ quân, trừ người ra, người nào ở sau lưng không cười nhạo con là quái vật nửa tiên nửa yêu?”

             Thần sắc Thần quân Kim Diệu đông lại, tay nắm cự kiếm run lên.

            Người thiếu niên áo đỏ vẫn là bộ dáng xem kịch vui, hai tay khoanh trước ngực, chậc lưỡi.

             Hắn đã sớm nghe nói người chấp chưởng Thiên cung Thần quân Kim Diệu có một nữ nhi. Nữ nhi này hình như không phải do tiên lữ đã qua đời của Kim Diệu sinh ra. Nghe nói mẹ nàng là một Yêu tộc. Vài ngày trước, nữ nhi này một mình đến tìm, Chấn Vũ phát hiện trên người nàng có được yêu lực thập phần hùng hậu, chỉ là bị một đạo tiên lực áp chế, nên năm nghìn năm cũng chỉ là hạ quân Tiên tộc.

        Trong cung Lãnh Tuyền của Chấn Vũ, chỉ cần là Yêu quân có thực lực, ai đến đều cũng không có từ chối. Mặc dù thân thế Phục Linh đặc biệt, nhưng tiềm lực vô hạn, huống chi thu nhận nàng vào cung Lãnh Tuyền, không khác nào đánh vào thể diện của Tiên tộc và Kim Diệu. Loại chuyện tốt này hắn tất nhiên là sẽ không cự tuyệt.

         Thần quân Kim Diệu trầm mặc một lát, nhìn về phía con gái, “Phục Linh, con theo ta ở lại Thiên Cung, về sau mỗi ngày ta cùng con tu luyện. . .”

            “Không cần! Ở lại Thiên Cung làm gì, ngày ngày gọi kẻ thù giết mẹ là thúc thúc bá bá sao!” Phục Linh lạnh lùng cắt ngang lời của Thần quân Kim Diệu, ánh mắt hiện lên sự căm phẫn.

          Mẹ của Phục Linh là Yêu hoa Huyết Vụ, được gọi là nữ quân Triều Tuệ. Vài ngàn năm trước, Thần quân Kim Diệu hạ phàm lịch kiếp, được nữ quân Triều Tuệ nhìn trúng. Yêu lực của Triều Tuệ thấp kém, cũng không nhìn ra chân thân của Kim Diệu, lại cùng hắn sinh ra một đoạn tình cảm, đã có Phục Linh. Sau khi Thần quân Kim Diệu độ kiếp trở về Thiên Cung, nhớ tới chuyện cũ nhân gian, mới biết bản thân không chỉ cùng Yêu tộc phát sinh tình cảm, còn có một nữ nhi.

          Lúc đó, tiên lữ của Thần quân Kim Diệu đã qua đời, nên không có ràng buộc về mặt đạo đức. Chỉ là tiên yêu hai tộc từ trước đến nay trở mặt, Thần quân Kim Diệu chịu một áp lực cực lớn, đem chuyện thế gian bẩm báo cho Thiên đế Mộ Quang, nguyện từ bỏ chức vị ở Thiên Cung, chỉ vì nghênh đón Triều Tuệ và nữ nhi trở về. Nhưng nữ quân Triều Tuệ mang dòng máu của Yêu tộc, người thân của nàng đều chết trong tay tiên nhân, tất nhiên là không chịu theo Kim Diệu quay về Tiên giới, ngay cả con gái cũng không cho Thần quân Kim Diệu gặp mặt, Thần quân Kim Diệu chán nản đành phải trở về Thiên Cung.

          Mười năm sau, tiên yêu hai tộc giao chiến. Trận chiến ấy hai tộc tử thương vô số, nữ quân Triều Tuệ cũng chết trong tay chúng tiên Thiên Cung trong trận chiến đó. Sau khi nữ quân Triều Tuệ chết, Kim Diệu vào tộc Yêu hoa Huyết Vụ của Yêu giới tìm kiếm con gái. Khi đó Phục Linh đã biết sự tình, từ trong miệng tộc nhân Yêu hoa biết được thông tin mẫu thân đã chết, lúc nàng hôn mê Kim Diệu đã tìm được nàng, liền đem nàng về Tiên giới, từ đó Phục Linh trờ thành nữ nhi của Kim Diệu.

          Tiên nhân Tiên tộc biết việc này không ít, nhưng bởi vì Thần Quân Kim Diệu đức cao vọng trọng lại quyền cao chức trọng. Hơn nữa tiên lực Phục Linh thấp kém, lại chỉ là một đứa trẻ, chúng tiên cũng một mắt nhắm, một mắt mở, cho nàng sống ở Thiên Cung. Nhiều năm trước, Phục Linh đi theo Kim Diệu ẩn cư, tám trăm năm trước Kim Diệu trở lại Thiên Cung, Phục Linh mới xuất hiện ở trước mắt chúng tiên.

         Trận chiến năm đó chính đám người Ngự Phong, Viêm Hỏa ra tay với nữ quân Triều Tuệ. Mấy vị Thượng quân cũng có chút áy náy nên thường ngày đối với Phục Linh đặc biệt hậu đãi. Điều này làm cho Phục Linh càng bị các Tiên tộc trẻ tuổi cùng lứa ghen ghét. Tiên lực nàng yếu ớt, lại là bán yêu, những năm này bị khi dễ sau lưng kì thực không ít.

         Thần quân Kim Diệu chưởng quản một giới, không quan tâm đến con gái, cho đến khi Phục Linh lớn lên, không thể nhẫn nhịn, trốn khỏi Thiên cung đi đến cung Lãnh Tuyền ở Yêu giới quy hàng.

            “Người cho rằng con rời khỏi Thiên Cung là vì cái gì?” Thấy Kim Diệu không nói, Phục Linh lạnh lùng nói, “Con vốn là quái vật nửa yêu nửa tiên, những người kia cười nhạo, sỉ nhục con căn bản không thèm để ý. Trong lòng con để ý cái gì người biết rất rõ! Muốn con quay về Thiên cung, được thôi, con đồng ý với người, chỉ cần người chịu giết bốn người Ngự Phong Viêm Hỏa, báo thù cho mẫu thân, con sẽ trở về!”

           Giọng Kim Diệu buồn bã: “Phục Linh, vài ngàn năm trước tiên yêu tranh đấu, hai tộc giao chiến sống chết khó tránh khỏi. Tiên Tộc cũng có không ít người đã chết trong tay Yêu tộc. Ta không thể vì kết cục xấu do cuộc chiến hai tộc gây ra mà trút giận lên Thượng quân Ngự Phong bọn họ.”

            “Ra vẻ đạo mạo! Ngụy quân tử! Năm đó, ông chỉ là Thượng quân, thay mẫu thân báo thù không được thì cũng thôi đi. Ta theo ông nhẫn nhục sống tạm bợ ở Tiên giới nhiều năm như vậy là vì cái gì, là vì báo thù cho mẫu thân ! Hôm nay, ông đã là Bán thần, có quyền lực quản lý sinh tử Thiên cung, nhưng mặc kệ những kẻ đã giết mẫu thân ung dung tự tại ở Thiên cung, ta không có phụ quân như ông! Ông không giết bọn hắn, ta sẽ loại bỏ tiên cốt, phế đi nội đan, làm một huyết hoa Yêu tộc thuần túy!”

Chương tiếp theo

Chương 8

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *