Hắn cẩn thận từng li từng tí nuông chiều, nuôi lớn nàng như vậy! Nàng lại có thể không tiếc mạng như thế

Hàng trăm cây hoa thí thần mọc đan xen ở cửa lớn luyện ngục, mỗi một cây đều tinh xảo, đẹp đẽ, hiện lên màu hồng phấn. Đóa hoa trắng nõn, mê hoặc, thần bí, toát ra khí tức quyến rũ mà mềm mại.
“A Tấn, đó chính là Hoa thí thần mà Long quân nói sao? Thật là xinh đẹp, chúng một chút cũng không đáng sợ?” A Âm vung cánh nhỏ chỉ về hướng Hoa thí thần, nhỏ giọng nói.
Lời của nàng còn chưa nói hết, thì vài cây hoa thí thần bị nàng chỉ vào bình thường giống như nghe được liền mãnh mẽ chuyển hướng về hai người, trong nháy mắt hóa thành cao lớn, toàn thân biến thành màu đen, hoa tâm âm u trong nhụy hoa vô cùng to lớn nuốt vào nhả ra những chiếc răng nanh giống như mãnh thú thật là đáng sợ.
A Âm nghẹn họng nhìn trân trối hoa thí thần biến hình trong một giây, lùi về không dám lên tiếng.
Hoa thí thần vươn nhụy hoa dò xét xung quanh hai người, không có nghe thấy được nửa điểm khí tức mới nghi ngờ thu hồi xúc tu.
“Đừng sợ, nó không nhìn thấy chúng ta.” Cổ Tấn trấn an sờ đầu A Âm.
“A Tấn, trong luyện ngục sương máu dày đặc, chúng ta có thể tìm được cây ngô đồng không?” Thấy được sự khủng khiếp của hoa thí thần, lòng A Âm còn sợ hãi, lo lắng.
“Yên tâm.” Cổ Tấn từ trong lòng ngực lấy ra Ngọc hỏa hoàng, “Trong Ngọc hỏa hoàng có một hồn một phách của Phượng Ẩn, nó sẽ đưa chúng ta đi tìm cây ngô đồng.”
Hơi thở hồn phách Phượng Ẩn trong Ngọc hỏa hoàng tản ra ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt, hồn khí dẫn dắt Ngọc hỏa hoàng lơ lửng trên không chầm chậm bay đến hướng Đông.
“Chúng ta đi.” Cổ Tấn và A Âm theo Ngọc hỏa hoàng đi sâu vào luyện ngục.
Sau gần nửa canh giờ, cây ngô đồng màu vàng trong sương máu mơ hồ có thể thấy được, càng đến gần cây ngô đồng, Ngọc hỏa hoàng càng rung nhiều, hào quang hồn phách trong ngọc càng sáng.
“Hồn phách của Phượng Ẩn ở đây.” Cổ Tấn nhìn về cây ngô đồng cách đó không xa, nhịn không được mà mừng rỡ.
A Âm khẽ cong mắt, vì Cổ Tấn vui mừng cười toe toét. Từ sau khi hai người rời núi Đại Trạch, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy tàn hồn Phượng Ẩn.
Thần lực ôn nhuận, chính thống trôi bồng bềnh xung quanh cây ngô đồng, ngăn chặn sự âm u, lạnh lẽo của sương máu ở bên ngoài cách cây mười mét. Hai người đi vào kim quang, được thần lực cây ngô đồng lướt nhẹ qua, hít thở thoải mái hơn nhiều
Cổ Tấn bay lên không trung, niệm tiên quyết khởi động Ngọc hỏa hoàng tìm kiếm hồn phách Phượng Ẩn. Dưới ánh sáng chiếu xuống của Ngọc hỏa hoàng, ở trung tâm cây ngô đồng tràn ra ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt ăn khớp với Ngọc hỏa hoàng. Nửa khắc đồng hồ sau, Ngọc hỏa hoàng phát ra ánh sáng rực rỡ, hào quang màu hồng nhạt trong cây hóa thành hình người mơ hồ bay về hướng Ngọc hỏa hoàng, cuối cùng cùng với Ngọc hỏa hoàng hợp thành một thể, Ngọc hỏa hoàng khôi phục lại yên lặng, rơi vào tay Cổ Tấn.
Cổ Tấn và A Âm giương mắt nhìn, trong ngọc nhiều hơn ấn ký của một linh hồn.
“Cây ngô đồng này quả nhiên trong đó có một hồn phách của Phượng Ẩn.” Cổ Tấn thở phào, “Sư phụ lão nhân gia người đoán không sai, hồn phách của Phượng Ẩn quả thực tán lạc ở các nơi trong cây ngô đồng của Tam giới. A Âm, muội ở một bên chờ, ta thay Hỏa Long ba đầu lấy tâm cây ngô đồng rồi chúng ta rời đi.”
Xung quanh cây ngô đồng có thần lực bao phủ, sương máu và Yêu thú cũng không dám tới gần, A Âm tạm thời rời khỏi Thiên Toa y cũng không có gặp nguy hiểm. Cổ Tấn lấy thụ tâm nhất định phải dùng Tiên lực trong cơ thể, hắn sợ linh lực phát ra quá mạnh sẽ làm bị thương Thủy ngưng thú trước ngực.
A Âm ngoan ngoãn từ trong ngực Cổ Tấn bay ra đứng ở một bên, dặn dò: “A Tấn, cây ngô đồng có linh tính, huynh cẩn thận một chút.”
Cây ngô đồng này có thể sinh trưởng ở luyện ngục làm cho Yêu thú không dám tới gần, tất nhiên linh lực không yếu. Cổ Tấn muốn lấy thụ tâm của nó, cần phải tốn công sức một phen. Cũng may cái cây này chưa sinh ra linh hồn, nếu không với tính Cổ Tấn e là không đành lòng lấy thụ tâm của nó.
“Nhận ủy thác của người khác, tình thế bất đắc dĩ, đắc tội rồi.”
Tiếng của hắn vừa rơi xuống, kiếm Nguyên Thần xoáy lên kiếm khí cực mạnh trực tiếp hướng đến chỗ vừa rồi hồn phách Phượng Ẩn bay ra. Cây ngô đồng bị công kích, chỗ thụ tâm màu vàng, thần lực chấn động mạnh, hóa thành một màn sáng bảo vệ phía trước thụ tâm.
Kim quang chiếu rọi trên không cây ngô đồng, xua tan màn sương máu xung quanh. A Âm vốn là không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Cổ Tấn, thì đột nhiên bị ngọn lửa đỏ sau cây ngô đồng hấp dẫn ánh mắt, nàng tập trung nhìn, cả kinh hít sâu một hơi.
Đó là một tiểu hồ ly lửa đỏ đang cuộn tròn, hai mắt nó nhắm nghiền, trên dưới quanh thân tất cả đều là dấu móng tay, sâu đủ thấy xương, hầu như không có một chỗ nào nguyên vẹn, máu tươi đỏ sậm từ miệng vết thương chảy ra gần như nhuộm ướt mặt đất.
Trong luyện ngục sao lại có ấu Hồ? Chẳng lẽ là Vương điệt đi lạc của Hồ tộc? Tiểu Hồ đang ở trong vòng ánh sáng bảo hộ của cây ngô đồng. A Âm nhớ tới lời phó thác của Thường Thấm với Cổ Tấn trong núi Tĩnh U liền hóa thành hình người bay về hướng tiểu hồ ly.
Nàng đáp xuống bên cạnh tiểu Hồ, dò xét chóp mũi của nó, thầm nói không tốt. Tiểu Hồ này bị thương quá nặng, khí tức yếu ớt, bất cứ lúc nào cũng có thể chết.
A Âm nhìn Cổ Tấn, thấy hắn đang tập trung tư tưởng chống lại cây ngô đồng, căn bản không thể phân tâm. Nàng quay đầu lại nhìn tiểu Hồ trong vũng máu, khẽ cắn môi rồi đưa tay đặt ở giữa chân mày tiểu Hồ. Chỉ là khó khăn lắm đầu ngón tay nàng mới chạm được mi tâm tiểu Hồ, tiểu Hồ gần như sắp chết kia lại đột nhiên mở mắt ra nhìn nàng.
A Âm ngẩn ra. Đây là một đôi mắt cực xinh đẹp, lửa đỏ sáng long lanh, ma mị, thần bí, như ngọc lưu ly hớp hồn người. Nhưng đôi mắt này cũng lạnh lùng, tàn nhẫn, lạnh buốt thấu xương, lộ ra vẻ đề phòng đối với vạn vật thế gian.
Không biết sao mà vết thương sâu thấy xương trên người tiểu Hồ kết hợp với đôi mắt làm mũi A Âm có chút cay cay. Nàng như là không phát hiện ra ánh mắt cảnh cáo, lạnh băng của tiểu Hồ, tay vẫn như cũ để ở chỗ mi tâm của tiểu Hồ.
“Đừng sợ, ta sẽ không làm thương tổn ngươi, ta sẽ cứu ngươi.”
Sự lo lắng trong mắt A Âm thành khẩn, tha thiết, lòng bàn tay mang theo sự ấm áp, linh lực xanh nhạt từ tay nàng tiến vào mi tâm tiểu Hồ.
Linh lực vào cơ thể, sự đau đớn ở tứ chi của tiểu Hỏa Hồ đã giảm đi vài phần, nó nhìn ánh mắt A Âm bớt đi sự lạnh lùng, nhưng vẫn cảnh giác như cũ.
Thủy ngưng thú trời sinh có khả năng chữa trị, nhưng tiên lực A Âm thấp kém, với linh lực hiện tại của nàng trị thương ngoài da thì còn được, nhưng để chữa trọng thương cho tiểu Hồ tất nhiên còn kém xa lắm. Mới qua mấy phút đồng hồ nàng liền lộ ra linh lực không tốt, thể lực khô cạn.
Tiểu Hồ nhìn thấy rõ rệt, nhịn không được mặt lộ vẻ thất vọng. Ở đâu đến một Thủy ngưng thú, linh lực thì thấp kém, lại còn dám khoác lác nói cứu hắn. Thôi đi, cái mạng này của hắn nhất định là phải bồi táng ở trong luyện ngục Cửu U rồi. Tiểu Hồ thầm thở dài trong lòng, không nghĩ A Âm vừa vặn nhìn thấy ánh mắt như tro tàn của hắn.
“Tập trung dưỡng khí cho tốt, đừng nghĩ lung tung.” A Âm nghiêm túc nói, rút tay về khẽ cắn đầu ngón tay, trực tiếp đem máu tươi nhỏ xuống mi tâm của tiểu Hồ.
Dòng máu ấm áp tràn vào mi tâm, miệng vết thương trên người tiểu Hồ từ từ lành lại với tốc độ bằng mắt thường có thể thấy được, nhưng sắc mặt A Âm trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
Thủy ngưng thú thân là bảo vật, máu càng là thần dược chữa thương, có khả năng chữa xương cốt, xác thịt người sắp chết. Chính nguyên nhân như thế, máu của Thủy ngưng thú đối với bản thân cực kỳ trân quý, hao tổn huyết mạch chẳng khác nào hao tổn dương thọ. Bích Ba nhát gan, gặp chuyện như con rùa rút cổ, tiếc mạng như vàng chính là nguyên nhân này.
A Âm dùng phương pháp mạng đổi mạng này đối với tiểu Hỏa Hồ chưa bao giờ gặp mặt, Hỏa Hồ hiển nhiên biết rõ máu của Thủy ngưng thú quý giá cỡ nào, nó kinh ngạc nhìn A Âm, bàn chân nhỏ cuộn tròn vì bị thương lặng lẽ đụng góc áo A Âm.
Trái lại bên kia, Cổ Tấn ở cấm cốc núi Đại Trạch mười năm dốc lòng tu luyện, lại có Đông Hoa trước khi phi thăng dốc lòng dạy bảo, sớm đã không còn là tiểu béo quân linh lực thấp kém năm đó. Tuy hôm nay một thân tiên lực của hắn không phải là đứng đầu Tiên tộc, nhưng ít nhất là dòng chính thống mạnh mẽ, không tới nửa khắc đồng hồ hắn đã lấy được tâm cây ngô đồng.
“A Âm!” Cổ Tấn đem thụ tâm cất vào trong túi Càn Khôn, quay đầu tìm A Âm, vừa vặn nhìn thấy nàng vì Hỏa Hồ lấy máu kéo dài tính mạng, lập tức biến sắc bay về hướng một người, một Hồ.
Bích Ba là do hắn nuôi từ nhỏ, hắn đương nhiên biết rõ máu của Thủy ngưng thú tương đồng với nguyên đan.
A Âm đang tập trung chữa thương cho Hỏa Hồ, nghe không được tiếng Cổ Tấn gọi. Cổ Tấn nhìn thấy nàng sắc mặt tái nhợt, thần tình trên mặt càng thêm sa sầm.
Tâm cây ngô đồng bị lấy mất, thần quang màu vàng vốn bao phủ xung quanh cây ngô đồng chậm rãi biến mất, sương máu tràn ngập hướng về mấy người họ. Tiếng dã thú nôn nóng cách đó không xa lần lượt vang lên, con mắt xanh biếc u ám, lạnh băng như ẩn như hiện trong màn sương máu.
A Âm và Hỏa Hồ không có ẩn nấp trong Thiên Toa y, tiên yêu lực thuần khiết hấp dẫn ham muốn của Yêu thú trong luyện ngục. Lập tức một canh giờ đã tới, thần lực của Thiên Toa y đã sử dụng hết, cứ cho là bọn hắn ra khỏi màn sương máu cũng không thể tránh khỏi Hoa thí thần canh giữ ở đại môn luyện ngục.
Cổ Tấn trầm mặc nhìn A Âm cứu hoả Hồ, không có lên tiếng cắt ngang. Lấy máu cứu mạng là bí bảo chữa thương của Thủy ngưng thú, cưỡng ép cắt ngang chỉ làm bị thương nguyên thần của Thủy ngưng thú. Hôm qua Bích Ba mới dạy nàng, hôm nay nàng đã dùng. Hắn cẩn thận từng li từng tí nuông chiều, nuôi lớn nàng như vậy! Nàng lại có thể không tiếc mạng như thế!
Trong lòng Cổ Tấn lửa giận ngập trời, tay nắm kiếm Nguyên Thần bởi vì dùng sức mà hiện ra gân xanh.
Nhưng rất nhanh hắn liền không rảnh, kim quang biến mất triệt để, Yêu thú thèm muốn dưới sự yểm hộ của màn sương máu lao về hướng A Âm và Hỏa Hồ.
Cổ Tấn mặc Thiên Toa y nên Yêu thú không nhìn thấy, chúng đương nhiên một lòng muốn nuốt Thủy ngưng thú và tiểu Hỏa Hồ sắp chết vào trong miệng.
Không biết làm sao bầy yêu còn không chưa tới gần A Âm, kiếm Nguyên Thần đã ra khỏi vỏ, kiếm quang lộng lẫy cuộn lên kiếm khí mạnh mẽ đánh lui Yêu thú đến gần. Cổ Tấn vung tay lên, kiếm Nguyên Thần hóa thành hình ảnh mười thanh kiếm, hóa thành kiếm trận một mực canh giữ ở trước một người, một Hồ.
Cổ Tấn xuất ra kiếm Nguyên Thần, tiên lực tràn ra ngoài, mặc dù đang mặc Thiên Toa y, cũng thành một mục tiêu di động.
Đám Yêu thú bị đánh lui chần chừ một lát vẫn như cũ không biết sống chết mà lao tới kiếm trận.
Cổ Tấn giơ kiếm nghênh tiếp, kiếm quang nâng lên, chiếu ra bạch quang chói mắt .
Nhưng trong chốc lát, đợt Yêu thú thứ nhất đều bị chém ở dưới kiếm Nguyên Thần, Cổ Tấn còn chưa kịp thở thì đợt Yêu thú thứ hai đã gần đến trước mắt.
Mắt hắn ngưng tụ, thần sắc cứng lại, cầm kiếm tiến lên, trong lòng nổi lên nghi hoặc.
Kể từ đợt Yêu thú thứ nhất vừa rồi tấn công hắn có hệ thống, hắn đã nghi ngờ Yêu thú bên trong luyện ngục là bị chỉ huy công kích, hiện tại đợt Yêu thú thứ hai tiến đến làm cho hắn khẳng định ý nghĩ này.
Yêu thú bên trong luyện ngục là bị tứ đại Chân Thần ném vào từng con trong vài vạn năm, vốn không có nguồn gốc. Trong luyện ngục tự nhiên thừa hành tôn sùng kẻ mạnh, theo lý mà nói mấy người bọn họ vào luyện ngục bị phát hiện, xuất hiện sớm nhất ở nơi đây để tiêu diệt linh lực hắn phải là hung thú cao nhất trong luyện ngục mới phải, nhưng hôm nay yêu lực của những Yêu thú này thấp kém, rõ ràng cho thấy để làm tiêu hao tiên lực của hắn.
Rốt cuộc là hung thú gì, có thể làm những Yêu thú trong luyện ngục này ngoan ngoãn phục tùng? Trong lòng Cổ Tấn lạnh run, đúng vào lúc này mấy con Yêu thú có yêu lực rõ ràng hơn hẳn đám Yêu thú vừa rồi đột nhiên xuất hiện ở xung quanh kiếm trận, gầm lên giận dữ, chưởng vào kiếm trận, mắt thấy muốn xé ra khe hở đang bảo vệ A Âm và Hỏa Hồ.