Dám nhăn mặt đối với tiểu Thần quân Nguyên Khải, A Âm thật đúng là cho tộc Thủy ngưng thú thể diện

Thiết kế: 千图网 Ảnh: Pngtree
Cổ Tấn không kịp nghĩ nhiều, kiếm quang trên tay càng lớn, đem tiên lực trong cơ thể dùng đến cực hạn. Nhưng do sức lực một mình hắn tất nhiên ngăn cản không nổi Yêu thú như thủy triều lao tới, tiên lực trên kiếm Nguyên Thần dần dần có xu hướng cạn kiệt.
Đúng vào lúc này, A Âm mở mắt ra, tình cảnh một mình Cổ Tấn tay cầm trường kiếm ngăn Yêu thú rơi vào trong mắt nàng, sắc mặt nàng vốn tái nhợt nhất thời sợ đến nỗi không còn chút máu, không chút do dự ôm lấy Hỏa Hồ bay đến bên cạnh Cổ Tấn trong giây phút khe hở sắp vỡ.
“A Tấn!”
Khe hở rốt cuộc không thể chống đỡ nổi, bị Yêu thú phá vỡ, mấy cái miệng máu to lớn của hung thú há to, gào thét trên đỉnh đầu ba người, mùi máu tanh làm cho người ta cảm thấy buồn nôn.
Như nghìn cân treo sợi tóc, Cổ Tấn đem kiếm Nguyên Thần rạch vào lòng bàn tay, máu tươi bị hút vào thân kiếm, sức mạnh hỗn độn ngủ say trong kiếm bị cưỡng ép làm cho thức tỉnh.
Trong chốc lát, thần quang chói sáng che khuất bầu trời, thần lực bộc phát trong kiếm Nguyên Thần bao phủ luyện ngục Cửu U lạnh lẽo, âm u.
Kiếm Nguyên Thần được sinh ra trong sức mạnh hỗn độn, vốn là Thần Khí. Nhưng sức mạnh hỗn độn trong cơ thể Cổ Tấn bị phong ấn, liên đới đến kiếm Nguyên Thần cũng biến thành Tiên khí. Hắn lấy máu tế kiếm, kiếm linh được gọi ra, Yêu thú vây đánh bị kiếm quang quét qua, không chết cũng bị thương. Thần uy của bán thần khí giáng lâm tại luyện ngục Cửu U. Yêu thú sau biển xác chết rốt cuộc cũng dừng lại cuộc tấn công điên cuồng, sợ hãi và bất an mà nhìn thần kiếm ở trên không trung uy lực vô cùng.
“Đi!” Cách này chỉ có thể duy trì thần lực khí tức của kiếm Nguyên Thần, Cổ Tấn một tay đem A Âm ôm sát vào trong ngực, một tay nhấc Hỏa Hồ, đạp lên kiếm Nguyên Thần mở ra đường máu bay về hướng cửa luyện ngục.
Bên ngoài luyện ngục Cửu U, Bích Ba đang trông mong nhìn vào đại môn luyện ngục thì phát giác được sức mạnh hỗn độn lóe lên rồi biến mất, vung cánh lau nước mắt.
“Ô ô ô, con rồng thối, sức mạnh hỗn độn của A Khải bị Thần quân Thiên Khải phong ấn đã bị cưỡng ép xuất hiện , A Khải nhất định là đã xảy ra chuyện ô ô ô. . .”
Hỏa Long ba đầu vẻ mặt đau khổ chắp tay sau lưng đi vòng vòng trước cột sáng, đang giữ lại Bích Ba một lòng muốn xông vào, cả giận nói: “Đến lúc nào rồi, đừng làm cho lão tử thêm phiền, nếu ngươi cũng bị Hoa thí thần ăn, lão tử ngay cả gân rồng cũng không giữ được.”
Cho dù Cổ Tấn đem hết Tiên lực còn sót lại trong cơ thể sử dụng đến cực hạn để bay đến cửa luyện ngục, nhưng thần lực của Thiên Toa y vẫn đang chậm rãi biến mất. A Âm hóa thành Thủy ngưng thú núp ở trong ngực Cổ Tấn đạp móng vuốt nhìn ra ngoài, trông thấy sau lưng Yêu thú như thủy triều đuổi theo sít sao.
Sau khi Cổ Tấn lấy máu tế kiếm, tiên lực còn thừa trong cơ thể không còn mấy, hào quang của kiếm Nguyên Thần càng thêm ảm đạm. Lúc đến gần cửa luyện ngục, thần lực của Thiên Toa y rốt cuộc cũng cạn kiệt, bóng dáng của ba người hiện ra trước mặt người khác.
Mấy chục đóa Hoa thí thần ở cửa vào luyện ngục vốn dĩ yên tĩnh, ẩn núp thì trong giây phút thần lực Thiên Toa y biến mất, phát hiện tung tích của ba người. Chúng đột nhiên vươn cao mấy trượng, phun ra nuốt vào nhụy hoa hướng về phía ba người. Khí tức khủng khiếp của Hoa thí thần đột ngột từ mặt đất mọc lên thậm chí làm cho Yêu thú đuổi theo ở sau lưng ba người dừng bước.
Chẳng mấy chốc, những cây hoa khổng lồ rậm rạp, chằng chịt chặn đường đi của ba người. Cổ Tấn ném Hỏa Hồ và A Âm ra sau lưng, kiếm Nguyên Thần cầm trong tay nghênh tiếp cái lưỡi dài dữ tợn của nhụy hoa. Nhưng rõ ràng là Cổ Tấn vừa trải qua một trận đại chiến khó địch lại đối thủ, kiếm quang do kiếm Nguyên Thần xuất ra bị Hoa thí thần không tốn chút sức nào mà cắn nát.
“A Tấn, dù Già Thiên! Mau dùng dù Già Thiên của sư phụ!” A Âm nhanh chóng hóa thành hình người, lớn tiếng nhắc nhở.
Dù Già Thiên là bán thần khí, dù cho không cách nào chiến thắng Hoa thí thần, nhưng cũng có thể kéo dài thời gian cho ba người có cơ hội rời khỏi cửa luyện ngục.
Đang đánh nhau với Hoa thí thần, Cổ Tấn nghe thấy tiếng A Âm, tay đang giơ trường kiếm thì ngừng lại, nhưng không có như bình thường A Âm kỳ vọng, lấy ra dù Già Thiên, hắn lại ra sức bổ xuống Hoa thí thần, vòng vây như bức tường sắt bị kiếm Nguyên Thần phá vỡ một khe hở nhỏ.
Cổ Tấn chỉ kiếm về phía A Âm: “A Âm, mang Hỏa Hồ đi!”
Hắn nói xong dùng kiếm rạch một vết thương lớn trong lòng bàn tay, dòng máu tiên lực chính thống mà hùng hậu tản ra trên không trung, phát ra mùi thơm nồng nặc, lập tức hấp dẫn sự chú ý của Hoa thí thần.
Cổ Tấn lấy thân làm mồi, cuối cùng là vì cơ hội tìm đường sống cho A Âm và Hỏa Hồ. A Âm sững sờ, sau khi hiểu rõ ý đồ của Cổ Tấn, đem Hỏa Hồ ném về phía khe hở, không chút do dự quay lưng bay về phía Cổ Tấn.
Một loạt động tác này làm liền một mạch, nàng thậm chí còn không kịp suy nghĩ, có lẽ ở bên cạnh Cổ Tấn vào thời khắc sống chết trước mắt là bản năng của nàng.
Nhụy Hoa thí thần thoáng chốc đã dồn đến đỉnh đầu Cổ Tấn, hắn đã là thế suy sức yếu, tiên lực sớm đã cạn kiệt. Hắn nửa quỳ ở không trung, nhíu chặt lông mày còn chưa kịp giãn ra thì một bóng người xanh biếc đánh về hướng hắn, giọng nói quen thuộc vang lên cách đó không xa.
“A Tấn!”
Cũng không biết A Âm ở nơi nào xông đến, bình thường đằng vân còn xiên xiên vẹo vẹo, lúc này Cổ Tấn nghẹn họng nhìn trân trối nàng đang xông tới mười mấy đóa Hoa thí thần vô cùng chuẩn xác.
“Ta không đi!” Trong mắt A Âm hình như có một ngọn lửa, nàng quay người một tay mở ra đám Hoa thí thần cao vạn trượng đang ngăn trước Cổ Tấn mà rống: “Ta sẽ không để cho một mình huynh bị ăn đâu! Hoa thí thần, ngươi có bản lĩnh thì xông vào ta!”
Hoa thí thần không có thần lực, không có thần trí. Chúng hiển nhiên bị một lời nhiệt huyết của A Âm đang xông tới làm kinh sợ, đồng loạt ngẩn người, thu hồi cái miệng khổng lồ.
Thân ảnh thiếu nữ dưới cây Hoa thí thần cao lớn lộ ra sự đơn độc, nhỏ bé. Nếu nhìn kỹ còn có một chút phát run, nhưng nàng ngẩng đầu đứng ở trước Cổ Tấn cũng không lùi bước.
Hoa thí thần bị hù dọa, trong nháy mắt liền nhận ra vật nhỏ trước mắt chỉ là phô trương thanh thế. Chúng đều là ma vật sống trên vạn năm bị lường gạt, tự nhiên sinh ra phẫn nộ, chúng mở cái miệng to, tranh lên trước muốn đem A Âm nuốt mất.
Đỉnh đầu bị thân cây cực lớn của Hoa thí thần bao phủ, lập tức tối tăm, biết mình sẽ phải chết, A Âm giấu đi sự hoảng sợ trong mắt, nắm chặt nắm đấm nhắm mắt lại, lại không nghĩ rằng lồng ngực ấm áp đến sớm hơn một bước so với cái miệng khổng lồ dữ tợn.
Toàn bộ người nàng lọt vào một lồng ngực rộng rãi, ấm áp, A Âm khẽ giật mình, giọng của thanh niên đã vang lên bên tai.
“Muội ngốc như vậy, ta cũng không thể để cho muội một mình ra đi.”
Tiếng gầm thét, phẫn nộ của Hoa thí thần ở xung quanh nhưng nàng chỉ nghe tiếng thở dài trầm thấp của Cổ Tấn. A Âm ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy nụ cười dịu dàng, bất đắc dĩ.
Không biết sao, vào thời khắc sinh từ ở nơi hung hiểm của Tam Giới này, sợi dây cung trong lòng A Âm, lặng yên không một tiếng động mà vang lên.
Tiếng phun ra nuốt vào vang lên ở đỉnh đầu hai người, cái lưỡi dài tanh ác trên nhụy hoa đã chạm được áo bào của bọn họ, mắt thấy Hoa thí thần hoa muốn nuốt sống hai người vào trong miệng.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, một tiếng huýt sáo sắc bén đột nhiên vang lên, ngọn lửa như những ngôi sao chói lọi rơi xuống đang ùn ùn kéo tới. Một con Hồ ly lửa cao nửa trượng đột nhiên xuất hiện ở sau lưng Hoa thí thần, móng vuốt lửa bao phủ xé mở Hoa thí thần đang bao quanh, đuôi dài của Hỏa Hồ vung lên cuốn lấy hai người bỏ trên lưng, quay đầu chạy về hướng cửa luyện ngục.
Ngọn lửa quanh thân Hỏa Hồ đang bốc cháy đẹp đẽ, đỏ rực, cũng không làm tổn thương hai người nửa phần. Cổ Tấn ôm A Âm vào trong ngực, nằm sát trên lưng Hỏa Hồ tránh né đòn công kích của Hoa thí thần.
A Âm hiển nhiên bị con Hồ ly lửa này đột nhiên xuất hiện làm cho kinh sợ, nàng cẩn thận xem xét, lớn tiếng hỏi: “A Tấn, đây là tiểu Hồ ly ta vừa mới cứu sao? Woa, nó thật là soái!”
Nhìn thấy bộ dáng hoa tay múa chân của A Âm, Cổ Tấn khịt mũi: “Đúng, đây là ấu Hồ mà muội đã cứu.” Hắn nhìn thân ảnh khổng lồ của Hỏa Hồ và ngọn lửa bá đạo, trong mắt lướt qua một sự trầm tư.
Hoa thí thần bị đánh trở tay không kịp, lửa của Hỏa Hồ mặc dù làm tổn thương cành lá, nhưng hiển nhiên khó làm thương tổn thân hoa, chờ chúng lấy lại tinh thần thì lập tức thẹn quá hoá giận mà đuổi theo Hỏa Hồ. Rễ cây Hoa thí thần đều dài mấy chục thước, toàn lực đuổi theo trong nháy mắt đã gần đến sau lưng Hỏa Hồ, mắt thấy Hỏa Hồ sắp bước ra khỏi cửa luyện ngục, một nhụy hoa trong số đó đã mạnh mẽ dồn lực, nhảy lên mấy mét, hướng về Hỏa Hồ nuốt.
Vừa đúng lúc này, một đạo thần quang yêu dị ở cửa vào xẹt qua, bổ vào nhụy hoa. Một bàn tay rồng đột nhiên từ trong chùm tia sáng ở cửa vào luyện ngục duỗi ra, lôi Hỏa Hồ đang chạy trốn ra ngoài.
Trong chớp mắt, Hỏa Hồ biến mất ở giới môn luyện ngục, kết giới luyện ngục bị phong ấn lại. Thần lực phong ấn còn sót lại của Thiên Khải ngăn chặn Hoa thí thần đang phẫn nộ ở bên trong luyện ngục.
Hết thảy gió êm sóng lặng, mọi việc dừng lại.
Tử Nguyệt bên ngoài luyện ngục trong hậu viện, Bích Ba bụm lấy nước mắt, còn chưa kịp bổ nhào vào lòng Cổ Tấn làm nũng. Tam Hỏa đã buông Hỏa Hồ ra, vẽ ra kết giới không gian bao phủ Cổ Tấn và Bích Ba vào trong. Hắn nhào tới trước mặt Cổ Tấn, sờ soạng Cổ Tấn từ trên xuống dưới, sờ tới sờ lui mấy lần.
“Tiểu Thần quân, người không có sao chứ, cho lão Long xem thật kỹ xương cốt thân thể của người.” Tam Hỏa một bên sờ soạng, một bên lẩm bẩm, với vẻ mặt sống sót sau tai nạn: “Còn tốt còn tốt, tay, chân, cánh tay vẫn còn, lão Long còn có thể ăn nói với mấy vị Chân Thần.”
Tam Hỏa sờ soạng Cổ Tấn khắp lượt, sau đó thân thiết sửa sang, kéo lại tay áo hắn mới ngẩng đầu mở miệng: “Mặc dù tiểu Thần quân người có Thiên Toa y che chở, nhưng lão Long vẫn không yên tâm, ta vẫn một mực canh giữ ở cửa luyện ngục, chỉ sợ tiểu Thần quân người xảy ra chuyện gì. Luyện ngục Cửu U là nơi nào, lão Long ta sao hồ đồ, sao có thể cho người, thân thể quý giá như vậy đi vào? May là tiểu Thần quân người anh minh thần võ, thần lực thâm hậu, đánh bại Hoa thí thần trở về không chút rủi ro nào, nếu không lão Long ta cũng sống không nổi nữa!”
Không hổ là lão quái vật sống mấy vạn năm, đứng đầu bán thần Tam Hỏa, thường ngày cũng là hạng người hống hách ở Tam Giới, lúc này không biết xấu hổ mà nói ra những lời này. Dù là Bích Ba cùng hắn sống nương tựa lẫn nhau mấy trăm năm nghe được cũng trợn mắt há hốc mồm.
Cuối cùng, hắn thành khẩn lôi kéo ống tay áo của Cổ Tấn, vô tội trừng mắt nhìn: “Tiểu Thần quân, người có thể giữ bí mật cho lão Long ta không, ngàn vạn lần đừng để cho Thần quân Thiên Khải biết ta cho người vào luyện ngục Cửu U, nếu không đợi Thần quân trở về, gân này của lão Long sợ là giữ không được.”
Lão Yêu Long mấy vạn năm tuổi, trong đôi mắt thật sự có chút ít hồn nhiên, rốt cuộc làm cho Cổ Tấn bị một vạn đả kích phục hồi tinh thần lại. Ánh mắt của hắn lặng lẽ nhìn bàn tay đang kéo ống tay áo của hắn, lặng lẽ gật gật đầu, lặng lẽ mở miệng: ” Long quân, người yên tâm, lần này xông vào luyện ngục Cửu U là ta làm liều, ta sẽ không để cho đại thúc Tử Mao biết chuyện này.”
Tam Hỏa được sự chấp thuận của Cổ Tấn, vui mừng cười híp mắt, thoải mái thở ra một hơi, mắt khẽ cong, cười thật tươi, “Tiểu Thần quân, lão Long ta không thể gánh nổi một tiếng Long quân của người, ta đi theo Thần quân Thiên Khải hưởng sự vẻ vang, người gọi ta Tam Hỏa là được!”
Cổ Tấn lắc đầu, ” Long quân lớn hơn ta mấy vạn tuổi, vốn là tiền bối. Chỉ là bây giờ ta lấy thân phận đồ đệ của Thần quân Đông Hoa ở Tam Giới rèn luyện, kính xin Long quân vẫn gọi ta như cũ, thay ta giữ bí mật thân phận này.”
Tam Hỏa liên tục gật đầu, “Vậy thì lão Long chiếm được tiện nghi, được tiểu Thần quân gọi một tiếng tôn xưng. Tiểu Thần quân yên tâm, lão Long biết chừng mực, nhất định thay người giữ bí mật.”
Cổ Tấn gật đầu. Thấy hai người nói xong, Bích Ba dồn hết nước mắt cả đêm, cuối cùng như Hoàng Hà tràn lan, ô ô ô lắc lắc cái người vọt tới lòng ngực Cổ Tấn.
Nào biết Cổ Tấn đúng lúc ngẩng đầu nhìn nó, “Bích Ba.” Giọng của hắn vẫn dịu dàng như trước, nhưng lại mang theo chút ít nghiêm nghị, “Ngươi đem phương pháp dùng linh lực huyết mạch cứu người của tộc Thủy ngưng thú dạy cho A Âm rồi hả?”
Bích Ba sững sờ, hai cái cánh nhỏ chọc chọc ở trước ngực, một đôi mắt to nhìn ra chỗ khác, không dám nhìn Cổ Tấn. “A Khải, ta, ta. . .” Nó lắp bắp trả lời, nước mắt cũng không chảy ra, bộ dáng chột dạ, “A Âm vốn là tộc Thủy ngưng thú, ta dạy nàng bản lĩnh trông giữ nhà mà thôi.”
Giọng Bích Ba yếu ớt, nói không hề lo lắng, dưới ánh mắt trầm xuống của Cổ Tấn, cái cánh nhỏ càng lúc càng run rẩy.
“Ngươi là Thủy ngưng thần thú, lấy máu cứu người bất quá chỉ tổn hại linh lực, nhưng muội ấy là Thủy ngưng thú, là loại yếu nhất trong cùng tổ tiên các ngươi, loại phương pháp cứu người này đối với muội ấy mà nói chẳng khác nào hao tổn tiên thọ. Ta biết rõ trong tộc các ngươi có chút bí thuật, những thứ khác cũng không cần dạy cho nàng.” Cổ Tấn dừng một chút, mắt hơi hơi nheo lại, “Ngươi không có dạy muội ấy nhiều thứ hơn chứ?”
Bích Ba lắc đầu, vội vàng nói: “Không có không có, A Khải, ta chỉ dạy cô ấy một cái bí thuật, sau này cũng sẽ không dạy cô ấy nữa.”
Thấy Bích Ba cam đoan, trong lòng Cổ Tấn dịu lại, sắt mặt lạnh trầm cũng hòa hoãn đi. Hắn biết rõ ý nghĩ của Bích Ba, nếu như A Âm có thêm một bản lĩnh cứu người, đối với hắn tự nhiên trăm lợi không có hại. Bích Ba vội vàng đem bí thuật truyền cho A Âm, cũng chỉ là muốn hắn hành tẩu Tam Giới có nhiều hơn một phần bảo đảm.
Thấy Bích Ba đứng ở không trung với bộ dáng đôi cánh run rẩy, đáng thương, Cổ Tấn thở dài, hướng Bích Ba vẫy tay, con chim nhỏ béo ú, mắt to lập tức chuyển động một cái, hu…..u. một cái bay vào trong ngực Cổ Tấn dùng sức mà cọ.
“Được rồi, bên ngoài không có nguy hiểm như ngươi nghĩ như vậy, ta sẽ bảo vệ tốt bản thân.” Hắn nhấc con chim nhỏ béo ú từ trong lòng ngực lên, hướng Tam Hỏa gật gật đầu, ” Long quân, mở ra kết giới không gian đi.”
Tam Hỏa gật đầu, vung tay lên, kết giới bao phủ xung quanh ba người bị mở ra.
Kết giới không gian có sức mạnh dừng thời gian, tuy bọn hắn vào nửa nén hương, nhưng đối với người bên ngoài kết giới mà nói vẫn là vừa chớp mắt trốn ra khỏi luyện ngục Cửu U.
Hỏa Hồ nằm trên mặt đất, ngọn lửa quanh thân đã biến mất, A Âm đang co rúc ở trên lưng hắn, trên mặt lộ ra vẻ tái nhợt do linh lực tiêu hao quá độ. Đuôi của Hỏa Hồ nhẹ nhàng lướt nhẹ trên người nàng, dường như trấn an nàng.
Một người, một Hồ tựa vào lẫn nhau, dường như có cảm giác lệ thuộc, sưởi ấm. Thần tình Cổ Tấn ngưng lại, ném Bích Ba vào không trung, nhanh chóng đi vài bước đến trước mặt Hỏa Hồ rồi ngồi xổm xuống, hắn dò xét linh lực A Âm, thấy nàng không có gì đáng ngại liền thuận tay nắm chặt cổ tay của nàng kéo lên.
“A Âm, ở chỗ ta có đan dược sư phụ để lại, muội ăn trước để khôi phục linh lực.”
Lời Cổ Tấn còn chưa nói hết, A Âm đã lướt nhẹ qua tay hắn, xoay người, sắc mặt Cổ Tấn dừng lại, tay nửa treo trên không trung nhìn có chút đáng thương.
Tam Hỏa và Bích Ba núp ở một bên đồng thời gãi gãi cái cằm, nhìn nhau chậc chậc hai tiếng, trong lòng lặng lẽ giơ ngón tay cái lên cho A Âm.
Dám nhăn mặt đối với tiểu Thần quân Nguyên Khải, A Âm thật đúng là cho tộc Thủy ngưng thú thể diện.
A Âm ngồi xổm người xuống, tay vuốt vuốt bộ lông dày, ấm áp của Hỏa Hồ, “Ngươi là tiểu hồ ly kia?”
Hỏa Hồ gật gật đầu, con mắt phòng bị, lạnh lùng trong luyện ngục Cửu U đã trở nên dịu dàng, ngoan ngoãn.
“Ngươi có thể nói tiếng người không? Ngươi tên là gì?”
“Cửu.” Giọng thiếu niên lạnh lùng từ trong miệng Hỏa Hồ thốt ra, “Ta ở nhà đứng hàng thứ chín, vì vậy phụ thân gọi ta là Cửu.”
Ánh mắt A Âm lộ ra sự vui vẻ, nàng nắm lấy móng vuốt Hỏa Hồ, “Sau này ta sẽ gọi ngươi là A Cửu. A Cửu, ta là A Âm, là một Thủy ngưng thú, cám ơn ngươi đã cứu chúng ta ra khỏi luyện ngục.”
Có lẽ là ánh mắt sau lưng quá mức nóng rực, vô tội, A Âm nói liên miên với Hỏa hồ A Cửu, hàn huyên vài câu sau đó mới chầm chậm đứng dậy, sắc mặt của nàng vẫn như trước trắng bệch, con mắt lại lộ ra một sự lành lạnh và cơ trí.
“A Tấn.” Nàng mở miệng, nghênh tiếp ánh mắt nghi hoặc của Cổ Tấn, giọng không nhanh không chậm, hỏi: “Dù Già Thiên trước khi sư tôn phi thăng đã đưa cho huynh đi đâu rồi?”