Thần Ẩn – Chương 29 || Tinh Linh

Một lời hứa hẹn như vậy dưới núi Tử Nguyệt, hắn trải qua trăm nghìn năm tháng, cũng không có thực hiện được.

Bach-Thuoc-Thuong-Than-chuong12

Ảnh: pngtree

Ý của A Âm xác định, trên mặt Cổ Tấn hiện ra sự kinh ngạc. Câu hỏi này khiến những người khác không hiểu ra sao, chỉ có hắn trầm mặc.

            Trong mắt hắn ẩn chứa sự áy náy, giống như là khó có thể mở miệng, cũng không giấu giếm, “A Âm, đêm trước Hoa Thù rời khỏi núi Đại Trạch, ta đã đưa dù Già Thiên cho nàng ấy.”

            A Âm nhíu mắt lại, thiếu nữ ngày thường hoạt bát, cởi mở, vui vẻ lúc này trong mắt lại lộ ra sự tức giận không che giấu được, “Huynh thật là hào phóng, ta ở trước mặt công chúa Khổng Tước ra mặt nói để giúp huynh giữ được dù Già Thiên, huynh quay đầu liền tặng cho người ta. Xem ra công chúa Hoa Thù tiếng tăm xinh đẹp tuyệt không phải nói ngoa, nói hai ba câu liền khiến huynh ngoan ngoãn đưa ra thần khí của sư tôn.”

            “A Âm, Hoa Thù đối với ta…”

            “Ta biết, năm đó ở đảo Ngô Đồng cô ấy đối với huynh có ơn.” A Âm cắt ngang lời Cổ Tấn, mặt nghiêm túc, “Vậy huynh đối với Phượng Ẩn và  tộc Phượng Hoàng có hổ thẹn không? Ơn của huynh và sự hổ thẹn, rót cuộc là bên nào nặng hơn? Lúc trước, Hoa Thù chẳng qua là chỉ bảo vệ huynh vài câu, nhưng huynh thiếu nợ Phượng tộc là một cái mạng. Trước khi sư tôn phi thăng đã từng nói hồn phách Phượng Ẩn tất cả đều giấu ở Tam Giới, nơi cực nguy hiểm, cực quỷ quyệt, không có một nơi nào là đơn giản, dễ dàng, vì vậy người mới đem Bán thần khí tùy thân tặng cho huynh hộ thân. Sự hung hiểm của luyện ngục Cửu U huynh cũng thấy rồi đó, nếu không phải A Cửu và Long quân, thì hai người chúng ta đã chết ở bên trong rồi. Là huynh hay ơn của công chúa Khổng Tước quan trọng, hay là mạng của huynh quan trọng?”

            A Âm là do Cổ Tấn nuôi lớn, vẫn đối với Cổ Tấn phục tùng có thừa, thường ngày như một chiếc áo bông nhỏ tri kỷ, những lời chất vấn, chỉ trích như vậy quả thực không dám tưởng tượng là từ trong miệng nàng nói ra.

          Thiếu nữ mặt mũi uy nghiêm, thân thể nhỏ bé và yếu ớt mang theo một uy thế khó có thể phát hiện. Đây thực không phải tính khí nên có của tộc Thủy ngưng thú xưa nay nhát gan, sợ hãi. Tam Hỏa và Bích Ba ở một bên đều nhìn sững sờ, chỉ có Cổ Tấn bởi vì lòng áy náy, nhìn không ra.

            “A Âm, ta…” Cổ Tấn hoàn toàn không nghĩ tới A Âm phát giận dữ lớn như vậy, tất nhiên có chút luống cuống, vừa nghĩ tới A Âm trong luyện ngục không chùn bước trong khoảnh khắc sinh tử, hắn một chút tức giận đều không có.

            Cổ Tấn mở miệng kêu một tiếng, A Âm đang chờ hắn tiếp tục tìm lí do thoái thác cho mình, nào biết Cổ Tấn đột nhiên phun ra một ngụm máu, thân thể hơi nghiêng, nhắm mắt ngã trên mặt đất.

            A Âm sợ đến nỗi trong lòng run lên, lập tức tiến lên đỡ lấy hắn. Tam Hỏa ở một bên so với nàng nhanh hơn, áo bào của tiên quân Cổ Tấn một chút bụi bặm cũng chưa chạm được, thân thể đã được Long quân nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy. Trong lòng A Âm sốt ruột, nhưng thân thể vừa yếu lại vừa mới hao tổn linh lực, đỡ người tự nhiên không sánh bằng Yêu long da dày thịt béo.

           “Thế điệt!” Cái thân phận này của Cổ Tấn thật sự không hợp để xưng hô, Tam Hỏa thay đổi cách gọi. Bàn tay đang đỡ Cổ Tấn của Long quân ngông cuồng đang run rẩy, một ngụm máu của Cổ Tấn làm cho hắn sợ đến nỗi tim run lên. Trong lòng đang cân nhắc, tiểu Thần quân Nguyên Khải vừa ra khỏi luyện ngục hắn liền dùng thần lực cẩn thận kiểm tra, ngoại trừ  hao tổn tiên lực, bên ngoài rõ ràng không có vết thương lớn.

            Trong lòng Tam Hỏa nghĩ đến, tay bắt vào linh mạch Cổ Tấn, sau đó sững sờ. Lúc này, tiểu Thần quân lặng lẽ lấy tay gãi gãi lòng bàn tay hắn, Long quân sống mấy vạn năm nên cái gì cũng biết.

            ” Long quân, A Tấn huynh ấy thế nào rồi?” Cổ Tấn bị Tam Hỏa che chắn kỹ, A Âm lo lắng không thể lại gần, liền lên tiếng hỏi.

            “Hắn hao tổn tiên lực quá nhiều, lại lấy máu tế kiếm, tổn hại tâm mạch, thương thế không nhẹ.” Giọng Tam Hỏa trầm trọng, dò xét linh mạch tại cổ tay Cổ Tấn, vẻ mặt đáng tiếc nói: “Lần bị thương này sợ là tổn hại mười năm tu vi tiên lực của hắn. Tiểu cô nương, tới đây, giúp ta dìu hắn đi Kính hồ chữa thương.”

         Kính Hồ là chỗ ở của Thiên Khải ở núi Tử Nguyệt, nếu không phải người bị thương là Cổ Tấn, Tam Hỏa cũng không dám tùy tiện dẫn người đi dưỡng thương.

            A Âm không rõ nội tình, vẻ mặt khẩn trương đi về phía trước, cẩn thận từng li từng tí đỡ thanh niên đang giả bộ bất tỉnh đi về hướng phòng trúc ở trước Kính hồ phía sau núi, sớm đã quên mất lời chất vấn vừa rồi lên chín tầng mây.

            A Cửu hóa thành bộ dáng ấu Hồ, cào cào làn váy A Âm, theo sát ở sau lưng nàng một bước không rời.

             Long quân nhìn thanh niên, thiếu nữ trước mặt, sờ râu, giấu đi ý cười trong mắt, cảm khái một tiếng.

            Không hổ là do Chân thần Bạch Quyết sinh ra, Chân thần Thiên Khải nuôi lớn, thủ đoạn trêu chọc muội tử này, trong Cửu Châu bát hoang, tuyệt đối vừa đẹp vừa độc.

          Chờ Long quân chữa thương xong cho mấy vị tiểu bối thì đã đến đêm khuya. Cổ Tấn quả thực hao tổn linh lực quá độ, lại lấy máu tế kiếm, được Tam Hỏa độ thần lực liền rơi vào ngủ say. A Âm ăn xong tiên đan gia bảo của Bích Ba, khôi phục một chút tinh thần, đến trông coi Cổ Tấn mê man, người nào khuyên cũng không chịu rời khỏi phòng trúc.

            Tam Hỏa không có biện pháp, chỉ đành xách gáy Bích Ba và tiểu Hồ ly ra khỏi phòng trúc, để tiểu viện này lại cho hai người này.

            Trăng lặn sao mờ, sao mờ trăng lặn.

            Cổ Tấn tỉnh dậy sau giấc ngủ say đã là vài ngày sau, trước giường yên tĩnh quá mức, hắn nhìn lướt qua trong phòng, không có nhìn thấy thân ảnh nhỏ bé quen thuộc kia, bất đắc dĩ xoa xoa chân mày, trong mắt có chút ảm đạm.

           A Âm nhìn yếu đuối, nhưng sinh ra có tính tình cố chấp, lúc này sợ là rất tức giận, không chịu tha thứ cho hắn. Trong lòng Cổ Tấn đang suy nghĩ, đẩy phòng trúc đi ra ngoài, không khỏi giật mình.

            Hồng y thiếu nữ đang nâng cằm, ngồi trên một hòn đá ở trước Kính hồ, ngắm nhìn bầu trời đầy sao. Đom đóm đầy trời đang quanh quẩn ở xung quanh nàng, bức tranh ánh sao vây quanh ánh trăng chiếu rọi vào màn đêm, soi chiếu trên mặt hồ, cùng với thiếu nữ phác thảo ra một bức tranh vĩnh cửu, tĩnh lặng.

            Hô hấp Cổ Tấn trong chớp mắt dừng lại, hắn bỗng nhiên cảm thấy cái cảnh này cực kỳ giống với sự yên tĩnh bên trong Thượng Cổ giới. Thiếu nữ tĩnh tọa trong thoáng chốc làm cho hắn nhớ tới mẫu thần suy tư về thế gian.

           A Tấn xua đi ý nghĩ vớ vẩn trong đầu, đi đến bên hồ.

            Tiếng chân đạp trên cỏ truyền đến, A Âm còn chưa quay đầu lại thì trường bào màu xanh  đã choàng lên vai của nàng.

            Giọng thanh niên trầm thấp hiếm có: “Đêm khuya trời lạnh, muội tổn thương linh lực, sao không đi nghỉ ngơi.”

            “Huynh đã mê man mấy ngày rồi…, ta đã ăn tiên đan của Bích Ba, đã sớm khỏe rồi. Long quân nói đã độ thần lực cho huynh, nói ta đừng lo lắng.” A Âm lúc lắc đầu, mắt cười tủm tỉm, phần tóc dài được buộc lên trượt xuống vai, vui tươi, hoạt bát, lập tức liền phá vỡ dáng vẽ tao nhã vừa rồi.

            Cổ Tấn lúc này mới cảm thấy thiếu nữ trước mặt là A Âm mà hắn quen thuộc, thoải mái nhấc chân ngồi trên hòn đá.

            “Không thể tưởng được trong Yêu giới cũng có bầu trời đêm đẹp như vậy, còn đẹp hơn so với Tiên giới chúng ta .” A Âm ngẩng đầu cảm khái, trong mắt tràn đầy mới lạ.

            Cổ Tấn lớn lên ở Thượng Cổ giới rộng lớn, xa xôi. Bầu trời sao chỗ đó càng mênh mông, bát ngát. Hắn ngẩn đầu nhìn theo ánh mắt A Âm, cảm thấy A Âm nói đúng. Đêm nay bầu trời sao ở Yêu giới đặc biệt trong vắt, thăm thẳm.

            “Yêu giới chỉ là cách gọi, thiên địa phân thành Tam giới, chẳng qua là chủng tộc không giống nhau mà thôi.” Cổ Tấn vỗ vỗ đầu A Âm, dốc lòng dạy bảo, “Yêu tộc không phải đều là người xấu, Tiên tộc cũng không phải đều là người tốt. A Âm muội nhớ kỹ, hết thảy thiện ác dựa trên nhân tâm kết luận, chứ không phải dựa trên chủng tộc sinh ra mà luận.”

            A Âm xuất thế ở Tiên tộc núi Đại Trạch, tự nhiên tiềm thức cho rằng Tiên tộc là chánh, Yêu tộc là tà. Nhưng bản tính tộc Thủy ngưng thú lương thiện làm cho nàng đang lúc nguy nan cũng không buông bỏ việc cứu ấu Hồ.

           A Âm trịnh trọng gật đầu, “Từ khi gặp tộc trưởng Thường Thấm, Bích Ba và Long quân, ta liền biết Yêu tộc không xảo quyệt, độc ác như trong cuốn phổ Tiên tộc chúng ta nói. Chờ ta trở về núi Đại Trạch, nhất định sẽ đem chuyện xảy ra ở Yêu giới nói với Thanh Y và các sư huynh đệ, để cho bọn họ biết Yêu tộc cũng không đáng sợ như vậy. Đúng rồi, nếu không phải tiểu hồ ly kia, hai chúng ta cũng không thể ra khỏi luyện ngục. Hồ ly sống theo đàn, chờ nó dưỡng thương tốt, chúng ta sẽ đưa nó về tộc của nó.”

            Đề cập đến Yêu hồ trong luyện ngục, thần sắc Cổ Tấn nặng nề, kéo vai A Âm, nói: “A Âm, ta biết tộc Thủy ngưng thú cứu người là thiên tính, nhưng mà lần sau muội nhớ đừng dùng linh lực cứu người. Muội không giống với Bích Ba, hắn trời sinh là Thần thú, hao tổn linh lực có thể dùng tu luyện để lấy lại, nhưng linh lực của muội là thọ nguyên, hao tổn linh lực cứu người, muội cũng sống không được bao lâu.”

            Thủy ngưng thú ngoại trừ Thần thú, bình thường đều chỉ thọ hai, ba trăm năm, trừ phi có đại tạo hóa và kỳ ngộ. Tuổi thọ tiên tộc dài, huống chi Cổ Tấn còn là thần tộc, hắn tất nhiên không muốn A Âm sống hai, ba trăm năm rồi rời đi. Nên sáng sớm liền nghĩ chờ sau khi Thiên Khải quay về Yêu giới, sẽ hỏi thăm cách nào kéo dài thọ nguyên của A Âm.

       Thấy thần tình Cổ Tấn nghiêm túc, A Âm vội vàng giải thích: “Tộc trưởng Thường Thấm đã từng nói vương điệt của ngài ấy mất tích ở xung quanh núi Tử Nguyệt. Ở luyện ngục, ta thấy tiểu hồ ly kia, nghĩ đến nếu như nó là vương điệt của Hồ tộc, chúng ta cứu nó trở về, tộc trưởng Thường Thấm nhất định sẽ nhận lời cho huynh thu hồi hồn phách Phượng Ẩn.”

            “Ta biết.” Cổ Tấn thở dài, “Ta biết muội là vì ta mới không tiếc hao tổn thọ nguyên cứu ấu Hồ kia. Nhưng muội nhớ kỹ, sau này cứ coi như là vì ta, cũng không thể hao tổn linh lực nữa.”

            Cổ Tấn nhìn lên bầu trời, đó là hướng lên Thượng Cổ giới ở trên Tam Giới.

            “A Âm, trên đời này người hi sinh bản thân cứu vớt người khác quá nhiều, ta không hy vọng muội là một trong số đó, muội không biết được người được cứu mà ở lại sẽ có bao nhiêu tự trách.”

         Thần tình Cổ Tấn quá cô đơn, đau buồn, hoàn toàn không giống bộ dáng bình thường của hắn, A Âm khẽ giật mình, còn chưa mở miệng. Thanh niên đã ngã người nằm lên hòn đá, trong đôi mắt đen như mực của hắn chứa đựng cả bầu trời đêm, như hòn đá lấp lánh, trong suốt.

            “A Âm, ta giúp đỡ Hoa Thù đúng là bởi vì năm đó nàng ấy đối với ta có ơn, mà ta lại ngưỡng mộ nàng. Nhưng đây không phải là nguyên nhân ta vi phạm lệnh của sư tôn đem dù Già Thiên cho nàng ấy mượn. Thế hệ thanh niên của tộc Khổng Tước cũng không có nhân tài kiệt xuất, hiện nay đảo Bách Điểu bị Ưng tộc áp chế, Khổng Tước vương tuổi tác đã cao, một cây chẳng chống vững, ta giúp đỡ Hoa Thù, là nhìn thấy tình yêu nàng dành cho cha.”

            Cổ Tấn dừng một chút, trong lời nói khó nén sự buồn bã, “Năm đó, cha ta và mẫu thân bởi vì hiểu lầm mà chia cách một thời gian, vì vậy từ nhỏ ta được thúc, thẩm nuôi lớn. Sau này hiểu lầm giữa phụ thân và mẫu thân được cởi bỏ, phụ thân lại lựa chọn làm một người gánh chịu họa gia tộc, khi mẫu thân nghe tin, chỉ có thể trơ mắt nhìn phụ thân vẫn lạc trong kiếp nạn, hóa thành tro bụi.”

        A Âm kinh ngạc nghe Cổ Tấn nói xong, đột nhiên hiểu vì sao Cổ Tấn thà gặp nguy hiểm cũng đem dù Già Thiên đưa cho Hoa Thù mượn. Năm đó hắn quá nhỏ, đối với hết thảy chuyện xảy ra của cha mẹ thấy bất lực, hôm nay hắn đối với Hoa Thù cảm động lây, chẳng qua là nghĩ muốn cố hết sức không cho Hoa Thù phải đối mặt với nỗi đau mất cha giống hắn năm đó.

            “A Tấn. . .”

            “Không sao, đều qua đã lâu như vậy. Ta đồng ý với muội, đợi trở lại núi Quy Khư, khi đó nguy hiểm của đảo Bách Điểu chắc hẳn đã giải trừ, trước lúc vào Quỷ giới ta đi một chuyến đến đảo Bách Điểu, lấy lại dù Già Thiên của sư phụ, không để muội lại lo lắng.”

         Núi Quy Khư là nơi tu luyện của tiền Thiên đế Mộ Quang, là nơi tiên gia, chắc hẳn không có quá nguy hiểm, A Âm suy nghĩ một chút liền đồng ý.

            Dù Già Thiên dưới sự giải thích của Cổ Tấn cuối cùng cũng qua đi. A Âm nhớ tới tiểu Hồ kia, hỏi: “A Tấn, huynh nói xem tiểu hồ ly mà chúng ta cứu từ trong luyện ngục có phải là vương điệt của tộc trưởng Thường Thấm không? Tộc trưởng đã từng nói vương điệt của ngài tên gọi là Hồng Dịch, nhưng tiểu hồ ly này lại gọi là A Cửu.”

         Cách đó không xa, tiểu hồ ly núp sau cây Ngân Nguyệt ngắm trăng thì nghe thấy hai người nhắc tới mình, không khỏi giật giật móng vuốt, lỗ tai nhỏ vươn ra.

          “Ta cũng không dám kết luận. Ta nghe sư phụ đã từng nói, vị vương điệt này của tộc trưởng Thường Thấm sinh ra đã dẫn đến dị tượng, càng là Cửu vĩ hồ hiếm thấy. Ngày ấy, trong luyện ngục nó hóa ra chân thân, cũng không có chín đuôi.” Cổ Tấn lắc đầu, nhìn về hướng bụi cỏ cách đó không xa “Chờ ngày mai mang theo nó quay về Hồ tộc, chúng ta sẽ biết nó có phải là Vương điệt Hồng Dịch của Hồ tộc đi lạc hay không.”

            A Âm gật đầu, duỗi lưng một cái, lười biếng tựa vào vai Cổ Tấn, cùng nhau nhìn về bầu trời đêm.

            “Đáng tiếc…, ngày mai sẽ phải đi, cũng không nhìn thấy bầu trời đêm yên tĩnh và xinh đẹp như vậy nữa.”

            “Cái này có cái gì khó, chờ tìm được hồn phách của Phượng Ẩn, ta mang muội đến núi Tử Nguyệt ở lâu dài, để muội ngắm thật đã.”

            Lời còn chưa nói xong, tiếng ngáy nhỏ của A Âm đã vang lên, Cổ Tấn đành cười cười, nhìn vẻ mặt ngủ an tĩnh của thiếu nữ, cuối cùng nhịn không được áp sát vào bả vai thiếu nữ, sờ lên mái tóc dài mềm mại của nàng.

            Một cảnh trăm năm, một cái liếc mắt nghìn năm.

            Cổ Tấn chưa từng nghĩ tới, một lời hứa hẹn như vậy dưới núi Tử Nguyệt, hắn trải qua trăm nghìn năm tháng, cũng không có thực hiện được.

Chương tiếp theo

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *