Thần Ẩn – Chương 40 || Tinh Linh

Vốn định im lặng vào đảo cầu hôn vợ rồi trở về núi, sao lại khó như vậy?

Cách thọ yến đảo Bách Điểu còn có năm ngày, Cổ Tấn chọn một ngày đẹp trời xuống núi. Nhàn Trúc vì giữ thể diện cho hắn, lấy ra hết mấy bộ quần áo Cổ Tấn mặc trên đảo Ngô Đồng năm đó. May mắn thay, bây giờ Cổ Tấn đã trưởng thành lên không ít, từ chối khéo Tuyết tiên xe mà sư huynh chuẩn bị, một mình vác theo Mũ phượng và thiệp mời mà lên đường.

            Lúc Cổ Tấn điều khiển Tiên mây đưa mắt nhìn đám người đưa tiễn, hắn không có nhìn thấy tiểu tiên thú nhà mình, có sự mất mát không thể nói rõ, hắn nhìn Thanh Y trong đám người vẫy vẫy tay, Thanh Y đi tới.

            “Thanh Y, sư cô A Âm ngươi đâu?”

            Thanh Y gãi gãi đầu, “Không biết ạ, sáng sớm hôm nay lúc ngủ dậy thì không thấy sư cô, ngay cả bánh đậu xanh đưa cho cô ấy cũng không có ăn.”

           Cổ Tấn ngẩn người, “Ngay cả bánh đậu xanh cũng không ăn?” nhưng A Âm ham ăn bậc nhất, mỗi ngày đều canh bánh đậu xanh Thanh Y làm mặc kệ gió mưa, hay là giận dỗi thật rồi sao? Nghĩ đến mấy ngày trước hai người cãi nhau, hắn móc trong ngực ra bình Càn Khôn đưa vào trong tay Thanh Y, “Đây là Túy ngọc lộ ta cất giữ, cô ấy thích uống, lặng lẽ đưa cho sư cô ngươi, đừng nói là ta cho. Còn nữa, cái con hồ ly bên cạnh cố ấy rất giảo hoạt, ngươi ở sơn môn để ý thật kỹ sư cô ngươi, đừng để cho cô ấy bị A Cửu lừa.”

            Thanh Y nhìn Tiểu sư thúc của hắn, vẻ mặt hồ đồ. Sư thúc người đây là đi đảo Bách Điểu cầu thân đó, nhưng một lòng một dạ nghĩ đến tiểu tiên thú nhà mình lại là chuyện gì vậy?

            Hoa tâm đại củ cải? Một chân đạp hai thuyền? Ăn trong bát nhìn trong nồi?     

Khánh giải thích: Hoa tâm đại củ cải -> ý chỉ đàn ông đào hoa, lăng nhăng

                             Ăn trong bát nhìn trong nồi? -> ý chỉ tham lam thường đề cập đến những người đã kết hôn (chủ yếu là nam giới) có vợ nhưng cũng cởi mở với những phụ nữ khác xung quanh họ

            Thanh Y băn khoăn, ánh mắt nhìn Cổ Tấn một cách quỷ dị, kiên định làm cho Cổ Tấn không được tự nhiên. Hắn ho khan một tiếng, vỗ vỗ vai Thanh Y, vui vẻ điều khiển mây đi đảo Bách Điểu cầu thân.

           Thanh Y đứng tại nguyên chỗ nâng cằm lên suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên quay người chạy về hướng điện Kỳ Nguyệt. E là sư thúc ngốc, tâm ý của bản thân cũng không hiểu rõ! Nhưng ngàn vạn đừng sai lầm cầu thân, tương lai hiểu rõ tâm ý rồi hối hận!

            Thanh Y xông vào điện Kỳ Nguyệt, nhìn thấy A Âm đang ở một góc trên điện phơi nắng, hắn bay đến bên cạnh A Âm, hít một hơi rồi thở hắt ra, đẩy đẩy sư cô giả vờ ngủ, cười nham hiểm, “Ơ, tiểu sư cô, người còn có thời gian nhàn rỗi sao?”

            A Âm lười để ý đến hắn, hừ hừ không nhúc nhích.

            “Đều nói lần này Tiểu sư thúc lên đảo Bách Điểu cầu thân, qua không quá mấy ngày nữa sẽ mang thẩm nương Khổng Tước về, chờ đệ nhất mỹ nhân Tiên tộc gả cho Tiểu sư thúc, trên mặt núi Đại Trạch chúng ta  cũng có ánh sáng rồi…!”

            “Tiên lực không tiến triển, chỉ nghĩ đến bàng môn tà đạo làm vẻ vang sơn môn. Cách nghĩ trông mặt mà bắt hình dong thấp kém như vậy là ai dạy ngươi ?” A Âm ngồi dậy, gõ trán Thanh Y.

           “Trông mặt mà bắt hình dong thô tục? Tiểu sư cô, ngươi còn không phải là vì bề ngoài đẹp trai của tiểu sư thúc ta, mới thích sư thúc sao?” Thanh Y bụm cái trán kêu đau, oán giận nói: “A Âm sư cô, nếu ngươi thích Tiểu sư thúc Cổ Tấn thì tự mình đuổi theo đi, đừng đem tức giận đổ lên người ta!”

            “Ai nói ta thích huynh ấy?” A Âm tung người đứng lên, mắt trừng lớn.

            “Ngươi không thích sư thúc?” Thanh Y rung đùi đắc ý, khí thế hỏi lại, “Thế thì trong nửa tháng này, bánh đậu xanh đưa cho ngươi làm sao đều nằm trong phòng Tiểu sư thúc ?”

            “Ta…”

            “Ngươi không thích sư thúc, người tính tình lười như ngươi, đi theo hắn dãi nắng dầm mưa khắp Tam Giới tìm hồn phách Tiểu Phượng quân để làm cái gì?”

           “Ta…”

            “Ngươi không thích sư thúc, ở trong luyện ngục Cửu U giúp sư thúc ngăn cản Hoa thí thần gì đó ? Chậc chậc, ngay cả mạng cũng không cần!”

            “Ngươi!” những lời A Âm muốn nói bị Thanh Y ngăn ở cổ họng, tay nàng chỉ trước mặt Thanh Y, mặt căng đến đỏ bừng.

            Thanh Y nhẹ nhàng hất ngón tay A Âm, một câu  chắc nịch: “Tiểu sư cô, ngươi đối với Tiểu sư thúc, chút tâm tư này khắp sơn môn đều đã nhìn ra. Nếu ngươi thật sự không đuổi theo, sau này Tiểu sư thúc đem công chúa Khổng Tước về, vậy cũng cũng đã muộn. Rồi, đây là Túy ngọc lộ, lúc Tiểu sư thúc đi nhờ ta đưa cho ngươi , sư thúc nói ngươi thích uống.”

Thanh Y đưa Túy ngọc lộ đến trước mặt A Âm, sự ủng hộ đáy mắt không chút che giấu, A Âm sững sờ, nhìn theo hướng Cổ Tấn đằng vân đi, cầm chặt bình Càn Khôn chạy về hướng nội điện.

            “Ta đi thu dọn hành lý!”

            Ở một góc trên điện, tiểu hồ ly cũng đang nằm phơi nắng trợn tròn mắt nhìn Thanh Y, nhe răng trợn mắt rất bực bội.

           “Đừng bực ta,  tính tình tiểu sư cô nhà chúng ta ngươi cũng biết rồi. Nếu cô ấy không muốn đi, ta nói thế nào cũng vô dụng.” trên mặt Thanh Y cười tủm tỉm,  xoa nhẹ cổ tiểu hồ ly, “A Cửu, ngươi đi cùng với ta phơi nắng trong sơn môn, đi, hai người chúng ta cùng bàn chuyện này, ta có thể nhổ mấy cọng lông đuôi của ngươi làm cây bút không, chỉ cần ngươi đồng ý, ta đem Túy ngọc lộ tích lũy cho ngươi phân nửa được không? Đây chính là bảo bối của núi Đại Trạch chúng ta , uống vào chữa khỏi trăm bệnh. . .”

            Lời Thanh Y lời còn chưa nói hết, A Cửu đã phẫn nộ mà giơ móng vuốt cào mạnh mấy cái lên cánh tay hắn, HƯU…U…U xoay người chạy về hướng nội điện.

            Nhưng chỉ một khắc, A Âm đeo bọc đồ nhỏ từ trong điện đi ra, trên bọc đồ còn treo một tiểu hồ ly tối sầm mặt . Một người một Hồ chào tạm biệt  Thanh Y, lặng lẽ xuống núi đuổi theo Cổ Tấn.

            Thanh Y đợi đến lúc mặt trời xuống núi mới đi Trạch Hữu đường bẩm báo cho hai vị sư phụ việc A Âm và A Cửu hạ sơn, đương nhiên cũng khéo léo nói ra nguyên nhân A Âm đuổi theo. Nhàn Thiện và Nhàn Trúc, hai vị lão nhân gia sống thanh tâm quả dục ờ núi Đại Trạch nhiều năm như vậy, không có nghĩ rằng người trẻ tuổi bây giờ vì tình yêu mà chủ động như thế, quả thực sửng sốt một hồi lâu.

       Thanh Y vốn tưởng rằng dựa vào sự yêu thương của hai vị sư phụ dành cho tiểu sư cô A Âm, nhất định ủng hộ vui mừng mới  phải, nhưng thấy sắc mặt Nhàn Thiện và Nhàn Trúc, đều là vẻ mặt ngưng trọng, nhất thời có chút bối rối, bẩm báo xong vẻ mặt buồn bực mà thối lui ra khỏi Trạch Hữu đường.

            Sau khi Thanh Y lui ra, Nhàn Trúc gấp cái quạt lại, vẻ mặt lo lắng, “Thật sự là sợ cái gì sẽ gặp cái đó, ta chính là lo lắng A Tấn và A Âm ngày ngày ở cùng nhau lâu sẽ sinh tình, lúc đó mới gấp gáp nhờ huynh viết thư đề thân thúc giục đệ ấy đi đảo Bách Điểu cầu thân, để hôn sự với Hoa Thù được xác định. A Tấn đứa nhỏ này trách nhiệm nặng nề, đối với Hoa Thù cũng có hảo cảm, chỉ cần hôn sự được định,  đệ ấy cũng không dao động nữa. Không nghĩ tới A Âm lại đuổi theo. . . Chuyến đi này, cũng không biết sẽ phát sinh chuyện gì?”

            Nhàn Thiện thở dài, “Những chuyện nên phát sinh tránh không được, chúng ta lo lắng thêm cũng không ngăn cản được chuyện phát sinh đã được định sẵn.”

            “Sư huynh, huynh định lúc nào nói với A Tấn sự kiện kia? Ta sợ huynh giấu diếm, đợi sau này A Tấn biết, sẽ càng khó chấp nhận.”

           Nhàn Thiện nhắm mắt lại, vung cây phất trần, “Lúc sư tôn phi thăng đã giao phó, thân phận A Tấn quý trọng, sự kiện kia đối với A Tấn rất quan trọng, thời cơ chưa tới, không thể nói.”

            Nội đường Trạch hữu quay về yên lặng, chỉ còn lại tiếng thở dài của hai vị trưởng lão .

            Những năm này, Tiên lực Cổ Tấn tăng mạnh vượt bậc, sau mấy trận đại chiến liên tiếp đã là Hạ quân đỉnh phong, nhưng cuối cùng hắn vẫn chưa có đột phá ranh giới Thượng quân. Kỳ thật hắn đã có thiên tư tuyệt vời, sau khi sức mạnh hỗn độn bị phong ấn còn có thể dựa vào bản thân tu luyện đến thành tựu như bây giờ. Thượng quân trong Tiên giới ai không phải trải qua mấy nghìn mấy vạn năm tu luyện. Hắn một lòng cầu hôn, ngàn dặm đằng vân, nhưng hai ngày đã đến Bắc Hải đảo Bách Điểu.

            Tuy đảo Bách Điểu tưng bừng, vui mừng, nhưng bởi vì vừa trải qua đại chiến, cũng cảnh giới nghiêm ngặc. Hơn nghìn mét ngoài đảo không cho phép tiên nhân đằng vân mà vào, tộc Khổng Tước chuẩn bị mười chiếc thuyền, đặc biệt phái người ở dựng cờ Khổng tước linh trên biển, đón tiếp tất cả tiên nhân các phủ đến chúc mừng.

          Cổ Tấn một đường phong trần, mệt mỏi, một mình đem lễ vật đến, không thể so với đệ tử các phái quần áo xa hoa. Người đón tiếp của tộc Khổng Tước nghĩ hắn là đệ tử đốt lửa của phủ nào đó, không có kiểm tra thiếp mời liền cho hắn lên thuyền.

            Nói thật ra, trên thuyền có không ít người quen. Linh Quyên, con trai của Bồ Đề lão tổ bị hắn quát lui ở đảo Ngô Đồng năm đó; còn có Tuyên Triệt, con trai của tiên quân Chưởng Lôi, người cùng hắn tranh luận không dừng ở Lưu Vân Các đều ở trên thuyền. Hai người đều là một thân tiên bào phiêu dật, đi theo phía sau là mấy người đệ tử, có phần cao nhã, xuất trần, nhiều người vây quanh.

            Sau chuyện ở đảo Ngô Đồng, nữ quân Bích Vân của Nam Sơn rốt cuộc cũng hiểu ra mình giao phó không đúng người, cũng buông tha Linh Quyên, sớm mấy năm gả cho Thượng quân Liêm Khê của phủ Côn Luân. Thượng quân Liêm Khê cũng trên thuyền, hắn một thân tiên bào bình thường, nhẹ nhàng, ánh mắt kiên nghị trầm tĩnh, vừa nhìn thì chính là người trung hậu, lương thiện, nghĩ đến nữ quân Bích Vân cũng coi như có được một nhân duyên tốt. Lần này, Liêm Khê tuân mệnh phụ thân đến đảo Bách Điểu chúc thọ. Ba người vừa vặn lên một chiếc thuyền, hơn nữa còn có thêm Cổ tiểu béo, quả thực náo nhiệt đến nỗi có thể tu tập thành một bàn chơi mạt chược.

        Hai vị tiên quân ở đầu thuyền, tay áo bồng bềnh, dẫn tới nữ quân của thuyền khác tranh lên trước nhìn. Lúc Cổ tiểu béo bị người chen lấn ở đuôi thuyền nhìn về đảo Bách Điểu, tự hỏi liệu sư huynh nhà mình có hiểu quy trình đó không. Nếu ngồi Tuyết viên tiên xe mà đến, mọi người đối với thân phận của hắn nhìn ra ngay lập tức, với bối phận tương đồng của hắn và Khổng Tước Vương, e là vẫn còn ngoài ngàn mét, Hoa Mặc sẽ phải đích thân tới đón.

            Vẫn là Liêm Khê thấy hắn một người cô đơn chiếc bóng, cùng hắn hàn huyên vài câu. Hai người hứng thú, hợp nhau, ngược lại là mới quen đã thân.

            Thuyền đi nghìn mét, nhưng nửa khắc đã đến đảo Bách Điểu. Ở trên đảo, tổng quản tộc Khổng Tước là Hoa Tranh dẫn tân khách vào trong, lúc đến phiên thuyền Cổ Tấn, Linh Quyên vốn muốn vào đảo lại vừa vặn ngẩng đầu, trông thấy Linh Khê sau lưng cách đó không xa.

         Cổ Tấn bên cạnh Liêm Khê một thân áo xám buồn tẻ, đội mũ trúc không chút thu hút. Linh Quyên cho rằng Cổ Tấn là bằng hữu Liêm Khê mang tới, mối hận đoạt vợ trước đây, nhất thời muốn làm nhục Liêm Khê, bỗng nhiên dừng chân chỗ vào đảo, khẽ hừ giọng

            “Đều nói đảo Bách Điểu là Động thiên phúc địa nổi danh ở Tiên giới, bệ hạ các người càng là lão Thượng tiên có tư cách ở Tiên giới, không thể tưởng được thọ yến lần này của bệ hạ quý tộc, cái gì mà khách thấp kém cũng mời tới.”

            Giọng của hắn không thấp, các Tiên quân đang muốn vào đảo nghe xong mười phần mười, đều nhìn về hướng bên này.

            Hoa Tranh thấy chúng tiên nhìn lại, vội nói: “Thượng quân Linh Quyên nói đùa, thọ yến lần này của bệ hạ, tân khách mời tới đều là bệ hạ tự mình phát thiệp, đến đều là tiên quân nổi danh ở Tiên giới, tuyệt không có người không danh phận làm phiền nhã hứng các vị.”

           “Hoa quản gia, lời này của người ta không tin, rồi, vị tiên quân kia theo thượng quân Liêm Khê e là không có thiếp mời? Năm nay, người thấy sang bắt quàng làm họ thật không ít.” Linh Quyên hừ một tiếng, nhìn lướt qua Liêm Khê, “Có vài người không có chuyện gì, cũng đừng học kéo bè kết phái, cũng không nhìn thân phận của mình một chút, người nào cũng mang theo bên mình, núi Côn Lôn Sơn dù gì cũng là phái lớn ở Tiên giới, lúc nào bắt đầu làm việc thấp kém như thế “

            Nghe thấy giọng nói quái gỡ lại có chút quen thuộc chỉ đích danh mình, Cổ tiểu béo hậu tri hậu giác rốt cuộc cũng biết bản thân đã thành tùy tùng thấy sang bắt quàng làm họ trong mắt người khác. Hắn ngẩng đầu nhìn lại, mới phát hiện toàn bộ tiên quân, nữ quân vào đảo đều đang tò mò nhìn về hướng hắn.

            Hắn lần trước bị người nhìn chăm chú như vậy, là lúc ở đảo Ngô Đồng phá nát hồn phách Phượng Ẩn .

            Chậc chậc, trong lòng Cổ tiểu béo lầm bầm, vốn định im lặng vào đảo cầu hôn vợ rồi trở về núi, sao lại khó như vậy?

Chương tiếp theo

Chương trước

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *