Thần Ẩn – Chương 41 || Tinh Linh

Cổ Tấn lần này đến đây, là muốn thu hồi lại dù Già Thiên, bảo vệ sơn môn núi Đại Trạch

bach-thuoc-chuong2

“Tiên Quân Linh Quyên, tất cả mọi người đều là Tiên Tộc, sao ngươi có thể mở miệng độc ác hủy danh dự người khác? Côn Luân ta từ trước đến nay đi thẳng ngồi thẳng, làm việc thế nào còn chưa tới phiên động phủ Bồ Đề ngươi đến chỉ chỉ trỏ trỏ.” Liêm Khê ngăn trước mắt Cổ Tấn, bước ra.

            Liêm Khê và Linh Quyên vốn có hiềm khích, chuyện bị công kích lần này không phải là lần đầu, nhưng lần này làm liên đới Cổ Tấn vô tội, hắn rất là áy náy.

            “Đi thẳng ngồi thẳng? Tùy tiện mang theo một số người không được mời tham gia tiệc long trọng của Tiên tộc, chính là sự tôn kính của ngươi đối với đảo Bách Điểu sao?” Linh Quyên phất tay áo, ánh mắt nhìn về hướng Cổ Tấn ở sau lưng Liêm Khê, “Linh Quyên ta ở Tiên giới hành tẩu mấy nghìn năm, Tiên quân danh tiếng các phái ta đều biết, nhưng cái người phía sau ngươi, cho tới bây giờ ta chưa gặp qua.” Hắn nói xong nhìn Tuyên Triệt ở một bên hất cầm, “Tiên quân Tuyên Triệt, không biết cái người này huynh có gặp qua chưa?”

            Linh Quyên và Tuyên Triệt cũng là vì cầu hôn Hoa Thù mà đến, âm thầm đối đầu nhau, nhưng loại chuyện chơi trội làm tổn hại đến nhà khác thì là kẻ thù chung.

           Tuyên Triệt lúc này lắc đầu, “Tiên quân Linh Quyên, huynh không cần phải nói, người này ta thực chưa gặp qua.”

            Từ sau khi Cổ Tấn ra khỏi cấm cốc ngược lại cũng không phải là chưa gặp qua người trong Tiên tộc. Sau khi Đông Hoa phi thăng, Chưởng giáo tất cả phủ đích thân đến núi Đại Trạch chúc mừng, đều là hắn lấy thân phận trưởng lão tiếp đãi, chỉ là người hắn gặp tất cả đều là trưởng lão Chưởng giáo các phái. Chuyến đi này đến phần lớn là các tiên quân Tiên giới trẻ tuổi, bọn họ quả thực chưa từng gặp qua tiên quân Cổ Tấn cao, gầy, tuấn mỹ của mười năm sau.

            Thấy hai vị xuất thân phái lớn của Tiên tộc nói như thế, mọi người không khỏi dò xét Liêm Khê và Cổ Tấn.

         Hoa Tranh thấy các Tiên quân khác sinh ra nghi hoặc, nhưng thọ yến Khổng tước vương là đại sự, hắn cũng không muốn vừa bắt đầu liền làm cho chúng tiên sinh ra bất mãn, chỉ hướng Liêm Khê nói: “Thượng quân Liêm Khê, vị tiên quân này là. . . ?”

            “Hai vị tiên quân thật sự là mau quên, mặc dù ta và hai vị không thâm giao, nhưng cũng là từng  gặp mặt qua một lần. Lúc này mới mấy năm, hai vị làm sao lại quên bổn quân?” Giọng nói rõ ràng từ sau lưng Liêm Khê truyền đến, mặc dù không lớn, nhưng làm cho mọi người nghe được rõ ràng.

            Nữ tiên quân ở một bên vây xem, ánh mắt sáng lên, chỉ riêng giọng nói hay như vậy, liền làm cho các nàng đối với tiên quân dưới cái mũ trúc sinh ra hiếu kỳ.

            Linh Quyên và Tuyên Triệt sững sờ, trong lòng đều nghĩ giọng nói tiên quân này sao có chút quen tai, tuy nhiên lại thật sự không nhớ nổi đã gặp người này ở đâu.

              Cổ Tấn từ sau lưng Liêm Khê bước ra, ném cho hắn một ánh mắt trấn an, cởi bỏ mũ trúc. Mặc dù trên mặt hắn đầy bụi bặm, nhưng đôi mắt như ánh mặt trời, đặc biệt trong trẻo có thần.

            “Năm đó ở đảo Ngô Đồng từ biệt đã có mười năm, hai vị tiên quân nhớ không rõ cũng có khả năng.”

            Mặc dù Cổ Tấn không còn là bộ dáng tròn vo năm đó, nhưng mà trên mặt còn lờ mờ có thể thấy được hình dáng thiếu niên năm đó. Hai người đối với chuyện phát sinh trên đảo Ngô Đồng mười năm trước nhớ rất rõ, thoáng cái liền nhớ tới vị tiểu Tiên quân của núi Đại Trạch đã cho bọn họ nếm đau khổ.

            “Ngươi là. . . ?”

            “Bất quá vài ngày trước, Bồ Đề lão tổ và thượng quân Chưởng Lôi còn tự mình đến núi Đại Trạch ta chúc mừng gia sư phi thăng Thần giới. Tiên Quân Linh Quyên vừa rồi nói núi Đại Trạch ta thấp kém lại trèo cao, e là không quá thỏa đáng? Cũng không biết những lời này lệnh tôn nghe xong, sẽ nghĩ như thế nào?”

        Giọng Cổ Tấn nói ra, mọi người nghe thấy thân phận Cổ Tấn nhao nhao nhìn nhau, nhịn không được kinh hô.

            Ấu đồ Cổ Tấn của thượng thần Đông Hoa, một trong ba trưởng lão trẻ tuổi nhất của núi Đại Trạch,  tính ra bối phận, đây chính là cùng Khổng Tước Vương một cấp bậc! Vừa rồi những lời này Linh Quyên, xem như là đắc tội hết núi Đại Trạch.

            Sắc mặt Linh Quyên và Tuyên Triệt đại biến, trong lòng phát khổ,  vị hỗn thế ma vương này của núi Đại Trạch rất ít rời núi, làm sao mà cả hai lần đều để cho bọn họ gặp rồi đắc tội.

            Cổ Tấn không để ý tới ánh mắt của mọi người, từ trong ngực lấy ra một thiệp mời mạ vàng, đưa cho Hoa Tranh, “Cổ Tấn núi Đại Trạch, thay Chưởng giáo sư huynh đặc biệt đến chúc thọ bệ hạ quý tộc. Hoa trưởng lão, đây là thiệp mời.”

            Thanh niên đứng thẳng người, thân mang cổ kiếm, mặc dù người đầy phong trần, nhưng đẹp như cây tùng, làm cho một đám nữ quân yêu thích cực kỳ.

            Ai cũng không nghĩ tới, nhị thế tổ quần áo lụa là vừa béo vừa độc miệng trên đảo Ngô Đồng năm đó, mười năm sau lại kiệt xuất như vậy.

            “Hóa ra là trưởng lão Cổ Tấn của núi Đại Trạch, Hoa Tranh không nhìn ra thân phận trưởng lão, thật sự không nên. Bệ hạ có nói rõ, nếu là khách quý núi Đại Trạch đến, bảo ta nhất định tự mình dẫn vào trong đảo. Cổ trưởng lão, mời!” Hoa Tranh vội vàng tiếp nhận thiếp mời trong tay Cổ Tấn, hạ thấp tư thế tự mình dẫn Cổ Tấn vào đảo.

            Cổ Tấn gật đầu, nhìn Liêm Khê đang sửng sốt, “Liêm Khê thế huynh, chúng ta đi thôi.”

            Liêm Khê cười một tiếng dài, giọng cởi mở, “Ngược lại là thế huynh mắt vụng về, không nhìn ra thân phận hiền đệ. Lần trước gia phụ từ núi Đại Trạch trở về đã nói qua hiền đệ không phải người bình thường, hôm nay thấy quả nhiên nghe danh không bằng gặp mặt. Lần này tới đảo Bách Điểu quả nhiên chuyến đi này không uổng công.”

           Liêm Khê vỗ vai Cổ Tấn, thập phần vui mừng.

            Cổ Tấn cũng thích tính tình Liêm Khê không câu nệ tiểu tiết, cùng hắn cười nói vài câu rồi dắt hắn đi vào trong đảo, lại cũng chưa từng để ý tới sắc mặt khổ sổ của Linh Quyên và Tuyên Triệt ở một bên.

            Hoa Tranh chào Linh Quyên và Tuyên Triệt rồi cùng Cổ Tấn vào đảo.

            Tiên quân cách đó không xa đang ngóng, nhìn một màn này cảm thấy bất ngờ không tránh được hỏi thành tiếng: “Đảo Bách Điểu cũng coi như một đảo chi tôn, sao lại hạ thấp mình đối với tiểu trưởng lão này của núi Đại Trạch như thế?”

            Một số lão tiên quân có tuổi ở một bên vuốt râu, cười nói: “Trận chiến trước đây của tộc Khổng Tước và Ưng tộc, công chúa Hoa Thù đánh bại Ưng Vương ở Bắc Hải ngươi biết chứ?”

            “Đương nhiên, chuyện này có ai chẳng biết.”

            “Nghe nói lúc ấy công chúa Hoa Thù lúc so đấu tiên lực vào thời khắc mấu chốt, đã xuất ra dù Già Thiên, mới có thể một chiêu làm trọng thương Ưng Vương.”

            “Dù Già Thiên? Đó không phải là thần khí của thượng thần Đông Hoa sao?”

            “Đúng vậy, tộc Khổng Tước và Ưng tộc tranh chấp đã lâu, lần này đại chiến mới dồn ép được Ưng Vương ngưng chiến mười năm. Nếu không phải có dù Già Thiên của thượng thần Đông Hoa, công chúa Hoa Thù sao có thể thắng được Ưng Vương. Núi Đại Trạch giúp đảo Bách Điểu việc lớn như vậy, đảo Bách Điểu tất nhiên là muốn trọng đãi trưởng lão Cổ Tấn rồi.”

           “Thì ra là thế.” Chúng tiên đã hiểu rõ nguyên do thì tản đi, cùng nhau vào đảo Bách Điểu.

            Chỉ là có một số tiên quân không khỏi nghi hoặc, núi Đại Trạch vài vạn năm nay đều không nhúng tay vào chuyện trong Tiên giới. Nhưng lần này lại xuất ra dù Già Thiên che chở cho tộc Khổng Tước, cũng không biết nội tình gì. Chẳng lẽ vị trưởng lão Cổ Tấn của núi Đại Trạch cũng nhìn trúng công chúa của tộc Khổng Tước, là tới cầu hôn hay sao?

            Tâm tư hóng chuyện dữ dội của những quần chúng ăn dưa này đột nhiên trỗi dậy, lại không ngờ rằng họ thật lợi hại, đoán một cái là chuẩn luôn.

            Hoa Tranh thấy Cổ Tấn và Liêm Khê quan hệ thân thiết,  thì an bài cho hai người nghỉ ngơi ở trạch viện sát vách nhau. Liêm Khê và Cổ Tấn sau khi hàn huyên vài câu thì trở về trạch viện của mình. Cổ Tấn còn chưa ngồi xuống, thì thấy Khổng Tước vương Hoa Mặc xuất hiện.

            Hoa Mặc một thân vương bào màu xanh lá đậm, đầu đội quan gấm, mặt có râu ngắn, nho nhã mà thân thiện, phong thái vương giả không lẫn vào đâu được.

         “Ha ha, nghe nói thế chất núi Đại Trạch đến! Bổn vương không có tiếp đón từ xa !” Hoa Mặc đi vào sân viện, đi theo phía sau hắn là mười mấy thị nữ, tay cầm khay, vật  trong khay được vải đỏ che khuất.

            Cổ Tấn vội vàng hành lễ với Khổng Tước Vương chào, “Cổ Tấn bái kiến bệ hạ.”

            “Không cần đa lễ, không cần đa lễ.” Hoa Mặc vỗ vỗ vai Cổ Tấn, “Thế chất, thượng thần Đông Hoa bối phận lớn hơn ta, theo lý chúng ta vốn là cùng bối phận, nhưng ngươi và con ta có giao hảo, ta gọi ngươi một tiếng thế chất có thỏa đáng không?”

            “Bệ hạ nói đùa, trước đây ở núi Đại Trạch ta và công chúa Hoa Thù cùng bối phận kết bạn với nhau, ngài là trưởng bối, xưng hô như vậy tất nhiên thỏa đáng.”

            Với tính tình không sợ trời không sợ đất của Cổ tiểu béo, nếu như Hoa Mặc không phải phụ thân của Hoa Thù, hắn thật đúng là không khách khí như thế.

            “Vậy là tốt rồi”. Hoa Mặc dẫn Cổ Tấn ngồi xuống, “Mấy ngày trước, bổn vương kêu Hoa Tranh đưa thiếp mời đến núi Đại Trạch, chưởng giáo Nhàn Thiện nói thế chất đang vân du bên ngoài, bổn vương còn tưởng rằng lần này là trưởng lão Nhàn Trúc đến đây, không thể ngờ được thế chất lại đích thân đến. Đã đến cũng tốt, cũng đúng lúc mượn cơ hội lần này, ta tự mình nói lời cảm tạ thế chất .”

           “Bệ hạ nói quá lời, năm đó trên đảo Ngô Đồng, công chúa Hoa Thù đối với ta có ân, công chúa hiếu thuận thành khẩn, Cổ Tấn không đành lòng nhìn công chúa vì bệ hạ lo lắng, tất nhiên là muốn giúp đỡ một chút.” Cổ Tấn vài ba câu nói đều nhắc đến Hoa Thù, tâm tư chỉ thiếu chút nữa là viết trên mặt, ánh mắt Hoa Mặc lóe lên, nhưng không đáp lời.

            Cổ Tấn vừa định hỏi về Hoa Thù, nhưng Khổng Tước vương lại vẫy vẫy tay với đám thị nữ trong nội đường, “Thế chất Cổ Tấn, ngươi tấm lòng nhân hậu, ở núi Đại Trạch đã đem dù Già Thiên đưa cho Hoa Thù, giúp cho đảo Bách Điểu vượt qua nguy cơ, đại ân này bổn vương khắc trong tâm khảm. Những lễ mọn này là tâm ý của bổn vương, kính xin thế chất nhận lấy.”

            Một đám thị nữ lấy vải đỏ lên, trên mỗi cái khay đều là hộp ngọc trong suốt, trong hộp tiên khí bốn phía, đều là linh dược tiên giới trăm năm khó cầu. Lễ vật tạ ơn này của Khổng Tước Vương lại là báu vật nổi tiếng, giá trị mấy thứ này cộng lại không kém so với Khổng Tước Vương linh lúc trước đưa đến núi Đại Trạch.

             Cổ Tấn nhìn cái khay trong tay thị nữ, lại quay về nhìn Hoa Mặc, thần tình như thường, không có nửa điểm do dự, “Bệ hạ, ta giúp công chúa, vốn là đạo nghĩa giữa bằng hữu, bệ hạ không cần cám ơn ta. Những lễ vật này quá mức quý trọng, Cổ Tấn nhận chi có xấu hổ, kính xin bệ hạ thu hồi.”

            Thanh niên mắt sâu như mực, thông thấu mà cơ trí, lúc lời này nói ra, mang theo hàm ý không cho cự tuyệt. Hoa Mặc  hơi sững sờ, lúng túng thu tay về, “Cũng được, cũng được, ngươi và Hoa Thù là bằng hữu, bổn vương làm như vậy quá khách khí.”

            “Bệ hạ, ta và công chúa tại núi Đại Trạch từ biệt đã mấy tháng, ngày trước công chúa và Ưng Vương đại chiến, không biết thân thể có mạnh khỏe không?” Cổ Tấn rốt cuộc cũng hỏi chuyện quan tâm nhất.

            “Rất hiếm thế chất nhớ mong, Hoa Thù và Yến Khâu đại chiến một trận, tổn hại tiên lực. Mấy ngày nay đang bế quan điều dưỡng, sợ là phải đợi đến ngày thọ yến của bổn vương mới xuất quan, nếu không nó đã đích thân cùng bổn vương tới nói lời cảm tạ với thế chất.”

            “Thì ra là thế.” Từ sau khi vào đảo luôn không thấy Hoa Thù lộ diện, Cổ Tấn đã buông bỏ nghi hoặc trong lòng, vội hỏi: “Công chúa bị thương có nặng không?”

            “Không có gì đáng ngại, thế chất không cần phải lo lắng, may mắn có dù Già Thiên của thế chất .” Hoa Mặc cười nói.

            “Vậy là tốt rồi.” Nghĩ đến việc thiện lúc trước mà bản thân đã giúp hoa thù, Cổ Tấn cũng cao hứng, nhưng hắn nhớ tới lời dặn dò cùa Nhàn Thiện trước khi rời núi và lời hứa hẹn với A Âm lúc ở núi Tử Nguyệt, nói: “Bệ hạ, Cổ Tấn lần này đến đây, ngoại trừ chúc thọ bệ hạ , còn có hai chuyện muốn cùng bệ hạ thương lượng.”

           “Thế chất mời nói.” Thấy thần sắc Cổ Tấn trịnh trọng, Hoa Mặc cũng nghiêm sắc mặt.

            “Chuyện thứ nhất có liên quan đến dù Già Thiên. Bệ hạ chắc hẳn cũng biết, dù Già Thiên là thần khí tùy thân của sư tôn ta trước khi phi thăng, vẫn luôn bảo vệ an toàn xung quanh núi Đại Trạch. Sư tôn tiếc ta tiên lực yếu kém, sợ ta hành tẩu tam giới khó bảo vệ an nguy của mình, lúc này mới đem dù Già Thiên đưa cho ta hộ thân. Lần này ta trở về núi, nghe nói Ưng Vương đã đồng ý ước định với bệ hạ ngưng chiến mười năm, nguy cơ đảo Bách Điểu đã giải. Núi Đại Trạch từ vạn năm trở lại đây không can dự tranh chấp Tiên giới, lần này Cổ Tấn đã làm trái sư lệnh, vì vậy lần này ta đến đây, là muốn thu hồi dù Già Thiên, mang về núi Đại Trạch giao cho Chưởng giáo sư huynh tiếp tục bảo vệ sơn môn.”

Chương tiếp theo

Chương trước

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *