Con chỉ có gả cho Cổ Tấn, mới có thể hóa giải chuyện dù Già Thiên đã bị con luyện hóa

Hoa Mặc khẽ giật mình, không thể ngờ được Cổ Tấn nói thẳng như vậy. Nhưng Cổ Tấn vốn đối với đảo Bách Điểu có ơn, cho mượn dù Già Thiên quả thực vi phạm sư mệnh, hắn mở miệng muốn lấy lại, Hoa Mặc đành phải trả lại. Hắn che đậy ánh mắt khác thường, cười nói: “Thế chất nói gì vậy, dù Già Thiên vốn là thần khí của ngươi, hôm nay nguy cơ đảo Bách Điểu đã giải, nên trả lại cho thế chất rồi. Nhưng mà dù Già Thiên đang ở trong tay Thù nhi, đợi nó xuất quan, bổn vương sẽ bảo nó tự mình đưa cho thế chất.”
“Đa tạ bệ hạ thông cảm.” Thấy Hoa Mặc không có làm khó, Cổ Tấn nhẹ nhàng thở ra, trầm ngâm một chút mới nói: “Vãn bối có lời này không biết nên nói hay không.”
“Thế chất cứ nói đừng ngại.”
“Bệ hạ, Yêu tộc hiếu chiến, giết chóc quá nhiều, vì vậy bọn họ độ kiếp khó khăn trùng trùng, không ít yêu quân đỉnh phong đều chết dưới Cửu thiên lôi kiếp. Tiên nhân chúng ta tu hành xem trọng thiên hòa, vì vậy lúc tấn vị dù sao cũng là dễ dàng hơn một chút so với Yêu tộc. Tộc Khổng Tước và Ưng tộc giao chiến đã trăm năm, hai tộc tử thương rất nhiều, vô luận đối tộc nào mà nói đều tổn thương thiên hòa. Lần này nếu như Ưng Vương chịu dừng tay ngưng chiến, sao bệ hạ sao không thừa dịp thời gian mười năm này cùng Ưng tộc chỉnh đốn, hòa giải hiềm khích?”
Hoa Mặc đang cúi đầu nhấp trà, nghe thấy chuyện này, tay hắn đang vuốt chiếc nhẫn thì ngừng lại, lúc ngẩng đầu, sự mất kiên nhẫn trong mắt đã giấu đi, “Thế chất có chỗ không biết, chúng ta và Ưng tộc cùng ở ngoải đảo Bắc Hải, sớm mấy nghìn năm đều bình an vô sự, thậm chí còn tính giao hảo. Nhưng trăm năm nay, mấy người con trai của Yến Khâu phát triển, chiến lực hung hãn, bọn họ càng muốn phân chia một nửa Động thiên phúc địa của tộc Khổng Tước ta. Tộc của ta lâu không chịu nổi sự ức hiếp đó, lúc này mới hăng hái chiến đấu.”
Hắn nói rồi thở dài, “Chỉ tiếc mấy đứa con trai của ta đều không ham tranh đấu, mấy năm trước ta lại bị thương trong tay Yến Khâu, nguyên đan bị hao tổn, lúc này mới liên lụy đến Thù nhi thay ta chiến đấu. Hôm nay Yến Khâu nguyện ý ngưng chiến, đảo Bách Điểu ta tất nhiên sẽ không khơi mào chiến tranh.”
Nếu là như vậy, tộc Khổng Tước và Ưng tộc khai chiến cũng là hợp tình hợp lý. Cổ Tấn nghĩ Hoa Thù với thân phận một nữ tử gánh vác toàn bộ an nguy đảo Bách Điểu, thấy không dễ cho nàng.
“Thì ra là thế, là vãn bối quá lo lắng.” Cổ Tấn gật đầu.
“Không biết chuyện thứ hai thế chất nói là…”
“Ồ!” Cổ Tấn lấy lại tinh thần, nhớ tới mục đích lần này tới đảo Bách Điểu, đỡ mũ quan, sửa sang tay áo, thở dài ra một hơi, đứng lên đi tới, hướng Hoa Mặc trịnh trọng hành lễ một cái.
Mắt Hoa Mặc chợt lóe, trong nội tâm rõ ràng, lại chỉ nói: “Thế chất đây là… ?”
“Bệ hạ, công chúa Hoa Thù thông minh cơ trí, hiếu thuận thiện lương, sau lần gặp mặt ở đảo Ngô Đồng không bao lâu thì quý mến không thôi. Mấy tháng trước, sau khi gặp lại, càng cảm động đối với lòng hiếu thảo của công chúa. Trong mười năm này, vãn bối vẫn luôn cảm mến công chúa. Lần này vào đảo, muốn cả gan hướng bệ hạ cầu hôn công chúa Hoa Thù làm vợ.”
Cổ Tấn vung tay lên, hộp tiên tràn đầy thần lực và thư đề thân xuất hiện trên tay.
“Bệ hạ, đây là sính lễ và thư đề thân chưởng giáo sư huynh tự mình chuẩn bị cho ta, kính xin bệ hạ đem công chúa gả cho Cổ Tấn, Cổ Tấn nhất định không phụ công chúa, bảo vệ nàng một đời một kiếp.”
Hộp tiên được mở ra, thần lực bán thần khí bao phủ trong nội đường, phồn thịnh, mạnh mẽ.
“Huyễn tinh mũ phượng!” Hoa Mặc hơi xúc động, đây là bán thần khí vô cùng có tiếng trong Cửu châu bát hoang, truyền từ Thượng Cổ. Mặc dù lực công kích không mạnh, nhưng người đội mũ này lại có thể chịu một kích thượng thần mà không chết, không ngờ được cũng được cất giấu trong núi Đại Trạch.
Trong lòng Hoa Mặc nhịn không được mà kinh sợ, thấy ánh mắt Cổ Tấn cũng không có khác. Có Chưởng giáo núi Đại Trạch tự mình viết thư cầu thân, ngay cả sính lễ cũng đều là bán thần khí, Cổ Tấn này tuy rằng tuổi nhỏ, nhưng lại được Nhàn Thiện coi trọng, tương lai vô cùng có khả năng kế thừa sơn môn núi Đại Trạch.
Núi Đại Trạch là tiên giới cự phách, đã có núi Đại Trạch làm thông gia, tộc Khổng Tước ở Tiên tộc thậm chí có thể cùng đảo Ngô Đồng sánh vai. Tâm tư Hoa Mặc khẽ chuyển, vốn suy nghĩ được Hoa Thù thuyết phục lại nổi lên biến hóa.
“Thế chất tuổi trẻ tài cao, xuất thân danh môn. Nguyện ý cầu hôn con gái bổn vương, bổn vương tất nhiên là vui mừng.” Hoa Mặc đứng dậy,vẻ mặt thoả mãn, thấy sắc mặt Cổ Tấn vui mừng, lại nói: “Nhưng thế chất cũng biết, đại thọ lần này của bổn vương, đệ tử trẻ tuổi các phái vào đảo phần lớn đều ôm tâm tư giống thế chất. Trước đây Bổn vương có đồng ý với Thù nhi, vị hôn phu tương lai của nó sẽ do nó tự mình làm chủ.”
Hoa Mặc tiếp nhận thư đề thân và hộp tiên trong tay Cổ Tấn, cười nói: “Tâm ý thế chất ta sẽ chuyển lời cho Thù nhi, nhưng cuối cùng nó lựa chọn thế nào, không phải bổn vương có thể làm chủ.” Hắn vỗ vỗ vai Cổ Tấn, “Thế chất có hiểu không?”
Thấy Hoa Mặc nhận thư, Cổ Tấn vội nói, “Cổ Tấn hiểu, bệ hạ yên tâm. Sau khi công chúa xuất quan Cổ Tấn nhất định tự mình bái kiến công chúa, Cổ Tấn một lòng thành tâm, nhất định có thể cảm động công chúa điện hạ.”
Cổ tiểu béo sinh ra đã ngậm thìa vàng, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ phải chịu thất bại nào. Tất nhiên là hắn cho rằng trong Tam giới, không có người nào tuổi trẻ tài cao có thể so với chính mình hai trăm tuổi đã đột phá hạ quân đỉnh phong. Huống chi, hai lần có giao tình cùng Hoa Thù, Hoa Thù đối với hắn và những người khác không giống nhau, nghĩ rằng Hoa Thù nên đối với hắn có ý mới đúng.
Cổ Tấn thông minh cơ trí, nhưng là bởi vì được Phượng Nhiễm và Thiên Khải một tay nuôi lớn, chưa bao giờ chính thức hành tẩu ở hồng trần trong Tam giới, nhân tình thế sự cũng không hiểu rõ. Đúng là hắn cũng không biết, bất luận tiên, yêu, người, quỷ của bất kỳ thế giới nào, quyền thế một người mang đến cám dỗ hơn nhiều so với bản lĩnh của một người.
“Tốt, tốt, thế chất có lòng này, khó có được. Nếu như thế chất tâm ý đã định, thế thì sẽ chờ Thù nhi bế quan xong rồi quyết định. Hôm nay sắc trời không còn sớm, thế chất một đường bôn ba, chắc hẳn cũng mệt mỏi, sớm nghỉ ngơi đi, bổn vương đi về trước.”
“Bệ hạ đi thong thả.” Cổ Tấn tiễn Hoa Mặc tới cửa viện. Nghĩ đến vừa rồi Hoa Mặc không có cự tuyệt lời cầu hôn của bản thân, trong lòng không khỏi có chút vui mừng.
“Tiên quân Cổ Tấn, nhìn bộ dạng vui mừng này của huynh, chẳng lẽ lại là cưới vợ à?” Liêm Khê ở một bên trong đình viện, đang đứng trên lầu các ngắm trăng nhìn thấy bộ dáng Cổ Tấn, trêu ghẹo nói.
“Tiên quân Liêm Khê nói đùa, Cổ Tấn chưa có hôn phối.” Ẩn dưới ánh trăng, mặt Cổ Tấn có chút đỏ lên.
“Nhìn bộ dạng của tiên quân Cổ Tấn, là có nữ quân mình yêu mến rồi, tương lai có cơ hội, có thể cho ta ngó thử. Đúng rồi, Tiên quân Cổ Tấn, huynh nhìn trúng nữ quân của nhà nào vậy?” Liêm Khê thấy Cổ Tấn xấu hổ, cười vang nói.
Cổ Tấn đúng lúc nhìn vào trong không trung, bầu trời sao trên biển xanh so với trên núi Tử Nguyệt đặc biệt tương tự. Chẳng biết tại sao, lúc Liêm Khê hỏi tới, trong đầu Cổ Tấn lại đột nhiên hiện lên hình dáng nụ cười xinh đẹp của A Âm. Hắn sững sờ, lắc đầu, thần tình có chút giật mình như thế.
so với
“Tiên quân Cổ Tấn ? Tiên quân Cổ Tấn?”
Cho đến khi giọng Liêm Khê lại một lần nữa vang lên, hắn mới hồi phục tinh thần lại, hắn đè xuống sự hoang đường trong lòng, hướng Liêm Khê cười cười, chống đỡ câu hỏi vừa nãy rồi vội vàng đi vào trong viện.
Đó là cô bé một tay hắn nuôi lớn, hắn sao có thể có ý nghĩ hoang đường như vậy! Thật là tội lỗi!
Hoa Mặc từ viện của Cổ Tấn đi ra, chưa có trở về tẩm điện của mình, rẽ vào một con đường đi đến Tịnh Thù các của Hoa Thù.
Trong Tịnh Thù các, Hoa Thù một thân váy dài xanh biếc, ngồi ở bên cửa sổ thưởng thức trà. Khí sắc nàng hồng hào, một chút cũng không giống bị thương tiên lực đang dưỡng thương như Hoa Mặc nói, ngược lại tiên lực so với lúc ở núi Đại Trạch mạnh hơn gấp mấy lần.
Thị nữ Hồng Tước đang dọn dẹp những quân cờ rơi lả tả trên bàn và chén trà đã nguội Hoa Thù để trên bàn.
Trong lòng Hoa Mặc thoải mái, ho khan một tiếng, “Thù nhi.”
Hoa Thù thấy Hoa Mặc đi vào, đứng dậy cười hành lễ, “Bái kiến phụ vương.”
Hoa Mặc vội vàng nâng nàng dậy, “Đối với phụ vương đa lễ như vậy làm gì.” Hắn nhìn chén trà trống không trên bàn, cười nói: “Thượng quân Lan Phong vừa mới tới sao?”
Trên mặt Hoa Thù đỏ lên, trên mặt luôn lạnh lùng khó có được chút thẹn thùng, nàng nhẹ gật đầu, “Vừa mới cùng Thượng quân đánh ba ván cờ, Thù nhi thắng hai ván.”
“À?” Trên mặt Hoa Mặc kinh ngạc, “Nhưng ta nghe nói Thượng quân Lan Phong kỳ nghệ hơn người, hôm nay thậm chí thua con hai ván? Sao nào, gần đây con có lòng dạ thảnh thơi nghiên cứu kỳ nghệ hả?”
Hồng Tước ở một bên cười thanh thúy, “Bệ hạ, đó là thượng quân Lan Phong không nỡ thắng công chúa chúng ta, đâu phải kỳ nghệ công chúa tiến bộ.”
Hoa Mặc sững sờ, cười ha ha, nhìn ái nữ rất là an ủi.
“Phụ vương, người đi gặp Cổ Tấn của núi Đại Trạch sao?” Hoa Thù nhớ tới chuyện dặn dò Hoa Mặc, hỏi
Hoa Mặc gật đầu, chần chờ một chút , nói: “Thù nhi, Cổ Tấn đúng là vì cầu hôn con mà đến. Nhưng, con thật sự không đưa hắn vào sự lựa chọn hôn phu của con sao?”
Hoa Thù thấy Hoa Mặc hình như có ý thiên về Cổ Tấn, khẽ cau mày, “Phụ vương, người không phải sớm đã đồng ý với con, hôn phu của con sẽ do con tự mình chọn sao, con làm sao gả cho một người tiên lực chỉ là hạ quân.” Thấy sắc mặt Hoa Mặc khó xử, Hoa Thù nâng giọng, “Chẳng lẽ người đồng ý lời cầu hôn của Cổ Tấn rồi sao?”
Hoa Mặc liền vội vàng lắc đầu, “Không có, nhưng ta cũng không có trực tiếp cự tuyệt hắn.”
“Vì sao, con đã sớm nói với người rồi, vị hôn phu con chọn là thượng quân Lan Phong.”
Hoa Mặc thấy Hoa Thù như muốn nổi giận, nói: “Thù nhi, con có chỗ không biết, lần này Cổ Tấn đến đây, là tuân theo lệnh Chưởng giáo núi Đại Trạch lấy lại dù Già Thiên, nhưng dù Già Thiên đã bị con luyện hóa. Vì trấn an hắn, ta chỉ có thể nhận trước thư đề thân và sính lễ của hắn. Nhưng con yên tâm, ta đã nói với hắn trước, hôn sự của con chỉ có chính con có thể làm chủ, hết thảy chờ con bế quan đi ra rồi hãy nói.”
“Người nói cái gì? Bây giờ hắn sẽ lấy lại dù Già Thiên.” Hoa Thù biến sắc, thần tình lập tức ngưng trọng.
Mấy tháng trước, sắp đến đại chiến đảo Bách Điểu và Ưng tộc, Hoa Thù một lòng cầu thắng vì muốn chiến thắng Ưng Vương, cũng bị thần lực cường đại của dù Già Thiên hấp dẫn, sinh ra lòng ham muốn, dưới sự trợ giúp của Hoa Mặc lặng lẽ luyện hóa dù Già Thiên. Bây giờ, dù Già Thiên đã thành binh khí của nàng, cùng với tiên lực bản nguyên của nàng hợp hai làm một, cũng bởi vì thần lực dù Già Thiên đi vào trong cơ thể nàng, nàng hôm nay đã âm thầm đột phá thượng quân đỉnh phong, tiếp cận bán thần. Nếu không, sao Ưng Vương lại đơn giản thua trong tay nàng.
Vốn dĩ nàng muốn chờ hết hạn một năm sẽ nghĩ biện pháp ứng phó Cổ Tấn, không ngờ lúc này mới chưa đến ba tháng, Cổ Tấn liền tới đảo Bách Điểu muốn lấy lại dù Già Thiên, hơn nữa còn trong lúc mấu chốt này.
“Đúng, Thù nhi, nếu hắn biết thần khí của Đông Hoa bị con luyện hóa, nhất định sẽ không để yên. Thực lực núi Đại Trạch hùng hậu, chuyện này chúng ta lại đuối lý trước, nếu bọn họ muốn nói lý với đảo Bách Điểu ta, tiên giới các phái nhất định sẽ không đứng về phía chúng ta. Vì vậy, phụ vương mới tiếp nhận thư đề thân của Cổ Tấn, nếu con đồng ý chuyện hôn sự này, đảo Bách Điểu chúng ta và núi Đại Trạch sẽ thành thông gia, với sự xem trọng của Nhàn Thiện và Nhàn Trúc dành cho Cổ Tấn, nhất định sẽ không truy cứu chuyện dù Già Thiên bị con luyện hóa.”