Thần Ẩn – Chương 43 || Tinh Linh

Công chúa Ưng tộc này, thật đúng là “đất đá trôi” trong các công chúa ở Tiên giới, thật sự làm cho người ta không có cách nào không thích.

Hoa Mặc thấy Hoa Thù hơi chần chờ thì nói: “Lại nói, tuy rằng bây giờ Cổ Tấn tuổi tác còn nhỏ, nhưng phụ vương vừa mới nhìn qua, tiên căn hắn thuần hậu, tương lai nhất định có tiềm năng lớn. Có lẽ không tới nghìn năm sẽ có thể tấn vị thượng quân. Núi Đại Trạch chính là Tiên giới cự phách, cùng bọn họ kết thân, đối với đảo Bách Điểu ta trăm lợi mà không có hại.”  Tuy nói bây giờ Lan Phong thay Thiên đế Phượng Nhiễm chấp chưởng Thiên Cung, nhưng Hoa Mặc vì chuyện dù Già Thiên bị Hoa Thù luyện hóa, cảm thấy Cổ Tấn là người được chọn tốt nhất cho vị trí con rể.

       Hoa Thù lắc đầu, vẫn không chút lo lắng, cự tuyệt  “Phụ vương, con và Cổ Tấn tuy chỉ gặp mặt vài lần, nhưng tính tình của hắn con vẫn có thể nhìn ra một chút. Tiên căn hắn thuần hậu không phải giả, nhưng tính tình vô cùng nhàn hạ, cũng không có tâm tư muốn đột phá tiên cấp, huống hồ núi Đại Trạch xưa nay không can dự chuyện trong Tiên giới, vẫn luôn chỉ lo tu dưỡng bản thân. Con đoán cứ coi như là chúng ta và núi Đại Trạch kết thân, tương lai bọn họ cũng sẽ không giúp chúng ta phát triển đảo Bách Điểu, hạn chế tộc Phượng Hoàng.” 

      Hoa Thù đi đến phía trước cửa sổ, bên ngoài Tịnh Thù các, bóng lưng Lan Phong biến mất ở cuối đường mòn, “Nhưng Lan Phong không giống như vậy, huynh ấy vốn là chưởng quản Đế vương tinh, bây giờ Phượng Hoàng để huynh ấy quản lý Thiên Cung, rõ ràng là muốn bồi dưỡng huynh ấy thành Thiên Đế kế nhiệm. Chờ Phượng Hoàng phi thăng Thần giới, Lan Phong kế nhiệm vị trí Thiên Đế chỉ trong tầm tay. Lúc đó con sẽ là Thiên Hậu, toàn bộ Tiên giới dưới một người, trên vạn người, ngay cả đảo Ngô Đồng cũng phải trọng đãi đối với đảo Bách Điểu ta. Đều là Tiên cầm, dựa vào cái gì tộc Khổng Tước chúng ta từ lúc sinh đã phải tôn Phượng Hoàng làm hoàng. Những ngày tháng như vậy, con không muốn tộc nhân của ta trải qua như vậy nữa. Phụ vương, con sẽ không gả cho một trưởng lão của núi Đại Trạch, vị hôn phu của Hoa Thù con nhất định phải là chủ nhân của Cửu trọng thiên cung, đế vương Tiên giới!”

         Tiên giới lịch sử mấy vạn năm, tộc Khổng Tước đều khuất phục dưới tộc Phượng Hoàng. Hoa Thù và Khổng Tước Vương vẫn muốn làm cho đảo Bách Điểu có thể sánh ngang với đảo Ngô Đồng. Hôn sự lần này của Hoa Thù chính là trù tính tốt nhất cho đảo Bách Điểu. Hoa Mặc cũng coi trọng sự thật làm chủ Thiên Cung của Lan Phong trong tương lai, do dự nửa ngày sau rồi nói: “Ba ngày sau, Cổ Tấn muốn lấy lại dù Già Thiên, đến lúc đó con làm sao cự tuyệt hắn?. Thọ yến lần này, chưởng giáo các phái đều có mặt, nếu chúng ta không có sách lược vẹn toàn, chỉ sợ đảo Bách Điểu sẽ vì chuyện này mà mất sạch mặt mũi.”

       Hoa Thù gật đầu, “Phụ vương nói rất đúng, người yên tâm, con nhất định trước khi thọ yến bắt đầu sẽ thuyết phục Cổ Tấn, giải quyết chuyện này.” Nàng nhớ tới vừa rồi cùng Lan Phong trao đổi, trên mặt hiện ra xấu hổ: “Phụ vương, ngày mai, thượng quân Lan Phong sẽ chính thức bái kiến người, dâng lên thư đề thân. Đến lúc đó người đồng ý là được, nhưng ngàn vạn lần đừng làm khó huynh ấy.” Hoa Mặc cười ha ha, liên tục khoát tay, “Yên tâm, yên tâm, phụ vương nhất định sẽ không làm khó người trong lòng của con.”

      Trong Tịnh Thù Các, tiếng cười dần dần im lặng, ánh trăng bao phủ đảo Bách Điểu, nhưng Cổ Tấn lại không biết hết thảy những phát sinh này, hắn yên lặng ngủ thiếp đi, đợi tới mừng thọ ba ngày sau của Khổng Tước Vương.

        Nói về A Âm, nàng từ núi Đại Trạch đuổi theo Cổ Tấn, một đường hướng Bắc Hải mà đi, rõ ràng xuất phát muộn có nửa canh giờ, nhưng bởi vì kỹ thuật đằng vân thật sự kém, một đường loạng choạng chậm nửa ngày mới đến Bắc Hải. Về phần con hồ ly gian xảo, vướng víu đi theo kia, hắn không gây sự làm cho A Âm không đến được Bắc Hải cũng không tệ rồi, làm sao có thể tốt bụng hóa thành hình người, phí sức đằng vân đuổi theo cản Cổ Tấn. Lúc A Âm đến đã vào đêm, tiên thuyền của tiên quân đón tiếp đã sớm về đảo.

       Trên biển đen thui một mảnh, A Âm lần đầu đi xa nhà, cảm nhận phương hướng yếu vô cùng, tập trung sức bay về hướng Bắc, hồn nhiên không biết bản thân cách đảo Bách Điểu càng ngày càng xa. Tiểu hồ ly nhàn nhã, ngủ gà ngủ gật  trong ngực nàng, chờ lúc A Âm phát hiện không đúng, nàng đã bị mắc kẹt bên cạnh những tảng đá kỳ lạ như rừng ở ven biển. Những quái thạch này ở sâu trong Bắc Hải, A Âm ở bên trong lượn quanh, đầu đầy mồ hôi cũng không có cách. Cuối cùng tiểu hồ ly thấy không thuận mắt rồi, rốt cuộc tốt bụng nhắc nhở một câu: “Đồ ngốc, quái thạch này dùng trận pháp Cửu cung bát quái, ngươi đi loạn như vậy, một trăm năm cũng không ra được.” A Âm nghe xong nổi giận, nắm cái cổ A Cửu giơ lên trước mặt, mắt phượng trừng lên, “Ngươi, hồ ly một bụng xấu xa, nếu như biết cách đi ra ngoài, ngươi còn nhìn ta đi loanh quanh cả buổi như con ruồi không đầu !”

        A Cửu thấy A Âm nổi giận, biết rõ nàng thực sự gấp. Lập tức lỗ tai dựng lên, móng vuốt nhỏ nắm lấy ống tay áo A Âm , “A Âm, đây chính là oan uổng ngút trời, ngươi là đồ đệ Đông Hoa, làm sao ta biết ngươi ngay cả trận pháp Cửu cung bát quái đơn giản như vậy cũng không biết giải.” A Âm mặt đỏ lên, ho khan một tiếng, “Ách, lão thượng thần trở thành sư phụ ta mới vài ngày liền phi thăng, ta nhiều nhất cũng chỉ là đệ tử trên danh nghĩa, trận pháp gì gì đó đương nhiên không kịp học.” Nàng một chút không e lệ, đem sự ngu ngốc của bản thân, toàn bộ trách nhiệm đổ lên người Đông Hoa.

         A Âm hướng A Cửu nháy mắt mấy cái, “Mau, A Cửu, mau dẫn ta ra ngoài, ta còn phải đi đến đảo Bách Điểu tìm A Tấn nữa. Nếu đi trễ, huynh ấy thật sự cầu hôn Hoa Thù thì làm sao.” Vẻ mặt A Cửu tràn đầy không tình nguyện, nhưng rốt cuộc mềm lòng, thấy A Âm sốt ruột, móng vuốt không cam lòng mà chỉ chỉ về hướng Đông Nam, “Rồi, trước tiên đi về hướng kia ba trăm mét…”

      Nghe thấy có thể đi ra ngoài, A Âm xoa đầu tiểu hồ ly, cười híp mắt, tuân theo sự hướng dẫn của hắn mà đi. “Cũng thật kỳ quái, bờ Bắc Hải quái dị này sao có thể có thạch trận bảo vệ, chẳng lẽ có bảo bối gì hay sao?” A Cửu vừa chỉ đường, vừa lầm bầm, một người một Hồ mới quẹo hai vòng, thì thấy phía trước mấy trượng, tiên lực bắt đầu khởi động, kim quang tán loạn, vừa nhìn thì biết ngay có tiên quân đang đánh nhau.

        A Âm vốn không phải tính tình nhiều chuyện, lại là Thủy ngưng thú có tiên lực yếu nhất trong Tiên tộc, mấy chuyện phiền toái này vốn không muốn nhúng tay. Nhưng lối thoát A Cửu chỉ lại phải đi qua phía trước. Nàng đành phải bất chấp khó khăn ôm tiểu hồ ly lên tiến lên trước, chờ đến gần nàng mới nhìn rõ kim quang kia cũng không phải tiên quân so đấu tiên lực, mà là một con chim ưng màu vàng lớn muốn cưỡng ép bay lên đỉnh phong quái thạch, lại bị trận pháp quái thạch lần lượt ngăn ở giữa sườn dốc.  Linh lực sinh ra trên trận pháp, từng đạo từng đạo bổ vào người kim ưng, tiếng nổ vang lên.

        A Âm ở một bên nhìn thấy màn này cũng đau giùm cho kim ưng, thế nhưng kim ưng nửa điểm kêu buông tha đều không có, vẫn kiên trì đánh về phía đỉnh núi.

         “A Cửu, ngươi nói chim ưng kia bị trận pháp đánh thê thảm như vậy, còn một lòng bay lên đỉnh núi làm cái gì?” A Cửu nhìn đỉnh núi, “Xưa nay trong thiên địa nơi linh vật sinh trưởng, thì nhất định luôn có vật tương sinh bảo hộ. Ta thấy trong ánh sáng lấp lánh của đỉnh núi kia, tiên khí nồng đậm, khẳng định có linh vật sinh trưởng ở phía trên, chắc hẳn kim ưng muốn bảo bối trên đỉnh núi.”

       A Âm nhìn theo ánh mắt A Cửu, quả nhiên trông thấy một chỗ sát mép đỉnh núi có ánh sáng màu đỏ lập loè. Đúng vào lúc này, lại là một đạo linh lực đánh xuống, kim ưng rên rỉ đau đớn, ở không trung xoay một vòng, nhanh chóng rơi xuống một tảng đá cách hai người không xa. Nó một thân lông vũ lưu kim bị đánh te tua, mong đợi nhìn về đỉnh núi luống cuống mà vung móng vuốt, thật sự có chút đáng thương. A Âm đảo mắt, liếc A Cửu ở trong ngực đang ngáp, không thèm để ý. Nếu A Cửu có thể nhìn ra đường đi của trận pháp, thì hóa giải tấn công của quái thạch, hẳn không phải là vấn đề lớn. Được rồi, hơn nửa đêm rồi, gặp mặt cũng là duyên phận, có thể giúp đỡ.

        Nàng cầm lấy một hòn đá nhỏ ném về hướng kim ưng, bịch một tiếng, tảng đá rơi xuống chân kim ưng. Chim kim ưng cảnh giác mà quay đầu lại, nhìn thấy A Âm, sững sờ, khẽ kêu một tiếng, có chút ngoài ý muốn, “Ơ, thật kỳ quái, năm nay lại còn có Thủy ngưng thú dám một mình hành tẩu ở Tam giới.” Giọng nữ thanh thúy, ngây thơ  từ trong miệng kim ưng mà ra: “Này, Thủy ngưng thú, ngươi ở đây làm cái gì? Không sợ bị Hải thú nuốt vô bụng à?” A Âm sững sờ, quả thực không nghĩ tới kim ưng dũng mãnh, da dày thịt béo, không sợ chết này lại là một đại cô nương. Nhìn lông chim đen sì trên thân kim ưng, A Âm nhịn không được cảm khái, nàng cũng rắn rỏi một chút. Nhưng, có thể nhìn ra bản thể của mình, kim ưng này ít nhất cũng có được sức mạnh thượng quân.

          “Ta đến Bắc Hải tìm người, lạc đường mới đi đến nơi đây.” A Âm trả lời thản nhiên. “Nhìn bản thể ngươi, ngươi là tộc Phi Ưng à, ta là A Âm, ngươi tên gọi là gì?”

         “Yến Sảng.” Kim ưng hóa thành hình người, một thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi xuất hiện ở trước mặt hai người. Hình dáng nàng mặn mà, đồng tử cũng màu vàng, cực kỳ quái, phong tình, nhìn thì biết là tính tình hiên ngang, linh hoạt. “Ngươi nói ngươi lạc đường?” Yến Sảng hồ nghi mà đánh giá A Âm , “Lừa gạt ai đó tiểu cô nương, ngươi nhìn thật lanh lợi, lại lông tóc không bị tổn thương, dáng vẻ này lạc đường à?”

         “Ta không ham muốn bảo bối người ta, trận pháp kia tất nhiên sẽ không đả thương ta.” A Âm bị cách xưng hô lên mặt cụ non của Yến Sảng trêu chọc, cố ý châm biếm nàng.

        Quả nhiên, Yến Sảng lập tức cảnh giác, “Ngươi quả nhiên biết rõ nơi này có Bích Huyết linh chi, ngươi cũng là vì bảo bối này đến hay sao?”

         A Âm chỉ lên trên sườn núi, “Linh lực trên sườn núi nồng đậm như vậy, ta mở mắt, tự bản thân cũng thấy được.” A Cửu yên lặng liếc mắt, nếu không phải hắn nhắc nhở, nàng có thể nhìn ra mới là lạ. “Ngươi thu thập Bích Huyết linh chi làm cái gì? Vì thứ này ngay cả mạng cũng không cần.”

          Yến Sảng thấy A Âm không giống nói dối, huống hồ tiên lực Thủy ngưng thú yếu, sức chiến đấu kém là chuyện cả Tam Giới đều biết , thì không có giấu giếm, “Cha ta vài ngày trước bị trọng thương, cần Bích Huyết linh chi làm thuốc dẫn, vì vậy ta liền tới nơi này tìm dược. Không nghĩ tới thứ này lại có trận pháp bảo hộ, ta đối với trận pháp có điểm không thông, chỉ có thể xông vào.”

         A Âm thông minh, nghe xong lời này liền đoán được thân phận Yến Sảng, “Ngươi là công chúa Ưng tộc ? Ưng Vương Yến Khâu là cha ngươi?”

      Yến Sảng nhướng mày, giống như bình thường cực chán ghét xưng hô thế này, khua tay nói: “Đừng gọi công chúa, công chúa nữa. Tất cả gia đình trên đảo, có mấy trăm chim ưng, đạo đức giả như vậy làm gì, cũng chính là những Khổng Tước kia suốt ngày thích khoe khoang, ngươi kêu ta Yến Sảng là được rồi. Còn nữa, Thủy ngưng thú, phụ vương ta mấy vạn tuổi rồi, ngươi chỉ là một cô bé, lại có lá gan gọi thẳng tục danh của ông ấy, trên địa bàn Ưng tộc chúng ta, ngươi cũng không quá  sợ chết rồi ha!”

      “Ha ha ha ha ha. . .”  A Âm bị biểu lộ ghét bỏ của Yến Sảng chọc cho cười ha ha, mọi buồn bực trong lòng mấy ngày nay được quét sạch, nhất thời nhìn Yến Sảng đặc biệt thuận mắt. Công chúa Ưng tộc này, thật đúng là “đất đá trôi” trong các công chúa ở Tiên giới, thật sự làm cho người ta không có cách nào không thích.

**Khánh ghi chú: Đất đá trôi là một hiện tượng địa chất thảm khốc. Bùn đất thường đột ngột, dữ dội và có thể mang theo những tảng đá khổng lồ. Vì tốc độ cao, nó có năng lượng cực mạnh và có sức công phá cực lớn. -> Ý tác giả ở đây là Yến Sảng là một vị công chúa khác biệt, vừa mạnh mẽ vừa hào sảng.

       A Cửu vẫn luôn làm biếng nãy giờ, khóe miệng cũng giương lên, nhìn Yên Sảng mang thêm vài phần vui vẻ và tán thưởng.

        “Được, Yến Sảng, chỉ bằng những lời này của ngươi, người bạn này A Âm ta kết giao. Ta giúp ngươi lấy Bích Huyết linh chi.”

         Yến Sảng tự động loại bỏ chủ đề không trọng tâm “Kết giao bằng hữu” của A Âm, lực chú ý hoàn toàn rơi vào trên câu nói kia “Giúp nàng lấy Bích Huyết linh chi”. Thần tình nàng nghiêm túc, khẽ hừ, “Thủy ngưng thú, ngươi cũng đừng nói mạnh miệng. Tiên lực này của ngươi,  ta chưởng một cái cũng có thể đánh vỡ, ngươi có thể làm gì? Đi, đi, đi qua một bên, tránh cho một lát nữa linh lực đánh xuống ngộ thương ngươi.”

        “Ngươi là dùng vũ lực mà xông vào đúng không.” A Âm nhìn binh khí Ưng trảo trên tay Yến Sảng , nháy mắt mấy cái, “Nhưng ta là đi vào.” Yến Sảng lúc này mới nhớ tới Thủy ngưng thú trước mặt lông tóc không bị tổn thương, lập tức ánh mắt vui mừng, hồ nghi nói: “Chẳng lẽ ngươi hiểu trận pháp?” A Âm sảng khoái mà lắc đầu, “Ta không hiểu.” Thấy Yến Sảng trừng mắt, nàng giơ A Cửu lên, cười tủm tỉm nói: “Nhưng mà hắn hiểu.”

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *