Ngươi rốt cuộc là người nào, ngươi một Tiên thú, làm sao cùng Yêu hồ làm bạn?

“Ngươi nói một con Linh Hồ cấp thấp hiểu được trận pháp?” Vẻ mặt Yến Sảng đầy sự hoang đường, mắt đánh giá A Cửu, “Ta nói này Thủy ngưng thú, hồ ly này nhìn thật là đáng yêu đấy, nhưng nhiều lắm cũng chỉ giống ngươi làm một linh vật, nó có thể giúp ta thu thập Bích Huyết linh chi? Ngươi trêu chọc ta sao?”
Bây giờ, cô nương hay pha trò, nhanh mồm nhanh miệng giống Yến Sảng thật đúng là không nhiều lắm, tuy A Âm không tức giận, nhưng A Cửu cũng không phải là kẻ ăn chay.
“Này, đồ ngốc, ngươi nói ai đáng yêu? Nói ai là linh vật?” giọng nói của thiếu niên bướng bỉnh từ trong miệng tiểu hồ ly thốt ra, A Cửu chạy đến vai A Âm, mắt Hồ trừng Yến Sảng.
“Ồ? Lại còn biết nói chuyện.” Yến Sảng sững sờ, lập tức híp híp mắt, “Linh Hồ cấp thấp còn không thể hóa thành hình người, ngươi rõ ràng linh lực thấp kém, làm sao biết nói chuyện?”
Yêu khí trên thân A cửu bị ẩn yêu chú của Nhàn Thiện che giấu, Yến Sảng chỉ có thể nhìn ra trên người hắn một tia linh lực Linh Hồ yếu ớt.
“Thiên hạ rộng lớn, không thiếu điều lạ, cái ngươi không biết nhiều lắm. Linh Hồ biết nói chuyện có cái gì kỳ quái đâu.” A Cửu nhón móng vuốt đầy thịt giẫm trên vai A Âm, ném cho Yến Sảng ánh mắt khinh thường.
A Âm nhìn thoáng qua sắc trời, lặng lẽ nhéo nhéo cái đuôi A Cửu, làm cho hắn đừng có trêu chọc Yến Sảng, sớm giúp người ta giải quyết phiền toái xong rồi rời khỏi đây.
A Cửu biết ý của nàng, ngẩng đầu nhìn Yến Sảng hất cằm, ” Đồ ngốc, ngươi rốt cuộc có muốn thu thập Bích Huyết linh chi không?”
Yến Sảng suy cho cùng là con gái Ưng Vương, tuy nàng tính tình cởi mở, thẳng thắng, nhưng không ngu. Mặc dù một thú, một Hồ trước mặt tiên lực thấp kém, nhưng lúc đối mặt nàng không chút nào sợ hãi, hai người có thể ở trong trận quái thạch này đi lại tự nhiên mà không tổn hại chút nào, chắc là có bản lĩnh thật sự.
Nàng không phải là người nũng nịu, lập tức chắp tay nói: “Đương nhiên muốn thu thập, các ngươi yên tâm, Yến Sảng ta từ trước đến nay có ân tất báo, chỉ cần các ngươi có thể giúp ta thu thập được Bích Huyết linh chi, chính là bằng hữu Yến Sảng ta, ta nhất định báo đáp các ngươi.”
A Âm đảo mắt giảo hoạt, Ưng tộc và đảo Bách Điểu tranh chấp mấy chục năm, Yến Sảng đối với vị trí đảo Bách Điểu rất quen thuộc. Chờ ra khỏi trận quái thạch, bảo nàng ta hóa thành bản thể đưa bọn họ đi đảo Bách Điểu, thì nàng có thể lập tức nhìn thấy A Tấn rồi.
A Âm nghĩ như vậy, liếc mắt nhìn A Cửu bảo hắn nhanh giúp người. A Cửu với khuôn mặt hồ ly, nhìn Yến Sảng nói: “Trận Cửu cung bát quái của quái thạch này là do quy luật thiên địa tự nhiên biến hóa mà thành. Ngươi chỉ cần dựa theo quẻ bộ của Cửu cung bát quái lách qua công kích của trận pháp thì có thể bay lên đỉnh núi, thu thập Bích Huyết linh chi.” A Cửu vừa nói, vừa vung vẩy móng vuốt chỉ cho Yến Sảng ghi nhớ quẻ bộ bay về phía đỉnh núi.
“Chỉ đơn giản như vậy?” Yến Sảng ăn không ít đau khổ trên trận pháp này, thấy A Cửu chỉ đơn giản như vậy, hồ nghi mà trừng mắt nhìn.
“Người có trí tuệ làm việc. . .” A Cửu gật gật đầu, “Trước giờ dựa vào đầu óc. Ngươi cho rằng ai cũng giống ngươi dùng vũ lực sao?”
Tính tình A Cửu gàn dỡ, trong lòng nhớ rõ lời vừa rồi Yến Sảng chế nhạo hắn là linh vật, khi có cơ hội liền muốn lấy lại danh dự.
“Ngươi!” Dựa vào tính khí của Yến Sảng, thường ngày dám nói với nàng lời này, nàng không một ưng trảo bóp nát đối phương mới là lạ. Hiện tại có việc cầu người, không khỏi nhụt chí, nàng chỉ có thể hừ hừ, nghiêng đầu sang chỗ khác biến thành hình thú.
Tiếng kêu kim ưng xinh đẹp lại uy vũ, bay đến đỉnh đầu hai người, giọng trong trẻo bỗng xuất hiện: “Hồ ly thối, tốt nhất biện pháp của ngươi có tác dụng. Nếu ngươi dám đùa giỡn ta, hại ta không lấy được linh chi, xem ta không đánh cho ngươi đến nỗi răng rơi đầy đất.”
Yến Sảng nói xong, vung đôi cánh lưu kim hướng không trung mà đi. Nàng dựa theo lời dặn của A Cửu đi vào trong quái thạch, quả nhiên không có khuấy động trận pháp.
A Âm vuốt vuốt lông trán A Cửu, “A Cửu, công chúa Ưng tộc này xem ra là tính khí nóng nảy, phương pháp của ngươi có tác dụng không?”
“Đó là đương nhiên.” A Cửu duỗi móng vuốt vỗ vỗ tay A Âm , “Trận pháp Cửu cung bát quái đơn giản như vậy, lúc hai trăm tuổi cô ta đã dạy cho ta, ngươi xem con chim ưng ngu xuẩn này không phải bay rất tốt. . .”
Oanh oanh oanh! ! !
A Cửu còn chưa nói xong, quái thạch trên không nảy sinh dị biến. Bên cạnh đỉnh núi Bích Huyết linh chi đột nhiên xuất hiện một con Cự xà cao mấy trượng. Trong miệng phun ra chân hỏa, đốt cháy xung quanh kim ưng, bao vây Yến Sảng bên trong.
Tảng đá dưới sự uốn éo của Cự xà ào ào rơi xuống, nện vào lưng kim ưng. Kim ưng bị vây khốn ở trong chân hỏa, không ngừng vung vẩy đôi cánh, nhịn không được phát ra tiếng gào thét thống khổ .
“Không hay rồi, A Cửu, Bích Huyết linh chi kia còn có hung thú thủ hộ. . .” Lời A Âm nói vẫn chưa xong, cảm giác trong ngực trống không, tiểu bạch Hồ đã nhanh nhẹn nhảy lên không trung.
“Đứng ở đây, không được cử động!” Giọng A Cửu dặn dò truyền đến, một đạo linh phù tung bay rơi vào tay A Âm, đúng là ẩn yêu chú Nhàn Thiện dùng để che giấu yêu khí A Cửu.
Giữa không trung, Yến Sảng bị nhốt trong chân hỏa trong không thể động đậy, ngay cả tín hiệu cầu cứu của Ưng tộc cũng không phát đi được. Phi cầm vốn sợ lửa, huống chi yêu lực của Cự xà này so với nàng mạnh hơn gấp bội. Yến Sảng đem tiên lực trong cơ thể ngưng tụ ở trong nội đan, miễn cưỡng chống cự lại chân hỏa bên ngoài cơ thể. Nếu không chân hỏa xâm nhập cơ thể, nàng chỉ có thể bị đốt thành tro.
Thảo nào phụ vương không cho nàng tới gần hải vực này, biển sâu rộng bao la, càng là nơi có bảo vật càng hung hiểm. Bộ dạng này nàng mất mặt chết được, hai người Thủy ngưng thú và hồ ly phía dưới e là sợ choáng váng luôn. . .
Yến Sảng cô nương này cũng sĩ diện, lúc sống chết đến nơi, còn nhớ đến mất thể diện.
Thấy chân hỏa không cách nào đốt cháy Kim ưng, bởi vì nguyên nhân thiên địch trời sinh, Cự xà trông coi linh chi nóng nảy vặn vẹo thân rắn, gào thét một tiếng, mở miệng lớn đầy máu bay thẳng đến nuốt Yến Sảng.
Đỉnh đầu bị một bóng râm bao phủ, Kim ưng ngẩng đầu, thấy Cự xà trực tiếp hướng về mình nuốt. Nước bọt trên lưỡi con rắn nhỏ xuống tanh hôi vô cùng, Yến Sảng bị buồn nôn không chịu được. Nó ré lên một tiếng, người ở bên trong rốt cuộc cũng chiến thắng mặt mũi, rốt cuộc sợ tới mức nhịn không được hô to, “Má ơi, ai tới cứu cứu ta, có ai không! Ta sắp bị quái vật này ăn sống á ! ! !”
Nước bọt trên lưỡi rắn đã nhiễu trên mặt, toàn thân ưng của Yến Sảng bởi vì tâm lý cực ghê tởm bắt đầu phát run lên. Tiếng gầm gừ của Cự xà lọt vào màng nhĩ, nàng thu cánh lại bảo vệ trên đầu, bỏ chống cự, thấy chết không sờn mà hai mắt nhắm nghiền.
Gào gào gào gào!
Nước bọt tanh hôi trong tưởng tượng không có bao phủ bản thân, giọng gào này nghĩ cũng không phải tiếng kêu thảm thiết của mình? Yến Sảng nghe thấy một đống âm thanh gào thét thê thảm, lặng lẽ dịch chuyển đôi cánh che đôi mắt, nhìn lên không trung.
Trước màn này, nàng liền trợn mắt há hốc mồm kinh sợ.
Thiếu niên một thân chiến bào lửa đỏ cầm trong tay vòng Tịch diệt uy vũ mà ngăn trước người của nàng, vừa gọi Cự luân hung mãnh, vừa bá đạo nện vào đầu Cự xà, có thể nói từng vòng, từng vòng thịt, từng chiêu đổ máu.
Yến Sảng vì sao kinh ngạc, ngoại trừ thiếu niên này đẹp sắc nước hương trời nàng xem thế là đủ rồi, càng là vì yêu lực vô cùng thuần khiết trên người thiếu niên này.
Yêu quân! Còn là một yêu quân Thượng quân đỉnh phong xinh đẹp! Yến Sảng nuốt nuốt nước bọt, nhìn bốn phía, sợ lúc này nhảy ra một Tiên nhân nhìn thấy cảnh anh hùng cứu người đẹp.
Nhưng Tiên Yêu là tử thù, để cho người khác nhìn thấy, sẽ cho Ưng tộc mang tội danh cấu kết Yêu tộc , toàn bộ Ưng tộc sẽ xong đời!
Con rắn hung hãn vừa nãy không ai bì nổi lại bị yêu lực to lớn, cuồn cuộn của thiếu niên nện cho đến nỗi gào khóc, vừa đánh vừa lui, tìm một khe hở cuộn mình chạy trối chết với cái đầu huyết nhục mơ hồ.
A Cửu thu hồi Vòng Tịch Diệt, tung người bay đến đỉnh núi, thu thập Bích Huyết linh chi.
Hắn bay đến trước mặt Kim ưng đang ngu ngơ, chịu không nổi vẻ mặt, nhưng vẫn thở dài, ôm nàng bay về hướng mặt đất.
Yến Sảng mãi đến khi bị A Cửu ôm chặt mới lấy lại tinh thần, mặt thoáng cái đỏ bừng, hăng hái bắt đầu đập cánh, “Thả ta ra, tên Yêu tộc này! Thả ta ra!”
“Đồ ngốc, đừng ồn! Ồn ào nữa ta sẽ ném ngươi vào trong bụng Cự xà!”
Ồ? Sao mà nghe quen như vậy? Giọng thiếu niên không kiên nhẫn vang lên, Yến Sảng sững sờ, kinh ngạc mà há to mồm, “Ngươi là tên hồ ly thối kia!”
A Cửu đáp xuống mặt đất, ném Yến Sảng sang một bên, Bích Huyết linh chi cũng cùng lúc bị ném đi, hai tay ôm ngực lười để ý đến nàng.
A Âm vỗ ngực đang hồi hộp mà chờ hai kẻ dở hơi.
Yến Sảng hóa thành hình người, thất tha thất thểu đứng trên tảng đá, tiếp nhận Bích Huyết linh chi A Cửu ném ra, đáy mắt lướt nhẹ qua sự ngoài ý muốn. Nàng hồ nghi nhìn A Âm, “Ngươi rốt cuộc là người nào, ngươi một tiên thú, làm sao cùng Yêu hồ làm bạn?”
“Hắn tên là A Cửu, quả thật là Yêu tộc, nhưng hắn là bằng hữu của ta, bản tính thiện lương, sẽ không làm thương tổn ngươi.” A Âm nói: “Về phần ta, ta là đệ tử núi Đại Trạch, Chưởng giáo Tiên quân Nhàn Thiện là sư huynh của ta.”
Nghe thấy ba chữ núi Đại Trạch, Yến Sảng lập tức biến sắc, đáy mắt lộ ra địch ý không chút che giấu, “Ngươi là người núi Đại Trạch ?” Nàng dừng một chút, cả giận nói: “Khó trách ngươi sẽ xuất hiện tại Bắc Hải, các ngươi là người giúp đỡ đảo Bách Điểu, đặc biệt đến dò xét thật hư Ưng tộc ta, thiệt cho ta còn tưởng các ngươi là bằng hữu.”
“Hừ.” Một tiếng giễu cợt trắng trợn từ một bên truyền đến, bộ dàng A Cửu nhìn Yến Sảng giống như đứa ngốc, “Đồ ngốc, nhìn qua là biết ngốc, chưa thấy ai ngốc như ngươi đấy. Nếu như chúng ta là người giúp đỡ đảo Bách Điểu, vừa rồi nhìn thấy ngươi bị Cự xà nuốt, còn cứu ngươi làm gì.”
“Ngươi!” Yến Sảng bị chặn họng nói không ra lời, “Thế thì các ngươi cũng không phải là người tốt gì. Phụ vương ta bị thương cũng là bởi vì núi Đại Trạch các ngươi đem dù Già Thiên đưa cho Hoa Thù, bằng không phụ vương ta cũng sẽ không thua ở trong tay Hoa Thù. Núi Đại Trạch các ngươi, miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, tự xưng là không can dự tranh đấu của các phái Tiên tộc, kết quả thì sao, còn không phải giúp đảo Bách Điểu.”
Lời này tuy khó nghe, cũng không phải giả, tộc Khổng Tước và Ưng tộc giao chiến trăm năm. Lần này, Hoa Thù đánh trọng thương Ưng Vương Yến Khâu, đích xác là dựa vào bán thần khí dù Già Thiên của núi Đại Trạch.
A Âm giỏi nhất là bênh vực, cho dù nàng cũng chán ghét Hoa Thù, nhưng nàng không thể nhìn thấy Cổ Tấn và sơn môn bị Yến Sảng vu khống, liền nghiêm sắc mặt, nói: “Yến Sảng, ta biết rõ Ưng Vương bị thương ngươi không dễ chịu, nhưng nếu như không phải là Ưng tộc các ngươi quá mức tham lam, muốn được chia phân nửa Động thiên phúc địa của tộc Khổng Tước ở Bắc Hải, sư huynh của ta cũng sẽ không sinh ra lòng trắc ẩn, đem dù Già Thiên đưa cho Hoa Thù, trợ giúp đảo Bách Điểu vượt qua nguy cơ.”
Nghe thấy những lời này, Yến Sảng sững sờ, lập tức giận dữ, “Ngươi nói bậy bạ gì đó, cái gì đòi chia phân nửa Động thiên phúc địa của tộc Khổng Tước? Ưng tộc chúng ta chưa bao giờ tranh giành bất kỳ lãnh thổ nào của đảo Bách Điểu, các ngươi nghe lời đồn này ở đâu?”