Đều nói tuổi thọ Tiên Yêu Thần Ma vĩnh cửu, há biết năm tháng dài lâu, mới thật sự là bi thương.

Nguồn: pngtree
Giọng Yến Sảng tức giận vang lên trong trận quái thạch, nào biết thần tình A Âm so với nàng càng kinh ngạc hơn.
“Lúc trước, Hoa Thù lên núi Đại Trạch cầu dù Già Thiên tương trợ, ta nghe chính miệng nàng ta nói là Ưng tộc các ngươi vì cướp đoạt Đông thiên phúc địa Bắc Hải, trăm năm qua hai tộc mới tranh đấu không ngừng.”
“Nói linh tinh.” Khuôn mặt Yến Sảng lạnh lùng, “Chẳng qua là phụ vương ta bảo bọn họ mở kết giới động Vô Cực để tộc ta vào điều tra một phen, trăm năm qua bọn họ vẫn không đồng ý, lại còn nói Ưng tộc ta ham muốn lãnh thổ của đảo Bách Điểu, thật là nực cười.”
“Động Vô Cực?” A Âm nhíu mày, “Đó là nơi nào? Vì sao các ngươi muốn vào động Vô Cực? Khổng Tước Vương vì sao không đồng ý?”
“Động Vô Cực ở Đông Bắc Bắc Hải, là tiên động được hình thành tự nhiên giữa thiên địa. Vốn cũng chỉ là một nơi trong ngàn vạn Động thiên phúc địa ở Bắc Hải mà thôi. Chỉ là từ trăm năm trước bắt đầu, tộc của ta liền phát hiện chuyện ly kỳ.”
“À? Chuyện gì vậy?” A Âm hiếu kỳ.
” Cách mỗi mấy năm, tộc nhân của tộc ta mà có linh lực thâm hậu đều mất tích, tộc của ta toàn lực tìm kiếm đều không thu hoạch được gì. Sau đó, Nhị trưởng lão trong tộc cũng không thấy, phụ vương nổi giận đùng đùng, tự mình dẫn tộc nhân tìm kiếm ở Bắc Hải, mới điều tra được một tia sóng linh lực của Nhị trưởng lão từng xuất hiện ở gần khu vực động Vô Cực. Thế nhưng động Vô Cực là lãnh thổ của tộc Khổng Tước, phụ vương khó tránh tổn thương hòa khí hai tộc, tự mình tiến về trước Khổng Tước Vương đảo Bách Điểu nói rõ việc này, muốn vào động Vô Cực điều tra kết quả. Nhưng Hoa Mặc ngay cả gặp phụ vương ta cũng chưa gặp liền đuổi ông ấy ra khỏi đảo, phụ vương ta quá tức giận, liền đưa ra chiến thư, một trận chiến này liền chiến hơn trăm năm.”
Đáy mắt Yến Sảng khó nén tức giận, “Lúc trước, phụ vương ta đem nguyên nhân vào động Vô Cực nói với Hoa Mặc, nào biết hắn vậy mà đổi trắng thay đen, nói Ưng tộc ta ham muốn lãnh thổ đảo Bách Điểu, thật sự là hoang đường.”
“Hoa Mặc cũng coi như là người đứng đầu tộc, các ngươi là láng giềng gần nhau, Ưng Vương tự mình lên đảo Bách Điểu khẩn cầu, theo lý ông ấy không nên làm khó, cự tuyệt mới phải.”
Yến Sảng hừ hừ, “Nguyên nhân này ta ngược lại biết rõ, tộc Khổng Tước của hắn ở Bắc Hải xưng vương xưng bá đã quen. Cuộc chiến luận tiên của Tiên giới hơn một trăm năm trước, phụ vương ta và Khổng Tước Vương giao thủ, cho Khổng Tước Vương kia biết mặt, đả thương hắn, từ đó Ưng tộc ta và đảo Bách Điểu càng trở mặt, cũng chưa từng qua lại.”
A Âm nghe đến đó, mới hiểu hết ngọn nguồn sự việc.
Tộc Khổng Tước và Ưng tộc là láng giềng ở Bắc Hải, đều là tộc phi cầm, vốn là không tính là giao hảo, vào lúc tộc Khổng Tước hùng mạnh mấy trăm năm, chắc hẳn đã làm không ít chuyện vênh mặt hất hàm. Hơn trăm năm trước, một trận chiến vương giả, Hoa Mặc bị thương trong tay Yến Khâu, từ đó nội đan bị tổn thương, tu luyện tiên lực khó có thể tiến thêm. Yến Khâu muốn thỉnh cầu vào động Vô Cực điều tra chuyện tộc nhân mất tích nhưng bị cự tuyệt, mâu thuẫn hai tộc đạt đến đỉnh điểm, lúc này mới sinh ra rắc rối trăm năm sau này.
Nhưng Hoa Mặc cũng không nói rõ với người khác lý do chân chính Ưng tộc khai chiến, thay vào đó lại kết tội Ưng tộc cướp đoạt lanh thổ theo suy đoán của người ngoài. Ưng tộc từ xưa đã sống ở một góc ở Bắc Hải, tính tình tộc nhân đều cao ngạo, cực ít qua lại với ngoại giới, mới khiến cho lời đồn truyền tới hôm nay.
Kỳ thật nói cho cùng, hai tộc tranh chấp trăm năm, ai đúng ai sai khó có thể nói rõ ràng. Nhưng tộc Khổng Tước che giấu lý do chân chính Ưng tộc khai chiến, muốn gán tội cho Ưng tộc, thật là khiến người khác khinh thường.
Nghĩ đến A Tấn đi đảo Bách Điểu cầu hôn, thần tình A Âm hơi nghiêm túc. Nếu thật như Yến Sảng nói, ngày đó lời Hoa Thù nói ở núi Đại Trạch đều là nói dối, người này tâm thuật bất chính, A Tấn tuyệt không thể lấy.
“Yến Sảng, lời ngươi nói thật không?” A Âm nghiêm mặt, hỏi.
“Tất nhiên là nói thật. Lúc trước, phụ vương ta đưa chiến thiếp đến đảo Bách Điểu sớm đã viết rõ, nếu như Ưng tộc ta thắng, chỉ cần vào động Vô Cực tìm kiếm kết quả là được, chưa bao giờ nói muốn phân chia Động thiên phúc địa của tộc Khổng Tước.”
Lời nói Yến Sảng rành mạch, thần tình thản nhiên, không giống nói dối.
A Âm tin nàng nói là sự thật, trịnh trọng nói: “Yến Sảng, lúc trước sư huynh của ta tưởng rằng Ưng tộc các ngươi khiêu khích, khi dễ trước, mới đem dù Già Thiên đưa cho Hoa Thù, cũng không có ý thiên vị đảo Bách Điểu đối phó với Ưng tộc, xin ngươi thông cảm.”
Yến Sảng cũng biết tộc nhân tính tình cao ngạo, ít qua lại với các phái tiên phủ, mới tạo thành hiểu lầm hôm nay. Núi Đại Trạch không phải cố tình giúp đỡ đảo Bách Điểu, đối với Ưng tộc trăm lợi không hại, vừa rồi A Cửu giúp nàng lấy được Bích Huyết linh chi, trong lòng nàng cảm kích, tất nhiên là nguyện ý bỏ qua việc này, thích thú nói: “Vốn là cùng các ngươi không quan hệ, các người lại giúp ta thu thập Bích Huyết linh chi, chuyện cho Hoa Thù mượn dù Già Thiên coi như bỏ đi.”
Nàng đem Bích Huyết linh chi cất kỹ, “Chúng ta cũng coi như có duyên phận, các người giúp ta, chính là bằng hữu của ta. A Âm, ngươi không phải nói vào Bắc Hải là vì tìm người? Ngươi rốt cuộc muốn tìm ai?”
A Âm thở dài, “Sư huynh của ta, Cổ Tấn.”
“Một trong ba tam tôn núi Đại Trạch? Tam đệ tử của thượng thần Đông Hoa ?” Yến Sảng kinh ngạc nói: “Hắn đến Bắc Hải làm gì?”
Thấy Yến Sảng buột miệng thốt lên thân phận A Tấn, A Âm hậu tri hậu giác mới biết được bây giờ Cổ Tấn cũng coi như là người nổi tiếng rồi. Nàng nói: “Sư huynh của ta thay Chưởng giáo sư huynh đến đảo Bách Điểu chúc thọ.” Lại dừng một chút, tức giận nói: “Thuận tiện cầu hôn công chúa Hoa Thù của tộc Khổng Tước.”
Thuận tiện? Thuận tiện? Thuận tiện?
A Cửu và Yến Sảng ở một bên bị giọng điệu này của A Âm làm cho dở khóc, dở cười. Yến Sảng xem xét sắc mặt A Âm, cố ý nói: “Ta thấy sư huynh của ngươi cầu thân là thật, mừng thọ là giả thôi. Chuyện này rõ ràng là Tuý ông chi ý bất tại tửu, khó trách hắn cam lòng đem dù Già Thiên đưa cho Hoa Thù.” Nàng vừa nói vừa lắc đầu, “Rõ ràng là cầu hôn Hoa Thù, ánh mắt sư huynh ngươi thật đúng là thuần khiết .”
( ** Khánh giải thích: “Tuý ông chi ý bất tại tửu” -> Túy ông say không phải vì rượu)
A Âm bị mấy câu nói của Yến Sảng chặn họng, nhưng phản bác không được. Cổ Tấn ghi nhớ ân huệ trên đảo Ngô Đồng của Hoa Thù cũng hơn mười năm. Lần này tâm niệm vào đảo cầu hôn, há lại dễ dàng bỏ đi ý niệm trong đầu như vậy.
“Nhưng mà, sư huynh Cổ Tấn của ngươi cầu hôn Hoa Thù, ngươi đi theo đến Bắc Hải làm gì?” Yến Sảng nhíu mày hỏi.
“Đương nhiên là ngăn cản huynh ấy cầu hôn.” A Âm trả lời sảng khoái, “Sư huynh của ta tâm tư đơn thuần, là người lương thiện. Tính tình Hoa Thù như vậy làm sao sánh duyên cùng huynh ấy được.”
Nghe thấy mấy chữ “Tâm tư đơn thuần, là người lương thiện” này, A Cửu hừ một tiếng, quả thực xì mũi coi thường. Rõ ràng là Cổ Tấn một bụng xấu xa, tâm tư thâm trầm, Đâu ra đơn thuần? Đâu ra lương thiện?
“Ơ, ngươi thật thẳng thắn, ta thích.” Yến Sảng mãnh liệt tới gần mặt A Âm, trừng mắt nhìn, “A Âm, ta và ngươi cùng đi đảo Bách Điểu, cướp sư huynh của ngươi về.”
Công chúa Ưng tộc cười đến sảng khoái lại giảo hoạt, A Âm híp híp mắt, đẩy nhẹ trán nàng ra, “Nếu sư huynh ta từ bỏ hôn sự với đảo Bách Điểu, nhất định phải lấy lại dù Già Thiên trở về núi. Đảo Bách Điểu mất đi sự che chở của núi Đại Trạch, lại không còn Thần khí. Chờ thời kỳ mười năm ngưng chiến qua đi, tất nhiên khó có thể chống lại Ưng tộc. . .” A Âm học theo bộ dáng của Yến Sảng, cũng trừng mắt nhìn, “Đúng không, công chúa Yến Sảng .”
Yến Sảng hơi ngẩn ra, lập tức cười to, nụ cười này, rốt cuộc có thêm vài phần cảm tình.
“Không hổ là đệ tử của lão thượng thần Đông Hoa, thật đúng là không thể gạt được ngươi chút nào.” Yến Sảng gật đầu, ” Ưng tộc chúng ta và tộc Khổng Tước tranh chấp đã lâu, oán hận chất chứa càng sâu, không thể đơn giản hóa giải. Huống hồ tộc của ta cũng không thể buông bỏ việc vào động Vô Cực động tìm kiếm tộc nhân mất tích. Từ trước đến nay, chúng ta sẽ không cầu các phủ khác chủ trì công đạo, chờ đủ mười năm, tiên lực phụ vương ta khôi phục, nhất định là vào đảo Bách Điểu đấu một trận. Giúp ngươi đoạt lại sư huynh cũng chính là tự giúp đỡ chúng ta, vụ mua bán này làm không lỗ.”
Không hổ là tộc chim Ưng thiện chiến nhất bầu trời, loại thủ đoạn này coi như là ngoại tộc trong Tiên tộc. Nhưng A Âm lại đặc biệt ưa thích tính tình ân oán phân minh của Yến Sảng, cười nói: “Được, đừng nói nữa, hôm nay ta thật là cũng thiếu sự giúp sức của ngươi .”
Nàng nhìn thoáng qua sắc trời, : “Thế thì chúng ta bây giờ lên đường đi, đừng làm lỡ thời gian.”
Yến Sảng lắc đầu, “Bây giờ không được, ta phải về Ưng tộc một chuyến đem Bích Huyết linh chi cho phụ vương ăn. Dù sao thọ yến Khổng Tước Vương có ba ngày, các ngươi trước tiên cùng ta quay về Ưng tộc chơi một hai ngày cũng không muộn.”
Nói xong, không đợi A Âm phản ứng, nàng hóa thành Kim Ưng cúi người cõng nàng, đảo hai vòng mới nhớ tới đáp xuống A Cửu. Nàng cạc cạc cười to hai tiếng, ngậm lấy A Cửu đã hóa thành tiểu Hồ bay về hướng không trung.
Cùng lúc đó, Thường Thấm từ núi Tĩnh U Nhị trọng thiên của Yêu giới mà ra, một đường hướng núi Tử Nguyệt Tam trọng thiên mà đi.
Cũng không biết là duyên phận gì, tuyến đường từ núi Tĩnh U đến núi Tử Nguyệt, vừa vặn đi qua La Sát.
Hơn một trăm năm trước, mặc dù chiến tranh Tiên Yêu đã chấm dứt, nhưng lưỡng giới vẫn như trước thủy hỏa bất dung. Sâm Giản tiếp nhận vị trí Yêu Hoàng, định cư ở điện Trọng Tử. Nhị hoàng tử Sâm Vũ trấn thủ ở La Sát, biên giới Tiên Yêu, vẫn luôn đối chọi với quân của Cảnh Dương, trăm năm chưa từng rời khỏi.
Thường Thấm một đường đi gấp trong đêm, nhưng dừng lại trên không cách La Sát.
Nàng có lòng lảng tránh, cũng đã hơn hai trăm năm, ngoại trừ lần gặp mặt ở tế đường lúc tiên hoàng tử chiến, nàng và Sâm Vũ vẫn chưa bao giờ gặp lại.
Đều nói tuổi thọ Tiên Yêu Thần Ma vĩnh cửu, há biết năm tháng dài lâu, mới thật sự là bi thương.
Thường Thấm nhìn về hướng chủ soát trong doanh trại bên dưới La Sát, giấu đi sự cô tịch trong mắt, hướng Tam trọng thiên mà đi.
Bên ngoài quân doanh La Sát, Sâm Vũ một thân tướng bào đang đứng khoanh tay. Trong khoảnh khắc, Thường Thấm bay qua, hình như hắn có nhận thấy, đột nhiên quay đầu nhìn, nhưng trong mắt lại chỉ có một mảnh bầu trời đêm cô mịch.
Sâm Vũ khe khẽ thở dài, vuốt ve trường kích Nhật Nguyệt bên cạnh.
Thanh binh khí này là năm đó cùng Thường Thấm kề vai sát cánh chiến đấu, nàng tặng cho hắn. Vạn năm sau đó, hắn một người độc hành, trường kích vẫn còn, nhưng người đó đã sớm biến mất.
Không biết những năm còn sống, Thường Thấm có thể tha thứ cho hắn hay không, nguyện ý gặp hắn hay không?
**** Để hiểu thêm về mối tình của Thường Thấm và Sâm Vũ, các bạn có thể đọc thêm truyện Thượng Cổ của tác giả Tinh Linh, truyện kể về đời cha mẹ của Cổ Tấn.
Sau khi Thường Thấm rời khỏi, nơi nàng dừng lại đột nhiên xuất hiện một làn khói đen. Khói đen lượn lờ, trong sương mù bóng người nhìn không rõ, đầu nhìn xuống Sâm Vũ , chủ soái quân một lát liền đột nhiên biến mất.
Chuyện cũ nùa về lên não, khó tránh khỏi dao động. Thường Thấm rời khỏi La Sát đi về hướng Bắc, một đường có chút hoảng loạn. Cách núi U Minh, chỗ kết giới Tam trọng thiên thì nàng dừng bước.
“Là ai? Lăn ra đây cho bổn vương!” Thường Thấm quát lạnh một tiếng, nhìn về phía bầu trời đêm.
Một giọng âm trầm, u lãnh vang lên, mang theo nụ cười thờ ơ: “Cư nhiên có thể phát hiện ra bản tôn, không hổ là chiến thần làm cho người ta nghe tin đã sợ mất mật của Yêu giới, uy danh hiển hách Hồ Vương Thường Thấm.”
Một làn khói đen xuất hiện ở phía trước, cách Thường Thấm không xa. Người trong khói đen đứng quay lưng về phía nàng, chỉ thấy dáng người lẳng lơ, uyển chuyển và khắp người trên dưới ma khí âm trầm, quái dị.
“Ma vật?” Trong mắt Thường Thấm hiện ra kinh ngạc, yêu lực trong lòng bàn tay lặng lẽ ngưng tụ. Với yêu lực và hiểu biết của nàng, đã lâu không có sinh ra lòng kiêng kỵ như thế. Xưa nay ma vật có thể hóa hình thành người, đều đã đột phá Yêu quân đỉnh phong có được nửa thần lực.
Thần tình nàng nghiêm túc, trong Tam Giới khi nào lại xuất hiện một ma vật có thể hóa hình thành người? Ma vật này lại vì sao phải ngăn cản nàng?