Thần Ẩn – Chương 47 || Tinh Linh

Cổ Tấn lỗ mãng rồi, muốn lấy lại Bán thần khí mà ta đã tin tưởng cho Công chúa điện hạ mượn một năm

Than-an-chuong10

 Ngày hôm nay thọ yến của Hoa Mặc, tiếng trống trong đảo Bách Điểu gõ vang trời, vui sướng hân hoan.

            Ngày hôm đó vừa hay trời tốt, sau cơn mưa mặt trời ban mai, cầu vồng bảy màu hiện ra phía chân trời,  Khổng Tước ngũ sắc hót vang trên đảo, cảnh vật thật tráng lệ.

            Cổ Tấn ngồi im lặng ở trước cửa sổ một đêm, trăng lặn cho đến mặt trời lên, trà uống cạn, mắt nặng nề.

            Rất nhiều sự tình, đều phải sau khi im lặng suy nghĩ, xua tan mây mới thấy sương mù, mới có thể thấy rõ sương mù và sự biến dạng ẩn giấu trong đó.

            Giọng vui đùa, náo nhiệt của hai ba lượt khách khứa tiến về Tiền điện yến hội vang lên bên tai không dứt, nhưng lúc đi ngang qua viện Lâm Chiếu lại yên tĩnh lại. Thị nữ giữ ở ngoài cửa không biết là cố ý hay vô ý, vẫn cứ yên lặng chờ ngoài cửa, chưa từng thúc giục Cổ Tấn thay y phục vào nhập tiệc.

            Tiếng Két vang lên, cửa bị đẩy ra. Bọn thị nữ vô cùng buồn chán canh giữ ở cửa ngẩng đầu nhìn thấy người bên trong đi ra, đều khẽ giật mình.

            Thanh niên tiên quân một thân tiên bào trắng huyền bí, đai lưng hoa văn mạ vàng đeo quanh eo, giày màu đen linh long đạp trên đất.

            Hắn tóc đen buột cao, ánh mắt trong veo, con ngươi như sao sáng, cực cực kỳ đáng nhìn, dung mạo xuất trần.

            Ở nơi này mấy ngày trước là tiên quân Cổ Tấn một bộ dạng lười biếng, phong trần. Ngược lại, bộ dạng này bây giờ thật sự không hổ là tên tuổi vang dội, Tam tôn của núi Đại Trạch

            Mấy ngày nay, ngay cả thị nữ ngày ngày chăm sóc Cổ Tấn cũng trợn mắt nhìn. Cổ Tấn không chớp mắt, trực tiếp đi về phía tiền viện.

            Bọn thị nữ thấy hắn rời đi mới lấy lại tinh thần, nghĩ đến người đang đợi ở cửa, lập tức liên tục gọi hắn: “Tiên quân Cổ Tấn , người đợi một chút., thượng quân Lan Phong đang ở ngoài viện…”

            Bước chân Cổ Tấn đi nhanh, tay áo bay tán loạn, đợi giọng thị nữ truyền vào tai, hắn đã dừng bước.

            Ở cửa viện Lâm Chiếu, Lan Phong một thân tiên bào lam nhạt đang đứng ở trước cửa, nhìn về hướng hắn.

            Thảo nào các vị khách tiến về tiền viện tham dự tiệc, lúc đi ngang qua viện Lâm Chiếu đều thu giọng lại, hóa ra là Lan Phong thay quyền chấp chưởng Thiên Cung đúng lúc chờ ở chỗ này.

            “Thượng quân Lan Phong.” Theo như bối phận, Cổ Tấn lớn hơn Lan Phong một bậc, nhưng luận tiên cấp, tiên phẩm, Cổ Tấn lại kém Lan Phong ngàn vạn dặm. Cổ Tấn chắp tay, xem như là chào hỏi cùng bối phận, nói: “Nếu đã đến viện Lâm Chiếu, sao không vào?”

            “Chủ nhân chưa mời, sao có thể tùy tiện mà vào.” Lan Phong tiến lên một bước, mặt ôn nhuận. Hắn thay quyền chấp chưởng Thiên Cung, thân phận không tầm thường, tất nhiên là không cần đáp lễ Cổ Tấn.

            “Mười năm trước, cùng tiên quân đã có duyện gặp mặt một lần ở rừng cổ Ngô Đồng, lúc ấy “ngộ biến tòng quyền”, tình cảnh hỗn loạn, tiên quân Cổ Tấn e là chưa từng lưu ý đến bổn quân.”

            *** Ngộ biến tòng quyền: tùy theo hoàn cảnh mà xử sự cho thích hợp

            Mười năm trước, yến tiệc giáng thế của Phượng Ẩn đảo Ngô Đồng, Lan Phong với tư cách là người kế nhiệm Phượng Nhiễm, tất nhiên là có mặt.

            “Năm đó Cổ Tấn còn trẻ, đã làm một một số chuyện hoang đường, không nhắc tới cũng được.” Cổ Tấn cười nói.

          “Thấy Tiên quân hôm nay và năm đó rất khác, chắc hẳn bản tính cũng trưởng thành không ít.”

            Những năm này, Lan Phong chấp chưởng Thiên Cung, sự uy nghi trên người càng ngày càng tăng, nhưng chẳng biết tại sao lúc này lại không thể phát huy trước mặt Cổ Tấn.

            Tùng tùng tùng!

            Trong tiền điện cách đó không xa, tiếng chuông thọ yến sắp bắt đầu truyền đến. Lan Phong thở dài, hạ quyết tâm, hướng Cổ Tấn mở miệng: “Kỳ thật hôm nay Lan Phong đứng tại chỗ này đợi, ngoại trừ muốn ở trước mặtt tiên quân Cổ Tấn cảm tạ, còn có một yêu cầu quá đáng.”

            “Cảm tạ?” Lông mày Cổ Tấn nhíu lại.

            “Vài ngày trước, tộc Khổng Tước bị Ưng tộc khi nhục, may mắn được tiên quân Cổ Tấn đem dù Già Thiên cho Hoa Thù mượn, mới tránh được tai họa cho đảo Bách Điểu. . .”

            “Thượng quân là lấy thân phận chấp chưởng Thiên Cung cám ơn ta sao?” Giọng Cổ Tấn khẽ nâng, giống như tò mò, lại như có thâm ý.

            Lời nói Lan Phong ngưng lại, mang vài phần thẹn thùng, nhưng cuối cùng nhìn về phía Cổ Tấn thản nhiên nói: “Bất kể là người chấp chưởng Thiên Cung, hay là lấy tình nghĩa mấy năm nay giữa ta và Hoa Thù, tiên quân trừ khử chiến loạn hai tộc, ta đều nên đến cảm tạ tiên quân.”

            “Mặc dù núi Đại Trạch không liên quan đến sự tranh giành các phái Tiên giới, nhưng lần này cũng coi như ngăn cản hai tộc tranh đấu, ta vốn làm sai, nhưng là tính vô tâm, thượng quân Lan Phong không cần cám ơn ta. Về phần yêu cầu quá đáng của thượng quân. . .” Cổ Tấn chắp tay sau lưng, trầm giọng nói: “Thượng quân yên tâm, chuyện ngài lo lắng sẽ không xảy ra.”

            Lan Phong sững sờ, “Tiên quân Cổ Tấn, ngài. . .” Hắn dừng một chút, “Biết rõ bổn quân hôm nay vì sao mà đến?”

            Trong mắt Cổ Tấn lướt nhẹ qua qua sự ưu tư, rồi từ từ trở nên yên lặng. Hắn nói: “Cổ Tấn từng nghe nói vài ngàn năm trước, tiên lực thượng quân Lan Phong đã đạt đến thượng quân đỉnh phong.” Hắn hơi trầm mặc, nhìn về phía Lan Phong, chậm rãi mở miệng: “Với tu vi hạ quân đỉnh phong của Cổ Tấn, hôm qua e là vừa vào Tịnh Thù các, thượng quân đã biết được rồi.”

            Lan Phong trầm mặc, trong lòng khó nén kinh ngạc.

            Năm đó gặp mặt trên đảo Ngô Đồng, Cổ Tấn còn là tâm tư thiếu niên, ngang bướng, bất trị. Hắn vốn tưởng rằng sau khi Cổ Tấn biết tình cảm giữa Hoa Thù và mình thì không kìm nén được, khó tránh hôm nay Cổ Tấn hành động theo cảm tính, phá rối yến hội, làm cho Hoa Thù và Khổng Tước Vương mất mặt, nên hắn mới sớm chờ ở ngoài viện Lâm Chiếu, vốn định lấy tình, lấy lý khuyên Cổ Tấn vài câu, lại không nghĩ Cổ Tấn sâu sắc, thông minh như thế, chỉ một câu đã chỉ ra được ý đồ của hắn, giống như sớm đã quyết định xong.

            “Mặc dù Cổ Tấn không bằng vị trí thượng quân ở Tiên giới, nhưng cũng không phải là kẻ cố chấp, ngang ngược. Nếu như công chúa Hoa Thù chưa bao giờ có tâm ý với ta, ta tất nhiên là sẽ không cưỡng đoạt công chúa làm vợ.” Cổ Tấn nói oang oang, gật đầu với Lan Phong, “Cứ coi như hôm nay thượng quân không đến, thư đề thân của núi Đại Trạch cũng đã không có bất cứ ý nghĩa gì.”

            Hắn nhẹ nhàng liếc Lan Phong, cái nhìn này, lại mang theo một chút uy nghi, lạnh lùng.

            Lan Phong bị ánh mắt này nhìn, thần tình sững sờ, lời muốn nói rốt cuộc nói không nên lời.

            Cổ Tấn lướt qua Lan Phong đi về hướng tiền điện, đi được vài bước rồi dừng lại.

            “Thượng quân yên tâm, chuyện dù Già Thiên lúc đó là Cổ Tấn cam tâm tình nguyện cho mượn, công chúa Hoa Thù vô ý luyện hóa, cũng là vô ý, trên dưới núi Đại Trạch sẽ không bởi vì chuyện này mà chỉ trích công chúa.”

            Cổ Tấn nói xong, đi thẳng về hướng tiền điện.

            Phía sau hắn, Lan Phong bình tĩnh nhìn tiên quân áo trắng đi xa, che giấu sự khó chịu trong lòng vừa mới bị cái nhìn kia uy hiếp.

            Từ khi Thiên Đế bế quan ở hải ngoại, hắn vị tôn ở Tiên giới mười năm, đây là lần đầu tiên sinh ra loại cảm giác này.

            Đồ đệ nhỏ Cổ Tấn của thượng thần Đông Hoa, đây là tiên quân mang tiếng xấu, bị cấm túc mười năm, rõ ràng làm cho hắn sinh ra lòng thật sự muốn thăm dò.

            Trên điện Loan Tước, chúng tiên quân lên đảo chúc mừng trước đây đã ngồi xuống, lúc Hoa Mặc mang theo Hoa Thù vào điện, còn đưa tới một phen náo động.

           Hoa Thù vốn là đệ nhất mỹ nhân Tiên giới, bây giờ lại chiến thắng Ưng Vương Yến Khâu lớn hơn một thế hệ, lại càng nổi danh. Nàng một thân kim tước bào màu xanh nhạt, đầu đội linh quan ngồi ngay ngắn ở bên dưới Khổng Tước Vương, so với ánh mặt trời ban mai còn xinh đẹp chói mắt hơn.

            Hoa Mặc tọa định, Hoa Mặc nói mấy câu bên tai nữ nhi “Sáng sớm hôm nay, Cổ Tấn sai người đưa tin, nói thỉnh cầu trong thư đề thân đã hủy bỏ.”

            Hoa Thù nghe xong, vui vẻ càng nhiều, ý cười trong mắt lẽ ra là như vậy.

            Hơn phân nữa thanh niên Tiên giới trên điện đều nhìn thẳng vì nụ cười này của Hoa Thù, nhóm nữ tiên quân còn lại đi theo cha và huynh đến đây chúc thọ , trong đầu đắng chát, nhưng không có cách gì.

            Luận dung mạo, Hoa Thù đẹp nhất Tiên giới; luận địa vị, nàng là công chúa một tộc; luận tiên lực, bây giờ Hoa Thù là thượng quân đỉnh phong, đủ ngang sức ngang tài với Chưởng giáo có thực lực mạnh mẽ. Nói thật, các nàng còn thật không biết so được với cái gì.

            Ngược lại là ngày ấy ở trên đảo, mấy vị nữ quân gặp được Cổ Tấn, nhịn không được nhìn quanh trên điện, tìm kiếm thân ảnh Cổ Tấn. Ngày ấy, thoáng nhìn vội vã, tiên quân áo xám phong trần che mặt, thực chưa nhìn rõ bộ dáng. Thực ra mà nói, các nàng đối với vị tiên quân truyền kỳ đã từng gây ra đại họa bị giam cầm mười năm, rồi lại trở thành một trong ba tam tôn của núi Đại Trạch, có vài phần hiếu kỳ.

            Lúc này, mọi người cũng phát hiện ra lúc này trên điện chỉ còn lại hai chỗ trống —- ngang bằng bên cạnh vị trí Khổng Tước Vương.

             Đầu bàn bên trái, xác định là để cho tiên quân Cổ Tấn núi Đại Trạch, người có đại ân với đảo Bách Điểu, về phần vị trí bên cạnh Khổng Tước Vương hẳn là để cho thượng quân Lan Phong, người đã giết hung thú và trở về từ Nam Hải.

            Thân phận thượng quân Lan Phong tôn quý, đến nay lại chưa thành thân. Đám nữ quân đang tha thiết, mong mỏi hắn vào điện thì nghe thấy ngoài điện tiếng bước chân vang lên, đều nhịn không được mà ngẩng đầu cài trâm lưu ly, mang theo nụ cười ngượng ngùng, rụt rè mà nhìn về hướng cửa điện.

            Cái nhìn này, đám nữ quân trong điện liền ngây ngẩn cả người.

            Chói sáng như mặt trời, rực rỡ như hoa.

            Miệng há hốc,mới có thể hình dùng được người đi vào điện mang đến vẻ đẹp kinh diễm, tuyệt luân.

            Nhàn nhã mà nói, đám nữ tiên quân vốn dĩ là yêu thích vẻ đẹp bề ngoài, mà ngay cả Hoa Thù cũng ngẩng đầu nhìn, khoảnh khắc Cổ Tấn tiến vào điện cũng hơi hơi giống như thần.

            Rõ ràng là cùng một khuôn mặt, nhưng sao Cổ Tấn xuất hiện vào hôm nay và trước đây lại không giống nhau?

            “Cổ Tấn núi Đại Trạch, nhận lệnh Chưởng giáo sư huynh đặc biệt đến chúc thọ bệ hạ.” Cổ Tấn hơi hơi chắp tay, nổi bật đứng ở trên điện, khí phách tam tôn Tiên tộc cự phách thể hiện không sót cái gì.

            Người trên điện lấy lại tinh thần, nhất thời lặng ngắt như tờ, ngược lại thật sự có chút kinh ngạc ngoài dự tính đối với khi phách của Cổ Tấn. Trên điện này, chúng tiên quân đã gặp qua Cổ Tấn năm đó trên đảo Ngô Đồng kỳ thật không ít, nhưng không có ai có thể đem Cổ Tấn bây giờ mà liên hệ được với vị tiên quân quần áo lụa là, mập lùn, xấu xí của năm đó.

            Thời gian thực là một thanh tu dung đao, một đám tiên quân trong lòng im lặng, thở dài, tràn đầy cực kỳ hâm mộ.

               Bởi vì màn xuất hiện của Cổ Tấn thực sự quá sức ngoài dự kiến của người khác, nên sự thán phục và chú ý dành cho Lan Phong theo sau hắn vào điện lại bị phân tán bớt.Trong lịch sử Tiên tộc trăm năm nay, tình cảnh như vậy là lần đầu tiên.

            Vẫn là Khổng Tước Vương duy trì được bình thản, hắn sớm đã lấy lại tinh thần, liên tục mời Cổ Tấn vào chỗ, lại tự mình hạ vị dẫn Lan Phong  vào vị trí bên cạnh hắn.

            Khách đã vào đủ, Hoa Mặc vung tay lên, đàn sáo vang lên, bách điểu cùng múa, nhất thời trên điện yến tiệc linh đình, rất là náo nhiệt.

            Chỉ có Hoa Thù, lặng lẽ lưu ý đến Cổ Tấn, đã thấy Cổ Tấn từ lúc bắt đầu vào điện, một lần cũng không để ánh mắt trên người mình, không khỏi kinh ngạc, buồn bực, mang thêm vài phần phức tạp, mất mát mà mình cũng không phát hiện ra.

            Tiệc rượu uống chưa đủ, Hoa Mặc đưa tay, ca múa đều ngừng.

            Hắn đứng dậy nâng chén rượu, cao giọng mà cười: “Hôm nay đại thọ bổn vương, phải uống ba ly.  Ly thứ nhất, đa tạ chư vị tiên hữu không ngại vạn dặm xa xôi đến chúc thọ, kính xin toàn bộ chư vị tiên hữu chúc mừng.”

            Một đám Tiên quân vội vàng đứng dậy, uống cạn rượu ngon trong chén ly .

            Thị nữ bên cạnh đổ đầy rượu cho Hoa Mặc, đúng như dự đoán, hắn nhìn về Cổ Tấn, thần tình thành khẩn, nâng ly mà nói: “Ly thứ hai này là đa tạ ân nghĩa tiên quân Cổ Tấn ngày đó tin tưởng cho mượn dù Già Thiên, cứu đảo Bách Điểu ta trong biển lửa.”

            Cổ Tấn ngồi bên trên tay lại trầm mặc. Hồi lâu, chúng tiên mới nhìn thấy hắn chậm rãi đứng dậy, từ xa cung kính Hoa Mặc, uống cạn rượu trong ly, nói một câu.

            “Bệ hạ không cần phải khách khí, hôm nay đại thọ của bệ hạ, Cổ Tấn lỗ mãng rồi, muốn lấy lại Bán thần khí mà ta đã tin tưởng cho Công chúa điện hạ mượn một năm”

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *