Thần Ẩn – Chương 48 || Tinh Linh

Ôi chao, sư huynh ta đến chúc thọ cùng huynh đây…, mau lấy lại dù Già Thiên, bảo bối đang bảo vệ đảo của huynh

than-an-chuong 42

“Bệ hạ không cần phải khách khí, hôm nay đại thọ của bệ hạ, Cổ Tấn lỗ mãng rồi, muốn lấy lại Bán thần khí đã nhận lời cho Công Chúa Điện Hạ mượn một năm.”

            Lời này Cổ Tấn vừa nói ra, trên điện yên tĩnh.

            Bán Thần khí cho mượn một năm? Chẳng lẽ là dù Già Thiên? Không phải nói là núi Đại Trạch và đảo Bách Điểu, lúc này mới phá vỡ quy tắc mấy vạn năm không can dự vào tranh chấp  Tiên Giới, cho mượn Bán Thần Khí của thượng thần Đông Hoa để che chở cho tộc Khổng Tước sao? Nghe ý tứ trong lời nói của tiên quân Cổ Tấn, chẳng lẽ lời đồn đại sai sao?

            Tiên quân các phái ngơ ngác nhìn nhau, mắt nhìn nhau.

            Khổng Tước Vương cũng sững sờ, thần tình Hoa Thù  biến đổi, lúc này liền muốn đứng dậy, lại bị Hoa Mặc và Lan Phong ở sau lưng đồng thời đè bả vai xuống, Lan Phong nhìn nàng lắc đầu.

            Ánh mắt chớ vội của Hoa Mặc nhìn Hoa Thù khiến nàng an tâm một chút, vẫn là uy nghiêm, hoà nhã, nhìn về phía Cổ Tấn, giọng khẽ nâng, “Tiên quân Cổ Tấn nói là… ?”

             Nếu như Cổ Tấn sai người đến nói sẽ không lấy lại dù Già Thiên, vậy hắn cuối cùng muốn làm gì?

            “Bệ hạ.” Cổ Tấn chậm rãi mở miệng: “Cổ Tấn lúc nhỏ ngang bướng, năm đó trên đảo Ngô Đồng nhận ơn che chở của công chúa, vẫn luôn khắc ghi trong lòng. Là Cổ Tấn tự tiện đem dù Già Thiên và Huyễn Tinh Mũ Phượng đưa cho công chúa chống lại sự khiêu khích của Ưng tộc. Hiện nay, nguy cơ của đảo Bách Điểu đã trừ, núi Đại Trạch có quy tắc của núi Đại Trạch, không can dự tranh chấp các phái, Cổ Tấn tuy biết không ổn, nhưng muốn sớm lấy lại Huyễn Tinh Mũ Phượng, kính xin bệ hạ thông cảm.”

            Hắn bất chợt dừng lại, đột nhiên nhìn về hướng Hoa Thù, ánh mắt thanh thản, “Về phần dù Già Thiên, nghe nói công chúa trong cuộc chiến với Yến Khâu vương đã tổn hại tiên lực, dù này Cổ Tấn xin tặng cho công chúa, để báo ân tương hộ của công chúa năm đó ở đảo Ngô Đồng.”

            Không nói dù Già Thiên bị Hoa Thù luyện hóa, và lý do thật sự khiến thần khí không thể trả lại, đây là ân tình cuối cùng của Cổ Tấn trả cho Hoa Thù.

            Tiếng nói Cổ Tấn hạ xuống, trong điện huyên náo nổi lên bốn phía, biểu lộ trên mặt của một đám tiên quân trẻ tuổi có thể gọi là đặc sắc, trong đầu lẩm bẩm núi Đại Trạch quả nhiên là Tiên Giới cự phách, lại có thể lấy Bán thần khí để báo ân, đây cũng quá hào phóng!

           Chỉ có các lão thượng quân thâm niên, tư cách đỉnh lão và chưởng giáo các phái nghe ý tứ chân chính trong lời nói của Cổ Tấn, trong ánh mắt băn khoăn giữa Cổ Tấn và Hoa Mặc không khỏi đem theo một sự thâm ý.

            Mặc dù đảo Bách Điểu ở Tiên giới có lịch sử lâu đời, nhưng thật ra vẫn luôn chiếm giữ vị trí nhị lưu tiên môn bởi vì tộc Phượng Hoàng thế lớn. Nhất là sau trận chiến năm đó giữa Hoa Mặc và Yến Khâu, Hoa Mặc bị thương ít dùng được tiên lực. Mấy nghìn năm nay trong thế hệ thứ hai của tộc Khổng Tước, không có người con trai nào có thể trọng dụng được. Nếu không phải xuất hiện một công chúa Hoa Thù xinh đẹp, có thực lực thì đảo Bách Điểu sớm đã sa sút một cách im lặng rồi.

            Lần này, đại thọ Khổng Tước Vương mời tiệc toàn bộ Tiên tộc, Chưởng giáo các phái Tiên giới, Thượng quân Thiên Cung đều tề tụ đến đây, ngoại trừ việc tiên lực Hoa Thù tăng mạnh, chến thắng Yến Khâu bên ngoài, còn có một nguyên nhân quan trọng hơn, đó chính là thái độ của núi Đại Trạch.

            Núi Đại Trạch hơn sáu vạn năm không can dự vào tranh chấp Tiên tộc, cũng không có đệ tử nào vào Thiên Cung tiếp nhận chức vụ, nhưng trong lòng các phái đều biết rõ, thượng thần Đông Hoa  với tư cách là tiên quân cổ xưa nhất của Tiên tộc, hai người đồ đệ của ông ấy đều là thượng quân đỉnh phong, nội hàm của núi Đại Trạch cũng chỉ có Thiên Cung và đảo Ngô Đồng hải ngoại mới có thể so sánh. Với tư cách Tiên tộc cự phách, hắn phá vỡ quy tắc lập núi sáu vạn năm, cho mượn thần khí trấn sơn, thiên vị cho tộc Khổng Tước, tất nhiên là làm cho tất cả mọi người cho rằng đảo Bách Điểu và núi Đại Trạch có giao hảo, cũng chính là vì nguyên nhân này mới khiến cho đảo Bách Điểu trong vòng mấy tháng ngắn ngủi đã vươn lên mạnh mẽ ở Tiên giới, danh tiếng Hoa Mặc và Hoa Thù trong chốc lát càng vang bóng.

         Nhưng lời nói vừa nãy của Cổ Tấn,  lại khiến cho các lão Tiên tộc gừng càng già càng cay nghe hiểu rõ ràng.

            Núi Đại Trạch chưa từng có ý thiên vị bất luận tộc nào,  dù Già Thiên xuất hiện trong tay Hoa Thù toàn bộ là vì Cổ Tấn muốn báo ân cho Hoa Thù. Hôm nay, Cổ Tấn sớm cầm lại Huyễn tinh mũ phượng, đem dù Già Thiên tặng cho Hoa Thù, càng rõ ràng là núi Đại Trạch không muốn có bất kỳ liên quan nào đến đảo Bách Điểu.

            Tuy chúng tiên không biết làm sao đột nhiên lòi ra một cái Huyễn tinh mũ phượng, nhưng rõ ràng là trong lời nói thâm ý vừa rồi của Cổ Tấn , cái này cũng không quan trọng.

            Các lão tiên quân và chưởng giáo trên điện đã hiểu, tất nhiên Hoa Mặc, Hoa Thù và Lan Phong cũng nghe hiểu.

            Hoa Thù nhướng mày, mang theo cảm xúc thẹn quá hoá giận và không che giấu sự kinh ngạc. Cho dù là sự tha thiết của Cổ Tấn đối với nàng năm đó ở đảo Ngô Đồng, hay là những mong muốn với nàng trên núi Đại Trạch mười năm sau, thiếu niên tiên quân này trong mắt Hoa Thù chính là kẻ lỗ mãng, quần áo lụa là, có chút khôn vặt, chỉ có điều có vận mệnh tốt được thượng thần Đông Hoa thu làm đệ tử, lúc này tuổi còn trẻ đã có địa vị quý trọng. Trong lòng nàng nghĩ cho dù là hắn biết mình luyện hóa dù Già Thiên, muốn gả cho Lan Phong, cũng sẽ chỉ biết chấp nhận hết thảy sự thật, ôm ấp sự thầm mến và cầu mà không được với nàng buồn bã rời đi, sao cũng không nghĩ tới Cổ Tấn sẽ ở trên thọ yến trên nói ra như vậy.

           Tuy rằng thay nàng che đậy chuyện luyện hóa dù Già Thiên, nhưng lại chặt đứt quan hệ giữa núi Đại Trạch và đảo Bách Điểu không chút lưu tình. Từng câu vang lên đanh thép, rõ ràng, đâu còn là đồ bị thịt chất phác, ngây ngốc mà trong lòng nàng vẫn tưởng.

            Ngược lại, tâm tư Hoa Mặc so với Hoa Thù thâm trầm hơn, sau phút lúng túng ngắn ngủi, thì trên mặt hắn hiện lên nụ cười không nhẹ, không nặng, gật đầu nói: “Tiên quân Cổ Tấn nói gì vậy, dù Già Thiên và Huyễn tinh mũ phượng vốn là ngươi đưa cho Thù nhi lúc đảo ta gặp nguy nan, hôm nay nguyện ý đem dù Già Thiên để lại hộ thân bên người Thù nhi, đủ thấy tiên quân cao thượng, bổn vương với tư cách là phụ thân của Thù nhi, vô cùng cảm kích.” Hắn nói rồi khoát tay áo, “Người đâu, đem Huyễn tinh mũ phượng đưa cho tiên quân.”

            Hoa Thù luyện hóa dù Già Thiên, lại không muốn gả cho Cổ Tấn, mặc dù Huyễn tinh mũ phượng làm cho người ta trông mà thèm, nhưng đảo Bách Điểu cũng không dám nuốt vào. Hoa Mặc vốn định sau khi yến tiệc giải tán sẽ trả lại Cổ Tấn, lại không nghĩ hắn trên điện chính miệng đòi lại. Hắn biết rõ Cổ Tấn là mượn chuyện lấy lại Huyễn tinh mũ phượng, cố ý đem núi Đại Trạch và đảo Bách Điểu phân rõ ranh giới, để tránh cho núi Đại Trạch bị cuốn vào phân tranh của đảo Bách Điểu và Ưng tộc.

            Chỉ vài câu ngắn như vậy, Hoa Mặc liền sinh ra cảnh giác đối với Cổ Tấn. Tiên quân còn trẻ như thế, giải quyết chuyện thành thục, lão luyện, không kém hơn hai vị sư huynh của hắn là bao.

            Thấy trên mặt Hoa Thù tức giận, Cổ Tấn không chút sợ hãi, Lan Phong âm thầm thở dài, chuyện này Hoa Thù làm vô cùng thấp kém, sau việc này, chút ân nghĩa còn sót lại giữa núi Đại Trạch và đảo Bách Điểu e là cũng không còn.

            Thị nữ đem hộp tiên đựng Huyễn tinh mũ phượng tới, Hoa Mặc giao vào tay Cổ Tấn, đang muốn nói hai câu khách khí, thì không biết nữ quân của động phủ nhà ai đột nhiên hô to: “Tiên quân Cổ Tấn, ai cũng nói tiên lữ thần khí hiếm có nhất trong Tam giới chính là Huyễn tinh mũ phượng, huynh mở ra cho chúng ta xem thử, nhìn xem rốt cuộc có hình dáng gì mà được truyền tụng bí ẩn và hiếm có như vậy?”

            Huyễn tinh mũ phượng đến từ thời Thượng cổ, tương truyền rằng hễ ai có thể đội được sẽ có nhân duyên viên mãn, chính là vật sở hữu của thượng thần Nguyệt Di đã vẫn lạc ở Thần giới. Sau khi nàng vẫn lạc, Huyễn tinh mũ phượng không rõ tung tích, trong sáu vạn năm nay, đây là lần đầu xuất hiện ở trong Tam giới.

            Giọng dịu dàng của nữ quân vang lên, trên điện mọi người nhao nhao nhìn về Cổ Tấn, đều muốn ngắm bảo bối. Cho dù là Hoa Thù đã từ chối hôn sự, nghe thấy lời này cũng sinh ra hiếu kỳ, không tự chủ được mà nhìn về hộp tiên.

            Cổ Tấn tiếp nhận hộp tiên từ trong tay Hoa Mặc, nhìn về đám nữ quân đang trông mong, cười cười, nói: “Gia sư từng nói, mũ phượng này chính là sính lễ Cổ Tấn cưới thê tử, người có thể thấy Huyễn tinh mũ phượng, phải là thê tử Cổ Tấn. Cổ Tấn không tiện mở hộp, kính xin chư vị thứ lỗi.”

            Hắn vừa nói vừa vung ống tay áo lên, hộp tiên Huyễn tinh mũ phượng chui vào Túi càn khôn. Cổ Tấn gật đầu với mọi người, nhẹ nhàng ngồi xuống, không nói gì nữa.

            Tiên quân áo trắng tôn quý, xuất trần, lời nói mạnh mẽ, làm cho một đám nữ quân trong điện yêu thích vô cùng, chỉ hận không thể tự mình lập tức biến thành cái người có tư cách thấy Huyễn tinh mũ phượng, ai ai cũng ngượng ngùng, e ấp nhìn Cổ Tấn, mắt cũng không muốn di chuyển.

            Trưởng lão các phái thấy Cổ Tấn ngay thẳng, cũng vuốt râu nhao nhao gật đầu, trong mắt đều là thưởng thức.

            Thọ yến Khổng Tước Vương tốt như vậy, thiếu chút nữa biến thành tiệc thân thiết của tiểu trưởng lão tiên quân Cổ Tấn của núi Đại Trạch.

            Cũng may Hoa Mạc thấy bầu không khí không đúng, đúng lúc ho khan một tiếng.

            “Tiên quân Cổ Tấn cao thượng, bổn vương vô cùng cảm kích, nhưng ly rượu thứ ba bổn vương muốn mời một người khác.” Khổng Tước Vương giơ ly rượu lên, một câu nói đúng lúc khơi dậy hiếu kỳ của mọi người.

            Ly rượu trong tay Hoa Mặc ở trước mắt bao người hướng về phía Lan Phong, cười lanh lảnh: “Tiểu nữ Hoa Thù và thượng quân Lan Phong tâm đầu ý hợp, vài ngày nữa đảo Bách Điểu và cung Tĩnh Vũ cử hành đại hôn.” Hắn đưa ly lên trước mặt Lan Phong, khuôn mặt hiền hoà, “Thượng quân Lan Phong, bổn vương đem Thù nhi trao cho ngài, sau này ngài phải đối xử tốt với nó.”

            Trên điện đột nhiên yên tĩnh, lại vang lên tiếng bàn luận không dứt, chưởng lão các phái thần tình kinh ngạc, nhất là tứ đại ti chức thượng quân Phong, Hỏa, Lôi, Điện của Thiên Cung, trên mặt giống nhau đều bất ngờ, rõ ràng là trước đó không biết chuyện hôn sự của Lan Phong và Hoa Thù.

            Dù sao thì Lan Phong cũng thay Phượng Nhiễm chưởng quản Thiên Cung, hôn sự của hắn nói cho cùng cũng nên bàn luận trước với cung Kinh Thiên, không nên quyết định qua loa như thế, nhưng Hoa Thù thân là công chúa tộc Khổng Tước, dung mạo và tiên lực đi đôi, có tiếng tăm ở Tiên giới đã lâu, kết hôn với Lan Phong cũng không phải không được.

              Lại nói, chuyện nam cưới nữ gả này, kì thực là chuyện của hai nhà, người ngoài can thiệp vào cũng không ổn.

            Lan Phong ở trên điện nghe thấy lời nhắc nhở của Khổng Tước Vương, thần sắc trịnh trọng, một tay hắn cầm ly rượu, một tay dắt Hoa Thù đứng dậy, lấy ly cụng nhẹ, một hơi uống cạn sạch, rồi sau đó hướng về Khổng Tước Vương hành lễ vãn bối, trầm giọng đáp: “Bệ hạ yên tâm, Lan Phong nhất định đối xử tốt với công chúa, không phụ sự nhờ cậy của bệ hạ.”

            Sức mạnh trong lòng bàn tay nóng rực mà ấm áp, Hoa Thù hơi ngẩn ra, cúi đầu nhìn bàn tay được Lan Phong gắt gao nắm chặt, hốc mắt đột nhiên có chút ướt át khó hiểu.

            Từ lúc bắt đầu nàng chọn trúng Lan Phong là bởi vì hắn là người được đề cử cho vị trí Thiên Đế, do đó mới có ý tiếp cận, từng bước trù tính, nhưng những năm này, hai người quen biết lẫn nhau, nàng đợi hắn, rốt cuộc không phải là không có một chút chân tình.

            Sẽ yêu hắn thôi, chỉ cần hắn trở thành Thiên Đế, trở thành người nắm giữ Tiên giới, nàng ở bên cạnh hắn, một ngày nào đó sẽ yêu hắn. Hoa Thù nghĩ như vậy, tay được Lan Phong cầm chặt, lặng lẽ khẽ động, trở tay cầm chặt tay hắn.

            Lan Phong giật mình, trong mắt lướt nhẹ qua sự kinh hỉ khó phát hiện, chân mày hắn nhướng lên vui vẻ, lại rót đầy một ly hướng chúng quân trên điện kính rượu.

            “Ngày 9 tháng 9, Lan Phong và công chúa đại hôn, đến lúc đó nhất định mở tiệc chiêu đãi chư vị, chào đón các vị tiên hữu!”

            Thượng quân Lan Phong luôn luôn điềm tĩnh, ổn trọng, tâm tình biểu lộ ra ngoài như thế chưa có bao giờ, xem ra là thật sự đối với công chúa tộc Khổng Tước tình thâm ý trọng. Trên điện chúng tiên thấy hai người trai tài gái sắc, người đẹp cả đôi, ngược lại là cảm khái, nhao nhao nâng ly chúc mừng, thành tâm chúc mừng, nhất thời trên điện náo nhiệt vô cùng, đều nói ánh mắt Khổng Tước Vương tốt, ngàn dặm chọn lựa mấy nghìn năm, chọn được người con rể có tiền đồ nhất.

            Chỉ có Cổ Tấn vẫn ngồi ở phía tay trái, chậm rãi thưởng thức rượu ngon của đảo Bách Điểu, ánh mắt của hắn lướt qua người Lan Phong và Hoa Thù, đúng là bình tĩnh đến không ngờ.

            Đúng vào lúc này, một tiếng chim ưng rít gào thật dài vang lên trên không đảo Bách Điểu, âm thanh mạnh mẽ, hào sảng lấn át mọi tiếng hót của chúng tước ở trên đảo.

            Hoa Mặc và Hoa Thù thần tình biến đổi, còn chưa kịp phản ứng, một tiếng nổ mạnh vang lên, kết giới trên không đảo Bách Điểu bị đụng chấn động, cùng với cái này va chạm, tiếng sói tru và giọng nói không quá cẩn trọng ở bên ngoài điện vui mừng vang lên.

            “Ôi chao, sư huynh ta đến chúc thọ cùng huynh đây…, mau lấy lại dù Già Thiên bảo bối đang bảo vệ đảo của huynh, đụng đau chết tiểu sư muội ta á á á á á!”

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *