Thần Ẩn – Chương 49 || Tinh Linh

Thượng quân Lan Phong, người thật sự là có mắt nhìn! …Cái tính tình này của A Âm, thật sự tệ để đạp người…

Than-An-chuong9

Tiên tộc xưa nay cẩn thận, lão luyện, giọng la hét sống động mười mươi như vậy có thể nói khó có được. Chúng tiên chưa kịp hiếu kỳ tại sao Ưng tộc lại xuất hiện, thì trước tiên đã bị cái giọng này gợi lên hiếu kỳ. Rốt cuộc là tiểu nữ quân tiên phủ nhà nào, đến đảo Bách Điểu chúc thọ Khổng Tước Vương, lại đi cùng với oan gia Ưng tộc đến đây, đây cũng quá không thận trọng rồi?

            Lúc Hoa Mặc tuyên bố chuyện hôn sự của Lan Phong và Hoa Thù, Cổ Tấn cũng không một chút cao hứng, lúc tiếng va chạm động trời và tiếng gào to vang lên, thần sắc khẽ động, ánh mắt lộ ra một sự bất lực và kinh hỉ mà chính bản thân cũng không phát hiện ra.

            “Sư huynh, sư huynh! Mau bỏ kết giới, để ta vào đi!” Trên không đảo Bách Điểu, giọng nữ thanh thúy còn đang vang lên không ngừng, nghe rất ngây thơ.

            “Đây rốt cuộc là nữ quân nhà ai ?”

            “Đúng vậy, nhà ai vậy?”

            Chúng tiên trên điện bàn luận sôi nổi, hỏi han nhau, ai cũng muốn muốn đi ra ngoài xem náo nhiệt, chỉ là ngại sắc mặt lạnh trầm của Khổng Tước Vương , bỗng nhiên rời tiệc thì không hay.

            Cổ Tấn ho khan một tiếng, hướng về chúng tiên đang bàn luận và Khổng Tước Vương chắp tay, có chút cam chịu số phận nói: “Bệ hạ, nghe giọng nói này, chắc là tiểu sư muội ta đã đến. Tiểu sư muội tuổi còn nhỏ, tính tình ngang bướng, quấy rầy đến chư vị tiên hữu rồi.”

            Sư muội Cổ Tấn? Thượng thần Đông Hoa khi nào lại thu thêm một đệ tử? Còn là một cô bé? Đây cũng thật mới mẻ!

            Nhưng nữ quân núi Đại Trạch, sao lại cùng Ưng tộc đến đây?

             Cổ Tấn nói xong, không đợi mọi người đầy bụng nghi hoặc, đã đứng dậy rời chỗ ngồi trước, hướng ngoài điện mà đi.

            Ở cùng một chỗ với hắn, Hoa Mặc càng không ngồi yên trên điện, chỉ đành dẫn chúng tiên đồng loạt đi theo ra ngoài.

            Ngoài điện, một con chim ưng màu vàng, to lớn đang giương cao cánh, trên lưng nó một tiểu cô nương tầm mười lăm, mười sáu tuổi đang ngồi xếp bằng. Cô nương kia búi tóc dài rủ xuống vai, mặt mũi thanh thuần, đôi mắt to đen nhánh, cười nhẹ nhàng, hết sức lanh lợi, dí dỏm.

            Mọi người lần đầu gặp A Âm chưa phát giác ra khác thường, ngược lại là Cổ Tấn bị bộ dáng thuần khiết này làm cho chấn động. Ngay sau đó, sau sống lưng hơi hơi lành lạnh, nhìn bộ dáng miệng cười nham hiểm, sát ý liên tục, cảm giác có người sẽ gặp họa.

            Hoa Thù vừa cùng Lan Phong đính ước, vốn đang ở trên điện tiếp nhận chúc mừng của chúng tiên, dáng vẻ sao vây quanh trăng chưa tận hưởng đủ thì xảy ra náo loạn như vậy. Nàng đứng ở sau lưng Khổng Tước Vương, nhìn thấy A Âm lúc trên núi Đại Trạch thiếu chút nữa làm hỏng chuyện tốt của nàng, tăng thêm thêm vài phần không kiên nhẫn.

          Hoa Mặc đối với Ưng tộc vẫn luôn không thích, vừa mới chuẩn bị hỏi thăm vì sao nữ quân núi Đại Trạch lại cùng Ưng tộc cùng nhau đến đây, thì giọng  nhẹ nhàng của A Âm đúng lên vang lên.

            “Sư huynh! Bắc Hải này thật là lớn, ta tìm hoài không thấy đường, thiếu chút nữa bị thủy quái nuốt, may mắn gặp được Yến Sảng cứu ta! Huynh mau mở dù Già Thiên ra để ta đi vào!”

            Tiểu nữ quân một thân tiên bào xanh biếc, ôm cổ kim ưng cổ hướng xuống hô to.

            Dù Già Thiên bảo vệ trên không đảo Bách Điểu, sau khi bị  đụng trúng đang thần quang trong suốt, ngăn một người, một ưng rắn chắc ở bên ngoài kết giới.

            Tiên thuật sơ sài của A Âm, điểm quan trọng này Cổ Tấn biết rõ, sợ nàng một đường xông vào sẽ chịu thiệt, vì vậy hắn vội vàng nhìn về Hoa Mặc, nói: “Bệ hạ, sư muội ta xưa nay nhát gan, lại tính tình trẻ con,  lần đầu tiên muội ấy một mình xuống núi, đoạn đường này chắc hẳn chịu kinh hãi, kính xin bệ hạ mở kết giới đảo Bách Điểu, để muội ấy vào đảo.”

            Cổ Tấn biết rõ tộc Khổng Tước và Ưng tộc có hiềm khích, thế nhưng kim ưng một đường hộ tống A Âm đến đây, hắn cũng không thể lấy oán báo ơn đem kim ưng đuổi xa, hơn nữa hôm nay các phái Tiên giới tề tụ ở đảo Bách Điểu, Ưng tộc nếu thật có ý  khai chiến, cũng sẽ không chọn lúc này.

            Hoa Mặc tất nhiên là biết rõ đạo lý này, mặc dù thần sắc hắn không ngờ, nhưng vẫn hướng về Hoa Thù khoát tay, dặn dò : “Thù nhi, mở kết giới, để bọn họ vào đảo.”

            Hoa Thù nhíu nhíu mày, niệm tiên quyết, vung tay lên, một đạo tiên lực lướt nhẹ về hướng kết giới, thần  quang của dù Già Thiên ẩn giấu, phá vỡ một khe hở trên không đảo Bách Điểu.

            Nhưng một loạt động tác Hoa Thù như vậy, mấy vị lão tiên quân liền nhìn ra manh mối, ồ lên một tiếng, trên mặt lộ ra nghi hoặc.

            Bên trong bán thần khí có chứa bán linh, chỉ bằng vài câu tiên quyết của Hoa Thù liền có thể chuyển động, rõ ràng là dù Già Thiên và Hoa Thù có ràng buộc rất sâu. Nhưng hôm nay, trước yến hội, dù Già Thiên vẫn còn là thần khí của Cổ Tấn, chỉ là đảo Bách Điểu mượn dùng mà thôi, chắc không đến mức xảy ra chuyện bỉ ổi như vậy đi. . .

           A Âm híp mắt, ngoác miệng nhìn Hoa Thù ở trước mắt bao người mở ra kết giới, mới vỗ đầu kim ưng, thấp giọng nói: “Yến Sảng, chúng ta xuống dưới.”

            Kim ưng trên không trung xinh đẹp mà lượn một vòng, vỗ hai cánh hướng trong đảo đáp xuống, gào to một tiếng hóa thành thiếu nữ đáp xuống trước mặt chúng tiên.

            Thiếu nữ một thân khôi giáp, dung mạo mỹ lệ, khuôn mặt cực kỳ dị vực, phong tình phối hợp với binh khí, đặc biệt hiên ngang, không giống với các nữ quân nhìn thấy thường ngày.

            Không hổ là Ưng tộc thiện chiến có tiếng ở Tam giới, không ít Tiên quân nhìn thấy Yến Sảng âm thầm gật đầu, có chút thưởng thức.

            “Sư huynh!” A Âm nhảy hai vòng, đáp xuống mặt đất, chân run rẩy, chạy về hướng Cổ Tấn, lôi kéo tay áo của hắn, oán giận nói: “Xảy ra chuyện gì vậy? Dù Già Thiên của huynh không phải biết ta sao? Sao còn tấn công ta? Vừa rồi thiếu chút nữa nó đánh bay ta và Yến Sảng?”

           A Âm nhìn thấy Cổ tấn, hỏi một cách vô ý, lại tội nghiệp, trong lòng chúng tiên  khẽ động, cuối cùng đã hiểu luồng sức mạnh kỳ quái vừa rồi là chuyện gì xảy ra rồi.

            Dù Già Thiên là bán thần khí mà thượng thần Đông Hoa tặng cho ái đồ hộ thân, chắc hẳn lúc đầu Cổ Tấn nhận thần khí đã nhỏ máu nhận chủ, theo lý vừa rồi cho dù Hoa Thù không ra tay, Cổ Tấn cũng có thể thu hồi dù Già Thiên để sư muội hắn vào đảo, nhưng hắn lại thỉnh cầu Khổng Tước Vương bảo Hoa Thù ra tay mới thu được kết giới, trừ phi. . .

            Sau khi thần khí nhỏ máu nhận chủ, bản thân mình không thể dùng chỉ có một khả năng — chính là thần khí này đã bị người dùng nội đan luyện hóa, đã trở thành vũ khí hộ thân tương liên huyết mạch người khác.

            Tiên quân ngoài điện suy nghĩ đã hiểu đạo lý này, lập tức nhìn về phía một nhà Khổng Tước Vương với vẻ mặt kỳ lạ

            Làm cả buổi không phải núi Đại Trạch người ta dám đem bán thần khí để báo ân, mà là cảm thấy  là dù Già Thiên sớm đã bị luyện hóa, căn bản không lấy lại được, cái này, cái này, cái này cũng quá thất đức đi!

         Người ta lúc nguy nan nhớ tới tình cảm đem bảo vật hộ sơn cho mượn, mình thì âm thầm nuốt luôn vào bụng. Chúng tiên nhìn Hoa Thù, trong lòng âm thầm suy nghĩ đúng là nhìn người không thể nhìn bề ngoài, biển sâu không đo được.

            Lúc này, một nhóm các lão tiên quân liền thu lại sắc mặt hòa hoãn, đám tiên quân bình thường lòng tràn đầy hâm mộ đối với Hoa Thù cũng đặc biệt khó chịu.

            Ánh mắt của mọi người như mang theo gai nhọn, Hoa Thù quen hưởng thụ sự yêu kính, tôn vinh, đâu chịu nổi loại cáu giận vô cớ này. Nếu không phải Lan Phong vẫn luôn nắm tay trấn an nàng, nàng sớm đã không kìm nén được mà đánh bay A Âm và Yến Sảng ra khỏi đảo Bách Điểu.

            “A Âm.” Cổ Tấn nhìn thấy sự tức giận trên mặt Hoa Thù, dù sao cũng bận tâm đến mặt mũi đảo Bách Điểu, hắn vỗ vỗ bàn tay đang lôi kéo tay áo mình, nói: “Công chúa điện hạ mấy năm trước đối với ta có ân, ta đã đem dù Già Thiên tặng cho công chúa Hoa Thù, báo đáp ơn hỗ trợ của công chúa năm đó, dù Già Thiên giờ đã là thần khí hộ thân của công chúa.”

            A Âm híp híp mắt, không có lên tiếng, nhìn về phía Cổ Tấn tràn đầy tức giận.

            Nàng và Yến Sảng ngàn dặm chạy tới, lúc vào tới ranh giới đảo bị thần lực kết giới công kích, nàng liền phát hiện dù Già Thiên đã bị Hoa Thù luyện hóa. Cổ Tấn lúc ở núi Tử Nguyệt đã đồng ý với nàng là sẽ lấy lại dù Già Thiên, nghĩ cũng không cần nghĩ nhất định là công chúa Khổng Tước thấy bảo bối thì nảy lòng tham, tự mình luyện hóa thần khí. Cầm lấy Huyễn tinh mũ phượng đến cầu thân thì không tính đi, ngay cả thần khí hộ thân sư phụ để lại cũng bị nuốt mất, A Âm nhất thời tức giận, lúc nãy mới để  Yến Sảng ở bên ngoài đảo gây ra động tĩnh lớn, làm cho chúng tiên đều ra ngoài, nàng muốn đòi công bằng.

            Hôm nay, Cổ bàn tử trước mặt chúng tiên đem dù Già Thiên tặng cho Hoa Thù, rõ ràng là vì giữ cho nàng mặt mũi. Đây quả thực là vì tân nương tử mà ngay cả sư môn cũng không cần sao? Thật là một tên khốn thấy sắc quên nghĩa!

            A Âm không có bắt kịp thông tin nửa buổi yến tiệc trước đó, tất nhiên là không biết Cổ Tấn đã lấy lại Huyễn tinh mũ phượng, thu vào Túi càn khôn, cũng không biết Hoa Thù và Lan Phong đính hôn. Trong lòng nàng phẫn nộ, quay lưng về phía mọi người, ánh mắt trừng Cổ Tấn tóe ra lửa.

             Thấy A Âm càng tức giận, Cổ Tấn biết nàng là đang nghĩ sai hướng, không biết vì sao tâm tình đột nhiên cũng không tệ lắm. Hắn một phát bắt được A Âm muốn bùng nổ, giọng vừa cất lên, mang theo sự vui vẻ: “Muội tới thật đúng lúc, thượng quân Lan Phong và công chúa Hoa Thù vừa mới định hôn sự, ngày trùng dương hai vị sẽ cử hành đại hôn ở Thiên Cung, xem ra ngoài việc chúc thọ cho Hoa Mặc bệ hạ, muội còn phải kính một ly chúc mừng tân hôn hai vị.”

            Cổ Tấn cuối đầu cười một câu, A Âm bừng bừng lửa lo lắng chạy tới và tràn ngập lửa giận bị dập tắt không còn miếng nào . Nàng ngẩn người, đáy mắt mãnh liệt lóe sáng, ngập ngừng hỏi: “Sư huynh, huynh nói, nói cái gì? công chúa Hoa Thù đính hôn rồi hả? Với thượng quân Lan Phong?”

            Tình tiết đảo ngược này. . . A Âm cảm thấy sức mạnh hồng hoang của bản thân còn chưa phát ra, thì bức tranh đã chuyển sang hướng khác một cách vui vẻ rồi.

            Thấy Cổ Tấn gật đầu, A Âm hoa lệ xoay người nhìn Lan Phong và Hoa Thù, cái nhìn này liền thấy hai người nắm chặt tay. Mắt A Âm khẽ cong, lập tức nở nụ cười, liên tục gật đầu, “Sư huynh nói đúng, đúng phải chúc mừng, chúc mừng.”

            Nàng ba bước nhập lại làm hai bước đi đến trước mặt Lan Phong, khó che giấu sự vui vẻ trên mặt, nắm lấy tay còn lại của thượng quân Lan Phong, dùng sức lắc hai cái, “Thượng quân Lan Phong, chúc mừng, chúc mừng, chúc hai vị trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử.” Nàng nói liên miên vài câu, thật sự nhịn không được, lại cười tủm tỉm nói: “Thượng quân, người thật sự là có mắt nhìn!”

           Lan Phong đột nhiên bị A Âm quấy rầy như vậy, bắt gặp ánh mắt hoạt bát của thiếu nữ, mặc dù biết nàng có ý trong lời nói, nhưng chung quy đối với cô gái nhỏ này cũng không thể hiện ra mặt, chỉ đành yên lặng rút tay về, cười vỗ vỗ đầu A Âm.

            “Lan Phong đa tạ tiểu nữ quân chúc mừng, chờ ngày trùng dương ta và Hoa Thù đại hôn, cô và tiên quân Cổ Tấn phải đến uống một chén rượu mừng.”

            Nụ cười Lan Phong ôn hòa, ánh mắt trong veo không nhiễm bụi trần, A Âm khẽ giật mình vì sự thản nhiên trong lời nói của hắn, bỗng nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, mặt đỏ lên, rủ mắt xuống.

            Thượng quân Lan Phong này lại là người tốt, đối với lời nói mỉa mai của mình hắn cũng không tính toán. Chỉ là hắn nhìn trúng Hoa Thù trong bụng toàn thứ đen tối, quả thực đáng tiếc!

            Cổ Tấn nhìn thấy sắt mặt Hoa Thù không đúng, muốn tức giận, hắn kéo tiểu sư muội đang kinh ngạc tìm không ra hướng Bắc, giấu ở sau lưng, làm động tác giảng hòa.

            “Sư muội lỗ mãng, thượng quân Lan Phong chớ trách.”

            Mọi người Tiên giới đã nghe quen lời chúc mừng nho nhã, lễ nghĩa, còn chưa kịp chậc chậc thưởng thức lời chúc mừng quái lạ của tiểu nữ quân núi Đại Trạch, thì tiếng cười sảng khoái ở một bên đã vang lên.

          Tính tình này của A Âm, thật sự là quá tệ để đạp người, lời nói dối lòng thật không phải ít. Yến Sảng ráng nín nhịn nửa ngày, vẫn nhịn không được, một chút sơ sẩy đã bật cười.

            Nụ cười này của nàng, họa thủy đông dẫn, sau khi bị phá rối yến hội lại nín nhịn sau nửa ngày, Hoa Thù hừ lạnh một tiếng, tiến về phía trước một bước, nhìn về phía Yến Sảng lạnh lùng nói: “Yến Sảng, ngươi thật to gan, cư nhiên còn dám đến đảo Bách Điểu ta!”

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *