Thần Ẩn – Chương 50 || Tinh Linh

Uy nghiêm và ngự lệnh Thiên Cung, chung quy không phải Vương của một tộc có thể làm trái.

Than-An-chuong17

Ảnh; png

Công chúa Ưng tộc bị quát mắng, chầm chậm giương mí mắt, cười thành thật.

            “Tốt xấu gì cũng là ngày sinh thần Hoa Mặc bệ hạ, đều là hàng xóm, đồng hương cả, phụ vương bảo ta tới chúc thọ bệ hạ, vừa vặn gặp đúng lúc công chúa đính hôn, chén rượu này càng phải uống.”

            Hóa ra là khuê nữ của Yến Khâu Vương, công chúa Ưng tộc, sự cuồng ngạo này là được phụ thân chân truyền. Ưng tộc cùng Tiên giới giao tình không sâu, lại thích độc lai độc vãng, rời xa tiên giới, ngoại trừ Ưng Vương và mấy vị trưởng lão, danh tính và tên tuổi của thế hệ trẻ chỉ có tộc Khổng Tước biết do quanh năm cùng họ đối nghịch.

            “Chúc mừng của Ưng Vương, bổn vương chịu không nổi!” Hoa Mặc hừ lạnh một tiếng, phất tay áo nói: “Thấy ngươi hôm nay hộ tống nữ quân núi Đại Trạch đến đây, bổn vương không làm khó dễ ngươi, còn không mau mau rời đảo.”

            Sắc mặt Khổng Tước Vương đối với công chúa Ưng tộc không chút thay đổi, chúng tiên cũng không bất ngờ. Một trận đại chiến hơn một trăm năm trước của hai tộc, Khổng Tước Vương bại trong tay Ưng Vương, từ đó nội đan hao tổn, tiên căn bị hủy hoại nặng, cho tới bây giờ Khổng Tước Vương còn chưa khôi phục, khó có thể vận dụng tiên lực, nghĩ đến hai tộc thù hận rất sâu.

          “Bệ hạ, người đến đều là khách, tộc Khổng Tước từ trước đến nay hòa nhã, há có đạo lý xua đuổi khách. Ta ngàn dặm mà đến, người coi như là không cho chén rượu uống, nhưng thọ lễ của phụ vương ta, hay là người nhìn một cái đi.” Yến Sảng không vì thái độ  Khổng Tước Vương làm cho phiền muộn chút nào, vẫn cười tủm tỉm như cũ và nói.

            “Hừ, bổn vương không có phúc hưởng thụ.” Hoa Mặc phất tay, “Tiễn khách.”

            Thị vệ tộc Khổng Tước cầm kích tiến lên, muốn đem Yến Sảng đuổi đi, chúng tiên không tiện mở miệng, đúng vào lúc này, một giọng trong trẻo vang lên.

            “Bệ hạ!” A Âm bị Cổ Tấn giấu ở phía sau lưng thò người ra, đi đến trước mặt Yến Sảng, âm thầm bảo vệ nàng, cười nói: “Ưng Vương nếu như sai Yến Sảng đến đưa thọ lễ, chắc là có ý giao hảo hai tộc. Đảo Bách Điểu và Ưng tộc tranh chấp mấy trăm năm, hai tộc đều thương vong vô cùng nghiêm trọng, lần này nếu như ngưng chiến, sao bệ hạ không nhận thiện ý của Ưng Vương, gây dựng lại mối giao hảo giữa hai tộc, làm cho Tiên giới chúng ta an bình, suôn sẻ.”

            Lông mày A Âm cong lên, trông cô ấy là một tiểu nha đầu, nhưng lời nói lại cực kỳ dễ nghe. Nàng còn là ấu đồ của thượng thần Đông Hoa, nói ra thì cùng một bối phận với Khổng Tước Vương, không thể xem nhẹ.

            Không ít lão tiên quân vuốt râu, gật đầu, ngay cả Lan Phong cũng đồng ý.

            Cổ Tấn nhướng mày, rất là bất ngờ. Nha đầu kia từ trước đến nay rất lười, loại chuyện hòa thuận tiên tộc thường ngày nghe cũng rất lười nghe, lần này sao lại quản đến cùng.

            “Bệ hạ, Ưng Vương nguyện ý hòa giải, đối với Tiên giới ta chính là một chuyện đáng mừng, hôm nay đại thọ của người, không bằng thừa dịp ngày tốt nhận thọ lễ của Ưng Vương đi, dẹp yên tranh chấp hai tộc, người thấy thế nào?”

            Lan Phong không thể so với Tiên quân khác, hắn là người thay quyền chấp chưởng Thiên Cung, ý của hắn là ý của cả Thiên Cung, huống chi hắn sắp trở thành rể hiền của mình, vô luận như thế nào mặt mũi của Lan Phong, Khổng Tước Vương cũng không thể bác bỏ.

          Chỉ thấy thần sắc Hoa Mặc trì hoãn, trầm giọng nói: “Yến Sảng, nếu như thượng quân Lan Phong và nữ quân A Âm đã nói hộ cho, bổn vương sẽ nhận quà mừng của ngươi, chỉ cần Ưng tộc ngươi không gây chuyện, hai tộc chúng ta sẽ sống cạnh nhau, sau này tất nhiên sẽ bình an vô sự.”

            Thấy sắc mặt Hoa Mặc ngạo mạn, Hoa Thù vẻ mặt khinh thường. Tay Yến Sảng giấu trong tay áo nắm thật chặt, khóe miệng nàng vẫn mang theo ý cười, từ trong tay áo lấy ra một cái hộp, nói: “Hoa Mặc bệ hạ, đây là Bích huyết linh chi mà Ưng tộc ta tìm thấy ở bí cảnh Bắc Hải, trị liệu tổn thương nội đan vô cùng hữu hiệu, phụ vương ta cố ý sai ta mang tới, ngoài việc chúc thọ bệ hạ, còn là biểu lộ sự áy náy của phụ vương vì chuyện năm đó.”

              Bích Huyết linh chi? Vật này sống ở chỗ sâu nhất Bắc Hải, chính là kỳ dược trị liệu nội thương, nhưng theo truyền thuyết có trận pháp và quái thú thủ hộ, rất khó tìm được, đã có Bích Huyết linh chi, nói không chừng bệnh của Khổng Tước Vương thật có thể chữa khỏi. Ưng Vương tặng bảo vật này, quả nhiên thật tâm hòa giải.

            Mọi người nhìn về hướng Khổng Tước Vương, chỉ thấy trên mặt Hoa Mặc nhìn không ra vui buồn, hắn hướng Yến Sảng khoát tay, “Ưng Vương có lòng rồi, người đâu, nhận lấy lễ vật. Nếu như công chúa thay phụ thân đến đây, vậy thì vào điện uống một ly rượu mừng thọ đi.”

            Thấy Khổng Tước Vương nhận thọ lễ, đám tiên quân ngoài điện đều thở phào một cái, nghĩ đến hai tộc tranh đấu hơn trăm nghìn năm, có một ngày hòa giải như vậy, ngược lại thật sự là không dễ dàng. Mọi người đang chuẩn bị đi theo Hoa Mặc lần nữa tiến vào vị trí ngồi trong điện, nào biết giọng Yến Sảng điềm tĩnh vang lên lần nữa.

            “Bệ hạ, hôm nay Yến Sảng đến đây, ngoại trừ chúc thọ, còn có một việc muốn thay phụ vương thương nghị cùng bệ hạ và thượng quân Lan Phong.”

            Hoa Mặc đã quay người vào điện thì nghe thấy những lời này, quay đầu lại, nhíu mày, nói: “Ngươi còn có chuyện gì? Hai tộc ta và ngươi đã ước định ngưng chiến mười năm, cha ngươi trọng thương trong tay con ta, ngươi trở về nói với Yến Khâu, đào Bách Điểu ta tuyệt không phải hạng người lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, mười năm này sẽ không khởi binh,  nói với ông ấy yên tâm, việc này không cần quấy nhiễu thượng quân Lan Phong?”

            Cho dù ai nghe đều hiểu được ý khinh thường và đắc ý đối với Ưng tộc trong câu nói của Khổng Tước Vương, mắt Yến Sảng híp lại, đem Bích Huyết linh chi giao cho thị vệ tộc Khổng Tước, tiến lên một bước khẽ khom người, nhìn về phía Hoa Mặc trầm giọng mở miệng: “Bệ hạ đã hiểu lầm, chính miệng phụ vương ta định ra ước hẹn mười năm, tộc của ta cũng sẽ không phá vỡ, chuyện Yến Sảng muốn thương nghị cùng bệ hạ và còn có thượng quân Lan Phong là một chuyện khác.”

            “Công chúa Yến Sảng , Ưng Vương có chuyện gì cần đến ta thương nghị?” Lan Phong hiếu kỳ hỏi.

            Trong lòng Hoa Mặc nhảy dựng, Ưng tộc từ trước đến nay độc lai độc vãng, cũng không phụ thuộc phán xét của Thiên Cung, lần này chắc có lẽ không đề cập đến chuyện kia chứ? Hoa Mặc nhìn thấy Yến Sảng khóe miệng hơi hơi nhếch lên, trong lòng bất an, đang muốn mở miệng chặn họng Yến Sảng, nhưng vẫn là đã muộn một bước.

             “Động Vô Cực.” Trong miệng Yến Sảng thốt ra ba chữ rất rõ ràng, hướng Lan Phong chắp tay nói: “Thượng quân Lan Phong,  lần này Yến Sảng đến đảo Bách Điểu, ngoại trừ mừng thọ Hoa Mặc bệ hạ, còn có một việc muốn xin người, chưởng giáo các phái và Hoa Mặc bệ hạ tạo điều kiện cho Ưng tộc ta .”

            Lan Phong thấy thần tình Yến Sảng trịnh trọng, nói: “Công chúa Yến Sảng, chuyện mà cô nói là chuyện gì? Xin nói rõ.”

            Yến Sảng gật đầu, vẻ mặt nghiêm chỉnh nói: “Thượng quân Lan Phong, các vị chưởng giáo,  Ưng tộc ta sống ở chỗ sâu trong Bắc Hải, rất ít lui tới Thiên Cung và các phái, vì vậy chư vị đại khái không biết tộc của ta từ trăm năm trước liên tục có tộc nhân linh lực cao thâm mất tích. Phụ vương đã từng xuất quân tìm kiếm tộc nhân khắp nơi, nhưng vẫn không có một chút manh mối, mãi đến mấy năm trước Nhị trưởng lão mất tích, phụ vương bên ngoài động Vô Cực tìm được một chút dao động linh lực của Nhị trưởng lão đã từng lưu lại, chỉ là động Vô Cực thuộc quyền sở hữu của tộc Khổng Tước, phụ vương vì tôn trọng, nên đã đích thân vào đảo Bách Điểu thỉnh cầu Hoa Mặc bệ hạ cho vào động dò xét. Chỉ là. . .” Trên mặt Yến Sảng hiện ra một sự lúng túng, giống như là đang che đậy, mơ hồ nói: “Tính tình phụ vương ta cương liệt đã quen, không biết nói chuyện, năm đó e là xung đột với Hoa Mặc bệ hạ, bệ hạ không cho phép Ưng tộc vào động điều tra, chỉ đồng ý cùng phụ vương định ra ước hẹn chiến đấu, nói tộc của ta nếu có thể thắng đảo Bách Điểu, mới có thể vào động dò xét, một trận chiến này liền chiến trăm năm.”

            Lời Yến Sảng nói ra, ngoài điện một mảnh yên tĩnh.

            Mọi người nhìn công chúa Ưng tộc hơi khom lưng hành lễ đến nửa ngày sau, mới kịp phản ứng với lời nàng vừa nói, lập tức tiên quân các phái ngơ ngác nhìn nhau, nhao nhao bàn luận.

            Công chúa Ưng tộc này có ý gì? Không phải nói Ưng tộc khiêu khích tộc Khổng Tước trăm năm, liên tục khai chiến, là vì cướp đoạt Động thiên phúc địa của tộc Khổng Tước ở Bắc Hải  sao? Tộc nhân Ưng tộc mất tích là chuyện gì? Động Vô Cực là chuyện gì ? Ước hẹn chiến đấu của hai tộc lại là chuyện gì?

            Ngoài điện, ánh mắt tiên quân đảo qua đảo lại trên người Hoa Mặc và Hoa Thù đang sắc mặt xanh lét.

            Ưng tộc và các tộc Tiên giới rất ít kết giao, lại rời xa Tiên giới, hầu như không có giao lưu với bên ngoài. Những lời đồn đãi về những cuộc chiến tranh giành địa bàn ở đâu truyền tới, dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra.

             Tộc Khổng Tước này làm việc không khỏi có chút tàn nhẫn, rõ ràng là chiến ước quang minh chính đại được lập ra, lại biến thành vu khống một tộc bắt nạt.

            Ngoài điện, ngoài cha con Khổng Tước Vương, chính là Lan Phong và Cổ Tấn đều có sắc mặt không tốt. Một người là thay quyền chấp chưởng Thiên Cung, nhưng không rõ tình hình xác thật của hai tộc, thiên vị tộc Khổng Tước, làm cho Ưng tộc lâm vào cảnh chúng tiên ghét bỏ; một người thì nhận thức mơ hồ, đem bảo bối sư phụ truyền lại đưa cho người ta mượn làm vũ khí, làm cho nỗ lực một trăm năm của Ưng tộc thất bại trong gang tấc

           Hoa Thù biết rõ lúc Yến Sảng mở miệng liền biết không tốt, hôm nay thấy ánh mắt kinh ngạc của một đám tiên quân rơi trên người mình,  thêm sự khinh thường không thể giải thích được thì lập tức nổi giận, nàng từ trước đến nay coi trọng thanh danh đảo Bách Điểu, lúc này bước ra một bước cất cao giọng nói: “Yến Sảng, năm đó lúc phụ vương của ngươi vào đảo luôn miệng nói tộc của ngươi mất tích ở động Vô Cực, chúng ta làm sao biết có thật là tộc nhân mất tích không, hay là cái cớ các ngươi tạo ra? Ưng tộc và tộc Khổng Tước từ trước đến nay có hiềm khích, phụ vương ta đương nhiên sẽ không tùy tiện cho các ngươi vào động điều tra. Các ngươi thua chiến ước, dựa theo ước định vốn không được vào động, hôm nay lại chuyển qua Thiên Cung và Chưởng giáo các phái, rốt cuộc là có mục đích gì?”

            “Thù nhi!” Giọng Lan Phong trầm xuống, cầm chặt tay Hoa Thù, nhìn nàng lắc đầu, trong mắt hiện lên sự thất vọng.

            Hoa Thù bỗng nhiên cả kinh, sắc mặt trắng nhợt. Nàng ở bên cạnh Lan Phong vẫn luôn tỏ ra dịu dàng, lời vừa mới nói lúc nóng giận, nhất định là làm cho hắn chán ghét.

            Ánh mắt Lan Phong đảo qua mặt chúng quân ở ngoài điện, thấy bọn họ phần lớn là khinh thường đối với đảo Bách Điểu, ngầm thở dài.

            Hắn tiến về phía trước một bước, nhìn về phía Yến Sảng, nghiêm mặt nói: “Công chúa Yến Sảng, sự việc liên quan tính mạng tộc nhân, Lan Phong tin tưởng Yến Khâu bệ hạ tuyệt sẽ không ăn nói lung tung.” Lan Phong quay đầu nhìn về phía Hoa Mặc, “Bệ hạ, Ưng tộc cũng là môn phái tiên môn, tộc nhân mất tích sự việc trọng đại, hễ có manh mối đều không thể bỏ qua, mời bệ hạ mở ra động Vô Cực, ngày mai bổn quân sẽ cùng Ưng tộc đồng loạt vào động điều tra, bệ hạ cũng yên tâm, có bổn quân, trong động tuyệt sẽ không phát sinh sự cố.”

            Giọng Lan Phong nặng trĩu, mang theo sự quyết đoán không được xía vào. Phía sau hắn, bốn vị chấp chưởng bốn ty của Thiên Cung đứng yên, đồng loạt nhìn về phía Khổng Tước Vương, dường như im lặng cảnh cáo.

           Uy nghiêm và ngự lệnh Thiên Cung, chung quy không phải Vương của một tộc có thể làm trái.

            Trong mắt Yến Sảng hiện ra sự bất ngờ, đối với Lan Phong cũng có chút thật lòng khâm phục. Với tư cách là con rể tương lai của đảo Bách Điểu, hắn người chấp chưởng Thiên Cung lúc biết rõ chân tướng của sự việc cũng không thiên vị tộc Khổng Tước, ngược lại công chính nghiêm minh, đủ thấy người này bản tính lương thiện, chí công vô tư.

            Sắc mặt Hoa Mặc lạnh lùng, tay chắp sau lưng hơi nắm chặt, nét mặt tím xanh không bình thường. Nhưng hắn trầm mặc hồi lâu, cuối cùng quay đầu nhìn về Yến Sảng, nói: “Tộc của ta và Ưng tộc từ trước đến nay oán hận rất sâu, không muốn cho Ưng tộc vào đảo ta sở hửu điều tra chính là chuyện thường tình, lý do đó bổn vương mới định ra chiến ước trăm năm. Nhưng nếu như Ưng Vương hối hận, nguyện ý hủy bỏ chiến ước, thượng quân Lan Phong  lại vì các ngươi nói hộ, bổn vương sẽ phá lệ cho phép các ngươi vào động Vô Cực điều tra. Nhưng chỉ duy nhất lần này, sau lần này, Ưng tộc ngươi vẫn như trước không được đặt chân lên bất luận nơi nào thuộc quyền sở hữu tộc Khổng Tước ta tại Bắc Hải.”

            “Đa tạ bệ hạ hiểu rõ đại nghĩa!” Yến Sảng cong mắt, không để ý tới lời nói nghiêm khắc của Hoa Mặc, ngược lại nhẹ nhõm. Hôm nay nàng gây chuyện vốn là vì làm sáng tỏ nguyên nhân Ưng tộc khai chiến trăm năm cho khắp thiên hạ, hiện tại mục đích đã đạt được, dưới sự trợ giúp của Lan Phong có thể vào động Vô Cực điều tra, hoàn thành chấp niệm trăm năm qua của Ưng tộc, há lại để trong lòng mấy câu miệng hùm gan sứa của cha con Hoa Mặc.

            “Thọ lễ đã đưa, mục đích công chúa Yến Sảng muốn vào động Vô Cực cũng đã đạt được, thọ yến của bổn vương cũng không giữ lại ngươi.” Hoa Mặc lạnh lùng liếc Yến Sảng, tay áo vung lên liền đi vào trong điện.

            “Hoa Mặc bệ hạ.”

            Trong khoảnh khắc Hoa Mặc nhấc chân bước vào cửa điện, một giọng lành lạnh đột nhiên vang lên, Cổ Tấn vẫn một mực thờ ơ lạnh nhạt trong suốt câu chuyện từ bên trong chúng tiên đi ra, đi đến chính giữa ngoài điện, gọi Khổng Tước Vương.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *