Thần Ẩn – Chương 51 || Tinh Linh

Nguồn gốc dây dưa và bảo vệ nghìn năm kia, ân nghĩa và cố chấp, có lẽ, bắt đầu từ ngày hôm nay

than-an-chuong19

Cho đến lúc Cổ Tấn từ trong đám người bước ra gọi Khổng Tước Vương, chúng tiên lúc này mới nhớ lại một chuyện rất quan trọng.

            Mấy tháng trước, tộc Khổng Tước và Ưng tộc giao tranh, tộc Khổng Tước hoàn toàn rơi vào tình thế không thuận lợi, Hoa Thù vào núi Đại Trạch mượn dù Già Thiên, lúc này mới đánh bại Ưng Vương, nên mới có tiệc chúc thọ và mừng công hôm nay. Nhưng lúc trước, lý do Hoa Thù mượn dù Già Thiên, nghĩ đến có lẽ là do Ưng tộc đánh cướp Động thiên phúc địa, như nếu không phải vậy, thân là một trong ba tam tôn núi Đại Trạch, cứ coi như là Cổ Tấn phải báo ân, cũng sẽ không dễ dàng đem thần Khí cho bên ngoài mượn để chèn ép tộc khác.

            Thanh niên dáng người như ngọc, mặt mày nghiêm nghị. Khổng Tước Vương xoay người lại, nhìn thấy Cổ Tấn như vậy. Núi Đại Trạch là tiên giới cự phách, không giống với Ưng tộc sống lẻ loi ở hải ngoại, hắn có lòng bỏ qua việc này, lúc này mới vội vàng đuổi Yến Sảng ra khỏi đảo, lại không nghĩ đến Cổ Tấn còn mở miệng.

            “Tiên quân Cổ Tấn ?” Hoa Mặc nhìn về phía Cổ Tấn, cũng không lo lắng. Dù Già Thiên là Cổ Tấn tự nguyện cho mượn, cũng là hắn cam tâm tình nguyện đưa cho Thù nhi để báo ân, cho tới bây giờ hắn cũng không đến mức đang ở trước mặt chúng quân tiên giới lại lấy lại dù Già Thiên, để lại danh tiếng thất tín.

         “Bệ hạ.” Cổ Tấn ngẩng đầu, ánh mắt trầm ổn, “Mấy tháng trước, sau trận chiến của hai tộc, bệ hạ có thật là cùng Ưng Vương định ra thời gian mười năm ngưng chiến?”

            Nghe thấy lời Cổ Tấn, mọi người không khỏi sững sờ, vốn cho rằng tiên quân Cổ Tấn trẻ tuổi bộc trực, có lẽ sẽ vì tức giận mà lấy lại dù Già Thiên, như thế nào ngược lại hỏi chuyện ngưng chiến của hai tộc?

            Yến Sảng ở một bên cũng khẽ giật mình, có chút khó hiểu, nhìn về A Âm.

            A Âm đang nhìn Cổ Tấn như có điều suy nghĩ, với tính cách sư huynh của nàng, sẽ không lấy lại dù Già Thiên, huynh ấy là muốn…Chuyện mình làm sai, dù thế nào cũng muốn bản thân đền bù.

           “Đúng vậy, Yến Khâu đại bại, cùng tộc ta định ra mười năm ngưng chiến, trong vòng mười năm hai tộc không xâm phạm lẫn nhau, cũng không khai chiến.” Hoa Mặc gật đầu.

            Cổ Tấn khẽ gật đầu, mở miệng một cách nhẹ nhàng: “Bệ hạ, tiên tộc bất hoà làm tổn thương nhiều gia đình, Cổ Tấn cho rằng, thời hạn mười năm ngưng chiến chi bằng thành trăm năm. Trong trăm năm, hai tộc tạm ngừng chiến…” Hắn hơi hơi dừng lại, trước ánh mắt kinh ngạc của chúng tiên nhìn về hướng Lan Phong, “Thượng quân Lan Phong thấy đề nghị này như thế nào?”

            Mọi người giờ mới hiểu được dụng ý lời nói vừa rồi của Cổ Tấn. Hoa Thù đã luyện hóa dù Già Thiên, đột phá thượng quân đỉnh phong ở trong tầm tay, thậm chí còn có thể bước vào bán thần. Hiện nay Ưng Vương trọng thương, coi như là tu dưỡng mười năm cũng chưa chắc khôi phục được trạng thái đỉnh phong. Dù sao thì hai tộc cũng thù hận rất sâu, nếu mười năm sau đảo Bách Điểu có ý khơi mào chiến tranh, đến lúc đó Ưng tộc không có người nào là đối thủ của Hoa Thù, sợ có nguy cơ diệt tộc.

           Đây là mối thù hai tộc, ở Bắc Hải ngoại trừ tộc Khổng Tước và Ưng tộc, cũng chỉ có Bắc Hải Long Vương không màng thế sự, thì các tiên phái khác không tiện can dự vào tranh đấu của hai tộc. Lúc thật sự xảy ra chuyện, cũng không thể ra tay giúp đỡ.

            Trăm năm tu dưỡng, với bản lĩnh của Ưng Vương, chỉ cần dốc lòng tu luyện, vẫn có thể cùng Hoa Thù quyết tranh hơn thua. Tiên quân Cổ Tấn đây là đang bức Khổng Tước Vương lập ra ước hẹn trăm năm hòa bình, vì để Ưng tộc tranh thủ thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức.

            Không hổ là đồ đệ của thượng thần Đông Hoa, một trong tam tôn núi Đại Trạch, cho dù là đã làm sai, nhưng phần dũng khí và trí tuệ xoay chuyển càn khôn, người bình thường cũng khó đạt đến được.

          Lan Phong bị Cổ Tấn hỏi khẽ giật mình, quả thực có chút khó xử. Hắn vừa rồi đã ép Khổng Tước Vương mở ra động Vô Cực để cho Yến Sảng vào điều tra. Nếu như lại bảo Hoa Mặc định ra trăm năm ước hẹn, thì mặt mũi đảo Bách Điểu để đâu? Hắn vừa mới cùng Hoa Thù định ra hôn ước, về tình về lý, cũng không nên mở miệng. Nhưng hắn lại là người chấp chưởng Thiên Cung, vì an bình hai tộc, đề nghị của Cổ Tấn cũng không phải không được…

            Mà thôi, Thiên Đế đem tiên giới giao cho hắn, hắn cũng không thể phụ lòng tín nhiệm của Thiên Đế.

            Lan Phong đang muốn mở miệng, Hoa Mặc ở một bên không đợi hắn trả lời, đã nhìn về phía Cổ Tấn với thần sắc không ngờ.

            “Tiên quân Cổ Tấn, hai tộc ngưng khai chiến, là chuyện của tộc Khổng Tước và Ưng tộc, dù uy danh núi Đại Trạch cao tới đâu, thì cũng không nên quản chuyện ở Bắc Hải ta?”

          Cổ Tấn không dao động, chỉ hơi nhíu mày, lộ ra sự kinh ngạc vừa đúng lúc , “Bệ hạ, lúc đầu công chúa Hoa Thù vào núi Đại Trạch mượn dù Già Thiên, chưa từng nói với ta đây là chuyện riêng của hai tộc . . .”

            Cổ Tấn là con trai của Thượng Cổ, lại do hai lão yêu quái Thiên Khải và Phượng Nhiễm một tay nuôi lớn, tâm trí làm sao có thể đơn giản như thế. Lúc nghe Yến Sảng nói ra nguyên nhân thật sự hai tộc giao chiến, hắn liền biết mình bị người ta lợi dụng.

            Hắn vì tin lầm người bị lợi dụng thì cũng thôi đi, nhưng bây giờ bởi vì sự ngu xuẩn của hắn, Ưng tộc đã mất đi cơ hội đường đường chính chính thắng được chiến ước.Thần khí hộ sơn sư tôn để lại cũng bị Hoa Thù luyện hóa, mà ngay cả sơn môn không can dự vào tranh đấu tiên giới cũng thiếu chút vì hắn mà làm mất đi sơn quy vài vạn năm. Nếu như hắn đến lúc này lại vì một chút ân nghĩa cá nhân mà không nói lời nào, thì hắn làm sao xứng với sự bồi dưỡng trăm năm nay của sư tôn và sư huynh, uy tín và thể diện núi Đại Trạch để ở đâui?

            Nếu không phải thời cơ không đúng, sắc mặt cha con Khổng Tước Vương lại quá kém, đám tiên quân ngoài điện nhất định sẽ vì lời nói này của Cổ Tấn mà vỗ tay tán dương rồi!

           Đúng vậy, lúc trước đảo Bách Điểu ngươi bị Ưng tộc đuổi đánh lên núi Đại Trạch mượn thần khí, sao lúc đó không nói đây là chuyện riêng hai tộc, hôm nay luyện hóa xong thần khí thắng Ưng Vương liền la làng đây là chuyện nhà mình, làm người không được bất chính như vậy?

            Thấy thần sắc chúng tiên không đúng, sắc mặt Hoa Thù trắng nhợt, xấu hổ, giận dữ đan xen mà không thể cãi lại.

            Hoa Mặc thấy ái nữ bị ủy khuất, càng tức giận, hắn chắp tay sau lưng, ngăn Lan Phong đang muốn mở miệng dàn xếp, trầm mắt nhìn về Cổ Tấn, ” Tiên quân Cổ Tấn, nếu bổn vương không đồng ý thì sao?”

            Cổ Tấn không lên tiếng, một hồi lâu, hắn hướng về phía Hoa Mặc bước tới một bước, nếu nhìn kỹ, vị trí hắn đứng vừa vặn đem Yến Sảng và A Âm một mực bảo vệ sau lưng.

            Tay Cổ Tấn khẽ nâng, đầu ngón tay lượn ra một kiếm quyết đơn giản, kiếm Nguyên Thần phát ra tiếng kêu rồi lao ra khỏi vỏ, ở phía sau hắn vẽ ra kiếm ảnh sáng lạn, sau đó vững vàng đứng ở giữa Khổng Tước Vương và Cổ Tấn, tiên lực hùng hậu từ trên thân kiếm tuôn ra.

          “Nếu như bệ hạ không muốn lập ra ước hẹn trăm năm, thế thì mười năm sau, hễ đảo Bách Điểu và Ưng tộc có phân tranh, thì núi Đại Trạch ta đều sẽ vì Ưng tộc rút kiếm mà chiến.”

             Tiên bào Cổ Tấn tung bay theo gió, ánh mắt kiên định, giọng của hắn ở bên ngoài đại điện lặng ngắt như tờ vang dội uy lực, chấn động một đám tiên quân vẫn còn ngẩn ngơ.

            Yến Sảng ở sau lưng Cổ Tấn, ánh mắt lay động, đáy mắt lộ ra sự ấm áp. A Âm nói đúng, vị sư huynh này của nàng là người tốt, Hoa Thù kia của tộc Khổng Tước, thật sự không xứng.

            Về phần A Âm, nhìn thấy bóng lưng sư huynh nhà mình, thiếu chút nữa chảy hết nước miếng.

            Woa, A Tấn thật sự rất rất rất rất soái! A Âm sờ cằm, ý cười trong mắt muốn giấu cũng giấu không được, trong lòng mắng thầm: mối quan hệ của A Tấn và đảo Bách Điểu thành như vậy, chắc có lẽ huynh ấy không còn nhớ nhung Hoa Thù nữa đâu.

           A Cửu bên trong Túi Càn Khôn vào thời khắc nghe động tĩnh ngoài điện, tựa hồ cảm thấy sự sung sướng trong lòng A Âm, hắn bất mãn hừ hừ, lại bị A Âm gõ vách túi cảnh cáo.

            “Ngươi!” Sắc mặt Khổng Tước Vương càng thêm khó coi, nhưng lời nói của Cổ Tấn lại làm cho hắn thu lại tức giận, thần trí nổi giận cũng hơi thu lại.

            Hắn thật không ngờ tới Cổ Tấn sẽ vì Ưng tộc mà làm đến nước này, nhưng Cổ Tấn đại điện cho núi Đại Trạch, nếu như hắn kiên quyết không chịu lập ra ước hẹn trăm năm, vậy thì chẳng khác nào tự tay đem sức mạnh khổng lồ cùa núi Đại Trạch đẩy đến cho chiến hào Ưng tộc. Từ nay về sau, tộc Khổng Tước không còn tiếng nói ở Bắc Hải nữa. Mà thôi, nhịn nhục một chút thì có là gì, hắn nhiều năm như vậy cũng chịu đựng được, tương lai thời gian còn dài lắm.

          Hoa Mặc hít một hơi, rốt cuộc cũng hòa hoãn sắc mặt, hắn nhìn về kiếm Nguyên Thần trước người Cổ Tấn cố gắng tạo ra một tia hòa khí, “Hiền chất làm cái gì vậy, bổn vương vừa rồi nhất thời tức giận, chẳng qua nói vài lời đùa vui thôi. Đảo Bách Điểu vốn là vô tình khai chiến, mười năm cũng tốt, trăm năm cũng được, đối với bổn vương có cái gì khác nhau đâu. Chẳng qua bổn vương không quen việc người ngoài đến làm chủ đảo Bách Điểu ta, cũng tốt, tiên giới an bình tốt hơn hết thảy, bổn vương đồng ý với ngươi, trong vòng trăm năm, ở Bắc Hải tuyệt sẽ không có bất kỳ phân tranh nào. Thượng quân Lan Phong và  các vị tiên hữu ở đây, cũng có thể làm chứng cho bổn vương, lời hứa bổn vương đáng giá nghìn vàng, tuyệt không đổi ý!”

            Thấy Khổng Tước Vương xuống nước, Cổ Tấn vung tay lên, thu hồi kiếm Nguyên Thần, hướng Hoa Mặc ơi hơi chắp tay, hắn nhẹ nhàng cười cười, nói: “Bệ hạ chớ trách, Cổ Tấn còn trẻ, khó tránh khỏi nóng vội, vừa nãy đã đi quá giới hạn rồi.”

            Cho đến lúc này, nhìn thấy một màn vừa rồi , Hoa Thù đột nhiên nhớ tới thiếu niên tiên quân mười năm trước ở trên đảo Ngô Đồng chỉ dăm ba câu nói liền làm cho Tuyên Triệt sợ đến nhượng bộ lui binh.

          Hình dáng Cổ Tấn năm đó và thanh niên tiên quân mười năm sau chậm rãi hòa vào nhau, trong lòng nàng bỗng nhiên dâng lên sự bất an, lần đầu sinh ra một suy nghĩ vớ vẩn.

            Vì Lan Phong bỏ qua Cổ Tấn, kết quả có đáng giá hay không? Cái vị tam tôn trưởng lão chưa xuất thế ở núi  Đại Trạch này rốt cuộc còn có bộ mặt nào mà nàng không biết nữa.

            “Không sao, không sao, nói rồi cũng tốt.” Lan Phong ở một bên đi ra, thân thiện mà hòa hoãn bầu không khí. “Nếu như mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa, thọ yến chưa xong, mọi người trước hết vào điện ngồi vào vị trí đi. Công chúa Yến Sảng, ngày mai cô còn phải vào động Vô Cực, hôm nay ở lại trên đảo nghỉ ngơi đi.”

            Hoa Mặc thuận theo Lan Phong mà đưa ra cái bậc thang, cũng vuốt cằm nói: “Hiền chất, nữ quân A Âm gió sương mệt mỏi mà đến, hay là vào điện ngồi đi.”

            Nào biết Cổ tiểu béo thông minh, thủ lễ, đứng đắn, trên thực tế là người không chứa nổi nửa hạt cát trong mắt. Hắn hơi khom người về phía Khổng Tước Vương, “Bệ hạ, gia sư vừa mới phi thăng, chuyện trong sơn môn rất nhiều, hai vị sư huynh tại hạ đã lớn tuổi, có chút không quán xuyến hết được. Sư huynh Nhàn Trúc có dặn dò tại hạ lúc xuống núi là đưa thọ lễ xong thì sớm ngày trở về núi, Cổ Tấn xin cáo từ từ, không quấy rầy bệ hạ nữa.”

          Thấy Cổ Tấn muốn đi, chúng tiên cũng không bất ngờ, dù sao hai bên cũng vừa mới giương cung bạt kiếm, e là Khổng Tước Vương cũng chưa chắc muốn cùng tiên quân Cổ Tấn uống mấy chén thọ rượu.

            Trong mắt Hoa Mặc xẹt qua sự không vui, nhưng trên mặt vẫn ôn hòa như cũ, hắn khoát tay, nói: “Thì ra như thế, bổn vương sẽ không giữ hiền chất lại.”

            Cổ Tấn cũng không nhiều lời, xách cổ áo A Âm liền đi ra ngoài, nửa bước cũng không chần chờ, càng là từ đầu đến cuối cũng không có liếc Hoa Thù một cái. A Âm có được kết quả vừa lòng, rất vui mừng, nào đâu quản cách thức mà sư huynh nàng mang nàng đi có thể diện hay không.

            Yến Sảng lúc này cũng cực kỳ nhanh hướng về Khổng Tước Vương chắp tay, tiếp một câu, “Hoa Mặc bệ hạ, nhà chúng ta dù sao cũng cách không xa, ngày mai ta lại đến đảo cùng thượng quân Lan Phong trên quân tụ hợp là được, Yến Sảng cáo từ trước.”

            Nàng nói xong cùng theo Cổ Tấn và A Âm hướng ra ngoài đảo mà đi, công chúa Ưng tộc một thân chiến bào, không biết sao, dưới ánh nắng, lại mơ hồ có chút ý bảo vệ.

            Rất nhiều năm sau, các lão tiên quân tiên giới nhớ lại ngày này, đều nhịn không được mà cảm khái.

            Nguồn gốc dây dưa và bảo vệ nghìn năm kia, ân nghĩa và cố chấp, có lẽ, bắt đầu từ ngày hôm nay.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *