Thần Ẩn – Chương 52 || Tinh Linh

Ngài yên tâm, ta nhất định sẽ tìm được hung thủ giết chết Thường Thấm, đem Hồng Dịch và Thường Mi về Hồ Tộc

bach-thuoc-thuong-than-chuong3

Cổ Tấn và A Âm được thị vệ đảo Bách Điểu lặng lẽ dẫn ra ngoài đảo, sau lưng còn treo một cô công chúa Ưng tộc.

            A Âm thấy Cổ Tấn rất là trầm mặc, nghĩ đến hắn một lòng vì cầu hôn Hoa Thù mà đến, hôm nay Hoa Thù muốn gả cho Lan Phong, chắc hẳn trong nội tâm rất buồn. A Âm mấy lần muốn trêu chọc vài câu cho vui nhưng đều không nói ra miệng được, chỉ đành ngậm chặt miệng cẩn thận từng li từng tí đi theo phía sau hắn.

            Ra khỏi đảo Bách Điểu đảo, ba người Cổ Tấn đằng vân lên không, Túi Càn Khôn treo trên lưng A Âm liền giật giật.

            Cổ Tấn giống như có cảm giác, tiện tay gõ gõ lên Túi Càn Khôn, cảnh cáo nói: “Người đến chúc thọ đều là tiền bối tiên tộc, tiên lực cao thâm, chúng ta còn chưa ra khỏi không phận Bắc Hải, đừng náo loạn, làm bừa gây thêm phiền toái.”

            Xem ra Cổ Tấn biết rõ ràng, với bản lĩnh và tiên lực của A Âm, sẽ không thể một mình đi từ Bắc Hải đến đảo Bách Điểu, con hồ ly xúi quẩy kia chắc chác là cùng theo nàng chạy đến rồi.

           A Tấn thà rằng bỏ qua thể diện của Khổng Tước Vương, cũng phải vội vàng cáo từ rời khỏi đảo Bách Điểu, chẳng lẽ là bởi vì đoán ra A Cửu đi theo nàng cùng hạ sơn, sợ A Cửu đem phiền toái đến cho nàng?

            A Âm một đường cất giấu tâm tư suy đoán, lặng lẽ xem xét sắc mặt Cổ Tấn vô số lần, cuối cùng lúc sắp ra hải vực Bắc Hải  thì mở miệng.

            “A Tấn, huynh…”

            A Âm vừa mới nói mấy chữ, cuối trời dưới ánh sáng rực rỡ, một vị nữ quân xinh đẹp đang đứng, nhìn về phía bọn hắn. A Âm tự giác mà thu lại lời, mắt hơi hơi nheo lại, đáy mắt dấy lên một ngọn lửa.

          “Ơ, Tiên quân Cổ Tấn, có người đang chờ huynh, huynh còn không mau qua.” Yến Sảng ở phía sau hai người nhìn thấy vị nữ quân kia, nhếch miệng cười cười, hướng A Âm bĩu môi, nhìn có chút hả hê.

            Cách đó không xa, Hoa Thù một thân váy trắng, không trang điểm, lại có cảm giác xuất trần không chút bụi trần. Nàng nhìn về Cổ Tấn, bước trên mây mà đến.

            Thực đừng nói, công chúa Khổng Tước quả thực có chút xinh đẹp, A Âm biết nguy cơ, vội vàng quay đầu nhìn về Cổ Tấn. Nhưng nàng nhớ lại sự yêu thích của Cổ Tấn đối với Hoa Thù trên núi Đại Trạch lúc trước, nếu như tên ngốc này lại mềm lòng…

            Cầu thân không thành, lại không có giao tình tốt với Khổng Tước Vương, làm gì có chuyện tốt gì. Trong nội tâm A Âm vừa nói thầm “Ngàn vạn đừng đi qua đây, ngàn vạn đừng đi qua đây”, vừa trơ mắt nhìn Cổ Tấn đi về phía Hoa Thù.

           Miệng bĩu môi, ngồi xếp bằng trên đám mây mà giận cá chém thớt, lười quản kẻ lỗ mãng kia.

            Cổ Tấn tuy đi về hướng Hoa Thù, nhưng động tác nhỏ của A Âm bị hắn nhìn thấy rõ, khóe miệng của hắn nhếch lên một cái, trong mắt dâng lên sự vui sướng ẩn giấu.

            Cứ như vậy trong nháy mắt, Hoa Thù đã đến gần trước mắt.

            “Công chúa.” Cổ Tấn hơi hơi đưa tay về hướng Hoa Thù, khách khí mà xa cách.

          Ánh mắt Hoa Thù buồn bã, “Xem ra huynh không muốn gặp ta, huynh đôi với ta có ân, ta cũng nên tới đưa tiễn.” Nàng dừng một chút, giải thích: “A Tấn, lúc đầu ở núi Đại Trạch, ta cũng không phải là cố ý lừa gạt. Năm đó, phụ vương ta bị thương dưới tay Ưng Vương, từ đó không thể lại tiên lực, hai vị ca ca căn cơ ngu dốt, ta quả thực không có sức chống đỡ thêm cho đảo Bách Điểu, nên mới nhờ huynh. . .”

            “Điện hạ.” Cổ Tấn cắt ngang lời Hoa Thù, khe khẽ thở dài, “Mặc dù ta mến mộ điện hạ, nhưng cũng không phải ngu xuẩn. Có những lời nói một lần thì được, lại nói thêm lần nữa thì quá rồi.”

            Cách đó không xa A Âm nghe thấy lời này, lỗ tai vội vàng dựng thẳng lên, không tự chủ được mà nhích về hướng Cổ Tấn và Hoa Thù.

            Hoa Thù biến sắc, “A Tấn!”

            Cổ Tấn nhìn về phía nàng, mắt ánh  đường đường chính chính, “Ưng tộc chỉ là vì vào động Vô Cực điều tra tộc nhân mất tích, vốn cũng không phải là vì cướp đoạt Động thiên phúc địa của đảo Bách Điểu. Mặc dù lú đầu điện hạ thua trong tay Ưng Vương, nhưng thế thì thế nào? Đối với đảo Bách Điểu vốn cũng không có nửa phần nguy hại.”

            “Nếu như ta thua, tất cả tiên giới đều cho là đảo Bách Điểu ta mềm yếu mà bắt nạt, sau này há chẳng phải là ai cũng có thể giẫm đạp lên!” Giọng Hoa Thù khẽ nâng, ánh mắt dâng lên sự  kiêu ngạo.

            “Cho nên, vì chiến thắng, vì để đảo Bách Điểu có thể kiêu ngạo ở Bắc Hải, vì để có đầy đủ thân phận và danh tiếng đường đường chính chính mà gả cho người chấp chưởng Thiên Cung, mà điện hã liền đem tấm lòng tương trợ của ta giẫm dưới chân sao, cố ý luyện hóa dù Già Thiên?”

            Ánh mắt Hoa Thù lộ ra sự kinh hoảng, xấu hổ và giận dữ, “Ta không có cố ý luyện hóa, nếu không phải cùng Ưng Vương giao chiến nguy nan sớm tối, ta làm sao mà luyện hóa dù của huynh!”

             Cổ Tấn nhắm mắt, lúc mở ra, trong mắt đã không còn một chút ôn nhu, “Dù Già Thiên là Bán thần khí của sư tôn ta. Lúc trước ta đã cùng dù Già Thiên nhỏ máu nhận chủ. Cho dù là bán thần khí nhưng muốn luyện hóa nó, cũng không phải nửa tháng là có thể làm được. Hoa Thù, trong thời gian giao chiến với Ưng Vương, cô căn bản không có khả năng luyện hóa dù Già Thiên. Ta vào đảo ba ngày, cô vốn dĩ có vô số cơ hội tới gặp ta, khi đó chỉ cần cô mở miệng, xem xét phần ân tình năm đó trên đảo Ngô Đồng  của cô đối với ta, ta nhất định tặng dù Già Thiên cho cô. Nhưng cô lại phái người cố ý dẫn ta vào Tịnh Thù Các. . .”

        Hắn nhìn Hoa Thù, ánh mắt trong sáng mà cơ trí, “Ngọc Hỏa Hoàng chưa bao giờ rời người ta, ngày đó trong hoa viên từng có một thị nữ không cẩn thận đụng phải ta, đúng lúc đó cô ta cố ý lấy đi ngọc Hỏa Hoàng, sau đó ném vào con đường dẫn tới Tịnh Thù Các. Mà cô đang ở Tịnh Thù Các nói với thượng quân Lan Phong những lời kia, vốn dĩ là nói cho ta nghe, không phải sao?”

            Hoa Thù á khẩu không trả lời được, nàng vốn tưởng rằng Cổ Tấn là vì nàng lúc đầu ở núi Đại Trạch lừa gạt mới tức giận mà rời đi, vốn định tiễn Cổ Tấn một chuyến, nói chút lời mềm mỏng để vãn hồi  tình nghĩa giữa đảo Bách Điểu và núi Đại Trạch, lại không nghĩ tới Cổ Tấn đã sớm phát hiện tất cả sắp xếp của nàng.

            Hoa Thù nhất thời nổi giận, “Nếu như toàn bộ chuyện huynh đã biết, thế thì vì sao trước mặt chúng tiên hoàn toàn nguyện ý đem dù Già Thiên tặng cho ta, vì sao không vạch trần lời nói dối của ta?”

            “Bởi vì mặc dù tất cả lời cô nói đều là nói dối, nhưng có một câu nói thật .” Cổ Tấn chậm rãi mở miệng: “Tiên lực Khổng Tước Vương bị tổn thương, hai vị huynh trưởng cô tiên căn yếu ớt, cô là một nữ quân, chèo chống cả đảo Bách Điểu, quả thực không dễ.”

          Hắn chậm rãi nói, nhưng một câu nói thật lòng, lại làm cho Hoa Thù ngây ngẩn cả người. Bờ môi Hoa Thù giật giật, lại có chút run rẩy.

            “Ta không cưỡng ép thu hồi dù Già Thiên, không phải bởi vì ban đầu ở đảo Ngô Đồng cô đối với ta có ân, mà là vì những lời này của cô cũng không có gạt ta. Điện hạ, vì có quen biết, lúc trước cô tương trợ bảo vệ, Cổ Tấn vẫn khắc sâu trong lòng, nhưng đường điện hạ đi, Cổ Tấn chỉ có thể giúp đi đến đây.”

            Hắn hướng Hoa Thù khẽ khom người, đặc biệt thản nhiên: “Cổ Tấn chúc điện hạ và thượng quân Lan Phong cầm sắt hòa minh. tương lai tiên lộ dài lâu, tam giới rộng mở, Cổ Tấn chỉ mong không cùng điện hạ tiếp tục gặp mặt, điện hạ bảo trọng.”

            Cổ Tấn nói xong, bay trở lên đám mây của A Âm và Yến Sảng, xoa xoa đầu A Âm, tiên bào tung bay, đằng vân bay đi.

            Hoa Thù đứng nguyên tại chỗ, thần tình phức tạp, hồi lâu, nàng thở dài một tiếng, một thân một mình trở về đảo Bách Điểu.

            Bên ngoài Bắc Hải, phía trên đám mây.

           A Âm ngồi xếp bằng nhìn bóng lưng Cổ Tấn, rõ ràng là còn chưa lấy lại tinh thần sau những lời nói hoa mỹ và cực kỳ hợp lý vừa rồi.

            Tiên quân tay áo bồng bềnh xoay người lại, ngồi ngang hàng với nữ quân đang ngơ ngác.

            “Hài lòng chưa?”

            A Âm liên tục gật đầu, cười đến mắt híp lại thành một đường thẳng.

            “Một mình chạy xa như vậy, có sợ không?”

            “Không sợ, không sợ, cũng không thấy là ai đã dạy muội, bản lĩnh lớn như vậy à.”

          “A?” Cổ Tấn nhíu mày nguy hiểm , “Sau này còn chạy lung tung nữa không?”

            “Không chạy nữa, không chạy nữa, sau này chỉ cần cùng đi với sư huynh, không bao giờ chạy lung tung nữa !”

            A Âm lôi kéo ống tay áo Cổ Tấn, dùng hết sức giả vờ đáng thương.

            Cổ Tấn nhìn bộ dạng vừa vui mừng vừa chột dạ này của nàng, rốt cuộc cũng cười phá lên, vỗ vỗ đầu nàng, “Được rồi, đứng lên đi, khó có được một chuyến ra ngoài, ta dẫn muội đi một nơi.”

            Yến Sảng đứng một bên trợn mắt há hốc mồm mà nhìn hai người sư huynh muội ân ái không biết xấu hổ, yên lặng liếc mắt, rốt cuộc nhịn không được mà lên tiếng cắt ngang.

            Khó mà có được đấy, cái vị trong Túi Càn Khôn kia và nàng đứng ở cùng một trận chiến tuyến, đều đồng thanh khịt mũi khinh thường.

            Trên đảo Bách Điểu, yến hội sớm kết thúc, tiên nhân các phái đã rời đi.

            Hoa Mặc đang ở trong thư phòng chờ Hoa Thù, thấy nàng buồn bã trở về, nhíu mày hỏi: “Cổ Tấn chẳng lẽ không chịu dàn xếp ổn thỏa? Vẫn là cố ý trở mặt với đảo Bách Điểu ta ?”

            Hoa thù lắc đầu, “Phụ vương, mặc dù Cổ Tấn bướng bỉnh, nhưng còn không đến mức vì nhất thời tức giận mà làm cho núi Đại Trạch đối địch với chúng ta.” Nàng nhớ tới tiên quân áo trắng lúc rời đi thản nhiên và bình tĩnh, “Chuyện dù Già Thiên, huynh ấy cũng sẽ không truy cứu nữa.”

            “Vậy thì tốt rồi, xem ra hắn còn nhớ tới phần tình cảm đối với con.” Khổng Tước Vương hòa hoãn tình thần, dặn dò: “Thù nhi, thực lực núi Đại Trạch hùng hậu, chúng ta không thể đắc tội, sau này nếu như có cơ hội con vẫn cần cùng Cổ Tấn qua lại, ít nhất không thể để cho núi Đại Trạch đứng về phía Ưng tộc kia.”

           Nghĩ đến mình sắp phải gả làm vợ người, Hoa Thù nhướng mày, nhưng thấy thần tình Khổng Tước Vương lo lắng, chỉ đành gật gật đầu, nói: “Con gái biết rồi. Phụ vương, người sớm nghỉ ngơi đi, ngày mai Lan Phong và Yến Sảng vào động Vô Cực, con dẫn bọn họ đi là được.”

            “Không cần.” Mắt Khổng Tước Vương trầm xuống, vẫy vẫy tay, “Yến Khâu nói Nhị trưởng lão bọn họ mất tích ở gần động Vô Cực, vẫn là  lời nói một phía của bọn hắn, Ưng tộc nhất định phải vào động Vô Cực điều tra, cũng không biết có tâm tư gì, ngày mai ta cùng bọn hắn vào động.”

            Thấy sắc mặt Khổng Tước Vương trịnh trọng, Hoa Thù hơi sững sờ.

            Nhìn thấy thần sắc của Hoa Thù, Hoa Mặc cười nói: “Ba tháng sau chính là ngày đại hôn của con, con chuẩn bị cho tốt đi, làm một tân nương không lo lắng mọi chuyện, chuyện khác đã có phụ vương lo.” Hắn vỗ vỗ bàn tay Hoa Thù, có chút cảm khái, “Phụ vương vô dụng, những năm này làm khó con rồi.”

            Trong lòng Hoa Thù dâng lên sự ấm áp, nhẹ gật đầu, nhu thuận lui ra ngoài.

            Nghe thấy tiếng bước chân của Hoa Thù ở ngoài hành lang đi xa dần, ánh mắt Khổng Tước Vương tối sầm lại, liếc qua một bóng đen.

            Cùng lúc đó, Sâm Vũ mang theo yêu đan của Thường Thấm trở về Hồ tộc.

            Nào biết trong tộc Yêu Hồ cũng đang rối loạn, hai ngày trước đại trưởng lão Hồ tộc Thường Mi mất tích  trong tộc. Sống không thấy người, chết không thấy xác, Trong phòng chỉ lưu lại một tia hắc khí nồng đậm, cũng không có bất kỳ dấu vết đánh nhau nào, mà sự xuất hiện của Sâm Vũ càng phủ lên Hồ tộc một bóng đen dày đặc.

            Yêu đan rời cơ thể, cho dù là yêu tộc tu luyện thành thần, cũng khó có khả năng sống sót.

            Là tộc trưởng  Hồ tộc, cái chết của Thường Thấm Cửu Vĩ Yêu Hồ so với Đại trưởng lão Hồ tộc mất tích nghiêm trọng hơn nhiều, mà Hồ tộc từ trước đến nay thông minh, xảo quyệt đã ngửi thấy mùi âm mưu từ hai chuyện này, ngay cả việc Sâm Vũ mang yêu đan Thường Thấm về cũng đều cảnh giác.

            Vẫn là Nhị trưởng lão Hồ tộc là Thường Vận xóa bỏ hiềm nghị của mọi người, để cho Sâm Vũ mang nội đan Thường Thấm đi hồ Tĩnh U. Mặc dù Thường Thấm đã chết, nhưng nội đan của nàng có Ngô Tịch che chở, dù sao cũng không đến mức tiêu tan. Nếu như Sâm Vũ là người hại chết Thường Thấm thì đã sớm luyện hóa nội đan Thường Thấm rồi, cần gì phải ngàn dặm xa xôi trở về Hồ tộc chịu sự nghi ngờ của mọi người..

          Chờ sắp xếp xong chuyện Hồ tộc, Thường Vận tiễn Sâm Vũ đến sơn môn.

            “Lúc Thường Thấm rời khỏi núi Tĩnh U, không có nói cho ngài biết nàng muốn đi đâu sao?” Giọng Sâm Vũ nặng nề.

            Thường Vận lắc đầu, “Mấy ngày trước tộc trưởng bận rộn chuyện ấu Hồ lột xác, chỉ từng nói qua mấy câu với Thường Mi, ta đoán Thường Mi cũng là bởi vì biết rõ tộc trưởng đi đâu, mới gặp chuyện bất trắc giống tộc trưởng. Điện hạ, hiện tại lòng người tộc ta đang hoang mang, ta sẽ cùng mấy vị trưởng lão khác thanh trừng trong tộc, sau đó khởi động trận pháp hộ sơn bên ngoài núi Tĩnh U niêm phong núi, cho đến khi tìm được thiếu chủ tộc của ta mới thôi. Tộc của ta sẽ không truyền tin tức tộc trưởng đã chết ra bên ngoài. Xin điện hạ đem tình hình thực tế tộc của ta nói cho Sâm Hồng bệ hạ biết, Hồ tộc không tiện vì bệ hạ dốc sức trước khi tân vương ra đời  .”

            Trăm năm này Hồ Tộc đã nhảy vọt thành đại tộc đứng đầu Yêu giới, nhất định gây thù oán rất nhiều. Tuy rằng đã mất đi tộc trưởng Thường Thấm, nhưng thực lực vẫn còn. Chính là bởi vì như thế, trước khi người thừa kế Hồng Dịch quay về Hồ Tộc mới muốn bảo tồn thực lực, để sau khi tân vương kế vị, Hồ Tộc vẫn có thể là tộc đứng đầu Yêu giới.

          Cái này là đạo lý sinh tồn xưa nay của tộc Cửu Vĩ Yêu Hồ, co được giãn được, cực kỳ trí tuệ

            Sâm Vũ đã hiểu, nhẹ gật đầu, “Phương hướng của Hồng Dịch các người cũng không biết sao?”

            Thường Vận lắc đầu, có chút thương cảm, “Năm đó sau khi lão tộc trưởng và phu nhân tử chiến, thiếu tộc trưởng vẫn không chịu tha thứ cho tộc trưởng. Những năm này bất luận tộc trưởng nỗ lực như thế nào, ngài ấy cũng không nói với tộc trưởng câu nào. Ngoại trừ lễ bái hàng năm của lão tộc trưởng, thì cô cháu bọn họ cũng không có gặp mặt. Ba năm trước đây thiếu tộc trưởng mất tích, liền không có trở lại nữa.”

            Sắc mặt Sâm Vũ trắng nhợt, môi mấp máy, “Là lỗi của ta.”

            Năm đó nếu không phải hắn khăng khăng giữ Thường Thấm ở lại Tam Trọng Thiên thì có lẽ lão Hồ Vương có được sự tương trợ của Thường Thấm, sẽ không chết thảm ở sa trường, Hồng Dịch cũng sẽ không oán giận Thường Thấm đến nay.

           Mãi cho tới bây giờ, hai cô cháu sinh tử cách xa, khúc mắc cũng chưa được cởi bỏ.

            “Nhưng mà. . .” Thường Vận đột nhiên nghĩ tới một chuyện, nhưng sắc mặt có chút chần chờ.

            “Thường Vận, có phải ngài nhớ ra chuyện gì đó không?”

            Thường Vận hơi hơi chần chờ, nhưng mà mở miệng nói: “Điện hạ, có một việc quả thật có chút kỳ quặc, ba ngày trước khi tộc trưởng rời khỏi, từng có tiên nhân bí mật bái phỏng núi Tĩnh U.”

            “Tiên nhân?” Sâm Vũ cả kinh, nhớ tới nơi Thường Thấm gặp chuyện không may có lưu lại ma khí, lập tức nhíu mày, “Có từng nhìn ra là người nào của tiên giới không?”

            Thường Vận lắc đầu, “Người nọ ẩn thân che mặt mà đến, được tộc trưởng trực tiếp mời vào nội điện. Ngày ấy cũng là ngày Thường Mi ở bên hầu hạ, những người khác đều không biết lai lịch và hình dáng của tiên nhân kia.”

            Thấy Sâm Vũ  nhíu mày chặt hơn, Thường Vận lại nói: “Nhưng mà ta nhìn ra được, thực lực người nọ ít nhất là thượng quân đỉnh phong, tiên lực chỉ e rằng so với tộc trưởng hơi thấp hơn một chút thôi.”

            Tiên nhân tuy nhiều, nhưng tiên quân thượng quân đỉnh phong lại không nhiều. Sâm Vũ cuối cùng có được một tia manh mối, nhưng lại cảm thấy càng thêm phức tạp và bí ẩn.

            Tiên tộc, Ma tộc, Yêu tộc. . . Rút cuộc là âm mưu gì, có thể cuốn ba tộc vào trong đó.

            “Ngài yên tâm, ta nhất định sẽ tìm được hung thủ giết chết Thường Thấm, đem Hồng Dịch và Thường Mi về Hồ Tộc.” Sâm Vũ nhìn về hướng hồ Tĩnh U, từng câu từng chữ mà nói: “Những chuyện nàng chưa làm xong, ta sẽ vì nàng mà làm được.”

            Tay của hắn lướt nhẹ lên kích Nhật Nguyệt, ngầm như lời hứa hẹn không lời, như thế sau đó xoay người ngự không mà đi, để lại một hình bóng tiêu điều nhưng kiên định.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *