Một người có thể mang Thủy ngưng thú đi từ trong tay Bích Tỉ tặng cho con trai mình làm sủng vật, rốt cuộc là có thân phận gì

Nguồn: Pngtree
“Không được bị thương nữa, bất kể là lúc nào, vì ai, cũng không được bị thương nữa.”
Đường phố Trường An huyên náo, sầm uất, người đến người đi, A Âm chỉ nghe được những lời này.
Thân ảnh thanh niên in khắc vào đồng tử đen như mực của A Âm, nàng cười rạng rỡ, gật đầu, “Ừ! ta nhất định không bị thương nữa, chăm sóc thật tốt bản thân.”
Đúng vào lúc này, tiếng chuông cổ xưa ở đỉnh cổng thành gõ vang, pháo hoa ngũ sắc nở rộ trên không trung, tuyệt đẹp và bắt mắt.
A Âm nhìn thấy hiếu kỳ, hướng về nơi pháo hoa nở rộ mà chỉ, “Woa, A Tấn, thật là đẹp, cái này là pháo hoa nhân gian à?”
Nhìn thấy nụ cười A Âm, Cổ Tấn mãnh mẽ nắm lấy tay của thiếu nữ, đầu hơi thấp, “Đi, ta dẫn muội đi xem.”
A Âm khẽ giật mình, còn chưa lấy lại tinh thần, đã bị Cổ Tấn kéo đi về phía bờ sông đông đúc người.
Vừa vào Trường An, A Cửu liền đâm đầu đi về Đông Thành, tìm gần nửa canh giờ đều không tìm được bóng dáng A Âm và Cổ Tấn.
Yến Sảng theo sát phía sau hắn, mặt mày cười hớn hở: “Này, hồ ly ngốc, tiên quân Cổ Tấn so với ngươi thông minh hơn nhiều, huynh ấy nói sẽ đến Đông Thành rõ ràng là lừa gạt ngươi, ngươi còn mong tìm A Âm.”
A Cửu liếc ngang Yến Sảng , “Lão tử tình nguyện, mắc mớ gì tới ngươi.”
“Lời nói thô bỉ, hồ ly thối, cha mẹ ngưởi dạy ngươi nói vậy đó à!”
Bước chân A Cửu đột ngột dừng lại, đáy mắt hiện lên một vòng tơ máu, ánh mắt nhìn về phía Yến Sảng băng lãnh.
Yến Sảng trực giác mình nói sai, nhưng phóng túng, tùy ý đã quen, không vác mặt đến xin lỗi, chờ lúc ngẩng đầu lên, A Cửu đã một mình dọc theo con đường đi xa.
Trong lòng nàng quýnh lên, đang muốn tiến lên, ánh mắt bị một vật bên đường câu lấy
A Cửu dù sao cũng là thiếu chủ Hồ Tộc, sẽ không thực sự tức giận một nữ quân, trong lòng của hắn hiểu rõ tính Yến Sảng nhanh mồm nhanh miệng mà thôi. Rời đi một hồi lâu không nghe thấy tiếng om sòm của Yến Sảng, không khỏi có chút bận tâm mà quay trở lại, thấy xa xa Yến Sảng đang đứng trước quầy bán bánh ngọt không nhúc nhích.
Đúng là con chim Ưng trong núi chưa thấy qua sự đời, một chút bánh ngọt đã thèm đên nỗi không đi được.
A Cửu không cam lòng đi tới, chọc chọc vai Yến Sảng, “Muốn ăn?”
Yến Sảng hiếm có được lúc không cùng hắn tranh cãi, thật thà gật đầu.
A Cửu giễu cợt nàng: “Ồ, công chúa tiên tộc các ngươi có thứ tốt gì mà chưa từng ăn, ngay cả bành hoa quế nhân gian cũng thấy mới lạ sao?”
Yến Sảng nhìn về hướng quầy bánh ngọt có mùi hương thơm bánh hoa quế xọc vào mũi, tâm tình có chút sa sút, “Khi còn bé, mẹ ta thường xuyên làm cho ta, đã rất nhiều năm ta chưa được ăn rồi.”
A Cửu nghi hoặc, “Sao? Ngươi trưởng thành rồi mẹ ngươi không làm cho ngươi nữa hả? Ăn không được thì ăn không được thôi, sao giống con nít còn hôi sữa vậy.”
Yến Sảng lắc đầu, giọng có chút thấp, “Lúc ta mấy trăm tuổi, mẹ ta ở Bắc Hải vì bảo hộ tộc nhân, chiến đấu với quái vật bị trọng thương, cha ta không cứu kịp bà, không bao lâu thì mẹ ta đã qua đời.”
A Cửu sững sờ, liếm liếm bờ môi, có chút bối rối.
Lão tử thật là, không quay lại xen vào việc của người khác thì tốt rồi, giờ nói sai, làm sao sửa đây?
Hỏa hồ ly giọng hối hận, nhưng không một chút chần chờ mà cởi chuỗi tràng hạt trên tay xuống ném lên quầy bánh nhỏ, “Chủ quán, đổi cho ngươi một hộp bánh hoa quế.”
Vẻ mặt Yến Sảng tràn đầy kinh ngạc nhìn về hướng A Cửu, A Cửu hừ một tiếng, vẻ mặt kiêu ngạo, “Không cần cám ơn ta, không có gì tiếc, cái đồ này là lúc sinh thời cô của ta tặng cho ta, mang theo cũng vướng víu.”
Chủ tiệm đã sớm nhìn thấy hai tiểu hậu sinh với bộ dáng tuấn tú này, đang định cầm chuỗi tràng hạt lên, lại bị Yến Sảng lấy trước một bước.
Yến Sảng cầm lấy tràng hạt hít hà, chậc chậc hai tiếng, “Thật là phá gia chi tử, có thể à Hồ Ly, chuỗi tràng hạt này là cây Đàn Hương vạn năm biến thành, đeo trên người có thể kháng cự được một kích của thượng quân tiên giới, cô cô nhà người rất thương ngươi đó nha!”
A Cửu không nhúc nhích, vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, “Lấy lại làm gì, bổn quân vất vả lắm mới ban phát từ bi làm việc thiện, nếu như mua cho ngươi thì ngươi cứ lấy.”
Yến Sảng nhìn A Cửu như một tên đại gia hay ra vẻ , “Ta lúc nào nói ta không mua nổi.” Nàng móc một miếng vàng lá trong tay áo ra ném vào ngực chủ tiệm, “Chủ tiệm, không cần thối lại!”
Chủ quán vội vàng đón lấy, đặt ở răng cắn một cái, thấy là vàng thật, cười đến nỗi mắt híp lại, “Ôi, ôi, tốt, đa tạ tiểu thư!”
Yến Sảng ném xong vàng lá, cầm lên một hộp bánh hoa quế, đặt tràng hạt vào trong tay A Cửu đang trợn mắt há hốc mồm, thần tình khó có được một chút nghiêm túc “Trưởng giả ban thưởng, không thể từ. Lấy lại đi hồ ly, đừng giống ta, khi còn nhỏ ghét bỏ bánh hoa quế mẹ ta làm chưa đủ ngọt, đợi đến lúc ta muốn ăn, lại không có ai làm cho ta ăn.”
A Cửu khẽ giật mình, thu lại nét mặt khinh thường, nhìn chuỗi tràng hạt trên tay không có lên tiếng.
Đúng vào lúc này, pháo hoa ngũ sắc ở thành Trường An bắn lên sáng chói, nàng nhìn về hướng pháo hoa được bắn lên, “Đi thôi, bọn họ nhất định là đi xem pháo hoa ở bờ sông rồi, chúng ta cũng đi, cùng ăn bánh hoa quế.”
Yến Sảng nói xong, ôm bánh hoa quế đi về hướng đám đông.
A Cửu nhìn bóng lưng của công chúa Ưng tộc, đột nhiên nghĩ, hóa ra tiên tộc cũng không hoàn toàn là những tên khốn đáng ghét. Khó trách bất kể hắn chán ghét nhiều như thế nào, người kia cũng nguyện ý cùng Thiên Đế làm bằng hữu nhiều năm như vậy.
Chờ dưỡng nội đan xong, quay về đi thăm bà ấy một chút, bọn họ mấy trăm năm không có nói chuyện với nhau rồi. Lần tế tự này của phụ vương, cùng nhau uống chén rượu, dù sao thì, bà ấy là người thân còn lại duy nhất của hắn.
A Cửu nghĩ như vậy, khóe miệng nở ra một nụ cười thoải mái. Hắn đuổi kịp bước chân Yến Sảng, cùng đi về hướng pháo hoa.
Đêm hôm đó, cả bốn người bằng hữu ồn ào cùng nhau xem pháo hoa, cùng ăn bánh hoa quế, cùng uống rượu.
Cảnh đêm phồn hoa của thành Trường An sau lưng hai đôi trẻ, đã trở thành hồi ức vĩnh hằng và quý giá.
Lúc tia nắng ban mai chiếu sáng, Yến Sảng bái biệt bọn hắn đi về hướng đảo Bách Điểu, cùng Lan Phong vào động Vô Cực tra xét chân tướng việc tộc nhân mất tích. Mà trước khi Cổ Tấn quay về núi Đại Trạch, rốt cuộc cũng quyết định tự mình đi đến nơi cuối cùng cất giấu hồn phách Phượng Ẩn- cung Chung Linh của quân chủ Quỷ giới tên Ngao Ca.
Yêu lực của A Cửu hồi phục cũng khá, hắn không muốn quay về núi Đại Trạch tu dưỡng, Cổ Tấn đành phải mang theo đứa con ghẻ không bỏ rơi được này.
Quỷ giới ở phía dưới Nhân giới, ở trong lòng đất vô cực, không thuộc quản lý của Tiên Yêu. Hễ vào Quỷ giới, thì trở thành một hồn phách, chỉ có Quỷ vương Ngao Ca làm chủ. Ngao Ca là do chân thần Thượng Cổ tự mình lựa chọn, đế quân hai tộc Tiên Yêu đều muốn giao hảo với Ngao Ca, không biết làm sao hắn rất thần bí, cũng không xen vào tranh đấu hai tộc, cũng không thiên vị cho giới nào, không có bất cứ giao tình nào với đế quân lưỡng giới.
Nhưng luôn có ngoại lệ, trước khi Đông Hoa phi thăng đã để lại cho Cổ Tấn một phong hàm, chắc hẳn vị thượng thần Đông Hoa cao tuổi nhất Tam Giới biết Quỷ Vương.
Phía dưới long mạch cách ngoài thành Trường An không xa, thượng quân Bích Tỉ ở tháp Trấn Quỷ canh giữ Trấn Địa Cung, chính là cửa vào Quỷ giới.
Địa cung nguy nga ẩn giấu ở chỗ sâu nhất dưới long mạch, tháp cao xanh biếc đứng sừng sững ở giữa nội cung, phạn văn thượng cổ khắc ở trên,trang nghiêm, hùng vĩ, vầng sáng màu xanh nhạt chiếu sáng cả địa cung, hóa thành vầng sáng rất tròn, áp chế tiếng gào thét trong lòng đất của ma quỷ ở trong đó. Mà ở sau cửa đá của tháp Trấn Hồn, chính là cửa lớn Quỷ giới.
Ba người đi vào, A Cửu và A Âm đang muốn dạo quanh tháp Trấn Hồn, lại bị Cổ Tấn giữ chặt.
“Chờ một chút.” Cổ Tấn hướng về hư không tháp Trấn Hồn chắp tay, cất cao giọng nói: “Cổ Tấn đồ đệ thượng thần Đông Hoa núi Đại Trạch, bái kiến thượng quân Bích Tỉ.”
” Đồ Đệ Đông Hoa? Ngươi tới địa cung có chuyện gì?” Bích Tỉ mở mắt lên, thần tình hơi hơi hòa hoãn.
“Trên quân, Cổ Tấn muốn vào Quỷ giới cầu kiến Quỷ Vương, kính xin thượng quân chấp thuận.”
“Quỷ Vương từng có lệnh, trọng địa Quỷ giới, hai tộc Tiên Yêu không được tùy tiện vào, sư phụ ngươi không nói với ngươi sao?”
“Cổ Tấn lần này đến đây, đúng là tuân sư mệnh làm.” Thấy Bích Tỉ không nhúc nhích, Cổ Tấn sờ lên mũi, đành phải đã mang kẻ dở hơi vô pháp vô thiên kia ra , “Thượng quân Bích Tỉ, Bích Ba nhờ ta hỏi ngài một câu.”
Thượng quân Bích Tỉ sững sờ, lúc này mới mở mắt ra nhìn Cổ Tấn, “Ngươi biết Bích Ba?”
Hơn ba trăm năm trước, nghe nói Bích Ba đi theo chân thần Thượng Cổ, nhận tiểu thần quân làm chủ, liền không có trở lại. Nhờ phúc của vị tiểu thần quân kia, hắn mới có được cuộc sống an ổn, thoải mái ba trăm năm. nếu không sớm đã bị mấy con quỷ phá phách nhổ sạch lông rồi Chẳng lẽ. . . Cổ Tấn này là? Không đúng, tiên quân này một thân tiên khí, nhưng vị tiểu thần quân trong truyền thuyết kia rõ ràng nắm giữ rất nhiều sức mạnh hỗn độn.
Không chờ Bích Tỉ suy đoán, giọng Cổ Tấn đã vang lên: “Mẫu thân sợ ta khi còn nhỏ không có bạn chơi, liền dẫn Bích Ba về chơi với ta, lại nói còn phải đa tạ nghĩa hào hiệp năm đó của thượng quân, nếu không Bích Ba cũng sẽ không ở bên cạnh ta.”
Lời này quá rõ ràng, râu bạc của thượng quân Bích Tỉ run lên, rốt cuộc cũng biết thân phận vị tiên quân áo trắng trước mặt, hắn đang muốn mở miệng đồng ý, giọng Cổ Tấn lại vang lên.
“Lão thượng quân, trước đó vài ngày ta đã gặp Bích Ba, nó còn nói đã nhiều ngày không trở về, rất là nhớ người, chờ ít ngày nữa nó sẽ trở về địa cung, làm người hầu hạ người.”
“Không cần đâu, ngươi nói cho nó biết, gân cốt ta rất tốt, ăn ngon ngủ ngon, để nó ở núi Tử Nguyệt bao lâu tùy thích, theo Yêu Long phi thăng cũng được, quay về bên cạnh lão già này trông giữ quỷ môn có cái gì tốt đâu!” Thượng quân Bích Tỉ nói liên hồi như đạn bắn xong, vội vàng hướng sau lưng quơ quơ, “Các ngươi đi đi, Quỷ giới ở sau cánh cửa đá, đi đi đi đi!”
Tuy rằng trong miệng nói không muốn Bích Ba quay về địa cung, nhưng lại hiểu rõ tình hình gần đây của Bích Ba, vị thượng quân Bích Tỉ này cũng là một chủ nhân miệng cứng lòng mềm.
Cổ Tấn thu lại nụ cười ở khóe miệng, hướng Bích Tỉ hành lễ, dẫn A Âm và A Cửu hướng cửa đá mà đi.
Phía sau hắn, A Âm và A Cửu rồi lại đồng thời lộ ra bộ dáng đăm chiêu và nghi hoặc.
Núi Đại Trạch đều truyền Cổ Tấn là do thượng thần Đông Hoa mang từ nhân gian về, A Âm vẫn cho là phụ mẫu A Tấn đều là phàm nhân, nhưng nếu mẫu thân hắn và thượng quân Bích Tỉ có giao tình, hiển nhiên không phải tiên tộc bình thường. Nếu là tiên tộc, thì vì sao trên dưới núi Đại Trạch không có ai biết lai lịch của hắn, vì sao hắn chưa bao giờ nhắc đến người thân của mình?
Trong lòng A Âm xẹt qua một sự bất an, nhưng đem giấu sự bất an trong lòng, không để cho người phát hiện.
A Cửu ở một bên càng nghĩ nhiều hơn, hắn là người thừa kế Hồ Tộc, tất nhiên là đã sớm nghe nói qua về vị thượng thần Bích Tỉ trấn thủ tháp Trấn Hồn này. Một người có thể mang Thủy ngưng thú đi từ trong tay Bích Tỉ tặng cho con trai mình làm sủng vật, rốt cuộc là có thân phận gì?
Không để cho A Âm và A Cửu suy nghĩ nhiều, cửa đá đã gần ngay trước mắt. Ba người liếc mắt nhìn nhau, bước vào Quỷ giới thần bí, khó lường nhất trong Tam giới.