Yến Sảng nói, người đi ra ngoài mà vàng cũng không mang theo, còn muốn cưới được vợ sao?”

Sau cánh cửa đá địa cung, đá xanh phủ kín mặt đất, nối thẳng Hoàng Tuyền, trên Vong Xuyên, là cầu Nại Hà.
Trong Hư Cảnh sau cầu Nại Hà, chính là nơi vãng sinh thật sự, Quỷ giới.
Ba người một đường đi thông suốt, cầu Nại Hà an tĩnh, rõ ràng là hôm nay không có Yêu Thần Ma Nhân đầu thai.
Ngay cả Mạnh Bà canh giữ cầu Nại Hà cũng không thấy bóng dáng, ba người tràn ngập chờ mong mà đến, đoạn đường này quạnh quẽ, cũng có chút ít hứng thú nhất thời. Chỉ là lúc đi ngang qua cầu Nại Hà, trong lòng tất cả ba người có suy tính, không hẹn mà cùng dừng ở trước hòn Đá Tam Sinh định ước nhân duyên trong truyền thuyết.
“A Tấn, mau nhìn, đây là Đá Tam Sinh.” A Âm chỉ chỉ khối đá không tầm thường, nằm trong góc cầu Nại Hà, cố gắng tự mình tiến lên nhìn có vẻ tự nhiên một chút , có chút chột dạ mở miệng: “Ta nghe nói nếu ước nguyện trước tảng đá này, thì có thể được ba kiếp nhân duyên “.
“A? Tảng đá này linh nghiệm thật không?” Cổ Tấn vừa hiểu rõ tâm ý của mình, nghe A Âm nói như vậy, lập tức có chút động tâm.
“Chúng ta tới cầu nguyện đi, nói không chừng lập tức có thể gặp được người có nhân duyên ba kiếp?” A Âm cười tủm tỉm, vẫy vẫy A Tấn.
Ý kiến này của A Âm thật đúng ý hắn, Cổ Tấn đang muốn đi lên, giọng nói không êm dịu ở một bên vang lên.
“Hừ, chuyện hoang đường như kịch nhân gian lừa gạt con nít mà các ngươi cũng tin?” A Cửu ôm ngực ở một bên xì mũi coi thường, “Đây đều là cho những con quỷ làm ra bộ dáng chết vì tình, không phát hiện ở phía trên có một lớp bụi sao? Hơn nữa, tiên nhân các ngươi, người nào không sống mấy vạn năm, cả đời sống không hết, còn định cái gì ba kiếp? Ngày ngày cãi nhau, ghét nhau? Có quái đản không? Ăn nhiều quá sức nhiều không có nơi phát huy sao?”
Nói thật, công lực lời nói độc địa của A Cửu coi như là không những tiền vô cổ nhân (trước không có ai), mà tuyệt đối là hậu vô lai giả (sau cũng không có ai). Bị hắn nói mấy câu châm chọc như vậy, hai người vừa mới còn tràn đầy suy tư, sau đó yên lặng lui về sau hai bước, bị sự thật mỉa mai không dám mặt dày bước tới nhìn hòn Đá Tam Sinh.
A Tấn ho khan một tiếng, lúng túng đi về phía Hư Cảnh sau cây cầu, “Đi thôi, đi thôi, có lẽ tảng đá kia cũng là những thứ chí dị dùng để lường gạt phàm nhân thôi, đối với tiên nhân chúng ta mà nói không có tác dụng gì. Đi cung Chung Linh bái kiến Quỷ Vương mới là chuyện đúng đắn.”
A Cửu thấy hai người không cầu nguyện nữa, trong lòng cũng thoải mái, hiếm khi đáp ứng Cổ Tấn một tiếng, chắp tay sau lưng ngân nga giai điệu dân gian đi vào trong Hư Cảnh.
Chỉ có A Âm do dự nửa ngày, không cam lòng mà nán lại phía sau hai người, bĩu môi vẻ mặt không vui. Mắt thấy hai người một bước nữa là vào Hư Cảnh, A Âm chớp mắt, cắn răng một cái chạy cực nhanh về hướng tảng Đá Tam Sinh bám đầy bụi đất kia, rất là thành kính mà lẩm bẩm một câu rồi chạy đi.
Ba người biến mất trong Hư Cảnh, trên cầu Nại Hà không có một bóng người đột nhiên tuôn ra một luồng linh lực chấn động, một quỷ quân mặc một thân cẩm bào xanh biếc xuất hiện ở trên cầu. Bộ dáng quỷ quân này rất tuấn mỹ, đầu đội cẩm quan, tay áo ẩn chỉ vàng, hông đeo ngọc ấm, khóe miệng nở ra nụ cười bất cần đời , quả thực vừa đẹp vừa sang. Chỉ là sắc mặt của hắn đặc biệt trắng bệch, trắng đến nỗi không hề có sinh khí, coi như là con quỷ, nhìn qua giống như là con quỷ sắp phải tắt thở đến nơi.
Hắn ngồi đung đưa ở đầu cầu, chân hơi hơi quơ, nhìn thoáng qua tiểu cô nương đang vội vội vàng vàng biến mất ở trong Hư Cảnh, chậc chậc hiếu kỳ.
“Năm nay, lại còn có tiên nhân tin tưởng cái khối đá này, thực là đơn thuần đến ngốc nghếch!” Quỷ quân sờ cằm như có điều suy nghĩ, mắt híp híp, “Lại còn là Thủy ngưng thú hiếm thấy.”
Hắn nói xong nhỉn về hướng hòn đá Tam Sinh bụi bặm và trải qua những năm tháng thăng trầm kia, “Tiện nghi cho ngươi rồi, quanh năm suốt tháng không biết nhận biết bao nhiêu hương khói của thiếu nữ quỷ, hôm nay ngay cả thờ cúng của tiên nhân cũng nếm qua rồi, nhanh chóng tích góp linh lực, chờ ngươi lớn lên, ngoan ngoãn mà làm điểm tâm cho bổn quỷ quân, cũng không uổng phí ban đầu bổn quân ở nhân gian nhặt người về.”
Trong góc trên cầu, Đá Tam Sinh run rẩy, yên lặng di chuyển về hướng ngược lại phía quỷ quân.
Vị quỷ quân tuấn mỹ này, nói chuyện càng chậm rãi, thong thả, một bộ dáng nhìn từ xa đặc biệt có giáo dưỡng, nhưng lại không ngờ rằng là người có lòng dạ thập phần đen tối.
“Ha ha, khụ khụ, khụ khụ. . .” Quỷ quân xinh đẹp thấy đá Tam Sinh với bộ dáng sợ sệt muốn chạy trốn, cười ra tiếng, mới cười một nửa, lại ho khan được đến nỗi gập người xuống, một bộ dạng thống khổ không chịu nổi.
“Ôi, xương cốt thân thể này, cũng không còn dùng được rồi.”
Hắn thở dài, lại là một hồi linh lực chấn động, biến mất ở đầu cầu Nại Hà, giống như chưa từng có xuất hiện qua.
A Âm một bước bước vào Hư Cảnh cầu Nại Hà, lập tức đã bị cảnh tượng trước mắt làm chấn kinh.
Theo như lời đồn thông thường, Địa Phủ vĩnh viễn chỉ có đêm tối. Nhưng nếu không phải vừa đi qua Trường An, A Âm còn thật sự không biết Quỷ Vương lại xây dựng vương thành Quỷ giới hoàn toàn dựa theo thành Trường An. Quỷ vương thành bên trong Hư Cảnh náo nhiệt, phồn hoa giống như thành Trường An, khác biệt duy nhất là quỷ biết biến hóa, người người đều khoác lên vẻ bề ngoải đẹp mắt như đang sống.
Trên đường phố Trường An náo nhiệt, huyên náo, hàng trăm ngàn chiếc đèn lồng lớn trôi lơ lửng trên không Địa phủ, trên đường quỷ đến quỷ đi, vui sướng hớn hở. Trên đường phố tràn đầy tiếng rao của các quầy hàng bán hoa đăng, ngay cả bánh hoa quế và kẹo hồ lô ở khắp nơi, A Âm không khỏi nuốt nước miếng một cái.
“Kỳ quái, Quỷ giới sao lại có bộ dạng này? Ta còn tưởng rằng phải u ám, thê lương, quỷ lưỡi dài và quỷ không đầu ở khắp nơi . . .” A Âm nhịn không được nói thầm.
“Quỷ Vương rất là thần bí, hắn ngăn cấm các tộc khác vào Quỷ giới, bên ngoài có thượng quân Bích Tỉ và tháp Trấn Hồn canh giữ, vài vạn năm có cực ít người đặt chân vào đây, hiển nhiên lời đồn sẽ không phải thực rồi.” Cổ Tấn quay đầu nhìn Trường An, “Xem kiến tạo của vương thành và thành Trường An giống nhau, cung Chung Linh tự nhiên cũng giống với Hoàng Thành, dọc theo con đường này đi đến nhất định là đúng, chúng ta đi thôi.”
Cổ Tấn dẫn hai người đi về phía cuối phố Trường An, ước chừng tiên khí trên người Cổ Tấn và yêu khí trên người A Cửu quá rõ ràng, A Âm lại là một bộ dáng ngây thơ, thơm ngọt, thức ăn ngon miệng, ba người gộp lại đủ làm cho ánh mắt hoặc sáng, hoặc tối trong Quỷ vương thành tràn đầy thèm thuồng.
Phải biết rằng Quỷ giới so với Yêu giới còn là mạnh được yếu thua, trong Tiên Yêu Thần Ma đại hung, đại ác sau khi chết đều đến Quỷ giới, nếu không muốn đầu thai, thì có thể tồn tại bằng hình thái của quỷ hồn, cách trực tiếp nhất chính là trực tiếp chiếm đoạt các linh hồn khác, làm tăng công lực của mình. Lại nói đại gia hỏa chết thì cũng chết rồi, bị nuốt cũng chỉ là chết lại một lần mà thôi, không có gì quan trọng. Nhưng người thì khác, phàm nhân sau khi chết nhất định phải uống canh Mạnh Bà ở cầu Nại Hà để đầu thai, để đảm bảo trật tự của nhân gian.
Nếu không phải Cổ Tấn và A Cửu nhìn qua đều có khả năng đánh nhau, thì mấy người sớm bị các hung hồn thèm thuồng ở chỗ tối nuốt mất rồi.
Ba người một đường đi thông suốt, chỉ có đi trên đường, nhìn thấy một tửu lầu đặc biệt náo nhiệt, chật ních quỷ, có không ít quỷ quân linh lực thâm hậu, có thể nói là nườm nượp không dứt. Chỗ này quá nổi bật, ba người đi ngang không khỏi nhìn mấy lần. Nhưng chính sự quan trọng hơn, ba người một đường đi về phía trước, xuyên qua dòng người đi tới cung Chung Linh.
“Người đến là ai?” Quỷ tướng canh cửa nháy mắt, nhìn ra mấy người lai lịch bất phàm, vẻ mặt hòa khí hỏi.
Cổ Tấn đưa cho quỷ tướng một bái thiếp, “Cổ Tấn núi Đại Trạch đặc biệt đến bái kiến Quỷ Vương bệ hạ, thỉnh cầu thông truyền.”
Quỷ Tướng nghe Cổ Tấn đến từ núi Đại Trạch, lập tức thần tình ôn hòa, nhưng hắn đẩy lại bái thiếp về hướng Cổ Tấn, “Tiên quân Cổ Tấn, thật không đúng lúc, hôm nay bệ hạ không tiếp khách.”
Cổ Tấn không nghi ngờ hắn, cho rằng Quỷ Vương hôm nay có việc phải xử lý, liền nói: “Tốt lắm, chúng ta ngày mai lại đến.”
“Tiên quân, sáng mai bệ hạ cũng không tiếp khách.” Quỷ Tướng vội nói.
Nghe như vậy, giống như là lấy cớ, một kẻ quỷ sai, làm sao biết trước Quỷ Vương không muốn tiếp khách. Cổ Tấn mắt nhíu lại, hiện ra sự tức giận.
Quỷ Tướng thấy sắc mặt ba người Cổ Tấn không tốt, vội vàng nói: “Tiên quân thứ tội, không phải tiểu nhân không muốn thông truyền, chỉ là cung Chung Linh có quy tắc của cung Chung Linh, bệ hạ chỉ tiếp khách vào ngày đầu tiên mỗi tháng, tiểu nhân không dám phá vỡ quy tắc của bệ hạ.”
Ngày đầu tiên mỗi tháng? Hôm nay thật không đúng lúc, vừa vặn mùng hai. Chẳng lẽ phải tốn thêm một tháng ở lại Quỷ giới nữa?
A Âm ở một bên đang nghe, thấy Cổ Tấn và A Cửu có bộ dáng phải khổ sở chờ đợi, không nói tiếng nào mà đẩy hai người ra tiến lên trước, từ trong lòng ngực móc ra một miếng vàng lá đưa vào trong tay của quỷ tướng giữ điện, cười tủm tỉm nói: “Tiểu tướng quân, người xem chúng ta đường xa mà đến, ở Quỷ giới cũng không có thân thích để ở lại, người có biện pháp nào, chỉ điểm một chút đi, để chúng tôi sớm gặp được Quỷ Vương bệ hạ.”
Hai người bị đẩy ra thấy bộ dáng nhét vàng lén lút, lưu manh của A Âm, nhìn rất không quen, vừa định kéo lại đồ vật nhỏ mất mặt này, nào biết quỷ tướng biết tiếp thu mà nhận lấy vàng lá, rất là hòa khí nói: “Mấy vị đại nhân, tuy rằng bệ hạ chỉ gặp khách vào ngày mùng một, nhưng cũng không phải là không có biện pháp. Trên phố Trường An chúng tôi có một lầu Tu Ngôn, chỗ đó có một lệnh bài, các người chỉ cần cầm lấy lệnh bài để vào cung Chung Linh, bệ hạ sẽ gặp các người.”
“Nhưng phải tốn bạc để mua phải không?” A Âm xoa xoa đầu ngón tay.
Quỷ sai gật đầu, khen: “Nữ quân thật thông minh, nhưng lệnh bài kia cũng có chút đặc biệt, giá tiền tốn càng cao, thì lệnh bài mua được lại càng gần. Người cũng biết, bệ hạ chúng tôi trăm công nghìn việc; quỷ quân muốn bái kiến bệ khắp nơi nơi, đâu thể nào ai tới bái kiến đều gặp, đương nhiên phải phân ngày phân giờ ra, người nói có phải không?”
Cổ Tấn và A Cửu ở một bên có thể nói là trợn mắt há hốc mồm, bọn hắn một người là tiểu thần quân Thần giới sinh ra đã ngậm long châu, một người là thiếu chủ Hồ tộc sống an nhàn sung sướng, cho tới bây giờ không biết hai chữ “nhờ người” viết như thế nào, tất nhiên là không biết gặp Quỷ Vương còn có việc lòng vòng như vậy.
Huống chi loại chuyện mua bán công khai lệnh bài vào cung, kiếm món lợi kếch sù, những quỷ quân này sống còn thật hơn so với con người nữa!
A Cửu giơ ngón cái lên với A Âm, bộ dạng biểu lộ khen ngợi.
Quỷ tướng cười nói xong, cũng mặc kệ biểu cảm của mọi người, thân thiết chỉ về hướng đường phố phồn hoa cách đó không xa, “Rồi, lầu Tu Ngôn đang ở đó, các người nhanh đi đi, nếu như giá tiền đưa ra phù hợp, không chừng hai ngày này có thể gặp bệ hạ.”
Ba người nhìn theo ánh mắt của Quỷ tướng, cái tửu lầu vừa rồi đi ngang qua ở trước mắt. Khó trách chỗ kia tiếng người huyên náo, hóa ra gặp quỷ Vương nhất định phải mua lệnh bài, bằng không cũng chỉ có thể chờ ngày mùng một trong danh sách năm người yết kiến.
A Âm hỏi thăm xong tin tức, nói cám ơn Quỷ tướng, lôi hai người chạy về hướng lầu Tu Ngôn.
Trên đường, Cổ Tấn thật sự nhịn không được, hỏi.
“Những thứ này muội học của ai?” Theo lý mà nói A Âm cùng hắn ở trong cấm cốc lớn lên, sau này lúc ra vảo được thì cũng đều là ở nơi Tiên Yêu Thần Ma, cách sống thực tế như vậy đến tột cùng là học ở đâu?
“Truyện nhân gian Thanh Y cho ta, trong đó có ghi.” A Âm đắc ý lúc lắc đầu, “Có câu là Diêm Vương dễ gặp, tiểu quỷ khó chơi, ta cảm thấy truyện nhân gian viết rất tốt, dạy ta làm người. Ngày khác về sơn môn nói Thanh Y lại đi nhân gian thu thập vài cuốn nữa, ta chia cho các huynh một vài quyển xem qua, học đạo lý làm người.”
Cổ Tấn vẻ mặt không nói nên lời, quyết định lúc trở lại sơn môn sẽ đem Thanh Y nhốt vào cấm cốc đốn củi, tốt không dạy, lại truyền bá cho A Âm mấy thứ ngụy biện, làm sư điệt như vậy sao!
Hắn đột nhiên nghĩ tới một chuyện, lại hỏi: “Đúng rồi, không phải tối hôm qua muội còn không có tiền mua kẹo hồ lô sao? Sao hôm nay có vàng lá hối lộ Quỷ tướng?”
Bước chân A Âm ngừng lại, “Yến Sảng cho ta.” Nàng nói rồi từ trong lòng ngực móc ra một ít vàng lá, hướng về Cổ Tấn và A Cửu nói rất là đương nhiên: “Yến Sảng nói, người đi ra ngoài mà vàng cũng không mang theo, còn muốn cưới được vợ sao?”
Nàng lộ ra một nụ cưới giảo hoạt, học biểu lộ nói toạc ra của Yến Sảng, “Không có cửa đâu!”
Phía sau nàng, Cổ Tấn và A Cửu vẻ mặt ngây dại nhìn A Âm đang hăng hái, hăm hở, im lặng quyết định sau này dù muôn sông nghìn núi, cũng phải tránh xa con chim ưng ngu xuẩn kia.