Cổ Tấn, Thủy ngưng thú A Âm và Hỏa Phượng Hoàng Phượng Ẩn, ngươi sẽ chọn ai?

Ba người trở lại cung Chung Linh, lệnh bài đặc biệt xuất hiện làm cho Quỷ tướng vừa lo, vừa sợ mà mời ba người Cổ Tấn vào trong nội cung.
Mặc dù Quỷ Vương Thành là đối chiếu với Trường An mà xây dựng nên, nhưng cung Chung Linh nhỏ, tinh xảo, trân quý. Cả tòa cung điện đều do bảo ngọc linh thiêng tạo thành, cả tòa xanh biếc, hàn khí bức người, cảnh sắc tuyệt trần
Quỷ Tướng dẫn ba người vào tận trong điện Vô Song, kính cẩn dâng trà. Trên vương tọa không có một bóng người, Cổ Tấn giương mắt tỏ vẻ nghi hoặc.
Quỷ Tướng vội nói: “Tiên quân Cổ Tấn, tiểu tướng đã sai người đi bẩm báo bệ hạ, xin chờ một chút.”
“Làm phiền rồi, bệ hạ hàng ngày phải xử lý nhiều công việc, chờ một lát cũng không sao.” Cổ Tấn gật đầu.
Quỷ Tướng cảm tạ một tiếng, có chút thụ sủng nhược kinh, ráng nặn ra nụ cười rồi lui xuống.
“A Tấn, huynh nói cây ngô đồng trong nội cung Chung Linh, có phải là sư phụ lão nhân gia người năm đó đổi lấy lệnh bài đặc biệt kia không?” A Âm nghĩ tới một chuyện, như có điều suy nghĩ hỏi.
Cổ Tấn nhíu mày, “Vô cùng có khả năng.”
“Với bản lĩnh của sư phụ, còn có chuyện gì phải cầu xin Quỷ Vương bệ hạ?”
“Quỷ Vương bệ hạ chưởng quản sinh tử, mặc dù pháp lực sư phụ cao, nhưng chỉ sợ có một số việc cũng lực bất tòng tâm.”
“Sư phụ đưa cây Ngô Đồng cho quỷ quân Tu Ngôn, tại sao nó lại ở trong nội cung Chung Linh ? Chẳng lẽ là quỷ quân Tu Ngôn có được cây Ngô Đồng, muốn nịnh nọt Quỷ Vương bệ hạ, vì vậy đem tặng chăng?”
Lầu Tu Ngôn có thể công khai buôn bán lệnh bài vào cung, hiển nhiên cùng Chung Linh cung có quan hệ không nhỏ, nhưng trong đó rốt cuộc có liên quan bao nhiêu thì bọn họ không thể đoán được.
“Đông Hoa dùng cây Ngô Đồng, để đổi cho đồ đệ bảo bối của ông ấy một cái mạng.”
Cổ Tấn chưa trả lời A Âm thì một giọng uy nghiêm, băng lãnh đột nhiên vang lên trong điện.
Giọng này xuất hiện không hề báo trước, ba người kinh ngạc ngẩng đầu, lúc này nhìn thấy trên vương tọa đột nhiên xuất hiện một sương ảnh, sương ảnh từ từ rõ nét, chậm rãi ngưng tụ thành hình người.
Người nọ hình dáng thâm sâu, một đôi con ngươi màu đỏ, tĩnh mịch, lạnh lùng, đầu đội vương miện, đang mặc đế bào. Khí của đế vương hiển lộ không thể nghi ngờ, chính là Quỷ Vương Ngao Ca.
Ba người bị đôi đồng tử màu đỏ thu hút, hơi ngẩn ra, tránh nhìn khuôn mặt Quỷ Vương, vội vàng đứng dậy.
“Bái kiến bệ hạ.” Ba người chấp tay hành lễ.
“Không cần đa lễ, ngồi đi.” Ngao Ca nhàn nhạt đưa tay, xa cách mà lạnh lùng, hắn nhìn về hướng Cổ Tấn, “Ngươi chính là đồ đệ của Đông Hoa?”
“Vâng.” Cổ Tấn gật đầu, “Bệ hạ, không biết là năm đó sư phụ vào Quỷ giới, là vì cứu vị sư huynh nào của ta?”
Cổ Tấn quả thực hiếu kỳ, Đông Hoa cả đời vô dục vô cầu, không màng danh lợi, chỉ có đối với ba đệ tử nhập thất hết mực yêu thương. Năm đó cũng không biết vị sư huynh nào xảy ra chuyện? Lại được sư tôn đích thân vào Quỷ giới cứu người.
Ngao Ca cũng không giấu giếm, “Nhị sư huynh ngươi Nhàn Trúc, hai vạn năm trước ba hồn bảy vía thì có một nửa đã vào Quỷ giới ta vãng sinh, nếu không phải Đông Hoa cầm cây Ngô Đồng đến cầu ta, ta đem hồn phách của hắn ở trong lục đạo tìm về, thì hắn đã sớm thần hồn câu diệt, tiên căn không không giữ được rồi.”
Cổ Tấn khẽ giật mình, hắn vào núi Đại Trạch đã trăm năm, chưa từng nghe nói qua sư huynh Nhàn Trúc lúc tuổi còn trẻ đã trải qua đại họa như thế.
Thấy thần tình mấy người Cổ Tấn nghi hoặc, khóe miệng Quỷ Vương khẽ nhếch, không biết làm sao cũng có chút cảm giác giễu cợt .
“Nói ra thì, đây còn là một chuyện lớn năm đó. Nhị sư huynh ngươi vào nhân gian rèn luyện, đã yêu nữ tử nhân gian, hắn làm trái với tiên quy dẫn nàng kia vào Tiên giới, còn cuồng vọng đem một nửa tiên lực của bản thân độ cho nàng ta, để cho nàng ta trực tiếp thành tiên và cùng nhau hưởng cuộc sống vĩnh hằng. Việc này bị bốn vị thượng quân chấp chưởng tiên quy của Thiên Cung phát hiện, truyền đến Thiên Đình. Thiên Đế Mộ Quang tức giận, tại Tru Tiên đài giáng xuống hai người bốn mươi chín đạo lôi kiếp. Sau khi lôi kiếp đánh xuống, nữ tử nhân gian kia hồn phi phách tán tại chỗ, hóa thành tro bụi. Đông Hoa bỏ qua thể diện sáu vạn năm vào Thiên Cung hướng Mộ Quang cầu xin, đem thi thể Nhàn Trúc trở về núi, lúc này mới phát hiện Nhàn Trúc tuy rằng một thân tiên lực đã biến mất, hai hồn bảy phách đã vào Quỷ giới vãng sinh, nhưng trong thân thể còn còn có một hồn. Sau khi Đông Hoa mang theo thi thể Nhàn Trúc đến Quỷ giới ta, lấy cổ thụ Ngô Đồng đổi về hồn phách Nhàn Trúc đã lạc mất trong lục đạo luân hồi, mới cưỡng ép cứu hắn một cái mạng.”
Ngao Ca dừng một chút, khóe môi khẽ nhếch: “Vị sư huynh kia của ngươi, tu tiên, tu đạo mấy vạn năm, cũng là người si tình. Hắn không tin nàng kia đã hồn phi phách tán, trong một nghìn năm sau khi sống lại, hắn xông vào Quỷ giới ta không dưới trăm lần, trên đường Hoàng Tuyền đợi một ngàn năm mới chết tâm.”
Ba người Cổ Tấn trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn không nghĩ tới Nhàn Trúc thường ngày nói cười vui vẻ, tay cầm cốt phiến vui đùa thế gian lại còn có một câu chuyện cũ như vậy.
Tru Tiên Đài, Cửu Thiên lôi kiếp, một ngàn năm chờ đợi ở Hoàng Tuyền, mặc dù là hai vạn năm sau người ngoài nghe nói tới thì trong lòng cũng có ưu tư. Nhàn Trúc năm đó trải qua bao nhiêu đau thương mới đi đến ngày hôm nay?
Cổ Tấn đột nhiên nhớ tới thần tình ngày ấy, lúc Nhàn Trúc đem Huyễn Tinh mũ phượng trân trọng giao vào tay hắn. Trong ánh mắt khích lệ, mơ hồ ẩn giấu sự bi thương và tiếc nuối. Hắn lúc ấy chưa từng phát hiện, hôm nay nghĩ đến, chỉ cảm thấy thổn thức và chua xót.
“Nói đi, năm đó Đông Hoa vì cứu sư huynh của ngươi mới vào Quỷ giới cầu bổn vương, ngươi tới cung Chung Linh cầu cái gì?” Ngao Ca tất nhiên không có thời gian cùng bọn hắn bi thương xuân thu, trực tiếp mở miệng hỏi.
Cổ Tấn bị hắn nhắc nhở mới nhớ tới chính sự, liền tranh thủ trình lên phong thư của Đông Hoa, trong lòng không có gì lo lắng.
Vào lục đạo tìm về hồn phách vỡ vụn, tán lạc trong luân hồi cỏn khó hơn lên trời. Năm đó Ngao Ca vì cổ thụ Ngô Đồng mà chịu ra tay, cái này cho thấy Quỷ Vương vô cùng coi trọng cây Ngô Đồng kia, nhưng hắn chỉ là vì hồn phách Phượng Ẩn trong cây Ngô Đồng mà đến, cũng không phải muốn đem cây Ngô Đồng mang đi, chắc hẳn Quỷ Vương sẽ nể tình núi Đại Trạch và đảo Ngô Đồng sẽ không làm khó, dù sao Phượng Ẩn cũng là vua của tộc Phượng Hoàng trong tương lai.
Ngao Ca tiếp nhận phong thư, và xem qua vài lần, thần tình không biểu hiện, “Ngươi muốn mang hồn phách tiểu Phượng Hoàng trong cây Ngô Đồng sau bổn vương cung đi sao ?”
Nghe những lời ấy của Ngao Ca, trong cây Ngô Đồng cung Chung Linh quả thật có hồn phách của Phượng Ẩn. trong lòng Cổ Tấn vui vẻ, vội nói: “Đúng, bệ hạ, Cổ Tấn đúng là vì hồn phách Phượng Ẩn mà đến. Kính xin bệ hạ châm chước, để ta lấy hồn phách đi, sớm ngày làm cho Phượng Ẩn thức tỉnh.”
Ngao Ca híp híp mắt, “Mười năm trước, hồn phách tiểu Phượng Hoàng đột nhiên bay vào trong cây Ngô Đồng ở trong nội cung của ta. bổn vương tốn thời gian mười năm để uẩn dưỡng nó, tốn không ít tâm tư và linh lực.”
Cổ Tấn khẽ giật mình, lời này của Quỷ Vương là muốn bọn hắn lấy đồ vật để đổi, thích thú nói: “Đa tạ bệ hạ chiếu cố những năm này, không biết bệ hạ có mong muốn gì? Bệ hạ cứ nói đừng ngại, coi như là Cổ Tấn tận lực hết sức, cũng sẽ làm cho bệ hạ.”
Ngao Ca nhìn về hướng ba người đang ngồi, ánh mắt đặt ở trên người A Âm, lộ ra một nụ cười ẩn ý, “Thứ mà bổn vương muốn cũngkhông khó, rất đơn giản. . .”
Cổ Tấn nhìn theo ánh mắt Ngao Ca, sự bất an trong lòng còn chưa lắng xuống thì giọng Quỷ Vương đột nhiên vang lên.
“Chỉ cần ngươi nguyện ý lấy một nửa linh lực của Thủy ngưng thú này để đổi, bổn vương sẽ đem hồn phách Phượng Ẩn giao cho các ngươi.”
Trong điện Vô Song đột nhiên yên tĩnh, ánh mắt của mọi người rơi vào người A Âm.
A Âm chỉ chỉ bản thân, vẻ mặt sợ sệt, “Ta? Một nửa linh lực?”
Thấy Ngao Ca gật đầu, nàng lập tức đứng lên nói: “Được rồi, được rồi, bệ hạ, ta nguyện ý dùng một nửa linh lực để đổi hồn phách Phượng Ẩn .”
Ngao Ca thấy nàng đồng ý đơn giản như thế, nhịn không được mà sững sờ.
Tiểu thú này là thật ngốc, còn không thèm để ý, chẳng lẽ nàng không biết một nửa linh lực tương đương với. . .
“Không được!” Cổ Tấn đột nhiên đứng lên, kéo A Âm ra, hướng Ngao Ca trầm giọng nói: “Bệ hạ, chúng ta không thể đồng ý.”
“A Tấn!” A Âm vội vàng lôi kéo tay áo Cổ Tấn, “Không sao đâu…, chỉ cần dùng một nửa linh lực của ta thì có thể. . .”
“Câm miệng!” Cổ Tấn gượng gạo cắt ngang A Âm, vẻ mặt hắn lạnh trầm, đặc biệt nghiêm túc. A Âm bị khiển trách khẽ giật mình, ủy khuất mà nhìn đi chỗ khác.
A Cửu nhỉn nàng lắc đầu, ánh mắt đương nhiên cũng là không tán thành. Tuy rằng hắn không biết vì sao Cổ Tấn phản ứng quyết liệt như thế, nhưng từ trước đến nay Cổ Tấn coi trọng A Âm, nếu như hắn cự tuyệt, vậy khẳng định có lý do cự tuyệt.
“Cổ Tấn, ngươi không đồng ý sao? Vừa rồi ngươi không phải đã nói sẽ vì bổn vương mà tận lực, sao bây giờ bổn vương chỉ muốn một nửa linh lực của Thủy ngưng thú này, ngươi lại không đồng ý?”
Cổ Tấn quay đầu nhìn về phía Ngao Ca, “Bệ hạ, mặc kệ người muốn cái gì, ta đều dốc hết toàn lực vì người mà làm.” Hắn mấp máy môi, trịnh trọng nói: “Coi như người muốn ta dùng tiên lực để đổi, ta cũng tuyệt không hai lời.”
A Âm nghe xong lời này, lập tức nóng nảy, muốn mở miệng ngăn cản hắn, nhưng Cổ Tấn lại dùng sức mà nắm chặt tay của nàng, vẫn nhìn về phía Ngao Ca.
“Nhưng linh lực của A Âm thì không được, linh lực của muội ấy một phần cũng không được tổn hại.”
A Âm sững sờ, kinh ngạc nhìn Cổ Tấn, hốc mắt không khỏi đỏ lên.
“Tiên lực của ngươi?” Ngao Ca có chút hăng hái nhin cái nắm tay của Cổ Tấn và A Âm, khóe mắt hiện ra sắc băng lãnh, “Tiên lực của ngươi thì bổn vương không cần, bổn vương chỉ cần một nửa linh lực của Thủy ngưng thú này, nếu như ngươi làm được, ngươi liền có thể lấy đi hồn phách của Phượng Ẩn . . .”
Thấy Cổ Tấn liền muốn cự tuyệt, Ngao Ca cười cười, chậm rãi mở miệng: “Ngươi đừng vội cự tuyệt, bổn vương mới nãy quên nói cho ngươi biết, năm đó hồn phách Phượng Ẩn bay vào cung Chung Linh, cũng không phải là một phách, mà là ba phách. Một nửa linh lực của Thủy Ngưng Thú đổi lấy ba phách của Hoàng giả tương lai của tộc Phượng Hoàng, việc mua bán này, các ngươi lời mới phải.”
Ba phách? Trong nội cung Chung Linh lại có ba phách của Phượng Ẩn? Bọn hắn đã tìm được ba hồn, hai phách của Phượng Ẩn, thêm ba phách này nữa thì Phượng Ẩn sẽ có ba hồn, năm phách, chỉ còn lại hai phách cuối cùng trở về, thì Phượng Ẩn sẽ thức tỉnh.
Thấy Cổ Tấn trầm mặc, đáy mắt Ngao Ca lộ ra sự giễu cợt, hắn vuốt nhẹ chiếc nhẫn trên ngón tay “Nghe nói niết bàn của tiểu Phượng Hoàng là do ngươi mười năm trước đã tự tay hủy diệt, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp. Chỉ cần ngươi đồng ý lấy một nửa linh lực của tiểu cô nương này để đổi, thì sự thức tỉnh của Phượng Ẩn ở trong tầm tay. Sao nào?”
Cổ Tấn hồi lâu không có mở miệng, A Cửu có chút gấp gáp, nhịn không được nói: “Này, ngốc tử, ngươi chớ để cho hắn lừa dối, lấy linh lực A Âm để đổi hồn phách gì đó của Phượng Hoàng. . .”
“Bệ hạ.” Cổ Tấn nhìn Ngao Ca, “Ta không thể đồng ý.”
“Ồ? Thật sao?” Sự ngạo mạn và giễu cợt trong ánh mắt Ngao Ca thu lại.
“Thật.” Thần tình Cổ Tấn không lay động chút nào .
“Chỉ là dùng một nửa linh lực của cô ấy để đổi một cái mạng của Phượng Ẩn, ngươi cũng không đồng ý?”
” Sai lầm của năm đó là do ta làm, không liên quan A Âm. Muội ấy không cần vì sai lầm của ta mà gánh chịu hậu quả. Bệ hạ, hôm nay đã quấy rầy nhiều, Cổ Tấn cáo lui.”
Cổ Tấn nói xong, kéo A Âm xoay người rời đi.
“Sao nào? Ngươi từ bỏ hồn phách của tiểu Phượng Hoàng kia sao ?”
Giọng Ngao Ca từ phía sau vương tọa truyền lại.
“Đương nhiên muốn.” Cổ Tấn lắc đầu, giọng vang vang, hắn quay đầu nhìn về phía Ngao Ca, “Nhưng nếu như bệ hạ ngoại trừ linh lực A Âm cái gì cũng không muốn thì Cổ Tấn cũng không cần ở lại nói nhiều làm gì. Thời điểm phù hợp, ta sẽ trở lại.”
Ngao Ca hào hứng, mắt nheo lại, nhích tới gần vương tọa, chậm rãi nói: “Ồ? Lúc nào phù hợp?”
“Cung Chung Linh của bệ hạ, bây giờ Cổ Tấn không xông vào được, chờ lúc có thể vào, ta nhất định sẽ đến quấy rầy bệ hạ, tự tay thu hồi hồn phách Phượng Ẩn. Trước đó, kính xin bệ hạ thay núi Đại Trạch ta và đảo Ngô Đồng, trông nom tốt Phượng Hoàng tương lai.”
Ánh mắt Cổ Tấn kiên nghị, nghênh đón ánh mắt Ngao Ca, không rơi vào thế hạ phong chút nào, giọng hắn chắc chắn, nắm tay A Âm ra khỏi điện Vô Song.
Mãi cho đến khi đi ra khỏi cung Chung Linh, lòng bàn tay hắn nắm cái tay kia, cũng không có buông ra.
Trong điện Vô Song, một giọng bất đắc dĩ đột nhiên vang lên, trong trẻo, ôn hòa.
“Linh lực của Thủy ngưng thú kia là tuổi thọ của nàng, ngươi muốn lấy chính là một nửa mạng của nàng, đồ đệ Đông Hoa đối với tiểu cô nương này cực kỳ quý mến, tất nhiên là không chịu đổi rồi.”