Ta thẹn với Phượng Ẩn, nhưng mà A Âm, muội đối với ta quan trọng hơn
“Hắn muốn cứu Phượng Ẩn trở lại, lại muốn bảo vệ Thủy ngưng thú kia, nào có chuyện tốt như vậy? Nhân sinh trên đời, vốn chính là phải lựa chọn.”
Trước vương tọa của điện Vô Song, một luồng hơi nước chậm rãi hiện ra. Ngao Ca hướng về bóng người mờ ảo trong hơi nước mà nói.
Người trong hơi nước, chân mày thanh nhã, thanh lãnh xuất trần, chính là Tu Ngôn, hắn than một tiếng.
“Nếu là như thế, ngươi nên sớm lựa chọn để ta biến mất không phải là được rồi sao, hà tất phải phí nhiều tâm sức như vậy?”
“Ngươi có phương pháp sống sót, tại sao ta phải lựa chọn cho ngươi đi chết?” Ngao Ca không vui, “Thủy ngưng thú kia dâng lên một nửa linh lực, cũng chẳng qua là nửa cái mạng mà thôi. Năm đó nếu Bích Ba không phải trời sinh là thần thú, nội đan và linh lực không cách nào dung hợp với ngươi, ta đã sớm bắt nó đến làm dược đỉnh cho ngươi rồi, há lại bỏ nó ở chỗ Yêu Long kia để trải qua ngày tháng dưỡng lão thoải mái như vậy.”
“Ngao Ca!” Tu Ngôn nhăn mày lại, rất là bất đắc dĩ, “Mấy vạn năm nay ngươi đã làm quá đủ rồi, ta nên sớm biến mất. Nếu như không phải là vì ta, ngươi làm sao mất đi thần tịch, làm sao lại ở Quỷ giới vĩnh viễn không có ánh sáng này …”
“Không có gì là đủ hay không đủ. Trừ phi ta chết, trừ phi Quỷ giới trong tay ta kết thúc.” Ngao Ca đứng dậy, không hề nhìn gương mặt trong hơi nước, “Bằng không, ta sống, thì nhất định sẽ làm cho ngươi sống.”
Quỷ Vương thâm trầm, lạnh lùng đi vào địa cung, nhìn theo hắn rời đi, bóng người trong hơi nước chậm rãi tiêu tán, trong điện còn lại ánh trăng và tiếng thở dài.
Ngoài cung Chung Linh.
A Âm giữ chặt Cổ Tấn vẫn đang trầm mặc đi về phía trước , “A Tấn.” Nàng dừng một chút mới mở miệng: “Dùng một nửa linh lực của ta đi đổi ba phách của Phượng Ẩn đi.”
Cổ Tấn nhíu chặt mày lại, cả giận nói: “Hồ đồ, ta đã sớm nói với muội rồi, muội không phải là Bích Ba. Linh lực của muội chính là thọ nguyên của muội, một nửa linh lực chính là nửa cái mạng muội, muội có hiểu hay không?”
A Cửu nghe nói như thế trong nháy mắt xù lông, “Cái gì? A Âm, linh lực của ngươi là thọ nguyên của ngươi, làm sao có thể dùng thọ nguyên ngươi đổi lấy hồn phách của Phượng Hoàng kia được? Đi đi đi, chúng ta đi nhanh chút.”
Hắn la hét ồn ào là muốn lôi A Âm rời khỏi Quỷ giới, lại bị ánh mắt A Âm ngăn lại.
“Ta biết.” A Âm nhìn về phía Cổ Tấn, chân thành nói: “Ta biết rõ linh lực chính là thọ nguyên của ta. Nhưng mà Quỷ Vương ngoại trừ linh lực của ta, căn bản không cần những vật khác, chúng ta cũng không thể đợi đến lúc huynh tu luyện tới bán thần rồi quay lại cung Chung Linh. Nếu như huynh thành thần cũng cần ngàn vạn năm, Phượng Ẩn kia làm sao bây giờ?”
Phượng Ẩn ngủ say tại đảo Ngô Đồng là nỗi hổ thẹn vĩnh viễn trong lòng Cổ Tấn, bằng không hắn cũng sẽ không nhiều lần vào sinh ra tử tìm hồn phách của nàng tán lạc trong Tam Giới.
Khóe môi Cổ Tấn nhếch thành một đường, hắn vươn tay vén mấy lọn tóc rơi lả tả trên cổ A Âm ra sau tai.
“Ta thẹn với Phượng Ẩn, nhưng mà A Âm, muội đối với ta quan trọng hơn, ta không thể để muội vì ta mà mất đi thọ nguyên. Đừng nói là một nửa, một ngày cũng không được.”
Lời A Âm muốn nói thoáng cái bị nghẹn lại trong cổ họng.
Cổ Tấn cầm chặt tay A Âm một lần nữa, ánh mắt kiên định như lúc ban đầu, “Đi thôi, chúng ta trở về núi.”
A Âm bị Cổ Tấn kéo đi về hướng Hư Cảnh Quỷ giới, nàng ngơ ngác nhìn thân ảnh cao lớn phía trước, vẻ mặt dịu dàng, ánh mắt lướt qua một sự ấm áp.
A Cửu nhìn bọn họ huynh huynh muội muội, bộ dạng chán nản, sa sút tinh thần mà cúi đầu, đá cục đá phía sau hai người.
Đi qua phố Trường An, lập tức sẽ tới lối vào Hư Cảnh. A Âm đột nhiên dừng bước, lôi kéo tay Cổ Tấn.
Cổ Tấn dừng lại, “Làm sao vậy?” Hắn nhướng mày, “Đừng suy nghĩ nữa, ta sẽ không để cho muội dùng mạng để đổi Phượng Ẩn đâu.”
A Âm cười rộ lên, khóe miệng cong lên, “Ta không có ngốc như vậy, hai vị sư huynh đức cao vọng trọng, có lẽ bọn họ sẽ có biện pháp.” Nàng móc từ trong lòng ngực ra một miếng vàng lá, nhìn về hướng đường phố Trường An, lôi kéo, lắc lắc tay áo của hắn, nháy mắt tới nháy mắt lui, “A Tấn, ta còn muốn ăn kẹo hồ lô.”
Cổ Tấn dở khóc dở cười, nhưng trên mặt lại hồ nghi.
A Âm vội vàng nói: “A Cửu vẫn còn ở đây, ta cũng sẽ không đi đâu đâu.”
Cổ Tấn nhìn hồ ly đang ủ rũ, nghĩ thầm tên hồ ly này tuy rằng chướng mắt, nhưng thời điểm mấu chốt vẫn coi như có ích.
“Muội thật sự sẽ không đi đâu chứ?”
A Âm gật đầu giống như gà con mổ thóc , bộ dạng cười vô tâm vô phế, “Thật mà, ta đâu có khờ, dù sao thì tiểu Phượng Hoàng cũng hôn mê nhiều năm như vậy rồi, ta nhất thời gấp gáp cũng vô dụng.”
Cổ Tấn gật đầu, “Thế thì muội đợi nhé, ta lập tức sẽ quay lại.” Hắn đẩy lại vàng lá trong tay A Âm, chỉ có ý nói: “Không có vàng lá, cũng có thể mua kẹo hồ lô. Yến Sảng quen thói nói bậy bạ, muội đừng nghe cô ấy.”
Còn chưa chờ A Âm kịp phản ứng, Cổ Tấn móc từ trong lòng ngực ra một miếng ngọc bội, đĩnh đạc đi vế phía đường phố Trường An.
Chờ Cổ Tấn đi xa, hai người ngồi ở trên tảng đá ven đường nghỉ chốc lát.
A Cửu vẫn luôn ở bên cạnh đùa giỡn, A Âm trò chuyện câu được câu mất, đột nhiên ánh mắt đảo lòng vòng, đẩy đẩy A Cửu, “A Cửu, e là A Tấn phải mất một lúc mới quay lại, chúng ta đi đường Hoàng Tuyền bên ngoài Hư Cảnh xem Đá Tam Sinh kia đi, ta vừa quên cầu nguyện rồi.”
Nghe A Âm nói muốn đi xem Đá Tam Sinh, cái tên Cổ Tấn khó chịu kia lại không có ở đây, ánh mắt A Cửu nhất thời tỏa sáng, lập tức đứng dậy, “Được, tên ngốc kia cũng không biết lúc nào mới về, chúng ta đi chơi trước.”
A Âm cười tủm tỉm gật đầu, đứng dậy cùng A Cửu đi về hướng Hư Cảnh, đâu ngờ vừa đi mấy bước, một cỗ tiên lực chấn động tản ra ở bốn phía hai người, giống như một tấm màn thật sự vây khốn hai người ở nguyên tại chỗ.
A Cửu sững sờ, dùng yêu lực đánh lên, màn tiên sừng sững bất động, vẫn như cũ ngăn trước mặt hai người, không đoán cũng biết rõ cái màn tiên này là do ai bố trí xuống. Sắc mặt A Cửu khó coi, khẽ nói: “Vẽ vời cho thêm chuyện ra, ta canh ở chỗ này, còn có thể làm ngươi đi mất hay sao, rõ ràng hắn chính là xem thường ta.”
A Âm tất nhiên đối với sự xuất hiện của màn tiên thì sớm đã đoán trước, nàng híp híp mắt, lộ ra sự giảo hoạt.
Quả nhiên A Tấn không yên tâm về nàng, sợ nàng sẽ một mình quay lại cung Chung Linh, cứ cho là A Cửu canh giữ ở đây, huynh ấy cũng lặng lẽ bày ra màn tiên. Thấy Cổ Tấn phòng bị cẩn thận, chặt chẽ, A Âm thật không biết nên vui hay là nên cười khổ.
A Cửu cảm thấy mình bị coi khinh, giận dữ muốn xuất ra vòng Tịch Diệt chém vỡ màn tiên, A Âm vội vàng ngăn cản. Lúc này phía sau hai người truyền đến một tiếng kinh hô, hai người quay đầu nhìn, lúc này sửng sốt.
Đầu đường Trường An, chỉ thấy một tiên quân áo trắng với vẻ mặt tràn đầy lạnh lùng, ngự kiếm mà đến, tiên lực cường đại làm đám quỷ quân tụ tập ở đầu đường tránh không kịp. Nếu không phải trên tay tiên quân áo trắng kia còn cầm năm, sáu cây kẹo hồ lô, thì nhìn cái biểu tình, còn tưởng rằng đang đối địch ở sa trường.
Một màn này thật sự kích thích, A Cửu và A Âm hai mặt nhìn nhau, nhịn cười đến nỗi rất thống khổ.
Xa xa nhìn thấy A Âm vẫn còn trong màn tiên, Cổ Tấn đang ngự kiếm chạy về rõ ràng nhẹ nhàng thở ra. Hắn đáp xuống trước mặt hai người, hoàn toàn không để ý sự chật vật của bản thân, thu hồi màn tiên, giọng hơi trầm xuống, “Không phải đồng ý với ta là không đi đâu hết sao? Đi ra màn tiên làm gì?”
“Cổ Tấn, đã nói là ta canh giữ ở bên cạnh A Âm sẽ không xảy ra việc gì, chúng ta chỉ định đi xem Đá Tam Sinh, ngươi quản được sao?” A Cửu chỉ sợ thiên hạ không loạn mà gào lên trách cứ : “Còn dùng màn tiên giam chúng ta ở bên trong, ta và A Âm cũng không phải phạm nhân, tiên nhân các ngươi cho rằng ai cũng đức hạnh không đáng tin vậy sao!”
Cổ Tấn cau mày, thấy A Âm cũng mím môi không nói, rõ ràng đối với chính nàng giam trong màn tiên thì không vui. Cổ Tấn biết rõ tiểu thú xưa nay tính tình cao ngạo, nhất thời có chút luống cuống, đưa kẹo hồ lô đến trước mặt A Âm, khó khăn nói: “Vừa mua, rồi, cho muội.”
Thần sắc A Âm hòa hoãn, nhận kẹo hồ lô, cắn một cái, hất đầu về hướng ngoài Hư Cảnh mà đi.
“Đi thôi, đi thôi, suốt ngày lo lắng không đâu.”
Cổ Tấn tự biết đuối lý, chỉ đành nghe A Âm oán trách và A Cửu lải nhải giễu cợt, trầm mặc đi theo sát phía sau hai người ra khỏi Quỷ giới.
Cửa vào Quỷ giới, bên ngoài địa cung. Ba người vừa lại thấy ánh mặt trời, liền nhìn thấy Yến Sảng ngồi xổm bên ngoài địa cung gặm quả tiên.
Thấy ba người đi ra, Yến Sảng nhếch miệng cười cười, tiện tay vứt cho A Âm một quả. A Âm luống cuống tay chân chụp được, trả lại một cây kẹo hồ lô.
“Ơ, xem ra thức ăn Quỷ giới không tệ, còn có thể ăn kẹo hồ lô.” Yến Sảng cắn một viên kẹo hồ lô vào trong bụng, vẻ mặt chua chát.
“Yến Sảng, sao cô lại quay lại? Động Vô cực thế nào rồi ? Tìm được manh mối tộc nhân mất tích của các người chưa?”
Yến Sảng lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Cha ta mang theo thân tín đến, thượng quân Lan Phong, Khổng Tước Vương cùng nhau đi vào động Vô Cực. Trong động tuy lớn, nhưng chì là động băng, đừng nói tới manh mối, mộ chút khí tức vật sống đều không có.”
Nghĩ đến cũng đúng, Nhị trưởng lão Ưng tộc lưu lại khí tức ngoài động Vô Cực cũng trăm năm trước rồi, hôm nay đi điều tra, chăc chắn sớm đã mất manh mối. Ưng tộc cũng chẳng qua là chấp niệm, hy vọng có thể có phát hiện mà thôi.
“Nhưng mà thượng quân Lan Phong đã ngự lệnh cho tất cả các phủ hiệp trợ phụ vương ta tìm tung tích tộc nhân, còn sai ba toán thiên binh tuần tra ở hải vực Bắc Hải. Sau này chắc có lẽ sẽ không phát sinh chuyện tộc nhân mất tích lần nữa.” Yến Sảng lại nuốt một viên kẹo hồ lô, nháy mắt A Âm mấy cái, “Cha ta nói lần này may mắn mà có hai vị tiên quân núi Đại Trạch trượng nghĩa nói giúp, mới khiến cho nguyên nhân tranh chấp giữa chúng ta và đảo Bách Điểu rõ ràng khắp thiên hạ. Ông ấy biết rõ các người đang tìm kiếm hồn phách tiểu Phượng quân, con đường này chắc chắn nguy hiểm không dứt, mới sai ta qua giúp các người.”
A Cửu không hài lòng mà hừ hừ, “Cũng chỉ có tiên quân núi Đại Trạch trượng nghĩa, vì ngươi nói lời công đạo thôi sao?”
Yến Sảng khóe miệng nhếch lên, vẻ vô lại nhìn A Cửu, “Không phải ngươi ghét nhất là tiên tộc? Còn cần tiên tộc chúng ta cảm ơn sao?”
“Ngươi!”. Luận về sức chiến đấu “Mồm miệng”, A Cửu trước mặt Yến Sảng vẫn thấp hơn một bậc, tức giận phẩy tay áo, “Bổn quân mới không thèm.”
Yến Sảng thấy cũng đã đủ rồi, nên không trêu chọc hắn nữa, mà hỏi Cổ Tấn: “Tiên quân Cổ Tấn, lần này các người đi Quỷ giới sao rồi? Có lấy được hồn phách tiểu Phượng quân không?”
Câu này vừa hỏi, Cổ Tấn và A Âm đều trầm mặc xuống.
A Cửu sợ A Âm nghĩ đến việc lấy linh lực đi đổi Phượng Ẩn, vội vàng hướng Yến Sảng nháy mắt ra hiệu, “Quỷ vương kia cực kỳ keo kiệt, không chịu giao ra hồn phách Phượng Ẩn, chúng ta định về sau lại đi. Đi thôi, chúng ta về núi Đại Trạch trước.”
Hắn lôi Yến Sảng đến một bên lặng lẽ nói yêu cầu của Quỷ Vương. Thần tình Yến Sảng biến đổi, rõ ràng cũng không đồng ý.
Bốn người một đường đi về hướng núi Đại Trạch, ban đêm, thấy sắc mặt A Âm mệt mỏi, nghĩ đến nàng một đường bôn ba chưa được nghỉ ngơi, Cổ Tấn quyết định ở trong tiểu trấn dưới núi Côn Luân nghỉ ngơi và hồi phục mới trở về núi.
Để ăn mừng Yến Sảng cùng đồng hành với bọn họ, A Âm vì mọi người mà làm cả một bàn đồ ăn, mặc dù mùi vị không ngon, nhưng tốt xấu gì cũng hiếm khi được ăn, phối hợp với Túy ngọc lộ của núi Đại Trạch, cũng coi như viên mãn.
Nửa đêm, một cửa sổ bị đẩy ra, A Âm hóa thành hình thú lặng lẽ bay ra ngoài, lảo đảo mà đâm vào bệ cửa, phát ra tiếng động rất nhỏ. Nó mắt to chớp chớp, vẻ mặt khẩn trương, thấy mấy gian phòng sát vách đều không có động tĩnh, thầm nghĩ mê dược hộ thân mà Bích Ba lão tổ tông cho quả nhiên lợi hại, trộn vào trong Túy ngọc lộ quả thực rất hiệu quả, đáng tiếc một chút như vậy, sợ A Tấn không say, nên toàn bộ đều bỏ vào trong chén hắn rồi.
Nó đập cánh bay vào bên cửa sổ Cổ Tấn, cẩn thận đẩy cửa sổ ra bay vào trong, lấy đi lệnh bài treo bên hông Cổ Tấn. Nó liếc mắt nhìn tiên quân bên trong ngủ say, giống như là đã hạ quyết tâm nào đó, làm việc nghĩa không chùn bước, lắc lắc thân hình mập mạp bay ra khỏi cửa sổ, hướng về Trường An.
Một đêm trời sáng, gà gáy mới tỉnh. Yến Sảng và A Cửu tỉnh lại sau cơn say trong tiệc rượu Túy ngọc lộ, lâu không thấy Cổ Tấn và A Âm ra khỏi phòng, nhận thấy không đúng.
“Hai người này chắc không phải ngày hôm qua uống nhiều quá. . .” Yến Sảng trừng mắt nhìn, ném ra ánh mắt mập mờ.
A Cửu lập tức biến sắc, lớn tiếng đẩy Yến Sảng, “Ngươi đi vào phòng A Âm ngó thử.” Sau đó xông về gian phòng Cổ Tấn .
Yến Sảng tức giận liếc mắt, nàng chẳng qua chỉ đùa một chút, những đồ đệ chính thống được dạy dỗ trong sơn môn núi Đại Trạch đều nổi tiếng về việc giữ lễ nghĩa.
A Cửu phá cửa phòng Cổ Tấn, thấy một mình hắn ngủ yên trong phòng, nhẹ nhàng thở ra, duỗi cái đầu hướng về Yến Sảng đắc ý nhíu mày: “Ta biết ngay ngươi lại lừa gạt ta, tên ngốc này một mình ngủ ngon lắm.”
Ngược lại là Yến Sảng từ trong phòng A Âm lao tới, vẻ mặt ngưng trọng, “A Cửu, mau gọi Cổ Tấn dậy, không thấy A Âm !”
Cùng lúc đó, A Âm đã bay nửa đêm, cầm lấy lệnh bài một đường tiến về địa cung đi qua Hoàng Tuyền, một lần nữa đứng trước cung Chung Linh.
Quỷ Tướng giữ điện nhìn thấy nàng lập tức chạy ra đón chào, nàng còn chưa đưa lên lệnh bài cầu kiến, Quỷ Tướng đã cười nói: ” Tiểu nữ quân A Âm, bệ hạ dặn dò, nếu như người lại đến, không cần thông truyền, trực tiếp tiến cung là được.”
A Âm sững sờ, “Quỷ Vương bệ hạ biết rõ ta sẽ đến sao?” Quỷ Tướng gật đầu, nói: “Đúng, bệ hạ nói, người dùng nguyện vọng đổi nguyện vọng của ông ấy. Mời người vào, bệ hạ đang ở trong điện chờ người đó.”