A Âm hy vọng là sau này trong hơn mấy trăm nghìn năm, sẽ không có ngày quấy rầy bệ hạ.

Nguồn: png
Trong điện Vô Song, Quỷ Vương ngồi ở trên vương tọa, một đôi đồng tử màu đỏ, u ám, bễ nghễ nhìn A Âm.
“Ngươi tình nguyện dùng một nửa linh lực của ngươi để đổi ba phách của Phượng Ẩn ?”
“Vâng.”
“Nhưng ngươi có biết, linh lực của ngươi chính là thọ nguyên?”
“Biết rõ.”
Thấy A Âm trả lời thản nhiên, Quỷ Vương có chút hứng thú mà nhướng mày, lông mày băng lãnh hơi hơi dịu đi, “Núi Đại Trạch các người, ngược lại đều có chút tình cảm.”
“Bệ hạ, không biết người muốn dùng một nửa linh lực của ta đi cứu người nào?”
Với địa vị và quỷ lực của Quỷ Vương, ngay cả việc vào lục đạo luân hồi đem về tản hồn cũng có thể làm được, cần linh lực của nàng, tất nhiên là muốn cứu người, hơn nữa người nọ nhất định chưa vào luân hồi.
Thấy Quỷ Vương không nói, A Âm đột nhiên hiểu ra, buột miệng thốt ra: “Bệ hạ người muốn cứu là quỷ quân Tu Ngôn ?”
Quỷ Vương liền giật mình, thu lại vẻ kỳ quái ở giữa lông mày, ánh mắt lạnh lùng, “Vì sao ngươi biết người bổn vương muốn cứu là hắn?”
A Âm gãi gãi đầu, “Đoán được. Đây là Quỷ giới, nếu không có bệ hạ cho phép, lầu Tu Ngôn sao có thể công khai buôn bán lệnh bài vào cung Chung Linh. Lúc trước, sư tôn ta đưa cho quỷ quân Tu Ngôn cây Ngô Đồng, hôm nay lại ở trong nội cung bệ hạ, ta phỏng đoán lâu chủ Tu Ngôn và bệ hạ người nhất định quan hệ không phải là tầm thường.” Nàng hướng về Quỷ Vương, “Hôm qua, ta ở trong lầu Tu Ngôn gặp được quỷ quân Tu Ngôn, sức mạnh linh hồn của ngài ấy cực yếu, linh lực Thủy ngưng thú trời sinh có thể uẩn dưỡng và tu bổ linh hồn, bệ hạ chỉ cần linh lực của ta, chắc là vì quỷ quân Tu Ngôn .”
“Hay cho một tiểu cô nương thông minh. Ngươi ở trong lầu Tu Ngôn giúp hắn, nếu không phải ngươi là Thủy ngưng thú duy nhất trên thế gian, bổn vương nhất định sẽ không cần ngươi lấy nửa thọ nguyên để đổi.” Sự nghiêm nghị trong mắt Quỷ Vương tản đi, tay tùy ý lướt nhẹ lên chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay, “Bổn vương chờ đợi một Thủy ngưng thú đã bảy vạn năm. Bảy vạn năm trước, trên Thượng Cổ giới, một trận thần thú hỗn chiến, tộc Thủy ngưng thú ngoại trừ Bích Ba thì toàn bộ đã chết trong chiến loạn. Âu cũng là định mệnh tăm tối, bảy vạn năm sau, tam giới lại còn có thể gặp một ấu thú Thủy ngưng thú ra đời.”
Bảy vạn năm trước? Sáu vạn năm trước Thượng Cổ giới trải qua Hỗn Độn kiếp, khi đó rõ ràng còn không có Quỷ giới, Quỷ Vương này rốt cuộc là có lai lịch gì, chẳng lẽ là đến từ Thần giới Thượng Cổ hay sao?
A Âm càng nghi hoặc lai lịch của Quỷ Vương, thật sự không biết ở niên đại xa xưa nào. Nàng chỉ là ấu thủ mới thức tỉnh vài năm, thật sự hữu tâm vô lực. Nhưng đây là lần đầu nàng nghe nói đến chuyện xưa của tộc Thủy ngưng thú, hóa ra là tộc của nàng đã tuyệt tích bảy vạn năm, khó trách Bích Ba nhìn thấy nàng như nhìn thấy bảo bối.
Quỷ Vương hơi cảm khái, “Ngươi đoán không sai, linh hồn Tu Ngôn suy kiệt, bất cứ lúc cũng có thể tan thành mây khói, bổn vương muốn linh lực của ngươi đúng là vì cứu hắn.”
Quỷ Vương vô thức vuốt nhẹ ngón giữa đeo nhẫn, ánh mắt A Âm hơi hơi ngưng tụ, nàng nhíu nhíu mày, trong mắt nổi lên nghi hoặc.
“Đi thôi, hắn ngay trong nội cung Chung Linh, chờ ngươi dùng linh lực tu bổ linh hồn cho hắn, bổn vương sẽ đem ba phách của Phượng Ẩn giao cho ngươi mang đi.”
Quỷ Vương đứng dậy đi về hướng hậu điện, A Âm vội vàng thu hồi tâm tư, đuổi lên phía trước.
Một con đường bằng đá ngọc bích nối thẳng với hậu điện cung Chung Linh, Quỷ Vương liếc mắt nhìn cây Ngô Đồng cao lớn ở xa xa.
“Hắn ở hậu điện, ngươi đi đi.”
Quỷ Vương nói xong, rồi vội rời đi. A Âm nhìn qua bóng lưng của hắn như có điều suy nghĩ, rồi đi về hướng cây Ngô Đồng.
Bên ngoài tường Điện, lộ ra cành lá xanh tươi của cây Ngô Đồng, hiện ra linh lực màu vàng. A Âm chậm rãi đến gần, chỉ cảm thấy kim quang lập lòe kia giống như là sự ấm áp duy nhất trong Quỷ giới băng lãnh, u ám này, giống như người thanh niên đứng dưới cây.
Tu Ngôn một thân nho phục màu lam, ánh mắt trong linh lực màu vàng băn khoăn, nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, hắn quay đầu lại, thở dài.
“Tiểu cô nương, cô cuối cùng vẫn đến.”
Hắn giống như là đối với hết thảy đều trong dự liệu, rồi lại giống như là đối với hết thảy không biết làm thế nào.
A Âm gật đầu, đến gần hắn. Thấy thần sắc Tu Ngôn lo nghĩ, A Âm cười cười, nàng nháy mắt mấy cái, “Quỷ quân Tu Ngôn, ta đến để trả cái giá thật sự cho lệnh bài đặc biệt.”
Tu Ngôn sững sờ, bị nụ cười tùy tiện của nàng làm cảm động, tức giận nói: “Lấy một nửa mạng của cô cho ta mà vui như vậy sao? Tiểu cô nương, cô thật sự không tim không phổi, hay là ngu xuẩn?”
“Tất cả đều không phải.” A Âm lắc đầu, “Ta thế nhưng rất quý tính mạng bảo bối của mình.”
Tu Ngôn lắc đầu, “Sư huynh kia của cô ngay cả một ngày mệnh cũng không nỡ, cô lại một mình lén trở lại lấy nửa cái mạng đổi hồn phách của tiểu Phượng Hoàng, cô không sợ hắn biết sẽ chịu không nổi sao?”
Thần tình A Âm ngưng lại, nghĩ tới sau khi Cổ Tấn tỉnh lại sẽ tức giận, không khỏi vô tình mà run lên mấy cái. Nàng hít vào một hơi, học Tu Ngôn thở dài: “Ta có biện pháp nào chứ, Quỷ Vương nhà các ngài chỉ muốn đổi linh lực của ta, ta đánh thì đánh không lại hắn, ngoại trừ ngoan ngoãn đi đổi, còn có thể làm sao?”
Thấy Tu Ngôn nghe xong mấy lời này, sắc mặt vốn tái nhợt càng thêm không có màu sắc, rõ ràng là có vẻ do dự. A Âm liên tục khoát tay, ghé sát vào hắn nói: “Ta hay nói đùa, ngài đừng coi là thật, nhưng ngàn vạn lần đừng không muốn đổi với ta.” Nàng hạ thấp giọng, lại nói: “Quỷ quân, ta không có lấy mạng ra làm trò đùa, cũng không phải là đùa giởn. A Tấn nhà của chúng ta thiếu tiểu Phượng quân kia một mạng sống. Huynh ấy áy náy mười năm, ta không muốn cuộc sống sau này của huynh ấy trôi qua đều mang theo sự áy náy với Phượng Ẩn”.
Thực lực Quỷ Vương sâu không lường được, nếu không tu luyện nghìn năm, vạn năm, A Tấn muốn đánh bại ông ấy căn bản chính là đầm rồng hang hổ. Nàng làm sao nhẫn tâm trơ mắt nhìn Cổ Tấn chịu ngàn vạn năm tự trách.
“Mạng của ta vốn là A Tấn cho, không có huynh ấy sẽ không có ta của ngày hôm nay. Ta cam tâm tình nguyện dùng một nửa thọ nguyên đổi ba phách của Phượng Ẩn .” Thần tình A Âm thành khẩn, ánh mắt kiên định, hướng Tu Ngôn long trọng thi lễ, “Kính xin quỷ quân thành toàn cho A Âm.”
Tu Ngôn bị sự kiên định trong ánh mắt nàng làm cho lay động, hồi lâu, rốt cuộc nói: “Nếu đã như vậy, ta sẽ đồng ý với cô.”
Hắn nói xong, ngồi xếp bằng dưới cây Ngô Đồng, đưa tay cho A Âm.
Trên mặt A Âm lộ ra vẻ tươi cười, nàng gật đầu, ngồi xếp bằng đối diện Tu Ngôn. A Âm thở dài một hơi, nói: “Quỷ quân, người nhắm mắt là được rồi, những thứ khác giao cho ta.”
Tu Ngôn gật đầu, nhắm mắt lại. Ánh trăng xuyên qua lá cây Ngô Đồng chiếu trên mặt hắn, làm lộ ra dáng mặt thâm sâu của hắn..
Lúc Tu Ngôn nhắm mắt lại, lúc con mắt màu đen bị che lại, hết thảy chân tướng tựa hồ cũng đã sáng tỏ.
A Âm cúi đầu nhìn trên tay hắn, ánh mắt ngưng lại. Nàng lại ngẩng đầu, giống như là cái gì cũng không có nhìn thấy, đưa tay lên trán tĩnh tâm ngưng tụ linh lực.
Nửa khắc sau, tay của nàng rời khỏi trán, một luồng linh lực màu xanh nhạt như có linh tính theo đầu ngón tay nàng chuyển động tiến vào trán Tu Ngôn. Linh lực tinh thuần liên tục không ngừng tiến vào trong cơ thể Tu Ngôn, lặng yên không một tiếng động mà chữa trị linh hồn của hắn. mãi cho đến lúc ấn ký linh hồn bị vỡ vụn ở chỗ sâu nhất trong quỷ đan từng chút một tụ lại thành hình, dần dần vững chắc và cường đại. Cùng lúc này, sắc mặt A Âm càng ngày càng trắng bệch.
Cùng lúc đó, Cổ Tấn gấp rút tăng tốc ngự kiếm bay về Trường An, thần tình hắn băng lãnh, đáy mắt ủ dột một mảnh.
A Cửu dù sao cũng là tẩu thú, tốc độ bay không nhanh bằng Yến Sảng, chuyện này gấp phải thuận theo, hắn bất chấp mọi thứ, đang ngồi trên lưng kim ưng với vẻ mặt tràn đầy lo lắng, cà hai đều trầm mặc.
Hậu điện cung Chung Linh.
Một lúc lâu sau, cuối cùng thì A Âm cũng tu bổ xong linh hồn trong cơ thể Tu Ngôn. Nàng thu tay lại, nhìn thấy sắc mặt Tu Ngôn hồng hào, vui mừng mà nhẹ nhàng thở ra.
Tu Ngôn mở mắt ra, thấy A Âm sắc mặt trắng bệch, lông mày nhíu lại, không nói lời nào cầm chặt cổ tay của nàng. Quỷ lực cường đại rót vào trong cơ thể A Âm, trực tiếp thay nàng đúc lại tiên căn. Sức mạnh hùng hậu tích lũy trong cơ thể A Âm, nội đan bé bằng hạt xanh có thể nhìn thấy bằng mắt thường trong cơ thể nàng không ngừng ngưng tụ lại, cho đến khi nội đan này to thành hạt hạch đào có màu xanh lá đậm. Sau đó chỉ nghe một tiếng “ken két”, tiên căn được đúc thành, và cứ như vậy trực tiếp tấn vị hạ quân.
Cổ Tấn ở cấm địa núi Đại Trạch khổ tu trăm năm mới tu luyện đến hạ quân đỉnh phong, nàng chỉ nửa khắc như vậy, liền có được tiên lực hạ quân. A Âm đã quen làm một đóa hoa nhỏ yếu ớt, đột nhiên biến thành người có sức mạnh, trong nhất thời không lấy lại được tinh thần.
Chốc lát, Tu Ngôn thu tay lại, đứng lên, hỏi: “Hiện tại cảm giác như thế nào?”
Tiên lực cường đại trong người bắt đầu khởi động, loại cảm giác này thật sự thật thoải mái. A Âm híp híp mắt, cùng đứng lên, nàng tùy ý vung tay về hướng bức tường, tiên lực hóa thành tia chớp đập vào đá lục bích. Ầm ầm nổ vang, mặt tường vậy mà bị phá vỡ,
Đây vẫn là cái tay không thể nhấc lên vai, không thể chịu nổi gió thổi của mình đây sao? A Âm há to mồm, mắt trợn tròn. Không hổ là cấp bậc hạ quân, bản thân hao tổn một nửa thọ nguyên, mới vừa rồi còn suy yếu đến mức sắp chết, hắn vừa ra tay, bản thân quả thực giống như uống thuốc tăng lực, khai mở năng lực chính là đây!
Coi như là trong họa có phúc, A Âm quay đầu lại nhìn về phía Tu Ngôn, thành thật cảm tạ: “Ta cảm thấy rất tốt, thật đó.” Nàng nắm tay Tu Ngôn dùng sức mà lắc, chỉ thiếu chút nữa là cảm động đến rơi nước mắt, “Quỷ quân Tu Ngôn, rất cảm ơn người, sau này gặp phải yêu quái ta rốt cuộc không cần kêu cứu mạng rồi.”
Tu Ngôn bị A Âm chọc cười, sự áy náy vì nhận của nàng một nửa thọ nguyên cuối cùng cũng vơi đi một chút. Hắn vỗ vỗ đầu A Âm, “Tiểu cô nương mồm mép lém lỉnh! Tiên Lực tu luyện dù sao cũng phải tuân theo thiên mệnh, ta chỉ có thể giúp cô tấn vị hạ quân. Nếu như lại tiếp tục ngưng tụ nội đan của cô, đối với cô chưa chắc là chuyện tốt.”
A Âm biết rõ quy tắc của Tam Giới không thể làm trái, Tu Ngôn ra tay giúp nàng đã là đặc cách rồi. Hơn nữa nàng đối với sức mạnh không có khao khát mãnh liệt, vì thế không để trong lòng mà xua tay , “Không sao, không sao”, trở thành hạ quân ta cũng đã rất hài lòng rồi, ta cũng không có nguyện vọng vĩ đại đánh Tam Giới, chân đá bát hoang.”
Tu Ngôn thấy A Âm cười đến vui sướng, trong lòng thở dài.
Hắn lấy một nửa thọ nguyên của A Âm, lại cũng chỉ có thể cho nàng một ít tiên lực phòng thân, không có biện pháp vì nàng làm thêm nữa.”
Tu Ngôn đưa tay, trong cây Ngô Đồng bay ra ba sợi hồn phách màu vàng. Hắn vung tay lên, ba sợi hồn phách liền bị hắn quây thành một cụm rồi rơi vào trong tay hắn.
Trong lòng A Âm nhảy dựng, hồn phách Phượng Ẩn từ trước tới nay chỉ có A Tấn dùng ngọc Hỏa Hoàng mới có thể dẫn ra từ trong cây Ngô Đồng, Tu Ngôn vậy mà trực tiếp dùng quỷ lực có thể dẫn ra được, thực lực của hắn chỉ e là bán thần, còn cao hơn yêu long Tam Hỏa.
Nhưng vì sao trên trụ Càn Khôn không có tên của quỷ quân Tu Ngôn?
Tu Ngôn đem hồn phách Phượng Ẩn đưa tới trước mặt A Âm, “Đây là hồn phách của tiểu phượng hoàng, cô đem đi đi.”
Thấy A Âm tiếp nhận, hắn lại nói: “Tiểu cô nương, hôm nay cô nguyện ý dùng nửa thọ nguyên cứu ta, giúp ta tránh được nỗi khổ linh hồn tan thành mây khói, đối với ta là đại ân. Sau này nếu như có một ngày cô cần ta, ta nhất định vì cô dốc hết toàn lực, báo đáp thiện ý cùng ân tình hôm nay của cô.”
Tu Ngôn nói xong, quay người muốn đi, giọng A Âm sau lưng vang lên.
“Lời bệ hạ nói, A Âm nhớ kỹ, lần từ biệt này, tương lai không biết. Nhưng A Âm hy vọng là sau này trong hơn mấy trăm nghìn năm, sẽ không có ngày quấy rầy bệ hạ.”